Bởi vì phải đóng hổ yêu, tạo hình của Cảnh Dật cần thay đổi.
Lão sư hoá trang Tiểu Lưu đội tóc giả cho Cảnh Dật, sửa sang xong lui lại mấy bước, đánh giá Cảnh Dật từ trên xuống dưới.
Vì thể hiện hình tượng hổ yêu thô quặng, tóc giả là kiểu tóc ngắn, lúc này tóc mái mềm mại phủ trên trán Cảnh Dật, tóc mái hai bên khiến gương mặt cậu kém sức sống hơn hẳn.
Vốn dĩ đường nét gương mặt cậu nhu hoà, thêm tóc lại manh manh mười phần.
Tiểu Lưu xem mà mắt sáng cả lên, trong lòng tràn đầy vui mừng: "Tiểu Dật, cậu mặc thế này thật đáng yêu! Nga nga nga, chúng ta chụp ảnh chung một cái được không?"
"Được." Cảnh Dật không quen khi có tóc, trên gương mặt trắng nõn nhiễm chút phấn hồng.
Tiếng cạch vang lên, có hai người bước vào phòng hóa trang.
"Chào buổi sáng." Lục Ngự Chi chủ động chào hỏi nhân viên công tác ở đây, ánh mắt không dấu vết quét qua không gian nho nhỏ.
Đầu tư giai đoạn đầu của《 Dụ Tăng 》 không nhiều lắm, là kiểu có thể giảm kinh phí thì giảm. Tuy rằng cái chỗ này được gọi là phòng hóa trang, nhưng thực chất chỉ là phòng chứa đồ của phim trường.
Nhìn một vòng không thấy người để đầu trơn bóng đâu, Lục Ngự Chi hơi nhíu mày.
"A, quá manh quá manh, thanh máu của tui cạn rồi." Tiểu Lưu mỹ tư tư thưởng thức ảnh chụp, mặc định bức ảnh phòng sau này xoá nhầm, lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiết An, "Tôi nói nè Tiết trợ lý, nghệ sĩ nhà anh hoá trang đẹp như vậy, sao anh chụp ảnh tuyên truyền đi?"
Tiết An đứng một bên đang xem tin tức báo chí thở dài, ai oán nói: "Cô nghĩ tôi không muốn tuyên truyền cho Tiểu Dật à? Còn không phải công ty quy định trong quá trình đóng phim cấm Tiểu Dật đăng Weibo......"
" Center Mộ Dung Dực của Trục Mộng vẫn tuyên truyền hoạt động bình thường đó thôi, công ty mấy anh kiểu gì vậy?"
Tiểu Lưu nói xong cất điện thoại đi, cầm lấy dải lụa màu đen trên bàn, đến sau lưng Cảnh Dật đeo cho cậu.
Chợt bên người truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp từ tính mười phần: "Chào buổi sáng."
Tiểu Lưu quay đầu nhìn lại, nháy mắt lắp bắp nói không ra tiếng: "A, Lục, Lục...... Lục......"
"Lục ảnh đế buổi sáng tốt lành!" Tiết An đạt quyển tạp chí xuống, vẻ mặt kích động đến cạnh Lục Ngự Chi.
Cảnh Dật quay đầu lại, thấy là Lục Ngự Chi, con ngươi hơi phát sáng. Hôm nay cậu muốn đối diễn với Lục Ngự Chi, hơn nữa Lục Ngự Chi còn đóng hòa thượng nha!
"Lục tiên sinh buổi sáng tốt lành."
"Cảnh Dật chào buổi sáng." Lục Ngự Chi trả lời Cảnh Dật, khóe môi hơi cong lên. Cảnh Dật có tóc, làm người ta cảm thấy càng nhu hòa, thậm chí có vài phần...... ngoan ngoãn đáng yêu.
Ánh mắt hai người giao nhau, Cảnh Dật là ngồi trên ghế ngước nhìn, Lục Ngự Chi là rũ mắt nhìn xuống, hình ảnh hài hoà khiến người ngoài chen không lọt.
Cho dù bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai.
"Đây chắc là...... Nhất kiến như cố trong truyền thuyết!" Tiết An thấp giọng thảo luận cùng Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu liếc xéo hắn một cái, thẳng nam cái gì cũng không hiểu, hiện tại cô hận không thể hét to: Tôi có CP mới để chèo rồi! Quan tâm yêu thương hậu bối dịu dàng ôn nhu công X cún con mặt đầy ngưỡng mộ thụ!
Đương nhiên, loại này chỉ thích hợp tự não bổ trong lòng mà thôi.
Người ngoài nhìn không ra, nhưng Lục Ngự Chi lại cảm nhận được. Ánh mắt đầu tiên của Cảnh Dật là đang nhìn mặt anh, thật sự chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm vào tóc anh.
Hình như...... Còn đang suy nghĩ cái gì đó?
Kỳ thật Cảnh Dật đang tưởng tượng ra bộ dạng Lục Ngự Chi không có tóc.
Trong chùa sư huynh đệ đông đảo, có khi nhàm chán, còn tạo ra cái bảng xếp hạng gọi là "Mỹ đầu". Hình dáng đầu mỗi người đều khác nhau, không phải ai cạo trọc đầu cũng mượt mà đẹp đẽ.
Còn có sư huynh đệ bình luận cái đầu phương trượng. Đầu phương trượng trước đột sau bẹp, trực tiếp bị đánh giá xấu nhất.
Cũng không biết, lúc Lục Ngự Chi cạo đầu trọc, sẽ là "Bóng đèn" hình gì?
Nhìn nhìn, nhận ra ánh mắt mình quá mức lộ liễu, Cảnh Dật lặng lẽ niệm hai tiếng ở đáy lòng: Tội lỗi tội lỗi, a di đà phật.
Cậu rũ mắt xoay người sang chỗ khác.
Lông mày Lục Ngự Chi hơi nhướng lên, nghiêng người nói với Tiểu Lưu: "Không quấy rầy cô nữa, lát nữa còn làm phiền. Tôi đi thay quần áo trước."
Tiểu Lưu che miệng gật đầu thật mạnh.
Đoàn phim nhỏ kinh phí có hạn, một mình cô bận trước bận sau.
Cảnh Dật trên trán tóc mái bị ngạch mang dựng thẳng lên tới, Tiểu Lưu cầm bông dặm phấn: "Bề ngoài hổ yêu sắc bén, cho nên tôi phải thêm ít chi tiết vào đôi mắt."
"Thí chủ cứ tự nhiên."
Cảnh Dật mặc niệm tâm kinh, để Tiểu Lưu tuỳ ý trang điểm cho mình. Chờ đến khi Tiểu Lưu nói tốt, Cảnh Dật mở mắt nhìn vào gương.
Trong gương, đuôi mắt vẽ một đường hơi dài, tạo thành một độ cung tinh tế lại có chút lệ khí. Trên mặt tạo khối màu thích hợp, khiến đường cong vốn mượt mà mềm nhẹ trở nên phập phồng biến hóa.
Hổ yêu, lấy máu thịt làm thức ăn, tâm tồn tại ác niệm......
Cảnh Dật nhớ lại hồi đi khắp nơi hành y, theo sư thúc đi vào hang ổ thổ phỉ. Lúc đó những thổ phỉ kia tuyên bố không cứu được đại đương gia sẽ lột da bọn họ ném vào nồi nấu.
Tham lam, sân si, thể hiện ra bên ngoài.
Cảnh Dật hơi rũ mắt, khi ngước mắt lên, sự ôn nhuận vô hại vốn có thay bằng âm ngoan tàn nhẫn.
Tiểu Lưu đang thưởng thức thành quả của mình qua gương, không kịp phòng ngừa nhìn thẳng vào ánh mắt vừa thay đổi của Cảnh Dật, giật mình, cánh tay nổi một tầng da gà.
Đào đâu ra cún con Cảnh Dật? Đây căn bản chính là con sói bò ra từ địa ngục!
Cảnh Dật thấy thần sắc Tiểu Lưu kinh hách, vội vàng thu biểu cảm lại như cũ.
"Tội lỗi tội lỗi, bần tăng đã dọa đến ngài." Cậu xoay người, quy củ chắp tay hành lễ.
Tiểu Lưu hoàn hồn, vội xua tay: "Không có gì không có gì, tôi biết là cậu đang nghiên cứu nhân vật, ha ha ha, khí tràng thật sự quá mạnh, như từng ăn thịt người rồi!"
Cảnh Dật cười cười, dùng chính mình tướng mạo hóa giải Tiểu Lưu kinh sợ: "Là do chị vẽ mắt đẹp thôi. Tôi đi thay quần áo."
Cậu đứng lên, đi về phía phòng thay đồ.
Vừa lúc gặp Lục Ngự Chi, Cảnh Dật mỉm cười gật đầu.
Trang phục của hổ yêu màu đen mạ viền vàng, giày cũng là loại ống dài thường thấy. Thay quần áo xong, Cảnh Dật trực tiếp đến phim trường.
Lục Ngự Chi đã tới rồi, người đàn ông dáng người cao lớn đứng giữa đám người, đỉnh đầu trơn bóng đặc biệt thấy được.
Quách Lân đứng ở trước mặt anh, cười cực kỳ khoa trương: "Ha ha, Lục ảnh đế anh cũng có ngày hôm nay. Tôi chụp bức ảnh cho sư phụ xem, ha ha ha ha ~"
"Chu đạo cách đây không xa, Quách đạo trực tiếp gọi ngài ấy tới cũng được." Lục Ngự Chi hào phóng thật sự, dù sao diễn viên cần phải diễn đủ loại nhân vật, khi còn trẻ anh còn đóng thế thân cho người ta.
"Ai, vị vai chính còn lại của hôm nay cũng tới rồi, nào nào nào, không giỡn nữa, các bộ phận, chuẩn bị làm việc."
Lục Ngự Chi nghe Quách Lân nói quay đầu lại xem.
Vừa lúc gió nhẹ thổi qua, tóc Cảnh Dật đen mượt như lụa tung bay theo gió, đuôi mắt cố tình vẽ dài hơi nheo lại, Lục Ngự Chi cảm thấy có chút ý vị câu nhân.
Có ý nghĩ như vậy, Lục Ngự Chi cũng không cố ý đánh giá bề ngoài Cảnh Dật.
Nhưng Cảnh Dật một chút cũng không che giấu, nhìn Lục Ngự Chi từ đầu đến chân. Đầu Lục Ngự Chi để trọc rất hợp, vị trí ngũ quan gãi đúng chỗ ngứa.
Cậu cười khen: "Lục tiên sinh rất đẹp."
Lục Ngự Chi để ý thấy, ánh mắt Cảnh Dật dừng trên đầu anh.
Anh hiểu ý cười, chắp tay trước ngực cúi đầu hành lễ: "Thí chủ tán thưởng, là vinh hạnh của bần tăng."
Ở tư thế này Cảnh Dật có thể thấy đầu anh càng rõ ràng.
Cảnh Dật thấy Lục Ngự Chi hành lễ tiêu chuẩn đến vậy, rốt cuộc ánh mắt dừng trên mặt Lục Ngự Chi.
Để phù hợp với nhân vật, mày kiếm của Lục Ngự Chi đã nâng cao lên. Còn bôi thêm son để thay đổi hình dáng môi.
Cảnh Dật chắp tay trước ngực đáp lễ, không nói gì, đơn giản chỉ là cười.
Hai vai chính đã đến, các bộ phận làm việc rất nhanh.
Quách Lân gọi Cảnh Dật lại bên cạnh, ngữ khí nghiêm khắc: "Lần trước cậu diễn Huyền Không cảm giác rất tốt, cho nên biên kịch Lý mới bàn với tôi sửa lại kịch bản. Hiện tại cậu diễn hổ yêu, giống sự tích anh dũng của cậu hôm qua, nhưng hổ yêu khác hoàn toàn Huyền Không, hiểu không?"
"Tôi hiểu." Đôi mắt đen như mực của Cảnh Dật tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cậu nhìn đạo diễn, chân thành nói, "Nếu tôi diễn không tốt, còn phải nhờ đạo diễn chỉ bảo nhiều hơn."
Quách Lân thấy Cảnh Dật chân thành như vậy, vỗ vỗ bả vai Cảnh Dật, "Nhạ, nói cho cậu biết, cậu hẳn nên biết ơn cái vị đang đứng cạnh kìa. 13 tuổi dựa vào bộ《 Đại Thiên Tử 》 xuất đạo, đại đại đại tiền bối. Hắn thích người có tài, biểu hiện tốt không chừng có thể vào công ty hắn."
Cảnh Dật nhìn về phía Lục Ngự Chi, cúi đầu lễ phép nói: "Mong tiền bối chỉ dạy nhiều hơn."
"Tôi đã xem qua video của cậu." Lục Ngự Chi cười, "Cậu lý giải Huyền Không rất hay, tôi tin tưởng cậu."
Lục Ngự Chi xem trọng người mới, trước nay hay cổ vũ, lúc đóng phim sẽ chỉ dẫn một chút. Không có người mới nào không thích đối diễn với Lục Ngự Chi, thậm chí còn vì tranh một nhân vật nhỏ trong phim truyền hình Lục Ngự Chi đóng chính mà đấu đá đến vỡ đầu chảy máu.
Từ một phương diện khác mà nói, nếu Lục Ngự Chi lanh đạm với diễn viên mới nào đó, tên diễn viên kia nhất định là trên người có chuyện mờ ám không tuồn ra ngoài!
Hai diễn viên chính vào vị trí, các bộ phận chuẩn bị xong, suất diễn hôm nay chính thức bắt đầu.
Cảnh thứ nhất, là tiều phu đốn củi trên núi đột nhiên gặp được hổ yêu.
Màn này Cảnh Dật phải ngồi trên cây.
Cảnh Dật bò lên trên, nửa dựa vào thân cây.
Trợ lý trường quay đánh bản, camera quay cận cảnh mặt Cảnh Dật.
Cảnh này Lục Ngự Chi không lên sàn, anh đứng xem trong máy theo dõi.
Ánh mặt trời vừa lúc chiếu tới, thanh niên tóc ngắn nhấc chân lên bắt chéo, miệng ngậm cọng cỏ, bày ra khí chất kiêu căng tà tứ.
Đột nhiên lỗ tai trái của thanh niên động đậy.
Động thật đó!
Quách Lân nhìn Lục Ngự Chi, trong mắt có chút kinh hỉ cùng vui sướng khó phát hiện.
Trước kia diễn cảnh đánh nhau, quay phần tai là phải dùng thế thân, không ngờ Cảnh Dật lại có tiểu xảo này!
Camera cũng rất tận lực, đặc biệt quay đặc tả sườn mặt Cảnh Dật một cái.
Đang lúc màn ảnh thong thả tiến đến gần, thanh niên tóc ngắn bỗng quay mặt lại, đối diện trực tiếp với cameras.
Đồng tử màu đen như hút hết hồn phách vào trong, bên trong là tàn nhẫn cùng hưng phấn khiến hô hấp người nhìn đình trệ.
...... Yêu, yêu thú giết người ăn thịt!
Màn ảnh thay đổi, tiều phu xuất hiện.
Tiều phu đến gần thanh niên dưới tàng cây, thanh niên chợt mở miệng: "Thế nhân thường nói hổ chỉ biết lên ngọn, không biết xuống gốc. Ngươi đoán xem, ta có thể xuống không?"
"Chỗ này làm gì có hổ?" Tiều phu nói xong, ngẩng đầu nhìn lên trên xem. Nháy mắt đối diện với người trên cây, cả người tiều phu run lên, ngã nhào xuống đất.
Quách Lân nói: "Cho diễn viên quần chúng này thêm cái đùi gà, biểu cảm hoảng sợ diễn rất tốt."
"Vậy cho Cảnh Dật thêm hai cái đi." Lục Ngự Chi nhàn nhạt nói.
Trong màn ảnh, Cảnh Dật đối mắt với tiều phu, bên môi lộ ra một nụ cười.
Thiên nhiên, thứ nào càng mỹ lệ, thì càng độc.
Cảnh Dật cười, có vẻ thiên chân vô tà, kết hợp biểu tình nhìn thẳng vào mắt, lại chỉ khiến người lạnh thấu xương.
Đó là sự hưng phấn cùng tham lam tràn ra từ đáy lòng khi xác định được con mồi!
Đó là khúc nhạc cuồng hoan dạo đầu vì có thể ăn uống thỏa thích, thỏa mãn dục vọng ăn uống!
Đáy lòng Lục Ngự Chi cũng ẩn ẩn dâng lên một cổ hưng phấn.
Ngoài đời anh khắc sâu ấn tượng với Cảnh Dật vì cảnh cậu bình tĩnh ngăn cản lão hổ, trong phim, ánh mắt này của Cảnh Dật khiến tình cảm mãnh liệt đã lâu không thấy trào dâng.
Suất diễn đầu tiên kết thúc hoàn mỹ.
Cảnh ăn thịt người, chỉ cần bày máu giả và y phục dính máu lên mặt đất là được, không cần làm gì nhiều.
Tiếp theo là Cảnh Dật phối hợp diễn cùng Lục Ngự Chi.
Hai người truy đuổi nhau trong rừng rậm một hồi, hổ yêu đã biết Trần rất lợi hại, không dám đối đầu trực tiếp với Trần, một bên chơi xấu tạo bẫy rập, một bên chạy ra ngoài rừng.
Diễn không có thoại càng khảo nghiệm năng lực của diễn viên, phải dùng tứ chi và biểu cảm khuôn mặt để thay thế toàn bộ lời thoại!
Quách Lân ngồi trước máy theo dõi xem hai người diễn.
Khi Lục Ngự Chi xuất đạo được nhận xét trời sinh phù hợp với điện ảnh, không nghĩ tới Cảnh Dật cũng giống vậy!
Hổ yêu đặt bẫy rập xong mặt đầy đắc ý, nhưng khi bị đuổi kịp trong mắt chợt lóe tia kinh hoảng...... Phảng phất cố tình tìm đúng cơ vị, tới biểu hiện chính mình giống nhau.
Lần trước không có đối lập, chỉ thấy Cảnh Dật diễn hòa thượng Huyền Không thân thiện hài hoà tự nhiên.
Hiện tại nhìn Cảnh Dật đóng hổ yêu, hai loại thiết lâp khác nhau như trời với đất, lại có thể thay đổi tự nhiên đến vậy.
Có thiên phú!
Nhất định là do quay phim thần tượng đóng nam ba nam bốn nhiều làm mai một!
Quách Lân thầm nghĩ.
Cảnh chạy trốn kết thúc rất nhanh, tiếp đó là vở kịch lớn.
Trần đứng trước hổ yêu, mặt từ bi không dính khói lửa nhân gian.
Hổ yêu ảo não trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn không chịu thua như cũ. Hắn dùng mưu kế bắt đầu đàm luận Phật lý cùng Phật tu trước mặt, ánh mắt và tư thái mười phần trào phúng.
Trần lại bất vi sở động*, đôi mắt nhạt màu nhìn hổ từ đầu đến cuối đều mang vẻ từ ái không chấp nhặt trẻ con.
* Bất vi sở động: Nôm na là không có động tĩnh.
Cảnh Dật đối diện Lục Ngự Chi, cũng được trải nghiệm kỹ năng diễn của Lục Ngự Chi.
Cảm giác rất được, trách không được hồi trước Khương Văn Văn tức cậu muốn hộc máu...... Còn chưa nói, sau khi nhập thần vào nhân vật, dù có làm gì hắn cũng sừng sững bất động, thật sự là chọc người ta tức phát điên mà.
"Này...... Tiểu Dật, cậu như này là không được, sao lại nhìn Trần phát ngốc rồi? Ánh mắt cũng không đúng cảm giác, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Giật mình phát hiện mình chỉ lo xem Lục Ngự Chi, quên mất là đang diễn kịch, nháy mắt gương mặt Cảnh Dật nóng bừng lên.