Nghiêm Thế Hoa biết được Hàn Tố Vân vẫn còn có thể cứu được, trong lòng vô cùng hoan hỉ, sảng khoái cực kỳ, sau khi bình tâm lại mới hỏi: “Thích đại tiên, thế nào được tính là thi thể nữ hợp pháp?”
Muốn thân xác thì rất dễ, liên hệ qua các đường dây vẫn có thể tìm được. Những thi thể không có người tới nhận về ở nhà xác, quá thời hạn đều sẽ trực tiếp bị đưa đi hỏa táng. Ông vẫn có thể dùng quan hệ để nhận về một thi thể, thu xếp thân phận mới. Thao tác này sẽ không ảnh hưởng đến ai, nhưng nếu nói về phương diện hợp pháp, cũng có chút gượng ép……
“Đừng gọi tôi là Thích đại tiên.” Thích Bạch Trà dừng một chút, “Không đi đào mồ là được.” Loại chuyện như mượn xác hoàn hồn này, vốn dĩ không thích hợp với pháp luật của nhân loại.
Cậu nói ‘pháp’ nghĩa là pháp tắc của thế giới, không phải pháp luật của nhân loại.
Mượn xác hoàn hồn là một hành vi không phải phép. Hệ thống Chủ Thần khi phái thần sử tới sẽ thả xuống một khối thân thể mới, không chiếm giữ bất cứ thân thể của người nào. Nếu muốn mượn xác hoàn hồn, thường thường không đi theo con đường chính quy. Hoặc là đoạt xá, mượn thân thể của người sống, chính là bóp chết linh hồn của chủ thân thể, tổn hại tới một sinh hồn. Còn nếu như mượn thân xác của người chết, hồn phách mượn xác phần lớn đều có lai lịch không rõ ràng, là đối tượng mục tiêu của các thần minh. Mưu toan nghịch thiên, thuộc phạm vi không cho phép của pháp tắc.
Nhưng Hàn Tố Vân lại vừa vặn không thuộc tình huống đó. Nếu vận mệnh bà đã như vậy, Thích Bạch Trà cũng không có khả năng cứu vớt một con người đã cạn vận số. Tuy nhiên, bị Vân Thiển Tịch giết chết không phải số mệnh chân chính của bà, mệnh của Hàn Tố Vân không nên chấm dứt tại đó, bà sống lại chính là thuận theo mệnh trời, vì vậy, Thích Bạch Trà mới có thể hoàn hồn cho bà.
Đây là hành vi trong vòng pháp tắc, được thần minh định nghĩa là “Hợp pháp”.
Nghiêm Thế Hoa nhẹ nhàng thở phào: “Chuyện này đơn giản.”
Thích Bạch Trà gật đầu, chuẩn bị cáo từ. Chuyện về Vân Thiển Tịch đã giải quyết xong xuôi, bọn họ cũng nên về nhà rồi.
Nghiêm Thế Hoa theo sau: “Để tôi tiễn hai vị.”
Một người hai thần đều đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, Thích Bạch Trà bước ra ngoài thư phòng, phát hiện thấy một chiếc cúc áo rơi trên mặt đất.
Cậu làm như không thấy giẫm qua.
Nghiêm Thế Hoa tiễn bọn họ ra tận cổng lớn, khom lưng nói: “Đa tạ đại ân đại đức của hai vị, hai người yên tâm, chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nửa chữ.”
Ông không tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ có thân phận gì, tại sao lại thần thông quảng đại như vậy. Ông đã là một con người bước được đến địa vị này, đã học được cách kiềm chế sự hiếu kỳ của chính bản thân mình, không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi nhiều.
Tố Vân có thể sống lại, ông không còn đòi hỏi thêm gì nữa.
_
Sau đó Thích Bạch Trà trở lại trường học, thái độ của Nghiêm Việt Sầm thay đổi 180 độ.
Bắt đầu từ năm ba, thành tích học tập của Nghiêm Việt Sầm đã ngày càng tốt lên, thế nhưng tráng thái đi học vẫn không thể nghiêm túc – hắn nghe danh sư trên hệ thống Học Bá giảng bài, đương nhiên không cần nhai lại kiến thức trên lớp học. Trong mắt bạn học, hắn căn bản chẳng học chữ nào, nhưng thành tích lại tiến bộ vượt bậc.
Nhưng hiện tại, vừa đến tiết lịch sử, Nghiêm Việt Sầm ngồi vô cùng đoan chính, không thèm nói chuyện phiếm với An Tĩnh trong đầu, nghe giảng cực kỳ nghiêm túc.
Các bạn học đều cảm thấy là lạ. Ngay cả tiết học của giáo viên chủ nhiệm, Nghiêm Việt Sầm còn chưa từng chú tâm đến vậy, tại sao bây giờ lại coi trọng tiết lịch sử thế? Thầy giáo lịch sử là chủ nhiệm lớp cách vách, đâu phải của lớp hai bọn họ……
Phải nói rằng, ngoại hình thầy Thích rất bắt mắt, giảng bài cũng rất sinh động thú vị, bọn họ đều thích tiết học của thầy Thích. Nhưng nếu Nghiêm Việt Sầm cũng nghĩ như vậy, thì sẽ không để giấy trắng môn sử hai năm liền. Hắn đối xử rất công bằng với các môn học, nộp giấy trắng toàn tập, không có ngoại lệ.
Bây giờ không biết vì sao lại quan tâm đặc biệt đến môn sử.
Nghiêm Việt Sầm thầm nghĩ: Nếu như các cậu biết được thân phận của thầy Thích, có khi các cậu còn chú tâm hơn cả tôi.
Bởi vì thái độ của hắn dần nghiêm chỉnh lên, giáo viên các môn đều tỏ vẻ vui mừng, Thích Bạch Trà còn giao cho hắn trọng trách làm đại diện môn lịch sử —— chuyên phụ trách thu bài tập.
Có một lần Nghiêm Việt Sầm thu hai chồng sách bài tập đưa đến văn phòng, đặt trên bàn làm việc của Thích Bạch Trà. Hắn hạ giọng: “Thưa thầy, thầy yên tâm, thân phận của thầy em sẽ không nói ra ngoài.”
Thầy Thích khiêm tốn ở lại trường trung học Số 1 Nam thành hai năm nay, khẳng định không muốn bị nhiều người biết đến thân phận của thầy ấy. Nghiêm Việt Sầm rất kín miệng, giữ một bí mật lớn như vậy, đến nay vẫn chưa từng nói cho bất kỳ người nào.
Thích Bạch Trà mỉm cười: “Cảm ơn.”
Nghiêm Việt Sầm lắc lắc đầu: “Là em…… muốn cảm ơn thầy Thích.”
Cuối học kỳ I năm ba, Nghiêm Việt Sầm thi đạt hạng nhất.
An Tĩnh cực kỳ hưng phấn: “Tôi đã nói là cậu có thể làm được mà!”
Từ áp chót lên đến hạng nhất, Nghiêm Việt Sầm đã thật sự làm được.
Nghiêm Việt Sầm nói: “Tổ tông à, đang là kỳ nghỉ đông rồi, lần này đừng thưởng tiếp mấy quyển bài tập tinh luyện nữa được không?”
An Tĩnh nhanh nhanh chóng chóng lôi ra một quyển 《Mỗi ngày nghỉ đông đều vui vẻ》 ném cho hắn: “Nghỉ đông càng không thể thiếu cảnh giác, học kỳ sau đã phải thi đại học rồi, nhớ mỗi ngày đều phải luyện đề.”
Nghiêm Việt Sầm: “......” Hắn không vui một chút nào.
Mỗi ngày đều muốn diệt hệ thống.
_
Trong kỳ nghỉ đông năm nay, thành phố S đã xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ.
Nghiêm tổng cưới vợ hai.
Là vợ hai, không phải vợ ba, Kỳ Dạ hủy diệt sự tồn tại của Vân Thiển Tịch, ngoại trừ đương sự, không còn ai nhớ rõ.
Ký ức của mọi người đều dừng lại ở hai năm trước, Nghiêm tổng và phu nhân là cặp vợ chồng rất ân ái, sau đó phu nhân đột ngột qua đời. Đã hai năm trôi qua, cũng nên phải tìm một người bạn đời mới.
Vị phu nhân mới này trẻ trung xinh đẹp, mới hai mươi tám tuổi, trùng hợp chính là, họ tên giống hệt với phu nhân thứ nhất, cũng tên là Hàn Tố Vân. Nếu nói rằng đó là tìm thế thân, thì ngoại hình của hai người này lại không hề giống nhau chút nào.
Thân thể này Nghiêm Thế Hoa đã chọn lựa kỹ càng, sợ Hàn Tố Vân không quen. Ông cũng không muốn quãng đời còn lại Tố Vân phải mang tên người khác, nên khi đăng ký thân phận vẫn dùng tên cũ.
Mọi chuyện khác đều dễ làm, khó khăn duy nhất chính là không biết phải giải thích với con trai như thế nào. Nghiêm Thế Hoa đã dùng một học kỳ để chữa lành vết rách với con trai, giữa hai cha con vẫn tồn tại khúc mắc, nhưng dần dần những hiềm khích lúc trước cũng đã tiêu tán phần nào.
Nghiêm Thế Hoa sợ chuyện này lại khiến quan hệ với con trai bị đóng băng như hồi trước. Ông nên mở lời thế nào mới phải? Nói với con trai “Con trai lại đây, đây là mẹ con”, sợ rằng Nghiêm Việt Sầm lại cho rằng ông thất tâm sau đó mắng một câu “Mẹ kiếp”.
Nghiêm Thế Hoa đang cảm thấy rầu rĩ vô cùng.
Ông nghĩ rồi, nếu không thì dùng thân phận dì nhỏ để Nghiêm Việt Sầm thích ứng hai ngày. Sau một thời gian dài dài, Nghiêm Việt Sầm chắc chắn có thể cảm nhận được sự thân thuộc của mẹ từ những điều vụn vặt, đến lúc đó lại thẳng thắn cũng được, sẽ khiến con trai tin tưởng và chấp nhận một cách dễ dàng hơn.
Ai ngờ Nghiêm Việt Sầm vừa nhìn thấy người phụ nữ mới bước vào cửa, hai mắt đỏ hoe, Nghiêm Thế Hoa vừa định an ủi “Con trai à, không phải cha con hư đốn đâu, đây thực sự là mẹ con”, đã thấy thiếu niên cao lớn nháy mắt nhào vào lòng người phụ nữ, nghẹn ngào gọi một tiếng “Mẹ”.
Cả nhà im lặng.
Hai năm nay, Nghiêm Việt Sầm chưa từng bố thí cho Vân Thiển Tịch một sắc mặt tốt, sao lần này vừa mở miệng đã gọi mẹ rồi…… Chẳng lẽ đây là mẫu tử liên tâm?
Cả nhà vào trong thư phòng ôm gối đầu trò chuyện rất lâu, khi đi ra ai cũng tươi cười. Sau khi nhìn theo con trai trở lại phòng ngủ, Hàn Tố Vân và Nghiêm Thế Hoa nhìn nhau, trao cho nhau một cái ôm.
“Anh nhìn anh đi, không có em quan tâm, anh có cả bụng bia rồi đây này.” Hàn Tố Vân quở trách.
Mấy năm nay Nghiêm Thế Hoa đều mơ màng hồ đồ, hút thuốc uống rượu, tinh thần uể oải, cũng không thể tránh khói vóc dáng trung niên béo phì.
Nghiêm Thế Hoa chỉ biết ngây ngô cười cười: “Anh sẽ thu xếp phòng thể thao ngay lập tức, nhất định sẽ luyện lại vóc dáng.” Hiện tại ông và Vân Vân không cùng tuổi, nhìn quả thực rất giống cha con, Nghiêm Thế Hoa cũng nảy sinh cảm giác nguy cơ.
Hàn Tố Vân trừng ông: “Cũng phải bỏ thuốc lá và rượu nữa.”
“Được rồi, anh bỏ anh bỏ.”
......
“An Tĩnh.” Nghiêm Việt Sầm về phòng ngủ, che mắt cười, “Mẹ tôi trở về rồi. Tôi rất vui.”
An Tĩnh nói: “Tôi cũng vui vẻ thay cậu.”
Nghiêm Việt Sầm hỏi: “Một hệ thống như cậu, cũng biết đến tình cảm của con người sao? Biết tư vị của vui vẻ là gì không?”
An Tĩnh nói: “Tôi không biết.”
Nghiêm Việt Sầm thở dài: “Đương nhiên cậu không biết rồi, niềm vui của cậu chính là 《Mỗi ngày nghỉ đông đều vui vẻ》.”
“Nhưng mà, ở cạnh ký chủ, kèm ký chủ học bài, nói chuyện phiếm cùng ký chủ, thậm chí còn chơi cờ năm quân với ký chủ, đều có thể khiến nguồn dữ liệu của tôi sinh ra hỗn loạn. Số liệu hỗn loạn cũng không phải một hiện tượng tốt, nhưng tôi rất thích cảm giác như vậy, thích cảm giác khi làm những việc này cùng ký chủ.” An Tĩnh nói, “Ký chủ vui vẻ, số liệu của tôi cũng sẽ sinh ra dao động mãnh liệt, tôi nghĩ, đây cũng coi là vui vẻ phải không?”
Nghiêm Việt Sầm trầm mặc: “An Tĩnh.”
“Sao vậy?”
“Cậu biết rằng con người không chỉ có một loại tình cảm là vui vẻ.”
Số liệu hỗn loạn, con người chúng tôi gọi là điện tâm đồ, cũng có một loại số liệu không thể khống chế.
Gọi là động tâm.
An Tĩnh hiểu rất rõ: “Tôi biết, ngoại trừ vui vẻ, còn có bi thương, phẫn nộ, kích động, phiền muộn……”
Nghiêm Việt Sầm bất đắc dĩ: “Được rồi, ngủ ngon.”
_
Học kỳ sau của năm ba, không khí trong mỗi phòng học lớp 12 đã không còn có thể dùng từ ‘ngưng trọng’ để hình dung.
Quả thực rất xứng với hai chữ ‘trang nghiêm’.
Đám học sinh nghịch ngợm hay gây sự nhất lớp đều sẽ cẩn thận không nhiễu loạn kỷ luật ở lớp học. Tại ngã rẽ của cuộc đời, mỗi người đều sẽ có một khoảng thời gian mê mang, chẳng biết sau này sẽ đi đâu về đâu, nhanh chóng cùng nhau giao tranh.
Thành tích của Nghiêm Việt Sầm đã ổn định, lần nào cũng dành hạng nhất. Sau khi mẹ trở về, cuộc sống của hắn lại trở về gia đình ba người hạnh phúc như trước, tính cách hắn cũng trở nên rộng rãi, ở trường học còn giao lưu với mấy người bạn.
Thích Bạch Trà là chủ nhiệm lớp một, trọng tâm vẫn đặt ở lớp một, hầu như không chú ý nhiều đến Nghiêm Việt Sầm.
Con số đếm ngược kỳ thi đại học trên bảng đen dần thay đổi tốt đẹp từng ngày từng ngày, thẳng cho đến khi “Cách kỳ thi đại học còn 30 ngày”.
Một tháng.
Việc liên quan đến hệ thống kia cũng không thể kéo dài thêm nữa.
Thích Bạch Trà dùng bút đỏ gạch chéo trên bài thi.
“Thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm lại tới nộp bài tập. Trong văn phòng chỉ có Thích Bạch Trà, Lê Tẫn đang lên lớp.
“Ừ.” Thích Bạch Trà gật đầu.
Nghiêm Việt Sầm để lại sách bài tập đang định rời đi, giây tiếp theo, cửa văn phòng trước mặt hắn tự động đóng lại.
Bước chân hắn ngừng lại, trước mắt tối sầm.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh té xỉu trên mặt đất.
Thích Bạch Trà trầm tĩnh quan sát, lòng bàn tay hóa ra một lưỡi kiếm băng, không chút do dự hướng thẳng vào Nghiêm Việt Sầm.
“Ký chủ!”
Lưỡi kiếm băng sắc nhọn dừng lại ở khoảng cách một centimet với huyệt Thái Dương của thiếu niên.
Một thiếu niên tóc đen thanh tú bất thình lình xuất hiện trong văn phòng, che chở trước mặt Nghiêm Việt Sầm. Lưỡi kiếm băng kia chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đâm xuyên qua huyệt Thái Dương hắn.
Thích Bạch Trà hóa tan lưỡi băng: “Cuối cùng cũng ra.”
Nếu không dọa hệ thống tự đi ra, cậu phải tự mình rút hồn nó, cách thứ hai này phải thừa nhận rằng có chút thống khổ.
An Tĩnh nửa ngồi xổm, bảo vệ trước người Nghiêm Việt Sầm, mím chặt môi.
Hệ thống có thể thực thể hóa. Ở thời đại các vì sao, hệ thống Học Bá vốn được sử dụng như một gia sư kèm cho học sinh, đương nhiên có thể xuất hiện trong hiện thực.
Tuy nhiên ở thế giới này, nó là người dị thế không có thân phận, vì vậy mới ở trong không gian hệ thống suốt thời gian này.
“Ngươi đến từ thế giới nào?” Thích Bạch Trà lấy sổ ghi chép ra viết vào.
An Tĩnh khẩn trương nói: “Các vì sao.”
“Đánh số.”
An Tĩnh sửng sốt: “..... Tôi không biết.” Đánh số là cái gì?
Thích Bạch Trà ngừng lại: “Xem ra là tình cờ rơi xuống đây.”
Những loại hệ thống ví dụ như hệ thống Xuyên Nhanh, hay hệ thống Ca Hậu đều do người khác sai sử, chuyên xuyên qua các thế giới nhằm thu gom khí vận hoặc tín ngưỡng, đều thuộc về trường hợp nhập cư trái phép đi ngược lại với pháp luật.
Nhưng trường hợp của An Tĩnh có lẽ là trùng hợp gặp phải lỗ hổng thời không đi nhầm tới dị thế, giống như trước đó, Hải Yêu tộc vô tình bị xoáy nước cuốn vào thế giới 493.
Trong thế giới các vì sao, hệ thống Học Bá là một loại khoa học kỹ thuật bình thường, không biết đến sự tồn tại của thần minh, cũng không biết rằng các thế giới nhỏ đều được đánh số.
Phương pháp xử lý tình huống này cũng được chia thành hai loại. Vân Thiển Tịch đi nhầm vào thế giới này, nhưng ở đây, ả đã phạm pháp, đương nhiên phải giải quyết triệt để. Nhưng An Tĩnh lại không làm điều gì ngoài việc mỗi ngày đều đốc thúc con người ta học hành chăm chỉ, theo lý phải ném trở về thế giới ban đầu.
“Ta là người chấp pháp kiêm thần bảo hộ ở thế giới này.” Thích Bạch Trà cúi đầu tiếp tục ghi chép, “Vật phẩm dị thế vốn dĩ không nên tồn tại ở thế giới này. Ngươi không phạm phải sai lầm, ta sẽ không tiêu hủy ngươi, nhưng sau khi tìm ra được ngươi sẽ phải đưa ngươi trở về thế giới cũ của ngươi……” Cậu dừng lại.
Thiếu niên tóc đen cong đầu gối còn lại, quỳ trước mặt cậu, ngẩng đầu cầu xin: “Thần minh đại nhân, tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy cho tới khi thi đại học. Cậu ấy sắp thi rồi, tôi đột nhiên rời đi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy. Ít nhất…… ít nhất hãy chờ một tháng.”
Thích Bạch Trà nhìn An Tĩnh một hồi lâu, hỏi: “Ngươi xác định chỉ cần một tháng?”
An Tĩnh mờ mịt cúi đầu: “Nếu có thể, tôi muốn ở bên cậu ấy cả đời…… Tôi không muốn……” Tôi không muốn rời khỏi cậu ấy.
Một dòng chất lỏng lạnh lẽo lăn trên mặt, An Tĩnh ngẩn người.
Mình đang khóc sao?
Bởi vì không thể buông bỏ?
Thích Bạch Trà nhìn kỹ An Tĩnh: “Hệ thống Học Bá vốn là máy móc học tập lãnh khốc vô tình, ngươi có được tình cảm của con người sao?”
An Tĩnh lắc đầu: “Tôi không biết tình cảm con người là như thế nào.”
Cậu chỉ là một hệ thống, còn là một sản phẩm thất bại bị vứt bỏ.
“An Tĩnh.” Một giọng nói của thiếu niên vang lên từ sau lưng.
An Tĩnh cứng đờ.
“Thì ra cậu…… có thực thể nè.” Nghiêm Việt Sầm không hôn mê lâu, Thích Bạch Trà xuống tay không nặng, cái gì nên nghe căn bản hắn đều nghe được.
“Thầy Thích.” Nghiêm Việt Sầm cũng quỳ bên người An Tĩnh, nắm chặt lấy tay An Tĩnh, “Thầy có thể không tiễn An Tĩnh đi được không ạ? Ở thế giới cũ, cậu ấy không có gì cả, nếu như bị phát hiện sẽ bị đưa đi tiêu hủy, nhưng ở thế giới này, cậu ấy có em, cậu ấy là…… người bạn tốt nhất của em.”
Thích Bạch Trà nhìn hai thiếu niên quỳ thẳng tắp: “......”
Cuối cùng cậu cũng hiểu được cái cảm giác trưởng bối trong vai phản diện gậy đánh uyên ương là như thế nào.
Nghiêm Việt Sầm cũng không quá kinh ngạc trước thân phận phi nhân loại của Thích Bạch Trà: “Hôm đó ở ngoài thư phòng, em đều nghe thấy hết.”
Hắn đã nhìn thấy và nghe thấy tất cả, An Tĩnh trong đầu đương nhiên cũng biết thân phận của cặp chồng chồng Phó tổng không hề đơn giản, tuyệt đối không phải người bình thường. Cho nên, Nghiêm Việt Sầm mới có thể chấp nhận người mẹ thay đổi thân xác nhanh như vậy, mới có thể cam đoan sẽ bảo mật với Thích Bạch Trà ở trường học.
Bí mật mà hắn giữ, không chỉ là thân phận bạn đời của đệ nhất đại gia của Thích Bạch Trà, mà còn là thân phận không phải người bình thường của Thích Bạch Trà.
Hắn đã từng nghĩ rất nhiều lần, thầy Thích là thần thánh phương nào. Đạo sĩ? Thiên sư? Yêu tinh? Tiên nhân?
Không nghĩ tới, là thần minh.
Hắn rất cảm tạ thầy Thích đã ra tay giúp đỡ gia đình hắn giải quyết triệt để một ả nữ tu dùng mị thuật mê hoặc tâm trí con người, cứu mẹ hắn trở về.
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn thầy Thích tiễn An Tĩnh đi.
Thích Bạch Trà nói: “Thầy biết.”
Nghiêm Việt Sầm sửng sốt.
Thích Bạch Trà lời ít ý nhiều: “Đồng phục của em thiếu một cúc áo.”
Ngày đó tâm trí cậu chỉ vội vàng cảm ứng hồn phách của Hàn Tố Vân, không chú ý đến ngoài cửa. Nhưng thời điểm khi bước ra cửa thư phòng phát hiện thấy chiếc cúc áo rơi trên mặt đất, Thích Bạch Trà liền biết rằng Nghiêm Việt Sầm ở bên ngoài đã nghe được tất cả.
Nghiêm Việt Sầm nhấn mạnh lại lần nữa: “Em sẽ không nói ra ngoài!”
Thích Bạch Trà thản nhiên: “Thầy có thể trực tiếp xóa sạch trí nhớ của em.”
Nghiêm Việt Sầm có chút suy sụp. Thần minh cường đại như thế, kết cục thực sự sẽ không thể thay đổi sao?
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía An Tĩnh.
Có một số lời hắn vẫn chưa từng nói ra.
Tỷ như, cảm ơn cậu đã đến bầu bạn.
Tỷ như……
Hắn đột nhiên ôm chầm lấy An Tĩnh: "Có thể ôm được em trong hiện thực, thật tốt.”
Mặt An Tĩnh đỏ lên: “Ký, ký chủ.”
Thích Bạch Trà: “......” Không nhìn thấy gì cả.
Mỗi ngày đều cùng tiên sinh rải cẩu lương, vậy mà cũng có một ngày bị một đứa học sinh cấp ba cùng với một hệ thống trả thù lại.
Nghiêm Việt Sầm quay sang nhìn về phía Thích Bạch Trà, kiên định nói: “Thầy Thích, hôm ấy trong thư phòng thầy đã nói, Phó tiên sinh yêu thầy, không thể buông bỏ thầy, mẹ em yêu cha em, không thể buông bỏ ông ấy. Em còn trẻ, có lẽ em không hiểu cái gọi là tình yêu, nhưng em biết, em thích An Tĩnh, em cũng không thể buông bỏ cậu ấy.”
Thích Bạch Trà: Đủ rồi, cấm comment lặp lại (*).
(*)禁止套娃 – jìn zhǐ tào wá: Cấm bộ oa (bộ oa chính là bộ búp bê lồng Nga): một thuật ngữ được định nghĩa như trên
An Tĩnh ngốc lăng: “Ký chủ……” Nước mắt của hệ thống còn chưa thu về được, khóc thảm hề hề, “Em cũng luyến tiếc anh……”
“..... Được rồi.” Thích Bạch Trà không cảm xúc xé tờ giấy ghi chép về hệ thống Học Bá xuống, ném cho bọn họ.
Cậu cảnh cáo: “Chờ đến ngày em không thích nó nữa, thầy sẽ ném nó về nhà bên kia.”
Pháp lý không vượt qua được tình người. Coi như là…… bồi thường cho hai năm đau khổ của đứa nhỏ này đi. Tuyết Thần tự tìm một cái cớ cho mình.
Ánh mắt Nghiêm Việt Sầm sáng lên, đỡ An Tĩnh đứng dậy.
“Thầy Thích cứ yên tâm, An Tĩnh đời này đều là gia đình của em!”