Hai người đều nghĩ rằng bản thân đã làm chuyện xấu.
Cố Dịch Tân rút một bịch khăn giấy từ dưới đít ra, lau lau.
Càng lau, càng trở nên bất thường.
Lục Minh Thời không biết nói gì hơn.
Hắn cúi đầu, theo bản năng xem xét thân dưới mình một cái.
Lau lau, phản ứng của Cố Dịch Tân càng lớn, nên đơn giản mặc kệ.
Anh tùy tiện bành hai chân ra, chuẩn bị phơi khô tự nhiên trong không khí.
Chiếc siêu xe vẫn đang gian nan di chuyển trong giờ cao điểm buổi tối.
Tài xế tận tụy, không thừa lời, làm một người mù chuyên nghiệp.
Cố Dịch Tân thờ ơ ngắm biển thông báo ngoài cửa sổ, sau đó, anh thấy mặt mình trên đó.
"......"
Cố Dịch Tân nói: "Lục tổng."
Anh vừa nghĩ ra một điều rất đáng sợ.
"Nếu tôi làm việc không tốt rồi bị đuổi, liệu anh có chuyển trả lại tiền cho tôi không? Tôi còn có thể quay lại công trường làm việc tiếp không?"
Lục Minh Thời sửng sốt, thế mà lại cảm thấy anh nói rất có lý.
Lục Minh Thời lạnh lùng nói: "Vì tiền mà cái gì cậu cũng làm?"
Cố Dịch Tân gật đầu: "Đa phần. Không tính nghề chuyển gạch, tôi còn có thể làm các công việc khác như bảo tiêu, bảo an, bảo toàn. Nhưng bảo mẫu, tôi chưa làm bao giờ, không chắc mình có thể làm tốt được hay không."
Nhưng nếu trước kia Lục Minh Thời chịu bỏ ra 20 triệu để thuê anh làm bảo mẫu, trong điều kiện không ảnh hưởng đến công việc chính, anh vẫn có thể cân nhắc làm thêm. (~68 tỉ vnđ)
Bởi vì làm trong hộp đêm rất ít khách hàng xộp như Lâm Thuỵ - một đêm khui những 28 chai Louis XIII. Nên không phải mỗi ngày anh đều có thể kiếm được tám vạn. (~ 270 tr vnđ)
Lục Minh Thời nhớ tới thông tin có được khi điều tra hộp đêm.
Tiểu khốn nạn không chịu trung thực gì cả.
"Bảo tiêu, bảo an, bảo toàn?" Lục Minh Thời gật đầu, nói, "E rằng còn hơn nữa mà. Bồi rượu, bồi nói, bồi ngủ?"
Cố Dịch Tân dừng lại.
Cố Dịch Tân rất ngạc nhiên, hỏi: "Anh cần mấy dịch vụ này à?"
Lục Minh Thời:......
Lục Minh Thời bình tĩnh, nói: "Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi."
Cố Dịch Tân nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Cố Dịch Tân: "Tôi rất kén chọn...... Dựa vào cái này để kiếm tiền? Không a, tôi chỉ tiếp thu đối tượng phù hợp thẩm mỹ, cũng không bao giờ tính tiền.
Chất lượng sinh hoạt X được xếp thứ hạng rất cao trong từ điển của Cố Dịch Tân.
Để nâng cao chất lượng sinh hoạt X, anh sẵn sàng chi thật nhiều tiền để tìm một khách sạn tốt nhất. Nên nếu đối tượng chất lượng cũng tốt, anh thậm chí cam tâm gánh vác cả chi phí du lịch xa xỉ.
Cố Dịch Tân nói, đánh giá trên dưới Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời bị anh nhìn đến nỗi da đầu căng thẳng, nghẹn nãy giờ đột nhiên rất muốn đi WC.
"Nếu đó là Lục tổng." Cố Dịch Tân câu môi, cười, "Tôi có thể khuyến mãi vài lần phục vụ——nhưng tôi chỉ ở trên."
Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân, anh ngang nhiên nói ra mấy câu lưu manh như vậy với gương mặt mà hắn đã nhìn quen từ nhỏ đến lớn.
Lục Minh Thời bị ánh mắt ám chỉ của anh nhìn đến mức càng muốn đi WC hơn.
——————?——————
•
•
•
Ngay khi vừa trở lại, Lục Minh Thời triệt để gỡ bỏ các thông báo tìm người.
Tuy nhiên, Cố Dịch Tân đã hoàn toàn nổi tiếng khắp Yến thị. Ngày đầu tiên anh đi báo cáo ở công trường thành phố, đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Lý do thoái thác về danh tính của Cố Dịch Tân đã được lan truyền thành nhiều phiên bản.
Trong đó, những người tinh mắt đã kết hợp chuyện này với tin đồn Lâm Thuỵ bị đè trước kia lại với nhau.
—— một câu chuyện tình éo le.
"Cố tiểu thiếu gia vốn là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Lục, ở vài buổi tiệc rượu tiếp xúc rồi trở thành bạn với Lâm thiếu gia phong lưu phóng khoáng.
Lục thiếu làm người hà khắc, thiếu quan tâm đến Cố tiểu thiếu gia, mà Lâm thiếu vừa phong độ lại dịu dàng, nhờ vài câu 'lời ngon tiếng ngọt' đã chạm đến trái tim bị khoá chặt nhiều năm của Cố tiểu thiếu gia."
Tuy nhiên, Lâm thiếu tiếp cận Cố tiểu thiếu gia chỉ với mục đích trả đũa Lục gia - vì đã thôn tính nhiều sản nghiệp của nhà họ Lâm.
Sau khi gã nhận được chân tâm thuần khiết của Cố tiểu thiếu gia thì nhanh chóng vứt bỏ cậu."
"Cố tiểu thiếu gia chịu đả kích nặng nề, bèn chạy tới hộp đêm nhảy vũ trường, đúng lúc gặp Hắc thiếu đang đi thu phí bảo kê.
Hắc thiếu yêu Cố tiểu thiếu gia ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe được những chuyện đã xảy ra với Cố tiểu thiếu gia, anh quyết tâm báo thù thay cậu, tìm người luân X kẻ bạc tình là Lâm thiếu."
"Nhưng! Cố tiểu thiếu gia vẫn còn tình cảm sâu đậm với Lâm thiếu. Sau khi biết tin thì đoạn tuyệt với Hắc thiếu. Một thân một mình rời bỏ thành phố Yến thị đầy đau thương này."
"Khi Cố tiểu thiếu gia đi rồi, Hắc thiếu hối hận muộn màng; Lâm thiếu bị luân X đã cảm nhận được nỗi thống khổ của thiếu niên khi bị mình tổn thương, quyết tâm sửa chữa lỗi lầm; mà Lục thiếu càng hối hận khôn nguôi vì đã không quan tâm chú ý đến Cố tiểu thiếu gia, khiến cho tâm lý hắn vặn vẹo......"
"Bây giờ, Cố tiểu thiếu gia đã trở lại Yến thị, hơn nữa còn về nhà họ Lục. Có lẽ lúc này, Lục thiếu mới là người 'chiếm thế thượng phong'. Nhưng Lâm thiếu 'quay đầu về bờ' và Hắc thiếu 'âm thầm chờ đợi' sẽ không bao giờ buông tay."
"Đấu tranh cho yêu hận tình thù ở chốn hào môn, cuối cùng, cậu sẽ HE bên ai?"
Ở công trường, Cố Dịch Tân nghe mọi người thảo luận, chìm vào suy nghĩ.
Nghe chuyện phiếm là một lẽ.
Nhưng nghe chuyện phiếm về mình lại là một lẽ khác.
Anh hắng giọng, quyết định bác bỏ tin đồn.
"E hèm."
Mọi người ở trên công trường đang trò chuyện sôi nổi cuối cùng cũng phát hiện Cố Dịch Tân ngồi xổm trong một góc, tay cầm bát cơm.
Đó là mỹ thiếu niên trong truyền thuyết đã khiến ba vị hào môn lão nam nhân vì cậu mà tranh giành.
Chàng trai xinh đẹp mặc một bộ rằn ri cũ mèm, ướt đẫm mồ hôi, đầu dính đầy bụi.
Đang ngồi xổm trên một khối đất bằng phẳng, tay cầm cái tô bự.
Mũ bảo hiểm lật ngược bên chân.
So với công trường còn công trường hơn, so với công nhân còn công nhân hơn, dù là ngoại hình, tư thế hay 'trang bị', đều chuyên nghiệp đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.
Cố Dịch Tân chinh phục công trường chỉ trong vòng một ngày.
Một tuần sau, Lục Minh Thời làm bộ lơ đãng hỏi quản lý dự án về Cố Dịch Tân. Quản lý gần như 'lệ nóng doanh tròng' báo cáo:
"Từ sau khi Cố thiếu đến, sự hăng say, tích cực của nhóm công nhân đã tăng lên gấp đôi. Hiệu suất tăng thêm 50%. Thời gian xây dựng ban đầu dự kiến là 120 ngày, nhưng bây giờ chỉ cần 50! Chỉ 50 ngày a sếp!
"Dự án đấu thầu diễn ra vô cùng thuận lợi, độ phổ biến trên thị trường tăng vọt, bây giờ mỗi ngày đều có vô số các cuộc điện thoại hẹn trước! Có Cố thiếu ở đây, chúng ta có thể sớm nâng mục tiêu lợi nhuận ban đầu lên 100%!"
"Sếp! Ngài nhất định phải giữ Cố thiếu ở lại công trường của chúng ta!"
Quản lý lấy khăn tay xì mũi nói.
——————????——————
•
•
•
Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Dịch Tân làm công việc bảo mẫu.
Xét thấy Lục Minh Thời không chỉ không trừ tiền mà còn tăng lương cho anh, Cố Dịch Tân rất tuân thủ ước định, sau khi tan tầm thì đi thẳng về Lục trạch. (Trạch: nhà)
Hôm nay, Lục Minh Thời công tác rất vất vả, hắn phải đấu khẩu với mấy lão già bảo thủ trong hội đồng quản trị, dù cuối cùng hắn giành được thắng lợi, nhưng cũng bị tổn thất nặng nề.
Đã có người nhìn ra sức khoẻ hắn không ổn nên cố tình chọn thời điểm này để làm khó hắn.
Dọc đường, Lục Minh Thời rất khó chịu, áp lực kép về thể xác và tinh thần mang đến cho hắn rất nhiều rắc rối.
Hắn bị tài xế đánh thức: "Ông chủ, tới rồi."
Tài xế lo lắng: "Có cần tôi đỡ ngài lên không?"
Lục Minh Thời lắc đầu, cố gắng đi lên cầu thang.
Cố Dịch Tân vừa trở về không bao lâu, chỉ mới tắm rửa xong, khoác cái áo choàng tắm dài, đi ra khỏi phòng tắm thì nghe được tiếng bước chân.
Cố Dịch Tân đi vòng qua góc ngoặt, đối diện với Lục Minh Thời đang cầm tay vịn bước đi tập tễnh.
Tập tễnh?
Nhớ không nhầm thì, Lục Minh Thời 29, đâu phải 92, còn đang trong thời kỳ đỉnh cao kia mà.
Tại sao cơ thể lại yếu đến mức này?
Có vẻ làm sếp còn mệt hơn so với chuyển gạch đi.
Cố Dịch Tân dù chuyển gạch cả ngày nhưng tinh lực vẫn tràn đầy như cũ.
So sánh hai người, không khỏi có chút đồng tình.
Lục Minh Thời không nhìn thấy Cố Dịch Tân. Hắn bước lên bậc thang cuối cùng, hít một hơi, đột nhiên đầu óc choáng váng.
Hắn muốn vươn tay nắm lấy tay vịn, lại túm được cổ áo Cố Dịch Tân.
Bị túm cổ áo, tiểu Cố: (°ー°#)
Bây giờ anh đang mặc áo choàng tắm hiệu con vịt.
Hết chương 18