Sau Khi Làm Công Trong Phó Bản Tôi Thành Vạn Nhân Mê

Chương 1: Trang viên sương mù(1)



Edit: Rolly

Ủng hộ wattpad chính chủ!!!

Đây là một căn phòng có lối trang trí thời Trung cổ.

Diệp Hà nghiêm túc ngồi ở mép giường, bên tai vang lên thanh âm máy móc:

【Đúng vậy, kí chủ đã chết trong vụ tai nạn xe hơi.】

【Bởi vì hệ thống cảm thấy ý chí cầu sinh mãnh liệt của kí chủ, cho nên mới cùng kí chủ trói buộc.】

Nghe thấy lời nói của hệ thống, Diệp Hà không khỏi thở ra một hơi. Đáng lẽ ra phải hạnh phúc khi có cơ hội tái sinh sau cái chết, nhưng hệ thống trói buộc cùng cậu lại là hệ thống nạp tiền.

Hệ thống nạp tiền, đúng như tên gọi, muốn sống thì phải nạp tiền, mỗi hơi thở đều là tiền.

Dựa theo lời nói của hệ thống, nó tính giá hợp lý, ghi rõ ràng, không tính theo ngày, tháng, năm, chỉ tính theo phút, mỗi phút 100 tệ.

Tất nhiên, nếu không có tiền, thì mạng sống sẽ kết thúc.

Ngay sau khi mở mắt, Diệp Hà nhận ra cậu đang ở trong một căn phòng xa lạ, quần áo trên người cũng không phải là chiếc áo phông mà cậu đã mặc khi gặp tai nạn xe hơi. Đó là một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây đen.

Cùng lúc đó, bên tai cậu bắt đầu vang lên thanh âm máy móc của hệ thống, chuyện này làm dịu đi sự lo lắng của Diệp Hà khi lần đầu tiên đặt chân đến một nơi xa lạ.

Diệp Hà nghĩ rằng hệ thống nạp tiền sẽ là vị cứu tinh của cậu, không ngờ nó thực sự là một đại gian ác, bấm đồng hồ để tính tuổi thọ, tiền một khi dùng hết, tuyệt không lưu đến canh năm.

Hệ thống không nhận ra Diệp Hà đang nghĩ gì, tiếp tục:

【Tiền đặt cọc của kí chủ thực sự rất ít, hệ thống đã trừ tất cả tiền từ thẻ ngân hàng của kí chủ để đổi lấy 24 giờ 56 phút.】

【Được rồi, bây giờ là 24 giờ 55 phút.】

Thân thể Diệp Hà cứng đờ, đánh giá bốn phía một chút, cực kì bi thương nói: "Ta không nên ở đây, ta nên ở cổng ngân hàng."

Sinh mạng đang đếm ngược, hệ thống còn đưa cậu tới đây, không phải là lãng phí cơ hội sống sót của cậu sao!

【Bổn hệ thống không ủng hộ kí chủ làm chuyện trái pháp luật, tin tưởng kí chủ nhất định sẽ tạo của cải từ hai bàn tay chăm chỉ.】 Hệ thống nói.

Diệp Hà cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay: "...... Ta có tay, nhưng chúng vô dụng."

【Kí chủ đừng lo, hệ thống cũng sẽ cung cấp nhiều cơ hội làm việc bán thời gian hợp pháp, tuy nói là xuyên qua thế giới khác nhau, nhưng phần thưởng rất phong phú, trợ giúp kí chủ đạt được cuộc sống tự do sớm nhất có thể.】

Nghe được lời của hệ thống, mắt Diệp Hà chợt sáng lên, liền cảm thấy có lỗi vì vừa nghĩ hệ thống là một đại gian ác.

Đương nhiên, nếu hệ thống thực sự khiến cậu sống lại, nhất định phải thực hiện giao dịch đen tối gì đó.

Hệ thống lại nói: 【Vị trí hiện tại của kí chủ là nơi làm việc đầu tiên - Trang viên Cesare.】

【Chức vụ của kí chủ là người hầu của trang viên, chỉ cần làm việc trong một tuần, kí chủ có thể nhận được mức lương cơ bản là một triệu tệ.】

Diệp Hà: "Bao nhiêu?"

Mãi đến khi hệ thống nhắc lại mức thù lao, Diệp Hà mới biết cậu không nghe lầm.

Diệp Hà xúc động nói: "Ta chỉ thấy số tiền lớn như vậy trên thẻ ngân hàng của người khác."

Nhưng mà một khi tiền được dùng để mua sinh mạng, nó sẽ ít đi rất nhiều.

Cậu nhanh chóng nghĩ ra vấn đề quan trọng, không thể không hỏi: "Ta chỉ còn mỗi 24 giờ, làm sao có thể kéo dài một tuần?"

【Để cho phép kí chủ có thể tồn tại trong một tuần, giữa chừng sẽ bổ sung các nhiệm vụ khác, kí chủ có thể nhận được phần thưởng khi hoàn thành các nhiệm vụ bổ sung này.】

Diệp Hà lên tiếng hỏi, vì cậu cho rằng sau 24 giờ, cậu chỉ có thể dựa vào linh hồn bất khuất của mình để làm việc.

Nhiệm vụ này đơn giản hơn nhiều so với Diệp Hà tưởng tượng, và nó thực sự chính đáng như hệ thống nói, nhưng cho dù nó có khó khăn, cậu cũng chỉ có thể kiên cường mà làm để sống sót.

Hơn nữa, hệ thống còn nói cho Diệp Hà biết, miễn là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ được giới thiệu cho các nhiệm vụ với mức lương cao hơn trong tương lai, đến lúc đó cậu nhất định có thể trở về thế giới thực.

Diệp Hà: "Hiện tại nhất định có hy vọng!"

Hệ thống phụ hoạ đáp một tiếng, khen ngợi giác ngộ tư tưởng của Diệp Hà, sau đó dường như nhớ tới cái gì rồi nói: 【Nhân tiện, trong quá trình thực thi nhiệm vụ, không được phép tiết lộ nội dung nhiệm vụ và sự tồn tại của hệ thống.】

Rõ ràng còn muốn nói gì đó, còn chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói trong trẻo nhưng cáu kỉnh: "Đi ra, quản gia bảo chúng ta tập hợp."

Bởi vì tiếng gõ cửa dồn dập, dường như chắc chắn Diệp Hà đang ở trong phòng nên cậu đành phải đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là một thiếu niên thanh tú. Y dường như vừa mới trưởng thành, nhưng lại cao hơn Diệp Hà rất nhiều. Trên khuôn mặt y còn mang theo chút nét trẻ con, nhưng mái tóc được nhuộm màu bạc, khiến y trông đặc biệt dễ khiến kẻ khác chú ý. Y mặc đồng phục giống hệt Diệp Hà, với đôi lông mày mảnh và đôi mắt hạnh tròn, đứng khoanh tay ở cửa với vẻ sốt ruột.

Cửa phòng vừa mở, y đang định tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Hà, y liền há hốc mồm, ngay cả lời muốn nói cũng lập tức tắc nghẽn trong cổ họng: "Cậu......"

Y được quản gia ủy thác gọi ai đó, trong bụng tràn đầy oán giận vì phải đi một chuyến, nhưng oán giận lập tức biến mất ở khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Hà trước mặt.

Diệp Hà có diện mạo tinh xảo thiên về âm nhu, làn da trắng nõn như ngâm từ sữa mà lớn lên, xương cốt cân đối, mái tóc màu lông quạ dài ngang tai, chỉ để lộ vành tai oánh nhuận, đôi mắt đen đẹp phản chiếu thiếu niên tóc trắng đang ngây người trước mặt.

Thiếu niên tóc trắng nhìn chằm chằm vào Diệp Hà, tầm mắt nhìn từ mái tóc mềm mại đến đôi môi hồng hào đầy đặn, cổ thon dài như thiên nga chui sâu vào cổ áo, có thể thấy rõ mồn một xương quai xanh tinh xảo.

Diệp Hề thấy thiếu niên sau khi mở miệng liền trầm mặc không nói, cuối cùng không nhịn được lên tiếng trước, phá vỡ im lặng: "Không phải cậu nói quản gia gọi chúng ta sao?"

Lúc này thiếu niên tóc bạc mới tỉnh táo trở lại, y hơi khó chịu vì sự thiếu chú ý của mình vừa rồi, y đưa tay lên xoa tóc, giọng nói mang vài phần ảo não: "Đúng vậy, quản gia an bài công việc cho chúng ta."

Diệp Hà ban đầu còn đang thầm hối hận vì đã không hỏi hệ thống nhiệm vụ làm là gì, hiện tại nghe thấy thiếu niên tóc bạc nói quản gia an bài cho bọn họ, cậu mới yên tâm, cười nói với thiếu niên kia: "Đi thôi."

Nhìn thấy đôi môi ửng hồng hơi nhếch lên của Diệp Hà, tầm mắt thiếu niên tóc bạc lập tức co rụt lại như bị thiêu đốt, vành tai dần dần nổi lên một tầng hồng mỏng.

Y tự nhiên nhận thấy được khuôn mặt nóng rực của mình, theo bản năng xoay người, cố ý lớn tiếng nói, "Đi cùng."

Diệp Hà nghe thấy thanh âm hung dữ của thiếu niên, nhưng cậu không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ cảm thấy đối phương như là cáo mượn oai hùm, cố la hét hung ác.

Hệ thống tình cờ nghe được suy nghĩ của Diệp Hà, nhất thời không rõ ai là chó hơn.

Diệp Hà và thiếu niên tóc bạc đi qua hành lang dài.

Hành lang có chút u ám, sàn lại được trải một lớp thảm, giẫm lên mềm vô cùng, đem tiếng bước chân nuốt sạch sẽ.

Khóe mắt Diệp Hà liếc nhìn một loạt đèn trên vách tường, bệ đèn toàn là màu vàng, như được làm từ vàng mà ra, làm cậu nhịn không được mà tặc lưỡi, đối với trình độ giàu có của trang viên này lại có nhận thức mới.

Nếu hệ thống không nói chỉ có những thứ dưới tên cậu mới có thể quy đổi thành tiền, e rằng ngọn đèn này sẽ không tồn tại được trước mắt Diệp Hà.

Hệ thống đột nhiên nói: 【Đừng nhìn, kí chủ có nhìn một trăm lần cũng không phải của kí chủ; thế nhưng nếu kí chủ làm việc, làm cả trăm nhiệm vụ, tiền là của hệ thống, sinh mạng là của kí chủ.】

Diệp Hà: "Ta cảm thấy bả vai của ta đột nhiên trở nên rất nặng."

Hệ thống khó hiểu: 【Sao vậy? Không phải là chưa bắt đầu làm việc sao?】

Diệp Hà: "Vì ta cảm giác được trách nhiệm trên vai."

Thiếu niên tóc bạc đi phía trước dường như rốt cuộc không chịu nổi cô đơn mà lên tiếng, chủ động nói với Diệp Hà.

Thiếu niên trao đổi tên với cậu. Y tự xưng là Hạ Thanh, mới đến trang viên này không lâu.

Theo lời Hạ Thanh, sở dĩ dọc đường không gặp ai là vì vài người hầu trong trang viên được quản gia gọi đến để an bài công việc.

Diệp Hà nghe ra vài phần không thích hợp: "Những người được gọi đến có phải đều giống như chúng ta, là người hầu mới phải không?"

Trước đó cậu có chút nghi ngờ không biết Hạ Thanh có phải là người cùng nhiệm vụ với cậu không, hay chỉ là dân bản địa ở thế giới này, nhưng vì những gì hệ thống nói lúc trước, cậu không thể trực tiếp hỏi ra.

Thanh âm của Hạ Thanh mang chút ẩn ý: "Đa số đều là người mới đến, dù sao người hầu trong trang viên cũng thay đổi rất nhanh."

Diệp Hà chợt nhận ra: "Thì ra là như vậy."

Ánh mắt lại rơi vào ngọn đèn trên tường, không khỏi cảm khái khoảng cách giàu nghèo: "Chủ nhân của trang viên này hẳn là rất giàu có."

Hạ Thanh: "Chủ nhân đầu tiên của trang viên là Công tước Cesare, xuất thân danh môn, bởi vì chán ghét tranh đấu giữa các quý tộc, cho nên mới tới thị trấn này để xây dựng trang viên."

Y đi ở phía trước, Diệp Hà không nhìn thấy vẻ mặt của y lúc này, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bỗng nhiên có chút nghiêm túc của đối phương.

"Công tước qua đời ở tuổi 30, không có con cái, tung tích người tình duy nhất của ngài cũng không rõ ràng, bởi vậy trang viên được giao cho cháu trai ngài. Nhưng ta nghe nói kể từ khi công tước qua đời, những chuyện quái dị liên tiếp xảy ra, vì vậy hầu như không có ai sống ở đây."

Diệp Hà nắm bắt được sáu chữ "quái dị liên tiếp xảy ra", thân thể lập tức cứng đờ, âm thầm nuốt nước bọt: "Chuyện quái dị gì vậy?"

Hạ Thanh đột nhiên dừng lại, Diệp Hà đi tới trước mặt y, cùng y sóng vai.

Trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt thanh tú của y lộ ra vẻ điềm tĩnh và nghiêm nghị không thuộc lứa tuổi: "Đã từng có người ở đây, có điên, có chết."

Theo lời một người điên, lúc ngủ đêm sau khi ngủi, đột nhiên nghe thấy tiếng dây xích bên giường, nghe nói — Hạ Thanh đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Diệp Hà: "Công tước đã chết kia đang tìm tình nhân mất tích."

Diệp Hà không có thời gian nghĩ xem vì sao Công tước lại cầm theo dây xích, nghe thấy lời của Hạ Thanh, tim cậu lập tức thắt lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Cậu vô thức liếc nhìn cửa sổ trên hành lang, tuy rằng ngoài cửa sổ vẫn là trời chiều, nhưng ánh sáng vẫn khiến Diệp Hà thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đến đêm còn một khoảng thời gian không ngắn.

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Hà, trong lòng nó đột nhiên nổi lên một dự cảm bất thường, thử thăm dò mà nói: 【Kí chủ sợ quỷ sao?】

Tuy rằng Diệp Hà không biết tại sao hệ thống đột nhiên hỏi câu này, vẫn mạnh miệng nói: "Cũng không sợ, chỉ là sẽ ngủ thiếp đi, có thể phải nhờ người khác ấn huyệt nhân trung mới có thể đánh thức."

Hệ thống: 【...... 】

Đơn giản mà nói, đây không phải là ngất đi thôi sao?!

Diệp Hà dừng một chút, thận trọng hỏi: "Nhưng sao lại hỏi cái này? Có quỷ trong trang viên sao?"

Hệ thống im lặng một cách đáng ngờ trong vài giây, nó đã cùng trói buộc với Diệp Hà, giống như châu chấu trên một sợi dây, cho nên không có khả năng đi tìm kí chủ khác, hơn nữa sau khi biết sự thật, cũng có thể ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ.

Sau vài lần cân nhắc, hệ thống trái lương tâm mà nói: 【Không có, kí chủ không phải đã tiếp nhận giáo dục khoa học 20 năm rồi, tại sao vẫn còn tin vào sự tồn tại của những thứ này?!】

Diệp Hà không quên những gì Hạ Thanh đã nói, kinh hồn bạt vía mà nói lại: "Nhưng chỉ trong một trăm năm, người sống ở đây đều đã chết, đã điên, lại còn có âm thanh của dây xích nữa...."

Hệ thống: 【Sinh lão bệnh tử, những người điên đó có thể bị căng thẳng, âm thanh của dây xích thì có thể là tiếng nước chảy qua sau quá trình lão hóa của đường ống nước trên cao.】

Diệp Hà: "Nhưng mà....."

Hệ thống: 【Tin tưởng vào khoa học.】

【Hay là nói, kí chủ sợ quỷ?】

Một câu nói này của hệ thống thành công chặn đem hết thảy lời muốn nói của Diệp Hà.

Diệp Hà cười khan: "Làm sao có khả năng?"

Cậu không thể để hệ thống phát hiện ra rằng cậu sợ quỷ, chuyện này rất mất mặt!

Sau khi hệ thống nói ra lời này, Diệp Hà cũng không sợ nữa. Dù sao, cậu không thể tin vào hệ thống, nhưng phải tin vào khoa học.

Hạ Thanh vừa nói xong, đợi mãi không thấy tiếng của Diệp Hà, y không khỏi quay đầu nhìn: "Làm sao vậy?"

Y không nhận ra rằng lời nói đã dịu đi, ôn nhu một cách kỳ lạ.

Hạ Thanh dừng một chút, sau đó lúng túng mở miệng nói: "Nếu cậu cảm thấy sợ, tôi có thể ôm cậu...."

"Tôi không sợ." Diệp Hà lúc này mới tỉnh táo lại, lập tức muốn che đậy: "Chúng ta phải tin tưởng vào khoa học, làm sao có quỷ? Cho dù có, tôi cũng không sợ những thứ đó."

Hệ thống cười lạnh một tiếng, làm bộ không để ý tới thanh âm của Diệp Hà đột nhiên trầm xuống ở nửa sau câu.

Diệp Hà dừng một chút, tiện thể trả đũa: "Hạ Thanh, không phải cậu sợ quỷ chứ?"

Tác giả nói ra suy nghĩ:

1. Sảng văn ngốc nghếch, vạn nhân mê thụ.

2. Có cẩu huyết Tu La tràng.

3. Trong truyện bất kể là nhân vật nào cũng không đại biểu cho lập trường của tác giả, khước từ công kích.

4. Mỗi thế giới đều có rất nhiều bản sao của công, tự dấm chua với chính mình.

5. orz

Thông báo từ editor: Vì hiện giờ học phần kì này của tôi khá căng nên sẽ cố 2c/tuần. Cảm ơn mọi người đã đọc!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv