*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối hôm nay là củ mài xào cùng với canh đậu hầm móng heo.
Bữa tối Lương Diễm không ăn được gì mấy, vì thế lại cùng Tiêu Lạc ăn thêm một chút, nói là ăn thêm, nhưng người chưa ăn gì như Tiêu Lạc lại ăn còn ít hơn.
Tiêu Lạc thấy thế không nhịn được mà hồ nghi hỏi: "Đừng nói là vì chờ tôi nên cả tối anh vẫn chưa ăn gì chứ?"
Lương Diễm vốn có ý nghĩ muốn phủ nhận, nhưng lời nói đến miệng lại ngoan ngoãn sửa lại thành: "Ừ, bởi vì tôi lo lắng cho em."
Tiêu Lạc vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng hỏi, kết quả vừa nghe Lương Diễm trả lời, ngược lại nắm chiếc đũa sững sờ.
Lương Diễm dựa lưng vào ghế, anh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lạc, rất chân thành nói: "Từ lúc đọc được tờ ghi chú của em dán ở tủ lạnh, tôi vẫn luôn lo lắng cho em, lo đến mức cơm chiều ăn cũng không vô. Quả thật rất ngốc có phải không? Chính tôi cũng cảm thấy mình thật ngốc. Nhưng biết làm sao giờ, tôi khống chế không được."
Từ ngày hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Lạc nghe được Lương Diễm nói nhiều đến như vậy.
Cứ như vậy giản dị mà chân thành da diết, không chút cầu kỳ hoa mỹ, nhưng lại hoàn toàn chạm trúng tâm của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc siết chặt chiếc đũa trong tay, để cho đầu móng tay đâm sâu vào da thịt, tê tê dại dại, hệt như tâm tình của cô lúc này.
Mấy năm nay không phải là không có người từng bày tỏ cảm tình với Tiêu Lạc, nhưng mọi người đều là người trưởng thành rồi, cách thể hiện tình cảm sẽ càng tinh tế hơn, mang theo hai phần thiệt tình hai phần vui đùa ba phần thử.... Ý cô không có nghĩa như vậy là không tốt, nhưng có đôi khi sẽ khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối..
Cũng bởi vì biết rõ cách bày tỏ của người trưởng thành, cho nên giờ phút này lời nói của Lương Diễm mới khiến Tiêu Lạc bất ngờ. Rõ ràng ở trong một giới giải trí đầy hào nhoáng phù phiếm, nhưng cách bày tỏ của anh lại thẳng thắn tựa như một cậu học sinh mới lớn*.
(就像没有出过象牙塔的学生: tựa như không có ra quá ngà voi tháp đích đệ tử, tớ không không hiểu chỗ này lắm, vì thế chỉ edit theo ý hiểu của mình, cầu cao nhân chỉ giáo >.<)
Cứ như vậy mà thản nhiên, trong sáng vô tư ngồi trước mặt cô, chân thành nói cho cô biết, Tiêu Lạc, tôi rất lo lắng cho em, rất quan tâm đến em.... Tôi cũng không biết tại sao nữa, nhưng tôi không thể khống chế được bản thân mình.
- --------------
Tiêu Lạc cảm thấy nên tìm việc gì đó cho mình làm thôi, bằng không cứ ở một mình cùng Lương Diễm trong một căn phòng như thế này, cô sẽ suy nghĩ vẩn vơ đến điên mất.
Lúc này gùi mài rừng liền phát huy tác dụng.
Củ mài rừng mà cô đã cực khổ đào về đương nhiên không chỉ có tác dụng để xào, như thế thì thật đúng là phí phạm của trời rồi. Để không phụ lại công sức của bản thân cũng như để khỏi miên man suy nghĩ nữa, sau khi ăn tối xong Tiêu Lạc liền tránh luôn ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu. Sau một lúc lâu nghiên cứu sách dạy nấu ăn, cô quyết định sẽ dùng củ mài rừng kết hợp với một số nguyên liệu khác để làm món "Phật nhảy tường".
Món "Phật nhảy tường" này ăn thì rất ngon, nhưng cách làm lại rất công phu, chỉ riêng về nguyên liệu đã phải chuẩn bị tới trên 20 loại lận. Tiêu Lạc đang tất bật thì nhìn thấy Lương Diễm ôm mèo xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Anh cứ ở đó mà không nói lời nào, chỉ chống cằm ngồi đó, ánh mắt như thiêu đốt mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trái tim trong lòng Tiêu Lạc lại bắt đầu xao động.
Cuối cùng Tiêu Lạc bị anh nhìn tới mức không chịu nổi được nữa, không thể không quay lại trừng mắt với anh một cái.
Lương Diễm bị cô trừng mắt cũng không tức giận, ngược lại còn không nhịn được mà cúi đầu cười. Bởi vì anh phát hiện rốt cục Tiêu Lạc bắt đầu luống cuống, cô tránh anh, nhưng anh không sợ, chỉ sợ cô thờ ơ.
Để phá vỡ bầu không khí đầy xấu hổ này, Tiêu Lạc vừa chuẩn bị nấu ăn, vừa tìm gì đó giới thiệu cho Lương Diễm, có một vài thứ Lương Diễm đã từng ăn trước đây, tỷ như bào ngư, hải sâm, rau câu, móng heo, chân giò hun khói, còn một ít là Lương Diễm chưa từng nghe qua như vi cá, cao da bò Tây Tạng, sò điệp..
Người không nấu ăn nghe thấy chừng đó nguyên liệu còn cảm thấy đau đầu, huống chi lúc thực sự làm món "Phật nhảy tường" phải chế biến riêng rẽ hơn mười loại nguyên liệu này, sau đó rải từng lớp nguyên liệu đã được chế biến theo từng tầng vào trong niêu, rưới nước dùng và rượu Thiệu Hưng lên trên, rồi mới đun trên lửa nhỏ trong hơn mười tiếng.
Tiêu Lạc nói những lời này, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều so với ngày thường.
Cô đang lẩm bẩm rằng nếu như trước khi hầm "Phật nhảy tường" mà mua được lá sen để dùng để đậy nắp nồi lại, thì món ăn khi làm xong sẽ có hương thơm ngát của lá sen, thì chợt nghe thấy Lương Diễm khẽ nói: "Đột nhiên có chút muốn kết hôn là sao nhỉ."
Tiêu Lạc: "....." Ngay cả bạn gái anh còn chưa có đâu đấy, chẳng lẽ trước hết không phải là nghĩ đi tìm bạn gái đã hay sao? Trực tiếp nghĩ muốn kết hôn là cái thao tác gì thế?
- ----------------
Phong tục tập quán của Tống Thành là bắt đầu đi thăm bạn bè vào ngày mùng hai tết. Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tiêu Lạc chưa từng thấy Lương Diễm mời bạn bè tới nhà, nhưng để đề phòng, ngày hôm sau lúc lên núi cô vẫn cố ý chuẩn bị thêm một ít nguyên liệu nấu ăn.
Quả nhiên hôm nay lúc cô đang làm "Phật nhảy tường" thì nghe Lương Diễm nói một lát nữa sẽ có bạn tới chơi. Ban đầu Tiêu Lạc còn tưởng nhiều lắm chỉ có ba hay năm người thôi, kết quả vừa ra khỏi phòng bếp liền sợ ngây người. Mười mấy người cả nam lẫn nữ chen đầy phòng khách, thì ra Lương Diễm gọi toàn bộ người làm việc trong studio ở Tống Thành đều tới đây, sau đó trực tiếp sử dụng phòng khách trong nhà tạm thời trở thành phòng họp, bắt đầu thảo luận kịch bản và nghiên cứu kế hoạch comeback.
Nhìn thấy Tiêu Lạc đột nhiên xuất hiện ở phòng khách, tất cả mọi người trừ Lương Diễm ra thì ai nấy cũng đều sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên đầy ẩn ý.
Tiêu Lạc xấu hổ cười cười với bọn họ một chút, sau đó lập tức lại trốn về phòng bếp.
Tiêu Lạc vừa rời đi, cả nhóm người này bắt đầu spam điên cuồng trong nhóm chat ngay trước mặt Lương Diễm.
"Vừa nãy mấy người có nhìn thấy một mỹ nữ không thế??"
"Anh cũng thấy rồi đúng không? Tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ đấy!"
"Cô gái đó xinh quá đi mất, tôi là con gái mà còn không kiềm lòng được đây này.."
"Mấy người nói có phải đây chính là bạn gái ngoài vòng của Lương ca mà lần trước paparazzi đăng lên hotseach không nhở? Đậu má, lúc đấy tôi nhớ tôi còn anh hùng lên mạng đại chiến trăm hiệp với antifan đấy nhá, thậm chí còn dám nói nếu Lương ca mà có bạn gái thì tôi lập tức ăn bàm phím cho mấy người xem cơ, không ngờ nha không ngờ nha.... Lương ca thế mà lại thật sự kim ốc tàng kiều nha."
"F**k, Lương ca giấu kĩ thế, tôi với anh ấy cộng tác bao nhiêu năm rồi, thế mà chả hóng được tí gió nào đâu đấy."
"Người ta còn ở với nhau rồi đấy nha, chậc chậc... Trước đây thấy thái độ của Lương ca đối với Hạ Thiên Nhiên, tôi lại còn tưởng là tính anh ấy lãnh đạm như thế, không ngờ không phải do tính cách người ta, chỉ là do cơ bản người ta chướng mắt Hạ Thiên Nhiên thôi. Thế mà đã..."
Lương Diễm thấy bọn họ càng nói càng thái quá, đành phải giơ giơ điện thoại trong tay lên nói: "Mấy người quên là tôi cũng ở trong nhóm chat đấy à?"
Trong nháy mắt mọi người đều im như thóc.
Cả nhóm người không ai dám hỏi trực tiếp Lương Diễm, nhưng lại tò mò không chịu được, vì thế lúc ăn cơm liền tập trung hỏa lực về phía Tiêu Lạc. Hơn nữa toàn là hỏi thẳng luôn:
"Lạc Lạc, em chính là bạn gái ngoài vòng của Lương ca có đúng không?"
"Lạc Lạc, em ở cùng với Lương ca được bao lâu rồi? Là ai theo đuổi ai trước thế?"
"Hai người tính bao giờ thì kết hôn vậy?"
.....
Tiêu Lạc đã bao giờ trải qua chiến trận như thế này đâu, vì thế liền liên tiếp dùng ánh mắt nhìn Lương Diễm, ý bảo anh hỗ trợ giải thích một chút, kết quả Lương Diễm lại nói: "Chuyện của tôi với Lạc Lạc có liên quan gì tới mấy người không?"
Mọi người quả nhiên bắt đầu ồn ào: "Ui ui~ bảo vệ bảo vệ kìa...."
Tiêu Lạc khóc không ra nước mắt: "Không phải, mọi người hiểu lầm rồi, quan hệ của tôi với Lương Diễm không như mọi người nghĩ đâu...."
Ồn ào dần tiêu tan.
Trong căn phòng yên lặng, Tiêu Lạc rõ ràng nghe được Lương Diễm nói: "Đúng vậy, hiện quả thật không phải, tôi vẫn còn đang cố gắng."
Còn đang cố gắng....
Đang cố gắng...
Cố gắng....
Tiêu Lạc yên lặng cúi đầu, hoàn toàn từ bỏ việc giải thích, bởi vì dù sao cũng không thể giải thích rõ được nữa.
- --------------
Sau đó nhóm người này còn nói cái gì hay làm cái gì, Tiêu lạc đều không còn ấn tượng gì nữa, cả người cô bỗng như rơi vào câu ma chú "Tôi vẫn còn đang cố gắng" ấy của Lương Diễm.
Mãi cho tới khi nhóm người cười nói tạm biệt rồi rời đi, cô mới miễn cưỡng thu lại được cảm xúc, đi bên cạnh Lương Diễm tiễn mọi người trở về.
Chờ tới chiếc xe cuối cùng rời khỏi biệt thự, Tiêu Lạc lập tức muốn chạy trốn, chẳng qua ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, thì cô đã nghe thấy Lương Diễm lên tiếng trước: "Tôi tạo ra phiền phức cho em sao?"
Tiêu lạc cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, im lặng rất lâu mới lấy hết dũng khí nói: "Thật ra cũng không có phiền phức,...Chỉ là tạm thời tôi còn vẫn còn chưa suy nghĩ tới chuyện yêu đương."
Lương Diễm cười nói: "Không sao, tôi xếp hàng trước, chừng nào em suy nghĩ tới, nhớ cân nhắc tôi trước nhé."
Vốn dĩ Tiêu Lạc còn đang lo lắng việc mình từ chối Lương Diễm sẽ khiến hai người trở nên khó xử, giờ phút này vừa nghe Lương Diễm nói vậy, tâm trạng cô rốt cục cũng thoải mái hơn một chút, trên mặt cũng mang theo chút ý cười: "Nào có chuyện như vậy còn xếp hàng..."
Lương Diễm cười cười: "Trở về đi, không cần suy nghĩ nhiều, về ngủ một giấc thật ngon. Lái xe cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn."
Anh nghĩ một chút, đột nhiên lại nhìn Tiêu Lạc nói: "Hay là em thu dọn đồ đạc rồi dọn lên đây ở luôn đi?"
Tiêu Lạc lập tức nói: "..... Tôi về đây."
Tiêu Lạc vốn nghĩ buổi tối có thể sẽ bị mất ngủ, nhưng không biết là do dạo này bị Lương Diễm trêu chọc nhiều nên sinh ra miễn dịch, hay là bởi lời dặn dò của Lương Diễm buổi tối lúc xuống núi "Không cần nghĩ nhiều, trở về ngủ một giấc thật ngon" nữa, bất ngờ là đêm nay cô lại không hề mất ngủ.
Vậy nên buổi sáng dậy có chút sớm.
Ngày hôm qua lúc làm món "Phật nhảy tường", Tiêu Lạc đã cố ý mang máy quay đến ghi lại quá trình nấu món này, dù sao hôm nay cũng thức dậy sớm, vì thế cô dứt khoát ngồi trước máy tính để edit video, sau đó đăng lên Weibo của mình.
Kết quả là sau khi đánh răng ăn sáng xong quay trở lại, cô liền phát hiện Weibo của mình bị oanh tạc rồi. Số lượng inbox, bình luận, lượt share cùng với lượt like đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của cô. Lần trước xảy ra tình huống như thế này hình như là lần Lương Diễm bí mật dùng tài khoản weibo official của anh follow cô, lần này chẳng lẽ Lương Diễm lại lén làm chuyện gì mà không nói cho cô biết rồi?
Nghĩ đến câu nói "Còn đang cố gắng'' hôm qua của Lương Diễm, Tiêu Lạc kinh hồn bạt vía nhấp vào trang chủ Weibo của mình, sau đó liền phát hiện Lương Diễm đã dùng account official share lại video "Phật nhảy tường" của cô về trang cá nhân, hơn nữa còn kèm theo một dãy icon thèm thèm.
Như thế còn chưa hết, ngay cả Túc Tiểu Mễ cũng lập tức nhắn tin tới làm cô càng thêm phát sầu.
Túc Tiểu Mễ: "Bạn học Tiêu Tiểu Lạc, bạn nói xem idol nhà tớ rốt cục là đang thèm đồ ăn, hay là đang thèm muốn cậu thế?"
Tiêu Lạc: "....."
"佛跳墙 - Phật nhảy tường" thực chất là món súp vi cá của người Phúc Kiến, là một trong những món được xếp vào hàng "cao lương mỹ vị" trong ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng mà tinh tế đến nỗi dân gian truyền hai câu thơ ngụ ý đến người tu hành cũng không thể cưỡng lại được: