Sắc mặt của người nằm trên giường bệnh tái nhợt, nhưng đôi mắt lại xinh đẹp đến khó tin, tựa như ngọc thạch trong suốt và ẩm bóng. Do đang bị bệnh, nên cậu không còn có sức lực để mở miệng nói, mà chỉ lặng lẽ nhìn người anh trai bên cạnh giường bằng đôi mắt long lanh.
Thời Ngọc lắc đầu và cười nói: "Xem ra Tiểu Châu không thích uống thuốc rồi." Anh ta cầm chiếc bát sứ một cách vô ý, rồi dùng ngón tay xoay lấy chiếc muỗng một cách chậm rãi, thở dài một tiếng, nói như kiểu của một người anh lớn thương yêu em nhỏ vậy: "Nhưng mà không uống thuốc, thì làm sao khỏe lại được đây?"
Người em trai trên giường bệnh ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời mà mở miệng ra.
Nụ cười trên mặt Thời Ngọc dần dần biến mất, tay đang cầm bát kia cũng từ từ đặt xuống đầu gối. Một đôi mắt sâu như giếng cạn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người "em trai tốt" trên danh nghĩa của mình.
Gần như ngay lập tức, Lăng Châu cảm nhận được nỗi rùng rợn khi bị con rắn độc nhìn chằm chằm, lạnh cả sống lưng.
Đùng! Một tiếng động phát ra. Bát thuốc bị ném vỡ xuống đất, mùi thuốc đắng nồng nặc tràn ngập khắp cả căn phòng.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột, Lăng Châu cũng theo đó mà mở to hai mắt nhìn Thời Ngọc với vẻ khó hiểu, như là cậu không hiểu tại sao người đàn ông này lại đột nhiên nổi giận đến mức phải ném đồ.
Thời Ngọc lại như không có chuyện gì rồi rút khăn tay ra, từ từ lau sạch vết bẩn trên tay. Tay của anh ta vừa trắng trẻo lại vừa mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu được nuôi nấng trong gia đình giàu sang — nhưng đáng tiếc, lòng bàn tay lại có một vết sẹo dài. Vết sẹo gớm ghiếc ngoằn ngoèo như một con rắn đang cư ngụ trên cánh tay trái của Thời Ngọc vậy.
Dì Trương nghe thấy tiếng tách trà vỡ, vội vàng đi vào thu dọn.
Thời Ngọc cười với vẻ vô tội nói: "Tiểu Châu sợ đắng, khoan hãy uống thuốc này đi vậy." Anh ta lại liếc mắt xuống nhìn Lăng Châu, sau đó giơ cánh tay đầy sẹo lên sờ vào má của Lăng Châu nói: "Anh hai bất cẩn làm vỡ bát rồi, chắc Tiểu Châu không bị hết hồn chứ?"
Lăng Châu lắc đầu rồi dụi vào lòng bàn tay của Thời Ngọc.
Lăng Châu còn chưa kịp dụi vào, thì Thời Ngọc đã mau chóng rút tay về và nói: "Ngoan nhé, em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lăng Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng một lần nữa chìm vào sự yên tĩnh chết chóc. Lăng Châu cẩn thận quan sát cảnh vật bên trong phòng một lượt —— tên này được lắm, cửa sổ đều đã bị đóng kín mít cả, rõ ràng là không định để cho cậu được sống sót trở ra mà.
Hệ thống kịp thời xuất hiện [Theo như điều tra của hệ thống máy chủ, nhà họ Thời đã rơi vào cuộc nội chiến trầm trọng, đây cũng là yếu tố quan trọng khiến cho chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc tăng lên.]
"Hiểu rồi." Lăng Châu đứng dậy nhìn xung quanh căn phòng, cậu dựa vào ký ức trước đây mà dò tìm trên tường một hồi, và nhanh chóng tìm ra một cánh cửa ngầm.
[Chủ nhân, cậu định đi cảm hóa Thời Ngọc sao? Nhưng mà chỉ số hắc hóa của nhân vật này hiện đang cao quá mức, hệ thống không khuyến khích ngài tiếp cận người này.]
Ngay cả khi hệ thống nhắc đến Thời Ngọc cũng mang giọng điệu hết sức cảnh giác, có thể thấy rằng trạng thái hiện nay của Thời Ngọc đáng sợ đến nhường nào.
Lăng Châu bình tĩnh mở cánh cửa ngầm ra, đi vào trong một cách rất rành rọt: "Nếu anh ta muốn có được nhà họ Thời, vậy thì tôi sẽ giúp anh ta có nhà họ Thời."
Mặc dù Thời Ngọc nguy hiểm, nhưng đặc tính vô cùng rõ ràng —— sự ham muốn của một tên đầy tham vọng này chính là khối tài sản khổng lồ của nhà họ Thời. Ngược lại Lăng Châu cũng khá thích kiểu công việc không cần phải động não thế này.
"Gần đây Thời Kiến Hưng đang làm gì vậy?" Lăng Châu dọc theo lối vào eo hẹp mà đi thẳng về phía trước, rồi nhanh chóng nhìn thấy một cánh cửa khác.
Hệ thống [Theo như phát hiện của hệ thống, Thời Kiến Hưng, Thời Hằng Sơn và những người khác đều đã bị Thời Ngọc giải quyết ổn thỏa.]
Lăng Châu không hỏi cụ thể là giải quyết theo cách nào, dựa vào tính cách của Thời Ngọc, thì đám người bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"Cho nên hiện giờ nhà họ Thời chỉ còn lại hai người thừa kế, Thời Ngọc..." Lăng Châu ngẫm nghĩ, trong ký ức lại tìm kiếm ra một người nữa: "Thạch Khánh Niên."
Hệ thống nhắc nhở [Còn có cậu nữa.] Nếu không, Thời Ngọc cũng đã không đột nhiên có ý định sát hại Lăng Châu.
"Một đứa con nuôi mà cũng phải ngày đêm đề phòng, chậc, gia đình giàu có đúng là phức tạp." Lăng Châu vừa đi vừa âm thầm chỉ trích.
Nghiêm túc mà nói, thì thậm chí cậu còn không có tư cách của một đứa con nuôi. Thân phận của cậu cũng chỉ là một học sinh nghèo khó được tổ chức từ thiện của nhà họ Thời giúp đỡ thôi, vì có ngoại hình lại có thành tích nổi bật nên mới được những người lớn trong nhà họ Thời để mắt đến, rồi cho cậu vào học ở ngôi trường tư được điều hành bởi nhà họ Thời.
Lúc đầu, Lăng Châu chỉ đơn giản là được đào tạo để trở thành trợ lý của người nắm quyền trong tương lai, nào ngờ Lăng Châu mang tính tình dễ gần lại có vẻ ngoại thu hút người nhìn, nên rất nổi tiếng trong trường.
Lăng Châu cũng thuận theo chiều gió, nghĩ rằng càng tiến đến vị trí trung tâm của quyền lực, thì sẽ càng có cơ hội tiếp xúc được với Thời Ngọc.
Kết quả là cứ mãi tiếp xúc, cậu đã tự rèn luyện mình trở thành người thừa kế thứ ba của nhà họ Thời.
Cho nên mới nói, quá nhiều người yêu thích cũng là một điều nguy hiểm.
Tuy rằng thân phận của Lăng Châu không được xem là danh chính ngôn thuận, nhưng mà nhà họ Thời có mối quan hệ phức tạp, sớm muộn gì cũng sẽ có người lợi dụng Lăng Châu để phân chia tài sản. Cho nên, vào lúc này đây Thời Ngọc mới muốn trừ khử Lăng Châu.
Nếu không phải trong giai đoạn đầu Lăng Châu đã kéo chỉ số tình yêu lên đến 44,44%, thì đoán chắc bây giờ cũng đã có kết cục như đám người Thời Hằng Sơn kia rồi.
"Hiện giờ quan trọng nhất là phải giải quyết Thạch Khánh Niên trước." Lăng Châu chậm rãi di chuyển về phía trước. Nếu Thạch Khánh Niên bị loại trừ, thì có lẽ chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc sẽ giảm xuống đáng kể.
Nếu như vậy mà còn chưa đủ, thì Lăng Châu cũng đã có sự chuẩn bị khác. Chỉ là lần này cậu sẽ không lợi dụng tai nạn xe máu me gì đó nữa, cho dù không có cảm giác đau, thì cũng khiến người ta phải thót tim.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Lăng Châu đã thành công nắm được thóp của Thạch Khánh Niên —— nhưng mà việc phải làm sao để giao bí mật nội bộ này ra, mới không bị Thời Ngọc nghi ngờ cũng là một chuyện nan giải.
Lỡ như Thời Ngọc nghi ngờ rằng cậu và Thạch Khánh Niên là chung một phe thì... Lăng Châu chợt lóe lên một ý tưởng, phải rồi, tại sao cậu lại không thể là người bên phe của Thạch Khánh Niên chứ?
Nhân viên nội bộ phản bội nên giao bằng chứng ra, chẳng phải là càng có tính thuyết phục sao?
Cứ làm như vậy đi, Lăng Châu cầm lấy bằng chứng rồi lại quay trở về phòng bệnh.
Khi Thời Ngọc đến phòng bệnh một lần nữa để "chăm sóc" cho Lăng Châu, Lăng Châu đã cố tình bất cẩn để lộ ra sơ hở.
Nhưng cậu không trực tiếp đưa ra bằng chứng, mà là từ từ từng bước một khiến cho Thời Ngọc nghi ngờ bản thân có mối liên hệ bí mật với Thạch Khánh Niên.
Thế là ——
"Hửm? Đây là gì vậy?" Thời Ngọc lấy ra một phong thư từ dưới gối Lăng Châu.
Lăng Châu vội vàng giải thích: "Là thư của anh ba viết cho em ạ, anh ấy nghe nói là em bị bệnh nên có chút lo lắng."
"Vậy à?" Thời Ngọc khẽ cười hỏi cậu: "Anh xem thử được không?"
Lăng Châu bỗng chốc đỏ mặt lên, ấp a ấp úng nói không nên lời.
"Từ khi nào mà Tiểu Châu của chúng ta có mối quan hệ tốt với Khánh Niên thế này?" Thời Ngọc ngồi ở bên giường của Lăng Châu, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào mặt của anh ta, xuất hiện một sư tĩnh lặng đến lạ thường.
"Anh Khánh Niên rất tốt." Lăng Châu tỏ ra có thiện cảm với người anh trai và nói" "Em rất thích anh ấy."
"Vậy sao?" Thời Ngọc hỏi cậu với giọng điệu nhẹ nhàng: "Thế Tiểu Châu thích anh hai hơn hay là anh ba hơn?"
Lăng Châu: "?" Mục đích ban đầu của cậu là muốn để cho Thời Ngọc nghi ngờ mình thông đồng với anh ba, tại sao Thời Ngọc lại quan tâm tới điều này vậy?
"Anh hai, đã lâu lắm rồi em không có gặp anh Khánh Niên nữa." Lăng Châu giơ tay lên cẩn trọng kéo áo của Thời Ngọc nói: "Em muốn được gặp anh ấy."
Chỉ khi gặp được Thạch Khánh Niên, Lăng Châu mới có cơ hội tóm được thóp của Thạch Khánh Niên để đưa cho Thời Ngọc một cách hợp tình hợp lý.
"Không được." Lời từ chối ập đến một cách bất ngờ.
"Hả?" Lăng Châu sửng sốt nói: "Tại sao?"
Thời Ngọc nắm ngược vào tay của Lăng Châu, mỉm cười sờ vào mặt cậu nói: "Bệnh của em còn chưa khỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
...Có chắc không phải là càng nghỉ ngơi sẽ càng trở nên nghiêm trọng không? Lăng Châu còn muốn nói điều gì đó, nhưng Thời Ngọc đã đứng dậy đi về —— lại còn lấy đi bức thư mà Lăng Châu bảo hệ thống giả mạo chữ viết của Thạch Khánh Niên kia nữa.
[Chủ nhân, cậu đang làm gì vậy?] Hệ thống bay qua bay lại xung quanh Lăng Châu một cách hoảng loạn ——Lăng Châu ngang nhiên muốn nhảy từ cửa sổ xuống!
"Không có gì, tôi chỉ là giả bộ thôi." Lăng Châu nắm chặt rèm cửa như rất sợ chết, rồi tạo ra hiện tượng giả như là nhớ anh trai đến mức muốn trèo qua cửa sổ bỏ trốn.
Chỉ khi có thể khiến Thời Ngọc tin rằng mình và Thạch Khánh Niên ở chung một phe, mới có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch —— Vì để đạt được mục đích, Lăng Châu có thể nói là bất chấp thủ đoạn.
Lần này Lăng Châu nhanh chóng làm kinh động đến những người giúp việc trong nhà. Dì Trương sợ hãi đến mức khóc lóc la hét, lo sợ là cậu trong phút bất cẩn sẽ ngã xuống dưới.
"Cậu còn đang bị bệnh đó! Hãy mau ngoan ngoãn trèo xuống đi, đừng đùa nữa!"
"Cậu, Cậu đúng là kẻ lú lẫn mà! Anh hai của cậu thương yêu cậu thế kia! Sao trong lòng của cậu lại nghĩ tới người ngoài như vậy! Cậu và anh ba có thân thiết đến đâu, thì có thân được hơn anh hai không?!"
Trong cơn hoảng loạn, chỉ có Thời Ngọc đứng dưới lầu khoanh tay nhìn Lăng Châu, như thể tiếng la ó bên tai đều không hề tồn tại vậy. Ánh mắt thâm sâu của anh ta dừng lại ngay trên mặt của Lăng Châu, lặng lẽ nhìn lấy cậu.
Lăng Châu đang không đoán được là liệu Thời Ngọc đã cắn câu hay chưa, thì bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt.
[Cảnh báo cảnh báo, chỉ số hắc hóa của nhân vật nguy hiểm ở vị diện thứ hai là Nghiêm Sương Tẫn đã đạt tới 90%!!!]
[Vị diện thứ hai đang trong cơn nguy kịch!]
[Có phải là nên lập tức dịch chuyển trở về vị diện thứ hai không?]
Lăng Châu bị sự cố bất chợt ập đến làm hỏng kế hoạch, cậu vẫn còn chưa kịp đưa ra phán đoán, thì theo bản năng đã lựa chọn trở lại vị diện thứ hai.
Tiếp đến, cậu chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mờ mịt...
Cảnh tượng cuối cùng là chỉ có dì Trương la hét và chạy về phía của cậu... và còn cả bóng dáng của Thời Ngọc bỗng chốc lao tới.
——
Sặc! Lăng Châu tỉnh lại dưới hầm cầu bốc mùi hôi thối.
Trên người của cậu vẫn còn y nguyên chiếc ba lô, bộ đồng phục, và đôi giày thể thao... lúc rời khỏi. Chỉ là... tất cả đều vừa rách vừa nát như đã lăn nhiều vòng trong bùn đất vậy.
Lăng Châu: "Thế này là thế nào hả?"
[Chủ nhân, theo như phát hiện của vị diện, hiện giờ đã là một năm sau rồi ạ...]
"Cái gì?"
[Căn cứ theo dòng thời gian của vị diện này, lúc đầu khi cậu bị nhà trường đình chỉ việc học thì đã mất tích không thấy tăm hơi, lần cuối cậu gặp mặt nhân vật nguy hiểm đó là cách đây một năm rồi ạ.]
Nói cách khác, sau lần ở trường Lăng Châu chào tạm biệt với Nghiêm Sương Tẫn rồi còn cười tít mắt nói rằng: "Tớ sẽ ở nhà đợi cậu." thì đã mất tích một năm sao?!
Chẳng trách mà chỉ số hắc hóa của Nghiêm Sương Tẫn tăng vọt... Lăng Châu đờ đẫn đứng dậy, nhìn chiếc cặp rách nát của mình rồi chìm đắm trong suy nghĩ.
"Tiểu Hoàng..."
[Có mặt đây ạ, thưa chủ nhân.]
"Bây giờ hãy lập tức giúp tôi biên soạn một đoạn ký ức rằng tôi bị đe dọa và đòi nợ rồi bỏ trốn, nhanh lên."
Lăng Châu có thể cảm nhận được rằng cậu sẽ mau chóng gặp lại Nghiêm Sương Tẫn.
"Tôi ——" Lăng Châu còn muốn dặn dò điều gì đó, nhưng lại bị một chùm ánh sáng chói chang rọi vào khiến mắt nhíu lại.
"Ai đó?" Xa xa có người lớn tiếng hỏi.
[Mười phút trước, thông tin về cuộc bỏ trốn của cậu đã được biên soạn xong rồi.]
[Cảnh báo, Nghiêm Sương Tẫn đã tìm thấy thông tin của cậu!]
[Chính là Nghiêm Sương Tẫn đang đến gần cậu!]
Lăng Châu nhìn một đám người áo đen đang ở xa, mở miệng hỏi: "Hiện giờ Nghiêm Sương Tẫn đang mang thân phận gì?"
[Dữ liệu của Nghiêm Sương Tẫn đang được trích lục...]
[Nghiêm Sương Tẫn: Chỉ số tình yêu 99%, chỉ số hắc hóa 90%!]
Thân phận hiện tại: Sinh viên đại học]
Lăng Châu: "..." Cậu hãy nói cho tôi biết là sinh viên đại học nào mà trong vòng mười phút đã có thể xác định được vị trí của một người mất tích cả năm, lại còn tập hợp được một đám thanh niên cường tráng áo đen kia đến để bắt giữ người ta hả?