Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 62



Chỉ dựa vào bản năng động vật để làm việc

*

Trăng sáng như nước.

Một người một cá ngồi đối diện nhau trên những tảng đá lớn.

Ngọn lửa phát ra âm thanh "răng rắc", những làn sóng không khí ấm áp giống như những đợt sóng biển vô hình, lần lượt đánh vào. Gió đêm thổi qua, khiến cả hai không cảm nhận được một chút lạnh lẽo nào.

Lá cây trong rừng phát ra tiếng xào xạc, không khí xung quanh tràn ngập mùi thông.

Vân Khê đã đun nhựa thông cả đêm, mỗi sợi tóc dường như đều có mùi dầu thông.

Cô do dự rất lâu, không nói trước cho Thương Nguyệt về kế hoạch chuyển ra ngoài của mình.

Thương Nguyệt coi cô như bạn đời.

Bây giờ Vân Khê không biết phải nói với Thương Nguyệt như thế nào: Cô không xem nàng là bạn đời mà là một người bạn tốt.

Trước kia Vân Khê sợ Thương Nguyệt, không dám phản kháng Thương Nguyệt, hiện tại cô cũng sợ Thương Nguyệt, sợ làm thương tổn Thương Nguyệt.

Cô là người rất thụ động trong chuyện tình cảm và cũng rất giỏi trốn tránh.

Hơn nữa, điều này không tính đến vấn đề tình cảm giữa con người với nhau...

Vân Khê trăm mối ngổn ngang.

Trước đây Vân Khê không có ý định nghĩ đến chuyện tình cảm vì vấn đề sinh tồn, bây giờ kỹ năng săn bắn của cô ngày càng tốt hơn, cô dành thời gian để suy nghĩ nghiêm túc, nhưng phát hiện ra rằng mối quan hệ giữa cô và Thương Nguyệt đang dần trở nên sâu sắc hơn, hành động của cả hai đang ngày càng trở nên thân mật hơn.

Hơn nữa đã vượt qua phạm vi tình bạn, đây cũng không phải lần đầu tiên cô yêu, sao có thể không phân biệt được giữa tình bạn và tình yêu?

Từ quan điểm đạo đức của con người, nếu không thể cùng đối phương làm bạn đời thì cô nên nói rõ với đối phương càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ nói đạo đức không được.

Bây giờ đang ở trong hoàn cảnh này, làm sao có thể nói đến đạo đức? Sự sống còn là ưu tiên hàng đầu.

Đạo đức là gì? Đạo đức là sản phẩm của xã hội loài người.

Nhưng cho dù cô vứt bỏ đạo đức kiềm chế của mình, tự hỏi bản thân, Vân Khê vẫn không muốn Thương Nguyệt đau lòng.

Cô mong nàng tiên cá này sẽ luôn vô tư, tự do như bây giờ.

Mà cô, phải rời khỏi hang động này, tâm lý không thể chấp nhận tình yêu giữa các loài.

Bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, đây là hậu quả của việc cho phép bản thân thân mật với một nàng tiên cá.

Mặc dù sự thân mật đó ở một mức độ lớn đã thỏa mãn nhu cầu giao tiếp tình cảm của cô và kéo cô ra khỏi trầm cảm.

Nhưng trước khi mùa đông năm nay đến, cô phải tìm một môi trường sống thích hợp cho con người sinh sống.

Nếu tiếp tục sống trong hang động đó suốt một mùa đông và một mùa xuân nữa, rất có thể cô sẽ thường xuyên mắc các bệnh về đường hô hấp và bệnh ngoài da, gây ra những tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể.

Sau khi tìm được, cô sẽ giải thích với Thương Nguyệt rằng cơ thể cô không thể thích ứng với môi trường ẩm ướt, không thể xem phi nhân loại là bạn đời của mình.

Trong lòng đã quyết định, Vân Khê lần nữa tập trung sinh tồn.

Dầu thông trên mặt đất đã đông cứng lại, Vân Khê đào mép hố bùn, lấy ra, bóc vỏ, lấy ra một cây nến dầu thông màu vàng đen.

Tim nến được thắp lên, một làn khói đen từ trong nến bay ra, ngọn lửa khổng lồ chiếu sáng gương mặt của Vân Khê và Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt a a một tiếng, nghiêng đầu nhìn Vân Khê, hỏi: "Cái này?"

Vân Khê giới thiệu từng câu từng chữ: "Cái này gọi là nến, có thể thắp sáng."

Thương Nguyệt chỉ vào ngọn lửa: "Cái này, sáng."

Ý nàng là ngọn lửa sáng hơn.

Vân Khê gật gật đầu: "Lửa sáng hơn, nhưng cũng tốn củi. Ngày mai chúng ta lại phải đi lấy củi. Đây là củi dự trữ. Đêm mùa hè ngủ cạnh đống lửa nóng quá. Nếu không có lửa, nửa đêm tỉnh dậy không thấy rõ, vậy có thể thắp một ngọn nến bên cạnh."

Tất nhiên, điều này vẫn còn quá xa xỉ.

Vân Khê làm thành hình nến, chủ yếu để thuận tiện cho việc bảo quản dầu thông.

Cũng thuận tiện khi mang theo bên mình lúc khám phá ngoài trời: thắp một ngọn nến, làm tan chảy ngọn nến, đổ nó lên mồi lửa của thanh gỗ, thanh gỗ ngay lập tức trở thành ngọn đuốc dễ cháy và bền lâu.

Hôm nay đã quá muộn, một ít nhựa thông cô nhặt được vẫn chưa kịp tan hết.

Vân Khê dự định đêm mai tiếp tục làm, sau khi nấu chảy sẽ cho vào một cái gáo dừa lớn làm thành một cây nến lớn hơn, cũng cần tim nến dày hơn.

Ngày mai cô sẽ ra sông hái mấy cây cỏ bấc đèn có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, ngâm trong dầu mỡ một ngày.

Vân Khê buồn ngủ đến mức ngáp một cái, Thương Nguyệt nhìn thấy, cũng không khỏi ngáp một cái.

Thương Nguyệt buồn ngủ thì nhắm mắt ngủ, Vân Khê hiếm khi thấy nàng ngáp, nhưng nàng vẫn có thể tỉnh táo.

Có lẽ hôm nay nhìn thấy con chim phượng to lớn nên nàng không dám dễ ngủ quên nơi hoang dã.

Cách nàng ngáp giống như con người, và nàng cũng duỗi người nữa.

Hầu như tất cả các loài động vật có xương sống đều có thể ngáp và vươn vai, khi Miểu Miểu vẫn còn ở đây, nàng nhìn thấy động tác ngáp và duỗi người của Miểu Miểu rồi làm theo.

Khi mèo duỗi ra có nghĩa là đẩy chân trước thẳng về phía sau, nằm nửa trước trên mặt đất, nâng mông lên, ngoài việc duỗi chân và thắt lưng, nó còn đi kèm với động tác mài móng vuốt.

Cơ thể nửa người nửa cá của Thương Nguyệt vô cùng mê hoặc khi thực hiện những động tác như vậy, giống như một nàng tiên đã trở thành một linh hồn, đầy ác linh.

Vân Khê nhìn thấy, lập tức đứng trước mặt nàng, giơ tay lên, duỗi thẳng cổ, ngả người ra sau để làm mẫu cho nàng thấy cách giãn cơ của con người, đồng thời nói với nàng: "Cô cũng có thể thử cách của tôi."

Thương Nguyệt cũng làm theo, nhưng cuối cùng lại cảm thấy cách sống của con người phù hợp với mình hơn.

Sau khi thu dọn cửa hang xong, Vân Khê nằm trên lưng Thương Nguyệt trở về hang nghỉ ngơi.

Trong hang muốn đốt lửa không phải dễ dàng, Vân Khê dùng nấm stromatoporus để bảo tồn lửa, có thể nhóm lửa rất nhanh.

Thương Nguyệt đã ở bên ngoài suối rửa sạch đuôi và thân, trước khi đi ngủ, Vân Khê sẽ cho nàng nhai rễ cây và hoa bạc hà để làm sạch miệng, Vân Khê sẽ tự lấy nước cùng một ít tro thực vật chà lau thân mình, sau đó nhảy xuống hồ tắm rửa một chút.

Khi gội đầu, cô dùng nhiều nước tro thực vật, xà phòng lợn bán thành phẩm lần trước cũng có tác dụng tẩy sạch vết dầu, Vân Khê thỉnh thoảng sẽ dùng nó để gội đầu ở ngoài sông, sau đó đốt lửa trong hang để lau khô tóc và cơ thể.

Nửa năm qua đi, cô đã quen với nước lạnh.

Chỉ cần mùa đông không lạnh thấu xương, các mùa khác có thể tắm nước lạnh.

Tiếp theo, cô sẽ nhặt thêm nhựa thông, dự định đặt mấy ngọn đuốc tẩm dầu thông cạnh hồ nước trong động nước, để sau khi tắm xong có thể nhảy lên đó hong khô.

Trong tương lai, nếu cô rời khỏi đây, môi trường sống của con người mà cô tìm kiếm không thể cách nguồn nước quá xa.

An toàn, khô ráo, nguồn nước, thực phẩm,... đều là những yếu tố cô phải cân nhắc.

Cô vẫn chưa từ bỏ mong muốn được tắm nước nóng, nếu sau này cô có thể làm được một chiếc bồn tắm lớn thì thật tuyệt.

Khi Vân Khê tắm trong nước, Thương Nguyệt sẽ bơi xung quanh cô.

Nửa năm trôi qua, cô đã quen với việc hai cơ thể trần trụi hướng vào nhau.

Dù sao cho dù nàng không động dục, nếu cô có cởi hết, Thương Nguyệt cũng sẽ không làm gì cô, chỉ bơi lội chơi đùa bên cạnh cô.

Có lẽ hành vi này là thói quen của chủng tộc nàng.

Trong khi một bên đang tắm thì bên kia đang trông chừng.

Nhưng đó là trước đây.

Mấy đêm qua, khi Vân Khê đang tắm, Thương Nguyệt không chỉ bơi quanh cô, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô, sau đó lại gần, quấn đuôi quanh người cô, dùng cả hai tay ôm lấy cô, cầm lòng chẳng đặng muốn hôn lên má cô.

Mùa xuân này, Thương Nguyệt ngày càng có nhiều hành vi thân mật ngoài thời kỳ động dục, mong muốn được chạm vào và giải tỏa trong thời kỳ động dục của nàng đã chuyển sang tích cực khám phá, càng tò mò hơn về cấu trúc cơ thể con người—— Không chỉ tò mò về sự khác biệt giữa chân và đuôi mà còn cả một số bộ phận riêng tư của cô.

Vân Khê rất ngại, chỉ có thể tiếp tục từ chối nàng đến gần, nhẹ giọng mắng nàng: "Cô để tôi mặc quần áo vào rồi trở về phòng ngủ đi."

Nhưng nàng tiên cá không biết "phi lễ chớ nhìn" nghĩa là gì.

Đại đa số thời điểm, Thương Nguyệt chỉ dựa vào bản năng động vật để làm việc, không có lễ nghĩa, chính nghĩa và xấu hổ.

Nàng chỉ biết rằng có một số hành vi Vân Khê sẽ không cho mình làm, nhưng nàng không biết tại sao Vân Khê lại không cho nàng làm.

Ngay cả sau khi bị từ chối, nàng vẫn sẽ phát ra một loạt những tiếng a a a a tủi thân, sau đó bước ra khỏi nước với vẻ mặt đau khổ, trèo lên bờ, lau khô người, nhìn lại Vân Khê, a a thêm vài lần nữa.

Vân Khê gần như hoàn toàn chìm trong nước, cô cũng không nhìn thẳng cơ thể Thương Nguyệt, quay lưng về phía nàng, nhìn trong nước, nói: "Mặc quần áo treo bên cạnh vào, lau khô người trước rồi mới nằm lên giường."

Cái gọi là quần áo kỳ thực là một chiếc khăn tắm làm từ da động vật giống như hải cẩu, hơi có lông, rất thấm nước, Vân Khê làm hai mảnh, dùng làm khăn tắm để lau người.

Một lúc sau, Vân Khê mới bò ra khỏi hồ, quấn mình trong chiếc khăn tắm mềm mại, đi đến bên bếp đá sưởi ấm.

Vân Khê đợi một lúc, cho rằng Thương Nguyệt đã khô, lập tức lên giường nằm.

Không ngờ nàng vẫn ngồi trên tảng đá cạnh bếp đá, đuôi duỗi ra sau, cách xa đống lửa chờ Vân Khê đến.

Khi nàng nghe thấy tiếng Vân Khê đến gần, vây đuôi của nàng lắc lư từ bên này sang bên khác. Khi Vân Khê đi ngang qua, nàng còn vỗ nhẹ vào bắp chân của Vân Khê, vẻ mặt có chút vui mừng.

Vân Khê hỏi nàng: "Sao còn chưa vào phòng ngủ?"

Nàng chỉ vào ngọn lửa và nói: "Nướng, đốt."

Vừa nói, nàng vừa cầm hộp vỏ cây chứa đầy nước bên cạnh lên uống một ngụm nước để giải nhiệt.

"Nói dối không phải là đứa bé ngoan." Vân Khê bình tĩnh nói: "Nướng lâu như vậy, cô muốn là cá nướng hay là cá hun khói? Để tôi rưới chút mật ong lên đuôi của cô nhé?"

Thương Nguyệt vội vàng lắc đầu, uống thêm nước.

Vân Khê bảo nàng ngả người ra sau.

Nàng vâng lời, giữ cơ thể mình cách ngọn lửa hơn 2 mét, nhưng chiếc đuôi của nàng lại tựa vào mép ghế đá nơi Vân Khê đang ngồi, đảm bảo rằng vây đuôi của nàng vẫn có thể chạm vào Vân Khê.

Sau khi mùa xuân đến, nàng cơ bản không cần sưởi ấm bên bếp lửa nữa, nhưng ký ức của nàng lại tràn ngập cảnh tượng mình và Vân Khê ngồi quây quần bên đống lửa sưởi ấm, học nói, ăn uống trong mùa đông này.

Vân Khê sờ chiếc đuôi của Thương Nguyệt, nóng hầm hập.

Nhưng nàng vốn là một nàng tiên cá lành lạnh.

Thương Nguyệt a a một tiếng, vây đuôi như lông vũ, nhẹ nhàng gãi vào cánh tay Vân Khê.

Vân Khê đứng dậy, rót cho nàng chút nước, uống xong, cảnh cáo nàng: "Sau này đừng nướng quá lâu, cô sẽ mất nước. Cứ vào phòng ngủ nằm nghỉ trước đi."

Thương Nguyệt a a một tiếng, nói: "Được rồi..."

Nàng ngoan ngoãn trở về phòng ngủ trước.

Vân Khê đang ở bên đống lửa sấy khô tóc và cơ thể, khi quay lại phòng ngủ lập tức nhìn thấy nàng tiên cá đang tự ôm đuôi chơi đùa.

Vân Khê nhớ tới mèo cũng thích nghịch đuôi, quấn quanh đuôi, không biết lúc nhỏ Thương Nguyệt có làm những hành động đáng yêu như vậy không?

Thương Nguyệt nhìn thấy Vân Khê nằm xuống, lập tức tiến lại gần, muốn hôn Vân Khê.

Vân Khê đã đề phòng từ lâu, nhìn thấy Thương Nguyệt tới gần, cô kịp thời chặn môi mình lại.

Thương Nguyệt chỉ hôn lên mu bàn tay cô.

Nàng tiên cá ngay lập tức phát ra một loạt âm thanh càu nhàu phản đối.

Để chuyển hướng sự chú ý của nàng, Vân Khê đã chuẩn bị kể cho nàng nghe những câu chuyện cổ tích.

Thương Nguyệt đã có thể hiểu được nhiều từ, nhưng nàng vẫn chưa nói tốt lắm. Truyện cổ tích có thể giúp nàng tiếp thu thêm vốn từ vựng và phát triển khả năng hiểu biết cũng như trí tưởng tượng của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv