Buổi tối nói chân tướng cho Thời Lang, Cảnh Dật có mơ một giấc mơ. Trong mơ, nguyên Cảnh Dật dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu cả đêm.
Sáng dậy muộn, Cảnh Dật ngồi trên giường ấn nhẹ huyệt Thái Dương.
Cậu rất ít khi nằm mơ.
Chẳng lẽ nguyên Cảnh Dật không hài lòng với cách giải quyết của cậu?
Cảnh Dật rửa mặt xong, nghiêm túc đi tới đả tọa trước bài vị, tụng kinh siêu độ cho ai đó.
Tụng xong chín biến, vừa mở mắt, ngoài cửa truyền đến tiếng quát tháo.
Mở cửa ra, đồng nghiệp trong đoàn phim và nhân vật công tác đứng ngoài đang chuẩn bị lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Cảnh Dật ngây thơ hỏi: "Các vị thí chủ, làm sao vậy?"
Hốc mắt Tiết An hồng hồng: "Tiểu Dật, cậu dọa anh sợ muốn chết, gọi điện thoại thì không nghe, gõ cửa cũng không phản ứng, rốt cuộc cậu đang làm gì?"
"Xin lỗi." Cảnh Dật ngượng ngùng, "Bần tăng tụng kinh quá chuyên chú, thực sự không nghe được."
Mấy người trong đoàn từng thấy Cảnh Dật niệm kinh, lực chuyên chú thật sự rất mạnh. Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Cảnh Dật dậy sớm chuẩn bị cho cảnh ngày hôm nay.
Mọi người hỏi quan tâm thêm vài câu, kết quả là tới phim trường muộn.
Lục Ngự Chi và trợ lý của anh đã chờ ở phòng hóa trang.
"Hôm nay mọi người sao vậy?" Trợ lý kỳ quái hỏi, "Toàn bộ đoàn phim đều đến muộn."
"Xin lỗi, bắt mọi người chờ lâu rồi, là bần tăng sai." Cảnh Dật xin lỗi, trực tiếp kể lại đầu đuôi câu chuyện lần nữa.
Lục Ngự Chi vừa nghe Cảnh Dật nói đi ngủ muộn, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Cảnh Dật gật đầu, sợ Lục Ngự Chi hỏi kỹ, rũ mắt nói: "Chỉ là chút việc tư."
Thời Lang và nguyên thân nút thắt tình cảm, nói chân tương cho Thời Lang là đương nhiên. Lục Ngự Chi cũng không quen biết nguyên thân, không cần phải nói ra khiến người chọc Lục Ngự Chi phiền não.
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, Cảnh Dật đi thay quần áo.
Cảnh chủ yếu hôm nay, là hổ yêu ở trong chùa bảy bảy bốn mươi chín ngày, chậm rãi từ kiệt ngạo khó thuần biến thành nghe lời Trần, sống quy quy củ củ; đốn củi, gánh nước, trồng rau, nhổ cỏ, hái thuốc.
Tình tiết trong phần này, có hiệu quả như lúc hồ yêu Thủy Nhi ở chung với Huyền Không.
Chẳng qua, hồ yêu Thủy Nhi quấy rầy Huyền Không, là vì dụ hoặc. Còn tình cảm giữa hổ yêu và Trần lại thuần khiêt hơn rất nhiều.
Động vật họ mèo đều có tính hiếu kỳ giống nhau.
Vì thế, ánh mắt và ngữ khí của Cảnh Dật khi nói chuyện cùng Trần đặc biệt quan trọng. Y thường nhìn chằm chằm Trần, mức độ gây chuyện phá hoại so với Thủy Nhi chỉ có hơn không có kém.
Mà bởi vì có khế ước, lúc bực mình hổ yêu còn phải ăn thật nhiều để tự an ủi bản thân, lầm bầm lầu bầu vô số lần.
Cảnh đầu ở Phật đường qua, được chút thời gian bổ trang ngắn ngủi để xả hơi.
Cảnh Dật uống ngụm nước, trên cái bàn trước mặt đột nhiên xuất hiện một cốc cà phê.
Cậu ngẩng đầu.
Lục Ngự Chi môi mỏng cười khẽ, nhìn cậu: "Uống chút cà phê nâng cao tinh thần, buổi tối nghỉ ngơi cho khỏe."
Cảnh Dật thấy xung quanh nhiều người, cũng không cự tuyệt: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Nguyên Cảnh Dật vì tiết kiệm tiền, căn bản không uống loại đồ uống này.
Cảnh Dật cầm cái cốc nhìn qua một vòng, nghiên cứu chỗ mở, xem làm thế nào mới có thể uống cà phê như nhân viên công tác bên cạnh.
Cậu nhìn chằm chằm cái nắp cà phê.
Bộ dạng cả đôi mắt đều dán vào cốc cà phê, thật sự rất đáng yêu.
Lục Ngự Chi thấy, nắm tay đặt bên môi ho nhẹ một tiếng. Sau khi nhận được tầm mắt sáng ngời đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của Cảnh Dật, nén cười bình thản mở miệng: "Tôi giúp cậu."
" Được, cảm ơn."
Cảnh Dật thản nhiên đưa cái cốc đến tay Lục Ngự Chi.
Lục Ngự Chi thuận thế ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên trên miệng nắp, mở ra, đưa đến trước mặt Cảnh Dật.
Cảnh Dật nói lời cảm ơn, cầm lấy ngửa đầu uống một hớp lớn.
Lục Ngự Chi vừa muốn cười.
Cà phê nhập khẩu, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên trực tiếp trợn tròn.
Cà phê trong miệng khiến gương mặt cậu phình phình, giống bé hamster nhét thức ăn vào miệng nhỏ.
Hôm nay rất đáng yêu!
Cảnh Dật không nghĩ vị cà phê sẽ như vậy...... Một cảm giác rất khó mà hình dung.
Đã đắng lại còn sáp, tựa hồ còn có điểm toan khẩu.
Ngậm lâu trong miệng thì không ổn.
Cảnh Dật lặng lẽ quét mắt nhìn Lục Ngự Chi, xác định Lục Ngự Chi không nhìn cậu, mới gian nan nuốt cà phê nuốt xuống.
Dư vị cà phê lúc này mới hiện ra, một chút đắng rồi đến ngọt.
Cảnh Dật đột nhiên nghĩ tới trà.
Cậu..... Không thích uống trà.
Tuy hương vị cà phê có phần giống trà, nhưng cà phê là do Lục Ngự Chi đưa, lúc này Lục Ngự Chi còn ở bên cạnh.
Cảnh Dật thành thành thật thật uống một ngụm cà phê, khó khăn nuốt xuống.
Lục Ngự Chi nín cười nãy giờ, quay đầu thấy Cảnh Dật đau khổ uống từng ngụm nhỏ, duỗi tay lấy lại cốc cà phê: "Không thích thì không phải uống, không sao đâu."
Tâm tư bị chọc thủng, Cảnh Dật cảm thấy mặt ngày càng nóng. Đồ người khác tốt bụng đưa cho, sao có thể không uống hết chứ?
"Không có việc gì, bần tăng có thể, phương...... Không thể lãng phí." Thiếu chút nữa lại đem phương trượng ra nói, Cảnh Dật nhấp nhấp môi, có chút ảo não.
Lục Ngự Chi nghe Cảnh Dật lại tự xưng "Bần tăng", ý cười trong mắt nhiều đến độ tràn ra ngoài.
"Lãng phí thế nào?" Nói, Lục Ngự Chi uống phần cà phê còn dư lại, "Bần tăng giúp ngài uống là được."
Cảnh Dật thuận miệng trả lời: "A, vậy cũng được."
Không lãng phí là tốt!
Cảnh Dật cười với Lục Ngự Chi, cầm cốc nước trắng lên uống.
So với trà và cà phê, uống nước trắng tốt hơn nhiều. Nếu có thể...... Bỏ đường vào nước càng tốt, càng tốt.
Lục Ngự Chi thấy Cảnh Dật uống nước, đơn thuần cười với anh, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Tiểu gia hỏa bên cạnh cái gì cũng không hiểu?
Uống xong một cốc cà phê, lại tiếp tục đóng phim.
Qua cảnh bảy bảy bốn mươi chín ngày, dư lại phần của Lục Ngự Chi, quay kết cục trước.
Khương Văn Văn, sư huynh đệ tà lên sàn, Cảnh Dật giả hòa thượng lên sân khấu. Mọi người vào vị trí, thư ký trường quay đánh bản bắt đầu.
"Cắt, NG!"
"NG!"
"Trọng tới!"
"Khương Văn Văn, đoạn cuối cùng phải bùng nổ, bùng nổ cô hiểu không? Làm lại!"
Lặp lại rất nhiều lần, Quách Lân nóng máy nhịn không nổi, lại bắt đầu chửi ầm lên.
Khương Văn Văn bị mắng thảm thương, khóc lóc được trợ lý đỡ đi nghỉ.
Quách Lân còn đang phun tào với Lục Ngự Chi: "Hồi đầu diễn tạm ổn, vốn dĩ tính cách ngày thường của Khương Văn Văn đã khá giống hồ yêu Thủy Nhi. Nhưng thời khắc quan trọng phải hy sinh vì người yêu, sao Khương Văn Văn lại diễn kém như vậy?"
"Ánh mắt không diễn, cơ thể cũng không diễn."
"Ngươi nói này bá ra về sau, ngươi Lục ảnh đế mặt hướng nơi nào gác?"
Lục Ngự Chi nhưng thật ra không nghĩ tới vấn đề này.
Kịch bản 《 Dụ Tăng 》 version cải biên không còn là câu chuyện xưa đơn thuần về yêu hận tình thù. Tình cảm của hồ yêu Thủy Nhi với Huyền Không, nút thắt giữa Huyền Không và Trần chi gian, nhân quả, tình cảm đan xen.
Dẫn người hướng thiện, chọc người suy nghĩ sâu xa.
Bộ phim này, độ thảo luận đề tài tuyệt đối không thấp.
Anh tham gia, là có lý do của mình, người khác nghĩ thế nào, không liên quan đến anh.
"Tôi tới thử xem."
Lục Ngự Chi đi về phía Khương Văn Văn, đến lúc đó lại dừng chân.
Cảnh Dật đã chạy tới bên cạnh Khương Văn Văn.
Cậu đưa khăn giấy cho Khương Văn Văn, nhỏ giọng nói: "Nữ thí chủ, đại hỉ đại bi giận dữ, đều không có lợi với cơ thể."
Khương Văn Văn cười khổ: "Tôi cũng không nghĩ, chính là...... Aizzz, đạo diễn mắng lòng tôi khó chịu, tôi coi như xuất đạo trước cậu, lưu lượng cũng cao hơn, tự nhiên đùng cái NG liên tiếp? Tình yêu tôi thể hiện còn chưa đủ yêu Huyền Không sao?"
Cô từng diễn phim tình cảm, dựa vào web dram tình yêu cổ trang mà nổi.
"Quách đạo muốn loại yêu nào đây a?"
Cảnh Dật trầm mặc.
Cậu cũng không hiểu loại tình cảm này.
Lúc đi chơi, nghe qua không ít chuyện xưa.
"Nếu không, bần tăng kể chuyện xưa cho ngài nghe?" Cảnh Dật ngồi bên cạnh Khương Văn Văn.
Tuy Khương Văn Văn không biết lúc này Cảnh Dật kể chuyện xưa làm gì, nhưng cô biết Cảnh Dật đang quan tâm mình. Lúc trước, cô ghét bỏ Cảnh Dật, Cảnh Dật lại nguyện ý cứu cô, còn bảo cô nàng đi bệnh viện kiểm tra trước tiên.
Người tốt cỡ nào......
Khương Văn Văn chậm rãi bình tĩnh lại.
Cảnh Dật kể chuyện xưa rất đơn giản.
Công tử con huyện lệnh đi xem kịch ở rạp hát, nhất kiến chung tình với Danh Linh, gặp mặt tiếp xúc nhiều lần.
Nhưng mà một người là con cháu quan gia, một người là "Kỹ nữ" đê tiện, thân phận khác nhau như trời với đất.
Hai bên đều biết đoạn cảm tình này không thể bắt đầu, cố tình chuyện tình yêu, nửa điểm không khỏi người.
Hai người trốn trốn tránh tránh sống một đoạn thời gian vui vẻ, cuối cùng sự việc bại lộ, bị huyện lệnh biết được.
Huyện lệnh tùy tiện đổ tội trộm cướp lên người ca kỹ, bắt ca kỹ bỏ tù. Công tử huyện lệnh ba lần bốn lượt cầu tình không làm gì được, chỉ có thể tuyệt thực kháng nghị.
Phu nhân huyện lệnh đau lòng con trai, vào nhà lao gặp ca kỹ.
Ca kỹ tự biết mình và huyện lệnh công tử ở bên nhau là vô vọng, đáp ứng phu nhân huyện lệnh không gặp hắn. Ra khỏi đại lao, liền cười nhảy sông tự sát.
Công tử huyện lệnh biết tin, lao tới bờ sông, vốn muốn chết cho xong, lại bị người nhà cứu lên.
Cha mẹ quỳ xuống đất cầu xin, công tử huyện lệnh cuối cùng thỏa hiệp. Khoa khảo cao trung, cưới vợ sinh con, phảng phất như lòng không còn ca kỹ ấy. Nhưng sau khi con trai trưởng thành, hắn cởi áo quan, cắt tóc đi tu.
"Thật là một bi kịch." Khương Văn Văn thở dài, "Chuyện của hồ yêu Thủy Nhi và Huyền Không còn không phải là bi kịch sao. Kịch bản ban đầu là vậy, hiện tại cũng vậy."
Cảnh Dật chắp tay trước ngực, rũ mắt nói câu a di đà phật.
Khương Văn Văn còn đắm chìm ở chuyện xưa, ngẫm lại lại hỏi Cảnh Dật: "Sao lúc ấy công tử huyện lệnh không trực tiếp cưới ca kỹ cưới về nhà? Cưới nàng làm thiếp, sau này không cưới vợ, chẳng phải vẫn ở bên nhau sao?"
Cảnh Dật mỉm cười lắc đầu.
"Ca kỹ sao có thể làm thiếp? Ca kỹ cũng là nam tử."
Khương Văn Văn sửng sốt, rốt cuộc hiểu tại sao lại nói đoạn tình cảm này không thể bắt đầu.
Người xưa không phóng khoáng như người hiện đại, thân phận khác nhau còn chưa tính, đến cả giới tính cũng không đúng.
Giới tính cũng không đúng......
Trong đầu Khương Văn Văn chợt lóe linh quang.
Hồ yêu Thủy Nhi không biết, nàng nghĩ Huyền Không là con người?
Thời điểm nàng chết, nàng căn bản không biết mình và Huyền Không đều là yêu quái.
Thủy Nhi chỉ đơn thuần cảm thấy, nếu mình chết, người yêu sẽ không bị uy hiếp.
Toàn tâm toàn ý hy sinh, đáy mắt không chỉ có tình yêu mà còn là tâm nguyện được hoàn thành.
"Tôi hiểu rồi! Ha ha." Khương Văn Văn cầm tay Cảnh Dật, cười đặc biệt vui vẻ, "Cảm ơn cậu nha Cảnh Dật, cậu lại giúp tôi lần nữa.". Truyện mới cập nhật
"Có thể giúp là tốt rồi." Cảnh Dật mặt không đổi sắc rút tay ra.
"Tôi thật là vui, đi trang điểm lại cái đã, lát nữa chúng ta quay lại." Nói, Khương Văn Văn biến mất.
Lúc nay Lục Ngự Chi mới đến bên Cảnh Dật, cúi người hỏi: "Chuyện xưa còn gì nữa không?"
Cảnh Dật ngước mắt nhìn Lục Ngự Chi, đôi mắt trong suốt mang theo tia ý cười.
"Có, công tử huyện lệnh gặp lại ca kỹ trong chùa." Cảnh Dật sờ sờ cái đầu trơn bóng của mình, lại nhìn Lục Ngự Chi, "Người mặc tăng bào, chỉ hành lễ Phật."
"A di đà phật?" Lục Ngự Chi hành lễ với Cảnh Dật.
Cảnh Dật vội vàng đáp lễ, nói: "Đúng vậy, a di đà phật."
Khi ngẩng đầu, Lục Ngự Chi cười, Cảnh Dật cũng cười.
Bên cạnh "tách" một tiếng, Cảnh Dật ngó qua, là Quách Lân.
"Này lưu lại dùng làm tuyên truyền, rất thích hợp."
- -------------------
Lạc Lạc: Bệnh lười của tui nó lại phát tác rồi. Ai có thấy chỗ nào lủng củng thì bỏ qqua nha, trình tui chỉ được vậy thôi T^T