Edit: Diệp Văn
Đầu tiên là Lăng Châu ra vẻ tò mò dõi theo ánh mắt của Thời Ngọc mà nhìn xuống, sau đó lúc nhìn thấy dấu vết trên vai của mình rồi vội cúi đầu xuống.
"Là ai làm vậy?" Thời Ngọc ngồi bên giường Lăng Châu như thể là một người anh tri kỷ vậy, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Châu nói: "Chẳng lẽ Tiểu Châu của chúng ta phải lòng ai đó rồi sao?"
"Không có!" Lăng Châu hoảng hốt lắc đầu, hàng lông mi hơi che đi cặp mắt đang liếc nhìn xuống, cậu hạ giọng phản bác: "Em không có thích cậu ta..."
Lăng Châu cầm tay của Thời Ngọc lên, khẽ nói: "Anh hai, em sẽ không để cho người khác bắt nạt anh đâu." Rõ ràng bản thân vẫn còn là một cậu thiếu niên, nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, nói: "Em sẽ bảo vệ anh."
Một lời bộc bạch chẳng chút đắn đo nhưng lại khiến cho Thời Ngọc phải im lặng. Là con trai cả của nhà họ Thời, dường như từ khi sinh ra Thời Ngọc đã định sẵn sẽ được mọi người yêu chiều. Anh ta đã quen với việc được người khác ngưỡng mộ, thậm chí là bị người khác lo ngại, kiêng dè.
Đây là lần đầu tiên có người nói là sẽ bảo vệ cho anh ta.
Thời Ngọc khẽ cười một tiếng, đối với những lời nói như trẻ con của Lăng Châu, anh ta chỉ mỉm cười cho qua. Anh ta đưa tay lên chỉnh lại quần áo cho Lăng Châu.
"Tiểu Châu đã lớn rồi, có đem lòng thích ai đó cũng là lẽ thường tình." Ánh mắt của Thời Ngọc lúc thì sáng lên lúc thì dịu lại nói: "Nhưng mà em đã từng hứa với anh hai là sẽ không nói dối anh mà đúng không?"
Lăng Châu mím môi gật đầu. Thời Ngọc vừa cười vừa hỏi cậu rằng: "Vậy thì em hãy nói cho anh hai biết, trong lúc em bệnh, có phải anh ba đã đến thăm em không?
Trong mắt của Lăng Châu mang một nỗi lo sợ, cậu ta mím môi không nói gì. "Đừng sợ." Thời Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Châu, vỗ vào vai của cậu nói: "Hãy nói cho anh biết, anh ta có đến không?"
"Vâng..." Lăng Châu khẽ run người lên, có vẻ hơi lo sợ mà co rúm vào người của Thời Ngọc.
"Vậy à? Thời Ngọc từng bước hỏi một cách dẫn dắt: "Thế vết cắn trên vai Tiểu Châu là do anh ba cắn hửm?"
Lăng Châu mặt mày ủ rũ không lên tiếng, cậu giơ tay ôm vào eo của Thời Ngọc, cứ như một cậu em trai thực sự chỉ biết quấn quýt lấy anh hai vậy.
"Tiểu Châu, lần sau anh ba đến thăm em, thì em nhất định phải nói với anh hai, biết chưa hả?"
"Vâng." Lăng Châu ngước mắt nhìn Thời Ngọc với vẻ vô tội: "Anh hai, anh đang giận em hả?"
"Làm gì có chứ." Tay của Thời Ngọc chậm rãi vuốt ve lưng của Lăng Châu, y như một con rắn độc đang bò trườn trên làn da của cậu vậy, Lăng Châu cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không đẩy anh ta ra.
Sau khi Thời Ngọc rời khỏi, Lăng Châu nằm bẹp trên giường như không còn tiếc nuối cuộc đời nữa. Người anh hai này đúng thật là khó đối phó, chỉ bằng ánh mắt u ám kia thôi cũng đã đủ khiến cho Lăng Châu phải lạnh vai gáy rồi.
May mà bây giờ vẫn còn có người dễ sai khiến là anh ba, Lăng Châu nhắm mắt lại suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
"Tiểu Hoàng, tại sao vết tích của Nghiêm Sương Tẫn để lại trên người của tôi lại xuất hiện ở nơi này hả?" Mỗi một lần khi Lăng Châu xuyên không đến các hành tinh ảo khác nhau, thì đều lựa chọn những cách thức khác nhau cả——có khi là cơ thể gốc xuyên không, có khi là linh hồn xuyên không.
[Theo như hệ thống máy chủ kiểm tra, là do năng lượng của Nghiêm Sương Tẫn quá mạnh, đã làm ảnh hưởng đến cơ thể năng lượng của cậu trong thế giới này.]
Nói một cách chính xác, trong cả một thế giới này, Lăng Châu chỉ là một cơ thể linh hồn được cấu thành bởi năng lượng. Vì vậy cậu mới có thể phân tán các cơ thể năng lượng khác nhau để đến các thế giới khác nhau mà giữ gìn trật tự — nhưng mà năng lượng cũng sẽ dần được tiêu hao, cho nên Lăng Châu mới phải cố gắng xuyên không bằng cơ thể gốc để giảm thiểu sự tiêu hao.
[Với sự hao mòn theo thời gian, năng lượng của cậu cũng đang từ từ suy yếu, nên mới bị ảnh hưởng bởi nhân vật nguy hiểm. Tuy nhiên điều này sẽ không ảnh hưởng đến mọi thứ trong thế giới hiện thực của cậu, xin chủ nhân hãy yên tâm.]
Lăng Châu: "..." Xem ra càng về sau, càng khó đối phó với trùm cuối. Cậu nhìn lên trần nhà, nhớ lại buổi chiều của kỳ nghỉ hè ngày trước.
Sau kỳ nghỉ dành cho sinh viên năm nhất, Lăng Châu luôn muốn tìm kiếm một công việc để làm, khi đi ngang qua quầy thịt nướng bên cạnh trường học, cậu đã nhận được một tờ rơi.
"Trò chơi nhập vai nhân vật?" Lăng Châu còn trẻ thiếu hiểu biết, nên đã rất có hứng thú, sau khi nhìn thấy mức lương mười ngàn một ngày, đã không hề do dự mà quét mã đăng ký.
Kết cục của kẻ tham tiền chính là đến cái thế giới quỷ quái này.
[Đích thực là mỗi ngày mười ngàn mà. Chủ nhân, thế giới hiện thực của cậu chỉ mới trải qua ba tiếng đồng hồ thôi.]
Lăng Châu: "Im đi." Cậu yếu ớt thở dài một tiếng, sau khi trở về cậu nhất định phải từ bỏ cái thói tham tiền ấy.
[Hệ thống kiểm tra được giấc ngủ của nhân vật ở hành tinh ảo thứ hai sắp kết thúc.]
"Trở về đi." Lăng Châu nhắm mắt lại nói: "Đã đến lúc phải chấm dứt với Nghiêm Sương Tẫn rồi."
Nghiêm Sương Tẫn xoay người lại, giơ tay nhưng không ôm được cơ thể quen thuộc ấy. Cậu ta lập tức mở mắt ra, nhìn thấy cả căn phòng trống rỗng không có một ai.
Bỗng chốc như đứng trước vực thẳm. Nghiêm Sương Tẫn gần như quên mất rằng mình đã lắp đặt cả một mạng lưới trải khắp xung quanh, Lăng Châu không hề có cơ hội trốn thoát. Vào giây phút không nhìn thấy Lăng Châu, Nghiêm Sương Tẫn chỉ có một ý nghĩ trong đầu —— Lăng Châu lại bỏ rơi cậu ta nữa rồi.
"Bây giờ, lập tức phong tỏa tất cả lối ra của sơn trang ngay." Nghiêm Sương Tẫn xoa vào ấn đường đau nhức, bước ra ngoài nói: "Còn nữa, hãy trích tất cả các video ghi hình giám sát——"
"Tiểu Nghiêm!" Lăng Châu đứng dưới ánh ban mai, sau lưng là ngọn núi đầy hoa rực rỡ.
Lăng Châu: "Tớ có làm một ít đồ ăn sáng, cậu nếm thử đi." Cậu vừa nói vừa nhẹ nhàng bước nhanh tới trước mặt của Nghiêm Sương Tẫn, trên mặt còn đọng lại giọt sương bay theo gió.
Nghiêm Sương Tẫn ngơ người đứng yên tại chỗ, trái tim đang bàng hoàng từ từ dịu lại. Nhưng mà dường như lại rơi vào một vực sâu khác càng vô vọng hơn.
Lúc bị Nghiêm Sương Tẫn đột ngột ôm chầm lấy, Lăng Châu có hơi sửng sốt. Vừa mới sáng sớm mà đã nhiệt tình vậy sao?
"Tớ còn tưởng cậu bỏ đi rồi." Nghiêm Sương Tẫn khàn giọng nói, cậu ta nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm cơ thể trên người của Lăng Châu.
Lăng Châu vừa cười vừa vỗ lưng cậu ta nói: "Tớ đã nói rồi, tớ sẽ ở bên cạnh cậu mà." Cậu nghiêng đầu sang hôn lên gò má của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Nói là sẽ làm, được chưa?"
Một lúc sau Nghiêm Sương Tẫn mới lấy lại bình tĩnh, cậu ta cúi đầu dụi vào cổ của Lăng Châu nói: "Lăng Châu——"
Bỗng nhiên, Nghiêm Sương Tẫn im lặng.
Cậu ta ngửi thấy thoang thoảng một mùi thuốc bắc đắng chát chưa từng có trên người của Lăng Châu...
"Cậu không khỏe chỗ nào hả?" Nghiêm Sương Tẫn ôm lấy Lăng Châu nhìn qua nhìn lại, rõ ràng là sắc mặt hồng hào thần thái khỏe mạnh cơ mà.
À... Lăng Châu sực nhớ ra bản thân ở nhà họ Thạch là một kẻ ưa mắc bệnh, khoảng thời gian gần đây đã uống thuốc bắc rất nhiều. Cậu cúi đầu ngửi thử, phát hiện trên người mình thật sự vẫn còn đọng lại mùi đắng của thuốc bắc.
"Có lẽ là sáng nay khi ra ngoài tìm việc làm, có đi ngang qua tiệm thuốc nên để lại đó." Lăng Châu nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Bạn trai à, cuối cùng tớ cũng đã tìm được việc làm rồi!"
Nghiêm Sương Tẫn cau mày, trong lòng cậu ta không hề muốn để cho Lăng Châu phải ra ngoài chịu khổ. Nhất là khi Lăng Châu không có học lực và cũng không có kinh nghiệm làm việc, ra ngoài tìm việc thì cũng là công việc tay chân.
"Cậu cứ yên tâm đi, không vất vả đâu." Lăng Châu cười hì hì rồi vòng qua cổ của Nghiêm Sương Tẫn, đung đưa qua lại, trêu đùa nói: "Chỉ là theo mấy người ở công trường xây dựng quét dọn vệ sinh thôi."
"Công trường xây dựng không hợp với cậu đâu."
Lăng Châu nhún vai nói: "Nhưng mà tớ cũng chả tìm được công việc nào khác nữa —— à phải rồi, mà cũng có mấy người quản lý trong quán rượu để lại số điện thoại cho tớ, tiền lương cũng được lắm..."
"Chết tiệt." Nghiêm Sương Tẫn nhìn thấu chiêu trò của cậu, véo vào sau gáy của Lăng Châu rồi cắn vào môi của cậu.
Nghiêm Sương Tẫn: "Tùy cậu, dù sao thì tớ cũng không thể ngăn cản cậu."
"Cậu yên tâm đi." Lăng Châu nghiêng đầu hôn lại, từ từ lấy lại quyền chủ động, nói: "Tớ sẽ chú ý an toàn, dù sao tớ cũng là người sẽ ở bên cậu cả đời mà."
Cậu sờ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Nghiêm Sương Tẫn, cười nói: "Cũng đã bị khóa chặt rồi, sẽ không chạy được đâu."
Gió núi thổi lướt qua, mang theo từng đợt hương hoa. Sơn trang vốn dĩ u ám kia cuối cùng cũng có chút sự sống.
Đến trưa, Lăng Châu đến công trường xây dựng đúng giờ để điểm danh. Với lời cam kết lần nữa của cậu, Nghiêm Sương Tẫn mới phần nào yên tâm để một mình cậu đến đó xem thử tình hình.
Công việc ở công trường xây dựng cũng không vất vả như Nghiêm Sương Tẫn nghĩ, Lăng Châu đã chọn công việc tương đối nhẹ nhàng là quét dọn vệ sinh, ngoại trừ việc hơi nhiều bụi ra thì cũng không có gì không ổn mà không thể thích ứng.
Nghiêm Sương Tẫn cũng cùng đi đến xem qua một lần, chắc chắn rằng Lăng Châu không quá vất vả, rồi mới không càm ràm gì nhiều. Tuy nhiên cậu ta đã lén lút gửi đi nhiều hồ sơ xin việc dùm cho Lăng Châu, hy vọng sẽ có công việc khác nhẹ nhàng hơn có thể làm.
Cuộc sống dường như cứ thế mà dần dần trở nên bình dị. Lăng Châu có một công việc cố định, mỗi ngày tan làm, việc đầu tiên cậu làm chính là đến trước cổng trường của Nghiêm Sương Tẫn để đợi cậu ta tan học.
Sau đó, hai người vai kề vai cùng nhau đi dọc con phố vào lúc hoàng hôn, thỉnh thoảng ghé vào ăn ở vài gian hàng ven đường, trò chuyện tán gẫu về những chuyện vụn vặt lớn nhỏ mà hôm nay đã gặp phải.
Cứ như thật sự có thể sống trọn đời bình yên như thế.
"Cuối tuần cậu có muốn đến buổi hẹn họp lớp với các bạn cấp ba không?" Nghiêm Sương Tẫn nhận được lời mời từ trường cũ, mời cậu ta trở về trường diễn thuyết. Sẵn tiện gặp gỡ họp mặt với các thầy cô và học sinh.
Lăng Châu: "Đi chứ, tại sao lại không đi—" Cậu dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Nhưng mà, tớ như thế này chắc chỉ khiến cho họ thất vọng thôi."
"Không đâu." Nghiêm Sương Tẫn nói chẳng chút do dự. Cậu ta không cho phép bất cứ người nào coi thường Lăng Châu cả — cho dù là bản thân Lăng Châu.
"Thôi được, thế chúng ta trở về gặp thầy cô, với cả..." Lăng Châu đi đến gần, nhìn cậu ta bằng ánh mắt chân thành mà nói: "Với cả thầy hiệu trưởng nữa."
"Cậu..."
"Nghiêm Sương Tẫn, chúng ta công khai đi." Lăng Châu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh tựa như ánh sao.
"Ừ." Nghiêm Sương Tẫn nghe thấy giọng nói có hơi khàn đi của mình. Thì ra người này thật sự muốn ở bên cạnh cậu ta cả đời.
Buổi họp lớp được tổ chức tại nhà hàng đối diện trường học, năm đó Nghiêm Sương Tẫn và Lăng Châu đã hẹn hò ở đó rất nhiều lần.
Nhìn cảnh vật xung quanh quen thuộc, Lăng Châu có hơi xúc động. Cậu ghé sát vào tai của Nghiêm Sương Tẫn cười nói: "Còn nhớ chúng ta đã từng lén lút trốn ở chỗ kia để hôn nhau không?"
Ánh mắt của Nghiêm Sương Tẫn cố ý né tránh, có hơi mất tự nhiên mà ngồi thẳng lưng lên. Trong ký ức nụ hôn đầu tiên còn là do cậu ta chủ động cơ. Lúc đó cũng không biết là đã bị bỏ bùa mê gì mà bị cặp mắt quyến rũ hút hồn đó của Lăng Châu nhìn chằm chằm một lúc, là cậu ta đã hôn cậu mà không hay biết.
Cậu ta ngước mắt lên, nhìn thấy Lăng Châu đang hơi cong môi cười đùa với các bạn học khác. Sau vài năm nhìn lại... dường như cậu ta lại càng bị hút hồn hơn.
"Lăng Châu, không ngờ là cậu lại hẹn hò với học bá Nghiêm của chúng tớ đó nha. Nói mau! Chuyện bắt đầu từ khi nào hả, thế mà lại giấu giếm bọn tớ cơ đấy."
"Thì đó, chả trách năm đó có nhiều người theo đuổi hai người như vậy, mà chả có một ai thành công cả!"
Điều không ngờ đến là những người xung quanh đều không nhìn mối quan hệ của họ bằng ánh mắt kỳ thị, mà thay vào đó lại là lời trêu đùa có thiện ý và chúc phúc.
"Sớm biết thế thì ngay từ đầu đã công khai rồi." Lăng Châu khẽ nói nhỏ bên tai của Nghiêm Sương Tẫn: "Cũng không cần phải âm thầm lén lút vất vả thế kia."
Nghiêm Sương Tẫn trả lời cậu bằng ánh mắt như rằng "chẳng phải là do cậu không chịu đó sao". Lăng Châu mỉm cười, mắt liếc nhìn thấy một bóng người.
"Ha ha, hình như ba của cậu không được vui cho lắm." Lăng Châu nhìn thấy hiệu trưởng tối sầm mặt lại mà đi ra ngoài.
Nghiêm Sương Tẫn không quan tâm nói: "Ông ấy đã biết từ lâu rồi." Vào năm mà Nghiêm Sương Tẫn điên cuồng tìm kiếm Lăng Châu, thì hiệu trưởng đã biết được sự thật từ lâu rồi. Thậm chí cũng đã giúp cậu ta tìm kiếm Lăng Châu.
"Cậu chờ tớ một chút." Lăng Châu vỗ vào vai của Nghiêm Sương Tẫn rồi đứng dậy.
"Đi đâu vậy?" Nghiêm Sương Tẫn nắm lấy tay của Lăng Châu, trong tiềm thức như không chịu để cho cậu đi.
Lăng Châu mỉm cười nói: "Đương nhiên là đi nói rõ ràng với thầy hiệu trưởng rồi, cam đoan rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với cậu, bảo thầy hãy yên tâm."
"Ngoan nào." Lăng Châu nhanh chóng hôn lên má của Nghiêm Sương Tẫn rồi nói: "Đợi tớ nhé."
Lúc Lăng Châu đi đến trước cửa, âm thanh của hệ thống đã kịp thời vang lên [Hãy chú ý, Hãy chú ý, thêm ký tự—nhân vật cộng thêm—kẻ đòi nợ đã vào vị trí]
[Kẻ đòi nợ đang đến gần!]
Nghe vậy, Lăng Châu dừng bước, cậu quay đầu nhìn Nghiêm Sương Tẫn đang ở chỗ ngồi.
Vào khoảnh khắc họ đối mắt nhau, Lăng Châu nở nụ cười rạng rỡ, y như vào buổi chiều hôm ấy khi lần đầu tiên họ gặp nhau vậy.