Trong số tất cả mọi người, tính cách sau khi hắc hóa của Bùi Tư Niên dường như ổn định nhất.
Anh mang cảm xúc điềm đạm, chẳng gây sự ồn ào, cũng không tranh không giành.
Bùi Tư Niên dường như luôn mang một vẻ ngoài vô hại trầm tĩnh như dòng nước lặng, hiền dịu như ngọc. Nếu không phải chỉ số hắc hóa nguy hiểm ấy nhắc nhở Lăng Châu, cậu đã không nghi ngờ dưới lớp da vô hại của người đàn ông này lại ẩn chứa ý định xấu xa thế nào.
Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Bùi Tư Niên, Lăng Châu càng thêm không hiểu nổi anh. Cậu nắm tay Bùi Tư Niên, cảm nhận hơi nóng quen thuộc tỏa ra từ lòng bàn tay anh ấy, mà tâm trạng vô cùng phức tạp.
Rõ ràng là người ấm áp thế kia mà.
"Tiểu Châu, em không vui?" Bùi Tư Niên luôn có thể nắm bắt chính xác tâm trạng của Lăng Châu.
Lăng Châu hỏi anh: "Bùi Tư Niên, có phải em bảo anh làm gì thì anh sẽ làm nấy không?"
"Ừm." Bùi Tư Niên không hề có chút do dự.
"Ngay cả giết người phóng hỏa?"
Đôi mắt đen láy của Bùi Tư Niên thậm chí còn không hề chớp, anh trả lời: "Ừ."
Lăng Châu: "Có phải chỉ cần có người làm em không vui, thì anh sẽ ra tay với người đó đúng không?" Lần này cậu hỏi rất thẳng thắn.
Bùi Tư Niên cũng trả lời rất thẳng thắn: "Đúng vậy."
Đột nhiên, Lăng Châu nghĩ đến tên cặn bã Vương Kỳ đó. Một linh cảm không hay vô cùng mạnh liệt bao trùm lấy cậu.
Vương Kỳ nhận lấy hình phạt đích đáng rồi, nhưng liệu Bùi Tư Niên có dễ dàng tha cho cậu ta như vậy không?
Lăng Châu: "Bùi Tư Niên, thế giới này có công lý riêng, chúng ta không thể vượt qua giới hạn của luật pháp mà tùy ý phá vỡ quy tắc thế giới được."
"Ừ." Có thể nói Bùi Tư Niên vô cùng nghe lời.
Nhưng ngoài mặt ngoan ngoãn vốn không ngăn cản được việc anh hành động ở sau lưng.
Lăng Châu biết dăm ba câu nói của mình không thể thay đổi suy nghĩ mãnh liệt của đối phương.
Chỉ có điều Lăng Châu không ngờ rằng bốn người đàn ông này không chỉ làm ảnh hưởng đến cậu, mà thậm chí còn bắt đầu lăm le ra tay với những người xung quanh Lăng Châu.
Vương Kỳ, Tống Vũ... Tuy rằng họ không có mối quan hệ tốt đẹp gì với Lăng Châu, nhưng Lăng Châu không hề muốn họ bị cuốn vào thảm họa này.
Lăng Châu nghĩ ngợi không yên, hôm nay Tống Vũ khiêu khích cậu nên Bùi Tư Niên lăm le bắt đầu hành động, lỡ như ngày mai có người đi đường nào đó đụng phải cậu một cái, hay bạn học nào đó xảy ra mâu thuẫn với cậu, hoặc là chó hoang ven đường sủa cậu vài tiếng thì sao?
"Bùi Tư Niên, anh không thể làm tổn thương những người vô tội được." Lăng Châu tận tình nói: "Nếu họ phạm phải lỗi lầm, pháp luật sẽ trừng trị họ."
"Tiểu Châu, anh chỉ muốn em được sống vui vẻ an nhàn thôi." Đương nhiên, những kẻ khiến Lăng Châu chướng mắt đều không nên tồn tại trên đời.
Đôi mắt Bùi Tư Niên dịu dàng thế kia, rõ ràng anh đang nói những lời yêu thương, nhưng bản chất máu lạnh của anh lại ẩn dưới ánh mắt hiền dịu ấy.
"Không được." Lăng Châu nắm lấy vai của Bùi Tư Niên, nghiêm túc nói: "Bùi Tư Niên, anh hãy nghe cho kỹ, anh đang ở thế giới của em thì phải tuân theo quy tắc của thế giới này."
"Thế giới của em ư?" Bùi Tư Niên bật cười hỏi: "Tiểu Châu, em đang nói gì vậy?"
Sau khi nhận ra mình lỡ miệng, Lăng Châu ngậm mồm ngay.
Bùi Tư Niên quàng lấy vai của Lăng Châu như chẳng có chuyện gì xảy ra, như thể anh chưa hề phát hiện điều gì bất thường vậy.
"Tiểu Châu, anh sẽ không làm em khó xử." Bùi Tư Niên xoa vào đầu Lăng Châu cười nói.
Bùi Tư Niên: "Nhưng còn những người khác thì khó nói lắm."
Lăng Châu biết rằng Bùi Tư Niên đang cố tình đánh lạc hướng, mà những gì đối phương nói cũng không phải không có lý.
Kẻ nguy hiểm chẳng phải chỉ có duy nhất mỗi Bùi Tư Niên, bây giờ người Lăng Châu nên đề phòng hơn cả còn có Thời Ngọc.
Thời Ngọc vẫn luôn không lên tiếng.
Bùi Tư Niên: "Hôm nay Thời Ngọc không hề trở về nhà họ Thời, hắn đến trường học em đó."
"Cái gì?" Lăng Châu nhíu mày lại hỏi: "Trường học của em ấy à?"
"Ừm." Bùi Tư Niên bình tĩnh nói ra một chuyện hết sức đáng sợ: "Anh nghĩ là hắn đi tìm Vương Kỳ."
Lúc đầu, Bùi Tư Niên không muốn nhắc chuyện này cho Lăng Châu biết, những người đàn ông còn lại đều lặng lẽ đồng ý với cách mà Thời Ngọc giải quyết Vương Kỳ.
Nhưng Bùi Tư Niên nhận ra nếu làm như vậy có thể sẽ khiến cho Lăng Châu không vui hơn.
"Chết tiệt..." Lăng Châu thầm chửi rủa một câu, sau đó chạy về phía trường học.
Tên Thời Ngọc điên rồ này, anh ta muốn làm gì đây?
"Tiểu Hoàng, giúp tôi dịch chuyển tới vị trí của Thời Ngọc nào." Lăng Châu núp trong một góc của ga tàu điện ngầm, cậu sốt ruột nhìn tàu vẫn còn chưa tới trạm.
[Phát hiện được chỉ số nguy hiểm của đối phương đang cao quá mức, nên không khuyến khích dịch chuyển ạ.]
"Lập tức dịch chuyển mau!" Lăng Châu toát cả mồ hôi lạnh.
Hệ thống [Vị trí hiện tại của đối phương cực kỳ nguy hiểm——]
"Bớt nói nhảm lại." Lăng Châu không muốn vài ngày nữa sẽ nhìn thấy Vương Kỳ trong một vụ án hình sự.
[Đang dịch chuyển...]
Đột nhiên, trước mắt của Lăng Châu tối sầm lại.
Ngay sau đó, bên tai chỉ còn lại tiếng thông báo của hệ thống.
[Dịch chuyển hoàn tất...]
[Lần này sử dụng kỹ năng dịch chuyển khiến cho một lượng lớn năng lượng đã bị tiêu hao, hệ thống sắp phải chuyển sang trạng thái dừng hoạt động.]
Lăng Châu mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy một bức tường ẩm ướt. Trên tường thấp thoáng những vết máu, còn có cả nhiều vết dao khác nhau nữa.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nhà máy hóa chất bị bỏ hoang. Tất cả cửa sổ đều được bịt chặt kín mít, đến mức không có không gian để gió thổi vào, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Lăng Châu bỗng sực nhớ lại rằng lúc ở nhà họ Thời, cậu đã từng thoáng nghe nói qua "căn phòng tối" mà Thời Ngọc dùng để xử lý đối thủ. Chắc hẳn nơi đây chính là "căn phòng tối" đáng sợ trong lời đồn đại.
Đùng đùng đùng —— cách đó không xa phát ra tiếng gõ kim loại lúc có lúc không.
Lăng Châu ngẩng đầu lên thì phát hiện nơi phát ra âm thanh là đến từ lầu hai.
Hình như trên lầu hai còn nuôi cả chó, thỉnh thoảng có vài tiếng sủa của chó dữ vang lên.
Lăng Châu lấy lại bình tĩnh, nghiến răng bước về phía lầu hai.
Tiếng gõ đập của kim loại càng ngày càng rõ ràng hơn, cuối cùng Lăng Châu cũng nghe thấy tiếng khóc lóc của một ai đó —— chỉ có điều là tiếng khóc ấy rất yếu ớt, cứ như một giây sau là sẽ đứt hơi vậy.
Lăng Châu đã tìm ra được căn phòng ấy, cậu nhìn xuyên qua khe cửa để xem thử tình hình bên trong — bên trong căn phòng tối om, phía trên bốn bức tường đều đóng đầy xích sắt dài ngoằng, xiềng xích trói cả người lẫn chó lại với nhau.
Người và chó cùng nhốt chung ở một nơi, khi người ấy động đậy thì chú chó không dám cử động, khi người ấy không còn nhúc nhích nữa thì...
Đột nhiên, mười mấy con chó cùng nhau sủa lên ầm ĩ, cái người đang co ro trong góc ấy cũng bỗng chốc kêu lên thảm thiết.
Bóng dáng của một người đàn ông từ từ hiện ra trước mắt, anh ta mặc một bộ đồ vest màu đen, trên giày da dính vài giọt máu đỏ sẫm khiến anh ta bực dọc mà hừ lạnh một tiếng.
Ngay lập tức có người bước tới, quỳ xuống dưới chân của người đàn ông này và lau đi vết máu trên giày cho anh ta.
"Anh... anh rốt cuộc là ai... " Vương Kỳ gần như suy sụp, cậu ta run rẩy co rúm trong một góc, cặp mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.
Thời Ngọc lấy khăn tay ra và ung dung thong thả lau đi vết máu trên đầu ngón tay.
Chỉ với một cái nhìn của anh ta, những người dưới quyền kia đều đã hiểu ý, họ đi về phía của Vương Kỳ.
Lăng Châu nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến cảnh tượng quá đỗi kinh khủng này.
Một lúc lâu sau, cuối cùng tiếng hét thê thảm của Vương Kỳ cũng lắng xuống.
Thời Ngọc cũng thở dài mệt mỏi. Anh ta chán nản liếc nhìn người đang ở trong góc kia, như thể đang suy nghĩ xem nên xử lý đống rác này như thế nào.
"Cậu chủ, có người tìm cậu ạ." Lý Trí đưa điện thoại cho anh.
Thời Ngọc liếc nhìn một phát rồi nhướng mày hỏi: "Anh ta tìm tôi để làm gì?"
"Tôi không có thời gian quan tâm đến anh ta." Thời Ngọc nói với vẻ chán ghét.
Nhưng Lý Trí lại nói: "Hình như anh Bùi muốn nói với cậu về chuyện của Lăng Châu."
"Tiểu Châu bị sao hả?" Lúc này giọng nói của Thời Ngọc mới trở lại bình thường.
"Có vẻ như cậu chủ Lăng Châu đã biết được hành động của cậu. Hiện giờ cậu ấy đang đi đến trường để tìm cậu."
Thời Ngọc mỉm cười, có vẻ như khá vui mừng mà nói: "Cuối cùng Tiểu Châu của mình cũng nhớ tới mình rồi."
Thời Ngọc: "Chuẩn bị xe đến trường nào."
Cả nhóm người đều đã rời khỏi căn phòng. Họ sẽ không biết rằng Lăng Châu đã lẻn vào căn cứ bí mật này mà thần không biết quỷ không hay, đồng thời cũng đã chứng kiến hết tất cả mọi chuyện.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Lăng Châu mới thở dài một hơi. Cậu ấn vào bắp chân tê bì của mình rồi cố gắng bình tĩnh trở lại.
Lăng Châu thử cạy cửa ra nhưng vô ích. Sau khi cậu liếc nhìn xung quanh và phát hiện nơi đây chỉ có hai người họ, Lăng Châu đã quả quyết khiêng chiếc ghế lên rồi đập vỡ cửa sổ.
Rầm một tiếng, Vương Kỳ ngước mắt lên thì nhìn thấy Lăng Châu từ cửa sổ trèo vào.
"Lăng Châu..." Vương Kỳ hé môi, cậu ta không khỏi gào khóc đến mất tiếng: "Cứu tớ, cứu tớ với!"
"Đừng làm ồn." Lăng Châu thành công vượt qua biết bao "vòng vây của đám chó", những con chó ấy dường như đã quen với mùi của Lăng Châu, nên chúng vô cùng ngoan ngoãn mà tránh sang một bên.
Tuy nhiên, nhìn thấy những sợi xích sắt kiên cố trên tay và chân của Vương Kỳ, Lăng Châu thầm chửi thề trong bụng.
"Nơi này là nhà máy hóa chất, có lẽ là có axit sunfuric hay axit nitric gì đó, Lăng Châu, cậu hãy nghĩ cách gì đi, hãy cứu tớ với!"
Lăng Châu đau cả đầu vì tiếng khóc của cậu ta, nên đã tiện tay xé một mảnh áo nhét vào miệng cậu, rồi sẵn tiện băng bó vết thương cho Vương Kỳ.
May mắn Thời Ngọc có vẻ như quyết tâm muốn từ từ tra tấn Vương Kỳ— hoặc có thể nói anh ta còn chưa kịp tra tấn cậu ta. Trên người của Vương Kỳ không hề có vết thương nào nghiêm trọng, ngoại trừ vết thương ở cổ tay và mắt cá chân vẫn còn đang chảy máu, những nơi khác đều là bị thương do đấm đá mà thôi.
"Nghe này, nếu muốn được sống sót trở ra ngoài, thì ngoan ngoãn mà nghe lời." Lăng Châu như trở thành một người hoàn toàn khác. Trong mắt của Vương Kỳ, trong trường Lăng Châu là một bình hoa di động có vẻ ngoài ưa nhìn.
Nhưng giờ đây, đối phương lại bình tĩnh đến nỗi như đã quen với việc phải đối mặt với sóng to gió lớn, cậu hành động nhanh nhẹn quyết đoán, tâm trạng ổn định, không chút hoảng loạn.
Vương Kỳ cũng dần dần không còn quá suy sụp tinh thần nữa.
Tuy nhiên, sau khi Vương Kỳ bình tĩnh lại, cậu ta mới nhận ra rằng —— Lăng Châu là em trai của Thời Ngọc.
Thời Ngọc đối xử với cậu ta như vậy cũng chính bởi vì Lăng Châu từng xảy ra mâu thuẫn với mình.
Nhìn Lăng Châu đang tất bật qua lại, sự cảm kích trong ánh mắt của Vương Kỳ chuyển thành nỗi oán hận.
Cậu ta nghĩ đến những cặp mắt trợn trắng và sự hắt hủi mà mình đã phải chịu đựng khi ở trường, nghĩ đến bản thân bị trừng phạt đến mức mất đi học bổng và danh tiếng—Tất cả những điều này đều là bởi vì Lăng Châu.
Vương Kỳ nhìn Lăng Châu, nếu như không có cậu ấy... thì sao cậu ta phải rơi vào kết cục éo le như vậy chứ.
"Xong rồi. Cậu thử cử động thử xem nào." Lăng Châu lau mồ hôi.
Vương Kỳ thoát khỏi xiềng xích và lẳng lặng xoay chuyển cổ tay.
Đột nhiên, Lăng Châu lại ném thêm mấy cuộn vải tới nói: "Tự băng bó vết thương lại rồi đi theo tớ."
Vương Kỳ đảo mắt qua lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng có hơi gầy gò của Lăng Châu, nét mặt ngày càng quái dị.
Lăng Châu cũng nhận thấy được sự khác thường của Vương Kỳ, nhưng cậu cũng hiểu rằng bất cứ ai gặp phải bi kịch như vậy, thì tâm trạng chắc chắn đều không được tốt.
Lăng Châu chẳng có ý định an ủi tên rụt rè yếu ớt này, cậu vừa đi vừa đề phòng xung quanh có thể xảy ra nguy hiểm.
May thay, gần đây không biết Thời Ngọc đang nổi cơn điên gì mà cứ tất bật với việc thay đổi bản thân làm một người tốt — bên trong nhà máy này gần như không có lấy một ai.
Lăng Châu dẫn cậu ta rời khỏi nhà máy hóa chất một cách thuận lợi đến bất ngờ.
Nhưng sau khi ra ngoài, cậu mới phát hiện rằng tại sao Thời Ngọc không cho người canh giữ nơi này.
Bởi vì nguyên cả nhà máy hóa chất nằm ở vùng núi hẻo lánh, trong phạm vi bán kính hàng trăm dặm đều không có người ở.
Lăng Châu nhìn khu núi rừng trải dài bất tận mà tâm trạng vô cùng phức tạp.
Dường như cuộc sống giản dị lý tưởng của cậu càng ngày càng xa vời với mình.
"Lăng Châu, cảm ơn cậu." Sau khi rời khỏi nhà máy hóa chất, Vương Kỳ vẫn luôn im lặng, có vẻ như cho đến bây giờ cậu ta mới dần hồi phục trở lại.
Lăng Châu không thèm quan tâm đến cậu ta, bởi vì mục đích cứu người của cậu chả có liên quan gì đến Vương Kỳ. Cậu chấp nhận mạo hiểm như vậy đến đây, hoàn toàn là vì để giữ gìn quy tắc và công lý thuộc thế giới của mình.
Đợi sau khi cậu trở ra ngoài, cậu nhất định phải phổ biến kiến thức pháp luật cho Thời Ngọc, khi cần thiết, sẽ phải cần đe dọa cả tên điên đó.
Lăng Châu đang ngẫm nghĩ, thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Từ khóe mắt, cậu thoáng nhìn thấy một bàn tay giơ ra về phía mình.
Vương Kỳ muốn thừa lúc Lăng Châu không hề cảnh giác, mà đẩy cậu từ trên núi xuống!
"Đi chết đi!"
Vương Kỳ vừa hét lên vừa lao về phía của Lăng Châu.
May mà Lăng Châu vô cùng cảnh giác, đó giờ chưa từng quay lưng lại với người lạ. Cậu nhanh nhẹn né tránh, rồi Vương Kỳ cứ thế mà ngã xuống đất.
Lăng Châu né được đòn tấn công bất ngờ của Vương Kỳ, nhưng Vương Kỳ bỗng chốc bùng nổ một sức mạnh lớn khủng khiếp và tiếp tục lao về phía của Lăng Châu.
Vào giây phút này, Lăng Châu nhìn thấy mảnh sắt mà Vương Kỳ giấu trong tay áo —— Đó là công cụ mà Lăng Châu tìm được để cạy xiềng xích cho cậu ta, thế mà Vương Kỳ lại giấu nó trong tay áo.
Lăng Châu giơ tay lên đỡ, sau đó nhanh chóng vặn cánh tay của đối phương lại, rồi ra sức đè cậu ta xuống đất.
"Mày!"
Đùng! Một tiếng nổ lớn vang lên.
Vương Kỳ còn đang giãy giụa đột nhiên ngã xuống đất, nằm yên bất động.
Lăng Châu ngước mắt lên và nhìn thấy Bùi Tư Niên đang đi về phía mình.
Trong tay của Bùi Tư Niên đang cầm một vật thể nhỏ màu đen, một chùm sáng xanh lóe qua, giống như dòng điện, nhưng lại di chuyển cực kỳ nhanh.
Trước khi Lăng Châu có thể nhìn thấy rõ thì vật thể đó đã biến mất trong tay của Bùi Tư Niên rồi.
Vương Kỳ chắc hẳn bị hạ gục bởi thứ đó.
Lăng Châu còn chưa kịp xác nhận xem Vương Kỳ còn sống hay đã chết, thì đã bị Bùi Tư Niên kéo lên.
"Lăng Châu." Bùi Tư Niên gọi tên cậu, anh nổi giận một cách hiếm thấy: "Tại sao lại đến đây vậy hả?"
"Bùi Tư Niên, anh giết người rồi?" Lăng Châu cảm thấy giọng nói của mình đang run lên, nhưng cậu lại không thể kiềm chế được.
Tuy nhiên người đàn ông này chỉ ôm chặt lấy cậu.
"Cậu ta sẽ không chết đâu." Bùi Tư Niên vỗ vào lưng của Lăng Châu, chậm rãi trấn an cậu.
Bùi Tư Niên: "Ít nhất hiện giờ cậu ta vẫn chưa thể chết được."
Trên mặt Bùi Tư Niên lộ ra vẻ dữ tợn hiếm có, sau khi chắc chắn rằng Lăng Châu không bị nguy hiểm đến tính mạng, anh mới nhấc bổng Vương Kỳ từ dưới đất lên.
Vương Kỳ đúng là vẫn còn chưa chết, mà chỉ là rơi vào trạng thái hôn mê.
Lăng Châu nhìn Bùi Tư Niên bế Vương Kỳ lên xe — hình như vứt vào một chiếc tủ đông dài.
Lăng Châu giơ tay ngăn cản Bùi Tư Niên và hỏi: "Bùi Tư Niên, anh đang làm gì vậy?"
"Tiểu Châu, anh đang bảo vệ em đó."
Lăng Châu: "Em không hiểu." Cậu cố gắng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của người đàn ông, nhưng cậu phát hiện ra rằng ngoại trừ vẻ ngoài mà Bùi Tư Niên cố tình thể hiện thì cậu chưa từng thật sự thấu hiểu anh ấy.
"Cậu ta cần phải ngoan ngoãn hơn." Bùi Tư Niên ôm lấy vai của Lăng Châu và nhẹ nhàng vuốt ve —— Đây là một cử chỉ vô cùng dịu dàng. Nếu như không phải Vương Kỳ đang nằm hôn mê bất tỉnh ở phía sau lưng canh, thì khung cảnh như vậy thật sự rất đẹp.
Bùi Tư Niên: "Cậu ta là một mối nguy tiềm ẩn. Lăng Châu, anh cần phải bảo vệ em. Anh phải loại bỏ tất cả mọi nguy hiểm tiềm tàng xung quanh em."
"Tức là sao?" Lăng Châu cau mày hỏi: "Anh đang định làm gì?"
Bùi Tư Niên: "Cậu ta cần phải uống một ít thuốc, sẽ khiến cho cậu ta ngoan ngoãn hơn."
Lăng Châu chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhân vật nguy hiểm là chỉ kẻ vô cùng nguy hiểm, bao gồm nhưng không giới hạn ở: chỉ số hắc hóa cực kỳ cao, có xu hướng hủy diệt thế giới, thiếu sự thông cảm...
Lăng Châu nhớ lại lời giải thích của hệ thống về những nhân vật nguy hiểm trước khi mình vào vị diện.
Trong thế giới ảo, cậu có thể ngoan ngoãn chấp nhận mọi sự sắp đặt này, thậm chí có thể dựa vào trí thông minh của mình mà đi lang thang giữa bốn vị diện.
Tuy nhiên sau khi trở về lại với thế giới hiện thực, Lăng Châu mới thật sự nhận ra rằng "nhân vật nguy hiểm" có nghĩa là gì.
"Bùi Tư Niên, thả cậu ta xuống xe đi."
Khi chiếc xe chạy đến dưới tòa nhà của phòng thí nghiệm, cuối cùng Lăng Châu cũng lên tiếng.
Bùi Tư Niên khẽ gõ nhẹ vào vô lăng nói: "Tiểu Châu—"
"Câm miệng." Lăng Châu xuống xe, mở cốp xe sau ra nói: "Thả cậu ta đi đi."
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lăng Châu, Bùi Tư Niên đành đồng ý.
Sau khi đặt Vương Kỳ ở bên đường, Lăng Châu mới từ từ đi trở về.
Cậu không phải muốn về nhà, mà là đến nhà của Tống Vũ.
Lăng Châu chuẩn bị thôi việc không làm thêm nghề gia sư nữa.
Cậu không màng đến sự tức giận của Tống Vũ, mà chỉ nói với cậu ta một cách đầy ẩn ý: "Tống Vũ, sau này em đừng gửi tin nhắn cho thầy, cũng đừng nghe ngóng về chuyện của thầy từ bất kỳ người nào — nhất là Bùi Tư Niên."
Tống Vũ sững sờ tại chỗ, cậu ta trơ mắt nhìn Lăng Châu nói lời tạm biệt với mẹ mình, sau đó ra về.
Nhìn bóng dáng gầy gò của Lăng Châu, đột nhiên cậu ta cảm thấy dường như Lăng Châu có hơi buồn bã.
Đến tối, Lăng Châu vẫn luôn nhốt mình trong phòng.
Có vẻ như bốn người đàn ông đã đi đến một thỏa thuận trong thời gian ngắn, Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn không hề đến làm phiền, ngoài cửa chỉ còn lại Cố Thành Diệu và Bùi Tư Niên.
Cố Thành Diệu ngồi vào bàn ăn, khẽ cau mày lại khi nhìn thấy đống thức ăn trên bàn đều không ai động tới.
Dường như tâm trạng của Bùi Tư Niên cũng có hơi chùng xuống, anh ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ kiểm điểm lại hành vi của mình ngày hôm nay, cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến Lăng Châu không được vui.
Cố Thành Diệu đợi một hồi, thấy Lăng Châu vẫn cứ nhốt mình trong phòng, cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà đứng dậy.
"Lăng Châu." Cố Thành Diệu gõ cửa phòng.
Giọng nói của Lăng Châu vọng lại: "Em không sao cả."
Trong phòng, Lăng Châu cẩn thận băng bó vết thương trên tay của mình, khi Vương Kỳ tấn công mình, mặc dù Lăng Châu đã né được nhưng cánh tay vẫn bị trầy xước một chút.
Trước mắt cậu cũng không dám để cho những người khác phát hiện vết thương này. Lăng Châu thà rằng tự mình lẳng lặng chịu đựng còn hơn là khơi dậy cơn sóng gió lớn hơn.
Tiếc là hệ thống vẫn còn đang nghỉ, nếu không Lăng Châu cũng có thể thông qua việc hỏi hệ thống để biết được tiến độ khôi phục vị diện.
Tuy nhiên, xem ra việc sửa chữa vị diện còn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng cuộc sống của Lăng Châu lại bị bốn người đàn ông làm cho càng ngày càng hỗn loạn.
Thời Ngọc và Bùi Tư Niên, một người thì có bản tính nguy hiểm hung tàn, kẻ thì không hề xem mạng sống của người khác ra gì.
Cố Thành Diệu trông có vẻ chín chắn, nhưng cũng vẫn đang tiến hành nghiên cứu bí mật.
Bây giờ có vẻ Nghiêm Sương Tẫn với tính khí nóng nảy nhất lại giống người bình thường hơn.
Lăng Châu suy nghĩ hồi lâu, cậu phát hiện ngoại trừ việc tạm thời giữ vững cục diện ra, thì mình cũng không thể làm thay đổi được bất cứ chuyện gì.
Chỉ số hắc hóa của họ sẽ không vì sự nhường nhịn của Lăng Châu mà giảm xuống, trái lại sẽ gây ra tổn thất khó lường cho những người xung quanh Lăng Châu.
Chao ôi, Lăng Châu thở dài, cậu chỉ muốn được sống như một người bình thường thôi mà sao lại khó khăn đến vậy?
Lăng Châu xoa vào mặt mình, đột nhiên điện thoại của cậu nhận được một tin nhắn.
Kể từ sau khi Nghiêm Sương Tẫn biết được "thân thế bi thảm" của Lăng Châu, thì cậu ta vẫn luôn không yên tâm.
"Cố Thành Diệu có gây khó dễ cho cậu không?"
Lăng Châu không trả lời cậu ta, rồi đối phương lại gửi thêm một tin nhắn khác: "Tớ đã hack được một số hồ sơ của hắn rồi, tớ sẽ bắt hắn ta phải trả giá đắt."
Cái gì? Lăng Châu cầm điện thoại lên xem.
"Lăng Châu, tớ sẽ khiến những kẻ làm tổn thương cậu phải trả giá đắt."
Sau đó, Lăng Châu nghe thấy Cố Thành Diệu đang ở ngoài cửa nghe điện thoại.
Cố Thành Diệu: "Hãy tìm một nhân viên kỹ thuật để trông chừng thật chặt chẽ vào."
Chẳng lẽ, Nghiêm Sương Tẫn thật sự tấn công hệ thống trong công ty của Cố Thành Diệu sao?
Lăng Châu cảm thấy điều này rất có thể xảy ra, dù sao có lẽ ở thế giới này sẽ chẳng có ai làm gì được nhân vật nguy hiểm cả— ngoại trừ những nhân vật nguy hiểm khác.
Chó cắn chó.
Trong đầu của Lăng Châu bỗng nhiên xuất hiện câu nói này.
Đúng vậy, không phải họ thích báo thù sao, không phải là thích cắn giết lẫn nhau sao?
Nếu đã như vậy, Lăng Châu mỉm cười, thế thì đừng trách đích thân cậu sẽ ra tay.
Đã chán nản với cuộc sống như con cá muối rồi, Lăng Châu cũng không ngại khơi dậy một cơn bão đẫm máu giữa những người đàn ông này.
Không để cho cậu được sống yên ổn chứ gì, thế thì tất cả cũng đừng mong sống yên ổn.
Lăng Châu lấy điện thoại ra chụp hình cánh tay của mình, rồi lần lượt gửi cho Cố Thành Diệu và Nghiêm Sương Tẫn.
"Tiểu Nghiêm, anh trai tớ đã bắt đầu ra tay với tớ, cậu đừng có liên lạc với tớ nữa."
"Cố Thành Diệu, hãy cẩn thận với Bùi Tư Niên, anh ấy rất nguy hiểm."
Ngoài cửa, ngón tay cầm điện thoại của những người đàn ông này bỗng cứng đờ.
"Tiểu Châu, là do anh ấy gây ra sao?"
Lăng Châu: "Cố Thành Diệu, anh đi đi. Anh không thể đối phó nổi với Bùi Tư Niên đâu."
Qua một lúc sau, chỉ với vài giây, Lăng Châu đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ phòng khách vọng lại.
Cậu áp sát vào cửa lắng nghe một hồi, hai người họ cứ như con dã thú đã kìm nén trong nhiều ngày, cơn thịnh nộ bỗng chốc bùng phát khiến cho hoàn toàn mất hết lý trí.
Lăng Châu đang rất hứng thú lắng nghe, thì điện thoại của cậu lại một lần nữa reo lên.
Tống Vũ đó giờ chưa từng trả lời tin nhắn của cậu, lúc này lại lần đầu tiên gửi cho cậu một tin nhắn.
"Mẹ nhờ em mang cho thầy một ít đặc sản dưới quê. Thầy có ở nhà không?"
Lăng Châu: "Không có nhà đâu, đừng đến."
Tên nhóc Tống Vũ đó cũng không phải là đứa dễ đối phó, cậu ta hỏi: "Thầy không muốn gặp em sao?"
"Thầy ghét em đến như vậy?"
Lăng Châu đang không biết nên trả lời cậu ta thế nào, thì Tống Vũ lại nói: "Em cứ tới đấy."
Nghe tiếng ẩu đả long trời lở đất ở ngoài cửa, Lăng Châu thở dài một tiếng, cậu nhóc à, là tự mình em đòi nhảy vào hố lửa đấy nhé, đừng trách thầy không nhắc nhở em.
Lăng Châu: hãy tôn trọng số phận của người khác và từ bỏ ham muốn giúp đỡ người khác đi.
Chỉ khi trải qua nắm đấm sắt thép của xã hội, thì những đứa trẻ trong thời kỳ nổi loạn mới biết được thế nào là lòng người nham hiểm.
Đột nhiên, ngoài cửa yên lặng được một giây.
Lăng Châu chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tiếng xương gãy.
Không xong rồi... cậu chỉ muốn họ đối phó với nhau thôi, chứ không hề muốn họ tàn sát nhau.
Lăng Châu đẩy cửa ra, vừa nhìn đã thấy hai người họ máu dính đầy người.
Điều không ngờ tới là Bùi Tư Niên không hề tay chân yếu ớt trói gà không chặt như Lăng Châu tưởng, gần như anh và Cố Thành Diệu đều bất phân thắng bại.
Cố Thành Diệu đang bóp cổ của Bùi Tư Niên, còn Bùi Tư Niên cũng đang giơ khuỷu tay vào cổ họng của Cố Thành Diệu.
Lăng Châu: "Ai, là ai bị gãy xương vậy..."
Cả hai bỗng dừng lại và đều nhìn về phía Lăng Châu.
Nhưng rồi sau đó, Lăng Châu trơ mắt nhìn Bùi Tư Niên một giây trước vẫn còn cực kỳ hung dữ, mà một giây sau đã buông tay ra, để mặc cho Cố Thành Diệu đè mình xuống đất.
"Khụ..." Bùi Tư Niên hộc ra một ngụm máu.
Lớn lên trong xã hội của luật pháp, cho dù ngày thường Lăng Châu thích xem ông hai dì ba cãi nhau đánh nhau, nhưng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng máu me thế này.
Cậu đi tới vài bước, đang định đỡ Bùi Tư Niên dậy, thì Cố Thành Diệu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
Lăng Châu quay đầu lại đang muốn bảo Cố Thành Diệu dừng tay, Cố Thành Diệu đã buông tay ra trước —— Sau đó ngồi bệt xuống đất.
Cố Thành Diệu thản nhiên nói: "Người bị gãy khớp tay là anh."
"Khụ..." Bùi Tư Niên ở bên cạnh lại ho ra bọt máu rồi nói: "Tiểu Châu, anh không sao."
Lăng Châu bỗng khựng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy đi vòng qua hai người họ.
"Đói bụng rồi, em đi ăn gì đó trước đây." Lăng Châu vừa đi về phía nhà bếp vừa nói: "Các anh cứ tiếp tục đi."