- Angel! Nắng lên rồi này!
Thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua, Mễ Bối dường như đã quen với nhịp sống ở nơi này, từ những con người xa lạ, cô và Angel còn trở thành bạn tốt của nhau.
Kết thúc chuỗi ngày giông bão, với sắc trời âm u bao trùm thì hiện tại Mễ Bối đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp sau cơn mưa.
Không kiềm được phấn khích, Mễ Bối tung tăng kéo tay Angel chạy ra vườn nhà, ngắm nhìn những nụ hoa sắp nở rộ ngoài kia.
Trải qua một tuần sống trong tăm tối, tự tách biệt bản thân với thế giới xung quanh thì Mễ Bối đã chấp nhận vượt qua rào cản trong lòng.
Chấp nhận bước ra khỏi căn phòng ấy, sống tiếp cuộc đời của mình, không trông mong gì vào người đàn ông đấy nữa.
Thậm chí, vì không muốn vô tình lại nhìn thấy anh, Mễ Bối đã không sử dụng điện thoại và tivi kể từ hôm ấy đến bây giờ.
Nhìn Mễ Bối vui vẻ, Angel cũng vui lây. Cô ấy vẫn còn giữ liên lạc với Chu Tiết.
Nhưng mỗi khi gọi đến, dù anh ta có hỏi khéo thế nào thì Angel vẫn không hé nửa lời liên quan đến Mễ Bối.
Hoặc cùng lắm sẽ nói Mễ Bối vẫn ổn mà thôi!
Đứng ngoài rìa, trông thấy bước chân của Mễ Bối có hơi gấp gáp, Angel liền lớn giọng nhắc nhở:
- Mễ Bối chậm thôi! Cô quên mất mình đang mang thai rồi à?
- Tôi... tôi sẽ chú ý hơn.
Mễ Bối sực nhớ ra, vô tri vô giác gãi đầu cười hì hì, rồi ngồi bệt ra thảm cỏ nhân tạo.
Cô có thai rồi, trong bụng cô đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ chưa chào đời.
Chuyện này vừa được phát hiện cách đây ba ngày trước mà thôi. Khi vị bác sĩ kia tới tái khám cho Mễ Bối, thông qua bắt mạch thì liền chắc chắn khẳng định Mễ Bối đã mang thai.
Để đảm bảo hơn, Angel đã đưa Mễ Bối đến bệnh viện khám tổng quát, và sự thật quá nhiên là như vậy, nhờ có công nghệ hiện đại, Mễ Bối còn biết được cái thai đã được ba tuần tuổi.
Tuy là con của "chồng cũ" nhưng ngay từ lần đầu hay tin, Mễ Bối chẳng những không ghét bỏ, mà cực kì quý mến, biết ơn bé con.
Vì từ khi đứa con này xuất hiện, căn bệnh của cô rất ít lần bộc phát, thậm chí nó đã dần rơi vào quên lãng trong dạo gần đây.
Chỉ là Mễ Bối còn quá non nớt, tạm thời chưa thể thích nghi. Cho nên nhiều lúc mới xảy ra trường hợp như vậy.
Cũng thật may là không có chuyện xấu xảy ra, nếu không cô sẽ ân hận suốt đời mất!
- Ở yên đấy nhé! Tôi vào trong lấy nước cho cô.
Dứt lời, Angel để Mễ Bối lại đây một mình, rồi quay lưng vào bên trong biệt thự.
Vừa vào đến sảnh lớn, đã trông thấy hai vị khách quý, không mời mà đến ngay trên sofa phòng khách.
Angel hớn hở chạy tọt, sà ngay vào lòng Chu Tiết mà nũng nịu:
- Em nhớ anh chết mất!
- Được rồi... được rồi.
Chu Tiết gượng gạo, vuốt nhẹ vai cô gái rồi mong chóng tách ra, vì ở đây còn có Lăng Sở Dạ.
Ở bên cạnh, được ngắm trọn khung cảnh ngọt ngào của đôi tình nhân, vầng trán của Lăng Sở Dạ phút chốc tối sầm, đóng rõ hai từ "ganh tị".
Thấy thế, Angel được lừng, dựa vào có Chu Tiết bảo kê, gan cũng lớn hơn nhiều phần, đanh đá bĩu môi đá xéo Lăng Sở Dạ.
- Ủa? Sao anh lại ở đây?
- Cô gái Thi San kia đâu rồi?
Lăng Sở Dạ nuốt xuống một ngụm khí lạnh, không màng để tâm đến lời tiểu nhân, hống hách hỏi thẳng vào vấn đề:
- Vợ tôi đâu? Người phụ nữ độc ác kia, cô giấu vợ tôi ở chốn nào rồi?
Quả nhiên, Lăng Sở Dạ vẫn độc mồm độc miệng với cô như người nào.
Giờ nghĩ lại, Angel thấy mình thật ngu ngốc, khi bỏ dở cả mấy năm thanh xuân để đi thích người đàn ông cục súc này!
Được thôi! Nếu đã lỡ mang tiếng độc ác, thì cô chơi đến cùng!
- À... Mễ Bối vừa cùng anh họ của tôi đi du lịch vào sáng nay rồi, khoảng năm hôm nữa sẽ về thôi à!
Nghe thế, Lăng Sở Dạ tức đến xì khói đầu, anh khó khăn gằn lên từng chữ:
- Đê tiện! Cô cố ý chia rẽ tình cảm chúng tôi! Còn dám đào góc tường nhà tôi?
- Cố ý thì sao nào?
Trái với thái độ của Lăng Sở Dạ, Angel thản nhiên nhún vai đáp trả.
Thật ra Angel không phải loại phụ nữ ngu ngốc, chỉ là ngày hôm ấy có chút nóng vội.
Vào ngày hôm sau, khi bài viết bị được gỡ bỏ, Angel đã ngầm hiểu ra được vấn đề.
Nhưng Angel biết rõ, với suy nghĩ cực đoan, Mễ Bối sẽ không chịu tin cô ấy giải thích, có khi lại nhỡ vạ mồm vạ miệng làm mọi chuyện càng thêm tồi tệ, rắc rối.
Thôi thì đành nhường lại cơ hội này cho Lăng Sở Dạ! Đợi anh xong việc, tự mình vác xác sang đây ba mặt một lời với Mễ Bối.
Còn vấn đề Angel kín miệng, không kể bất kì điều gì về Mễ Bối thực chất là vì Angel muốn trả đũa những lần mà Lăng Sở Dạ đối xử tệ với mình.
- Được rồi... được rồi! hai người bình tĩnh, em cứ như vậy, đến mạng anh cũng khó giữ đấy Angel!
Lúc này, Chu Tiết đứng ra hòa giải, can ngăn, chen vào giữa hai người bọn họ thì cuộc động khấu mới chịu dịu đi đôi chút.
- Hứ! Không nói chuyện với các anh nữa!
Cũng nhờ có Chu Tiết đánh gãy, mà Angel sực nhớ đến mục đích chính ban đầu, lúc cô sắp sửa quay lưng đi vào nhà bếp lấy nước thì...
- Áaa...
Ngay sau đó, tiếng hét chói tai của Mễ Bối từ bên ngoài vọng vào, đánh thắng vào ba trái tim đa cảm.
Như bị hẫng đi một nhịp đập nơi ngực trái, Angel, Chu Tiết và cả Lăng Sở Dạ đều lặng người sững sốt, dấy lên nỗi lo sợ bất tận.
Không chần chừ, nán lại dù chỉ nửa giây, chập hoàn hồn thì cả ba người họ đều tức tốc gập chân chạy thật nhanh ra ngoài vườn nhà.
- Mễ Bối! Cô không sao chứ?
- Anh đến rồi.
Một đoạn đường ngắn tựa như ngàn dặm, vừa ra tới nơi còn chưa kịp trông thấy bóng dáng của Mễ Bối thì Lăng Sở Dạ và Angel đã đồng thanh lên tiếng.
Họ láo liên, ngó nghiêng trái phải. Nhưng Mễ Bối vẫn biệt tích tâm hơi, khiến Lăng Sở Dạ bấy giờ đã không thể giữ được bình tĩnh.
- Mễ Bối... Mễ Bối em đâu rồi.
Tay chân trở nên dư thừa, run lên loạn xạ. Đáy mắt mấy chốc đã đỏ hoe tơ máu, nước mắt lưng tròng.
- Haha...
Cho đến lúc, những ngọn bông cải vàng ươm phía xa xa kia chuyển động, tiếng cười khúc khích, hồn nhiên của Mễ Bối vọng lên thì lòng ngực nặng trĩu của người đàn ông mới nhẹ đi vài phần.
Chưa đầy phút sau, Mễ Bối đã trồi qua những ngọn hoa cao, xuất hiện một cách đầy phi thường.
Bạch Hổ hung hãn, oai phong nay đã hoá bạch mã cỏng cô chủ trên lưng, nét mặt hiền hoà như mèo nhà, ung dung nhẹ. nhàng đưa Mễ Bối dạo quanh khu vườn.
Đột ngột có thú dữ xuất hiện, Angel sợ hãi đến rùng mình, nép sau bạn trai, lắp bắp hỏi:
- Ở đâu? Ở đâu ra thế anh yêu?
Chu Tiết xoa đầu cô, từ tốn giải thích:
- Bạn của Mễ Bối đấy, em không phải sợ. Công việc bên kia đã ổn thỏa, chỉ đợi thời cơ, vì thế anh và ngài Lăng sẽ tá túc ở nhà em khá lâu.
- Không an tâm nên mang theo cả Bạch Hổ bay cùng, ban nãy nó được nhốt ở sân trước, không ngờ chỉ trong giây lát đã xổ lồng, đánh hơi chạy đến đây.
Angel gật đầu, hỏi tiếp:
- Thế dì Sam thì sao?
- Dì ấy nghe lời ngài Lăng mà đi du lịch dài hạn rồi, em không cần lo lắng.
Nghe xong hết thảy, Angel ôm ngực thở phào.
Thì bỗng dưng gã đàn ông bên cạnh khều nhẹ lấy tay Angel đầy ẩn ý. Sau đó không nói không rằng, kéo lấy cô ấy rời khỏi hiện trường.
Chừa lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng nọ!
Họ đi cả rồi, Lăng Sở Dạ vẫn lặng im đứng đấy, ngắm nghía nụ cười rạng rỡ tựa ánh bình minh. Không muốn chỉ vì mình mà biến mất.
Cho đến khi Bạch Hổ đi về hướng này, thì Mễ Bối mới vô tình thấy được Lăng Sở Dạ.
Đúng như dự đoán, khoé môi Mễ Bối đã nhanh khép lại, thần sắc trở nên lạnh lùng.
Bàn tay bí mật vuốt nhẹ phiến lông của Bạch Hổ, ngay lập tức nó liền thận trọng cúi thấp, để Mễ Bối dễ dàng đáp đất.
- Mễ Bối... em cẩn thận!
Trông thấy cô nhóc có hơi loạng choạng, anh liền lao đến, mở rộng cánh tay đỡ hờ lấy cô.
- Không cần anh!
Thế nhưng, thay vì cảm kích, ríu rít cảm ơn thì Mễ Bối lại không cho Lăng Sở Dạ mặt mũi, trực tiếp hất mạnh, hừng hực bỏ đi.
- Em... em đợi anh với...
Trước thái độ ngỗ ngược của vợ nhỏ, Lăng Sở Dạ không hề để bụng, anh vội vã lẽo đẽo theo sau, nắm lấy bắp tay Mễ Bối mà níu giữ.
Sau bao nhiêu nổ lực, cuối cùng Mễ Bối cũng chịu dừng bước.
Nhưng cô một mực cúi gầm, không ngẩn lên dù chỉ một lần. Lặng im thin thít, khiến Lăng Sở Dạ có chút bồi hồi, sợ hãi đến mức phải thỏ thẻ cất tiếng:
- Mễ Bối... em... em cho anh một cơ hội giải thích có được không?