Ban đêm, tuyết rơi nhẹ ngoài hang.
Vân Khê quấn chặt quần áo lông thú, lại đến bên giường.
"Thương Nguyệt, Thương Nguyệt, dậy đi... Cô thấy không khỏe sao?"
Dù có gọi thế nào, Thương Nguyệt cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vân Khê xốc chăn chui vào, cơ thể áp vào, như đang áp vào một tảng băng.
Dùng ngón tay thăm dò đầu mũi Thương Nguyệt, có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt, sờ động mạch cảnh, có thể cảm nhận được nhịp đập chậm rãi.
Còn sống...
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là—— có phải bị bệnh rồi không?
Hôm qua nàng còn lăn lộn trong tuyết, cô còn dùng tuyết để rửa đuôi cho nàng.
Nhưng nàng không có dấu hiệu sốt, đêm qua trước khi đi ngủ vẫn khỏe, nửa đêm Vân Khê còn cảm giác được nàng đứng dậy uống nước.
Chẳng lẽ là... ngủ đông?
Hơi thở, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể nàng đều giảm xuống, nàng vẫn là động vật máu lạnh...
Vân Khê ôm lấy cơ thể Thương Nguyệt, cố gắng nhớ lại kiến thức về ngủ đông, suy nghĩ xem việc đánh thức động vật đang ngủ đông có ảnh hưởng đến sức khỏe của động vật hay không.
Có vẻ như một số loài động vật sẽ bước vào trạng thái ngủ đông khi nhiệt độ giảm xuống một mức nhất định và có thể thức dậy khi nhiệt độ tăng lên.
Vân Khê còn nhớ trước đó cô từng đọc qua một tin tức, nói rằng thành phố nào đó thời tiết bỗng nhiên nóng lên vào tháng 2, thằn lằn ngủ đông, rắn, cá sấu và các động vật khác thường chỉ thức dậy vào tháng 3, nhưng lần này chúng thức dậy vào tháng 2 do nắng nóng, sở thú thậm chí còn không có thời gian để mua thức ăn. Khi đó, giám đốc sở thú đã được phỏng vấn và cho biết những con vật đã tỉnh lại có cảm giác thèm ăn rất nhiều.
Từ quan điểm này, việc bị đánh thức bởi sức nóng trong thời gian ngủ đông sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Khi còn bé, cô nghe bà ngoại kể rằng có người dân làng lên núi đốn củi, đánh thức một con gấu đang ngủ đông, bị con gấu tát xuống núi, mất nửa khuôn mặt...
Nếu bây giờ cô đánh thức Thương Nguyệt, liệu Thương Nguyệt có vui không?
Vân Khê ôm Thương Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, Thương Nguyệt tính tình ôn hòa, sẽ không tát vào mặt người khác...
Mùa đông khi còn bé, cô chơi ở hồ cạnh vườn rau, lật những tảng đá ven hồ lên thì thấy một con ếch đang ngủ với cái bụng phình ra. Sau khi nhìn thấy, cô đã đậy lại nhưng bọn trẻ cùng làng đã nhìn thấy, dọn những viên đá đi mà quên đậy lại, ngày hôm sau cô đi xem lại thì thấy hai con ếch đông cứng. Cô buồn bã một lúc rồi chôn chúng xuống đất. Vào mùa xuân, cô đào đất tìm kiếm nhưng không thấy xác con ếch, không biết nó đã bị phân hủy, bị động vật khác đào lên ăn thịt hay đã tỉnh lại và nhảy đi.
Trong thời gian ngủ đông, nếu nhiệt độ quá thấp, rất có thể sẽ chết cóng.
Nhìn thấy Thương Nguyệt không có dấu hiệu tỉnh lại, Vân Khê cởi quần áo, che người Thương Nguyệt lại.
Cơ thể trần trụi của Vân Khê ôm lấy nàng tiên cá như băng, cố gắng truyền hơi ấm từ cơ thể cô sang người nàng, một lúc sau cô mới run lên vì lạnh.
Lúc này, cô nhớ những chiếc chăn sưởi ấm và chăn điện của thế giới loài người.
Vân Khê bước ra khỏi giường, khoác lên mình một bộ lông thú khác, dùng Miểu Miểu làm tấm chăn dày để đắp cho Thương Nguyệt.
Cô cầu xin Miểu Miểu: "Làm ơn, làm ơn, đừng cử động, cho cô ấy chút hơi ấm đi."
Qua lớp lông dày, Miểu Miểu không cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cơ thể Thương Nguyệt.
Nó rên rỉ vài câu rồi nằm trên tấm chăn bông, giấu hai chân dưới người, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Vân Khê kéo bếp đất đến bên giường, đốt củi, ngọn lửa chiếu sáng xung quanh.
Một luồng nhiệt cuồn cuộn ập tới, cô xoa xoa tay, cơ thể nhanh chóng ấm lại.
Trong hang có rất nhiều củi và nhựa thông đông đặc, cô không dám nhóm lửa trong hang, nhất là khi ngủ, thứ nhất là không có cách nào để hút hết khói, thứ hai là có nguy cơ ngộ độc khí carbon monoxide. Thứ ba là giường ngủ của họ làm bằng cỏ khô và da thú, không có ai canh lửa, nếu toàn bộ hang động bị đốt cháy, dù có thoát khỏi đám cháy cũng khó tìm được nơi trú ẩn thích hợp trong những tháng mùa đông lạnh giá.
Thương Nguyệt thực sự bừng tỉnh vì nóng.
Vừa mở mắt ra, Vân Khê đã dùng một chiếc nồi đất để xúc tro thực vật, lấp đi ngọn lửa đang rực cháy.
Ngọn lửa vụt tắt, chỉ còn lại ánh nến lung linh trong hang.
Thương Nguyệt tỉnh lại, mê mang, dụi dụi mắt.
Nàng có chút hụt hơi khi bị Miểu Miểu ấn vào, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đang đè lên mình.
Vân Khê đưa Miểu Miểu ra khỏi cơ thể nàng, nói với Thương Nguyệt, "Cô ngủ một ngày một đêm rồi."
Thương Nguyệt ngồi dậy, đuôi vẫn quấn trong chăn, nhìn mây trôi và ánh nến nhảy múa, đôi mắt ngái ngủ nói: "Như vậy à..."
Ngủ lâu như vậy rồi sao.
Vân Khê sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng mặc quần áo cho nàng, sau đó ngồi ở mép giường, vuốt ve gò má nàng, hỏi: "Có khát không? Có đói không? Tôi nấu chút gì đó cho cô ăn nhé."
Trên mặt nàng vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, nàng nhìn về phía Vân Khê, trong mắt chỉ có ánh lửa nhảy múa cùng dáng vẻ của Vân Khê. Nàng nhìn theo, vẻ mặt dần kiên định, lẩm bẩm: "Không sợ..."
Vân Khê không biết tại sao: "Không sợ cái gì?"
Giây tiếp theo cô nhận ra nàng đang an ủi bản thân mình, đừng sợ...
Nàng ngắt quãng nói: "Tôi, tôi sẽ thức dậy, ra ngoài, tìm đồ ăn."
Nàng nghĩ rằng con người sẽ cho rằng nàng đã ngủ rất lâu, không thể thức dậy để tìm thức ăn.
Con người nhỏ bé này có cơ thể mỏng manh như vậy, gió thổi mưa rơi một chút sẽ bị bệnh, một mình chắc chắn sẽ không thể tìm được thức ăn.
Vân Khê lúng túng giải thích: "Tôi đánh thức cô, không phải để cô đi tìm đồ ăn..."
Cô chỉ hơi lo lắng nàng tiên cá này không tỉnh lại nên muốn đánh thức nàng dậy để xem sao.
Cô hỏi: "Cô đang ngủ đông à? Giống như gấu và rắn, chúng ngủ vào mùa đông và thức dậy vào mùa xuân năm sau?"
Thương Nguyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Tôi ngủ vài ngày, sau đó tỉnh lại, đi lại, đi ra ngoài tìm đồ ăn."
Trước kia khi không có Vân Khê, mùa đông nàng thường ngủ dưới nước mấy ngày, sau đó tỉnh dậy, đổi tư thế, tiếp tục ngủ, nàng sẽ ngủ đến khi đói bụng mới ra khỏi hang tìm kiếm một số thức ăn.
Vân Khê hỏi: "Vậy cô ngủ cả ngày đêm chắc cũng đói rồi, tôi nấu đồ ăn cho cô, cô cứ ở yên trong chăn đi."
Cô đến cửa hang, đốt một bếp đất khác, đun nước, đun sôi, đổ ra, pha chút nước lạnh và chút mật ong thành một bát nước đường ấm ngọt rồi bưng đến đầu giường cho Thương Nguyệt uống.
Lo lắng nước ngọt không làm dịu cơn khát, cô còn chuẩn bị thêm một bát nước ấm đặt cạnh giường để Thương Nguyệt uống bất cứ lúc nào.
Sau đó cô đi đun vạc, chuẩn bị nồi canh nấm và thịt.
Nàng tiên cá trong hang ôm một con mèo lông, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
Cô mỉm cười với Thương Nguyệt, nhìn xuống ngọn lửa nhảy múa trong lò đất sét, đột nhiên nghĩ đến bạn gái cũ.
Mùa đông lạnh giá, bạn gái cũ của cô nằm trên giường đến hai giờ chiều. Cô còn mang trà nước, gọt vỏ trái cây, thậm chí còn nấu bữa trưa mang đến tận đầu giường...
Cô vẫn là cô, nhưng người bên cạnh không còn là người kia nữa.
Tiếng lửa cháy lách tách cắt đứt ký ức của Vân Khê. Cô cảm nhận được sự vật thay đổi trong lòng mình, người cũng thay đổi, rồi lại nhìn Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt ôm Miểu Miểu, a a a a nói chuyện với nó, thỉnh thoảng lại pha chút tiếng người, nói "nặng quá".
Chắc là đang nói Miểu Miểu ăn càng ngày càng béo, vừa rồi đè nặng nàng.
Vân Khê thu hồi tầm mắt, nghịch củi, nồi canh gốm bắt đầu sôi lên, mùi thịt xông vào mũi.
Cô tắt lửa, múc ra một cái bát, bưng ra ngoài hang, để nguội một chút rồi bưng đến đầu giường.
Thương Nguyệt cong đuôi ngồi ở mép giường, ăn thịt uống canh.
Vân Khê cầm lưới đánh cá, chậm rãi dệt dưới ánh nến.
Cô nói với Thương Nguyệt: "Ăn xong, nếu muốn thì có thể tiếp tục ngủ. Cứ theo thói quen của mình, tôi biết cô không bị bệnh là được rồi."
Một số loài động vật trong tự nhiên, như Thương Nguyệt, sẽ thức dậy sau khi ngủ đông khi nhiệt độ trở nên ấm hơn, khi thức dậy, chúng có thể điều chỉnh tư thế ngủ và tiếp tục ngủ, hoặc có thể ăn gì đó, uống chút nước rồi quay trở lại ngủ.
Nhưng Thương Nguyệt lắc đầu nói: "Không ngủ, không ngủ."
Vân Khê: "Sao không ngủ."
Thương Nguyệt: "Cô, không ngủ."
Vân Khê: "Tôi không ngủ đông."
Tổ tiên loài người đã học cách sử dụng lửa và quần áo ấm để tránh mùa đông lạnh giá, đồng thời chưa phát triển chức năng ngủ đông.
Nếu hang động này ấm áp như hang động năm ngoái thì Thương Nguyệt sẽ không ngủ đông.
Thương Nguyệt nói: "Tôi... tôi sẽ không."
Nàng muốn nói là nàng cũng sẽ không ngủ đông.
Vân Khê không nói nữa, chỉ khẽ mỉm cười.
Dù nàng có nói gì đi chăng nữa, chỉ cần nhiệt độ trở nên lạnh hơn, nàng tiên cá này sẽ rơi vào trạng thái buồn ngủ.
Đây là cơ chế tự điều chỉnh của cơ thể nàng, cũng giống như cơ thể con người, khi trời lạnh sẽ run rẩy, để duy trì nhiệt độ cơ thể bình thường, cơ thể vô tình co rút các cơ để tạo ra nhiệt.
Sau khi Thương Nguyệt ăn no, Vân Khê cũng nằm xuống giường.
Vân Khê rùng mình khi chiếc đuôi cá lạnh lẽo quấn quanh người cô, đành đặt Miểu Miểu vào giữa cô và Thương Nguyệt.
Nếu Miểu Miểu bị nhét vào phía sau Thương Nguyệt, Miểu Miểu sẽ không vui, sẽ ngủ bên cạnh Vân Khê khi các nàng đang ngủ vào giữa đêm.
Khi Vân Khê tỉnh lại vào ngày hôm sau, Thương Nguyệt lập tức ép mình tỉnh lại.
Bởi vì nếu muộn hơn một chút, khi Vân Khê rời khỏi giường, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, nàng sẽ lạnh đến không thể tỉnh lại.
Mặc dù hang động này lạnh hơn hang động nơi nàng ở trước đây nhưng nàng cảm thấy thời tiết mỗi năm càng lạnh hơn.
Nhìn thấy Thương Nguyệt theo mình rời khỏi giường, Vân Khê hỏi: "Sao cô không ngủ tiếp?"
Thương Nguyệt a a một tiếng, đi tìm nước uống.
Khi cảm thấy buồn ngủ, nàng sẽ thò đầu ra ngoài hang để đánh thức mình.
Để tránh cho mình ngủ quên, nàng đã cố gắng giúp Vân Khê dệt lưới đánh cá.
Nhưng sau khi xé vài sợi chỉ, Vân Khê đã ngăn cản nàng làm bất cứ điều gì để giúp đỡ mình.
Vân Khê khuyên nàng: "Đi ngủ đi, không cần ở cùng tôi cả ngày đâu, có Miểu Miểu đi cùng tôi là được rồi."
Nhiều nhất là không có ai để trò chuyện, điều này khiến cô cảm thấy cô đơn.
Nhưng Vân Khê đã quen với sự cô đơn này.
Miểu Miểu cũng giống như con người, là loài động vật máu nóng, lông dày, không cần ngủ đông để sống sót qua mùa đông.
Thương Nguyệt liếc nhìn Miểu Miểu, lắc đầu: "Không ngủ, không ngủ."
Năm ngoái nàng đã có thể ngừng ngủ đông, năm nay nàng cũng có thể làm được điều tương tự.
Nàng sợ nếu vô tình ngủ quá lâu, con người sẽ chết đói, hoặc nếu nàng gặp nguy hiểm, con người sẽ bị ăn thịt, hoặc...
Vân Khê suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đừng lo tôi sẽ chết đói."
Thức ăn trong hang đủ cho cô ăn tới tháng 2. Nếu Thương Nguyệt ngủ đông, mấy ngày mới tỉnh lại, có lẽ thức ăn có thể để được lâu hơn.
Thương Nguyệt a a một tiếng, thấp giọng nói: "Tôi ngủ nhiều quá, cô, sẽ không cần tôi sao?"
Nàng sợ mình ngủ quá nhiều sẽ bị con người ghét bỏ, sau đó bị con người bỏ rơi.
Vân Khê sửng sốt.
Nàng lo lắng cô sẽ bỏ chạy sao?
Vân Khê cười nhạt, an ủi nói: "Sẽ không, trong nhà có đồ ăn và củi, nếu chạy ra ngoài, tôi sẽ không sống được, sẽ chết cóng ở bên ngoài." Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi cô."
Không chỉ vì lý do đồ ăn mà còn vì cô muốn được sống ở thế giới này cùng nàng tiên cá này.
"Như vậy à." Thương Nguyệt a a một tiếng, giơ vây đuôi lên, thoáng lắc lư.
Bất chấp sự đảm bảo của Vân Khê, Thương Nguyệt vẫn không chịu ngủ đông.
Nàng cần phải ra ngoài săn bắn một lần nữa để bổ sung thức ăn.
Khi cảm thấy lạnh, nàng thường chạy đến đống lửa để sưởi ấm, hoặc ôm Miểu Miểu để giữ ấm, hoặc khi đuôi cá quấn quanh người, nàng sẽ cảm thấy xấu hổ khi nghe người đó phát ra tiếng vì lạnh, nàng sẽ ngượng ngùng rụt đuôi lại, cho vào lửa để nướng.
*
Thịt lấy về từ chuyến đi săn lần trước đã ăn hết, Vân Khê ăn thịt xông khói mấy ngày.
Vào ngày này, mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, mặc dù mọi người không cảm nhận được hơi ấm từ mặt trời, nhưng gió lạnh đã ngừng, dường như ấm hơn rất nhiều. Vân Khê quyết định tận dụng thời tiết hiếm có này để ra ngoài thu thập một ít củi và một ít thức ăn.
Vì đốt lửa để sưởi ấm nên củi trong hang năm nay tiêu thụ nhanh hơn nhiều so với năm ngoái.
Khi mở cửa, những ngọn núi phủ đầy tuyết, trời đất lạnh lẽo, và những đám mây ở vùng núi phía xa đều đóng băng.
Nhìn thấy Vân Khê chuẩn bị một mình đi ra ngoài, nàng tiên cá đang buồn ngủ bên đống lửa trại lắc đầu, nhặt chiếc thúng rơm bên cạnh cõng trên lưng, định cùng cô đi ra ngoài.
Thời tiết hôm nay đẹp nên đã đến lúc nàng đi săn.
Vân Khê tóm lấy nàng: "Từ từ đã, mặc xong quần áo rồi hẳn đi ra ngoài."
Vân Khê quấn kín thân trên của Thương Nguyệt, thậm chí không buông phần nào, quấn quanh nàng, bịt mũi miệng, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong suốt.
Các nàng bước ra khỏi hang, quấn người dày đặc như một con gấu.
Thương Nguyệt di chuyển ở nơi tuyết phủ không hề dễ dàng, Vân Khê không dám nằm trên lưng Thương Nguyệt, cho nên dùng một chân nông một chân sâu dẫm lên tuyết.
Vân Khê nhặt một số cành cây chết gần hang động. Thương Nguyệt ở bên cạnh cái cây, dùng móng vuốt đào hố cây, lật cành, đào đất, di chuyển đá, thậm chí còn cào băng tuyết.
Những con vật ngủ đông đó giờ là con mồi của nàng.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Tôi không ngủ được, tôi không thể ngủ được... (Mở mắt ra) Sẽ thật tệ nếu tôi có thể ngủ quá nhiều và bạn đời của tôi sẽ không thích tôi... Sẽ thật tệ nếu tôi thức dậy sau đó ngủ một lúc lâu và bạn đời của tôi sẽ chết đói...