*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Dịch Tân lao ra được bảy tám chục mét, nhanh đến mức có thể gọi là cung tên rời dây.
Ma cây đang hì hục dọn xi măng, ngây người ngoảnh đầu lại, chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua.
Công trường này là công trường lớn nhất trong quận, muốn đi ra ngoài đâu phải dễ.
Cố Dịch Tân mất tới 15 phút mới lết ra khỏi cửa nhỏ, phì phò vươn tay chặn một chiếc taxi. Sau đó, xe lăn bánh.
"Đi đâu?"
"Nhà ga."
Tại sao Lục Minh Thời biết anh ở đây? Cố Dịch Tân gãi cằm, nghĩ hoài không ra.
Thấy hơi bồn chồn, luôn có cảm giác mình quên mất điều gì đó.
Cố Dịch Tân vừa băn khoăn, vừa nhìn cảnh vật ven đường.
Chợ nông sản, nhà trẻ, cửa hàng cũ kĩ......
Thị trấn trong quận nhỏ đến nỗi chưa đầy 20 phút, xe đã chạy đến nhà ga.
Cố Dịch Tân cảm ơn rồi xuống xe, tài xế nóng nảy.
"Anh không định trả tiền hả anh hai!"
Cố Dịch Tân sờ túi.
Cuối cùng cũng nhớ ra mình quên mất cái gì.
Anh đã quên số tiền 'mồ hôi nước mắt' mới kiếm được.
Cố Dịch Tân yêu cầu tài xế lái xe trở về. Tiền lương chính là chấp niệm cuối cùng của anh.
Tài xế đậu xe bên lề đường, Cố Dịch Tân phải bảo đảm rất nhiều lần rằng mình sẽ cầm tiền ra tới.
Ngay khi vừa bước xuống xe, Cố Dịch Tân đã nhìn thấy Lục Minh Thời đứng ở cửa.
Thân hình cao lớn của nam nhân có chút tiều tuỵ, tây trang hơi nhăn, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Cố Dịch Tân đang chạy lại.
Lục Minh Thời bắt đầu bổ não.
Cố Dịch Tân trở về vì lương tâm cắn rứt?
Không đời nào.
Hay đã biết được điều gì?
Không, không thể.
Cố Dịch Tân sẽ trở lại, chỉ có thể là vì hắn ta không thể rời đi.
Ví như quên thứ gì đó quan trọng.
Nhớ về lần đầu chạy trốn của Cố Dịch Tân. Tự đáy lòng, Lục Minh Thời đã hiểu được gì đó.
Hắn nâng cằm, cười một cái.
Nhưng ý cuời không lan đến đáy mắt.
Cố Dịch Tân bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Lục Minh Thời, da đầu ngứa ran.
Đừng trách anh chạy ngay khi vừa nhìn thấy Lục Minh Thời.
Anh chạy nhưng có lý do chính đáng, lập luận tỉ mỉ, chặt chẽ. Gồm 3 ý chính:
Thứ nhất, đây là thế giới trong một quyển sách, mà kết cục của nguyên chủ rất bi thảm, bi kịch này lại có liên quan trực tiếp đến Lục Minh Thời.
Thứ hai, khi anh nhìn thấy Lục Minh Thời, trong đầu sẽ nhớ tới một ít hình ảnh khó tả.
Căn cứ vào diện tích não tự động khảm mosaic, kết hợp với sự hiểu biết của nguyên chủ đối với tính cách của Lục Minh Thời. Nếu không chạy, e rằng sẽ thảm hơn cả nguyên chủ.
(*) Mosaic là một kiểu che, có nghĩa anh Tân đang nghĩ bậy ấy.
Nói đến đây, rõ ràng nguyên chủ biết Lục Minh Thời thù siêu dai mà còn đi chọc điên hắn, não cậu ta hẳn phải rất tàn.
Thứ ba, Lục Minh Thời đăng thông báo tìm người. Vì tìm anh mà không tiếc treo thưởng hai chục triệu, có thể thấy hắn rất hận anh.
Thấy không thể trốn thoát, Cố Dịch Tân đành thở dài.
Anh nói với Lục Minh Thời......nói với quản lý đằng sau Lục Minh Thời: "Sếp, cho em mượn một trăm tệ trả tiền xe."
Quản lý chớp đôi mắt to như hạt đậu, vẻ mặt khó hiểu, gã đưa tay vào túi quần móc móc.
Quản lý đau lòng đưa tờ một trăm, đây là tiền mà vợ cho gã để mua thuốc lá trong một tuần.
Lục Minh Thời thấy Cố Dịch Tân lướt qua mình để vay tiền quản lý, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Rất khó chịu.
Hắn duỗi tay chặn lại cánh tay quản lý, hừ lạnh.
Cố Dịch Tân bẹp miệng nhìn hắn.
Lục Minh Thời hất hàm, lấy ra chiếc bóp từ trong tây trang.
Bóp da đen, chất lượng tốt, trông đắt dã man.
Nhìn Lục Minh Thời dùng ngón tay tao nhã mở bóp ra.
Lần này đến lượt Cố Dịch Tân có dự cảm mãnh liệt.
Lục Minh Thời mở bóp, nhìn thoáng qua bên trong, cả người khựng lại.
Hắn nhìn Cố Dịch Tân.
Lại nhìn tài xế.
Tài xế đầy mặt mong chờ.
Cố Dịch Tân đầy mặt nói không nên lời.
Lục Minh Thời:......
Hắn lưu loát đóng cái bóp chỉ vỏn vẹn hai mươi đồng tiền lẻ lại.
Mặt vô cảm rút tờ tiền nhàu nát mà quản lý chưa kịp cất, nhét vào trong tay tài xế.
"Không cần thối."
"Thối hai đồng rưỡi!"
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.
Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời trừng Cố Dịch Tân.
Tài xế lấy hai đồng rưỡi đặt vào lòng bàn tay đang vươn ra của Cố Dịch Tân, nổ máy xe chạy mất dép.
Quản lý thấy bầu không khí không ổn, móc khăn tay ra lau mồ hôi: "Sếp, tiểu đồng chí, tôi phải đi đón con tan học, hai người cứ từ từ nói chuyện."
——————???——————
•
•
•
Tài xế đi. Quản lý cũng đi.
Lục Minh Thời ôm tay, hai mắt hơi híp lại, uy hiếp: "Nếu cậu còn dám chạy, tôi sẽ khiến cậu hối hận vì được sinh ra trên đời".
Cố Dịch Tân nhìn trái, ngó phải.
Chạy thì có thể chạy, nhưng tiền chắc chắn sẽ bị Lục Minh Thời khấu trừ.
Không kể đến tiền mặt trong ký túc xá, lương tháng này của anh vẫn chưa có được quyết toán đâu.
Số tiền khó khăn kiếm được mà không cầm đi được. Người ta chạy còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Minh Thời hừ một tiếng.
Cố Dịch Tân quay lại nhìn khuôn mặt Lục Minh Thời.
Vì tạm thời không thể chạy, anh buộc phải áp dụng chiến thuật vòng vo để kiểm soát thế trận.
Cố Dịch Tân chủ động lễ phép chào hỏi: "Lục tổng gần đây khoẻ không?"
Anh không hỏi còn tốt.
Vừa hỏi, Lục Minh Thời đã ngậm đắng nuốt cay suốt một tháng, nhất thời hoóc môn mang thai kích thích cảm xúc yếu đuối trong hắn. Phút chốc, vành mắt hắn đỏ hoe.
Lục Minh Thời hít hít mũi, vừa ở trong lòng thầm mắng mình gái tính, vừa hừ lạnh: "......Cậu đoán xem?"
Cậu đoán xem?
Chắc là mang ý tốt đi.
Cố Dịch Tân yên tâm, anh thực sự lo lắng lần đầu của Lục Minh Thời bị mình làm quá tàn nhẫn, sẽ không dễ dàng hồi phục.
Cố Dịch Tân chân thành nói: "Vậy thì tôi an tâm rồi."