Nhưng anh rất keo kiệt
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Phó Minh Dã vào phòng tắm súc miệng tới tận ba lần, khi đi ra lòng vẫn còn sợ hãi: "Tại sao giấm lại chua thế chứ?"
"?"
Thích Bạch Trà mê man: "Chẳng lẽ giấm có vị ngọt à?"
Phó Minh Dã: "... Anh nói tại sao nó lại chua đến vậy."
"Theo đuổi thần tượng là hành vi của con người bình thường." Thích Bạch Trà ăn một miếng thịt bò, "Nhưng uống một bát giấm thì không phải."
Bất kỳ ai uống trọn một bát giấm đầy như thế đều sẽ bị chua đến mức phun hết ra ngoài.
Hiện tại, Phó Minh Dã không phải người, cũng chẳng phải thần, hắn là một vại giấm.
Hơn nữa vại giấm này hiện tại còn chưa phát tiết hết bất mãn. Phó Minh Dã không cãi nhau với Thích Bạch Trà, khi ghen tuông tức giận cũng chỉ có thể đòi lại ở trên giường, nhưng bây giờ vì nguyên nhân cơ thể của Thích Bạch Trà, hắn chỉ có thể nhịn.
Ngay cả hương vị của hắn là gì đều viết rõ ràng trên mặt.
Trong tivi đột nhiên truyền ra tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông, ngả ngớn vô cùng.
Trên màn hình lại hiện lên khuôn mặt mang mầm tai họa của Giang Nghiên, trang phục đỏ thẫm, tóc đen rối tung, điên đảo chúng sinh.
Phó Minh Dã phản ứng mãnh liệt: "Sao em còn chưa đổi kênh!"
Thích Bạch Trà: "Hả?"
"Em không nhìn thấy anh đang ghen à?" Phó Minh Dã không thể chịu đựng nổi bắt đầu lên án, cầm lấy điều khiển tivi, chuyển kênh sang bản tin thời sự.
Trên tivi rốt cuộc cũng không còn xuất hiện khuôn mặt khiến Phó Minh Dã ghét cay ghét đắng nữa.
Thích Bạch Trà cắn đũa, sau đó buông xuống nói: "Em nhìn thấy rồi, anh uống một bát giấm lớn ơi là lớn, còn chạy đi nôn ra nữa."
"Chẳng lẽ không có chuyện gì mà đột nhiên anh lại đi uống giấm sao?" Phó Minh Dã căm phẫn nói, "Anh đang ám chỉ với em là anh ghen, em mau tới dỗ anh đi."
Thích Bạch Trà tuy biết nhưng vẫn ung dung: "Phó tiên sinh, anh là đang cố gợi việc này lên thì có."
Phó Minh Dã tủi thân nói: "Vậy mà em còn chưa dỗ dành anh. Em không chuyển kênh. Em không quan tâm tới cảm thụ của anh một chút nào."
Thích Bạch Trà kín đáo nở nụ cười, nhét một miếng thịt gà vào trong miệng.
Những lúc bình thường thế này, bộ dáng ghen tuông của Phó tiên sinh trông thật đáng yêu.
Còn về bộ dáng ghen tuông không bình thường... Đương nhiên chính là ném Thích Bạch Trà lên giường như vậy đó.
Khi Phó Minh Dã nhìn thấy Thích Bạch Trà thờ ơ hờ hững đang ăn uống rất chăm chú, biểu cảm càng thêm không thể tin được: "Ngay cả đồ ăn của anh mà em cũng chiếm luôn."
Ánh mắt hắn nhìn Thích Bạch Trà y như đang nhìn một tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa.
Phó Minh Dã đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt trầm xuống: "Hiện tại em không thể ăn mấy món này, chẳng phải em nói đang ăn kiêng sao?"
Tay cầm đũa của Thích Bạch Trà hơi ngừng lại: "Nhưng em muốn ăn. Ai bảo anh mua nhiều như vậy làm gì."
Phó Minh Dã nhấn mạnh: "Em đang bị trĩ."
"... Anh không cần nhấn mạnh vậy đâu." Cậu thực sự không có bị trĩ mà.
Phó Minh Dã chỉ chỉ cháo trắng trên bàn: "Anh mua cho anh ăn. Phần của em đây này."
Thích Bạch Trà yếu ớt lên tiếng: "Ăn một chút cũng không ảnh hưởng gì nhiều, không sao cả."
Phó Minh Dã cự tuyệt: "Không được ——"
"Phó tiên sinh muốn ngược đãi em sao?" Thích Bạch Trà cụp mắt, trưng ra biểu cảm mong manh buồn bã, "Mới kết hôn một năm, thậm chí cơm cũng không cho em ăn."
"......" Vị thần mẹ nó đang bị cáo buộc tội ngược đãi và không cho ăn cơm.
Tuy rằng biết thanh niên nhà mình đang nói hươu nói vượn, nhưng khi Phó Minh Dã nhìn thấy dáng vẻ ảm đạm buồn bã bị tổn thương của Thích Bạch Trà, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Thân phận trên tư liệu cho thấy, Trà Trà không cha không mẹ, cũng không có bất kỳ họ hàng thân thích nào, là một đứa nhỏ đã sớm bị vứt bỏ ở cô nhi viện.
Phó Minh Dã tự động bổ não hình ảnh Trà Trà khi còn nhỏ nhẫn nhịn chịu đói trong cô nhi viện, liền đau lòng vô cùng.
Hắn thả nhẹ thanh âm, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi được rồi, em ăn đi ăn đi." Dù sao thì bệnh của Trà Trà hắn cũng sẽ trị khỏi, không ăn kiêng cũng không có vấn đề gì.
Thích Bạch Trà mãn nguyện cười, nhấc đũa tiếp tục gắp đồ ăn.
Phó Minh Dã chuyên chú quan sát cậu, trong lời nói mang theo ý cười: "Em ăn chậm chút kẻo nghẹn, anh đâu có giành đồ ăn với em... Này này chừa một chút cho anh chứ!"
"Không phần cho anh, Phó tiên sinh muốn ăn một mình, em còn đang mang thù anh đấy."
"......"
_
Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà vừa nói nói cười cười vừa thưởng thức bữa tối, trong chương trình thời sự truyền ra giọng nói của người phát thanh: "Bốn giờ chiều hôm nay, thành phố Z đột nhiên xuất hiện tuyết rơi trên diện rộng, cục khí tượng chưa từng dự báo hiện tượng này. Tháng sáu tuyết rơi, thời tiết bất thường, nguyên nhân tuyết rơi tạm thời chưa xác định rõ, tổng đài đã cử chuyên gia và các phóng viên đến hiện trường tiến hành tra xét, kính mong quý vị và các bạn sẽ quan tâm đến bản tin tiếp theo. Tiếp theo chương trình, mời quý vị đến với tin tức..."
Phó Minh Dã đưa mắt nhìn tivi: "Tháng sáu tuyết rơi? Quả thực rất kỳ lạ."
Thích Bạch Trà xúc một thìa cháo trắng, đặt bên cạnh môi, bình tĩnh hùa theo một câu: "Đúng là rất kỳ lạ... Cá này ăn không tồi, lần sau anh lại mua nhá."
Phó Minh Dã nhéo nhéo mũi cậu: "Em chỉ biết ăn thôi."
Thích Bạch Trà cười cười không nói.
Nếu như đã khiến cho chính quyền trung ương chú ý đến, vậy thì điều tra rõ ràng vấn đề ô nhiễm của thành phố Z cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Có áp lực từ cấp trên đè xuống, lúc đấy ắt phải chỉnh đốn và cải cách.
Về việc trừng phạt các nhân viên có liên quan sau đó như thế nào, các nhà máy xí nghiệp bất hợp pháp bị buộc phải đóng cửa, dốc sức cải thiện điều kiện môi trường ở thành phố Z, kết quả là dậy lên một làn sóng về phong trào bảo vệ môi trường phổ biến rộng rãi trên toàn quốc... Tất cả không liên quan gì tới Thích Bạch Trà.
Từ đầu chí cuối cậu chỉ có công việc giáng xuống một trận tuyết mà thôi, không hề can dự vào bất kỳ sự vụ gì của thế giới con người.
Vẻ mặt Thích Bạch Trà điềm nhiên không hề thay đổi tiếp tục ăn cơm.
Hai người nói nói cười cười, rất nhanh đã ăn xong cơm tối. Phó Minh Dã thu dọn tất cả các hộp đựng đồ ăn gói vào trong túi rồi ném vào thùng rác ở phòng khách, sau đó quay về phòng tắm rửa.
Đêm khuya tĩnh lặng, hai người mặc áo ngủ, sóng vai tựa trên đầu giường. Trên tivi đã hết tin tức thời sự, đang chiếu quảng cáo.
Trên màn hình, một nữ diễn viên dịu dàng xinh đẹp đang đại diện phát ngôn cho một hãng hàng mỹ phẩm, bên cạnh ghi rất rõ —— người phát ngôn: Phương Nhã Nhi.
Phó Minh Dã còn nhớ khuôn mặt của người phụ nữ này, chẳng qua không quá chú tâm.
Người kia là một ngôi sao nữ gần tuyến, khá nổi tiếng, thu được rất nhiều thành tựu, nhưng không nằm trong phạm vi chú ý của Tà Thần đại nhân.
Thích Bạch Trà bắt đầu tán gẫu: "Đây là nữ chính của <Tiên Duyên>, mặc trang phục hiện đại nhìn có vẻ rất xinh." Tốt xấu gì thì cũng là người đã cày hết một bộ phim, chưa đến nỗi không hề có chút ấn tượng gì với nhân vật chính.
Phó Minh Dã nhớ tới người phụ nữ toàn thân bao phủ bởi tà khí kia, khẽ trào phúng: "Biết người biết mặt đâu biết lòng."
"Dạ?" Thích Bạch Trà liếc mắt nhìn hắn, "Danh tiếng của cô ta vẫn còn khá tốt mà, cũng coi như là một ngôi sao hiếm hoi chưa bị vấy đen trong giới giải trí."
Phó Minh Dã nghiêm túc nhắc nhở: "Em đừng để bị lừa dối bởi vẻ bề ngoài của cô ta." Trà Trà nhà hắn chính là quá đơn thuần thiện lương như thế đó, căn bản không biết lòng người trên thế gian này hiểm ác tới đâu, trong ngoài không hề đồng nhất.
Thích Bạch Trà buồn cười, nói: "Cái gì mà lừa gạt hay không lừa gạt, em đâu có theo đuổi cô ta..." Cậu thuận miệng nói một câu.
Vị chua chua của Phó Minh Dã lại xông ra: "Anh biết, người em theo đuổi là cái tên yêu nghiệt Nghiên đê tiện ngu ngốc kia."
Em sưu tầm poster của hắn, em nhìn hắn đến mê mẩn, em đã từng theo đuổi bộ phim truyền hình của hắn, còn quét Weibo của hắn.
Thích Bạch Trà: "......"
Ờ, đề tài câu chuyện lại bị vòng trở lại.
"Anh mắng chửi người ta như này rất không có đạo lý nhá." Thích Bạch Trà bình tĩnh nói, "Đã nói anh bao nhiêu lần rồi là không được ăn giấm bậy bạ, poster em tịch thu từ chỗ học sinh, lúc ấy thật sự em đang ngẩn người vì nghĩ tới chuyện khác, ảnh chụp hôm nay là em lướt trên tin hot Weibo, ngay cả Weibo của hắn em cũng chưa từng quan tâm đến..."
Phó Minh Dã trực tiếp cúi đầu che lại môi cậu, vừa bá đạo lại vừa mãnh liệt.
Chỉ là môi hắn cũng không tránh khỏi việc bị cắn.
"......" Thích Bạch Trà theo bản năng nắm lấy áo Phó Minh Dã, túm thành nếp gấp hơi nhăn.
"Anh biết, Trà Trà." Phó Minh Dã hôn xong, cụp mắt chăm chú nhìn cậu, "Nhưng anh rất keo kiệt."
Cố chấp, u ám, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, đây là thần tính của Tà Thần. Trọc khí Hỗn Độn là thứ ác hiểm nhất thế gian, làm sao có thể sinh ra một tấm lòng lương thiện. Nếu không có sự phân biệt giữa thiện và ác, sẽ không có sự phân biệt vẩn đục rõ ràng.
Bản thân hắn chính là tội ác.
Tà Thần chán ghét thế giới này, không thích xã hội loài người, không muốn giao tiếp với nhân loại. Hắn muốn đem Trà Trà về thần điện của hắn, bọn họ trải qua cả đời cùng nhau, sẽ không cho phép Trà Trà liếc nhìn kẻ khác, không được cười với những kẻ đó, không nói chuyện cùng bọn chúng, Trà Trà chỉ có thể thuộc về riêng hắn. Cho dù có khóa lại bằng dây xích, người ấy cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
Loại ý niệm này hiện lên vô số lần trong đầu Tà Thần, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm áp của cậu thanh niên ấy liền biến thành mây khói.
Phó Minh Dã chán ngán thế gian, Thích Bạch Trà yêu thương thế giới, đây là sự khác biệt giữa bọn họ, luôn có một người phải thỏa hiệp.
Hắn biết rõ Trà Trà sẽ không tình nguyện.
Hắn không nỡ khiến người ấy không vui.
Vì thế mà Tà Thần kìm nén bản tính, ở lại với người hắn thương yêu trong thế giới hắn không hề ưa thích, cố gắng dung nhập, tích cực sinh hoạt, đóng vai một người bình thường có quy củ.
Nhưng hắn vẫn vô cùng keo kiệt, hẹp hòi đến mức chỉ cần Trà Trà liếc mắt nhìn người khác một chút thôi hắn cũng ghen lên ghen xuống.
"Anh đâu có giáp mặt mắng chửi người ta đâu." Phó Minh Dã không hề cảm thấy bản thân mình sai chỗ nào.
Khoan dung, độ lượng, hiểu lý lẽ, từ trước tới nay chưa từng là thuộc tính của Tà Thần.
Thích Bạch Trà nhíu mày: "Thế nhưng, mắng sau lưng người ta cũng không hề tốt đẹp."
Phó Minh Dã thuận miệng nói: "Thì anh coi như đánh thẳng vào mặt hắn ta là được rồi."
"......" Thích Bạch Trà, "Phó tiên sinh, hiện tại đang là xã hội pháp trị."
Phó Minh Dã không tình nguyện nói: "Anh nói rồi mà, thực sự sẽ không đi tìm hắn gây rắc rối."
Thích Bạch Trà vừa cảm thấy mối nguy được giải trừ, cả người đã bị Phó Minh Dã kéo qua.
"Anh không đi tìm hắn gây phiền phức, anh tìm em gây phiền phức cơ, Thích tiên sinh."
"Chẳng phải em nói cơ thể em hiện tại đang..."
"Ăn một chút cũng không ảnh hưởng gì nhiều." Phó Minh Dã nhướn mi, "... Làm một chút cũng sẽ không ảnh hưởng đúng không?"
Vừa nãy nói quá nhiều điều vô bổ, hôm nay hắn nhất định phải chữa khỏi cho Trà Trà.
Hiuhiuhiu~~~ Hôm nay bão về mưa to gió lớn tui mới được nghỉ một buổi đó T_T..... Ngâm truyện lâu tui cũng sốt ruột lắm í T_T
14/10/2020
Truyện chỉ đăng trên wattpad của chính chủ (lotus_ange09)