Thế giới 493.
Trong rừng rậm màu máu sương mù dày đặc, một tinh linh tóc trắng có dung mạo xinh đẹp đang yếu ớt vỗ cánh, hai chân dẫm lên tầng tầng lớp lớp lá đỏ rụng, dựa vào thân cây kịch liệt thở dốc.
Nó chần chừ nhìn lại phía sau lưng.
Tên quỷ hút máu đó..... Đang đuổi theo sao?
90% diện tích của thế giới được bao phủ bởi đại dương, những chủng tộc trên đất liền cũng không vì lý do chung một kẻ thù mà đồng tâm hiệp lực, ít nhất thì Huyết tộc không có đề ra nghị quyết này.
Thời điểm khi Hải tộc còn chưa đem dã tâm đặt vào vùng đất liền này, Huyết tộc và Tinh Linh tộc chính là thiên địch của nhau. Huyết tộc dựa vào hút máu để sinh sống, đứng đầu trong thực đơn của chủng tộc bọn họ là tinh linh, hoặc cũng có thể là máu của các loài sinh vật biển, nhưng không có được mỹ vị của tinh linh, vì vậy thường xuất hiện những tinh linh bị hút khô máu cho đến chết. Tinh Linh tộc gần gũi với thiên nhiên, có tình hữu nghị với tộc Người Lùn qua nhiều thế hệ, họ sẽ thu thập những hạt tinh hạch từ nguồn nguyên tố tự nhiên rồi giao cho tộc Người Lùn, cầu được bảo hộ bình an. Tộc Người Lùn trầm mê với nghề rèn, chế tạo ra vũ khí từ tinh hạch, chuyên dùng để săn giết Huyết tộc, bảo hộ tinh linh.
Ba chủng tộc lớn tương sinh tương khắc, hình thành ra mối quan hệ tam giác: tinh linh cung ứng cho người lùn, người lùn đối phó Huyết tộc, Huyết tộc đuổi bắt tinh linh.
Diện tích lục địa của thế giới 493 rất nhỏ, phần lớn diện tích đều là những mảnh rừng rậm. Vì bảo hộ cho tinh linh, từ rất lâu trước kia Tinh Linh Thần đã chia mảnh rừng rậm thành hai phần, phía Đông xanh tốt um sùm là rừng của tinh linh, sâu trong rừng rậm là quốc gia của tinh linh. Phía Tây như màu đỏ thẫm ướt át của máu chính là rừng huyết, là địa bàn thuộc Huyết tộc, trang viên lâu đài cổ cũng chính là nơi sinh sống của đám quỷ hút máu ngạo mạn. Dưới lớp thổ nhưỡng là vương quốc ngầm của tộc Người Lùn, không gian sinh sống bé nhất.
Khắp rừng rậm đều bị nước biển bao quanh, tựa như một hòn đảo nổi giữa mặt biển.
Không ai có thể vượt qua tầng lớp kết giới này, đám quỷ hút máu chỉ có thể bắt tạm cá lấy máu để đỡ đói bụng, chịu đựng mùi cá tanh khó ngửi.
Thế cân bằng này vẫn luôn được duy trì cho tới khi Hải Thần sinh ra ý đồ muốn nhấn chìm mảnh lục địa cuối cùng, bá chiếm toàn bộ thế giới. Sau khi ba chủng tộc của lục địa đều đã thương vong trầm trọng, bọn họ mới miễn cưỡng ngưng nội chiến. Huyết Thần, Tinh Linh Thần, Người Lùn Thần chưa từng một lần đoàn kết, bấy giờ mới hợp lực tác chiến, đánh bại Hải Thần cường đại nhất, trấn áp ở nơi nào đó không xác định, lập ra kết giới cần phải có ba vị thần minh liên tục thi triển pháp lực gia cố.
(*) Hải Thần của 493 đương nhiên khác với Hải Thần bạn thân của Trà Trà nhá:))))) tôi bí quá không biết dịch thành cái gì nên đành để vậy +.+
Sau trận chiến của bốn vị đại thần, toàn bộ thần minh đều biến mất không tung tích. Đại dương mất đi Hải Thần, các chủng tộc dưới biển liền bắt đầu xảy ra nội loạn, tộc nhân ngư và tộc bạch tuộc ngày ngày đều tranh đoạt vị trí bá chủ của biển cả, không rảnh rỗi để ý đến tình hình trên lục địa.
Toàn bộ thần lực của Tinh Linh Thần đều được sử dụng để gia cố kết giới trấn áp thần, kết giới để bảo hộ tinh linh kia cũng liền biến mất.
Kết giới bảo hộ đã tan biến, đối với đám quỷ hút máu mà nói chắc chắn là một thiên đường mỹ vị.
Vài nhóm người lùn thường xuyên xông ra cản trở quấy rầy bọn họ kiếm cơm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những tiểu tinh linh đi một mình bị lạc đường, khi ra ngoài đụng phải quỷ hút máu, vừa lúc có thể chén một bữa no nê.
Ví dụ như tuyết tinh linh này.
Daniel là một con quỷ hút máu, một con quỷ hút máu đang đói khát.
Tinh linh chia thành rất nhiều chủng loại. Có số lượng đông đảo nhất trong rừng rậm là hoa tinh linh và mộc tinh linh, hiếm lạ hơn thì có tuyết tinh linh, phong tinh linh, thủy tinh linh,... Hôm nay vận khí của gã không tồi, ra ngoài đi săn còn kiếm được một con tuyết tinh linh rất đáng yêu.
Gã đã uống đến phát ngán các thể loại máu của đám tinh linh có mùi hoa lá cỏ cây, hiếm lắm mới được một lần nhìn trúng con tuyết tinh linh này, máu của tuyết tinh linh là mùi vị ngọt lành của nước tuyết.....
Daniel hưng phấn cười rộ lên: "Không bay được nữa à? Ngươi đã bị ta cắn một ngụm, mất quá nhiều máu, còn chạy làm sao được nữa? Ngoan ngoãn lại đây nào, để ta hút khô ngươi ——"
Tuyết tinh linh khiếp sợ buộc phải tiếp tục chạy trốn, bị quỷ hút máu cắn một nhát ngay tại cổ, răng nanh hung hãn nhấn sâu vào động mạch, tham lam uống máu mà con mồi hiến tặng.
Sắc mặt của tuyết tinh linh càng lúc càng trắng bệch.
Cho đến cuối cùng, tuyết tinh linh kia lặng lẽ ngã xuống, máu tươi từ trên cổ chảy xuống nhuốm cho màu của lá cây càng thêm đỏ rực.
Daniel thỏa mãn ợ một tiếng no nê, liếm sạch máu trên khóe miệng: "Hương vị của tuyết tinh linh quả thực tuyệt vời."
Gã nhàn nhã rời đi, bỏ lại một mình tuyết tinh linh ngã trên nền đất chết không nhắm mắt.
_
Thích Bạch Trà một giây trước còn đang ở trong xoáy nước, giây tiếp theo liền bất thình lình xuất hiện trong rừng cây như lửa đỏ.
Dưới chân giẫm lên cành khô lá úa, trong rừng nổi gió lành lạnh khiến người ta phải run rẩy.
Cậu xuyên qua lỗ hổng thời không để tới được đây, nơi truyền tống đến lại không phải khu vực tiếp giáp với khe hở của thế giới này.
Dòng chảy thời không bạo loạn có thể đưa cậu đến bất kỳ nơi nào thuộc thế giới này, đặt chân tại đâu chính là phải dựa vào vận khí.
Hiện tại xem ra vận khí không tồi, ít nhất thì cậu không bị truyền tống vào trong miệng cá mập trắng.
90% diện tích là đại dương, thế nhưng cậu lại bị truyền tống đến lục địa.
Con quái vật bạch tuộc kia không ở đây, không biết đã bị truyền tống tới nơi nào rồi, tư vị trở về quê cũ vừa nghĩ đã thấy rất không tồi.
Thích Bạch Trà nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn chân mình hình như giẫm phải thứ gì.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, đối diện với một gương mặt tái nhợt không hề có sự sống.
Thích Bạch Trà: "......"
Thứ cậu dẫm lên là một bàn tay.
"Xin lỗi." Thích Bạch Trà lập tức dịch ra.
Cậu ngồi xổm xuống quan sát, khẽ cau mày.
Đã chết.
Trên cổ có miệng vết thương do bị răng nhọn đâm thủng, chết vì bị hút khô máu. Lúc trước cậu có điều tra qua tư liệu về thế giới 493, nắm rõ chuỗi thức ăn của thế giới này. Đây chắc hẳn là một tinh linh bị quỷ hút máu giết chết.
Vừa đến đã đụng phải một khối thi thể. Thật là.....
Thật là tình cờ có chút tác dụng.
Thích Bạch Trà phát hiện ở bên hông thi thể có treo một cái lệnh bài, mặt trên có chữ "Ferry" được viết bằng tiếng Đan Mạch.
Không biết vì sao lại là tiếng Đan Mạch, nhưng ngôn ngữ của nơi này cậu có thể nhận biết, chắc chắn là một tin tức tốt. Nếu như là một loại ngôn ngữ hoàn toàn mới lạ, vậy cậu còn phải mất một đoạn thời gian không thông ngôn ngữ, hành động có nhiều khi không tiện.
Từ khối lệnh bài này Thích Bạch Trà có thể biết được hai vấn đề.
Một, ngôn ngữ thông dụng của thế giới này là tiếng Đan Mạch.
Hai, tinh linh này tên là Ferry.
Sau khi Thích Bạch Trà suy ra được hai vấn đề quan trọng, cậu vuốt đôi mắt của tuyết tinh linh xuống. Thân thể của tuyết tinh linh dần dần hóa thành vô số mảnh tuyết, phiêu tán theo gió.
Tuyết tinh linh là hóa thân của tuyết, thà rằng tung bay theo gió chứ không nên phân hủy giữa vũng bùn lầy.
Cá lớn nuốt cá bé là cách thức sinh tồn của thiên nhiên, Thích Bạch Trà chỉ có bằng đó khả năng để ứng đối với người dị thế.
Sau đó, cậu biến bản thân mình thành bộ dáng của Ferry.
Thay bộ trang phục cùng trang sức của tuyết tinh linh sau đó giắt lệnh bài lên thắt lưng, khuôn mặt cũng biến hóa theo hướng đó, sau lưng mọc thêm một đôi cánh trong suốt.
Thế giới này không có con người, duy trì hình thái con người chẳng khác nào muốn thông báo cho toàn bộ sinh vật nơi đây rằng "Ta là người ngoài hành tinh, ta rất có vấn đề". Nếu như vừa tới đã đụng phải một khối thi thể, thân phận này đương nhiên không cần quá rõ ràng.
Thích Bạch Trà đứng bên bờ suối nhìn ngoại hình hiện tại của bản thân, rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra dáng dấp ban đầu.
Hiện tại cậu có thể đi tìm đường về.
......
Vì thế nên đường ra ở đâu?
Nhìn xung quanh chỗ nào cũng giống nhau, thậm chí có bay lên cũng không thể nhìn thấy đỉnh rừng cây đước, Thích Bạch Trà lâm vào trầm tư.
_
"Ợ." Daniel được đánh chén một bữa no nê thỏa mãn ợ một hơi dài, "Sau khi về không ăn nổi bữa tối nữa rồi."
Gã chậm rãi đi về, bỗng nhiên một người đàn ông rơi xuống từ trên cây đước cao lớn trước mặt gã.
Daniel hoảng sợ, lùi về sau một bước.
"Ngươi là ai?" Daniel kinh ngạc nhìn dị chủng trước mắt.
Không có đuôi cá như nhân ngư, không có cánh tinh linh, không có răng nanh của Huyết tộc, dáng người cũng cao hơn một khoảng lớn so với người lùn.
Đây là sinh vật gì? Thế mà gã lại chưa từng gặp qua.
Người đàn ông vừa rơi xuống hiển nhiên không kiên nhẫn đứng vô nghĩa với gã, thấy gã nói tiếng Đan Mạch, đứng lên hỏi một câu tử tế bằng ngôn ngữ đồng dạng: "Ngươi đã gặp qua người giống ta sao?"
Daniel lắc lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loài sinh vật có hình thù kỳ quái này, có chỗ nào giống chứ.
Phó Minh Dã thấy gã không biết, vòng qua người gã bắt đầu đi tìm kiếm tiếp.
"Đợi chút, ngươi coi Daniel ta là không khí à?" Hai mắt Daniel lóe sáng, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, "Tuy rằng ta không biết ngươi là chủng loại mới gì, ta cũng đang rất no rồi, nhưng mùi máu trên cơ thể ngươi thơm quá ha....."
Có thể không thơm sao? Kia chính là máu của thần đấy.
Daniel vươn răng nanh, sau lưng xòe ra một đôi cánh rơi màu đen, hai con ngươi đỏ rực lộ ra vẻ tham lam.
Cảnh tượng này khiến Phó Minh Dã đột nhiên cảm thấy dường như có chút quen thuộc.
Hình như là trong một khoảnh khắc nào đó, sinh vật cũng có một đôi con ngươi màu đỏ, sau lưng cũng xuất hiện một đôi cánh màu đen..... đã mang đến nguy hiểm cho Trà Trà.
Mà khi đó hắn bất lực.
Hình ảnh này chợt lóe qua, Phó Minh Dã căn bản không bắt giữ được bất kỳ manh mối gì, chỉ cảm thấy càng thêm bực bội. Trà Trà sống chết chưa rõ, tung tích cũng chưa rõ, hắn không rảnh lãng phí thời gian và tâm sức ở chỗ này.
Loại cảm giác bất lực và không thể buông bỏ ấy khiến hắn chán ghét không thôi.
Daniel hoàn toàn không biết vị Tà Thần đại nhân đang bạo tẩu bên cạnh, còn không sợ chết vọng tưởng muốn nếm mùi vị máu mới. Ai ngờ răng nanh còn chưa kịp xuyên thủng cái gì, bản thân gã đã ngã lăn trên đất, thống khổ che cổ lại.
Khí đen vô hình quấn quanh cổ gã, càng siết chặt hơn, tròng mắt Daniel trừng lớn, liều mạng giãy giụa, chỉ một chốc lát sau đã không còn tiếng động.
Phó Minh Dã dứt khoát lưu loát hủy thi diệt tích gã kia, chính mình lại biến thành bộ dáng Daniel, trầm ngâm nói: "Suýt chút nữa thì quên, ta còn cần một thân phận."
Không có vị thần minh của thế giới nào lại hoan nghênh những vị khách không mời mà đến, sau khi phát hiện sẽ trực tiếp trục xuất. Trước khi tìm được Trà Trà, hắn không thể có biểu lộ khác thường.
Thật đáng tiếc, Daniel đây là tự dí mình vào họng súng.
_
Trong lâu đài cổ.
"Daniel sao còn chưa về?" Trưởng lão Huyết tộc bất mãn nhìn vị trí trống không duy nhất, "Còn thiếu mỗi gã thôi."
Huyết tộc có tổng cộng mười hai quỷ hút máu thuần chủng, Daniel là vị không đàng hoàng nhất. Quỷ hút máu khi ăn cũng không nhất thiết phải hút khô máu của tinh linh, mỗi lần chỉ cần uống một lượng nhỏ, như thế có thể phát triển lâu dài, đủ để no bụng một thời gian kha khá.
Daniel lại có thú vui rất ác ôn, mỗi lần ăn là phải ăn no căng, cứ một lần là một tinh linh bị giết chết, quả thực rất lãng phí. Ngoài ra gã ta còn rất phóng túng, đã một nghìn tuổi, bạn giường thì nhiều vô kể, trong khi một đối tượng kết hôn cũng không có. Để có được con nối dõi của Huyết tộc đã rất khó, hậu duệ Huyết tộc thuần chủng cao quý còn khó có thể ra đời gấp bội lần, bọn họ đều đang rất sốt sắng bởi vấn đề đó.
"Daniel tương đối ham chơi, còn chả biết đã chạy đi đâu rồi đâu." Một phụ nữ Huyết tộc khác trên tay nâng một chiếc ly chân dài, khẽ nhấm nháp máu trong ly, "Gã không về thì chúng ta không đợi gã, cứ trực tiếp triển đi."
"Bữa tối hôm nay cũng thật hiếm lạ, đây là máu thủy tinh linh sao? Hương vị giống với nước suối....."
Lời còn chưa dứt, một con quái vật bạch tuộc khổng lồ bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, xuyên qua trần nhà, đập nát cái bàn ăn xấu số.
"A!"
Nhóm Huyết tộc lập tức tránh ra. Lâu đài cổ vừa tu sửa vô cùng rộng lớn lộng lẫy nguy nga tráng lệ, nhưng cuối cùng lại bị con bạch tuộc kia phá nát tan tành khiến bọn họ khổ đến nỗi chỗ để chân cũng không có.
"Con bạch tuộc này là chủ đề bữa ăn hôm nay à?" Một Huyết tộc đang vô cùng sốc, ngớ ngẩn hỏi một câu.
Quái vật bạch tuộc vung xúc tua, hung hăng quật mạnh vào bức tường làm cho bức tường nào đó lại lung lay như sắp đổ.
Nhóm Huyết tộc vội vàng chạy trốn loạn xạ, thét to: "Hiển nhiên ngươi mới là chủ đề bữa ăn của nó!"
_
Thích Bạch Trà lại lần nữa bị lạc phương hướng trong rừng, dừng chân nhìn sắc trời đang dần tối lại.
Cánh rừng này quá rộng, dù cho có đi theo bất kỳ hướng nào cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cậu chưa từng xem qua bản đồ của nơi này, cũng không rõ lắm về sức mạnh căn nguyên của thế giới 493, không thể điều động thần lực để dò đường.
Thích Bạch Trà thở dài, lặng lẽ ngồi trên một tảng đá lớn, chống má bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
Nếu có ai đó đi ngang qua đây thì tốt rồi, cậu còn có thể hỏi đường.
Đang nghĩ ngợi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bụi cỏ bị đẩy ra.
Phó Minh Dã cũng đang lạc đường nhìn thấy tuyết tinh linh ngồi dưới ánh trăng, đuôi lông mày khẽ động.
Tốt quá rồi, có người để hỏi đường rồi.