Edit: Diệp Văn
"Cậu hai, đã tìm thấy bức thư mà cậu muốn đây rồi." Chú Lý đưa cho anh ta một bì thư. Ông cẩn thận ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc, người đàn ông ấy đang ngồi bên giường bệnh, không hề rời mắt khỏi người đang nằm trên giường một giây nào.
Thời Ngọc cứ túc trực bên giường bệnh mà không ăn không uống thế kia, Chú Lý thấy vậy cũng rất đau lòng. Ông ta nhìn Thời Ngọc lớn lên từ nhỏ, Thời Ngọc là con trai cả của nhà họ Thời, vừa ra đời đã thu hút sự chú ý của mọi người, anh ta được ăn sung mặc sướng nhưng cũng đã trải qua nhiều thử thách.
Năm nay bước vào tuổi ba mươi, Thời Ngọc đã có được tất cả những gì anh hằng mong muốn: quyền lực, gia đình và danh vọng.
Anh ta đã ngồi vào vị trí nắm quyền của nhà họ Thời một cách vững vàng, ngồi vào vị trí mà vô số người có dốc hết tâm huyết cũng không thể chạm tới được.
Thời Ngọc có được vị trí cao quý mà anh đã theo đuổi trong nhiều năm qua. Đội vương miện lên đầu và liếc nhìn những người bên dưới.
Lẽ ra anh ta nên vui mừng, lẽ ra anh ta nên sung sướng.
"Chú Lý." Thời Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng kia của Lăng Châu, và nói: "Trong thư đã viết những gì?"
Bức thư đó là ban đầu Thời Ngọc lấy được từ dưới gối của Lăng Châu.
Khi đó trong lòng của anh ta chứa đầy nỗi nghi ngờ, tin chắc rằng Lăng Châu và Thời Khánh Niên âm thầm thông đồng với nhau để phản bội mình. Còn về phần bức thư lố bịch đó, Thời Ngọc lại chưa từng mở ra xem.
Thời Ngọc không ngẫm nghĩ về lý do tại sao bản thân lại không muốn đọc bức thư, khi ấy không hề nghĩ về điều đó, nhưng bây giờ anh ta dường như đã hiểu ra rồi.
Anh ta cũng chỉ là một tên hèn nhát, không thể đối mặt với tình yêu của Lăng Châu dành cho người khác.
Bất kể đối với tình yêu hay là đối với Lăng Châu, thì trái tim của Thời Ngọc luôn bị lấn sâu hơn nhiều so với lý trí của chính mình. Đáng tiếc là lúc đó lý trí lại mạnh mẽ hơn, nên Thời Ngọc không muốn phân tích thứ tình cảm đã bị biến chất của mình.
Lý Chí mở bì thư ra và đọc từng câu từng chữ một. Cuối cùng, ông ta thở dài nói: 'Cậu hai, trong thư Thời Khánh Niên có hứa là sẽ chia cho cậu út Lăng Châu một ít cổ phần, nhờ Tiểu Châu canh chừng những thay đổi trong nhà dùm cho anh ta."
Sự việc không thể rõ ràng hơn, để giữ lấy địa vị của Thời Ngọc, Lăng Châu có chết cũng đã không giao cổ phần của mình ra, chứ đừng nói đến việc phản bội anh ta chỉ vì lời hứa đầu môi của Thời Khánh Niên.
Lăng Châu ngoài mặt đồng ý với thỏa thuận của Thời Khánh Niên, nhưng cuối cùng vẫn không hề bán đứng Thời Ngọc — Trái lại còn moi ra được không ít chứng cứ từ chỗ của Thời Khánh Niên.
Vào hôm nhà họ Thời xảy ra nội loạn, cũng đã có người điều tra rõ ràng tình hình dùm Thời Ngọc. Lăng Châu vốn dĩ không muốn đi cùng Thời Khánh Niên, mà là bị ép buộc phải lên xe.
Những suy nghĩ tê liệt của Thời Ngọc bắt đầu hoạt động trở lại, chúng vừa chậm rãi vừa sắc bén mà đâm vào đầu anh ta.
Việc Thời Khánh Niên trông như dễ dàng bị tiêu diệt, thì ra là nhờ vào thủ đoạn vụng về ở phía sau của Lăng Châu.
Lăng Châu... Thời Ngọc nhắm mắt lại mới có thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
Lý Chí lại lấy ra một lá thư khác và phân vân là có nên giao nó cho Thời Ngọc hay không. Dù sao thì trạng thái tinh thần của Thời Ngọc hiện giờ trông cũng không được tốt lắm.
Nhưng mà khi ông ta nghĩ đến việc Lăng Châu có liều mạng cũng phải bảo vệ Thời Ngọc, thì cuối cùng cũng không nhẫn tâm.
"Cậu hai, cậu út Lăng Châu có để bức thư cho cậu đây ạ..."
Ánh mắt của Thời Ngọc lúc này mới cử động rồi nói: "Cái gì?"
"Bức thư này là do cậu út Lăng Châu viết ở bên giường bệnh của tổng giám đốc Thời trước khi ông ta qua đời."
Đúng vậy... Hình như trước khi ông ta qua đời, Lăng Châu có viết một bức thư cam kết gì đó... Thời Ngọc bắt đầu nhớ lại, khi đó anh ta toàn lo đối phó với mấy con người rắc rối của nhà họ Thời, nên không có nhiều tâm tư để chú ý đến Lăng Châu.
"Đưa đây cho tôi xem nào."
Khi Thời Ngọc mở bì thư ra, mới nhận ra rằng tay của mình đang run lên. Anh ta mở bức thư ra, như đang mở ra một bí mật được che giấu trong nhiều năm, lén nhìn thấy được tấm lòng trong sáng và nhiệt tình của cậu trai trẻ khi xưa kia.
"Mình nhất định phải bảo vệ anh hai thật tốt, không để cho những cô chú khác bắt nạt anh hai!"
"...Còn cả anh ba nữa, anh ta là người thân duy nhất trên đời này của anh hai, mình sẽ không để cho họ tàn sát lẫn nhau đâu..."
Thì ra là như vậy sao... "Đồ ngốc." Thời Ngọc chợt bật cười, anh ta nắm chặt bức thư, khớp ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Đồ ngốc..."
Anh ta đã cô độc chiến đấu trong nhà họ Thời trong mấy chục năm qua, từ lâu đã quen với việc một mình đối mặt với phong ba bão tố.
Nhưng anh ta không ngờ rằng lại có một người như thế kia, một chàng trai ngây thơ đến mức có hơi ngốc nghếch đứng ra bảo vệ mình một cách hết sức vụng về.
Người mà anh cho rằng là kẻ phản bội lại là người duy nhất trên đời này đã một lòng một dạ đối xử tốt với anh ta, âm thầm ở sau lưng bảo vệ anh ta, hơn nữa còn vì vậy mà đánh đổi cả mạng sống.
"Tiểu Châu." Thời Ngọc giơ tay lên vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lăng Châu noi: "Vì một người như anh đây... không đáng đâu." Bản tính của anh ta nham hiểm, thủ đoạn tàn độc. Tâm hồn của anh ta đã bị địa ngục như nhà họ Thời dấy bẩn rồi từ lâu rồi.
Linh hồn bỉ ổi đen tối của anh ta vốn không xứng đáng được Lăng Châu chuộc tội thay.
Nhưng rồi lại có một người như thế xuất hiện và nói với anh ta rằng trên thế giới này không chỉ có bóng tối, mà còn có ánh sáng, lòng lương thiện và những điều tốt đẹp...
Thời Ngọc cúi người xuống một cách vừa tuyệt vọng vừa chân thành. Anh ta đặt một nụ hôn lên môi của Lăng Châu.
"Tiểu Châu, đừng rời xa anh hai nhé."
Thế giới này quá tăm tối, anh ta khó khăn lắm mới nhìn thấy được một tia sáng như vậy, thì sao lại có thể buông tay chứ.
——
"Đau quá..." Lăng Châu ôm lấy trán theo bản năng, mơ màng mà lẩm bẩm vài câu.
Một đôi tay ấm áp chậm rãi úp lên trên, rồi nhẹ nhàng ấn vào trán của Lăng Châu.
"Cục cưng, sao vậy?" Một giọng nam trầm ấm vọng đến, Lăng Châu nhìn theo hướng của giọng nói.
Chẳng mấy chốc, cậu ngã vào một vòng tay ấm áp và an lòng.
Hệ thống bên tai báo về tin tốt [Chúc mừng chủ nhân đã thành công chinh phục nhân vật nguy hiểm ở vị diện thứ ba, hiện tại chỉ số tình yêu của nhân vật này đã đạt tiêu chuẩn, chỉ số hắc hóa đã giảm xuống ở mức bình thường.]
[Đã thoát khỏi vị diện thứ ba, xin chủ nhân hãy tiếp tục cố gắng, hoàn thành nhiệm vụ của vị diện cuối cùng!]
Lăng Châu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu không hề đi sai nước cờ hiểm nguy này. Đúng là, đối phó với những kẻ tàn nhẫn thì phải dùng thủ đoạn tàn độc.
"Tiểu Châu?" Lăng Châu mãi lâu sau vẫn chưa tỉnh dậy, giọng điệu của người đàn ông này có hơi nôn nóng.
Khi Lăng Châu mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen láy ẩm dịu của Bùi Tư Niên. Cứ như một con suối trong vắt chảy ngang qua vậy, cuối cùng trong lòng cũng được yên bình trở lại.
"Vừa gặp ác mộng." Lăng Châu cười nói: "Thầy Bùi đừng lo lắng."
Bùi Tư Niên thở phào nhẹ nhõm: "Anh còn tưởng rằng em bị bệnh rồi chứ." Anh liên tục sờ vào trán Lăng Châu, chắc chắn rằng đối phương không bị sao rồi mới đứng dậy.
"Em ngủ thêm một lát nữa đi." Bùi Tư Niên nhặt bộ đồ ngủ ở dưới chân giường lên, nhìn nút áo bị bung đến không ra gì, anh cảm thấy có hơi xấu hổ rồi đem quần áo đặt sang một bên.
"Bữa sáng ăn bún thịt kho nhé? Món mà em thích nhất đó." Bùi Tư Niên đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ màu trắng mang phong cách đời thường mặc vào.
Lăng Châu nằm sấp ở trên giường chiêm ngưỡng người đàn ông có thân hình đẹp đẽ, vòng eo hoàn hảo, cơ bắp săn chắc, đôi chân thon dài cường tráng...
"Không muốn ăn." Lăng Châu thành thật nói. Mặc dù vào thời khắc quan trọng cậu đã ngắt đi dây thần kinh cảm giác đau, nhưng mà đối với Lăng Châu mà nói, một lần nữa trải qua vụ việc đẫm máu thế kia thực sự là quá đáng sợ.
Lăng Châu trân trọng cơ thể của mình và quan tâm đến tính mạng của bản thân, nhưng cậu lại không thể không mạo hiểm hết lần này đến lần khác.
Cậu nhìn lấy Bùi Tư Niên, hy vọng lần này có thể suôn sẻ hơn.
"Hả?" Trên người Bùi Tư Niên là mùi hương thanh mát quen thuộc với Lăng Châu, vừa sạch sẽ lại vừa ấm áp. Anh ngồi ở bên giường cúi nhìn Lăng Châu, ánh mắt dịu dàng khiến con người ta cảm thấy thoải mái.
Bùi Tư Niên: "Có phải không khỏe chỗ nào không?" "Ừm—" Lăng Châu dụi vào người, rồi nằm lên đùi của người đàn ông này nói: "Không phải là do tối hôm qua mệt quá đó sao..." Cậu còn chưa dứt lời, thì đã bị anh bịt miệng lại.
Lăng Châu không thể nói gì, nhưng với cặp mắt long lanh xinh đẹp kia cũng khiến cho người đàn ông này phải quay mặt đi.
"Đêm qua... em cũng đâu có bị gì..." Bùi Tư Niên không nói tiếp nữa. Anh buông Lăng Châu ra và đứng dậy nói: "Anh đi nấu đồ ăn sang đây."
"Thầy Bùi, đừng đi mà—" Lăng Châu cười như con cáo nhỏ đắc ý đến mức vẫy đuôi một cách vui mừng.
Bùi Tư Niên vẫn như thường lệ mà nhìn Lăng Châu ăn xong bữa sáng, rồi lại giúp cậu thu dọn dụng cụ vẽ tranh. Các loại sơn màu được sắp xếp theo một quy tắc, các cây bút phác họa cũng đều được bào gọt ngay ngắn, Bùi Tư Niên chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống của Lăng Châu một cách gọn gàng trật tự.
"Thầy Bùi, khăn quàng cổ của em để ở đâu rồi?"
"Ngăn kéo thứ hai ở dưới tủ quần áo."
"Chú Bùi, điện thoại của cháu đâu rồi?"
"Đã để vào cặp dùm em." Bùi Tư Niên xách cặp dùm cho Lăng Châu rồi ra đứng ở trước cửa nói: "Bé Lăng Châu mà còn chưa ra khỏi nhà, thì sẽ bị muộn đấy nhé."
Lăng Châu vội vã mặc áo khoác vào, rồi lao vào vòng tay của Bùi Tư Niên mà ôm lấy anh một phát.
"Thầy Bùi hôn một cái đi." Lăng Châu nói xong thì được anh ôm vào lòng hôn.
"Để anh lái xe đưa em đi."
Lăng Châu từ chối nói: "Không cần đâu, lỡ bị ảnh hưởng sẽ không tốt. Hơn nữa từ đây đến học viện mỹ thuật cũng khá nhanh mà."
"Vậy buổi tối hãy về sớm nhé, anh sẽ nấu món ngon cho em ăn."
"Được đó." Lăng Châu vác theo bảng vẽ, tiến sát đến Bùi Tư Niên để hôn vào má anh một cái, nói: "Thầy Bùi cũng chăm chỉ làm việc nhé, hẹn gặp lại vào buổi tối."
Nói xong, Lăng Châu vội vàng ra khỏi cửa và chạy hối hả về phía học viện mỹ thuật.
Nói ra thật buồn cười, ở thế giới hiện thực cậu là một sinh viên nghệ thuật không có tí năng khiếu nào, thế mà ở thế giới này cậu lại bất đắc dĩ liều mình học vẽ tranh.
Nhưng mà Lăng Châu chợt nghĩ lại, ở vị diện thứ nhất, cậu là một con chim hoàng yến được nuôi bởi anh giám đốc bá đạo, được ăn sung mặc sướng——ở vị diện thứ hai, cậu lại đột ngột biến thân, trở nên suốt ngày đánh nhau, thiếu nợ bỏ trốn.
Thậm chí, ở vị diện thứ ba lại còn trở thành một đóa hoa trắng tinh khiết.
Không biết tâm trạng của Nghiêm Sương Tẫn sẽ thế nào nếu biết được cậu bạn trai chơi bời làm công việc bê gạch ở công trường xây dựng thực chất là cậu chủ của một gia đình giàu sang với gia thế hiển hách và có thành tích học tập với hạnh kiểm tốt nhỉ.
Không đúng, Lăng Châu chỉ nghĩ ngợi hoang đường, làm sao Nghiêm Sương Tẫn lại có thể biết được những điều này chứ. Nếu tên cộc cằn đó mà biết được sự thật thì... Lăng Châu cảm thấy lạnh cả sống lưng, đừng nói là Nghiêm Sương Tẫn, mà ngay cả với những người có tính nết tốt nhất như Cố Thành Diệu hay Bùi Tư Niên, Lăng Châu cũng không dám tưởng tượng đến dáng vẻ của họ sau khi biết rõ chân tướng.
Còn về Thời Ngọc, người đàn ông như tên biến thái đó có khi nào sẽ tức giận đến mức giết chết mình không?
Lăng Châu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nhất là sau khi hệ thống trở nên không còn đáng tin cậy nữa, cậu cứ luôn suy tưởng đến một số tình huống xấu.
"Lăng Châu, cậu đang vẽ ai vậy?"——Bạn học cùng khoa quay đầu liếc nhìn bản thảo của Lăng Châu, mặc dù đường nét trên giấy vẽ có hơi lộn xộn, nhưng vẫn thấy rõ đó là một chàng trai trẻ đang nhảy lên ném bóng vào rổ.
Chàng trai ấy có dáng vóc mượt mà, khi nhảy kéo theo cơ bắp căng ra như cây cung được kéo căng vậy. Cấu trúc của các nhân vật trong bức tranh này không được xem là phức tạp, bối cảnh cũng đơn giản, nhưng các chi tiết đều được vẽ rất tỉ mỉ.
Khiến con người ta không khỏi thắc mắc, Lăng Châu chắc hẳn là có quen biết với người trong tranh.
Người mà Lăng Châu vẽ là Nghiêm Sương Tẫn hồi học cấp ba, chẳng có lý do gì khác, chủ đề của ngày hôm nay là nhân vật——Ở thế giới này Lăng Châu cũng chỉ biết được có bốn người, cậu chọn qua chọn lại rồi ngẫm nghĩ, thôi thì vẽ một chàng trai nhiệt tình chơi bóng rổ sẽ đơn giản hơn.
Nghiêm Sương Tẫn dưới ngòi bút của cậu thể hiện được sự trẻ trung, năng động, vô cùng mang cảm giác của một thiếu niên trai trẻ. Thầy giáo đi ngang qua liếc nhìn rồi mỉm cười, không khỏi hỏi: "Lăng Châu, em đang vẽ ai vậy?"
Các giáo sư và thầy cô của học viện mỹ thuật ít nhiều gì cũng đều biết về mối quan hệ giữa Lăng Châu và giáo sư Bùi, nên khó tránh khỏi việc tò mò hỏi thăm.
"Sợ rằng đây không phải là dáng vẻ của giáo sư Bùi lúc trước khi còn đi học đâu nhỉ?" Thầy giáo trêu chọc cậu: "Giáo sư Bùi đẹp trai thật."
Tay đang cầm bút của Lăng Châu cứng đờ, nói: "Chắc vậy." Cậu nhìn ngắm Nghiêm Sương Tẫn trong tranh, ừm... Nếu nói đây là Bùi Tư Niên thì cũng miễn cưỡng chấp nhận được, dù sao thì đàn ông đẹp trai đều giống nhau mà.
Khó khăn lắm mới ráng được qua tiết học buổi sáng, suốt cả buổi sáng Lăng Châu vẫn chưa vẽ xong bức tranh. Hết cách rồi, kẻ nửa chừng bẻ lái như cậu có nỗ lực ra sao thì cũng phí công vô ích.
Lăng Châu chỉ mong sao cho nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi, cậu thật sự sắp bị ngành chuyên này hành hạ đến phát điên lên rồi.
"Tiểu Châu."
Lăng Châu ngước mắt nhìn lên thì thấy Bùi Tư Niên đang đứng ở trước cửa khóa của họ. Người đàn ông này có ngoại hình hơn người, hơn nữa còn tuổi trẻ tài cao, vô cùng nổi tiếng trong khoa, những sinh viên đi ngang qua đều lần lượt quay đầu lại nhìn anh.
"Sao anh lại tới đây?" Lăng Châu vừa đứng bên cạnh Bùi Tư Niên, thì lại càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, hai người họ đều là những người nổi bật nhất trong đám đông, rất khó mà không thu hút sự chú ý.
Lăng Châu kéo Bùi Tư Niên đi qua con đường rợp bóng cây xanh trong khoa của họ, né tránh ánh mắt soi từ đầu đến chân của mọi người.
"Không phải hôm nay anh bận đọc luận văn của mấy nghiên cứu sinh kia à?"
Ánh mắt của Bùi Tư Niên dừng lại ở tấm bản vẽ của cậu trong chốc lát, nói: "Nhớ em, nên tới đây thôi."
Hả? Rõ ràng Lăng Châu nghe ra được điều gì đó không ổn từ giọng điệu của anh.
"Vậy sao?" Lăng Châu nắm lấy tay của anh nói: "Đúng lúc em cũng nhớ anh, chúng ta ——"
"Hôm nay có nghe giáo sư Trương nhắc đến." Bùi Tư Niên nắm tay Lăng Châu từ từ đi dọc theo con đường nhỏ và nói: "Em có tiến bộ trong việc vẽ tranh nhân vật đó."
Bùi Tư Niên vừa cười vừa hỏi cậu: "Tiểu Châu, anh không nhớ là hồi cấp ba mình lại có chơi bóng rổ cơ đấy. Người mà hôm nay em vẽ là bạn học của em sao?"
"À... là bạn trai cũ của em đó." Lăng Châu thốt lên.
Lời nói dối không tài nào có thể khiến người ta tin tưởng, nếu đã không che giấu được thì hãy cứ thẳng thắn nói ra.
Lăng Châu nghĩ Bùi Tư Niên vừa tốt tính lại dịu dàng, nên là chắc chắn sẽ không hắc hóa đâu ——
Hệ thống [Cảnh báo, cảnh báo! Chỉ số hắc hóa của Bùi Tư Niên +1+1+1!!!]
"Bùi Tư Niên, chắc không phải anh đang tức giận đó chứ?"
Bùi Tư Niên nhìn sâu vào mắt cậu nói: "Anh không thể tức giận sao?"
Bùi Tư Niên từ từ cảm nhận cảm xúc trong lòng mình, chắc chắn rằng bản thân đang có cảm xúc tức giận ——không phải là đối với Lăng Châu, mà là đối với cậu "bạn trai cũ" kia.
Bên cạnh sự tức giận, còn có nhiều cảm xúc phức tạp hơn, nhưng mà tạm thời Bùi Tư Niên còn chưa thể hiểu hết và phân biệt chúng.
Chỉ là... Bùi Tư Niên đang cảm nhận sự biến đổi trong nội tâm, anh giơ tay lên ôm Lăng Châu vào ngực, anh đã rất lâu rồi không có cảm giác thay đổi cảm xúc.
Thế mà Lăng Châu lại dễ dàng khiến cho thế giới của anh có thêm nhiều màu sắc khác nhau. Vui vẻ, hạnh phúc, tức giận, kìm nén...
Chỉ khi ở bên cạnh Lăng Châu, anh mới có thể cảm nhận rõ ràng thế giới này, cảm nhận sự tồn tại của chính mình.
"Bùi Tư Niên, anh đừng nghĩ ngợi nhiều..." Lăng Châu định mở miệng giải thích gì đó, nhưng âm thanh của hệ thống lại vang lên lần nữa [Chỉ số tình cảm của Bùi Tư Niên +1+1+1...]
Lăng Châu: "..." Có phải cấu tạo não của Bùi Tư Niên có vấn đề gì không?