Nhân viên công tác tại hiện trường lập tức tiến lên ngăn cô ta, trợ lý của Tần Dĩ Nhu cũng chạy ra kéo cô ta lại: "Chị Dĩ Nhu, chị Dĩ Nhu, chị bình tĩnh một chút."
Mấy người đồng tâm hiệp lực kéo Tần Dĩ Nhu ra, cảm xúc của Tần Dĩ Nhu vẫn mất khống chế như ban nãy. Trợ lý hoảng loạn gấp gáp chuồn ra ngoài gọi điện cho người đại diện của Tần Dĩ Nhu: "Alo? Chị Vân, chị mau chóng tới trường học ngay, cảm xúc của chị Dĩ Nhu đột nhiên không quá bình thường....."
Lão Lý lúc này lại run rẩy đứng dậy, cự tuyệt cái nâng của người khác, đi đến trước mặt Thích Bạch Trà: "Có thể đưa video cho tôi xem lại được không?"
Thích Bạch Trà gật gật đầu, đưa điện thoại cho ông.
Lão Lý chăm chú nhìn cậu bé đang hết mình nhập tâm tấu dương cầm trong video, vẻ mặt kích động: "Đúng, chính là cảm giác này?"
Chính là cảm giác này, đây mới chính là thể hiện tình cảm của ca khúc này một cách triệt để.
Ban nãy Tần Dĩ Nhu tấu đàn dường như mang một gương mặt giả tạo hoàn mỹ, bên trong lại xấu xí kinh tởm, lộ ra một cảm giác không hề ổn.
Đạo diễn khó hiểu hỏi: "Thầy Thích, chuyện này là sao? Người trong video là ai vậy?"
Thích Bạch Trà nói: "Cậu ấy tên Mạnh Tinh."
"Tôi vô tình biết được nó, phát hiện thấy đứa nhỏ này đang phải chịu một nỗi ủy khuất rất lớn." Thích Bạch Trà nói, "Tôi có thể giải thích thay cho cậu ấy về quá trình thực sự để sáng tác ra ca khúc «Tuyệt vọng» này."
Lão Lý: "Sao cơ? Nguyện lắng tai nghe kỹ."
Những người khác vừa thấy lão Lý lên tiếng, có nhiều thắc mắc không lý giải được cũng chỉ có thể tạm thời nuốt trở về, nghe Thích Bạch Trà kể chuyện.
"Đứa nhỏ này lớn lên tại cô nhi viện, từ nhỏ đã có chút hướng nội, may mắn có viện trưởng của cô nhi viện ở bên dẫn dắt bầu bạn nên dần dần chuyển biến tốt đẹp, coi viện trưởng trở thành người thân duy nhất của cậu ấy. Thiên phú âm nhạc của cậu ấy rất cao, khát khao rằng sẽ đạt được thành tựu trong giới âm nhạc, sau đó báo đáp người mẹ viện trưởng của mình."
"Đáng tiếc rằng ngày mà cậu ấy nhận được giấy thông báo trúng tuyển từ Học viện Âm Nhạc thành phố S, viện trưởng xuất huyết não qua đời, chuyện này liền trở thành nỗi tiếc nuối vĩnh viễn của cậu ấy."
Trong mắt mọi người không khỏi lộ ra sự tiếc hận.
"Trong bốn năm nay, cậu ấy sáng tác ra một bài hát tên «Tinh nguyện», là món quà cậu ấy muốn dành tặng cho người mẹ viện trưởng đang ở trên bầu trời của mình. Cậu ấy đem bài hát «Tinh nguyện» này cùng một bài hát đích thân sáng tác khác gửi đến studio của Lưu Khải Thanh."
Nghe đến đây, Lưu Khải Thanh hoang mang chỉ chỉ mình: "Tôi?"
"Đúng. Lưu tiên sinh, Mạnh Tinh gửi cho anh hai bản thảo, một bản là «Tinh nguyện», một bản là «Bờ biển»." Thích Bạch Trà nói.
«Bờ biển» là khúc nhạc phổ đầu tiên chính Mạnh Tinh tự tay gửi đến studio của Lưu Khải Thanh. Trên thực tế cậu chỉ nộp một bản này, nhưng không quan trọng.
Lưu Khải Thanh vỗ đầu một cái: "Tôi nhớ ra rồi! Lúc ấy tất cả các bản thảo gửi đến đều được trợ lý sàng lọc, cuối cùng chọn ra được năm bài để tôi tự mình xem qua. Xuất sắc nhất chính là «Lưu luyến» và một bài «Bờ biển» này, tôi còn do dự trong chốc lát, sau đó cảm thấy «Lưu luyến» có vẻ thích hợp hơn một chút, liền không sử dụng đến bài còn lại. Thì ra bản nhạc đó chính là do đứa nhỏ này viết."
Đương nhiên đều rất xuất sắc rồi, cả hai ca khúc đều do Mạnh Tinh viết. Khác nhau ở chỗ «Tinh nguyện» là tác phẩm tâm huyết Mạnh Tinh, «Bờ biển» có lẽ không tốn nhiều tâm huyết như thế.
Lưu Khải Thanh lại nói: "Nhưng tôi chưa xem qua bài hát «Tinh nguyện» kia, có thể đã bị người bên dưới bỏ lại..."
Thích Bạch Trà lắc đầu.
"Mạnh Tinh nộp xong bản thảo vẫn ngồi chờ kết quả, nhưng mãi vẫn không thấy được, cậu ấy nghĩ mình không được chọn, cũng không quá quan tâm. Sau đó lại đem «Tinh nguyện» nộp lên làm bài tập cuối kỳ, cuối cùng cậu ấy phát hiện..... Thật ra bài hát đó của cậu được chọn, chỉ là trên cột sáng tác đã bị đổi thành tên của một người khác."
"«Tinh nguyện», bị đổi thành «Lưu luyến». Người soạn nhạc Mạnh Tinh, biến thành Tần Dĩ Nhu."
Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đây chính là trộm bài hát!
Tần Dĩ Nhu hét chói tai: "Anh nói bậy! Anh câm miệng ——"
Thích Bạch Trà lạnh lùng liếc mắt qua, trong phúc chốc Tần Dĩ Nhu cảm thấy một luồng khí lạnh đến thấu xương, lời nói không tài nào thốt ra nổi.
Tần Dĩ Nhu quả thực đã kích động quá mức, rất khó để người khác không hoài nghi.
Sắc mặt Lưu Khải Thanh dần trở nên khó coi.
Chính vì bản nhạc đó mà anh mới đánh giá cao tài hoa của Tần Dĩ Nhu, từ đó luôn có sự hảo cảm rất đỗi tự nhiên đối với cô ta, vì thế mới cho cô ta nhiều tài nguyên và cơ hội đến vậy, thậm chí còn giới thiệu cả nhân mạch cho cô ta.
Nhưng nếu ngay từ ban đầu anh đã tán thưởng sai người, vậy người anh nâng đỡ chính là một kẻ tiểu nhân phẩm hạnh ti tiện, rốt cuộc từ trước tới giờ anh đã và đang làm cái gì?
Anh ta trầm trọng hỏi: "Thầy Thích có chứng cứ không?"
"Tất cả những bản thảo mỗi người gửi tới đều được xếp với nhau trong cùng một căn phòng. Khi cô ta giao nhạc phổ đã nhìn thấy «Tinh nguyện» của Mạnh Tinh, biết ca khúc xuất sắc này nhất định sẽ được chọn, lòng tham nổi lên, nhân lúc người ta không chú ý liền mang bản thảo của Mạnh Tinh bỏ vào túi mang đi, in một bản khác, đổi thành tên mình rồi nộp trở về, cứ như thế thay mận đổi đào." Thích Bạch Trà bắt đầu nói bừa.
Giấu đi chuyện hệ thống không hợp với lẽ thường, bịa đặt ra lời giải thích hợp tình hợp lý, cậu cũng hao tâm tổn sức quá đi mà.
"Đúng là có khả năng này, nhưng đây vẫn chỉ là suy đoán của thầy thôi, không được tính là chứng cứ." Lưu Khải Thanh nói.
Trộm cắp là một chuyện không thể coi khinh, anh cần phải xử lý thật nghiêm khắc.
"Tra camera lúc ấy là rõ rồi." Camera có thể bị cậu thao túng thành thuật ảo ảnh, những điều gì chưa xảy ra cũng có thể làm giả được.
Một sự kiện siêu nhiên, đương nhiên phải dùng năng lực siêu nhiên để giải quyết. Tần Dĩ Nhu ỷ vào hệ thống làm việc không để lại dấu vết khiến cho Mạnh Tinh oan uổng không có chỗ biện giải, Thích Bạch Trà cũng có thể tạo camera giả khiến Tần Dĩ Nhu phải ngậm bồ hòn.
Thần kinh của Tần Dĩ Nhu vốn đang căng chặt, vừa nghe muốn tra camera, dần dần bình tĩnh lại, càng cảm thấy Thích Bạch Trà căn bản không có cái gọi là chứng cứ, hoàn toàn chỉ là tung hỏa mù.
Làm sao có thể có chứng cứ chứ? Cái gì mà trộm đổi bài hát, quá nực cười. Bản kia là do chính hệ thống trong đầu cô ta trực tiếp bày ra, còn cần gì mình phải đi trộm. Muốn tra camera cũng không tra nổi kết quả gì.
Diễn, tiếp tục diễn đi. Xem anh ta còn diễn ra được trò gì nữa.
Lưu Khải Thanh chần chừ gật đầu: "Tôi sẽ lập tức bảo người tra camera lúc đó."
Lão Lý quan tâm hỏi: "Vậy đứa nhỏ kia sao rồi?"
Không cần đến chứng cứ, chỉ bằng một đoạn video ngắn ông đã chọn tin tưởng Mạnh Tinh.
Nếu như âm nhạc giống con người, Mạnh Tinh chính là tiếng đàn sạch sẽ, ông rất thích, chắc chắn phải tin tưởng đứa nhỏ kia. Kỹ xảo của Tần Dĩ Nhu dù có cao minh đến mấy, nhưng nội tâm dơ bẩn, ông sợ hư mất lỗ tai.
"Sau khi «Lưu luyến» được phát hành, cậu bé cũng nộp «Tinh nguyện» lên làm bài kiểm tra cuối kỳ, bị chụp cho cái mũ đạo nhạc, nhận hết mọi phỉ báng." Thích Bạch Trà bình tĩnh nói.
Lão Lý tức giận đến mức thổi râu trừng to mắt: "Nực cười!"
Những người khác cũng hít một hơi.
Chả cần nhìn đến camera theo dõi, bọn họ đã tin lời nói của Thích Bạch Trà đến bảy tám phần.
Nhìn Thích Bạch Trà thật sự rất không giống người sẽ nói dối.
Huống chi đoạn video vừa nãy mọi người đã tận mắt nhìn thấy. Ai cũng không giải thích được khúc nhạc Tần Dĩ Nhu vừa mới sáng tác tại hiện trường, vì sao đã bị một cậu bé khác diễn tấu vào hôm qua.
"Đứa nhỏ kia từ bé đã rất hướng nội, lại mất đi người thân, vất vả lắm mới đi lên được một chút, vậy mà ca khúc muốn gửi gắm đến người thân lại bị đạo, còn bản thân thì trở thành người ăn cắp, bị cười nhạo bắt nạt, tinh thần suy sụp, hôm trước vừa mới tự sát ở đỉnh tòa nhà nọ."
Lão Lý suýt chút nữa không đứng vững: "Đứa nhỏ ấy qua đời rồi?" Nếu một thiên tài lại phải chết trong một hoàn cảnh tuyệt vọng đến như vậy, ông có chết cũng phải đội mồ sống lại!
"Không, được cứu rồi."
Không đợi mọi người thở phào một hơi, Thích Bạch Trà lại nói: "Nhưng cũng bởi vậy nên bị trường học đình chỉ, trong vòng ba ngày tới phải dọn khỏi ký túc xá, không có nhà để về."
"Trong một tâm trạng như vậy, cậu ấy đã sáng tác ra ca khúc «Tuyệt vọng» này."
_
Sau khi nghe hết tất cả những lời này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Dĩ Nhu mang theo vô số khiển trách, còn có cả khinh thường và chán ghét.
Nếu việc này là thật, cô ta đâu chỉ trộm mất một ca khúc, mà đó chính là trộm đi cả một mạng người!
"Các người nhìn tôi làm cái gì?" Tần Dĩ Nhu nhìn bốn phía xung quanh, cười lạnh, "Tất cả các người đều không tin tôi, tin anh ta có phải không?"
Mọi người im lặng.
So với cảm xúc quá khích đột ngột phảng phất có chút chột dạ của Tần Dĩ Nhu, đương nhiên lời tự thuật bình tĩnh không nghiêng không lệch của Thích Bạch Trà càng đáng tin hơn.
"Anh Lưu, anh Lưu hãy tin em, em không có làm." Tần Dĩ Nhu mong ngóng nhìn Lưu Khải Thanh, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, "Anh đừng tin tưởng ngôn từ phiến diện của anh ta, năng lực của em thế nào anh đều biết rõ, em sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?"
Lưu Khải Thanh tránh khỏi tầm mắt của cô ta: "Anh sẽ đi điều tra camera rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ bôi nhọ em."
Đi tra camera, ý tứ chính là vẫn hoài nghi.
Anh ta dao động.
"Được, đi tra camera, đi tra luôn đi, lập tức tra đi!" Dù sao cũng tuyệt đối sẽ không tra ra được cái gì, cô ta không sợ.
Chỉ là thể diện của cô ta trước mắt mọi người đã bị Thích Bạch Trà phá hỏng hoàn toàn, hiện tại Tần Dĩ Nhu đang căm hận cậu vô cùng.
Tần Dĩ Nhu oán độc nhìn chằm chằm cậu: "Thích tiên sinh, anh bịa đặt như vậy trước mặt mọi người, tôi có thể tố cáo khiến anh phải vào tù vì tội phỉ báng người khác. Anh có phải là antifan của tôi không? Đặc biệt chọn chương trình tạp kỹ ngày hôm nay, nói năng lung tung bịa một đống chuyện muốn tôi phải thân bại danh liệt!"
Thích Bạch Trà vẫn bình tĩnh như cũ: "Bằng không cô Tần hãy giải thích một chút, ca khúc cô sáng tác tại hiện trường hôm nay vì sao lại giống y như đúc của người khác?"
Tần Dĩ Nhu lạnh lùng nói: "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã nói dối. Ca khúc hôm nay không phải tôi ngẫu hứng sáng tác nên, là tôi đã viết xong từ trước, tôi đã chuẩn bị từ sớm, biểu hiện như vừa rồi là vì hiệu ứng cho chương trình. Nếu các người không tin tôi, bây giờ tôi sẽ về nhà tôi lấy bản nhạc đã viết xong từ trước, các người cầm camera theo dõi một đường, tuyệt đối sẽ không có giả dối "
Nói như vậy có chút vả mặt. Lúc trước cô ta còn thề son thề sắt rằng tự sáng tác tại hiện trường, bây giờ lại sửa miệng thành đã sớm có chuẩn bị, nhưng cô ta không rảnh để lo này nọ. Dù sao nói dối tội cũng nhẹ hơn đạo nhạc.
Trong đầu cô ta vội vã gọi.
[Hệ thống, hệ thống, mau chóng tạo ra một bản «Mê mang» đưa vào nhà tôi!]
[Hệ thống! Hệ thống có nghe được không? Trả lời ngay!]
Nhưng dù cho cô ta có kêu gào như thế nào, hệ thống Ca Hậu lúc này đều giả chết không lên tiếng.
Thần minh đại nhân đã cảnh cáo, ngoại trừ lúc kiểm tra cung cấp cho Tần Dĩ Nhu mội phần nhạc phổ của «Tuyệt vọng», nếu còn dám làm bất kỳ điều gì dư thừa, sẽ băm nó thành ngàn mảnh.
Không nhận được câu trả lời từ hệ thống, Tần Dĩ Nhu lập tức luống cuống.
"Ngược lại tôi muốn hỏi một chút, tại sao cậu ta lại có thể đàn ra bản nhạc mà tôi đã viết sẵn từ trước, hay cậu ta là sasaeng fan của tôi, chạy đến nhà tôi trộm bản nhạc đi?" Tần Dĩ Nhu ngoài mạnh trong yếu lên tiếng chất vấn.
"Cô Tần cứ nói đùa, nhà cô mỗi ngày đều có một đoàn vệ sĩ trợ lý vây quanh ra ra vào vào, đã có vài lần Mạnh Tinh muốn tìm cô hỏi cho ra chuyện, cơ hội tiến vào còn không có, làm sao có khả năng trộm được bản nhạc đi?" Thích Bạch Trà nói.
"..... Được, vậy cứ cho là bản nhạc này do cậu ta viết, cậu ta cũng chỉ mới sáng tác ra vào ngày hôm qua. Một ngày hai mươi tư tiếng tôi đều ở dưới máy quay để ghi hình, trong ký túc xá có hết cameras, làm sao trộm được bản nhạc của cậu ta?" Tần Dĩ Nhu vẫn tiếp tục giảo biện.
Giang Nghiên đột nhiên chen mồm vào: "Không đúng nhá, ngày hôm qua lúc Phương Nhã Nhi bị thương được đưa đến bệnh viện, ghi hình bị gián đoạn, chúng ta đều có một thời gian tự do vào buổi trưa mà."
Tần Dĩ Nhu: "......" Anh không nói gì cũng không ai bảo anh câm đâu!
Lưu Khải Thanh hỏi: "Buổi chiều hôm qua em đang ở đâu?"
Tần Dĩ Nhu nói: "Em ở ký túc xá nghỉ ngơi!"
Vẻ mặt Thích Bạch Trà sừng sững không đổi.
Ngại quá ngại quá, camera theo dõi trong ký túc xá của Tần Dĩ Nhu cũng bị cậu động chân động tay, đảm bảo không hề nhìn được bóng người Tần Dĩ Nhu.
Hiện tại giằng co nhau cũng không cho ra được kết quả gì, phải xem xét lại camera ở studio của Lưu Khải Thanh và ở ký túc xá của Tần Dĩ Nhu mới biết được.
Chương trình đến nỗi này rồi cũng không quay được nữa, Lưu Khải Thanh đi tra camera ở studio, tổ chương trình phải đi lấy hình ảnh camera ở ký túc xá.
Lúc này, người đại diện của Tần Dĩ Nhu cũng đã chạy đến.
"Thích tiên sinh, chúng tôi yêu cầu nói chuyện riêng với anh." Người đại diện chính là chị Vân nghiêm túc nói.
Thích Bạch Trà không từ chối.
Ra khỏi phòng âm nhạc, ba người vào lớp học trống ở cách vách.
Trên đường tới đây Ngô Vân đã nghe trợ lý trình bày lại đại khái chuyện vừa xảy ra, hiện tại cũng rất đau đầu. Cô không rõ ràng lắm việc Tần Dĩ Nhu đạo nhạc có phải là thật hay không, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, giá trị thương mại hiện giờ của Tần Dĩ Nhu rất cao, công ty muốn bảo vệ cô ta.
Cho nên chuyện này nếu là thật, cũng phải biến thành giả.
"Anh sẽ hối hận. Tôi vốn dĩ không có đổi lấy bản nhạc kia, buổi chiều ngày hôm qua cũng sẽ xác nhận tôi thực sự ở ký túc xá, anh muốn người khác đi tra camera chính là đang tìm đường chết, bây giờ chỉ còn chờ cảnh sát đến tóm cổ anh mà thôi!" Tần Dĩ Nhu phẫn nộ nói.
Vốn dĩ cô ta còn đang tiếc rằng Phó tổng đi mất rồi, không thể thưởng thức màn biểu diễn xuất sắc của cô ta. Thế nhưng lúc này lại cảm thấy thật may mắn vì Phó tổng đi rồi, không nhìn thấy trò khôi hài ban nãy.
Ngô Vân vỗ vai trấn an tinh thần cô ta. Dù cho camera cho ra được kết quả gì, vẫn có một thứ không thể phủ nhận, trong tay đối phương còn có video đứa nhỏ kia đàn dương cầm, thời điểm diễn tấu sớm hơn Tần Dĩ Nhu, chỉ riêng điểm này đã không thể tẩy sạch.
Càng hot thì điểm đen trên người càng nhiều. Tần Dĩ Nhu hot lên quá nhanh, người muốn kéo cô ta xuống ngựa nhiều không đếm xuể, chỉ cần nguy hiểm một chút đã có thể khiến mọi việc bị bới thành chuyện lớn, có thể giải quyết riêng được là tốt nhất.
"Thích tiên sinh, tôi không biết anh bị ai sai sử, vì sao lại muốn làm như vậy. Hành vi của anh đã tổn hại đến danh dự của Dĩ Nhu, chúng tôi có thể tố cáo anh bất cứ lúc nào." Khẩu khí của Ngô Vân rất đỗi hùng hồn, "Nhưng chúng tôi không muốn đuổi cùng giết tận, mặc kệ người sau lưng anh cho anh bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho anh nhiều hơn. Chỉ cần anh ra ngoài làm sáng tỏ với tổ chương trình, nói anh là antifan, những lời vừa rồi đều là nói năng lung tung, tiến hành xin lỗi với Dĩ Nhu, chúng tôi có thể chuyển một trăm vạn đến tài khoản cá nhân của anh."
"Anh là một giáo viên, một trăm vạn đối với anh mà nói có khả năng cả đời cũng không kiếm nổi, chỉ cần anh làm sáng tỏ và xin lỗi, liền có thể nhận được số tiền đó."
Thế nhưng cho dù hai người phụ nữ đó có đe dọa và dụ dỗ như thế nào, chàng trai trước mắt vẫn hai tay xỏ túi như cũ, tư thế ung dung đứng trên bục giảng, đến nửa ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho người ta, không hề có nửa phần hứng thú với lời đề nghị của hai người đó.
Ngữ khí của Ngô Vân dần không kiên nhẫn: "Thích tiên sinh, anh đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không cần một trăm vạn cũng được, vậy phải đi ăn cơm tù ——" Cô đột nhiên nghẹn họng.
Chàng thanh niên trước mắt này làm như vô ý đưa tay vào túi áo lấy ra một thứ, cúi đầu đeo chiếc nhẫn giao châu nổi tiếng nhất thế giới lên ngón áp út, trân châu mượt mà được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phát ra những tia sáng lấp lánh rực rỡ.
Cậu nâng mắt cười cười.
"Cô cho rằng cô đang uy hiếp ai?"
_
Trong phòng điều hành.
"Có kết quả chưa?"
"Có....." Đạo diễn đang mồ hôi đầy đầu, ngoại trừ nóng, còn rất sầu.
Kết quả đã có, buổi chiều ngày hôm qua Tần Dĩ Nhu không ở trong ký túc xá, hành vi nói dối của cô ta đã chính thức tự đập chết mình. Ngoài ra, Lưu Khải Thanh đã tra được camera lúc trước, nhìn ra được hình ảnh Tần Dĩ Nhu đã đem nhạc phổ của Mạnh Tinh cất vào trong túi mang ra ngoài.
Chân tướng không cần nói cũng biết.
Vất vả quá mà, ông làm ra cái chương trình tạp kỹ này, đầu tiên là Phương Nhã Nhi bị thương nằm viện, sau đó lại đến vụ bê bối của Tần Dĩ Nhu, quả nhiên là có độc.....
Hiện tại ông không biết làm thế nào mới là tốt. Việc này không phải một đạo diễn nhỏ như ông có thể quyết định được, công ty quản lý của Tần Dĩ Nhu và studio bên Lưu Khải Thanh còn chưa biết sẽ tỏ thái độ gì.
Nếu phá tin tức, phải áp chế một vụ việc này xuống trong lòng ông rất không dễ chịu. Còn nếu phát đi, phân đoạn của Tần Dĩ Nhu khẳng định đều phải cắt hết, một đống phiền toái ngập đầu.
Chính vì việc này mà ông sầu đến mức sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên nghe được có người hỏi kết quả, theo bản năng trả lời có, ngẩng đầu lên vừa thấy là Thích Bạch Trà.
Một lần nữa nhìn thấy người thanh niên dung mạo xuất sắc ấy, tâm tình của đạo diễn trở nên phức tạp.
Thích Bạch Trà hỏi: "Những việc vừa rồi đều đã ghi lại cả rồi chứ?"
Việc Tần Dĩ Nhu đàn khúc nhạc kia, việc cậu truyền phát video của Mạnh Tinh, việc cậu đã vạch ra chân tướng về ca khúc bị Tần Dĩ Nhu ăn cắp và quá trình thực sự để sáng tác ra «Tuyệt vọng», toàn bộ đều đã được camera ghi lại.
Đạo diễn trả lời theo bản năng: "Ghi lại rồi....."
Thích Bạch Trà gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Đạo diễn kinh hãi: "Cậu muốn làm gì?"
Thích Bạch Trà nói: "Đăng lên Internet."
Còn có video Tần Dĩ Nhu trộm nhạc phổ, video Mạnh Tinh ngẫu hứng đàn «Tuyệt vọng», tất cả đều phải đóng gói rồi đăng lên.
Cậu muốn trừng phạt khiến kẻ giả mạo phải bị khiển trách đến tuyệt vọng, còn người bị hại được trở về trong sự trong sạch và vinh quang, đồng thời cho những người bên ngoài biết thế nào là sự thật và chân tướng.
Đạo diễn vội vàng nói: "Không được, nội dung của chương trình không thể bị lộ ra ngoài, hơn nữa việc này còn cần phải thương lượng với công ty quản lý bên kia, không thể tự chủ trương, tôi không có quyền lên tiếng, dù sao cũng không thể....."
Ông cũng không thể nói nên lời.
Đôi mắt mở to.
Ngón tay thon dài của Thích Bạch Trà đặt trên bàn, mảnh mai xinh đẹp.
Đạo diễn liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc nhẫn kia trên ngón áp út.
Viên đá đó đã từng được đăng lên báo chí, từng làm điên đảo rầm rộ trên tivi, internet, người đàn ông được mệnh danh là người giàu có nhất Trung Quốc đã trao nước mắt giao nhân cho người thương của hắn.....
"Tiên sinh nhà tôi chính là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này." Thích Bạch Trà rũ mắt nhìn ông, "Ông nghe anh ấy, anh ấy nghe tôi."
"Hiện tại ông đã biết ai có quyền lên tiếng chưa?"