Thương Nguyệt a a a a, không nói tiếng người.
Con cá này đã học được cách úp úp mở mở...
Vân Khê khẽ mỉm cười, cũng không hỏi thêm.
Dù sao, tới rồi sẽ biết.
Nhìn thấy nụ cười nơi đuôi lông mày và khóe mắt của nàng, chắc chắn cũng không phải là chuyện gì xấu.
Một lúc sau, khi đến bãi biển, Thương Nguyệt cõng cô nhảy xuống biển.
Vân Khê ngồi trên lưng nàng tiên cá, dùng nước biển rửa sạch bùn trên tay.
Đang là giữa hè, gió biển thổi vào mặt, mang theo chút ấm áp.
Hè đến, cô làm việc ngoài sân, không đổ mồ hôi đầm đìa như hai mùa hè trước.
Không biết là do thời tiết mỗi năm mát mẻ hơn, hay là do đảo Lam Điền được biển bao bọc, hang động họ ở gần biển, năm nay gió biển thổi mạnh.
Vân Khê không khỏi nghĩ đến hòn đảo lần đầu tiên mình sinh sống.
Hơn một năm sau trận động đất, cô không biết bây giờ hòn đảo đó ra sao.
Trên thế giới này không có phương tiện di chuyển thuận tiện, nếu muốn quay lại nhìn một chút, cô phải để Thương Nguyệt cõng cô trên lưng, bơi năm sáu ngày mới có thể quay về.
Cô không phải là người đặc biệt hoài cổ nên sẽ không lãng phí thời gian.
Với thời gian này, cô thà làm thêm thịt xông khói còn hơn.
Nước trong xanh đẹp như tranh vẽ, bầu trời trong ngần như nước.
Khi Thương Nguyệt cõng cô trên biển, cô hầu như luôn nổi trên mặt nước thay vì chìm xuống biển sâu.
Vân Khê muốn chìm xuống đáy biển và ngắm cảnh, nhưng nếu không có thiết bị lặn, cơ thể con người không thể chịu được áp lực nước của biển sâu.
Cô thở dài với Thương Nguyệt: "Nếu chị cũng có thể trở thành tiên cá thì tốt quá."
Lần cuối cùng bày tỏ cảm xúc như vậy, cô đã hy vọng mình có thể đi săn như một nàng tiên cá, để không phải đắn đo tìm cách kiếm thức ăn.
Bây giờ đồ ăn không thành vấn đề, cô khao khát được trải nghiệm khung cảnh dưới nước. Nó chắc chắn khác với khung cảnh cô nhìn thấy khi lặn ở thế giới con người.
Cô tự hỏi có những sinh vật tuyệt vời nào dưới biển?
Con người dường như luôn có nhiều sự tò mò khác nhau.
Thương Nguyệt a a nói: "Nếu em, cũng có thể trở thành người, thì tốt rồi..."
Hầu như tất cả đều dựa trên lời nói của Vân Khê, nhưng từ "tiên cá" được đổi thành "con người".
Vân Khê xoa xoa mái tóc ướt của Thương Nguyệt: "Ngốc quá, con người có gì tốt đâu?"
Không có móng vuốt sắc nhọn, không có tốc độ nhanh nhẹn, không thể thở được trong nước, dù có đầu óc thông minh cũng khó tránh khỏi nảy sinh một số suy nghĩ bừa bãi, nếu sống tập thể thì khó tránh khỏi nghi ngờ và đố kỵ.
Một người thực sự không phải là vấn đề lớn. Nếu có nhiều, rất nhiều người thì quả thực có thể tạo ra rất nhiều thứ, chẳng hạn như nền văn minh, đất nước và sự tiến bộ không ngừng của năng suất, nhưng kéo theo đó là sự bóc lột và lòng tham, nô lệ và giai cấp.
Khi vô cùng thất vọng về bản chất con người, sẽ trở nên chán nản đến mức ước gì cả thế giới có thể diệt vong. Nhưng khi xúc động rơi nước mắt vì một điều gì đó, sẽ cảm nhận được một tia ấm áp, rồi cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới và cuộc sống.
Mâu thuẫn đến cùng cực, đây chính là bản chất của con người.
Cô nhớ con người rất nhiều trong thế giới xa lạ này.
Đã hơn hai năm, cô chưa từng gặp một người nào khác ngoài mình.
Vân Khê ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên biển.
Bầu trời bao la vô biên, Vân Khê ngắm nhìn, đột nhiên nhận ra một ý nghĩa khác của Thương Nguyệt.
Cô hỏi Thương Nguyệt: "Em muốn có đồng loại sao?"
Khi thành người, tuy mất đuôi nhưng vẫn có chân, giống như con người.
Cô gần như quên mất rằng ở thế giới này, Thương Nguyệt cũng là một cá thể cô độc, không hoàn toàn là con người cũng không hoàn toàn là nàng tiên cá.
Thương Nguyệt a a một tiếng, thuận theo lời nói của Vân Khê.
Vân Khe lại xoa xoa mái tóc ướt đẫm của nàng, ấm áp nói: "Chị là đồng loại của em."
Dù không có chân và chỉ có vảy lạnh nhưng tình yêu mà nàng trao đi cũng không khác gì con người.
Cô cũng cô đơn như vậy, hai tâm hồn cô đơn gặp nhau trong thế giới tuyệt vời này.
"Chị là đồng loại của em." Vân Khê lặp lại, sau đó hôn lên đôi tai nhọn của Thương Nguyệt.
Sau khi nghe xong, Thương Nguyệt cõng Vân Khê trên lưng lặn xuống biển, nhanh chóng bơi về phía trước, sau đó vọt lên khỏi mặt nước, nhảy lên, lộn nhào vài lần giữa không trung, rồi lại rơi xuống nước cùng với những tia nước bắn tung tóe.
Mỗi khi nàng nhảy lên không trung, quay vòng như cá heo, Vân Khê sẽ hét lên, ôm chặt nàng, vừa sợ vừa vui mừng.
Bầu trời đủ cao cho chim bay, biển đủ rộng cho cá nhảy.
Sự phấn khích chóng mặt này khiến cô có ảo giác mình biến thành một con cá và bơi lội tự do.
Cô cực kỳ mê luyến cảm giác này.
Tương tác vẫn giống như xưa, nhưng bây giờ do cảm xúc của nhau thay đổi nên trong lòng lại có thêm vị ngọt ngào.
Giữa những người yêu nhau, dù không làm gì, không nói gì, chỉ cần nắm tay nhau, cảm giác vui sướng trọn vẹn và thỏa mãn sẽ tự nhiên nảy sinh.
Trời bao la, đất bao la, họ ở dưới trời xanh biển rộng, bơi lội thoải mái, không bị gò bó, vô cùng hạnh phúc.
Vân Khê lại hôn lên chóp tai Thương Nguyệt, giống như đứa trẻ xin kẹo, cầu xin: "Làm thêm nữa đi em."
Thương Nguyệt làm theo ý mình, nhảy và xoay liên tục trên biển.
Vừa chơi vừa cười, ước chừng nửa giờ sau, Thương Nguyệt đưa cô đến một hòn đảo.
Đập vào mắt là những mảng đá đen, nhìn xa xa, dưới bầu trời xanh mây trắng, trên đảo chỉ có một ngọn núi cao duy nhất, đỉnh núi không giống những đỉnh núi thường thấy mà giống như miệng một cái bát, có hình vòng cung rõ ràng..
Vừa mới đáp xuống đảo, Thương Nguyệt vung đuôi ra sau, hưng phấn chỉ vào một vũng nước dài nửa mét nói: "Đun nước!"
Nhưng ở đây, không có ngọn lửa nào cả.
Nàng cảm thấy khó tin về hiện tượng này, như thể đã phát hiện được kho báu, vội vàng dẫn bạn đời của mình đến xem.
Vân Khê nhìn ngọn núi cao, rồi nhìn vũng nước sôi, mơ hồ hiểu ra——
Có lẽ nó là một hòn đảo núi lửa, vẫn còn dung nham chưa được làm mát dưới lòng đất.
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận thử dùng ngón tay kiểm tra nhiệt độ của vũng nước.
Thương Nguyệt nắm ngón tay ngăn cô lại, nói: "Nóng."
"Vậy chị không sờ." Vân Khê nói: "Xem ra nó có thể nấu chín trứng sống."
"Còn nước sôi nữa." Nói xong, Thương Nguyệt cõng Vân Khê trên lưng đi về phía núi.
"Là suối nước nóng sao?" Vân Khê hỏi, giọng nói có chút kích động.
Thương Nguyệt a a lặp lại lời của Vân Khê: "Suối nước nóng?"
"A, tới rồi tính tiếp." Vân Khê giục Thương Nguyệt bơi về hướng đó.
Càng đi vào bên trong, cô càng thấy nhiều khói, đâu đâu cũng có suối nước nóng, ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng.
Nhìn thấy một làn khói trắng rộng khoảng trăm mét, Vân Khê không ngừng cười toe toét, vui vẻ nói: "Là ở đây à? Mau bỏ chị xuống, cho chị tắm nước nóng đi."
Đã có thể xác định đây là hòn đảo có nhiều suối nước nóng.
"Không phải." Nàng tiên cá bế cô trả lời: "Phía trước, phía trước."
"Phía trước còn có hồ lớn hơn sao?" Vân Khê kích động trườn trên lưng Thương Nguyệt, "Mau đưa chị đến đó đi."
Cô đã không tắm nước nóng hơn hai năm, xuân hạ thu đều ngâm mình trong hồ nước lạnh, mùa đông chỉ lau bằng chậu nước nóng, có trời mới biết những ngày qua cô làm sao sống sót được.
Tiếp tục đi về phía trước, cô nhìn thấy một số ao lớn nhỏ, xa hơn về phía trước, cô nghe thấy tiếng nước ầm ầm từ xa. Khi đến chân núi, cô thấy những ngọn núi và những khu rừng tươi tốt, vài dòng nước chảy từ vách đá ở lưng chừng núi, xuyên qua những tảng đá, bay xuống và rơi xuống nước dưới chân núi.
Nước bị đá cắt thành lớn nhỏ, có mấy hồ, sâu có nông có, đều tràn ngập khí nóng và khói, giống như tiên cảnh nơi hạ giới.
Vân Khê đã quên cách diễn tả cảnh tượng ngoạn mục này bằng ngôn ngữ của con người, khả năng ngôn ngữ của cô dường như đang kém đi ở một số khía cạnh, cô chỉ thốt lên một câu cảm thán:
"Oa, thác suối nước nóng này!"
Thương Nguyệt cõng cô trên lưng nhảy xuống một trong những hồ nước.
Một tiếng "ầm" vang lên, toàn thân lập tức được bao bọc bởi dòng nước suối ấm áp, hơi ấm tràn ngập tứ chi và xương cốt, như thể từng lỗ chân lông đều mở rộng để thở, cả người như đang ở trên mây, thoải mái dễ chịu.
Vân Khê ngâm mình trong nước một lúc, tai và má bất giác đỏ lên, cô thở một hơi dài, sau đó cởi hết quần áo ném lên tảng đá trên bờ, dùng tay không cọ rửa cơ thể.
Lần đầu tắm nước nóng sau hơn hai năm.
Cảm giác thoải mái này làm sao có thể so sánh được với nước lạnh và nước biển được?
Thương Nguyệt ở bên cạnh cũng xòe toàn bộ vảy cá trên đuôi dựng đứng lên, để cho nước ấm rửa sạch cặn bẩn ở giữa.
"Thật là một nơi tuyệt vời." Vân Khê đi vòng qua phía sau Thương Nguyệt, tưới nước sau vai nàng, sau đó ôm lấy nàng từ phía sau, hôn lên cổ nàng: "Thương Nguyệt, cảm ơn em."
Cảm ơn em đã tìm được một nơi tuyệt vời như vậy.