Sờ đến cà vạt bị ném trên sàn, Khương Dịch Duy dùng cơ thể chặn Lộ Kiều. Dùng cà vạt quấn lên tay hai người, hắn dùng tay còn lại vuốt ve mặt Lộ Kiều.
"Đừng ly hôn với anh..." Khương Dịch Duy một lần lại một lần lặp lại như vậy.
Giọng nói bên tai nóng rực, nóng đến độ ngực Lộ Kiều sắp tan chảy.
Cuộc đời hèn mọn này của Khương Dịch Duy là toàn bộ do Lộ Kiều mà dựng lên, hắn sợ hãi, hắn lo được lo mất tất cả đều liên quan đến Lộ Kiều.
Hắn say đến rối tinh rối mù, môi dán lên cổ Lộ Kiều, đem bí mật sâu thẳm trong tim nói cho Lộ Kiều: "Anh rất yêu em."
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, liền vẫn luôn nghĩ đến em."
"Tiểu Lộ, em là người trong lòng của anh. Nhiều năm trôi qua trước giờ vẫn không thay đổi. Anh trăm phương ngàn kế mà tới gần, không chỉ là cùng em yêu đương qua mạng. Thời điểm biết em muốn đi xem mắt, anh gấp đến độ cả đêm không ngủ."
Hắn đem đầu vùi xuống càng thấp, hôn xuống lỗ tai Lộ Kiều. Đôi mắt thâm tình nhiễm men say mơ hồ, lời nói vẫn thâm tình như cũ: "Anh không thể để cho người khác cướp em đi, em đến bên cạnh anh, chính là của anh."
Giơ tay bị cà vạt cột vào với nhau, hắn cường điệu: "Ai cũng không thể đem em cướp khỏi anh, ai cũng không thể."
"Anh cầu xin em, đừng rời bỏ anh."
Lộ Kiều hốc mắt chua xót, bàn tay vuốt lưng Khương Dịch Duy: "Em không đi, trừ anh ra em còn có thể đi với ai..."
Khương Dịch Duy tựa hồ như không tin, lại muốn chứng minh mình có bao nhiêu thích Lộ Kiều, lấy di động mở QQ.
Cái này là phần mềm chat hắn trước giờ vẫn luyến tiếc mà không gỡ cài đặt, võng danh hắn cũng liền không chịu sửa. Ngày thường cũng sẽ vào xem, thường xuyên nhìn võng danh của mình phát ngốc.
"Em còn nhớ không?" thanh âm Khương Dịch Duy xa xôi, như là nhớ lại quá khứ. "Anh bởi vì em, lấy cái võng danh này. Chỉ tiếc em đem võng danh sửa lại, nhưng anh lại luyến tiếc không muốn sửa..."
"Chúng ta thường xuyên nhắn tin qua lại trò chuyện một lần lại một lần, nói chuyện một lần, đã qua mấy giờ đồng hồ."
Tin nhắn cuối cùng, dừng ở "Ta không muốn cùng ngươi chia tay." Lộ Kiều xem xong một chút liền khóc.
Khương Dịch Duy dùng tay lau đi nước mắt Lộ Kiều: "Lúc trước anh đã gửi nhiều tin như vậy, xin em như vậy nhiều lần, em đều không để ý đến anh."
"Vậy hôm nay? Em sẽ nói cho anh em không đi, sẽ không rời bỏ anh. Hay là lạnh nhạt giống như trước đây, đẩy anh đi, sau đó rời bỏ anh."
Trái tim Lộ Kiều bất ổn mà nhún nhảy, dùng cái tay không bị trói gắt gao nắm chặt quần áo Khương Dịch Duy, cậu chủ động hôn lên môi Khương Dịch Duy.
Mùi rượu lan trong khoang miệng, Lộ Kiều cảm thấy chính mình cũng sắp say.
Ngày hôm qua bỏ lỡ sinh nhật, không kịp bày tỏ với Khương Dịch Duy, Lộ Kiều rôt cuộc cũng có thể ở bên tai Khương Dịch Duy nói với hắn.
"Em là Lộ Kiều của anh, vĩnh viễn là Tiểu Lộ của anh." Vòng lấy cổ Khương Dịch Duy, thanh âm cậu thực nhẹ, "Em yêu anh, không hề kém so với thời gian anh yêu em."
"Em..." Còn muốn tiếp tục bày tỏ, ngực Lộ Kiều lại bắt đầu khó chịu.
Đau đớn đột ngột xuyên tim, cậu cong người, cả người phát run.
Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều ôm vào ngực thực khẩn, cảm giác được người trong lồng ngực run rẩy, đổ mồ hôi, hắn từ men say thanh tỉnh một chút, thanh âm gấp gáp hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Kiều thở hổn hển, đau không nói thành lời. Thật vất vả mới có thể phát ra một chút âm thanh, cũng chỉ đứt quãng mà nói:" ...Thuốc...thuốc...đi tới tủ đầu giường lấy... lấy thuốc..."
Khương Dịch Duy lập tức cởi bỏ cà vạt trói trên tay bọn họ, sau khi tìm thuốc cho Lộ Kiều uống xong, lại phát hiện Lộ Kiều không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Hắn cõng Lộ Kiều muốn đến bệnh viện.
Louis đi theo phía sau, khi đi ngang chỗ Lộ Kiều té xỉu, nó lại quỳ rạp xuống đất, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy khựng lại, nghe thấy Lộ Kiều trên lưng nói: "Em không phải... không đến trang viên suối nước nóng.... Ngày hôm qua khi ra cửa... té xỉu, là ở chỗ này."
Trái tim Khương Dịch Duy như bị bóp chặt.
Hóa ra Louis nhất nhất mà nằm rạp trên đất, là muốn nói với mình Lộ Kiều đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra nguyên nhân Lộ Kiều không xuất hiện ở trang viên suối nước nóng, là bởi vì sinh bệnh.
Đem Lộ Kiều vào trong xe, Khương Dịch Duy túm lấy một paparazzi đang trốn ở góc. Đem chìa khóa nhét vào tay paparazzi, hắn nói: "Đến bệnh viện."
Paparazzi này theo đuôi Khương Dịch Duy từ công ty trở về liền ngồi chờ ở đây.
Nhìn chìa khóa xe trong tay, đầu tiên hắn sửng sốt, sau lại ngửi thấy mùi rượu trên người Khương Dịch Duy mới hiểu được đây là chuyện như thế nào.
Ngồi ở vị trí lái, paparazzi thông qua kính chiếu hậu nhìn Khương Dịch Duy ngồi ở phía sau.
Hắn đem Lộ Kiều ôm vào ngực, không ngừng trấn an: "Đừng sợ, chúng ta rất nhanh đến bệnh viện."
Lộ Kiều ở trong lòng Khương Dịch Duy không ngừng co rúm lại, cậu hiện tại không sợ bản thân xảy ra chuyện, chỉ sợ mình không kịp giải thích với Khương Dịch Duy, đã xảy ra chuyện.
Cho nên cậu dùng hết sức lực, trước khi mất ý thức nói với Khương Dịch Duy: "Em không có xuất quỹ... Lái xe đưa em đến... là Đoạn Diễn Lâm..."
"Lúc ở Pháp em đã phát bệnh... Em không dám nói cho anh... Em muốn anh bồi em đón sinh nhật... Vào ngày sinh nhật em muốn thổ lộ với anh..."
"Chính là em không biết cố gắng... em..."
Lộ Kiều vừa nói vừa khóc, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nhắm mắt mất đi ý thức.
Khương Dịch Duy xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của Lộ Kiều, đem người ôm gắt gao. Là hắn không tốt, hắn không có tin tưởng Lộ Kiều. Còn kéo lâu như vậy, mới dám nói với Lộ Kiều câu anh yêu em.
Thời điểm Lộ Kiều bị đẩy vào phòng cấp cứu, Đoạn Diễn Lâm bảo Khương Dịch Duy yên tâm.
Khương Dịch Duy nhìn Đoạn Diễn Lâm, nói:" Làm ơn."
Ngồi trên ghế ở hành lang, đầu Khương Dịch Duy dựa vào vách tường phía sau.
Hắn nhớ đến khi mẹ Lộ Kiều mất, thân ảnh Lộ Kiều cô đơn ngồi trên ghế dài.
Khi đó Lộ Kiều nhất định rất sốt ruột đi, liền giống mình hiện tại. Lòng bàn tay đẩy mồ hôi, tim đập nhanh đến tột đỉnh.
Paparazi giúp Khương Dịch Duy lái xe còn chưa đi, liền đứng đối diện Khương Dịch Duy. Hắn do do dự dự, muốn chạy, lại muốn lưu lại bệnh viện để chờ tin tức độc nhất vô nhị.
Thật lâu sau, thanh âm Khương Dịch Duy vang lên ở hành lang.
Hắn đối với paparazzi nói: "Đem tin tức truyền ra ngoài, làm sáng tỏ Tiểu Lộ không có xuất quỹ."
"Tiểu Lộ bị bệnh tim di truyền, hắn không tới trang viên suối nước nóng là bởi vì phát bệnh. Nam nhân đưa Lộ Kiều đến trang viên, là Bác sĩ Đoạn.
Đem ánh mắt nhắm ngay paparazzi, Khương Dịch Duy trầm giọng nói: “Làm ơn.”
Một đêm liền nói hai câu làm ơn, Khương Dịch Duy chỉ hy vọng Lộ Kiều không có việc gì, hy vọng Lộ Kiều trong sạch.
Rạng sáng hơn một giờ, Đoạn Diễn Lâm từ phòng cấp cứu đi ra, hắn bảo Khương Dịch Duy yên tâm, sau đó nói: "Hai phương án, một là duy trì tình trạng hiện tại, sau khi cứu về từ nay về sau như cũ thông qua thuốc duy trình sức khỏe. Hai là cấy ghép tim nhân tạo, 3-5 năm cần tiến hành bảo trì định kỳ."
"Ta biết hai loại phương án này rất khó lựa chọn, hơn nữa bất luận giải phẫu cái gì đều tồn tại nguy hiểm. Cho nên ngươi suy nghĩ cho kỹ, sau đó cho ta câu trả lời, càng nhanh càng tốt."
Tầm mắt Khương Dịch Duy dừng trên cửa lớn phòng cấp cứu.
Hắn nhìn không thấy Lộ Kiều nằm trên giường cấp cứu, lại mơ hồ nghe thấy tiếng im Lộ Kiều đập, một tiếng so một tiếng mà suy yếu.
Trong đầu hắn bắt đầu quanh quẩn câu hỏi Lộ Kiều từng hỏi hắn trước kia: "Chúng ta có thể bạch đầu giai lão sao?"
Hiện tại hồi tưởng lại, thanh âm Lộ Kiều bất lực và tuyệt vọng. Nhưng hắn tin chắc rằng bọn họ sẽ bạch đầu giai lão, sinh mệnh Lộ Kiều tuyệt đối sẽ không yếu ớt như vậy.
Khương Dịch Duy cúi đầu, khi ngẩng lên ngữ khí kiên định mang theo sự kiên quyết: "Giải phẫu cấu ghép tim nhân tạo."
Hắn nói: "Tiểu Lộ sẽ giải phẫu thành công, ta muốn hắn nửa đời sau khỏe mạnh, cùng ta bạch đầu giai lão."
Đoạn Diễn Lâm gật đầu, quay lại phòng cấp cứu.
Hơn 3 giờ sáng, cha Lộ Kiều và Lộ Vũ Kỳ đuổi đến bệnh viện.
Khi Lộ phụ biết được quyết định của Khương Dịch Duy trong lòng tuy thấp thỏm, lại cảm thấy chính xác. Nếu để ông quyết định, ông cũng sẽ lựa chọn để Lộ Kiều cấy ghép tim nhân tạo.
Ông biết giải phẫu sẽ cho nguy hiểm, chính là nếu Lộ Kiều có cơ hội khỏi hẳn, ông đều sẽ thử một lần.
8 giờ rưỡi sáng, phòng giải phẫu vẫn còn sáng đèn.
Bên kia paparazi đã biên tập tin tức, phát trên mạng.
Hắn dựa theo lời Khương Dịch Duy, đem nguyên nhân Lộ Kiều không đến trang viên suối nước nóng một năm một mười làm rõ.
Thậm chí đem việc Lộ Kiều ở bệnh viện tiến hành giải phẫu biên tập trong tin tức, cùng với hình ảnh thân ảnh Khương Dịch Duy ngồi ở hành lang phòng cấp cứu.
Ảnh chụp chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Khương Dịch Duy, tịch liêu vô dựa, thần bay phách lạc.
Nhìn thấy tin tức Lộ Kiều phải cấp cứu, Trần Diệp, Hứa Thăng Vinh cùng Charlie đều tới.
Bọn họ yên lặng mà ngồi canh ở cửa phòng cấp cứu, hy vọng Lộ Kiều có thể vượt qua được, tiếp tục tung tăng nhảy nhót mà cùng bọn họ nói chuyện phiếm, uống rượu.
Khi giải phẫu tiến hành đến 9 giờ, Đồng Thần đi vào bệnh viện.
Đi đến trước mặt Khương Dịch Duy, hắn đầu tiên là hỏi tình trạng của Lộ Kiều, sau lại giao cho Khương Dịch Duy một cái túi.
Khương Dịch Duy cúi đầu nhìn, trong túi là một sấp thư thật dày.
Thấy Khương Dịch Duy lộ vẻ khó hiểu, Đồng Thần mở miệng: "Mấy ngày trước không phải ta nói với ngươi ký túc xá sắp phá đi xây mới sao? Sau đó thời điểm ta đến trường học tìm thê tử thì thấy Lộ Kiều."
"Ngày đó hắn ngồi trên ghế đối diện ký túc xá, mắt nhìn chằm chằm, cũng không biết đang nhìn cái gì mà ngây người. Chúng ta hàn huyên vài câu, hắn liền đi mất."
Nói đến đây, Đồng Thần thở dài một hơi: "Ngày hôm qua giáo vụ chỗ ngươi thống nhất đi thanh lý đồ vật trong hộp góp ý, phát hiện trong hộp ý kiến đầy thư. Lấy ra vừa thấy, mỗi phong thư đều ghi tên người nhận, đều là tên của ngươi."
"Thê tử của ta đem thư thu, bảo ta tới lấy, ta nhìn đống thư này, mới hiểu được sao lúc đó Lộ Kiều đang nhìn cái gì phát ngốc."
Lộ Kiều, là đối với tình yêu đầu đời phát ngốc.
Cậu đem tinh yêu của mình ký thác ở hộp góp ý nho nhỏ, cũng chẳng sợ cái không gian nhỏ hẹp ấy không chứa hết được toàn bộ tình yêu của mình.
Bàn tay Khương Dịch Duy phát run.
Tay tiến vào trong túi, hắn đem chúng ra. Một sấp thật dày, hắn một phong một phong mà vuốt.
Hắn không dám tưởng tượng Lộ Kiều là dùng tâm tình như thế nào mà viết ra những bức thư này, càng không dám tưởng tượng biểu tình Lộ Kiều đem chúng bỏ vào hộp góp ý.
Là tràn ngập chờ mong, hy vọng hắn có thể phát hiện?
Hay là khẩn trương bất an, hy vọng bí mật giấu ở nơi đó, đừng bị hắn nhìn thấy.
Tổng cộng có 24 phong thư, khi sờ đến phong thư cuối cùng, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua lớp kính, chiếu lên phong thư.
Cùng lúc đó, cửa phòng cấp cứu bị Đoạn Diễn Lâm đẩy ra.
Giờ khắc này phá lệ an tĩnh, Khương Dịch Duy nắm chặt phong thư, bật đứng dậy.
Bên người hắn là tiếng hít thở nặng nề của chính mình, bên tai là tiếng tim mình đập cực nhanh.
Bị hai loại âm thanh đan chéo, Khương Dịch Duy nghe thấy Đoạn Diễn Lâm nói với mình: "Lộ Kiều giải phẫu rất thành công."
28Oct21
Editor: Á huhu. Tuần này tui lại chưa thể hoàn chính văn rồi. ???