Lúc Lăng Châu thoát khỏi vị diện số hai, đến trước mặt vị diện thứ nhất thì trận tuyết đầu tiên vào mùa đông đã rơi.
Hệ thống vỗ cánh màu vàng nhạt đáp xuống vai cậu, hơi buồn bã: [Thời gian trở về muộn hơn năm ngày so với dự kiến.]
Như vậy có nghĩa là Lăng Châu đã mất tích năm ngày ở thế giới này.
Lăng Châu cởi đồng phục trên người, sau khi xác nhận chắc chắn không có mùi lạ trên người mình thì mới cầm lấy áo sơ mi chuẩn bị thay.
Cởi đồng phục thay áo sơ mi, hơi thở của thanh xuân trên người cậu hoàn toàn bị cuốn đi.
Lăng Châu: "Tâm trạng của Cố Thành Diệu thế nào?"
[Chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu dao động đáng kế, nhưng bởi vì chỉ số tình yêu cao nên hiện tại nhân vật không có gì bất thường.
Đúng là nhân vật vị diện số một mà, vẫn giữ bình tĩnh như vậy... Lăng Châu nhẹ nhàng thở phào nhưng lời nói tiếp theo của hệ thống lại làm cho cậu hơi nhíu mày.
[Nhưng hiện tại Cố Thành Diệu đã nghi ngờ thân phận của cậu.]
Hệ thống: [Từ sau khi cậu mất tích, anh ta đã điều tra ra được bối cảnh cậu dùng lúc trước là giả thông qua các cách khác nhau.]
Lăng Châu: "Nhưng không phải là vị diện đã sắp xếp tốt bối cảnh của tôi rồi à, sao lại còn sai sót?"
[Cố Thành Diệu này là nhân vật vị diện nguy hiểm số một, độ nhạy bén với thông tin của anh ta đã vượt qua phạm vi vị diện có thể khống chế.
Nói trắng ra đó là, Cố Thành Diệu vậy mà có thể thông qua cách của mình phát hiện ra bug của vị diện.
Lăng Châu không khỏi cảm thán, chỉ số thông minh của ông này thật sự cao đến biến thái mà.
Xem ra cậu phải nhanh chóng tiến công chiếm đóng tiến trình mà rời khỏi nơi quỷ quái này trước khi Cố Thành Diệu biết rõ hết thân phận của cậu.
Lăng Châu quyết định rất nhanh: "Mau đưa tôi về công ty đi."
—----
Bên trong tòa nhà khoa học kỹ thuật hàng không.
Điện thoại trong tay trợ lý vừa reo lên, người trong phòng họp hối: "Cà phê của giám đốc Cố xong chưa?"
Cố Thành Diệu yêu cầu rất khó, cấp dưới của anh không ai không sợ.
"Tới ngay!" Trợ lý vội vã đổ cà phê, đang muốn thêm sữa đặt trong chén.
Lúc này, một đôi tay thon dài trắng nõn duỗi tới, động tác nhẹ nhàng ngăn anh ta lại.
"Cho Cố Thành Diệu à?" Giọng của người này rất trẻ, khoảng chừng ở giữa độ tuổi thiếu niên và người trưởng thành.
Trợ lý giương mắt, hơi ngẩn ra.
Lăng Châu mặc một cái áo T-shirt trắng đơn giản và quần thể thao, nhìn không tới hai mươi tuổi.
Cậu trai ăn mặc rất đơn giản mà khuôn mặt lại đẹp đến mức giống yêu nghiệt, nhưng khuôn mặt nam sinh đẹp giống nữ lại không có chút nào nữ tính, cốt cách nhu hòa đứng thẳng, pha lẫn vẻ đẹp của con gái và nét hào hùng của con trai.
Nhất là đôi mắt kia, yêu dị giống như ma quỷ dưới ánh trăng.
Trợ lý suýt nữa run ngã tách trong tay.
Lăng Châu đưa tay nhận lấy cà phê, giở trò nói: "Đừng thêm đường cho anh ấy."
Mắt thấy Lăng Châu bưng lấy tác cà phê của giám đốc Cố đi, trợ lý chợt hoàn hồn mà đi ngăn cản.
Chú công nhân trong công ty lại đưa tay ngăn cản anh ta, thở phào một hơi: "Tổ tông này cuối cùng cũng về rồi."
Trợ lý: "Nhưng..." Đây chính là một ly Espresso đậm đặc, không thêm đường thì không thể nào uống được.
"Cậu nhớ kỹ người này." Chú công nhân vỗ vỗ bả vai trợ lý, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cho dù cậu ấy có bưng thuốc độc, giám đốc Cố cũng không có ý kiến đâu."
Bên trong văn phòng
Lăng Châu ngẩng đầu tựa vào chiếc ghế ngồi làm việc sang trọng của giám đốc Cố, buồn bã chán nản xoay vòng.
Nhìn thấy đèn chùm treo pha lê xa hoa trên đầu, Lăng Châu nheo mắt lại.
Cố Thành Diệu tuổi trẻ tài năng, chỉ mới ba mươi tuổi mà đã ngồi vào vị trí lãnh đạo của công ty.
Nhưng cách trang trí phòng làm việc của anh này lại toàn là ngọc ngà đá quý, già dặn cổ hủ — Lăng Châu cảm thấy những chất liệu gỗ, cẩm thạch, và đồ cổ có giá trị cao ngất ngưỡng trong căn phòng này nhìn thế nào cũng không giống những thứ nên có trong phòng làm việc của giám đốc công ty công nghệ.
Một lần nữa, Lăng Châu lại thở dài than vãn rằng dưới lớp vỏ bọc đẹp trai của giám đốc Cố lại là một trái tim già cỗi và nhàm chán.
Chà, hai mươi tuổi và ba mươi tuổi vẫn sẽ có sự khác biệt giữa hai thế hệ.
Đang âm thầm chê bai thì giọng nói của thư ký từ xa vọng đến.
Cánh cửa gỗ đỏ to lớn kia dần dần được kéo ra. Lăng Châu ngước mắt lên thì bắt gặp một ánh mắt sắc bén.
Đã hơn một tuần không gặp, giám đốc Cố vẫn hiên ngang như xưa.
"Cậu Lăng cũng ở đây à." Thư ký có hơi khó xử nói, giám đốc tài chính và bộ phận nhân sự vẫn còn đang chờ để được báo cáo công việc nữa.
"Không sao, tôi ra phía sau đợi." Lăng Châu đưa mắt ra hiệu rồi nói.
Sau khi Cố Thành Diệu vào phòng thì chỉ nhìn lướt qua cậu một cái rồi không nói lời nào, cũng không nhìn cậu nữa.
Tuy là vẻ mặt của người đàn ông này êm dịu điềm tĩnh, nhưng bầu không khí đột nhiên trở lạnh cùng với ánh mắt khi nhìn Lăng Châu rõ ràng cho thấy rằng anh đang tức giận.
Rõ ràng là tâm trạng của Cố Thành Diệu không được tốt.
Lăng Châu biết điều lui sang một bên, có vẻ như rất an phận.
"Ra ngoài hết đi."
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, Lăng Châu nhướng mày lên, xem ra tên này cũng khá bực dọc đây.
Sau khi mọi người ra ngoài hết, trong phòng làm việc trở nên rất yên tĩnh. Ánh mắt Cố Thành Diệu cũng dần bớt lạnh lùng lại.
"Qua đây." Cố Thành Diệu khoanh hai tay, hơi tựa người vào lưng ghế.
"Anh." Lăng Châu khẽ mím môi, má lúm đồng tiền lấp ló ở khóe miệng.
Cố Thành Diệu hơi ngẩng đầu và nói: "Nói đi."
Lăng Châu biết rằng người đàn ông này đang chờ đợi lời giải thích từ cậu, giải thích về lý do tại sao bản thân bỏ nhà ra đi suốt một tuần.
Nhưng cậu phải nên giải thích thế nào đây?
Nói rằng mấy hôm nay mình đã hẹn hò yêu đương qua lại với một người đàn ông khác ư?
Thế chẳng phải là tìm chết à?
Nhìn chỉ số hắc hóa của Cố Thành Diệu đang lặng lẽ tăng lên, Lăng Châu thấy hơi đau đầu.
"Mình có thể không nói không?"
Chỉ số hắc hóa +1
"Em chỉ ra ngoài để thư giãn thôi."
Chỉ số hắc hóa +1, +2...
Nhìn thái độ có vẻ như bình tĩnh nhưng chỉ số hắc hóa lại tăng lên điên cuồng của Cố Thành Diệu, Lăng Châu thở dài một tiếng.
Cậu chậm rãi đi đến trước mặt của Cố Thành Diệu, chống hai tay vào thành ghế, cúi gần người về phía của người đàn ông có ánh mắt ngày càng u ám này.
Dáng vẻ im lặng của Cố Thành Diệu hiện lên trong đôi mắt đẹp của Lăng Châu, cứ như trong thế giới của cậu chỉ nhìn thấy mỗi người đàn ông ở trước mắt này.
"Anh, anh đừng giận mà." Lăng Châu ngồi tự nhiên lên đùi của Cố Thành Diệu.
Tư thế đột nhiên thân mật ấy làm cho Cố Thành Diệu ngơ ngác, anh là một người chín chắn, cho dù có thích Lăng Châu hơn nữa, thì đó giờ cũng không hề làm chuyện quá khích gì ở nơi làm việc cả.
Nhưng mà có lẽ là do lần này xa cách nhau hơi lâu, Cố Thành Diệu giơ tay lên, nhưng vẫn không đẩy cơ thể ấm áp trong lòng mình ra.
Thấy ánh mắt của Cố Thành Diệu có hơi nhẹ dịu lại, Lăng Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Nguôi giận đi mà." Lăng Châu ôm lấy vòng eo có đường cong rõ rệt của Cố Thành Diệu, nghiêng đầu hôn lên gò má của anh.
Lăng Châu: "Nhớ em rồi hả?"
Cố Thành Diệu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Đúng là dễ dỗ ngọt mà... Lăng Châu bật cười và nói: "Em cũng nhớ anh."
"Đừng tưởng là nói vài câu dễ nghe là có thể ứng phó cho qua." Cố Thành Diệu quay mặt đi, tuy là giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, nhưng ánh mắt đã không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa.
Lăng Châu vẫn không bỏ cuộc mà ôm vai anh, trong lòng như có toan tính và nói: "Có chuyện gì lát nữa hãy nói."
Cậu cúi người rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Cố Thành Diệu.
Cố Thành Diệu có vẻ ngoài mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng, nhưng đôi môi lại ấm áp.
Lăng Châu khéo léo cạy môi anh ra, lúc thì e ngại lúc thì hối hả, mải mê âu yếm với Cố Thành Diệu đến mức không thể miêu tả bằng lời.
Tinh ranh như một hồ ly nhỏ.
Cuối cùng, Cố Thành Diệu cũng không nhịn nổi mà giơ tay lên ôm chặt lấy eo của Lăng Châu, Lăng Châu chỉ khẽ cười và từ từ hôn sâu hơn nữa.
Nụ hôn của Lăng Châu rất nhiệt tình và chủ động, mang theo sự ẩn ý khơi gợi mãnh liệt.
Hơi thở hòa lẫn vào nhau, ngón tay đan xen nhau.
Khi cúc áo phía trước được cởi ra, Cố Thành Diệu bất chợt tỉnh táo trở lại.
Quan niệm nhiều năm nay của người đàn ông này đã ăn sâu vào gốc rễ, anh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Lăng Châu.
"Chậc." Lăng Châu khẽ nhíu mày lại nói: "Đâu có ai vào đâu chứ."
Cố Thành Diệu nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cậu một lúc sau rồi nói: "Về nhà rồi nói."
Ý thức không gian của Cố Thành Diệu rất mạnh mẽ, không những không thích người khác xen vào không gian riêng tư của mình mà còn không cho phép bất kỳ ai làm loạn ở nơi làm việc.
Tất nhiên, Lăng Châu là điều ngoài ý muốn.
Lăng Châu là một nhân tố bất định đột ngột ập đến sau hàng chục năm anh tuân theo quy tắc và hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc của anh.
Nhưng có vài chuyện mà Cố Thành Diệu vẫn không thể buông bỏ.
Cố Thành Diệu đã ba mươi tuổi rồi, anh không phải là một chàng trai trẻ mới lớn vừa mới biết yêu, chỉ khơi nhẹ một phát đã nổi loạn.
"Cố Thành Diệu, anh thật là ——" Lăng Châu gỡ tay của Cố Thành Diệu ra rồi đứng dậy.
"Được thôi, em đi đây." Nói xong, cậu đứng dậy mặc đồ vào rồi chuyên nghiệp kéo quần lên.
Y hệt như một tên đàn ông xấu xa trở mặt không nhìn người.
Cố Thành Diệu nheo mày lại nói: "Em muốn đi ư?" Rõ ràng là rất không hài lòng với việc bây giờ Lăng Châu muốn rời đi.
Không ai có thể chấp nhận được một người vài giây trước vừa ân cần âu yếm trong vòng tay mình, vài giây sau lại trở mặt vô tình.
Lăng Châu bật cười một cách nhạt nhẽo, nói: "Không đi chả lẽ ở đây chơi trò nhà chòi với anh sao?"
Cậu vén mái tóc rũ rượi lên, để lộ ra hàng lông mày xinh đẹp yêu kiều rồi nói: "Giám đốc Cố, không phải là anh còn phải làm việc à?"
Lăng Châu đưa tách cà phê đến tay của Cố Thành Diệu, nói: "Làm việc chăm chỉ đi nhé, em không làm phiền anh nữa."
Vẫn còn chưa đi tới cửa, bên tai đã vọng lại giọng nói của anh: "Đứng lại đó."
Đùa chắc, Lăng Châu không phải là một con thú cưng ngoan ngoãn đâu, cậu sải bước dài hơn.
"Lăng Châu." Cố Thành Diệu gần như nghiến chặt răng.
"Người bảo em đi là anh, người bảo em ở lại cũng vẫn là anh." Lăng Châu khoanh tay và xoay người lại, khóe môi hiện lên nụ cười gian xảo và hỏi: "Giám đốc Cố, rốt cuộc là anh muốn sao hả?"
Cố Thành Diệu im lặng nhìn Lăng Châu, đôi mắt đen sẫm ẩn chứa cảm xúc khó mà phát giác ra được.
Sau đó, người đàn ông này nghiến răng lại, cúi đầu cởi cúc áo trước ra.
Lăng Châu nhướng mày. Ý gì đây? Cuối cùng tên này cũng đổi tính rồi sao?
Mặt trời mọc lên từ đằng tây à? Thanh sắt nở hoa rồi?
"Giám đốc Cố, anh đang có ý gì đấy?" Lăng Châu mỉa mai, chưa chịu buông tha cho anh.
Anh cúi mắt nhìn xuống không nói lời nào, mu bàn tay do dùng sức nên thấp thoáng hiện lên những đường gân xanh.
Lăng Châu vẫn không bỏ cuộc mà nói: "Nói đi chứ, muốn em đi hay là ở lại hả?"
Anh không nói gì, anh không nói ra được những lời cầu xin người đối diện ở lại ăn nằm với mình.
Lăng Châu khoanh tay khẽ cười lên một tiếng: "Giám đốc Cố, chuyện này đòi hỏi phải là hai bên tình nguyện, anh miễn cưỡng thế kia thì còn có ý nghĩa gì nữa."
"Được rồi, em về nhà đợi anh." Lăng Châu vẫy tay, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
——
Trong bãi đậu xe dưới hầm
Hệ thống lo lắng xoay quanh người Lăng Châu [Chủ nhân, chủ nhân, chỉ số hắc hóa của nhân vật nguy hiểm số một lại tăng lên rồi.]
Lăng Châu không hề kinh ngạc mà khởi động xe lên rồi nói: "Không sao cả, chỉ cần không vượt quá 50% nhiệm vụ thì coi như là hoàn thành."
Hệ thống [Nhưng mà số một hình như là rất tức giận đó.]
Lăng Châu: "Có biết cảnh giới cao nhất trong việc dỗ ngọt người khác là gì không?"
Hệ thống [?]
"Chính là tức giận hơn cả người đó, để người đó dỗ dành lại mình."
Hệ thống [...]
"Tôi đã biến mất suốt một tuần một cách khó hiểu, Cố Thành Diệu chắc chắn là rất tức giận. Nếu lúc này xin lỗi nhận sai, thì anh ấy cũng chưa chắc đã nguôi giận đâu." Lăng Châu nhìn xe cộ trên đường, vô cùng sợ chết nên vẫn duy trì ở tốc độ thấp nhất.
Lăng Châu: "Thay vì dỗ ngọt anh ấy mãi không không thôi, thì chủ động giành lấy quyền kiểm soát cho rồi." Cậu dừng một lúc rồi hỏi: "Chỉ số tình yêu thì sao?"
Hệ thống [Chỉ số tình yêu vẫn mắc kẹt ở mức 99%]
"Chậc." Lăng Châu nheo mắt lại nói: "Cuối cùng là Cố Thành Diệu đang nghĩ cái gì vậy?"
Hệ thống ngoan ngoãn ngồi trên vai của Lăng Châu, nghĩ kế sách cho cậu: "Hay là cứ làm cho anh ta kích động luôn đi? Tạo ra một tai nạn máu me gì đó chẳng hạn —— Chủ nhân, cậu xem phía trước có một chiếc xe thể thao vượt quá tốc độ kia kìa..."
"Câm miệng." Lăng Châu nắm chặt vô lăng nói: "Tôi sợ chết lắm."
Cho dù biết rằng thế giới này là vị diện không gian hư ảo, cho dù cậu sở hữu năng lực vượt ải sinh tử, xuyên qua thời gian và không gian, nhưng Lăng Châu vẫn nhắc đi nhắc lại bản thân rằng càng như thế thì càng phải ghi thân phận của mình.
Cậu chỉ là một người bình thường tình cờ bước vào không gian kỳ ảo này, rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ phải trở về lại với thế giới hiện thực của chính mình và trải qua cuộc sống yên bình với cơm áo gạo tiền.
Lăng Châu luôn ghi nhớ ranh giới giữa hiện thực và hư ảo.
Cậu có thể tiếp xúc với [nhân vật nguy hiểm hàng đầu] trong vị diện mà không hề sợ hãi, bởi vì cậu biết rõ những người này cũng chỉ là ảo giác.
Nhưng cậu vẫn luôn cẩn thận sử dụng năng lực mà hệ thống ban cho, luôn luôn ghi nhớ thân phận người thường của mình.
Lăng Châu rất thông minh, trong khoảng thời gian đến vị diện, cậu sống rất tỉnh táo.
Hệ thống nhớ lại những "kẻ xuyên không" đã từng bị lạc trong vị diện, có người chìm đắm trong thế giới tiền tài xa hoa, có người thì tự đại quá mức khiến cho nhiệm vụ thất bại, rồi mãi mãi bị mắc kẹt trong vị diện.
Về phần Lăng Châu, cậu đã tiếp nhận bốn [nhân vật nguy hiểm] thuộc cấp độ S, không những không thất bại, mà còn hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc.
Giờ đây, chiến thắng đang ở ngay trước mắt rồi.
"Tiểu Hoàng, hãy xem thử tiến độ thực hiện chiến lược của những người khác thế nào rồi." Lăng Châu đã tới điểm đến, đậu xe xong rồi sờ vào hệ thống có hình con chim trên vai.
[Tôi là hệ thống... Tôi có mã số...] Hệ thống vừa giải thích một cách bất lực, vừa tra cứu hồ sơ của các nhân vật nguy hiểm cấp độ S.
Vào lúc này đây, chỉ số hữu hảo của các [nhân vật nguy hiểm] cao đến mức khiến người ta ngạc nhiên, phải nói là hoàn toàn khác xa một trời một vực so với lúc ban đầu.
[Cố Thành Diệu – chỉ số hắc hóa 12%, chỉ số tình yêu 99%]
[Nghiêm Sương Tẫn – chỉ số hắc hóa 5%, chỉ số tình yêu 99%]
[Thời Ngọc – chỉ số hắc hóa 44,44%, chỉ số tình yêu 90%]
[Bùi Tư Niên – chỉ số hắc hóa 5%, chỉ số tình yêu 90%]
Lăng Châu nhìn vào tấm bảng đang trôi nổi trước mắt và ngẫm nghĩ.
Hệ thống [Sao vậy, chủ nhân?]
Lăng Châu có bản tính nhạy cảm, mấy ngày nay cậu thi thoảng phát hiện ra có vài vị diện bất ổn: "Tiểu Hoàng, cậu có cảm thấy sự chênh lệch múi giờ của bốn vị diện này càng ngày càng ngắn không?"
Có lẽ là do nhiệm vụ sắp được hoàn thành, nên Lăng Châu càng ngày càng thận trọng hơn.
Cậu cứ cảm thấy rằng lẽ ra bốn không gian phải tồn tại song song nhưng dường như lại đang dần dần áp sát vào nhau hơn.
"Khi tôi đi chinh phục Nghiêm Sương Tẫn, rõ ràng là đã tính toán sự chênh lệch múi giờ giữa hai không gian là 48 tiếng đồng hồ, nhưng khi trở về thì đã là một tuần sau rồi."
Lăng Châu vuốt ve bộ não đầy lông của hệ thống nói: "Cậu nói thử xem, có khi nào là đã xảy ra sự cố gì không?"
Hệ thống [Không đâu.]
"Hy vọng là do tôi đã nghĩ ngợi nhiều." Lăng Châu liếc nhìn bầu trời âm u, rồi mở cửa xe ra, gió chiều lướt nhẹ qua mặt.
"Phù ——" Lăng Châu thoải mái vươn vai nói: "Cuối cùng mình cũng có thể về nhà rồi."