Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

Chương 25: Đàn ghi-ta



Gần nơi quay chụp có nhà thuốc, cách cũng không xa.

Khương Dịch Duy vốn không định lái xe, sau lại sợ Lộ Kiều quá nóng, tính toán lái xe đi mua cà phê rồi về.

Khi quay lại, Lộ Kiều đang chụp cuối cùng của một tổ chụp ảnh.

Nhân viên công tác tiếp nhận cà phê Khương Dịch Duy tự mình mua tới chụp ảnh lưu niệm

Lộ Kiều hoàn thành quay chụp cũng cầm cà phê uống, cậu thật sự quá nóng, uống có chút gấp, bị sặc đến xém chảy nước mắt.

Khương Dịch Duy vỗ nhẹ vào lưng Lộ Kiều giúp cậu thuận khí, bảo cậu đừng có gấp.

Lộ Kiều ngừng lại một chút, đưa cà phê của mình đưa tới bên môi Khương Dịch Duy, hỏi: "Anh uống không?"

Khương Dịch Duy chờ cùng Lộ Kiều uống chung một ly, cho nên không mua một phần cho mình. Hắn cúi đầu ngậm lấy ống hút của Lộ Kiều, uống xong một ngụm nói: "Ngọt."

Cũng không biết cho phải do quá nóng hay không, Lộ Kiều cảm thấy mặt mình nóng lên. Khuỷu tay cậu chọc vào bụng Khương Dịch Duy, nhỏ giọng nói: "Cà phê sao có thể ngọt..."

Loại hành vi tú ân tú ái công khai này đối với người khác mang lực sát thương mười phần, nhân viên công tác không cần ăn cơm, trực tiệp bị hai người thồn cẩu lương đến no bụng.

Chờ mọi người đi hết, Lộ Kiều mới đi theo Khương Dịch Duy về hướng xe. Charlie vốn dĩ muốn cọ xe Khương Dịch Duy về công ty lấy đồ, nhưng lại cảm thấy làm bóng đèn quá mức chói mắt.

Lộ Kiều không quá để ý, ngược lại Khương Dịch Duy bảo Charlie ở ngoài xe chờ một chút, mở cửa sau cho Lộ Kiều leo lên.

Lộ Kiều có chút ngốc, ko hiểu Khương Dịch Duy muốn làm cái gì.

Charlie đứng bên cạnh mắt trừng đến long ra, lắp bắp nói: "Này... Giờ là ban ngày a! Ta còn ở đây.... Các ngươi liền không coi ai ra gì mà xe chấn?"

Khương Dịch Duy không nói gì, đóng cửa xe lấy ra cao dán, xé một gói rồi lấy người mình che đi Lộ Kiều, chậm rãi kéo quần Lộ Kiều xuống.

Nhìn Lộ Kiều lộ một nửa mông,đầu tiên Khương Dịch Duy nhẹ nhàng mát xa phía trên. Hắn thực sự thích đường cong cơ thể Lộ Kiều, độ cong thực đẹp. Hai cái eo xinh đẹp làm hắn dâng lên cảm giác muốn dùng ngón cái vuốt ve.

"Đỡ chút nào không?" Hắn dán ở Lộ Kiều bên tai hỏi.

Lộ Kiều phát hiện Khương Dịch Duy không phải đơn thuần mà dán thuốc cho mình, mà là liêu nhân! Là phát ra hormone nam tính! Là trần trụi mà câu dẫn!

Cậu ở phía dưới bị đè dính sát vào người Khương Dịch Duy, quay đầu liếc hắn một cái: "Đàng hoàng chút, anh có thể hay không dán nhanh lên, còn có Charlie ở ngoài nhìn kìa!"

Trước mặt mọi người ân ái, còn ra thể thống gì.

Khương Dịch Duy thấy vành tai Lộ Kiều dần đỏ lên liền biết Lộ Kiều thẹn thùng, mấy ngày nay hắn đã hiểu rõ tính tình Lộ Kiều.

Tuy rằng cái gì chừng mực hay không đều dám nói, nhưng thực tế lại là loại người nói xong chính mình sẽ thẹn thùng.

Thật sự đặc biệt đáng yêu.

Thấy Khương Dịch Duy phát ngốc, Lộ Kiều bắt đầu thúc giục: "Nhanh lên đi, đừng lại sờ eo em......"

Thời điểm nói lời này ra, cậu đem đầu hoàn hoàn toàn toàn mà chôn ở cánh tay.

Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, lòng bàn tay ở chính giữa eo Lộ Kiều khẽ chạm: "Dán ở đây có thể chứ? Hay là lại dịch dịch về bên cạnh?"

Loại đụng chạm như có như không này làm Lộ Kiều bị sờ đến ngứa.

Cậu thật sự chịu không nổi, trực tiếp đè lại tay Khương Dịch Duy đặt ở sau eo, cắn răng nói: "Liền dán ở đây, không cần dịch."

Dán thuốc thôi mà cũng mười mất phút, Charlie lên xe nhịn không được phun tào: "Nguyên lai không phải xe chấn, thật là uổng công tính giờ cho các ngươi."

Lộ Kiều biết không nói lại Charlie, tùy ý để Charlie trêu chọc. Lúc này cậu vẫn ngồi với Charlie ở phía sau, căn bản không dám ngồi kế bên Khương Dịch Duy.

Cảm giác vừa mới bị Khương Dịch Duy lưu lại trên người còn không có rút đi, cậu chẳng qua cảm thấy sự thân cận của Khương Dịch Duy làm chỗ nào đó có chút xúc động.

Charlie một mình nói chuyện cũng không ai đáp lại, nói vài câu liền không thèm nói nữa. Cầm di động lướt weibo, mới lại mở miệng: "Hai người còn ở đầu hot search! Cái nào cũng bạo! Bây giờ ai cũng đều thảo luận tóm tắt Weibo của hai ngươi."

Lộ Kiều thò đầu qua liếc một cái, thấy có người nói cậu với Khương Dịch Duy tú ân tú ái, rưng rưng hỏi cái loại luyến ái ngọt ngào này khi nào mới có thể thuộc về mình.

Bình luận không tốt cũng có, chỉ là Lộ Kiều lười để ý đến. Tình cảm của mình cùng Khương Dịch Duy rốt cuộc như thế nào, trong lòng đương sự đều hiểu rõ là được.

Đưa Charlie về công ty, Khương Dịch Duy bảo Lộ Kiều ngồi vào ghế phụ: "Mang em đến nơi này."

"Đi chỗ nào a?" Lộ Kiều quay đầu nhìn sườn mặt Khương Dịch Duy.

"Tới rồi sẽ biết." Khương Dịch Duy úp úp mở mở, thừa dịp chờ đèn đỏ quay qua hỏi Lộ Kiều, "Vừa rồi vì cái gì mà ngồi ở phía sau?"

Vì cái gì? Đương nhiên là ngồi bên cạnh ngươi có chỗ xúc động......

Những lời này Lộ Kiều chỉ dám ở trong lòng nói, mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh mà đáp: "Ngồi phía sau bồi Charlie."

"Lúc ấy cổ em thực đỏ." Khương Dịch Duy khi đó vẫn luôn thông qua kính chiếu hậu mà nhìn Lộ Kiều, phát hiện Lộ Kiều cổ từ trên xuống dưới đều nhiễm một màu đỏ.

"Em có phải hay không......" Hắn nói một nửa, lại bị Lộ Kiều đánh gãy.

"Đúng!" Lộ Kiều xấu hổ mà đem đầu quay ra ngoài cửa sổ, "Lúc bị anh dán thuốc đều khởi phản ứng, lúc ấy liền nhớ tới lúc cùng anh làm chuyện đó. Em chỉ có thể ngồi phía sau muốn bình tĩnh lại, nếu là ngồi bên cạnh anh không chừng em có thể trực tiếp bắt Charlie xuống xe, kêu anh lái xe chạy đến nơi không người!"

Cậu cũng không nghĩ mình cần bình tĩnh lại, cùng Khương Dịch Duy giường cũng lăn qua, còn rụt rè cái gì a.

Hầu kết Khương Dịch Duy trượt lên xuống, yên lặng mà đem "Ngươi có phải hay không phát sốt?" tự mình nuốt xuống.

Hắn không ngờ Lộ Kiều vì mình mà có phản ứng sinh lý, hắn duỗi tay nắm lấy tay Lộ Kiều, dỗ dành nói: "Về nhà làm."

Lộ Kiều tạc mao, rút tay ra dấu ở sau người: "Chính là eo em còn đau.."

Bàn tay Khương Dịch Duy ở bên hông Lộ Kiều nhẹ nhàng ấn xuống.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, hắn cũng không lấy tay để trên eo Lộ Kiều ra. Lộ Kiều chụp tay Khương Dịch Duy, muốn hắn lái xe cho đàng hoàng.

Khương Dịch Duy lúc này mới một lần nữa đem tay phải để lên tay lái.

Dừng xe trước một cửa hàng nhạc cụ, hắn mở cửa xe kéo Lộ Kiều xuống xe: "Tới rồi."

Lộ Kiều theo Khương Dịch Duy đi vào cửa hàng nhạc cụ, thấy Khương Dịch Duy cẩn thận chọn lựa đàn ghi-ta, lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Anh muốn mua đàn ghi-ta?"

Khương Dịch Duy gật đầu: "Muốn tặng cho em."

"Tặng cho em làm gì a? Em cũng không biết...... Đàn......" Lộ Kiều giọng nói biến nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới chính mình lúc ở trường đêm chia tay tốt nghiệp đã đánh bài hát kia cho Khương Dịch Duy.

Trước đây cậu chưa từng chạm qua đàn ghi-ta, cậu lừa đồng học của Khương Dịch Duy nói rằng mình biết đàn. Sau đó không biết ngày đêm mà học, giành giật từng giây mà luyện.

Cậu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, lại vì Khương Dịch Duy đem chính mình giống như học sinh cuối cấp chuẩn bị chiến tranh thi đại học. Lúc đem bài hát ngày đó học được, cậu kích động muốn rơi nước mắt.

Khi đó lên sân khấu có bao nhiêu khẩn trương, đến bây giờ Lộ Kiều đều đặc biệt nhớ rõ ràng. Cậu khi đó mỗi nốt nhạc gẩy lên dây đàn ngón tay đều run, sợ chính mình sẽ đánh sai.

Bài hát cậu đàn lúc lấy "Chính Hỏa", âm nhạc vừa vang lên cơ hồ toàn trường đều hát vang. Trong lòng cậu cũng cùng hát lên, chẳng qua cậu chỉ muốn cùng hát với Khương Dịch Duy.

Chẳng sợ Khương Dịch Duy cái gì cũng không biết, cậu đều cảm thấy không có tốn công mình học.

Khương Dịch Duy không hiểu đàn ghi-ta, nhờ chủ tiệm hỗ trợ chọn đem cây đàn có âm sắc tốt nhất đưa tới trước ngực Lộ Kiều.

"Em biết đàn một bài hát, liền đưa cây đàn ghi-ta tốt như vậy thật quá lãng phí......" Lộ Kiều ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật, ôm lấy đàn ghi-ta làm bộ làm tịch mà gảy vài cái.

Phỏng chừng thời gian luyện đàn ghi-ta trước đó quá vất vả, làm trong đầu Lộ Kiều bài hát kia có chút ấn tượng, hơi gập ghềnh mà cư nhiên còn có thể đàn hoàn chỉnh đoạn đầu.

"Thế nào?" Lộ Kiều ngẩng đầu hỏi.

Khương Dịch Duy khóe miệng cười, nói: "Dễ nghe."

Chủ tiệm đứng bên cạnh mặt tái mép, cảm thấy Khương Dịch Duy hẳn là nên đên bệnh viện khoa tai mũi họng chữa tốt lỗ tai.

Mặc kệ người khác cảm thấy như thế nào, Khương Dịch Duy chính là cảm thấy Lộ Kiều đàn hay.

Hắn thật sự quá thích bộ dáng Lộ Kiều đánh đàn, buổi tối Lộ Kiều ôm đàn ghi-ta ngồi trên sofa, hắn liền ngồi một bên lẳng lặng mà nhìn, đôi mắt luyến tiếc không muốn rời đi.

Đánh cả buổi tối, Lộ Kiều không sai biệt lắm mà đem toàn bộ bài hát nhớ ra. Cậu điều chỉnh tư thế đối diện Khương Dịch Duy, cười hai cái mới nghiêm túc nói: "Những lần trước đàn đều không tính, bây giờ em đàn cho anh nghe một lần."

Nói xong, Lộ Kiều gảy dây đàn ghi-ta, trong miệng còn nhẹ giọng hát theo. Ngẫu nhiên hát đến ca từ triền miên lâm li, liền ngẩng đầu nhìn về phía Khương Dịch Duy cười.

Hồn Khương Dịch Duy đều bị Lộ Kiều câu đi mất, chờ cậu đàn hát xong, trong đầu vẫn là mình ảnh Lộ Kiều vừa mới cười.

Thấy Khương Dịch Duy thất thần, Lộ Kiều buông đàn ghi-ta đứng trước mặt Khương Dịch Duy: "Không dễ nghe sao?"

"Dễ nghe." Khương Dịch Duy nhẹ giọng nói.

Hắn còn ngồi ở trên sô pha, ngước mắt nhìn Lộ Kiều. Hai tay cánh tay nâng lên, liền đem Lộ Kiều gắt gao ôm lấy.

Vùi đầu ở hông Lộ Kiều, cảm thụ được tay Lộ Kiều vuốt tóc mình, Khương Dịch Duy lặp lại một lần: "Rất êm tai"

Bộ dáng Khương Dịch Duy rất giống đại cẩu dính người, Lộ Kiều cười cười, muốn Khương Dịch Duy buông mình ra để đi tắm. Kết quả trên bụng có chút ngứa, cậu trực tiếp cười lên tiếng.

Cúi đầu nhìn lại, là Khương Dịch Duy cách áo ngủ hôn lên người mình. Ngón tay thon dài cũng ở trên cúc áo mở ra.

Bị sờ đến chân mềm, thanh âm nói chuyện của Lộ Kiều có chút mềm: "Em còn muốn đi tắm rửa..."

Khương Dịch Duy thần sắc ôn nhu, nói: "Cùng nhau tắm."

Lộ Kiều có chút mong chờ nhưng lại muốn giả vờ thoái thác. Nào biết giả vờ cự tuyệt còn không kịp nói ra, liền cảm thấy đất trời xoay tròn.

Giây tiếp theo, cả người liền bị Khương Dịch Duy vác ở trên vai.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lộ: Bị khiêng trên vai, thật choáng, thật choáng ~

Nhưng là Tiểu Khương vai, thật lớn, thật lớn ~

14Aug21


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv