Quân đội không thể vô duyên vô cớ tin tưởng vào một người xa lạ, chiêu thức ấy của Thích Bạch Trà chính là để cậu tranh thủ giành lấy quyền lên tiếng bình đẳng với các lãnh đạo cấp cao trong quân đội. Đàm Thời Viễn và Tô Dư bị mời ra khỏi phòng họp, Thích Bạch Trà ở lại trong đó tiếp tục nói chuyện với bọn họ.
Tô Dư lo lắng: “Anh nói xem nhóm người bên cậu em có nghe Thích tiên sinh nói không?”
Đàm Thời Viễn rất bình tĩnh: “Em đã quên rằng Thích tiên sinh là thần sao?”
Ngay từ ban đầu anh cũng rất khiếp sợ, đến bây giờ sự kinh ngạc ấy cũng vẫn chưa thể đánh tan hoàn toàn. Đặc biệt là sáng nay khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Thích tiên sinh và Phó tổng thì cứ như lọt vào sương mù, Đàm Thời Viễn dường như đã biết thêm gì đó về thế giới này.
Hoá ra trên đời thật sự có thần minh.
Ngoài thế giới mà bọn họ đang sinh sống, có lẽ còn có rất nhiều thế giới khác.
Đàm Thời Viễn trong xã hội con người được xưng một câu nhân trung long phượng, gia thế và dung mạo đều thuộc về đẳng cấp cao, cũng đã từng cho rằng bản thân mình đã đi lên đỉnh cao của nhân sinh. Mà nay anh mới phát hiện ra rằng, anh vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé như con kiến. Vượt lên một ngọn núi, cũng không thể cao cao tại thượng nhìn xuống nhân gian, chỉ gặp được những ngọn núi cao hơn đó, cao tới độ chẳng thể nhìn rõ.
Anh ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một tầng sương mù mây mờ dày đặc, như muốn nói rằng những gì anh hiểu biết về thế giới này chẳng qua chỉ là một phần nổi của tầng băng.
Đàm Thời Viễn không có dã tâm thăm dò mảng diện tích rộng lớn hơn của thế giới, cũng không muốn bày tỏ sự không cam lòng khi Thích Bạch Trà đã nói thẳng sớm hay muộn gì cũng sẽ xoá sạch ký ức của anh.
Người có ý thức tự hiểu, cũng biết thu hồi lòng hiếu kỳ của mình ngay lúc thích hợp. Mưu toan nhìn trộm thiên cơ, ắt gặp hình phạt của trời. Đàm Thời Viễn là một thương nhân, không kinh doanh thua lỗ.
Tô Dư gật gật đầu: “Cũng phải, Thích tiên sinh khẳng định có thể thuyết phục được cậu em.”
Quả nhiên, cửa phòng họp vừa đóng lại bao lâu lại mở ra lần nữa.
Ánh mắt của nhóm người đang nhìn Thích Bạch Trà quả thực rất rất cung kính.
Thích Bạch Trà cũng không cần phải khua môi múa mép nhiều với họ. Cậu không cần nói có sách mách có chứng để người người tin phục, chỉ cần ăn ngay nói thật “Ta là thần minh tới để cứu vớt các người” là được. Đương nhiên chỉ nghe thôi thì quả thực hơi buồn cười, nhưng xứng với sức mạnh siêu nhân loại của cậu, đó chính là chứng minh hùng hồn nhất.
Ban đầu quân đôi cho rằng Thích Bạch Trà là dị năng giả hệ băng. Dù sao thì sau trận mưa đỏ đó, không ít dị năng giả đã xuất hiện, chẳng qua không thể cường đại như Thích Bạch Trà.
Sau đó Thích Bạch Trà dùng hành động để chứng minh cậu không chỉ giản đơn là một dị năng giả như vậy.
Các chiến sĩ xếp hàng nghe lệnh, chờ xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng tiến tới khu Đông để nghĩ cách cứu viện. Đại đa số bọn họ đều là người trẻ tuổi, người nào người nấy mặc quân phục thẳng tắp, oai phong lẫm liệt.
Trước khi xuất phát, bọn họ nhìn thấy một thanh niên ngoại hình xuất sắc đi tới từng xe tải quân dụng rồi dừng lại chốc lát, đặt tay áp lên thân xe vài giây, sau đó đi tới các xe tiếp theo cũng làm động tác tương tự vậy. Chạm vào từng chiếc xe một, chỉ có xe tải được cậu chạm qua mới có thể xuất phát.
Các chiến sĩ không hiểu gì. Thời gian cứu người cấp bách, bọn họ không biết người thanh niên đó đang làm cái gì, đây chẳng phải là đang lãng phí thời gian hay sao?
Nhưng thủ trưởng không lên tiếng, bọn họ cũng không dám có dị nghị.
Một vị sĩ quan trung niên hỏi Lý Kiến Hoa: “Lão Lý, đây là đang làm gì vậy?” Ban nãy ông đi tuần tra, không tham dự cuộc hội nghị kia, hiện tại có chút chuyện không hiểu lắm.
Vì sao một đám bạn già của mình đột nhiên bắt đầu nghe lời một tên tiểu tử trông có vẻ bồng bột ấy?
Lý Kiến Hoa nghiêm túc nói: “Ban phước.”
Vị sĩ quan: “???”
Ông không thể tin nổi nói: “Thời tiết thế giới thay đổi à, ông tin quỷ thần á?"
Lý Kiến Hoa chính là một người theo chủ nghĩa vô thần bất di bất dịch.
Lý Kiến Hoa trầm mặc, tâm tình phức tạp.
Nếu có một người, ngay tại lần đầu tiên gặp mặt đã có thể đem tình hình mười tám đời tổ tông của bọn họ liệt kê ra, sự tích cuộc đời từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lớn ví như họ đã lập được công trạng vĩ đại trong một nhiệm vụ liên quan đến cơ mật quốc gia, nhỏ như thời mới vài tuổi, giấu chiếc răng rụng ở nơi nào…… Tất cả đều có thể thuộc như lòng bàn tay, gần như tận mắt nhìn thấy.
Bọn họ cũng không thể không tin vị này có lẽ thực sự là thần minh tới để cứu vớt bọn họ.
Trong lúc nguy cấp như hiện tại, thà rằng tin có, còn hơn là không.
Thích Bạch Trà thi thuật xong xuôi cho toàn bộ xe tải, đi tới chỗ Lý Kiến Hoa: “Có thể rồi.”
Pháp thuật của cậu có thể khiến đám tang thi tránh khỏi những chiếc xe tải này, mặc dù có ngửi thấy mùi của người sống cũng sẽ không chen nhàu ào đến, tránh xảy ra xung đột giữa con người và tang thi một cách hiệu quả. Thêm vào đó còn tăng tốc độ cho xe tải, từ khu trung tâm đến khu Đông dự tính ban đầu phải mất hai giờ đồng hồ, hiện tại chỉ cần hai mươi phút, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Thực ra cậu còn có thể rút thời gian ngắn lại khoảng hai phút, thậm chí là hai giây, có điều nếu như thế, tốt chất thân thể của con người e rằng khó có thể chịu nổi. Bản chất của dịch chuyển là nén khoảng cách không gian, khoảng cách càng dài dao động càng lớn. Con người khó có thể chịu đựng được luồng dao động kịch liệt của không gian, hai mươi phút đã là cực hạn trong phạm vi an toàn của binh lính.
Lý Kiến Hoa gật đầu, thành khẩn nói: “Làm phiền ngài.”
Quân đội xuất phát tới khu Đông trước, Thích Bạch Trà có thể dành chút thời gian làm chính sự tại bốn khu khác. Đàm Thời Viễn và Tô Dư bị cậu ép phải ở lại quân bộ.
Thích Bạch Trà dùng thần thức đảo qua khoảng không bên trên, quân bộ không có bất cứ tang thi nào, thuộc về khu an toàn. Cậu thiết lập một kết giới bao lấy quân bộ, khiến toàn bộ quân khu trở nên an toàn tuyệt đối, bảo bọn họ không có việc gì thì đừng ra ngoài.
Kết giới bảo hộ khác với kết giới phong toả. Cái trước có thể tự do ra vào, rời khỏi kết giới chính là rời khỏi phạm vi bảo hộ; cái sau thì ai cũng không thể ra vào. Thích Bạch Trà không thể luôn luôn trói buộc tự do thân thể của Đàm Thời Viễn, chỉ có thể nhắc nhở nhiều lần.
Sự an toàn của người mang đại vận khí là điều quan trọng nhất. Một khi người mang đại vận khí bị huỷ hoại, tất cả mọi thứ đều thành công cốc. Đàm Thời Viễn ở bên ngoài, dù cho xác suất thấp như thế nào, nhưng vẫn có khả năng xảy ra chuyện. Thích Bạch Trà ra lệnh và giảng giải cho anh biết bao nhiêu lần, để Đàm Thời Viễn an tâm làm một trạch nam, Tô Dư phụ trách trông coi anh.
Đàm Thời Viễn khó hiểu: “Vào thời điểm này tôi cũng nên hỗ trợ, sao có thể trốn tránh để người khác phải đấu tranh anh dũng ngoài kia?”
Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: “Anh trốn tránh chính là sự hỗ trợ vĩ đại nhất rồi.”
Đàm Thời Viễn còn muốn hỏi tiếp, Tô Dư nhanh tay nhanh mắt kéo anh lại: “Chúng ta làm theo lời Thích tiên sinh nói là được, tóm lại sẽ không hại anh.”
Thích Bạch Trà nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo rồi đóng cửa phòng lại, ẩn thân rời khỏi.
_
Các chiến sĩ vốn tưởng rằng, trên đường xuất phát tới nơi cần cứu viện nhất định phải trải qua một cuộc chiến đấu tàn khốc. Không phải bọn họ không nắm rõ tình huống sắp phải đối mặt, trước đó thủ trưởng đã thông báo tình hình với bọn họ. Thành phố B bất ngờ xuất hiện một loại quái vật cắn người, có thể truy lùng mùi của người sống. Chỉ cần bị cắn, bản thân sẽ mau chóng đồng hoá thành loại quái vật đó. Những quái vật đó đều đã từng là công dân, không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, không được nổ súng.
Điều này nghe qua thực sự rất gian nan, chỉ cần sơ sẩy một chút, chính là có đi mà không có về.
Nhưng đã khoác lên mình bộ quân trang này, có ai lại chưa chuẩn bị sẵn tâm lý thấy chết không sờn?
Bọn họ ôm quyết tâm hy sinh vì nghĩa, chạy ngược chiều với đoàn người trốn tánh hướng tới khu an toàn. Những chiến sĩ trẻ tuổi đứng trên xe tải, trong tay cầm trên, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Nếu có quái vật chạy tới, bọn họ phải lập tức đánh vào chân nó, khiến chúng nó mất đi khả năng di chuyển.
Nhưng mà……
Trên đường phố lạnh lẽo.
Một con quái vật cũng không có.
Gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá rụng, lộ ra vẻ thê lương.
Các chiến sĩ: “......”
Quái vật đã nói trước đó đâu hết rồi?
Trong tưởng tượng, quái vật ngửi được hơi thở và máu của người sống sẽ ào tới, cảnh tượng hai bên đấu tranh kịch liệt hoàn toàn không xuất hiện.
Tĩnh lặng tựa như một thành phố chết chóc, chỉ có mỗi đoàn xe này đang chở người sống.
Sau khi cảm nhận được thần lực ẩn trên mỗi chiếc xe tải, đám tang thi xa xa vội vã tránh đi, thậm chí còn tìm chỗ trốn.
Tụi nó không có thần trí, nhưng vẫn còn bản năng sợ hãi.
Hơi thở trên xe tải đối với tụi nó là một chữ viết hoa: Nguy.
Các chiến sĩ đi dọc một quãng đường không hề bị cản trở, có điều, hai mươi phút sau, bọn họ nhìn thấy cột mốc khu Đông.
“......”
Lộ trình này ngắn đến quỷ dị. Các chiến sĩ nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của thủ trưởng, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Để chuẩn bị tinh thần cho bọn họ, trước khi xuất phát, thủ trưởng đã từng nói với bọn họ, vị thanh niên kia đang thi pháp. Lúc đấy ai cũng không để bụng, chỉ chi rằng nhóm thủ trưởng của mình khi tuyệt vọng cái gì cũng đem ra thử được, ngay cả thần côn nói gì cũng tin.
Hiện tại.....
Bọn họ cũng hơi muốn lạy một lạy.
Tang thi tại khu Đông rõ ràng rất dày đặc. Đám tang thi đó đều lang thang ngoài đường kiếm ăn, trên đường phố, thi thể chất đống như núi như biển, bao nhiêu cái đầu chui rúc vào nhau, không phải muốn trốn là trốn được.
Nhóm người trên xe tải nhìn dàn tang thi rậm rạp, da đầu tê dại, một lần nữa vác súng lên.
Bây giờ là lúc phải lên tinh thần.
Ai ngờ một màn không tưởng đã xuất hiện.
Đại quân tang thi trông thấy đoàn xe chở người sống, rối rít muốn trốn thoát, khổ nỗi một con phố này chen chúc hơi đông, chỉ có thể chia thành hai hàng gọn sang hai bên, giống như hẻm đường hoan nghênh chào mừng.
Các chiến sĩ: “......?!”
Quá ảo.
Bọn họ ngây ngốc trong chốc lát, hoả tốc lao vào nhiệm vụ cứu viện.
......
Có thần lực của Thích Bạch Trà thêm vào, chiến dịch giải cứu tiến hành không hề khó khăn. Tang thi không dám đến gần đoàn xe, các chiến sĩ đứng trong xe tải, cũng nhiễm hơi thở của thần linh, tạm thời xuống xe nghĩ cách cứu viện sẽ không gặp phải tang thi tấn công.
Bọn họ không cần chiến đấu, trực tiếp tìm kiếm người sống sót mang lên xe là được. Cảm giác không phải là mạo hiểm mạng sống tới cứu người ra khỏi đám quái vật, mà đơn thuần chỉ là giúp mọi người chuyển nhà……
Các chiến sĩ bận rộn suốt mấy ngày mấy đêm, tiến độ rất khả quan, công tác cứu hộ hoàn thành được hơn nửa.
Nhiệm vụ càng nhẹ nhàng, bọn họ càng cảm thấy kính trọng vị thanh niên thần bí ngày đó.
Nếu không phải người thanh niên đó thi pháp, bọn họ không biết sẽ phải tổn thất biết bao chiến hữu, sao có thể giống như bây giờ, từ hình thức địa ngục tử vong trực tiếp biến thành hình thức bất khả chiến bại.
Cũng không biết là cao nhân phương nào.
Ngày tận thế thứ năm, đoàn xe các chiến sĩ chính diện gặp được Thích Bạch Trà.
Công tác cứu hộ chỉ còn chờ tới giai đoạn kết thúc, Thích Bạch Trà nghĩ rằng cũng đã đến lúc phải gặp mặt. Chờ tới khi đội cứu viện khu Đông bận rộn xong xuôi, cậu có thể ném toàn bộ tang thi từ bốn khu khác vào đó.
Mấy ngày nay tuy Thích Bạch Trà không lộ diện, nhưng thanh danh của cậu trong quân đội rất vang dội. Các chiến sĩ đang suy nghĩ rất nhiều rằng khi nhìn thấy cậu sẽ phải cảm ơn thế nào mới tốt, kết quả vừa mới thấy mặt đã hoảng tới mức không thốt nên lời.
Người thanh niên đó quả thực rất trẻ, rất tuấn tú, nét đẹp vô song, khiến tâm trí người nhìn phải điên đảo.
..... Nhưng theo sau cậu là một chuỗi tang thi dài dằng dặc, trông có chút làm người ta muốn hồn phi phách tán.
Mấy ngày này thực hiện công tác cứu viện, các chiến sĩ cũng đã biết loại quái vật này gọi là tang thi. Bọn họ quả thực đang trải qua mạt thế.
Trong các tác phẩm điện ảnh, cuối cùng của thời mạt thế mới có khả năng xuất hiện một vị chúa cứu thế. Vận khi của bọn họ khá tốt, giai đoạn mạt thế vừa bắt đầu đã có đại thần hạ phàm, cứu người từ trong nước lửa.
Thích Bạch Trà: Không đâu, nếu nói là may mắn, thế giới của chúng ta căn bản sẽ không xuất hiện mạt thế.
Người thường đương nhiên không biết được ý nghĩ của Thích Bạch Trà, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn chằm chằm chuỗi tang thi dài ngoằng ngoẵng sau lưng Thích Bạch Trà.
Thật sự đúng là chuỗi dài, xếp thành hai hàng ngăn nắp chỉnh tề, theo sau Thích Bạch Trà, nhìn không thấy điểm cuối.
Tang thi chạy theo cậu chắc dài từ đây sang tận Pháp.
Thực ra cũng không khoa trường như vậy, Thích Bạch Trà chỉ không chế toàn bộ tang thi từ bốn khu vực khác mà thôi, kéo dài từ khu Đông đến khu Tây.
Phương pháp điều khiển tang thi của cậu không có nhiều nội dung về kỹ thuật. Dù sao cũng không phải một cái hệ thống, không thể có kỹ năng chuyên để đối phó tang thi.
Lật xem qua các thông tin cũng biết rằng, tang thi sẽ bị máu của người sống hấp dẫn, nhào lên tấn công gặm cắn; sợ hãi tang thi cấp cao, gặp phải tang thi cấp cao sẽ tự động né tránh.
Vì vậy, Thích Bạch Trà chế tạo xe tải thành thứ có cùng mùi với Tang Thi Vương, có thể khiến đám tang thi không có chỉ số thông minh này tránh lui ba thước.
Sau đó lại đổi mùi hương trên người mình thành mùi máu thịt thơm ngọt, có vẻ còn hấp dẫn hơn cả thịt Đường Tăng thu hút yêu tinh, tang thi từ bốn khu vực còn lại tự động ngoan ngoãn đi theo cậu. Có mùi hương từ người cậu, những con tang thi đó không còn không còn hứng thú với máu thịt của những người bình thường khác.
Các chiến sĩ không biết nguyên do trong đó, chỉ nơm nớp lo sợ hỏi: "Thích tiên sinh, ngài, ngài đang làm gì vậy?"
Thích Bạch Trà không quay đầu lại: "Đuổi thi."
"......"
Chỉ từng nghe qua cụm từ đuổi cương thi, còn đây là lần đầu tiên nhìn thấy thế nào là đuổi tang thi.
Đại thần thật trâu bò.