Biên tập: Gà Mê Múi
Hai chữ về nhà được cô nói ra vô cùng êm tai, giống như căn nhà to lớn ấy dần có độ ấm, không giống trước đây chỉ là nơi ở cung ứng mọi nhu cầu.
Trong khoảng thời gian dài trước kia, Phó Hằng Chi bị thiếu cảm giác thuộc về, anh cảm thấy ở đâu cũng như nhau, không có gì khác biệt, phòng để ở, là tài sản cố định, là mảnh đất có diện tích, duy nhất không giống từ “nhà” trong miệng Kỷ Hạ.
Nói cách khác, nơi nào có Kỷ Hạ, nơi đó mới là nhà của Phó Hằng Chi.
Anh nhìn Kỷ Hạ chậm rãi đi sang ghế phụ, sau đó mở cửa ngồi vào trong.
Trên đường về nhà, Kỷ Hạ hứng thú dạt dào kể Phó Hằng Chi nghe vài chuyện vụn vặt ở trường, chúng có công dụng nhiều đến mức khiến Phó Hằng Chi nghe chuyện hằng ngày của cô đến mê mẩn.
“Đúng rồi Hằng Chi, anh biết không, hôm nay em nhận được một bức tranh.”
Trường đại học nằm ở ngoại ô nên xe không nhiều, Phó Hằng Chi giảm tốc độ rồi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ một cái liếc mắt đã biết người trong tranh là Kỷ Hạ.
“Lâm Tu vẽ em à?”
“Vâng, anh ấy ký họa lúc em luyện múa hôm qua.” Ngẫm lại Kỷ Hạ cảm thấy rất thú vị, không hề ngửi thấy vị chua trong câu nói của Phó Hằng Chi: “Anh ấy rất lợi hại, bài múa đó em múa cũng phải đến bốn mươi phút, vậy mà anh ấy có thể vẽ em chuẩn xác ghê, hôm nay em thử vẽ một quả táo, anh ấy đã cho em nhiều đề xuất hữu dụng.”
Phó Hằng Chi dừng xe dọc đường, cởi đai an toàn ra, hạ ghế phụ và bàn điều khiển ở giữa xuống, chống với ánh mắt tò mò của Kỷ Hạ, anh trực tiếp ép cô lên cửa xe.
Anh không thích người đàn ông đó, không thích ánh mắt như mắt mèo của anh ta, còn cả giọng điệu lạnh lùng, không biết vì điều gì lại nhiệt tình hết mức với cô.
“Ừm, tác phẩm của anh ta đúng là không tệ.” Phó Hằng Chi đánh giá sơ sài đồng thời bàn tay cởi cút áo của cô ra, cúi đầu hôn cổ cô.
Ngốc như Kỷ Hạ đã nhận ra Phó Hằng Chi chắc lại ăn giấm, nhưng sáng nay cô đã đồng ý làm người mẫu của anh ta, thế nên căng thẳng nói: “Hằng Chi…em có thể làm người mẫu cho thầy Lâm không ạ, nếu anh không thích…thì em không đi nữa..”
Trong mắt cô gái có vẻ rất tự nhiên, Phó Hằng Chi không tìm được lý do từ chối. Anh cúi đầu hôn cằm cô, không muốn cô thấy được vẻ hung ác nham hiểm đầy xấu xí trong mắt mình.
Cô thật sự muốn đi, Phó Hằng Chi biết, bây giờ Kỷ Hạ đang sùng bái Lâm Tu, anh không thể mạnh mẽ ngăn cản.
“Nếu em muốn đi vậy đến đó anh sẽ dành thời gian cùng đi với em.” Người đàn ông xoa cặp nhũ xinh xắn của cô qua lớp áo, “Đã hẹn thời gian chưa?”
“Vẫn..a…chưa ạ…” Sau khi cởi bỏ nội y của Kỷ Hạ, đầu v* của cô không ngừng bị anh xoa nắn nên nhanh chóng cứng lên, nhô lên qua lớp áo, “Em bảo…sau khi thi xong..ưm..Hằng Chi…chúng ta đang ở trong xe…”
Kỷ Hạ vốn cho rằng Phó Hằng Chi ghen nên náo loạn với cô chút thôi, đến tận khi nội y bị cởi bỏ cô mới có cảm giác anh muốn đùa thành thật, cô lập tức thấy hoảng loạn nên duỗi tay ôm vai anh, quay đầu thoáng nhìn ngoài cửa sổ xe.
Đây là con đường nhất định phải đi ngang qua từ đại học đến nội thành, lúc này xe cộ không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe chạy ngang, khiến cô sợ đến mức cứng người trong lòng Phó Hằng Chi.
“Ừm, là trong xe.” Phó Hằng Chi rất bình thản, khiến Kỷ Hạ trông giống một chú chim nhỏ sợ sệt, “Hạ Hạ còn chưa làm trong xe nhỉ?”
“Trong xe..trong xe sao được…” Mặt Kỷ Hạ đỏ như nhỏ máu, bởi vì cô cảm thấy không thể tưởng nổi thậm chí nghĩ Phó Hằng Chi đang đùa: “Hằng Chi anh đừng đùa mà…mau, mau chạy nhanh về nhà thôi.”
“Hạ Hạ ngốc.”
Phó Hằng Chi cúi đầu hôn từng chút một từ má đến cằm, rồi đến cổ, xương quai xanh, mỗi lần hôn đầu ngón tay đều dùng lực trêu đùa đầu v* của cô.
“Trong xe không tốt sao, hửm? Sợ bị người khác đi ngang qua thấy được dáng vẻ dâm đãng của em hả?” Phó Hằng Chi chưa nói hết lời đã cảm nhận được người trong ngực nghe được chữ kia bèn run lên, giống như chú nhím không cẩn thận bị đau nên cuộn mình lại, khiến anh không nhịn được thăm dò nơi giữa hai chân cô, “Hạ Hạ, dáng vẻ dâm đãng của em chỉ để mình anh xem thôi, đúng không?”
*
Cà Chua ấm áp nhắc nhở:
Hành vi hành sử của Phó Hằng Chi thuộc về hành vi cực kỳ nguy hiểm, xin đừng bắt chước.
Trên đường đi có hàng vạn điều nhưng an toàn là điều đầu tiên.
Nếu nhỡ có chuyện không may thì người thân là người đau khổ.