Mặt Kỷ Lê nóng bừng.
Thẩm Thuật Bạch nắm tay cậu: “Đi thôi, anh đưa em đi học.”
“Chờ chút.” Kỷ Lê gọi anh lại, “Không mang hoa sao anh?”
Thẩm Thuật Bạch vuốt ve lòng bàn tay Kỷ Lê, “Để lát anh quay lại lấy.”
“Vậy anh nhớ đừng quên nha.” Đây là hoa Thẩm Thuật Bạch tặng cậu đó!
“Ừ.” Khóe miệng Thẩm Thuật Bạch vui sướng cong lên.
……
Thẩm Thuật Bạch đưa Kỷ Lê tới trường.
Kỷ Lê vội vàng chạy vào, chút xíu nữa thôi là tới giờ rồi!
Cuối cùng cũng tới nơi, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tới hàng ghế sau ngồi xuống.
Chuông vào học vang lên, giáo sư vào lớp rất đúng giờ.
Kỷ Lê nhìn quanh lớp học, không thấy An Tuyên với Phạm Thanh đâu cả, chắc lại đi chơi muộn rồi ngủ quên rồi.
……
Học được nửa buổi, An Tuyên với Phạm Thanh mới lẻn vào bằng cửa sau.
Trông cả hai đều có vẻ mệt mỏi.
Hai người chạy tới ngồi cạnh Kỷ Lê, còn ngáp dài.
Họ ngái ngủ nhìn Kỷ Lê, rồi thở dài.
Kỷ Lê không hiểu tại sao.
Nhưng hai người đều chẳng nói gì, chỉ lấy sách ra rồi nằm gục xuống bàn ngủ bù.
……
Tận khi chuông tan học vang lên, hai người kia mới tỉnh dậy.
Họ còn xoa xoa đôi mắt ngái ngủ.
Ngủ một giấc rồi, cả hai đã tỉnh táo hơn.
Sau đó hâm mộ nhìn Kỷ Lê: “Bọn tôi thực sự hâm mộ những người có thể thuê phòng ở bên ngoài như cậu nha.”
An Tuyên nói xong liền thở dài, Phạm Thanh ưu sầu nói: “Tuyên, hay là chúng ta cũng dọn ra ngoài đi, tôi sẽ bỏ tiền thuê nhà, tiền ăn hai ta mỗi người một nửa.”
“Như vậy không được đâu….” An Tuyên do dự, “Nói sao thì tôi cũng nên bỏ toàn bộ tiền ăn chứ!”
Kỷ Lê nghe hai người họ bàn chuyện thuê nhà liền biết có lẽ ký túc xá đã xảy ra chuyện gì đó.
“Tiền thuê nhà có đắt không?” An Tuyên quay sang hỏi Kỷ Lê.
“Có người thấy đắt nhưng cũng có người thấy rẻ mà.” Kỷ Lê nghĩ nghĩ đáp.
“Bao nhiêu tiền một tháng vậy?” Phạm Thanh hỏi luôn.
“Trước tôi thuê là 700 đồng một tháng, hai tháng đóng một lần.”
“Vậy thì được nha!” Gì chứ 700 đồng thì cậu ta và Phạm Thanh hoàn toàn có thể lo được.
“Hôm nay chúng ta tìm phòng rồi dọn ra đi.” An Tuyên và Phạm Thanh bàn nhau.
“Được nha! Tháng này tôi cũng còn khá nhiều tiền sinh hoạt, đóng hai tháng một thì chúng ta mỗi người một nửa!” An Tuyên hơi kích động.
“Được rồi, sau khi ra ngoài, tiền sinh hoạt của chúng ta sẽ gộp chung hết để cậu quản lý.” Phạm Thanh lên kế hoạch.
“Tiền sinh hoạt của cậu nhiều hơn tôi, để tôi quản lý sẽ không công bằng đâu.” An Tuyên từ chối.
“Chúng ta mà còn phải chi li vậy sao?” Phạm Thanh cười.
An Tuyên nghĩ nghĩ: “Cũng đúng nha, sau này mỗi lần về quê tôi sẽ lấy cho cậu nhiều hơn hai phần lưỡi vịt ngâm tương!”
“Ừ.”
Hai người họ đã thỏa thuận xong.
Kỷ Lê nhìn mà hâm mộ, cậu chẳng có người bạn nào thân như vậy cả.
Quan hệ của An Tuyên Phạm Thanh với Kỷ Lê cũng không tồi, nhưng ở cạnh hai người họ cậu luôn có cảm giác không chen ngang được, không phải chuyện chơi chung, mà là không khí giữa họ.
Cậu nhìn hai người kia rồi cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.
Lê: [Tối nay anh muốn ăn gì?]
……
Thẩm Thuật Bạch đang họp liền thấy điện thoại rung lên một chút.
Anh mỉm cười cầm điện thoại lên.
Phòng họp an tĩnh vô cùng, các giám đốc điều hành ngồi đây cũng không dám thở mạnh.
Mấy ngày nay họ đã tận mắt thấy người thanh niên này điều hành công ty ra sao, giây trước đang tôn kính gọi ngươi, giây sau đã có thể khiến ngươi cút ra khỏi đây rồi, trong mắt anh dường như chẳng có chút cảm xúc gì cả, luôn luôn là một mảnh lạnh nhạt.
Thế mà giờ ánh mắt này lại có ý cười xuất phát từ chân tâm…..lại đến lượt tên nào xui xẻo đây?
Thẩm Thuật Bạch nhắn lại – [Sườn heo ninh.]
Nhắn xong, anh dừng lại nhìn các giám đốc điều hành, còn hỏi ngược lại họ: “Tại sao lại dừng lại?”
Các giám đốc điều hành lại toát mồ hôi tiếp tục.
Vương đặc trợ đứng bên đã sớm nhìn thấu, tiếp tục bảo trì hình tượng lãnh khốc rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm giám đốc kế hoạch khiến vị giám đốc tội nghiệp kia càng toát mồ hôi nhiều hơn.
Ông ta càng hoảng thì Vương đặc trợ càng nhìn chằm chằm.
Giám đốc kế hoạch bị gọi gần như muốn tuyệt vọng.
Một ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ lên bàn, anh cau mày: “Có mỗi kế hoạch triển khai mà không trình bày được, sao ông có thể ngồi vào vị trí này?”
Các giám đốc khác đều đang cầu nguyện, chỉ sợ Thẩm Thuật Bạch sẽ gọi tới mình.
Riêng vị giám đốc bị hỏi cơ hồ muốn khóc, ông ta lắp bắp: “Tôi, tôi…..” Nhưng lời nói cứ như bị kẹt trong cổ họng, không thể nói được.
Mồ hôi túa ra đầy trán, thôi xong, ông ta sắp bị đuổi việc rồi……
Cũng may hôm nay tâm tình Thẩm Thuật Bạch không tồi, anh chỉ lạnh giọng nói: “Ngồi xuống đi, người tiếp theo.”
Vị giám đốc kia cuối cùng cũng thở phào.
……
Thẩm kỵ sĩ dính người: [Sườn heo ninh.]
Kỷ Lê thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Thuật Bạch, khóe miệng khẽ cong lên.
Kỳ thật quan hệ giữa mình với Đại Bạch nhà mình rất tốt nha. Đại Bạch nhà mình vừa hiền lành vừa tốt bụng lại còn chu đáo, chắc chắn không có ai tốt như Đại Bạch nữa rồi.
An Tuyên cùng Phạm Thanh nhìn Kỷ Lê đang cười ngây ngô nhìn điện thoại.
“Bạn gái cậu à?” An Tuyên tò mò.
Kỷ Lê lắc lắc đầu, cất điện thoại: “Không phải.”
Nói xong cậu cười tươi: “Mà là bạn trai tôi, bạn đời của tôi, chồng tôi đó.” Cậu nói liền mạch hẳn ba loại xưng hô.
An Tuyên ngây người.
Phạm Thanh cũng ngây người nốt.
“Cậu…..thích đàn ông ư!?” An Tuyên kinh ngạc, nhưng không dám nói to, sợ người khác nghe thấy.
“Ừ.” Kỷ Lê thản nhiên thừa nhận.
Phạm Thanh cùng An Tuyên kinh sợ liếc nhìn nhau, sao trước giờ họ chưa từng nhìn ra!?
Họ chỉ biết Trần Tuấn Hoành thích đi gay bar, hơn nữa còn coi đó là trào lưu, nhưng họ không biết Kỷ Lê cũng là gay.
Thật sự là ngạc nhiên muốn chết.
“Cũng, cũng không có gì kỳ quái.” Phạm Thanh đột nhiên thông suốt, “Khác giới hút nhau, nhưng theo tôi biết thì đồng giới cũng thế.”
An Tuyên vẫn còn đang khiếp sợ, cậu ta mở to mắt nhìn Kỷ Lê, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi, tôi còn tưởng cậu sẽ thích kiểu con gái đáng yêu cơ, còn định chờ tốt nghiệp xong tôi sẽ giới thiệu em gái mình cho cậu……”
Sau đó còn buồn bã nói: “Nhưng xem ra không có cơ hội rồi……”
Phạm Thanh chạm chạm chân vào An Tuyên: “Thế giới thiệu em cậu cho tôi đi!”
An Tuyên ghét bỏ: “Thôi!”
Kỷ Lê lặng lẽ quan sát, thấy họ không nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, sau đó mở Wechat nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.
Lê: [Em nói với bạn cùng phòng là em có bạn trai, có bạn đời, có chồng rồi.]
……
Thẩm Thuật Bạch nhìn tin nhắn, ánh mắt dịu dàng.
Kỷ Lê gọi anh là chồng kìa……
Vị giám đốc đang nói bỗng cao giọng lên chút, nhưng nghĩ đến đối tượng mình đang trình bày là ai lại lập tức hạ giọng xuống, bài phát biểu cực kỳ logic và chặt chẽ, chỉ có mồ hôi trên trán biểu thị ông ta đang khẩn trương mà thôi.
Vương đặc trợ khẽ liếc Thẩm Thuật Bạch, thấy anh đang dịu dàng nhìn điện thoại, trông phát nổi cả da gà, hắn lại tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm vị giám đốc đang phát biểu.
Vị giám đốc kia: “………..”
Càng hồi hộp hơn rồi!