Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 26



Tôi không muốn chết nữa, đừng khóc

*

Tiếng nàng tiên cá gào thét trên bãi biển rơi vào tai, dừng tại đầu quả tim Vân Khê.

Cô nghe vậy cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ nghĩ thầm, hóa ra trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến cô đến mức này.

Khi trời dần tối, nàng tiên cá không vội đưa Vân Khê về hang như thường lệ.

Nàng vẫn ôm Vân Khê trong tay, ngồi trên tảng đá ven biển, hóng gió biển mặn mà, ngắm hoàng hôn trên biển.

Sóng biển lần lượt rút đi, bầu trời rực sáng, ánh hoàng hôn vàng óng chiếu xuống mặt biển bao la, từ gần đến xa, nước biển chuyển màu từ xanh sang vàng, chỉ có một khoảng trống màu vàng nơi nước và trời giao nhau.

Khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp rất giống với những gì cô đã thấy trên boong tàu trước đây.

Trước đây, cô cũng rất thích đứng trên boong tàu du lịch và ngắm hoàng hôn.

Ngoài ra còn có một bà mẹ trẻ cũng thích dắt con đứng trên boong tàu ngắm hoàng hôn.

Vân Khê thường xuyên tình cờ gặp được cô ấy, cùng nhau trao đổi vài câu.

Người mẹ trẻ đó bị điếc do tiêm thuốc hạ sốt và dị ứng thuốc khi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ, gia đình cô ấy không có tiền để mua cho cô ấy một chiếc ốc tai điện tử. Ban đầu họ thậm chí còn không có tiền để mua cho cô ấy một chiếc máy trợ thính, vì vậy cô ấy phải sống trong một thế giới mà hầu như không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Cô ấy phải mất một thời gian dài mới học nói được, chính mẹ cô ấy là người đã nắm tay cô ấy, đặt lên môi, má, cổ họng, dạy cô ấy từng chút một.

Để ngăn cô ấy khỏi đi chệch hướng bình thường, mẹ cô ấy đã không gửi cô ấy đến trường giáo dục đặc biệt.

Cô ấy lớn lên giữa một nhóm người bình thường, nhưng vì vấn đề về thính giác nên cô ấy cảm thấy rất cô đơn, không thể kết bạn bình thường.

Đôi khi máy trợ thính hết pin, cô ấy không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh mình, như thể bị cô lập với thế giới.

Cảm giác cô đơn bồn chồn khiến cô ấy suy sụp đến mức muốn tự sát.

Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn sống sót.

Lúc đó, Vân Khê hỏi cô ấy làm sao có thể sống sót?

Cô ấy bình thản, đợi máy trợ thính có điện lại sẽ có thể nghe lại một số âm thanh, nên chỉ chờ đợi.

Sau này, cô ấy học mọi cách để lấy bằng tiến sĩ, đi làm được vài năm thì mẹ cô ấy qua đời, cô ấy cảm thấy rất cô đơn nên đã đến ngân hàng t*ng trùng ở nước ngoài và sinh ra một đứa con lai.

Cô ấy bế con lên tàu du lịch, tận hưởng phong cảnh của nhiều quốc gia khác nhau, cuối cùng chết trong vụ đắm tàu.

Cuộc sống sôi động đã kết thúc đầy đột ngột.

Vân Khê nhớ lại đêm đó, cô nhìn thấy đôi mắt bất lực, buồn bã và kiên quyết của cô ấy, cô cầm lòng chẳng đặng, nhận lấy đứa bé gái mà cô ấy đang ôm trong tay...

Thật ra, không chỉ có cô ấy, tất cả những người chết trên con tàu du lịch đó đều có gia đình và cuộc sống riêng, cuộc sống của họ đều bị cắt đứt vì vụ đắm tàu.

Và cô đã sống sót, sống sót ở một thời gian và không gian khác.

Một khi người ta chết đi, thực sự không còn gì cả, nỗi đau không còn, cơ hội không còn, hy vọng cũng không còn.

Mặt trời lặn đang tiến gần đến mực nước biển, biển và bầu trời cùng một màu, mọi thứ đều vàng óng.

Mãi cho đến khi hoàng hôn hoàn toàn biến mất trong nước, nàng tiên cá mới ôm lấy Vân Khê, bắt đầu lao về.

Nàng dẫn Vân Khê đi ngắm hoàng hôn, như đang thực hiện tâm nguyện của một người sắp chết. Nàng nhẹ nhàng cùng Vân Khê ngắm cảnh đẹp, tiếng a a trong cổ họng trở nên rất nhẹ nhàng, không còn buồn bã, không còn đau thương.

Vân Khê không khỏi băn khoăn, nếu cô thật sự chết, liệu tương lai nàng tiên cá có nhớ lại cảnh cả hai đã cùng nhau ngắm hoàng hôn không?

Cô chưa kịp nghĩ ra kết quả thì phát hiện nàng tiên cá đã trở nên giống mình, không ăn không uống.

Nàng tiên cá dành cả ngày hầu như không làm gì khác ngoài việc cho cô uống nước, ăn thịt, ôm cô dưới ánh nắng và ngắm hoàng hôn, chứ đừng nói đến việc uống nước.

Như thể Vân Khê đã chết, nàng cũng không sống nữa, tuyệt thực cùng cô.

Vân Khê nhìn thấy dáng vẻ này của nàng tiên cá, tim bỗng dưng đau đớn.

Cô hét lên trong lòng, đừng làm điều này, đừng làm điều này vì cô...

Nhưng cô không còn sức để nói chuyện với nàng tiên cá.

Nhưng cơn đau này giống như xé toạc một chiếc lỗ khiến cô tê liệt, cơ thể cuối cùng cũng lấy lại được ý thức.

Cô nhận thấy cơ thể mình gần như kiệt sức, mệt mỏi và suy sụp. Cô nằm trên đống cỏ khô, cảm thấy khó chịu, hầu như không còn sức để đứng dậy.

Nhưng cô vẫn đưa tay ôm lấy đuôi nàng tiên cá.

Cô sợ nàng tiên cá đợi cô ngủ quên sẽ chạy ra ngoài tìm thảo dược cho cô.

Cô không cần thảo dược, cô chỉ cần ở lại thêm một hai ngày nữa trước khi chết hẳn.

Chết hẳn...

Từ "chết" vẫn hiện lên trong tâm trí cô. Cuối cùng Vân Khê cũng nhận ra rằng mình thực sự muốn chết, thay vì an ủi bản thân, gợi ý bản thân, lừa dối bản thân trong trạng thái tê liệt trước đó, nói rằng cô muốn sống sót, nhưng chỉ ăn vào rồi lại nôn ra.

Cô không muốn sống chút nào, cô chỉ muốn chết.

Cô không nhảy xuống biển, không nhảy khỏi vách đá, không tự sát nhưng lại nôn ra hết đồ ăn đã ăn, kiếm cớ nói rằng chính chiếc bụng đã khiến cô nôn chúng ra.

Trên thực tế, chính ham muốn chết trong lòng đã ảnh hưởng đến các chức năng của cơ thể, các vấn đề về tâm lý và thể chất.

Có thể nhận ra việc bản thân đang cầu xin cái chết đã giúp cô thoát khỏi trạng thái tê liệt.

*

Đêm nay, Vân Khê ôm đuôi nàng tiên cá, cố gắng ngủ.

Cô nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu được chết trong giấc ngủ.

Vảy trên đuôi nàng tiên cá rất sắc bén, mỗi lần được Vân Khê ôm, nàng tiên cá không dám cử động quá nhiều vì sợ làm tổn thương Vân Khê.

Vì vậy, Vân Khê chắc chắn rằng sau khi ôm đuôi nàng tiên cá, nàng tiên cá sẽ không lén lút lấy chiếc đuôi khi đang ngủ và chạy ra ngoài tìm kiếm thảo dược khắp núi đồi.

Cô không muốn nàng tiên cá lại gặp nguy hiểm, nàng tiên cá rất tốt bụng, nhân cách tốt, lại càng đối tốt với cô hơn, cô không muốn nàng tiên cá chết.

Cô hy vọng nàng tiên cá sống khỏe mạnh.

Đây là thế giới của nàng tiên cá, lãnh thổ của nàng, cô chỉ là một người qua đường, không đáng để chết vì cô.

Trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ nhưng không nói ra thành lời.

Vân Khê chỉ ôm đuôi nàng tiên cá, nằm ở trên đống cỏ khô héo.

Nàng tiên cá ôm cô từ phía sau, tiếng a a trong cổ họng vẫn rất dịu dàng, như đang dỗ cô ngủ, như đang nói với cô rằng nếu cô thực sự không thể tỉnh lại, nàng sẽ cùng cô chìm vào giấc ngủ vĩnh hẳng.

Vân Khê không ngủ được.

Tiếng gào vào ban ngày của nàng tiên cá đã in sâu vào tâm trí cô.

Khoảnh khắc niềm tin sụp đổ, tâm trí cô dường như bị bao phủ bởi một lớp bụi, không khóc cũng không cười, không vui cũng không giận, bình tĩnh và tê liệt.

Nhưng tiếng kêu đau đớn của nàng tiên cá dường như đã mở ra một khoảng trống cho cô, cảm xúc càng lúc càng sống động, càng nhiều ý nghĩ từ trong khoảng trống tuôn ra, giống như đang ríu rít, dòng nước chảy qua tứ chi, xương cốt cô.

Vân Khê bắt đầu bằng việc tự suy ngẫm.

Cô ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình, cô có làm gì sai không? Tại sao lại phải gánh chịu số phận như vậy?

Khi còn nhỏ, cô bị bố mẹ ghét bỏ vì giới tính và được bà ngoại nuôi dưỡng, sau khi bà ngoại qua đời, cô được đưa về sống với bố mẹ, nhưng ngày qua ngày, cô dần cảm nhận được sự đối đãi khác biệt.

Bố mẹ sẽ ghi lại mọi chi phí sinh hoạt của cô, dù nhỏ như một bộ quần áo hay một chiếc quần. Khi vào Đại học, khoản vay không thể chi trả toàn bộ số tiền đó, cô cần được giúp đỡ để trả một phần học phí. Họ ghi lại mọi giao dịch trong tài khoản rồi nói với cô rằng cô sẽ phải trả lại trong tương lai.

Khi còn học Đại học, cô phải trả hơn 200 nhân dân tệ cho bảo hiểm y tế của sinh viên, chi phí sinh hoạt kiếm được từ việc đi làm không đủ, cô không đủ khả năng chi trả. Cô đã gọi điện cho bố mình để cầu xin sự giúp đỡ, ông đã chuyển cho cô, nhưng sau đó lại liên tục gọi cho cô cả tuần, nội dung gọi hàng ngày chẳng qua chỉ là mắng mỏ cô: Mày là đứa phá của, bòn tiền, mày có thể hiểu chuyện hơn được không? Số tiền đó căn bản không cần phải trả, mày chỉ đang lãng phí tiền mà thôi. Mày cho rằng nhà mày cũng giàu có như người khác sao? Mày đâu có chết trẻ, sao phải trả tiền bảo hiểm?

Cô không phản bác một lời nào, âm thầm chịu đựng sự sỉ nhục từ bố ruột.

Thật ra gia đình không đến nỗi nghèo đến mức không đủ khả năng chi trả số tiền này.

Cùng năm đó, trường trung học của em trai cô tổ chức hội nghị chuyên đề dành cho phụ huynh. Một chuyên gia được mời tới cuộc họp để quảng bá cách khiến trẻ yêu thích học tập, cách cải thiện trí nhớ của trẻ và cách cải thiện điểm số nhanh chóng cho trẻ... Sau đó là việc bán sách, một cuốn sách có giá hơn 300 nhân dân tệ, bố cô không chớp mắt, mua ngay cho em trai.

Trong kỳ nghỉ hè, cô trở về nhà, nhìn cuốn sách chưa có ai đọc, xem qua nội dung tồi tàn bên trong, sau đó nhìn giá phía sau cuốn sách, mới nhớ ra mình phải trả hơn 200 nhân dân tệ để đóng phí bảo hiểm rồi ăn một tuần mắng mỏ, bỗng dưng cảm thấy rất nhạt nhẽo.

Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột của bố mẹ hay không? Khi đó cô rất mong được bố mẹ đón về, như vậy cô sẽ thấy dễ chịu hơn, có thể tự an ủi mình, nếu không phải con ruột, thì không được yêu thương là chuyện bình thường.

Từ đó đến nay, cô chưa bao giờ xin tiền bố, dù có mượn tiền bạn học hay thầy cô cũng chưa bao giờ lấy một xu của ông.

Người ta nói bố mẹ sẽ yêu thương con cái vô điều kiện nhưng những gì cô nhận được dường như luôn có điều kiện, đợi đáp lại.

Cô cảm thấy như mình không nhận được nhiều từ bố mẹ mình.

Vì vậy, vào năm tốt nghiệp, cô đã chuyển hộ khẩu, định cư ở hộ khẩu tập thể của thành phố nhờ tư cách là sinh viên mới ra trường. Cách đây một năm, cô đã lập di chúc và công chứng, nếu có chuyện gì xảy ra, toàn bộ số tiền tiết kiệm và bất động sản đứng tên cô sẽ được tặng cho một trường nữ sinh ở miền núi để giúp đỡ các nữ sinh nghèo miền núi được đi học, không cho bất kỳ thành viên nào có quan hệ huyết thống trong gia đình.

Sau khi xa bố mẹ, cô không có ý định thực hiện bất kỳ nghĩa vụ cấp dưỡng nào khi họ về già, cô đã trả lại những gì họ đã cho cô ngay từ năm đầu tiên tốt nghiệp.

Cô không phải do họ nuôi dưỡng mà là do bà ngoại nuôi dưỡng.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cháu muốn nuôi mà bà chẳng còn. Không thể báo hiếu cho bà ngoại, cũng không chọn cách trả lại cho người thân nào cả.

Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến, trái ngược với truyền thống hiếu thảo, cô đã làm gì sai sao?

Không, cô luôn tin rằng mình đúng.

Không có cái gọi là "tất cả cha mẹ trên thế giới", trên thế giới này có rất nhiều bậc cha mẹ không phải là con người.

Sau đó là cảm giác tiếc nuối.

Cô tiếc rằng lẽ ra mình không nên nghỉ việc vì tình yêu tan vỡ rồi đi ra biển thư giãn.

Trong ấn tượng, bạn gái cũ của cô không phải là người xấu.

Vân Khê vẫn còn là sinh viên khi gặp bạn gái cũ, cô ấy đã đi làm.

Nhưng cô ấy chỉ là một công nhân phổ thông bình thường, có bố mẹ ốm đau liên miên, các chị em đang đi học. Vân Khê chưa bao giờ xin cô ấy một xu, ngay cả khi cô ấy chủ động đưa tiền tiêu vặt cho cô, cô cũng dùng tiền mua rau củ quả, cho vào tủ lạnh ở nhà trọ rồi nấu ăn cho cô ấy.

Hai người ở bên nhau hiếm khi cãi vã, động viên, đồng hành cùng nhau. Vân Khê vốn tưởng rằng cô ấy sẽ nắm tay cô cả đời, nhưng bỗng dưng lại bị cô ấy tàn nhẫn bỏ lại.

Không giống Vân Khê, cô ấy không come out với bố mẹ, cũng rất yêu thương bố mẹ cho nên muốn kết hôn vì bố mẹ, vì bố mẹ mà vứt bỏ Vân Khê.

Hiện tại, Vân Khê không còn cảm nhận được nỗi đau bị bỏ rơi nữa.

Trải nghiệm không phải con người trong một tháng qua gần như khiến cô quên mất sự tồn tại của bạn gái cũ.

Cô hối hận vì đã cảm thấy chán nản, phải đày đọa bản thân vì một người đã bỏ rơi mình như vậy.

Chỉ là một mối tình không thành, so với tình hình hiện tại đã là gì?

Dù muốn ra biển thư giãn cũng không nên lên con tàu hỏng đó.

Lẽ ra lúc trước cô nên xé rách vé tàu mới phải.

Từng bị bố mẹ, người yêu bỏ rơi, giờ đây cô bị cả thế giới bỏ rơi, đày ải trong một thời gian và không gian xa lạ.

Rõ ràng cô chưa từng có lỗi với ai trong đời, tại sao số phận lại trêu đùa cô như vậy?

Sau đó là sự phẫn uất tột độ.

Cô hận bố mẹ. Nếu đã không thích con gái, tại sao lại sinh cô ra? Tại sao lại để cô sống, tại sao không bóp chết cô ngay từ đầu!

Cô hận bạn gái cũ, tại sao lại muốn kết hôn? Tại sao không thể đấu tranh với bố mẹ vì cô? Nếu không thể kiên quyết với cô đến cùng, vậy tại sao ngay từ đầu lại tán tỉnh cô?

Cô hận bản thân mình, tại sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy? Tại sao lại lên con tàu đó? Trong xã hội hiện đại, làm việc chăm chỉ, dùng công việc để giải tỏa căng thẳng tinh thần không phải rất tốt sao? Tại sao lại lãng phí số tiền này để đi biển? Bây giờ tiền mất, người cũng không quay trở lại được!

Cô cũng hận nàng tiên cá, tại sao lại mang cô từ biển về? Để cô thoải mái chết trong biển chẳng phải tốt hơn sao? Cô sống sót, nhưng bây giờ lại trở nên như thế này, bị cô lập khỏi thế giới, người không ra người, ma không ra ma, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong...

Sự oán giận tràn ngập khiến cô trở nên hoài nghi, phẫn nộ với mọi thứ, ghê tởm bản thân đến cùng cực, muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh chóng.

Đối với một người như cô, với cuộc sống như cô, sống để làm gì?

Thà chết đi còn hơn.

Nhanh lên và chết đi!

Qua một lúc lâu, Vân Khê thấy mình nằm trên đống cỏ khô, vẫn mở to mắt, không thể chết được, cô thầm hèn mọn và thành kính cầu nguyện trong lòng.

Trong cuộc đời, cô không tin vào Đức Phật hay Chúa trời, mọi thứ cô có được đều là do nỗ lực của bản thân, không phải do vị thần nào ban tặng.

Nhưng bây giờ, cô thầm cầu nguyện đến Quan Âm, Thái Thượng Lão Quân, Thượng Đế... lần lượt các vị thần của Phật giáo, Đạo giáo và Cơ đốc giáo.

Cầu nguyện rằng đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng khủng khiếp, cô sẽ thức dậy vào lúc bình minh, vẫn ở trên tàu du lịch, thoải mái ngắm bình minh và hoàng hôn.

Sau đó, cô hạ thấp yêu cầu của mình xuống, cầu nguyện rằng dù đây không phải là mơ thì nó cũng đang thực sự xảy ra. Nếu cô không thể trở lại xã hội văn minh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không sao, miễn là cô vẫn còn ở trong thế giới này là được rồi.

Chỉ cần ở thế giới ban đầu, có thể đợi năm, mười năm, hai mươi năm cũng được.

Không phải Robinson Crusoe trong tiểu thuyết cũng như vậy sao? Anh đã chờ đợi trên hoang đảo hơn 20 năm, cuối cùng đã trở lại với xã hội văn minh.

Cô cũng có thể đợi, chỉ cần có thể trở về thế giới cũ, đợi hai mươi năm cũng không sao.

Giờ đây, cuối cùng cô cũng hiểu rằng chỉ những người thực sự rơi vào tuyệt vọng mới thành tâm khao khát sự tồn tại của các vị thần, cầu xin sự thương xót của các vị thần và hy vọng các vị thần có thể nghe thấy tiếng gọi nội tâm của mình...

Đêm nay, cuối cùng Vân Khê cũng không còn trong trạng thái tê liệt nữa. Đầu óc cô quay cuồng giữa suy ngẫm, hối hận, oán giận, tự hủy hoại và cầu nguyện, những thăng trầm trong suy nghĩ không ngừng dày vò trái tim cô.

Rất đau đớn.

Nhưng cô lại cảm thấy như mình đã chết đi sống lại, lại một lần nữa cảm nhận được những cảm xúc phong phú, dồi dào của việc làm một con người. Giống như một vết thương sưng tấy mưng mủ, lúc đầu không cảm thấy đau, chỉ tê cóng, nhưng sau khi cắt xong, lớp nước dày đặc bị tắc bên trong tự do chảy ra ngoài, chỉ để lại một vết sẹo to như miệng bát, chờ đợi bước chữa lành tiếp theo.

Suy nghĩ của cô thăng trầm, bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng ngủ thiếp đi.

*

Trong giấc mơ, Vân Khê nhìn thấy rất nhiều người, lần này người cô nhìn thấy không phải là những người quen thuộc xung quanh cô, mà là những khuôn mặt có phần xa lạ mà cô từng gặp trên du thuyền——

Các thủy thủ Trung Quốc đứng trên boong, kể cho trẻ em những câu chuyện về thần thoại, truyền thuyết phương Đông và phương Tây. Ông già cho đàn hải âu ăn. Sau tai nạn, người mẹ trẻ trao con cho cô, yếu ớt buông tay rồi chìm xuống làn nước biển lạnh giá. Những gương mặt nước ngoài vây quanh nhân viên và đặt câu hỏi. Cô bé bế bé gái từ tay cô, nhìn bé gái với đôi mắt mở to...

Những gương mặt khác nhau có lẽ là những con người hiện đại cuối cùng mà cô từng gặp trong đời.

Một số người trong số họ đã chết. Một số có thể vẫn còn sống sót. Liệu một số người trong số họ có giống cô không? Khi sắp chết, họ rơi vào khoảng trống giữa thời gian và không gian, đi đến một thời không xa lạ khác?

Tâm trí cô lang thang, ngay khi có câu hỏi này, cô xuất hiện trong giấc mơ khi đang đi dạo trên đảo, gặp những gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ, họ mỉm cười và hỏi tên cô.

Cô nói: "Tôi tên Vân Khê, tôi đến từ Trung Quốc..."

Họ hỏi đi hỏi lại, cô lại trả lời một lần nữa: "Vân Khê, Vân Khê, Vân Khê... Tên tôi là Vân Khê..."

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô dường như thực sự nghe thấy ai đó đang gọi tên mình bên tai.

"Vân, Khê, Vân, Khê, Vân Khê... a... Vân, Khê... a..."

Vân Khê nghe được lời này, lúc đầu còn có chút sợ hãi, tưởng rằng là quỷ thần gọi tên, dụ dỗ linh hồn cô. Sau đó cô mới ý thức được, trên thế giới này không có quỷ thần gì cả. Chẳng lẽ thực sự có những con người khác đã đến thời không này?

Cô bàng hoàng không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng, cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy nàng tiên cá nằm bên cạnh, chăm chú nhìn cô, dùng chóp mũi dụi dụi cô như đang cầu xin, lắp bắp gọi tên cô. Đôi mắt xanh to tròn ngấn nước, nước mắt trào ra hốc mắt, rơi xuống gò má.

Chúng rơi xuống cổ Vân Khê, ướt đẫm.

Vân Khê chưa bao giờ nhìn thấy nàng tiên cá khóc như thế này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nàng tiên cá với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt. Lúc đó, nàng tiên cá không cho cô nhìn thấy, ngoan cố tránh né con người, trốn trong nước để khóc thút thít.

Nhưng lúc này nàng tiên cá đang khóc trước mặt cô, vừa khóc vừa bập bẹ gọi tên cô.

Cô chỉ dạy nàng tiên cá cái tên này vài lần rồi bỏ cuộc.

Chẳng lẽ vừa rồi trong giấc mơ, cô không kìm được những lời trong mộng đó, nàng tiên cá cũng học cách phát âm tên cô?

Vân Khê yếu ớt giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má nàng tiên cá.

Nhìn qua khóe mắt, Vân Khê bỗng phát hiện xung quanh mình toàn là đồ ăn.

Cá, tôm, trái rừng, hoa dại... Sau khi đến hòn đảo này, tất cả đồ ăn cô ăn đều đã được nàng tiên cá lên non xuống biển kiếm về, đặt bên cạnh cô.

Hốc mắt Vân Khê đau xót, trong mắt cũng có nước mắt chảy ra.

Nàng tiên cá thấy cô cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức vươn tay ra, cẩn thận ôm cô vào lòng, nức nở.

Vừa khóc, nàng vừa dùng môi chạm vào má cô, thút thít gọi tên cô.

Vân Khê nằm trong lòng nàng tiên cá, lặng lẽ khóc.

Cô yếu ớt vỗ về cánh tay nàng tiên cá một chút, như muốn an ủi nàng tiên cá đừng khóc.

Tuy nhiên, cảm giác được lòng bàn tay ươn ướt, nhớp nháp, Vân Khê buộc mình phải nhìn sang.

Cánh tay của nàng tiên cá phủ đầy những vết sẹo có độ sâu lớn nhỏ khác nhau, máu xanh rỉ ra, chảy khắp sàn nhà, trên móng tay có máu xanh, vảy cứng ở đuôi cũng bị nứt. 1. 2, 3, 4...rất nhiều, rất nhiều mảnh, thậm chí có chỗ còn có một mảnh lớn rơi ra...

Chuyện này là thế nào?

Nàng tiên cá ôm chặt lấy Vân Khê, nức nở, khóc không thành tiếng, sau đó lau mặt, bế Vân Khê lên, đi thẳng ra khỏi hang khô, nhảy xuống hồ, ra khỏi hang, nhanh chóng bơi về một hướng.

"Cô... đưa tôi đi đâu vậy?"

Nước mắt của nàng tiên cá rơi xuống người Vân Khê. Vân Khê dựa vào ngực nàng, dùng tay ôm lấy vai nàng, tầm mắt lắc lư. Bầu trời vừa tối sầm, thứ cô nhìn thấy trước mắt biến từ một con sông thành rừng rậm.

Các nàng lên bờ, lang thang trong rừng...

"Chúng ta...đang đi đâu vậy?"

Vân Khê lắc đôi vai mình đang bám chặt.

Nàng tiên cá không lên tiếng, ôm Vân Khê đi về phía trước, dường như nhanh hơn trước.

Vai nàng cũng đầy vết máu, không biết bị thương ở đâu nhiều như vậy? Có nghiêm trọng không? Tại sao nàng không tự liếm mình? Rốt cuộc muốn đi đâu?

Trong đầu cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng không có nhiều sức lực để hỏi. Vân Khê chỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng tiên cá, ngoan ngoãn để nàng mang đi.

Vừa đi, Vân Khê cảm giác được trước mắt hình như có chút quen mắt.

Đây không phải là con đường cả hai khám phá đỉnh cao nhất trên đảo ngày hôm đó sao?

Dòng suối này, trái cây dại này, cái cây có vết xước của nàng tiên cá.

Nàng tiên cá đi thẳng qua cái cây, bước ra khỏi lãnh thổ ban đầu của mình.

Vân Khê nhận ra rằng đây là con đường lên đến đỉnh cao nhất.

Tại sao lại đến đó? Có cái gì ở đó không?

Vân Khê càng ngày càng khó hiểu, nhưng cô nhìn thấy trên đường ngày càng có nhiều cây cối với những vết xước quen thuộc.

Dần dần, máu xanh nổi lên, có nơi còn sót lại một hai giọt chất lỏng màu đỏ, đó là máu của loài khác, vô tình văng lên cành cây.

Vân Khê dần hiểu được nàng tiên cá đã biến khu vực này thành lãnh thổ của mình.

Ngày hôm đó, nàng tiên cá không cho cô đi qua lãnh thổ của mình, sau khi trở về, cô đã tuyệt thực lần đầu.

Hiện tại, nàng tiên cá đã thách thức các loài động vật trong lãnh thổ này, xua đuổi tất cả các loài động vật có thể đe dọa đến tính mạng của Vân Khê, dọn sạch một lối đi an toàn, sau đó đưa Vân Khê đến.

Những động vật khác không gây nguy hiểm cho cả hai lúc này đang ngồi xổm trên ngọn cây, cảnh giác quan sát nàng tiên cá.

Có những con gấu nhỏ như gấu túi, lông xù, có phần đáng yêu. Cũng có những con vật giống khỉ, có lẽ là họ hàng giống con người nhất mà Vân Khê từng thấy cho đến nay, ngoại trừ nàng tiên cá...

Có lẽ nàng tiên cá đã cảm thấy từ ngày đó cô không thể ăn được, bây giờ đưa cô đến đây, thực hiện được tâm nguyện của cô, liệu cô có thể tiếp tục ăn được không?

Cuối cùng cũng đến được ngọn núi cao cũng có thảm thực vật rậm rạp, nàng tiên cá đưa cô đến bờ sông, bơi được một lúc đã đến mỏm đá trống trải, dạt vào bờ.

Đứng trên vách đá, tầm nhìn rộng, lúc này mặt trời đang nhô lên khỏi mực nước biển.

Bên tai vang lên tiếng ầm ầm, một thác nước như rồng xuyên qua núi, xẻ đá, hùng vĩ chảy xuống, dâng lên một làn nước mênh mông.

Vân Khê ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thoáng qua toàn bộ hòn đảo —— giống như một hình tam giác không đều, bờ biển mà cô thường đi có cạnh dài nhất, còn lại hai cạnh ngắn mà cô chưa đặt chân tới. Ba mặt đều được nước biển bao bọc, vị trí của hòn đảo gần nhất ngày đó không thể nhìn thấy được.

Phần trung tâm có địa hình bằng phẳng, hang động cả hai sinh sống gần như nằm giữa hình tam giác, phía sau hang hầu như toàn là núi non trùng điệp. Một con sông ngăn cách rừng rậm hai bên đến cửa sông.

Vân Khê nhìn thoáng qua hòn đảo này, nhưng bây giờ, nó không có ý nghĩa gì nhiều.

Cô đói đến mức bụng đau nhức, đầu choáng váng, giống như đang nửa mê nửa tỉnh. Nếu mấy ngày nay nàng tiên cá không cho cô uống nước thì cô đã chết đói từ lâu rồi.

Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của nàng tiên cá, muốn xem vết thương khắp người nàng tiên cá, cô nghĩ sẽ rất khó khăn, dù sao, cô luôn khó thoát khỏi vòng tay của đối phương trừ khi nàng cố ý buông cô ra.

Lần này cô không biết nàng tiên cá có cảm nhận được sức mạnh vùng vẫy của mình hay không, chỉ biết cô vừa giãy giụa nhẹ, nàng tiên cá đã buông cô ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Nàng tiên cá "ầm" một tiếng, yếu ớt ngã xuống đất. Nhìn Vân Khê, nước mắt nàng ồ ạt rơi xuống, trong mắt tràn đầy sợ hãi và quyến luyến, nỉ non tên cô:"Vân Khê... Vân, Vân Khê... Vân, Khê..."

Vân Khê nhìn nàng tiên cá đầy sẹo, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Cô không ngừng hôn lên trán nàng tiên cá, nghẹn ngào an ủi, nói:

"Đừng khóc."

"Đừng sợ."

"Ngoan... Tôi không muốn chết nữa. Đừng khóc. Mau đứng lên đi, chúng ta xuống nước nhé... Cô sẽ hồi phục nhanh hơn trong nước đúng không? "

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv