Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Ân Tu bị ấn đối diện với tường nửa ngày, quả thật đã bị hơi lạnh làm cho tê cứng, sau khi khôi phục lại tự do, cậu nhanh chóng xoa xoa cánh tay, rồi mới ngoái đầu nhìn sang hai vị bên cạnh.
Cả hai bên đều đang duy trì một khoảng cách không nhỏ, nhìn chằm chằm vào nhau.
Khí thế của Lê Mặc vừa đủ, nụ cười trên mặt vẫn mang theo độ cong như thường ngày đối diện với kẻ địch, múa đao điêu luyện.
★★Múa đao điêu luyện 游刃有余 là một câu thành ngữ, xuất hiện sớm nhất trong Chiến Quốc•Trang Chu 《Trang Tử•Dưỡng Sinh Chủ》. 游刃有余 (游刃: vận chuyển lưỡi dao) chỉ khi phân giải thịt bò, có thể nhắm chuẩn ngay những khe hở giữa các đốt xương để xuống tay, và lưỡi dao còn có thể cơ động di chuyển giữa các kẽ hở đó; dùng để hình dung thành thạo một kỹ năng nào đó, ra tay mau lẹ, gọn gàng.
Vừa nãy trấn trưởng bị nữ quỷ tập kích, vai đã bị cắn mất một miếng lớn, máu tươi đầm đìa cả người, khuôn mặt giận dữ cũng dính đầy vết máu, hơi thở nặng nề, hiển nhiên là lực bất tòng tâm.
★★Thành ngữ Lực bất tòng tâm có nghĩa là rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ.
Ân Tu như có điều suy nghĩ, cậu sờ cằm, đây là... muốn đánh nhau sao?
Cậu thể nhìn ra ngay phương thức công kích của hai vị dị quái này, đây cũng có thể xem như là một trải nghiệm đáng giá, chủ yếu là có thể nghiên cứu đối thủ trước một phen, sau này nếu lỡ bị một trong hai tấn công thì cậu cũng có cách trở tay.
Ôm theo thái độ quan sát học hỏi, Ân Tu yên lặng đứng bên tường, chờ đợi hai người đó ra đòn.
Nhưng Lê Mặc không có chủ động ra tay, trấn trưởng cũng vậy, sau khi cả hai duy trì quãng yên lặng được một phút, thì trấn trưởng mở lời trước.
"Ân Tu, người đặc biệt giống như cậu, quả nhiên nếu không bị tôi phát hiện ra, thì cũng sẽ có dị quái khác nhắm đến. "
Ông ta không có cách nào đối phó với Lê Mặc, thậm chí còn có phần e dè, chỉ đành chuyển hướng sang Ân Tu, môi nở nụ cười lạnh lẽo, lời ngắn ý dài mở miệng: "Bây giờ cậu không chết trên tay tôi, thì chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày cậu phải chết trên tay của tên dị quái bên cạnh. "
Ân Tu nhàn nhạt rũ mắt phủi phủi bụi trên người mình, gật đầu: "Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. "
Mắt của trấn trưởng ánh lên tia sáng, không ngờ Ân Tu lại có thể tán đồng cách nói của ông ta một cách thuận lợi như vậy, cho nên ông ta liền tiếp tục giở trò ly gián: "Tôi thấy cậu cứ luôn đề phòng hắn ta, nhất định là hắn đã chủ động tiếp cận cậu có đúng không? "
Ân Tu nghĩ nghĩ, cũng không có sai, đơn giản là một rắc rối rơi từ trên trời xuống, cậu đã ở trong trấn nhỏ tận 6 năm, bỗng có một dị quái chạy đến trước cửa nhà cậu, kéo cậu vào trong phó bản, bất hạnh.
Trấn trưởng chậm rãi nói tiếp: "Nếu vị này là một dị quái phó bản, một khi hắn không muốn cậu rời đi, thì chắc chắn sẽ tìm cách giữ cậu lại trong phó bản. "
"Vì để cậu không thể rời khỏi phó bản hắn nhất định sẽ có động thái gì đó, những ngày kế tiếp mỗi giờ mỗi phút cậu đều sẽ lo lắng hắn sẽ ra tay vào lúc cậu yếu ớt nhất, so với việc đột nhiên bị giết vào một ngày nào đó, chi bằng bây giờ cậu hãy hợp tác với tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ được an toàn rời khỏi phó bản. "
Ân Tu nghĩ ngợi, sau khi xuất hiện ở trấn nhỏ, động tĩnh lớn nhất mà anh ta mang lại chính là kéo cậu vào phó bản, khả năng anh ta là dị quái cũng khá lớn đấy.
Cậu rũ mắt trầm tư, khiến cho trấn trưởng cảm thấy có hy vọng, ông ta cho rằng bản thân đã làm lung lay được khoảng cách giữa hai người họ.
Nhưng sau khi suy xét xong Ân Tu cũng chỉ ôn tồn nhìn trấn trưởng: "Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, chỉ có điều hiện giờ vẫn chưa đến mức khiến tôi phải hợp tác với ông, ai muốn giết tôi, thì tôi sẽ giết người đó, cho dù là anh ta thì cũng không ngoại lệ, dám ra tay với tôi, thì tôi chắc chắn sẽ giết chết anh ta, cho nên ông không cần phải lo lắng. "
Lời cậu nói nhẹ nhàng, không mang theo chút làm bộ làm tịch nào, rõ ràng là rất tự tin với điều mà mình đang nói.
Lại nhìn sang phía Lê Mặc, tuy bị Ân Tu nhắc tên nhưng anh vẫn không có tức giận, thậm chí khóe môi còn cong hơn, tâm trạng cũng hớn hở hơn.
Sắc mặt trấn trưởng nhất thời phức tạp: "Chẳng lẽ cậu thật sự yên tâm để cho một tên dị quái không rõ lai lịch như vậy ở bên cạnh mình suốt sao? "
"Không yên tâm. "
"Vậy tại sao cậu không dứt khoát hợp tác với tôi đá bay hắn ta? "
"Không cần thiết, dù sao thì cũng không phiền mấy. "Ân Tu bình tĩnh buông tay, lời cậu nói là thật, tuy Lê Mặc quái gở, nhưng chẳng đem lại chút phiền phức nào, thậm chí còn rất được việc, so với trấn trưởng có mục đích mãnh liệt thì đi với anh ta thoải mái hơn gấp trăm lần.
Trấn trưởng không lay chuyển được Ân Tu, cũng không đánh lại Lê Mặc, nhất thời rơi vào thế khó xử.
Có người ở trong căn nhà của ông ta phá vỡ quy tắc mà ông ta đặt ra, nhưng ông ta lại không thể làm được gì đối phương.
"Bây giờ ông dự định như thế nào? "Thấy trấn trưởng trầm mặc, Ân Tu năng nổ lấy từ trong túi ra quyển sổ ghi chép và sổ tay trấn trưởng: "Hiện tại, tội chứng của ông đang nằm trong tay tôi, ông là muốn sang đây trừng phạt kẻ đã vi phạm quy tắc cũng như đã nắm được chứng cứ phạm tội của mình là tôi đây, hay là... đi dưỡng thương trước rồi quay lại tính sổ với tôi sau? "
Hành động này của Ân Tu cho dù có huênh hoang, thì cũng đã để một bậc thang cho trấn trưởng leo xuống.
Trấn trưởng trừng Ân Tu, ông ta muốn lấy lại sổ ghi chép và sổ tay, nhưng cũng muốn cả Ân Tu.
Nhưng cái tên Lê Mặc kia cứ đứng chắn trước mặt Ân Tu, toàn thân hắn phát ra uy áp vô hình hòng đe dọa ông ta.
Có lẽ Ân Tu nhìn không thấy, nhưng ông ta thì thấy rất rõ, sau lưng của người đàn ông mặc vest đen này có vô số xúc tu ngoằn ngoèo đang bung ra, chúng nhe nanh múa vuốt lan tràn khắp nơi, lấp đầy từng ngóc ngách trên bức tường, mỗi cái xúc tu đều được gắn đầy những đôi mắt kinh dị, tất cả đều đang nhìn ông ta, vây lấy ông ta.
Những cái nhìn đó tựa như vực sâu kinh hoàng, khiến ông ta hoàn toàn không thể tiến lên thêm bước nào, dường như chỉ cần lỡ chân thì sẽ bị lây nhiễm, sẽ có thứ gì đó chui vào cơ thể cắn xé từng sợi dây thần kinh của ông ta, sự khiếp sợ trong lòng đã khiến cho tinh thần của ông ta khó mà chống chịu được.
"Đợi, đợi... đợi tôi dưỡng thương xong đã. "Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, trấn trưởng tái mặt thốt ra vài chữ, vừa phòng bị Lê Mặc, vừa chậm rãi rút lui, biến mất ngay trong mật thất.
Ân Tu rất bất ngờ khi ông ta bỏ đi, cậu vốn còn muốn kích động trấn trưởng thêm một chút, thử xem trấn trưởng có vùng lên đánh nhau với Lê Mặc hay không, trong lòng cậu, trấn trưởng chắc là cũng một chín một mười với Lê Mặc.
Kết quả ông ta chạy rồi?
Cứ như vậy bỏ lại người vi phạm quy tắc và nắm giữ tội chứng của mình, mà chạy rồi?
Ân Tu sâu xa liếc nhìn Lê Mặc, hình như cái tên dị quái bám người này có phần khó xử lý hơn cậu nghĩ nhiều, thậm chí có khi còn ở cấp độ cao hơn cả trấn trưởng.
Xem ra, cậu cần phải để ý đến những lời mà trấn trưởng nói, nếu như Lê Mặc thật sự có ý muốn giết cậu, thì cậu cần thiết phải đề cao cảnh giác mới được.
Đang suy nghĩ, thì Lê Mặc đột nhiên xoay đầu qua, nhìn về phía bên này của Ân Tu.
Do lúc nào cũng mỉm cười, nên lớp da này của anh luôn tỏa ra một cỗ khí tức âm u, hơn nữa lúc này đôi mắt ấy lại đang nhìn chòng chọc vào Ân Tu, điều này trở nên cực kỳ đáng sợ trong mật thất âm trầm này.
Ân Tu vô thức nắm lấy chuôi đao, cảnh giác nhìn anh: "Sao vậy? "
Lê Mặc không phản ứng, chỉ chậm rãi xoay người đi từng bước đến gần Ân Tu, bầu không khí trong mật thất cũng trở nên căng thẳng theo sự thu hẹp khoảng cách của cả hai.
Làn đạn cũng nín thở theo.
"Cuối cùng bạn cùng phòng cũng không giả vờ nữa à? Cuối cùng cũng ra tay với Ân Tu rồi đúng không? "
"Chắc chắn là bởi vì lời nhắc nhở lúc nãy của trấn trưởng đã khiến cho Ân Tu đề phòng, cho nên hắn mới không định diễn tiếp nữa! "
"Tôi muốn nói, hình như anh ta cũng có ngụy trang bao giờ đâu. "
"Aaaaaaaaa, bạn cùng phòng này có thể dọa chạy trấn trưởng thì ắt là còn mạnh hơn trấn trưởng nhiều, nếu bạn cùng phòng muốn giết Ân Tu, thì chắc chắn cậu ta sống không nổi đâu! "
"Tức bung não, phiếu trấn trưởng bay màu rồi, bây giờ đến phiếu của bạn cùng phòng cũng mất luôn sao? "
"Hắn còn không đợi nổi đến lúc kết thúc phó bản luôn! Đáng ghét, trấn trưởng thì muốn làm Ân Tu thành tranh, để tôi xem xem hắn ta rốt cuộc có mục đích gì với Ân Tu! "
Quần chúng khóa chặt màn hình, mỗi lần Lê Mặc tiến lên một bước thì Ân Tu lùi một nước, kết quả cậu lại bị ép đụng tường.
Sự lạnh lẽo phía sau lưng khiến địch ý trong lòng cậu càng thêm dâng cao, cậu nhắm chuẩn Lê Mặc, tay không hề buông lỏng chuôi đao bên cạnh, ánh mắt dán chặt lên người Lê Mặc đang đi về phía này.
Khi khoảng cách giữa hai người càng được kéo gần, thì thân hình cao lớn của Lê Mặc đã che hết những tia sáng bé nhỏ bên trong, cái bóng của anh bao trùm lên cơ thể cậu.
Người trước mặt mỉm cười chuyên chú nhìn cậu, khóe môi cong cong ẩn ý khó hiểu.
Ân Tu căng mặt nhìn anh, đôi mắt hơi nheo lại, để lộ ra một ít sự hung tàn.
"Anh còn đến gần nữa, thì tôi sẽ ra tay đấy. "