- Dương tính...?
Nửa giờ sau, kết quả xét nghiệm đã nắm trong tay. Không ngoài dự đoán của bác sĩ trước đó, Mễ Bối thực sự dương tính với chất ma túy.
Không còn hi vọng nữa, Lăng Sở Dạ dù không muốn cùng phải tin vào sự thật lần này.
Hạnh phúc vừa chớm nở, nay đã đột ngột kết thúc, Lăng Sở Dạ bị kẹt vào tình thế bí bách, khó tìm thấy lối ra giữa hai bề đối lập.
Giữa sự nghiệp và tình yêu!
Giữa hàng triệu người dân và Mễ Bối!
Nhưng dù là gì đi nữa, đáp án trong lòng Lăng Sở Dạ chỉ có một, Mễ Bối đã vì anh mà hi sinh, chịu đựng quá nhiều.
Lần này, anh nhất định sẽ dốc lòng bảo vệ Mễ Bối, không để cô phải gánh thêm bất kì tổn thương nào nữa, cả về thể xác và tinh thần.
- Chuyện của Mễ Bối tuyệt đối phải giữ bí mật, nếu không thì đừng trách tôi.
Nghĩ đến đây, Lăng Sở Dạ thoát khỏi bộ dạng uể oải, lập tức vực dậy được phong độ, dùng ánh mắt lạnh tanh quét ra Angel, bà Sam và vị bác sĩ, không nể nang mà nghiêm giọng cảnh cáo.
- Mẹ biết rồi, mẹ không điên đến mức hại con dâu của mẹ.
- Vâng... vâng, tôi sẽ không hé nửa lời.
Bà Sam và bác sĩ lần lượt trả lời, chỉ có mỗi Angel là lặng thinh.
Cho đến khi bắt gặp được cái nhìn chết chóc từ Lăng Sở Dạ thì mới vội lắp bắp.
- Em... em cũng vậy.
- Chỉ cần chuyện này bị đồn ra ngoài, tôi sẽ mặc định người đó sẽ là cô.
- Anh... thật quá đáng, tại sao có thể độc đoán như thế?
- Vì cô không đáng tin.
- Anh...
Angel cứng họng, nói không nên lời, cô ấm ức cuối gầm mặt, nuốt ngược những giọt nước mắt vào lòng.
Hết lần này đến lần khác, tình cảm chân thành của cô luôn bị người ấy xem thường. Angel thật sự quá mệt mỏi rồi.
- Anh yên tâm, em xin phép vì có việc phải đi.
Angel cắn răng chịu đựng, ngước lên để lại vài lời cuối cùng rồi vùng chạy ra khỏi phòng.
- Áaa...
Vừa mở cửa, đi được một đoạn Angel đã đụng trúng cô y tá Như Sương ban nãy, khiến điện thoại trên tay cô ta rơi ụp màn hình xuống sàn.
- Xin lỗi... xin lỗi.
Chưa biết ai đúng ai sai, nhưng Như Sương đã ríu rít nhận lỗi với vẻ mặt thấp thỏm, như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.
Nhưng vì cảm xúc của Angel lúc này không được ổn định, cực kì rối rắm, nên cô cũng mặc kệ, vội lách người bỏ đi.
Xuống dưới hầm đỗ xe, vừa hay bắt gặp được Chu Tiết.
- Angel! Angel! Cô làm sao vậy?
Trông bước chân gấp gáp và gương mặt đỏ hoe của cô, Chu Tiết sốt sắng đuổi đến gặng hỏi nhưng Angel lại không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh.
Bất quá, Chu Tiết đang có việc cần gặp thống đốc nên đành phải chế ngự, nhốt Angel vào trong xe của mình rồi khoá kín cửa, khiến Angel la hết om sòm.
- Thả ra! Thả tôi ra! Khốn khiếp... tôi muốn đi uống rượu.
- Đợi tôi trở về uống rượu với em!
Dứt lời, Chu Tiết bỏ Angel lại nơi đây, hối hả mang theo bọc đồ trong cốp xe chạy vào sâu bên trong bệnh viện.
Ting.
Cửa thang máy mở ra, Chu Tiết dọc theo hành lang tìm đến phòng bệnh, trong lúc gấp gáp lại đụng phải Như Sương đang đứng tựa lan can say sưa gọi điện thoại với điệu bộ ngọt ngào.
Bị làm phiền, Như Sương cau có mắng mỏ.
- Không có mắt à?
- Thứ lỗi.
Chu Tiết chủ động xin lỗi, rồi mặc kệ thái độ khó chịu của cô ta mà chạy đi.
Vừa đến nơi, thì bác sĩ cũng đồng thời từ bên trong bước ra ngoài.
Chu Tiết và ông ta cúi chào qua loa cho có lệ rồi anh vội mang bọc đồ đến bày trước trên bàn sô pha.
- Số kẹo tìm được đều ở đây, tôi đã mang một mẫu đi kiểm định. Kết quả sẽ sớm có vào ngay mai thôi!
- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép.
- Ừm.
Trời cũng trở khuya, Lăng Sở Dạ cũng không muốn giữ người. Anh gật đầu đồng ý để Chu Tiết ra về.
Đợi Chu Tiết khuất bóng, Lăng Sở Dạ mới thở dài, từ giường bệnh của Mễ Bối tiến đến cầm lấy que kẹo mân mê, quan sát thậm chí còn mang lên ngửi ngửi rồi nhíu mày.
Thấy thế, bà Sam tò mò hỏi:
- Chỉ là kẹo thôi mà... nó có gì đặc biệt sao?
Lăng Sở Dạ gật đầu, đáp:
- Đã được tẩm ma túy.
Bà Sam lấy làm kinh ngạc, cũng cầm lên một que xem thử, không kiềm được mà thốt lên:
- Thứ độc hại thế này sao có thể tồn tại được chứ!
Lăng Sở Dạ lặng im hồi lâu, liếc nhìn đồng hồ treo tường, vỗ vai bà nói:
- Cũng trễ lắm rồi, mẹ về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai con sẽ làm đưa Mễ Bối về nhà chăm sóc.
- Có ổn không con? Nhỡ may... nhỡ may...
- Mẹ yên tâm, cùng lắm nếu bị phát hiện thì cái ghế thống đốc này con không ngồi nữa.
Nhìn thái độ kiên quyết của con trai, bà Sam vô cùng ngưỡng mộ. Hi sinh sự nghiệp, tiền vì người mình yêu là điều mà ít người đàn ông nào dám thực hiện.
Nhưng để nói bà Sam không bận tâm, buồn lòng là dối. Vì dẫu gì, để có được ngày hôm nay, Lăng Sở Dạ đã phải trải qua bao nhiêu gian nan, thử thách.
Bà không tiếc hư vinh, bà chỉ tiếc cho công sức mà con trai đã bỏ ra. Nhưng quyết định là nằm ở Lăng Sở Dạ, dù anh thế nào bà vẫn sẽ ủng hộ hết mình.
- Được rồi, mẹ về đây.
Bà Sam vỗ vai, động viên tinh thần con trai rồi cầm túi xách rời đi. Giúp anh cũng vơi đi được phần nào muộn phiền.
Cạch.
- Ưm...
Cửa vừa được bà Sam đóng lại, thì cô gái trên giường đã rầu rĩ kêu lên vài tiếng giọng cổ.
Hay thấy vậy, Lăng Sở Dạ tiện tay vứt món đồ về lại chỗ cũ, đến gần bên cô nhưng lại chỉ yên vị đứng nhìn cho đến khi Mễ Bối hoàn toàn mở mắt.
- Sở Dạ...
Trông thấy anh, Mễ Bối nũng nịu vươn tay muốn được Lăng Sở Dạ ôm lấy như chưa từng có chuyện động trời nào vừa xảy ra.
Cũng không rõ là Mễ Bối đang giả vờ hay đã nhất thời quên đi nên Lăng Sở Dạ thận trọng thăm dò.
- Mễ Bối! Em có giấu anh điều gì không?
Trong nháy mắt, con ngươi của Mễ Bối hiện lên một tia khác thường, có chút tránh né đáp:
- Có! Em có một người anh trai trong thời gian chung sống với người đàn ông kia, mà anh ấy tốt lắm, chồng đừng phạt anh ấy nha.
Lăng Sở Dạ gạt đi, dù là thông tin mới nhưng giờ không còn quan trọng nữa, anh tiếp tục gặng hỏi:
- Còn gì nữa không?
Mễ Bối không đáp mà chậm rãi lắc đầu.
Lăng Sở Dạ ôm trán thở dài, lúc sau thì nắm lấy cánh tay của Mễ Bối, để cô tự mình nhìn thấy các vết thương trên người.
- Vậy chúng từ đâu xuất hiện?
- Em... em bị ngã.
Mễ Bối lúng ta lúng túng, hơi thở thất thoát dồn dập, làm Lăng Sở Dạ cũng sợ hãi theo đôi phần, anh lập tức ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ tấm lưng ấy dỗ dành.
- Anh tin, anh tin em mà...