+
Hoắc Bắc Hành cầm một chiếc ô màu đỏ, đặc biệt nổi bật trong khu phức hợp màu sắc tối giản xung quanh.
Bầu trời xám xịt, những tòa nhà cao tầng không được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, bên ngoài tông màu xanh xám khá âm u.
An Nhất cầm áo vest, sau khi nhìn thấy Hoắc Bắc Hành, phản ứng của cậu chậm lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Sao anh lại ở đây?"
Hoắc Bắc đi qua kéo An Nhất vào trong ô, đưa tay chỉ chỉ trời: "Trời mưa to, đến đón em về nhà. "
Anh nhớ hôm nay vợ ra ngoài không mang theo ô, đối phương lại không cho tài xế đi đón, anh liền tự mình đến, nếu không vợ sẽ bị mưa, Hoắc Đại Bảo đau lòng.
An Nhất đi theo Hoắc Bắc Hành, trong lòng có chút vi diệu, trời mưa được đón về nhà, đây là đầu tiên cậu nhận được đãi ngộ này.
An Nhất nhìn trái nhìn phải: "Anh chỉ mang theo có một cái ô?"
Hoắc Bắc Hành đưa tay ôm lấy bả vai An Nhất, thẳng thắn nói, "Đúng vậy, như vậy chúng ta có thể dùng chung"
Nói xong, giống như là làm chuyện gì đó thành công, nở nụ thắng lợi.
Anh đã xem phim truyền hình vào những ngày mưa, cả nam và nữ chính đều dùng chung một chiếc ô.
Ô đỏ không nhỏ, nhưng để chống đỡ hai người đàn ông trưởng thành thì hơi bị miễn cưỡng. Hoắc Bắc Hành sợ An Nhất bị nước mưa tạt ướt nên nghiên ô về phía đối phương.
Những ngày mưa lớn mang lại một mát mẻ cho mùa hè nóng nực, mưa theo gió đập vào ô, lạch cạch bên tai.
Hai người đang đi thì gặp một vũng nước, đôi giày vải trắng của An Nhất chuyển hướng muốn chui ra khỏi ô đi vòng qua vũng nước.
Hoắc Bắc Hành không cho cậu đi, cánh tay vòng quanh thắt lưng cậu, dùng lực đem người nâng lên, chờ bước qua vũng nước rồi thả người xuống.
An Nhất: Ồ ồ
Đúng là ông chồng trẻ và khỏe của mình.
Tuy Hoắc Bắc Hành ngốc một chút, nhưng rất biết săn sóc, ngoại trừ có đôi khi tính tình chó có chút quắt nhưng thời gian còn lại quả thật là một người bạn đồng hành tốt.
Hoắc Bắc Hành mặt không đổi sắc chỉ là khi đợi ở ngã tư đèn giao thông ợi, hơi khom người, ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Bà xã, chúng ta như vậy không phải rất lãng mạn a. "
Đi dạo trong mưa.
An Nhất nghĩ tới thang máy tự động chạy khi đi qua vũng nước, cậu không biết có lãng mạng hay không nhưng mà lãng xẹt thì có.
An Nhất nhìn đèn giao thông bị nước mưa làm mờ, "Cám ơn hôm nay anh đã đến đón tôi, nhờ anh, tôi mới đội mưa về nhà. "
Hoắc Bắc Hành được khen ngợi, trong lòng vui sướng.
"Vậy sau này mỗi ngày tôi đều tới đón em."
Như vậy anh còn có thể cùng đối phương ở chung lâu hơn một chút.
An Nhất cảm thấy như vậy quá phiền cho anh, Hoắc Bắc Hành biết cậu không ngồi xe trong nhà, cho nên hôm nay đón người anh cũng không có ngồi xe, lắc đầu: "Không cần, anh cứ làm chuyện của anh đi"
Nếu Hoắc Bắc Hành không làm như vậy thì thời gian hai người ở chung một chỗ không phải là ít đi sao.
Cố ý hù dọa cậu: "Em về nhà một mình rất nguy hiểm, hay là để tôi đón em đi. "
An Nhất:?
An Nhất ngửa đầu nhìn về phía đối phương: "Nguy hiểm gì? "
Hoắc Bắc Hành tùy tiện nghĩ tới một tình huống: "Ví dụ như gặp phải bắt cóc hoặc ăn cướp. "
An Nhất im lặng, sau đó nói: "Bà xã ngọt ngào chạy nơi nào?" gần đây đang chiếu những thứ này sao? "
"......"
Hoắc Bắc Hành: "Thật sự sẽ có nguy hiểm, lỡ thật sự gặp phải thì sao? "
An Nhất: " Không sao đâu, tôi sẽ kêu cứu." "
Dù sao người sinh ra có một cái miệng, không thể vô ích.
Hoắc Bắc Hành thấy người không đáp ứng, trong nháy mắt mất hứng, nói nhỏ: "Tôi thật sự muốn đón em về nhà. "
An Nhất thấy cảm xúc của anh xấu đi liền giải thích: "Không phải không cho anh đến, nếu anh đến đón tôi, mỗi ngày đều phải cùng tôi đi xe buýt về nhà." "
Hoắc Bắc Hành sống an nhàn sung sướng, ra ngoài đều là xe đưa đón, xe buýt nếu đi giờ cao điểm thường đông người, cậu sợ anh không thích ứng được.
Hoắc Bắc Hành không quan tâm nhiều như vậy: "Không sao, chỉ cần có thể cùng em về nhà là được. "
An Nhất: " Thật sao?"
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, nội tâm có chút xao động: "Ừ, bởi vì tôi thích em. "
Đối phương đột nhiên nói câu này, khiến An Nhất cũng có chút ngượng ngùng, không mở miệng nữa, nhưng cũng không cự tuyệt.
Sau đó mỗi ngày, tầm 6 giờ Hoắc Bắc Hành đều ở dưới tòa nhà thương hiệu, đón An Nhất tan tầm về nhà.
Nếu An Nhất ra trễ, Hoắc Bắc Hành cũng không vội, ngoan ngoãn chờ.
Cứ như vậy An Nhất được đưa đón mỗi ngày trong một tháng.
3
——
Sắp bước vào mùa thu, quá trình thiết kế cũng đã đi đến giai đoạn kết thúc, vượt qua thời gian sửa đổi tập trung, bây giờ bầu không khí của tầng hai mươi mốt toàn bộ đều thoải mái hơn.
Buổi trưa Lâm Cứu ngồi ở trong căng tin: "Thật tuyệt khi thành lập phòng làm việc mà"
An Nhất phụ họa: "Đúng vậy, cảm giác chưa từng có. "
Cố Linh Linh: "Cảm giác thế nào? "
An Nhất: "Ở sổ sinh tử Diêm vương viết hai chữ hưởng dương"
Cố Linh Linh:...
Xem cậu đang nói gì kìa.
Bên kia, Vương Mãnh cùng Lý Tiểu Mục ngồi trong phòng nghỉ bàn bạc đối sách, hiện tại thiết kế cho bộ sưu tập mùa thu đều đã hoàn thành, quan hệ hợp tác giữa hai phòng làm việc cũng chấm dứt, hiện tại tất cả đều đặt ở tư cách cạnh tranh.
Đã đến lúc ra tay rồi.
Vương Mãnh uống một ngụm nước: "Đã điều tra được lý lịch của An Nhất chưa? "
Lý Tiểu Mục: "Câu ta là một người từ khe núi đi ra, không có bối cảnh gì, cũng tìm được người có thể uy hiếp đối phương. "
Vương Mãnh: "Ai? "
Lý Tiểu Mục: "Là đàn ông, quan hệ không biết, nhưng mỗi ngày đều đến đón người tan tầm. "
Nói xong móc ra một xấp ảnh đặt ở trước mặt Vương Mãnh.
Góc độ đều là chụp lén, chỉ chụp được bóng lưng của người đàn ông, có một số góc nhìn nghiêng nhưng mờ, không nhìn rõ mặt.
Vương Mãnh nhìn người đàn ông đi cùng với An Nhất ở trong ảnh, cảm thấy có chút quen mắt, thế nhưng trong ảnh góc mặt nghiêng mơ hồ, nhìn kỹ vài lần, cũng không nhớ ra là ai.
Không nhớ được cũng đừng nghĩ nữa, làm khó ai cũng không thể làm khó mình, phỏng chừng cũng không phải là người trọng yếu gì, bằng không sẽ không không có ấn tượng.
Vương Mãnh không để ở trong lòng: "Được, tìm vài người mau chóng ra tay. "
Lý Tiểu Mục hiểu rõ.
Vương Mãnh dặn dò: "Tìm mấy người chuyên nghiệp chút, miệng kín, không thể xảy ra chuyện. "
Đến lúc đó cũng có thể giải quyết sạch sẽ.
Sáu giờ chiều, như mọi hôm Hoắc Bắc Hành vẫn đi đến đón An Nhất về nhà, sắp vào thu, mặt trời sáu giờ đã lặn hơn phân nửa.
Một chiếc xe tải nhỏ màu đen dừng ở bên đường cách Hoắc Bắc Hành không xa, mấy tên bắt cóc trong xe vừa cầm điện thoại di động nói chuyện, vừa thò đầu quan sát Hoắc Bắc Hành.
Bọn họ nhận được vụ này qua một người trung gian, vô cùng chuyên nghiệp, nhận được nhiệm vụ chưa bao giờ bỏ qua lần nào.
Nhìn Hoắc Bắc Hành cao 1m9 đứng cách đó không xa, tên bắt cóc nhíu nhíu mày, thoạt nhìn người này không dễ đối phó.
Tên bắt cóc này nói với Vương Mãnh ở đầu dây bên kia: "Nhiệm vụ làm có chút khó khăn. "
Vương Mãnh: "Các ngươi không phải chuyên nghiệp sao, có thể có cái gì khó khăn? "
Tên bắt cóc: "Cái kia không giống nhau, đối tượng lần này có vẻ không phải dễ dàng để đối phó." "
Vương Mãnh không kiên nhẫn: "Vậy các ngươi còn có làm hay không? "
Tên bắt cóc: "Phải thêm tiền." "
Vương Mãnh:...
Hắn hít sâu một hơi, đáp ứng yêu cầu của bọn bắt cóc, cho đối phương thêm một khoản, để cho bọn họ làm thỏa đáng một chút.
Thương lượng xong, mấy tên bắt cóc liền bắt đầu triển khai kế hoạch, lấy ra đòn sát thủ của bọn họ, bà nội rớt cam ven đường.
Bà lão là mẹ của một trong những kẻ bắt cóc, biết rằng con trai bà làm điều này để kiếm tiền, đôi khi cũng giúp đỡ một chút.
Bà cầm một túi cam khom lưng đi ngang qua Hoắc Bắc Hành sau đó tay run lên, làm xuống đất.
Lúc này, đối phương nhất định sẽ tới hỗ trợ, lão bà tử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Bắc Hành nhìn chằm chằm mặt trời sắp xuống núi ở chân trời nhìn ra thần thái, căn bản không chú ý tới cô.
Lúc này đối phương nhất định sẽ tới giúp, bà lão quay đầu lại nhìn, thấy Hoắc Bắc Hành đang nhìn chằm chằm mặt trời sắp lặn trên bầu trời, mê mẩn đến mức không để ý tới bên cạnh mình.
Bà lão: "Chao ôi...!! "
Kêu một tiếng, Hoắc Bắc Hành lúc này mới nhìn về phía bà, thấy bà lão làm rơi cam xuống đất, anh khom người giúp bà nhặt, sau đó đưa cho đối phương.
Bà lão: "Chàng trai trẻ, thực sự cảm ơn con, bà bị trầy xước chân, con có thể giúp bà đến trạm xe buýt ở đằng kia?" "
Hoắc Bắc Hành nhìn đồng hồ, cách An Nhất tan tầm còn mười phút, cũng không cự tuyệt.
Đỡ bà lão đi về phía đối phương chỉ, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên bị kéo vào, hành động tới quá đột ngột, còn không đợi Hoắc Bắc Hành phản ứng, miệng mũi liền bị một cái khăn che lại.
Chờ Hoắc Bắc Hành khôi phục ý thức lần nữa, người đang dựa vào một thùng dầu rỉ sét, xung quanh đầy bụi bặm, Hoắc Bắc Hành nhíu mày, vừa tỉnh đã ho khan khó chịu.
Mấy tên bắt cóc cầm gậy sắt trong tay, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn anh một cái.
"Tên này tỉnh còn rất nhanh."
"Không cần quản, hắn hiện tại còn chưa hết thuốc đâu"
"Được rồi, người tỉnh rồi, mau gọi điện thoại."
Mấy người ở trong một nhà kho lớn cũ kỹ, trên cửa sổ hàn khung sắt còn có mạng nhện, đối với hoàn cảnh bẩn thỉu xung quanh Hoắc Bắc Hành cực kì ghét bỏ.
Nhìn mấy người xa lạ phía trước, hỏi "Đây là đâu?! "
Hoắc Bắc Hành lúc này mới nhớ tới thân thể, ai ngờ lại phát hiện tay chân bị trói, không nhúc nhích được.
Bọn bắt cóc không để ý tới hắn, dựa theo số điện thoại trên tờ giấy.
Hoắc Bắc Hành rất nhanh cũng ý thức được mình bị bắt cóc, bởi vì trên TV có đoạn này, nhưng tính sợ hãi của anh đối với chuyện gì cũng rất nhỏ, dù sao người bị bắt cóc đến cuối cùng đều được cứu ra ngoài, ít nhất trên TV anh nhìn thấy đều là như vậy.
Vì vậy, anh cũng tin rằng mình sẽ được cứu.
Anh dùng sức muốn đem đem sợi dây thừng trói trên tay nới lỏng ra một chút.
Bọn bắt cóc ngậm điếu thuốc, có chút do dự: "Đại ca, anh nói xem, chúng ta gọi điện thoại qua ngoại trừ sau khi chuyển lời của người kia xong, có muốn lấy thêm một khoản nữa hay không? "
" Lấy chứ, dù sao chúng ta đã lỡ mang tiếng bắt cóc rồi, không lấy thêm một khoảng thì cũng quá thiệt thòi rồi!"
"Đối phương tên là An Nhất đúng không."
"Đúng rồi, gọi đi."
Hoắc Bắc Hành nghe được tên vợ mình, ngẩng đầu lên: "Anh muốn gọi điện cho vợ tôi? "
Tên bắt cóc vừa nghe, sửng sốt vài giây.
" Mẹ kiếp, tên này là đồng tính luyến ái!"
Hoắc Bắc Hành lặp lại câu hỏi: "Anh muốn gọi điện thoại cho vợ tôi?! "
" Không thì sao, mi đã bị bắt cóc đương nhiên phải tìm người chuộc mày ra ngoài chứ?" Bọn bắt cóc cảm thấy đối phương giống như một người khuyết tật trí tuệ, hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này.
Hoắc Bắc Hành nhíu mày: "Anh muốn đòi tiền vợ tôi? "
Tên bắt cóc: "Vô nghĩa." "
Hoắc Bắc Hành: "Muốn bao nhiêu? "
Tên bắt cóc: "Ba trăm vạn" ~ Khoảng 10,5 tỷ vnd nha quí vị
Hoắc Bắc Hành cả người sửng sốt một chút.
Tên bắt cóc: "Sao, nhà mi không có số đó?" "
Cũng đúng, cái người An gì đó, nhìn qua chính là một người bình thường.
Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Anh đừng đòi vợ tôi nữa. "
"Tại sao?"
Hoắc Bắc Hành: "Chút tiền tiêu vặt này trong túi tôi vẫn có. "
4
Những tên bắt cóc:...
~~~~~~~*
Hoắc Đại Bảo: 300 vạn tiền tiêu vặt
Editor: Huhu có bà nào trên thuộc hàng u30 homeee,