Tiêu Lạc ngẩng đầu nhìn Lương Diễm, căng thẳng tới mức lắp bắp: "Sao..Sao vậy?"
Lương Diễm cho tay vào trong túi quần lục lọi, sau đó lấy ra một chiếc lắc tay kim cương mảnh. Anh nắm chiếc vòng rồi tùy ý đưa cho Tiêu Lạc, nói: "Đồ nhận được ở buổi tiệc rượu hôm nay, em cầm mang chơi đi."
Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc vòng trong tay Lương Diễm. Chẳng qua là tặng quà mà thôi, Lương tiên sinh ngài có cần vừa vào cửa liền cởi quần áo tháo đồng hồ không thế? Không biết hành vi như thế làm cho con gái nhà người ta suy nghĩ miên man lắm à!!
Lương Diễm thấy cô nhìn chằm chằm vào chiếc lắc tay rất lâu mà vẫn chưa nhận, dứt khoát bắt lấy tay cô thả vào lòng bàn tay, sau đó cũng không quay đầu lại mà mở cửa đi vào phòng tắm.
Mãi cho đến khi trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Tiêu Lạc mới bối rối nhét chiếc vòng vào trong túi áo khoác.
Lương Diễm tắm rất nhanh, cùng lắm là chỉ hết 10 phút. Thế cho nên khi anh tắm rửa xong đi ra thì mọi người còn chưa lấy thức ăn trở về. Tiêu Lạc muốn đi thúc giục, Lương Diễm nói không cần, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho Hoa tỷ.
Hoa tỷ bắt máy cực kì nhanh, vừa mở miệng liền không có ý tứ: "Diễm Diễm, nhanh như thế mà cậu đã xong việc rồi á?"
Lương Diễm: "....."
Hoa tỷ: "Bọn tôi đi lên nhá?"
Lương Diễm: "Mau lên đi, đói bụng."
Hơn 2 giờ đêm, một bát tôm hùm hấp tỏi, một bát tôm càng, một bát cháo hải sản, một nồi đậu phụ rán vàng ươm hai mặt rắc hành lá, còn cả một đĩa thịt xông khói cuộn nấm enoki và một bát lớn salad trái cây trộn với sữa chua được Hoa tỷ và Đỗ Vũ mang vào phòng Lương Diễm.
Hoa tỷ vừa đi vào trong vừa hâm mộ nói: "Nhìn đã ngộ của Lương Diễm nhà chúng ta này, còn hơn cả lão hoàng đế trong phim cung đấu rồi đấy. Ôi, đến bao giờ thì tôi mới được hưởng thụ đãi ngộ như thế này đây!"
Đỗ Vũ sờ sờ cái đầu trọc quay lại nói: "Ăn đêm xong mau lên giường đi ngủ, trong mơ cái gì cũng có hết."
Kết quả bị Hoa tỷ đạp cho một phát.
Ngoại trừ mấy nhân viên đã ngủ từ sớm rồi, chỉ còn lại một đám cú đêm vô cùng náo nhiệt vây quanh bàn ăn như hổ đói. Đêm khuya ở nước ngoài, có một bàn đồ ăn ngon an ủi cái dạ dày bị ngộ độc mấy món đồ ăn nhanh suốt vài hôm nay như thế này quả đúng là chuyện cảm động hết sức. Thế cho nên một đám người vừa ăn vừa dùng ánh mắt thâm tình tha thiết nhìn Tiêu Lạc khiến cô có chút ngượng ngùng.
Trái với những người còn lại, Lương Diễm lại ăn thật sự rất ít.
Lúc ở biệt thự là đang trong thời gian dưỡng thương, hơn nữa cũng không phải làm việc, cho nên về chuyện ăn uống anh đã phóng túng bản thân, Tiêu Lạc làm món gì về cơ bản anh cũng đều không từ chối. Nhưng bây giờ thì khác, năm sau công ty sẽ bắt đầu công khai tuyên truyền việc anh comeback, hơn nữa trên tay anh hiện tại cũng đã có hợp đồng quảng cáo và quay phim rồi, cho nên đừng nói là ăn khuya phong phú như thế này, ngay cả ngày bình thường ba bữa cơm anh cũng đã bắt đầu tự giác thực hiện chế độ ăn ít dầu mỡ ít calo rồi.
Tiêu Lạc thấy anh ăn ít, tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị, mới lấy một chiếc bát con sạch sẽ múc cho anh một chén cháo hải sản, còn thêm rất nhiều ngao, cua với tôm.
Hoa tỷ thấy thế nhịn không được nói: "Không cần lo cho cậu ta đâu, cậu ta đang giảm béo đấy!"
Tiêu Lạc trợn tròn mắt nhìn Hoa tỷ: "Anh ấy gầy thế rồi mà mấy anh còn bắt giảm béo á?"
Hoa tỷ đành phải kêu oan: "Có ai ép cậu ta đâu, đấy là do cậu ta yêu cầu khắt khe quá về dáng người đấy chứ. Cô không ở trong giới này nên không biết thôi, thật ra diễn viên khổ lắm, tuy nói là cũng vì kiếm tiền, nhưng mà ăn cũng không được ăn ngon, ngủ cũng không ngủ ngon, ngay cả yêu đương cũng phải lén lút nữa..."
Chưa để anh ta nói xong, Lương Diễm đã liếc mắt nhìn Hoa tỷ một cái, Hoa tỷ vừa nhận được anh mắt của Lương Diễm, lập tức thức thời im bặt.
Lương Diễm bưng bát cháo Tiêu Lạc múc cho trước mặt ngoan ngoãn uống một hớp lớn, sau đó mỉm cười an ủi Tiêu Lạc: "Hoa tỷ uống say xong chỉ thích nói nhảm thôi, lời anh ta nói em đừng có để ý, diễn viên không thảm như anh ta nói đâu, thật đấy."
Tiêu Lạc hoài nghi nhìn anh một cái, rốt cuộc cũng không nói gì cả.
*** ***
Cuối cùng trừ Lương Diễm và Tiêu Lạc thì ai nấy đều ăn uống no nê.
Trong lúc cả hội không ngủ được, lại lười vận động, vì nên nên có mấy người không thèm để ý hình tượng nằm dài ở trên ghế sô pha cùng với thảm phơi bụng. Sau lại không biết ai là người đầu tiên đề xuất chơi trò gì đó trước khi đi ngủ, vì thế cả đám bắt đầu hí hửng chơi trò "Tôi chưa từng.."
Quy tắc trò chơi đơn giản mà nói chính là, ví dụ một người nói "Tôi chưa từng đi bar", thì những người đã từng đi bar đều sẽ phải uống rượu.
Người đầu tiên xung phong là Hoa tỷ.
Lúc anh ta không uống rượu thì không sao, nhưng cứ rượu vào là lại thành không đâu vào đâu, vừa mở miệng là đề tài đã bay tới nội dung: "Tôi chưa từng hôn phụ nữ."
Cằm Đỗ Vũ muốn rớt xuống: "Anh 36 tuổi rồi mà cho tới giờ còn chưa hôn gái á?"
Hoa tỷ không kiên nhẫn: "Cậu quản tôi làm gì! Thế cậu đã hôn chưa? Hôn rồi thì uống ngay cho tôi xem nào?"
Đỗ Vũ bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, uống xong còn than thở: "Người ngồi đây có ai mà chưa từng hôn qua, chắc là chỉ có mỗi anh là không cần uống thôi ấy...Từ từ, Lương ca, sao anh không uống?'
Lương Diễm khó hiểu nhìn cậu ta: "Sao tôi lại phải uống?"
Đỗ Vũ: "Đừng bảo là anh chưa hiểu luật chơi nhé! Chưa từng hôn môi mới không phải uống, đã hôn rồi thì phải uống nhá.". Ngôn Tình Tổng Tài
Lương Diễm gật gật đầu: "Đúng vậy, cho nên tôi mới không phải uống đấy!"
Mọi người đều thương cảm nhìn Lương Diễm, đẹp trai như vậy thì có ích gì, đã 26 tuổi rồi mà còn chưa có nổi nụ hôn đầu, đúng là đáng giận, đáng giận mà.
Lương Diễm tự dưng bị cả đám người nhìn mình với ánh mắt đầy thương hại, nhịn không được dùng ánh mắt u oán nhìn về phía Tiêu Lạc, kết quả mừng rỡ phát hiện, chén rượu trước mặt Tiêu Lạc một giọt cũng chưa nhúc nhích.
Lập tức liền cảm thấy nhân sinh thật viên mãn..
Từ đề tài của Hoa tỷ mà những người kế tiếp đều là "Tôi chưa từng yêu đương", "Tôi chưa từng quan hệ trước khi cưới"... Những người khác thì không biết, dù sao toàn bộ quá trình Lương Diễm và Tiêu Lạc thậm chí còn chưa chạm qua chén rượu.
Thể hiện rất đầy đủ tinh thần quật cường của cẩu độc thân!
Thời điểm đến lượt Lương Diễm, anh vuốt ve chén rượu trước mặt chăm chú nhìn Tiêu Lạc thật lâu, sau đó nói từng chữ: "Tôi chưa từng có một chút rung động nào với người đàn ông tên Lương Diễm."
Lương Diễm vừa nói xong, cả cái người ngốc như Hoa tỷ còn nhận ra được lời này của Lương Diễm chính là đang hỏi Tiêu Lạc.
Cậu ta muốn có đáp án của Tiêu Lạc.
Nếu Tiêu Lạc không uống, chứng tỏ cô ấy chưa từng có một chút rung động nào với người đàn ông tên Lương Diễm; nhưng nếu cô uống chén rượu kia, chẳng khác nào trước mặt mọi người thừa nhận mình thích Lương Diễm, đồng thời cũng đang dần mở lòng với cậu ta.
Không cần nhiều đến thế, chỉ cần một chút rung động thôi là đủ rồi.
Cả căn phòng yên lặng, tất cả mọi người đều đồng lòng thay Lương Diễm chờ đáp án của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt thật lâu vẫn lặng im không nói, cũng không có động tác gì.
Lương Diễm chua xót cười, vừa mới chuẩn bị nói: "Ban nãy tôi nói giỡn thôi" thì thấy Tiêu Lạc vươn ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy ly rượu thủy tinh trong suốt trước mặt.
Sau đó, nhẹ nhàng bưng lên nhấp một ngụm nhỏ.
- -----------------------
Editor có lời muốn nói:
Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha <3
Have a nice day!!?