Triệu Ninh Trác cứng đờ tại chỗ, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoắc Bắc Hành: " Cậu..."
Hoắc Bắc Hành nhàm chán đến mức nhắm mắt làm ngu trước Triệu Ninh Trác: " A?"Một tiếng.
Triệu Ninh Trác vỗ trán đứng lên: "Cậu nói tiếng người à?"
Hoắc Bắc Hành đương nhiên: "Không phải sao? "
Triệu Ninh Trác hét lớn: "Không phải! "
Hoắc Bắc Hành "Ồ" một tiếng.
Triệu Ninh Trác há miệng muốn đứng ở điểm cao đạo đức, tiếp tục tranh luận với cậu ta.
Ngay sau đó, Hoắc Bắc Hành hỏi: "Vậy tại sao cậu lại hiểu? "
Triệu Ninh Trác:...
Được rồi, được rồi.
Tên ngốc này ở với vợ chịu ủy khuất không làm gì được qua chỗ hắn phát tiết!
Dùng bạn bè thành thùng rác có sướng không?
Chó chết!
Mi mà cũng xứng đáng có vợ à?
Đáng đời vợ mi đi nhìn người khác!
Triệu Ninh Trác hít sâu một hơi, mắt nhìn chằm chằm đối phương, dự định dùng phương thức tàn nhẫn nhất để cho tên chó này biết, cậu ta đã mang đến tổn thương tâm lý cho hắn lớn như thế nào.
Thứ bị đối phương phá hủy không chỉ là tuyến nội tâm phòng ngự của hắn mà còn là mối tình của một cậu bé năm tuổi.
" Hoắc Bắc Hành!"
Hoắc Bắc Hành giương mắt nhìn hắn, đôi mắt đào hoa tràn đầy tùy ý.
Triệu Ninh Trác giọng điệu quyết tuyệt: "Tôi quyết định rồi, tôi muốn tuyệt giao với cậu! "
Tuyệt giao, đối với một thằng nhóc tám tuổi này tổn thương tâm lý lớn cỡ nào, huống hồ lúc trước chính miệng tên chó này nói Triệu Ninh Trác hắn là bạn tốt nhất của cậu ta.
Tình bạn tốt nhất kết thúc, đây là kết cục BE mà hắn chọn cho Hoắc Bắc Hành.
Triệu Ninh Trác vẻ mặt tràn đầy tự tin nắm chắc thắng, lợi trong tay, nhìn Hoắc Bắc Hành hối hận muốn níu kéo hắn lại.
Dù sao tính tình chó cũng không phải là sinh ra đã có, huống chi tám tuổi cũng chỉ mới bắt đầu nhân sinh thôi.
Hoắc Bắc Hành: "Tuyệt giao? "
Triệu Ninh Trác gật đầu, sao, thế nào, sợ không?!
Hoắc Bắc hiểu rõ: "Như vậy sao, vậy thật sự là..."
Triệu Ninh Trác ngẩng đầu ngẩng đầu kiêu hãnh.
Hoắc Bắc Hành: "Thế thì thật là cám ơn cậu. "
Triệu Ninh Trác:...
Hắn sai rồi, hắn đã phạm sai lầm lớn rồi.
Nhìn gương mặt đẹp trai tỏ vẻ không sao cả của Hoắc Bắc Hành, Triệu Ninh Trác mới biết được một đạo lý trên thế giới này.
Thì ra có một số việc ông trời đã sớm định trước rồi, tính tình chó, thì bản chất chính là bản tính trong người, cùng tuổi tác không có liên quan.
Triệu Ninh Trác không hiểu: "Không phải, tại sao cậu không giữ tôi lại?"
Hoắc Bắc Hành: "Tôn trọng sự lựa chọn của cậu." "
Triệu Ninh Trác:...
Sự lịch sự không đúng lúc chết tiệt này.
Hoắc Bắc Hành không có tâm tình cãi nhau với Triệu Ninh Trác, mắt u oán nhìn An Nhất trên đài cao cách đó không xa, chỉ thấy hai người đang ông vốn đang gãi đầu làm tư thế trước mặt cậu, giờ phút này muốn biểu diễn tự do nhảy cầu cho cậu xem.
Ếch xanh nhỏ vỗ tay rất lịch sự.
Triệu Ninh Trác ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hoắc Bắc Hành: "Không phải nói chứ! Công nhận duyên qua đường của An Nhất thật đúng là không tệ. "
Sau đó quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành, mỉm cười không nói lời nào.
Đây là quả báo của cậu đó.
Cậu đào hoa, đối phương càng đào hoa hơn nữa nhưng chính bản thân cậu ấy lại không biết nên không hề có cảm giác tội lỗi.
Hoắc Bắc Hành sắc mặt khó chịu, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ, anh có thể nhìn ra, An Nhất đối với mình có tình cảm, nhưng tình cảm này gần như là một đứa trẻ cùng nhau chơi xe bập bênh, tối đa cũng chỉ là có ấn tượng tốt với anh mà thôi.
Tình cảm của An Nhất rất trong sáng, dù biết mình không ngốc nữa có thể cũng không quá tức giận nhưng sẽ từ mở miệng một câu chồng tốt hai câu chồng tốt thành mở miệng ra người chồng cũ tốt.
Hoắc Bắc Hành: "Này. "
Triệu Ninh Trác nhìn trái nhìn phải: "Ai? Gọi ai vậy? "
" Cậu"
Đệch! Cái đứa nhỏ này, sao không gọi tên đàng hoàng, xem phim MarySue cẩu huyết thế mà tốt không học cứ học xấu.
"Thứ nhất, tên tôi không phải là "Này", thứ hai..."
Hoắc Bắc Hành: "Cậu nói vợ tôi thích tôi không?"
Triệu Ninh Trác sửng sốt: "Đương nhiên thích rồi, vợ cậu không thích cậu thì sẽ không sống cùng với cậu đâu!"
Tuy rằng đối phương vừa rồi chọc hắn, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhất trên thế giới, nói giỡn là nói giỡn, lúc nghiêm túc hỏi, Triệu Ninh Trác vẫn định nói chuyện đàng hoàng.
Suy cho cùng, nếu bây giờ hắn nói dối điều đó giống như phá hủy hi vọng vào ông già Noel của một đứa trẻ.
Tuy tính tình của Hoắc Bắc Hành hơi chó một chút, nhưng hắn thì không.
Hoắc Bắc Hành: "Vậy tại sao vợ tôi lại kết hôn với tôi?"
Triệu Ninh Trác: "Khả năng là thích như vậy đi, thích trạng thái này của cậu"
Hoắc Bắc Hành im lặng hồi lâu, đổi lại câu hỏi: "Vậy nếu tôi trở nên thông minh hơn một chút, vợ tôi sẽ vẫn thích tôi sao? "
Ánh mắt Triệu Ninh Trác phức tạp nhìn về phía Hoắc Bắc Hành: "Không có khả năng như vậy. "
Hoắc Bắc Hành: "Tại sao? "
Triệu Ninh Trác: "Cậu cho rằng, cậu chính là đang tiếp nhận tình yêu của ai?"
Hoắc Bắc Hành:...
Đó là tình yêu của một kẻ ngốc!!
An Nhất nhìn hai mãnh nam nhảy xuống nước xong, duỗi đầu nhìn xung quanh, muốn trở về tìm người chồng tốt rộng lượng của mình.
Triệu Ninh Trác an ủi oán phu khuê phòng bên cạnh, "Thỏa mãn đi, so với những cẩu nam nhân kia, An Nhất ưu tú hơn nhiều không phải sao? "
Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn hắn.
Triệu Ninh Trác: "Người đàn ông khác bỏ vợ bỏ con, ở bên ngoài này nọ, nhưng An Nhất thì khác cậu ấy biết về nhà. "
Đàn ông biết về nhà là được.
Hoắc Bắc Hành:...
Ếch xanh nhỏ đang đi loanh quanh tìm chồng, Hoắc Bắc Hành đứng dậy định đi đón đối phương.
Nhìn bộ dạng không đáng một xu của Hoắc Bắc Hành.
Triệu Ninh Trác: "Cậu sao không rụt rè chút nào. "
Hoắc Bắc Hành không để ý tới hắn, An Nhất nhìn thấy Hoắc Bắc Hành liền vui vẻ phất phất tay: "Hoắc Bắc Hành. "
Nhìn vẻ mặt hào hứng của An Nhất, xem ra vừa rồi nhìn người dáng người khác cực kì vui vẻ.
An Nhất: "Hoắc Bắc Hành, chúng ta về nhà thôi"
Sau khi Hoắc Bắc Hành xuất viện, cậu âm thầm hỏi bác sĩ gia đình, đối phương có thể vận động được hay không, bác sĩ nói có thể, nhưng không cần quá lâu, bọn họ đến hồ bơi đã hơn hai tiếng đồng hồ, Hoắc Bắc Hành bơi như vậy cũng đủ rồi không thể tiếp tục ở thêm nữa, bằng không ếch xanh nhỏ liền trở thành ếch xanh nhỏ góa phụ kêu ộp ộp giữa trời hè.
Hoắc Bắc Hành chua chát nói: "Bây giờ đi, em không nhìn nữa sao? "
An Nhất lắc đầu: " Không nhìn"
Hoắc Bắc Hành: "Không tiếc sao? "
An Nhất: "Có gì đâu mà đáng tiếc chứ?. "
Hoắc Bắc Hành nghe xong mới thoải mái được chút.
An Nhất: " Lần sau tôi còn tới nữa mà"
Ngụ ý hôm nay nhìn tới đây thôi lần sau lại ngắm tiếp.
Hoắc Bắc Hành:..
Chắn chắn tôi sẽ không đưa em đến đây nữa
An Nhất tưởng đối phương không muốn về liền đưa tay ôm cánh tay anh: "Đi thôi, sau khi đi ra ngoài, chúng ta đi ăn kem. "
Hoắc Bắc Hành không phản kháng, được người dắt đi, ánh mắt rơi vào trên đỉnh đầu tròn trịa của An Nhất, nhất thời đau đầu.
Tức giận nhưng không nỡ nói.
An Nhất đi phía trước thẳng thắn nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy anh bơi, anh thật đẹp trai"
Hoắc Bắc Hành vừa rồi nhìn toàn bộ hành trình của An Nhất:...
Đối phương chỉ lo nhìn mãnh nam bơi, căn bản không thèm liếc mắt cho anh một cái.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhất đang vui vẻ, Hoắc Bắc Hành cho dù có không vui, cũng không nhắc tới anh không thích đối phương nhìn người khác nữa.
Hai người từ hồ bơi đi ra, An Nhất tuân thủ lời hứa, dẫn Hoắc Bắc đi bộ đến cửa hàng nhỏ bán kem bên đường, mặt tiền cửa hàng chiếm diện tích rất nhỏ, nhưng có rất nhiều loại kem.
An Nhất ngẩng đầu nhìn anh: " Anh muốn ăn vị gì? "
Hoắc Bắc Hành: "Giống như em là được. "
An Nhất đi vào trong cửa hàng, chỉ vài phút sau lấy ra hai cây kem socola đi ra.
Đưa cho anhmột cái, sau đó cứ như vậy tùy tiện đứng ở bên đường ăn.
Hoắc Bắc Hành cho tới bây giờ chưa từng ăn gì ở bên đường như vậy, An Nhất cắn một miếng, hỏi anh: "Có ngon không? "
Hoắc Bắc Hành cúi đầu ăn một miếng: "Ngon lắm. "
An Nhất: "Vậy lần sau tôi sẽ mua cho anh nữa".
An Nhất nhìn cây xanh rì bên đường, nghĩ đến chuyện sau này tham gia thi đấu quốc tế, mùa hè nóng nực, kem trong tay tan nhanh một xí.
Kem trong tay Hoắc Bắc Hành càng lúc càng nghiêng về phía trước, sau đó rơi xuống đất.
" bịch bịch"
An Nhất cúi đầu nhìn vài giây, thấy trong tay Hoắc Bắc Hành chỉ còn lại một cái bánh ốc quế liền đưa cây kem mình mới ăn hai miếng cho anh.
"Anh ăn cái này đi."
Nói xong, nhét cây của mình vào trong tay đối phương, sau đó từ trong túi lấy ra khăn giấy, đem kem trên mặt đất quấn lại ném vào thùng rác.
Hoắc Bắc Hành nhìn kem trong tay, vẻ mặt sững sờ, không ngờ An Nhất lại đưa kem của cậu cho mình.
"Còn em thì sao?"
An Nhất: " Tôi không sao." "
Hoắc Bắc Hành trong lòng vui sướng, quả nhiên trong lòng cậu có anh.
Một giây sau An Nhất ngây thơ cười: "Tôi còn có thể mua cái mới."
1
Hí hí~~
Dứt lời liền vui vẻ trở lại cửa hàng kem.
Hoắc Bắc Hành:...
Hai người ăn kem về nhà, An Nhất thay quần áo ở nhà xong định đi thư phòng làm việc, dù sao hôm nay nhìn nhiều mãnh nam nhảy tự do xuống nước như vậy, không thiết kế ra chút gì cũng có lỗi với bọn họ quá, nhưng cũng không quên chiếu cố Hoắc Đại Bảo.
An Nhất đặt Hoắc Bắc Hành trên sô pha: "Tôi phải làm việc, bây giờ mở cái anh thích xem nhất cho anh"
Hoắc Bắc Hành không nói gì, liếc mắt nhìn tên phim.
"Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?"
Hoắc Bắc Hành:...
Da đầu anh tê dại: "Tôi không xem cái này. "
An Nhất giơ tay lên đổi sang một cái khác.
Âm nhạc trên TV trở nên vui vẻ, " Cuộc phưu lưu của Dora".
Hoắc Bắc Hành nhắm mắt lại, quên đi, bây giờ anh ta đã thiết lập như vậy.
An Nhất mở hoạt hình cho đối phương xong liền đi lên lầu.
Hoắc Bắc Hành nhàm chán nhìn TV, thể loại này ngoại trừ mấy đứa con nít lên ba xem được, ngoài ra sẽ không có ai thích xem.
Dora: "Bạn có thấy con thỏ ở đâu không?" "
Hoắc Bắc Hành chết lặng mở miệng: "Phía sau đại thụ. "
Ngay khi một tập chiếu xong, sắp thêm tập tiếp theo, chuông cửa ở cửa huyền quan đột nhiên vang lên.
Chung bá đi mở cửa, Triệu Ninh Trác cầm một cái cặp sách, thần thần bí bí đứng ở ngoài cửa.
Chung bá: "Triệu thiếu gia, cậu tới chơi với thiếu gia sao? "
Triệu Ninh Trác gật gật đầu, đổi giày đi vào, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành ngồi trên sô pha mặt không đổi sắc nhìn phim hoạt hình.
Vốn định âm dương quái khí hỏi sao cậu ta lại ấu trĩ đi xem phim hoạt hình như vậy, nhưng nhớ lại đối phương chỉ mới tám tuổi, thích xem những thứ này là chuyện bình thường.
Nhưng hắn có đồ nghiêm túc phải đưa cho đối phương.
Hắn tạm dừng bộ phim hoạt hình và thì thầm với Hoắc Bắc Hành " Này! Này!!! "
Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn bộ dạng như tên trộm cắp của cậu ta: "Cậu đến nhà tôi trộm đồ? "
Triệu Ninh Trác:...
Hắn hít sâu một hơi: "Tôi mang đến thứ tốt lành cho cậu"
Hoắc Bắc Hành nhìn hắn, không nói gì.
Triệu Ninh Trác vỗ vỗ cặp sách của hắn: "Có lợi cho tình cảm vợ chồng của cậu, bồi dưỡng tình cảm. "
Buổi sáng ở hồ bơi, Hoắc Bắc Hành hiển nhiên là ở vào hoàn cảnh bất lợi, hắn cảm thấy thân là người bạn tốt nhất nên phải làm cái gì đó cho bạn mình.
Nói xong lấy quyển sách từ trong túi ra, đặt ở trong tay Hoắc Bắc Hành
"Tôi cố ý mua, có ích với tình cảm của cậu."
Hoắc Bắc Hành rũ mắt xuống.
"Mười tám bước khiến chồng tôi yêu tôi không buông tay"
1
Hoắc Bắc Hành:...