Biên tập: Gà Mê Múi
Trên mặt Phó Hằng Chi vẫn giữ nụ cười thản nhiên, để Kỷ Hạ đang ngồi trên đùi anh co rúm lại.
“Em…anh…”
Trên mặt cô gái hiện lên nét ửng hồng đáng yêu, Phó Hằng Chi nâng mặt cô lên, từ tốn hôn xuống, chỉ cần nhìn đôi mắt thẹn thùng của cô cũng là một chuyện thú vị.
“Hạ Hạ, giúp anh nhé?”
Hiếm khi anh ở thế bị động, Kỷ Hạ không còn cách nào, cô cắn cắn môi: “Chúng…chúng ta về phòng nha anh…”
“Ở đây không được sao?”
Phó Hằng Chi nắm bàn tay mềm mại của Kỷ Hạ đặt lên vật giữa hai chân, để cô chào hỏi với côn th*t trong khăn tắm.
“Chỗ này không có ai đâu Hạ Hạ.”
Kỷ Hạ ngớ ra khi lòng bàn tay chạm vào vật cứng kia, cô định rút về nhưng bị Phó Hằng Chi giữ chặt không nhúc nhích được.
Cô chột dạ nhìn trái nhìn phải, giống như động vật ăn cỏ lúc rời hang phải ngó nhìn xung quanh xem có khắc tinh nào đang rình mò ở đấy không, động vật ăn thịt Phó Hằng Chi nhìn cười cong mắt.
Thế nhưng theo như lời Phó Hằng Chi đã nói, mỗi phòng đều có sân ngoài rất rộng nên những hồ suối nước nóng cách nhau khá xa, Kỷ Hạ rất rõ điều này.
Xung quanh trống vắng mang lại dũng khí cho Kỷ Hạ, Phó Hằng Chi lập tức nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô phủ lên khối nhô lên qua lớp khăn tắm, vụng về dùng lực xoa nắn, động tác này khiến người khác liên tưởng đến việc nhào bột.
“Không phải thế này Hạ Hạ.” Anh chủ động cởi khăn tắm, dương v*t đỏ tím giống như một con cự thú mai phục đứng yên lặng trong nước, hình ảnh phản chiếu trên mặt nước lay động, “Em lấy tay cầm nó.”
Thật ra Kỷ Hạ chưa bao giờ nhìn kỹ dương v*t của Phó Hằng Chi, nguyên nhân chủ yếu vì ngượng. Giống như bây giờ Kỷ Hạ không dám nhìn xuống dưới, giả vờ tựa như chẳng có chuyện gì nhìn ra xa, sau đó nhanh chóng nắm lấy côn th*t của người đàn ông.
Của anh rất cứng, những mạch máu nổi rõ trên thân côn th*t. Ánh mắt Kỷ Hạ lại ngó nhìn lung tung, dưới cái nhìn của Phó Hằng Chi cô chỉ biết xấu hổ vùi mặt vào ngực anh, tựa lên vai anh tựa như một chút rùa nhỏ chỉ biết rụt đầu.
“Làm thế này đúng không ạ…”
Cở thể mềm mại không xương của cô rúc vào lòng Phó Hằng Chi khiến anh rất hưởng thụ, anh vòng tay ôm eo cô, một tay khác nắm lấy tay cô kéo lên xuống côn th*t, sau cùng cầm lấy đầu khất.
“Hạ Hạ ngoan, sờ nhiều ở đây anh mới thoải mái.”
Phó Hằng Chi nắm tay cô đặt lên rồi buông ra, chống tay lên thành hồ. Bàn tay trắng nõn của cô gái lay động trong nước, kết hợp với côn th*t sậm màu sinh ra một mỹ cảnh vô cùng dâm mỹ.
“Thế này đúng chứ..” Cô không xác định được, thanh âm yếu ớt run rẩy, kích thích Phó Hằng Chi nghiêng đầu hôn từng chút lên cái cổ bóng loáng của cô.
“Ừm, Hạ Hạ làm rất tốt.” Động tác vụng về khiến anh đạt nhiều khoái cảm, giọng nói Phó Hằng Chi dần khàn đi, bàn tay đặt bên eo cô không tự chủ được nắm chặt khăn tắm đang quấn trên người cô.
Mọi sự chú ý của Kỷ Hạ đều đặt trên côn th*t của Phó Hằng Chi, sợ bản thân dùng nhiều lực quá sẽ khiến anh đau, lại sợ mình làm không tốt thì anh không thoải mái, tuy nhiên côn th*t trong tay càng ngày càng to ra và cứng hơn.
Mãi đến khi khăn tắm trên người cô rơi ra, cơ thể mất đi vật che đậy duy nhất thì Kỷ Hạ mới thoáng khôi phục lại tinh thần “a” một tiếng, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại.
Bàn tay Phó Hằng Chi âm thầm sờ từ bụng nhỏ của cô đi lên, cầm một bên ngực, đầu ngón cái xoa nắn viên trân châu không biết đã cứng lên từ khi nào, cảm nhận sự run rẫy khe khẽ của cô gái nhỏ.
“Hằng Chi…”
Cô vất vả lắm mới lấy lại tinh thần nên động tác tay tiếp tục, cô chép miệng nói: “Chúng ta về phòng nha anh…”
Từ khi vừa bắt đầu cô đã cảm thấy cơ thể mình rất lạ, rõ ràng Phó Hằng Chi chưa chạm vào cô nhưng khi cô nắm lấy côn th*t cứng rắn thì nơi giữa hai chân dần cảm thấy trống rỗng.
Thực tế côn th*t chỉ muốn cắm vào trong thân thể cô, chỉ nhìn cơ thể Kỷ Hạ thôi đã tự động nhớ lại khoái cảm khít chặt tê dại.
“Hửm?” Phó Hằng Chi yêu chiều cọ cọ chóp mũi lên gò má mềm mại của Kỷ Hạ, cái đuôi cáo già vung vẩy: “Vì sao?”
Lần trước đã dạy cô biểu đạt cảm giác khi làm tình, Phó Hằng Chi cảm thấy đã đến lúc dạy cô chủ động muốn làm tình rồi.