Cổ của Lăng Châu bị người đàn ông này giữ chặt, cậu cảm nhận được nỗi u ám đang bị Nghiêm Sương Tẫn kìm nén.
"Anh ta có thể chạm vào người cậu, còn tớ thì không à?"
Nghiêm Sương Tẫn áp sát vào tai của Lăng Châu, giọng nói buồn bã như biến thành một người khác: "Lăng Châu, tại sao cậu lại tàn nhẫn với tớ như vậy."
Lăng Châu không biết rằng lời từ chối thẳng thừng thốt ra từ trong miệng của mình đã khiến cho Nghiêm Sương Tẫn gần như đang bên bờ vực mất kiểm soát.
"Ơ, cậu hãy buông tớ ra trước đi." Lăng Châu thật sự lo sợ trong một phút sơ ý Nghiêm Sương Tẫn sẽ bóp cổ mình chết. Mặc dù Nghiêm Sương Tẫn không được xem là dùng sức quá mạnh khi dùng tay đè lấy cổ của cậu, nhưng Lăng Châu đang đối mặt với một nhân vật nguy hiểm có chỉ số hắc hóa lên đến gần 100%.
Người phía sau không còn cử động, tiếng thở nặng nề càng được nghe thấy rõ hơn trong căn phòng yên tĩnh.
Qua được một lúc, Nghiêm Sương Tẫn lạnh lùng cười khẩy nói: "Mẹ kiếp, mình đúng là rẻ mạt mà."
Cậu ta đột ngột buông Lăng Châu ra, sau đó đứng dậy vén chăn lên, rồi mở cửa rời đi.
Bên cạnh bỗng chốc trở nên trống rỗng, hơi thở của người đàn ông ấy cũng đã biến mất. Cuối cùng Lăng Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với loại người cực đoan trong tình cảm thế này, Lăng Châu thật sự không biết phải nên làm như thế nào.
[Thật ra cậu có thể thử dỗ dành Nghiêm Sương Tẫn — tôi có thể cảm nhận được rằng cậu ta rất yêu cậu.]
"Dỗ cậu ta ư?" Lăng Châu thở dài nói: "Rồi để cậu ta phát hiện ra rằng những lời ngon tiếng ngọt của tôi đều là giả, sau đó lại hắc hóa thêm nữa à? Tiểu Hoàng, cậu không muốn trở về vị diện nữa sao?"
Hệ thống gật đầu, cảm thấy Lăng Châu nói cũng rất có lý.
Lăng Châu: "Nhưng mà tạm thời xoa dịu mối quan hệ vẫn là điều cần làm."
Nếu như để Nghiêm Sương Tẫn trở nên càng ngày càng cực đoan hơn, Lăng Châu rất có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời bên ngoài nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Châu đã thức dậy từ sớm. Cửa phòng ngủ của Nghiêm Sương Tẫn được đóng chặt, tin chắc là đêm qua đã tức giận quá mức đến nỗi cả đêm không ngủ, bây giờ mới vừa ngủ thiếp đi.
Lăng Châu đi lang thang trong nhà không có điểm dừng, cậu phát hiện ra rằng mặc dù cấu trúc của ngôi nhà này rất giống với căn nhà của mình, nhưng dù sao nó cũng là được Nghiêm Sương Tẫn xây lên theo như sự mô tả trước đây của Lăng Châu, nên nó vẫn có chút khác biệt so với nhà của Lăng Châu.
Ví dụ như có thêm một tầng hầm.
Lăng Châu từ ngoài cửa liếc nhìn kết cấu của tầng hầm, phát hiện bên trong được dọn dẹp rất ngăn nắp, giống như một phòng chứa đồ nhỏ.
Cậu bắt đầu thấy hứng thú, nhân lúc Nghiêm Sương Tẫn vẫn đang ngủ say, cậu đẩy cửa tầng hầm ra.
Căn phòng này không lớn, ước chừng mấy chục mét vuông. Trên tường có lắp đặt một tủ sách lắp ghép, ngoại trừ vài cuốn sách cổ, tranh thư pháp mà Nghiêm Sương Tẫn sưu tầm — còn có một chiếc tủ đã thu hút sự chú ý của Lăng Châu.
Giấy trong tủ đã ngả sang màu vàng, bên trên còn có vết nước đọng lại, có vẻ như từng bị nước mưa làm ướt.
"Hả?" Lăng Châu tiện tay lật ra xem thì phát hiện cuốn sách trên cùng là sổ tay ghi chép bạn học thời cấp ba của họ.
Còn có tờ giấy nháp không biết đã bị xé ra rồi lại được nhặt về từ đâu — trên tờ giấy đầy những hình vẽ ngẫu hứng hoặc là những chữ viết nguệch ngoạc của Lăng Châu;
Mảnh giấy nhỏ được truyền tay trong tiết học;
Cuốn truyện tranh của Lăng Châu bị Nghiêm Sương Tẫn tịch thu...
Đặt những thứ nhỏ nhặt rách nát này chung với những bức tranh thư pháp có giá cả đắt đỏ kia thì đúng là có hơi mâu thuẫn.
Lăng Châu ngồi luôn xuống đất, mở ra từng trang giấy một, nhìn thấy những dòng chữ trẻ con trên đó mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Cậu Nghiêm, tôi lên án kịch liệt hành vi mà hôm nay cậu không cho tôi vào cổng trường!"
Nét chữ của Nghiêm Sương Tẫn ngay ngắn sắc nét "Cậu đã đến muộn."
"Cậu thế này là đang bênh vực cho người ngoài đó!"
Nghiêm Sương Tẫn: "Lần sau không được trễ giờ nữa."
Lăng Châu thở dài, khi đó Nghiêm Sương Tẫn thật sự vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc. Tuy nhiên, Lăng Châu nhớ là sau đó đi trễ vài lần, thì cậu ủy viên ban kỷ luật được xưng là "thiết diện vô tư*" này đã lén lút thả cho cậu vào.
Cậu ta thờ ơ thì có thờ ơ, nhưng cũng thật lòng thật dạ đối xử tốt với với người mà mình quan tâm.
Dù là hiện giờ chỉ số hắc hóa sắp bùng nổ đi nữa thì cũng vẫn như thế. Lăng Châu nhớ lại ánh mắt vừa lo lắng vừa sốt ruột của Nghiêm Sương Tẫn đêm qua —— Có lẽ, Nghiêm Sương Tẫn vẫn còn giữ lấy cốt cách thuộc về mình.
Lăng Châu thu dọn đồ đạc vá đặt về vị trí ban đầu. Những ký ức trong quá khứ đúng là đẹp thật, nhưng chúng có được từ sự ảo tưởng.
Thực tế và ảo giác, Lăng Châu luôn có một tiêu chuẩn để phân loại cho riêng mình.
[Chủ nhân, tôi phát hiện ra phía sau bức tường chính là nhà kho, có rất ít người canh giữ bên phía nhà kho, cậu rất có cơ hội để bỏ trốn từ bên đó.]
Đêm qua hệ thống đã hấp thụ đủ năng lượng, kỹ năng cũng từ từ hồi phục được một chút.
[Tôi có thể giúp cậu thoát khỏi nơi này!]
Lăng Châu gật đầu. Cậu trở lại phòng khách, thấy Nghiêm Sương Tẫn vẫn còn chưa thức dậy, thế là cậu đẩy cánh cửa phòng ngủ của đối phương ra.
Người trên giường vẫn còn đang say giấc, thoáng nhìn còn có hơi phờ phạc, Lăng Châu không đánh thức cậu ta.
Cậu ngồi ở trước bàn làm việc bên cạnh cửa sổ của Nghiêm Sương Tẫn, rồi cầm bút lên, chậm rãi viết lấy gì đó.
Mối quan hệ hiện giờ của họ đã không còn đơn giản như thời học sinh với những mẩu giấy truyền tay với nhau rồi. Thế giới của người lớn tàn nhẫn và phức tạp hơn so với những gì họ mong đợi.
Nhưng Lăng Châu vẫn muốn nói lời tạm biệt với cậu ta bằng cách thức ban đầu.
"Nghiêm Sương Tẫn, tuy rằng tớ đã không còn thích cậu nữa, nhưng đây không có nghĩa là cậu không nổi trội. Trái lại, cậu thật sự rất giỏi giang, cậu có chỉ số thông minh cao, học giỏi, còn rất biết kiếm tiền..."
"...Vì vậy, cậu đừng có tự oán trách bản thân mình."
Lăng Châu chống cằm, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được quá nhiều lời để nói.
Cơ bản là giữa cậu và Nghiêm Sương Tẫn cũng không có nhiều giây phút bình tĩnh nhỏ nhẹ mà nói chuyện.
Giữa hai người họ, những lời nói quá mức dịu dàng lại nghe có vẻ hơi giả tạo.
"Còn có người tốt hơn đang chờ đợi cậu—" Lăng Châu đã viết đến trọng tâm. Cậu đang định phát huy lời văn để khuyên nhủ Nghiêm Sương Tẫn thử nhìn ra thế giới bên ngoài...
Nghiêm Sương Tẫn: "Chữ Tẫn viết sai chính tả rồi, là bộ 'hỏa' mới phải."
Bất thình lình giọng nói khàn khàn của người đàn ông ấy vang lên từ phía sau.
Đầu bút của Lăng Châu bỗng dừng lại, cậu chậm rãi quay lại, bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh như dòng nước lặng yên của Nghiêm Sương Tẫn.
Á, sao người này thức dậy mà không hề phát ra một chút tiếng động gì vậy nè? Lăng Châu mím môi, có hơi ngượng ngùng.
Nghiêm Sương Tẫn thì lại ung dung từ tốn ngồi xuống bên cạnh Lăng Châu, cậu ta cầm bút lên và viết ra tên mình từng nét từng chữ một.
"Lúc trước cậu cũng như thế, đã dạy cậu bao nhiêu lần rồi mà cậu cũng vẫn quên." Nghiêm Sương Tẫn vừa nói vừa quay đầu sang nhìn Lăng Châu hỏi: "Tên của tớ khó nhớ đến như vậy sao?"
"Cậu yêu cầu quá cao đối với một học sinh kém rồi." Tuy là Lăng Châu phản bác, nhưng cậu cũng vẫn cầm bút lên nhìn theo tên của Nghiêm Sương Tẫn mà viết lại một lần nữa.
"Thầy Nghiêm, thầy đã hài lòng chưa ạ?"
"Lăng Châu, cậu có quên tớ không?" Nghiêm Sương Tẫn hờ hững nhìn cậu, sau khi nỗi u ám và sự cố chấp dần tan đi, trong mắt của cậu ta chỉ còn lại một sự mệt mỏi.
Lăng Châu ủ rũ không lên tiếng. Cậu không biết đáp án của câu hỏi này, giống như việc cậu không thể nhớ được chàng trai mà mình lần đầu tiên có thiện cảm hồi cấp hai tên là gì vậy.
Dấu vết mà tình yêu có thể để lại cho Lăng Châu quá mờ nhạt, cậu đã định rằng không phải là người nặng tình, thế thì sao có thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ ghi nhớ quá khứ với Nghiêm Sương Tẫn chứ.
Có lẽ là bởi vì cú sốc của tối hôm qua, nên Nghiêm Sương Tẫn không còn lại gần Lăng Châu nữa.
Cậu ta đứng dậy đi vào nhà bếp. Lăng Châu đứng yên ở trước cửa, nhìn Nghiêm Sương Tẫn cố chấp vụng về nấu mì.
Lần này, Nghiêm Sương Tẫn cũng xem như đã thành công, mặc dù thức ăn được làm ra cũng bình thường, nhưng ít ra là vẫn có thể ăn được.
Lăng Châu gắp một đũa mì, thổi một hơi rồi nếm thử một miếng.
Người đàn ông đối diện chỉ chăm chú nhìn cậu.
"Nhìn tớ làm gì vậy chứ?" Lăng Châu nhướng mày cười nói: "Được rồi, tớ biết rồi—— cậu Nghiêm đã làm rất tốt, cảm ơn cậu Nghiêm nhé."
Nghiêm Sương Tẫn quay mặt đi, chớp mắt nói: "Lẻo mép."
Cậu ta quơ lấy điện thoại ở trên bàn rồi mặc áo khoác vào. Thấy vậy, Lăng Châu biết rằng Nghiêm Sương Tẫn đang muốn quay lại phòng thí nghiệm để tiếp tục nghiên cứu.
"Nghiêm Sương Tẫn." Khi Nghiêm Sương Tẫn đi ra trước cửa, cuối cùng Lăng Châu cũng gọi cậu ta lại.
Mặt trời ấm áp của sớm mai sáng chói rực rỡ, từng tia nắng nhỏ rọi xuống gương mặt của Lăng Châu.
Lăng Châu mỉm cười chào tạm biệt Nghiêm Sương Tẫn: "Làm việc chăm chỉ vào nhé, tạm biệt."
Nghiêm Sương Tẫn mím môi, dường như cậu ta muốn nói vài lời nhỏ nhẹ, muốn làm lành với cậu.
Cậu ta muốn thổ lộ tấm chân tình của mình và nói với Lăng Châu rằng thật ra mình rất trân trọng những ký ức trong quá khứ ấy.
Cậu ta muốn nói với Lăng Châu rằng mình thật sự rất yêu cậu.
Nhưng Nghiêm Sương Tẫn im lặng một lúc, cuối cùng cũng chỉ nhìn Lăng Châu, rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Sau đó cậu ta quay người đi, biến mất khỏi cửa cùng với tình yêu chưa nói thành lời của mình.
——
[Sử dụng kỹ năng 'khiêng vác'.] Hệ thống di chuyển những chiếc thùng to được chất đống ở trước lối ra của nhà kho.
Một tia sáng lọt ra từ trong lối ra, Lăng Châu nheo mắt lại.
Cậu đang định rời đi, rồi lại phát hiện ra rằng những món đồ trong đống hộp này không hề đơn giản ——nào là những thứ nhỏ nhặt như bút bi mà Lăng Châu đã từng dùng cho đến những thứ lớn hơn như điện thoại di động bị hỏng, quần áo cũ đã mặc qua và gối ngủ đã qua sử dụng của Lăng Châu.
Có lẽ... Nghiêm Sương Tẫn yêu cậu nhiều hơn những gì cậu ta thể hiện ra, cuối cùng Lăng Châu cũng nhận ra tình cảm sâu đậm được ẩn giấu trong một góc của Nghiêm Sương Tẫn.
Cậu ta thở dài, cuối cùng nhặt chiếc nhẫn giản dị bên trên hộp lên bỏ vào túi.
Sau khi năng lượng của hệ thống được phục hồi, kỹ năng đã tăng vọt lên. Lăng Châu nhanh chóng trốn thoát khỏi ngôi nhà kiểu Tây dưới sự hỗ trợ của hệ thống.
Cậu chạy một mạch ra đường và vẫy gọi một chiếc xe nào đó.
"Tài xế ——" Lăng Châu khựng lại, cậu không biết bản thân nên đi đến nơi nào.
Về nhà? Nhưng mà địa chỉ nhà của cậu đã bị lộ rồi. Trở lại trường học? Nhưng mà trường học đã nghỉ lễ rồi.
Lăng Châu nhìn những xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ, bỗng chốc hơi lạc lõng.
"Đi vào trung tâm thành phố trước đi." Lăng Châu bất lực thở dài một hơi. Vừa lúc đó, điện thoại trong túi của cậu rung lên.
Trong lòng chợt lóe lên một linh cảm không hay, Lăng Châu nói: "Tiểu Hoàng, có phải chiếc điện thoại cầu cứu mà cậu đưa cho tôi có cài đặt hệ thống định vị không?"
[Đúng vậy! Sau khi cậu gửi tin nhắn cầu cứu đến người nhận, hệ thống sẽ tự động gửi kèm vị trí của cậu đi, để thuận tiện cho việc giải cứu cậu!]
Lăng Châu vội vàng lấy điện thoại ra hỏi: "Làm sao để tắt cái thứ chết tiệt này đi hả?"
Cậu loay hoay một lúc lâu mới có thể tắt định vị trên điện thoại đi.
Hy vọng là không bị họ phát hiện. Lăng Châu thầm cầu nguyện trong lòng. Nghĩ đến chỉ số hắc hóa của Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn —— hiện giờ cậu chẳng muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ cả.
[Chủ nhân... có một chuyện tôi cần phải hồi báo với cậu...]
Lăng Châu nhắm mắt lại nói: "Nói đi, là ai đã tìm tới rồi hả?"
"Cố Thành Diệu, Bùi Tư Niên? Hay là người khác?"
Hệ thống im lặng một lúc, có vẻ như đang cầu nguyện cho tương lai bi thảm của Lăng Châu.
[Có... có bốn nguồn năng lượng đang cùng nhau tiến lại gần.]
Được lắm, toàn quân xuất kích. Lăng Châu xòe tay ra lựa chọn chấp nhận số phận.
"Anh tài xế, lát nữa anh cứ để tôi xuống ven đường là được rồi." Lăng Châu nói một cách yếu ớt.
Tài xế: "Cậu hãy cho biết một địa chỉ cụ thể đi."
"Sao cũng được." Đúng thật là... Lăng Châu cảm thấy bất kể bản thân chạy trốn đến chân trời góc biển, thì cũng không thoát khỏi số phận đen đủi này.
Lăng Châu xuống xe ở trước trung tâm thương mại.
Tài xế: "Cậu trai trẻ, WeChat hay Alipay đây?" Anh lấy mã QR ra đưa đến trước mặt Lăng Châu.
Ôi, lúc chạy trốn ra ngoài không mang theo gì cả, Lăng Châu phát hiện trên người mình ngoại trừ cái điện thoại gây họa kia ra, thì cậu không còn một xu dính túi.
Cậu lục lọi những thứ đồ có giá trị trên người mình, sau đó Lăng Châu sờ thấy chiếc nhẫn đó.
"Anh tài xế, tôi không có tiền. Anh xem hay là như vậy đi được không, tôi vào trong bán chiếc nhẫn này đi, đến lúc đó sẽ trả cho anh mức giá gấp đôi."
Anh tài xế nghi ngờ nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi này nói: "Cái này..."
Lăng Châu chỉ vào trung tâm mua sắm nói: "Chiếc nhẫn này của tôi được mua ở cửa hàng trang sức, là vàng trắng thật sự đáng tiền đó—"
Cậu còn chưa giải thích xong, bàn tay của một người đàn ông đã giơ ra. Bíp——một tiếng, quét mã, thanh toán.
Lăng Châu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng của Cố Thành Diệu.
"Cố Thành Diệu..." Cũng không biết là Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm hay là càng thêm lo lắng, cậu muốn cất chiếc nhẫn đi, nhưng người đàn ông này lại nhìn thẳng vào chiếc nhẫn trong tay của Lăng Châu.
Lúc này Lăng Châu mới sực nhớ ra rằng ban đầu cậu đã mua bốn chiếc nhẫn giống y hệt nhau với kiểu dáng thế này... để chinh phục được họ, cậu đã lần lượt tặng cho họ bốn lần.
"Em không phải là thật sự muốn bán nó đi, chỉ là đang cần dùng tiền gấp——"
Cố Thành Diệu: "Em không cần phải giải thích." Hôm nay anh đứng ở đây không phải là để nghe bất cứ lời giải thích nào của Lăng Châu.
Anh không cần đến lời giải thích của Lăng Châu, cũng không cần Lăng Châu phải tốn công tốn sức nói dối lừa gạt mình. Cố Thành Diệu đã biết những gì mình nên biết và những gì không nên biết.
Cố Thành Diệu hiểu rõ về thân phận hiện tại của mình hơn ai hết.
Anh nắm lấy tay của Lăng Châu và lặng lẽ dẫn cậu đi xuyên qua con đường.
Thấy Cố Thành Diệu vẫn im lặng, Lăng Châu nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu lẳng lặng sánh vai đi cùng Cố Thành Diệu, cậu cứ cảm thấy dường như anh có gì đó bất thường.
Anh ấy không hỏi rằng mấy hôm nay mình đã đi đâu sao? Anh ấy không bận tâm đến những lời dối trá trong quá khứ sao?
"Đi đâu vậy?" Lăng Châu muốn dừng lại, Cố Thành Diệu vẫn nắm tay dắt cậu đi về phía trước.
"Bọn họ đang ở gần đây." Cố Thành Diệu trả lời ngắn gọn: "Có thể là em không muốn đi theo anh, nhưng em cũng không còn cách nào khác."
Lăng Châu vừa nghe nói là những người khác đang ở gần đó thì vội vã tiến lên phía trước.
Bùi Tư Niên còn dễ ăn nói, chứ nếu mà gặp phải Thời Ngọc thì sẽ có rắc rối lớn.
"Đi thôi, đi thôi, em về nhà với anh——" Lăng Châu còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Bùi Tư Niên đang đứng ở bên kia đường lặng lẽ nhìn cậu.
Lăng Châu: "Thầy Bùi..." Lăng Châu bỗng thấy đau buồn, đang định chạy sang đó, thì lại bị Cố Thành Diệu đã kéo lấy một phát, giữ lại bên cạnh mình.
Cố Thành Diệu lạnh lùng cười một tiếng, rồi nói: "Lăng Châu, em thích tên đó đến như vậy sao?"
"Nhưng mà đáng tiếc, bây giờ em chỉ có thể là của anh thôi." Cố Thành Diệu để lộ ra vẻ mặt nham hiểm hiếm thấy. Anh ôm lấy vai của Lăng Châu, giữ cậu trong phạm vi có thể kiểm soát.
Sau đó đợi Bùi Tư Niên tới gần, mới chậm rãi mở miệng: "Bùi Tư Niên, nếu như anh còn muốn ở lại Bắc Kinh, thì tốt nhất hãy tránh ra đi."
Bùi Tư Niên từ đầu đến cuối vẫn nhìn Lăng Châu, anh nói: "Cậu ấy không phải là món đồ riêng của anh đâu. Cậu ấy muốn đi đâu và ở bên cạnh ai, đều là quyền tự do của cậu ấy."
Đúng vậy. Lúc này Lăng Châu mới lấy lại giọng điệu mạnh mẽ, cậu đẩy Cố Thành Diệu ra mà nói: "Cố Thành Diệu, em..."
[Theo như kiểm tra, chỉ số hắc hóa của Bùi Tư Niên 99,9999%]
Lăng Châu nghẹn lời, trong phút chốc cảm thấy lạnh sống lưng.
Bùi Tư Niên đưa tay về phía cậu, nở nụ cười vô cùng dịu dàng nói: "Tiểu Châu, chúng ta về nhà nào."
"Cố, Cố Thành Diệu, em vẫn cứ đi theo anh vậy ——" Lăng Châu lại nép đến gần Cố Thành Diệu vài bước.
Hệ thống một lần nữa hiện lên.
[Chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu 99,99%...]
Lăng Châu đứng ở giữa hai người đàn ông, cậu ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi lại nhìn xuống đất.
Có lẽ, đây chính là số mệnh của cậu.
Lăng Châu tức giận đến bật cười. Cậu bỏ cuộc mà bắt đầu mặc cho sự việc đi sai hướng.
"Hai người các anh oẳn tù xì đi." Lăng Châu đờ đẫn nói: "Đừng có đánh nhau, sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu. Người nào oẳn tù xì thắng rồi, thì em sẽ đi cùng người đó."
Nói xong, Lăng Châu tìm một chiếc ghế băng dài ngồi xuống, dang hai tay ra tựa vào lưng ghế.
"Bắt đầu đi." Lăng Châu thẫn thờ nói.