Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 46: Bị Kẹt Giữa Hai Bên



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Ông ta thật sự rất thích nhìn con người này sống nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều lạnh băng, như thể đã mất hết toàn bộ sức sống vậy.

Nhất thời, ông ta như chìm vào biển mơ hoang đường khi nhìn vào mắt Ân Tu, đôi mắt đó tựa như bọt nước óng ánh, khiến ông ta mê muội.

Nhưng một giây sau, tiếng thét kinh hoàng của người dân đã kéo ông ta tỉnh lại.

Trấn trưởng phản ứng lại ngay lập tức, chẳng phải Ân Tu nên chạy trốn trong tình huống này hay sao? Tại sao đến giờ này mà cậu ta vẫn còn điềm tĩnh đứng đó?

Vừa quay đầu, thì tiếng náo loạn bên ngoài cửa đã cho ông ta đáp án.

Vào khoảnh khắc khi người dân hùng hùng hổ hổ đẩy cửa lớn chuẩn bị xông vào trong, thì ngay lập tức có thứ gì đó tràn ngập oán hận la hét kêu gào nhảy bổ ra ngoài, siết chặt lấy cần cổ của người dân xông vào trước nhất.

Những linh thể màu u lam mang theo oán khí đen cuồn cuộn áp sát đến cư dân ở bên ngoài, hận thù vây bủa khiến chúng tức tốc giết chết cư dân trước mặt, rồi phẫn nộ ném cái xác gấp khúc vào trong đám người. Huyết dịch trên thi thể bắn thẳng lên đám đông, rồi nặng nề rơi xuống, trở nên càng thêm khốc liệt hơn.

"Cái thứ gì vậy? "Người dân hoảng hồn lùi về sau, và tản ra né tránh theo bản năng sau khi bị dọa sợ.

Bọn họ nhìn cái xác bị vặn xoắn trên mặt đất, rồi lại nhìn sang từng khuôn mặt tái nhợt trôi bồng bềnh với oán khí ngút trời ở ngoài cửa, nhất thời đều trở nên sửng sờ.

Đây... đây lại là trò gì nữa? Tại sao trong nhà của trấn trưởng lại có u linh? Hơn nữa đây đều là những oán hồn có oán niệm và lực công kích cực kì mạnh.

"Đừng đi mà! Vật tế vẫn đang còn ở bên trong đó! "Có người hét lớn gọi đám người kia quay trở về, họ vẫn nhắm thẳng cửa lớn không chịu bỏ cuộc.

Bây giờ, đối diện với đám linh thể quái dị trước cửa thì sẽ chết, mà không có vật tế dâng lên cho người phụ nữ thì họ cũng sẽ chết, bọn họ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể nắm chặt vũ khí dốc hết sức xông vào trong để liều một mẻ.

Nhưng khi bọn họ tự cổ vũ tinh thần, dũng cảm xông lên để đối đầu với những linh thể mang theo oán khí ngập trời cùng với sự miễn dịch về mặt tấn công vật lý, thì ngoại trừ những tiếng la hét lan ra trên diện rộng, thì hầu như không có ai có thể thuận lợi tiến vào trong.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mà cư dân trong trấn đã tử thương (chết và bị thương) vô số, tiếng hét thảm thiết khiến lòng người bàng hoàng.

Trong căn nhà này đều chứa đầy linh thể, cho dù có vào được sảnh lớn, lên được tầng 2, thì lại phải làm thế nào để đưa được Ân Tu ra ngoài?

Trấn trưởng nhìn những khuôn mặt vặn vẹo chứa đầy oán hận chen chúc ngoài cửa, ông ta hoảng hốt vài giây rồi mới phản ứng lại được.

Những thứ này là tranh, toàn bộ đều là những người mà ông ta đã nhốt vào trong tranh!

Làm sao có thể... là gã đàn ông kia làm sao?

Thằng đàn ông đó vậy mà dám thả hết bộ sưu tập quý giá của ông ta ra! ! Đó là tâm huyết mà ông ta đã phải tích lũy rất nhiều năm mới có được!

Trấn trưởng nghiến răng nghiến lợi trừng thẳng vào Ân Tu của ông ta, cảm xúc vừa hứng khởi vì bi thương, bây giờ ông ta đã hiểu ra tại sao chiều nay Ân Tu lại lấy hết tranh trong nhà của mình rồi, tất cả đều là vì chuẩn bị cho buổi tối ngày hôm nay, ông ta lúc đó thật sự không có nghĩ đến chuyện này.

Ông ta cảm thấy hưng phấn bởi sự phản kháng của Ân Tu, vậy mà cậu lại dám thả đám oán linh ra để xây dựng bức tường phòng thủ cho bản thân mình, còn bi thương là bởi vì trân bảo lâu năm đã bị rút sạch.

Tâm tình muốn thu Ân Tu vào trong tranh lại càng kích động hơn bao giờ hết.

"Trấn trưởng! Chúng tôi không vào được! "

"Chết... đã chết rất nhiều người rồi! Trấn trưởng, tại sao trong nhà của ông lại có nhiều oán linh đến như vậy? "

"Hết rồi, chúng ta xong đời rồi, không lấy được vật tế... tất cả chúng ta sẽ bị ả đàn bà kia giết sạch. "

Số lượng cư dân bị thương và bỏ mạng nhiều đến không đếm xuể chỉ trong chớp nhoáng, thi thể và máu tươi rải đầy đất, cảnh tượng tàn bạo dị thường.

Những linh thể đó canh giữ trước cửa, từng khuôn mặt tập trung lại ở đó, phẫn nộ quan sát từng người bên ngoài, chỉ cần thọt chân vào thì nhất định sẽ bị tập kích, bọn chúng giết người chỉ trong thoáng chốc.

Đối với những người dân đang muốn xâm nhập, thì bọn chúng chỉ làm nhiệm vụ canh cửa mà thôi, nhưng đối với sự tồn tại của trấn trưởng, thì những gương mặt khúc khuỷu kia lại càng thêm điên cuồng, bọn chúng đều xao động muốn xông lên giết chết trấn trưởng.

Lúc này, trên quảng trường xuất hiện làn sương trắng mờ ảo.

Một giọng cười thấp trầm của phụ nữ vang lên tại quảng trường lạnh lẽo, khiến cho cư dân trong trấn kinh hãi đến mức run rẩy.

"Ả, ả đến rồi... thời gian hiến tế đến rồi... "

"Xong rồi... thị trấn của chúng ta tiêu tùng thật rồi! "

Người dân suy sụp quay đầu nhìn về phía quảng trường, có bóng phụ nữ mơ hồ xuất hiện giữa biển sương, ả ta kéo lê cái chân bị què của mình, từng bước từng bước một đi ra khỏi màn sương, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ giọt trên con đường mà ả đi.

Người dân và trấn trưởng nhất thời bị kẹt giữa hai bên, một bên là người phụ nữ đến giết cư dân trong trấn, một bên là những linh thể muốn xông ra ngoài để giết trấn trưởng, cho dù như thế nào, thì cũng khiến cho trấn trưởng và cư dân rơi vào thế khó không thể thoát thân, cho nên không còn ai rảnh rỗi để chú ý đến vật tế mang tên Ân Tu nữa.

"Cuối cùng... cuối cùng tao cũng đã tìm được cơ hội rồi. "Kể từ khi người phụ nữ xuất hiện, thì bà ta không hề quan tâm đến những người dân xung quanh, mà chỉ khóa chặt trấn trưởng bằng đôi mắt đỏ ngầu.

"Giết... giết mày... bọn tao  phải giết chết mày... "Đám linh thể trong nhà cũng bắt đầu ai oán khóc than, rung lắc qua lại trước cánh cửa lớn, muốn liều mạng xông ra ngoài để đi giết trấn trưởng, nhưng lại chẳng có một linh thể nào có thể làm được điều đó.

"Đây quả thật là mang đến thêm rắc rối cho tôi mà... "Đối diện với sự lăm le như hổ đói từ hai bên, trấn trưởng chậm rãi lùi về sau.

Điều may mắn là Ân Tu đã quăng sự phiền phức này cho ông ta, nên đêm nay cậu không cần phải chết nữa.

Còn bất hạnh chính là, thứ mà Ân Tu ném cho ông ta quả là rắc rối to lớn, là cái loại muốn lấy mạng ông ta luôn.

Đối diện với từng bước tiếp cận của người phụ nữ, ông ta chỉ có thể lùi về sau vài bước, rồi xoay người nhảy cẩng vào bóng đêm.

"Đừng đi! ! "Người phụ nữ bò ở trên đất hét lên, thân hình vặn vẹo của bà ta nhanh chóng chạy theo sau trấn trưởng, thân hình của cả hai nhanh chóng biến mất trong màn sương.

Mà ở tầng dưới, đám linh thể không chạy theo được, chỉ có thể tiếp tục đứng chặn cửa, cư dân muốn lấy vật tế nhưng lại không vào được, những linh thể này cũng oán hận sự bao dung của bọn họ đối với những hành vi của trấn trưởng, cho nên tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đi vào.

Xem xong một trận náo loạn, Ân Tu lười nhác ngáp một cái.

Được rồi, trấn trưởng không ở trong nhà, đám cư dân cũng không đi vào được, bây giờ nơi này đã tuyệt đối an toàn, hiện tại đâu còn ai rảnh để đi lo cho cái vật tế như cậu chứ.

"Đi với tôi xuống tầng hầm. "Ân Tu xoay người, ngoắc ngoắc ngón tay với Lê Mặc rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lê Mặc đến phòng của Ân Tu, thì Chung Mộ không thể tránh khỏi phải ở chung phòng với bé gái, lúc này cửa vừa mở, thì bên ngoài chỉ có linh thể chứ không có thêm ai khác, cho dù muốn đi vào lối nào thì cũng êm ả thông thoáng.

Người chơi nghe thấy tiếng Ân Tu mở cửa, cũng nghe thấy tiếng Ân Tu đi xuống tầng dưới, nhưng khi bọn họ nhìn ra từ mắt mèo thì chỉ thấy đám linh thể yên lặng đứng dọc hai bên hành lang, ai cũng không dám ra ngoài trêu chọc chúng, nhất là khi đã nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những cư dân ở dưới tầng.

Ân Tu thì không thấy sao cả, dù sao thì đám linh thể này cũng là do cậu thả ra, cho dù bọn chúng không phân biệt đúng sai mà giết người, thì vẫn còn có Lê Mặc ở đằng sau.

Cậu quẹo xuống sảnh lớn, đảo qua cái cột rồi dừng lại một lúc.

Quy tắc thứ 6 trong nhà: Không được đi xuống tầng hầm.

Sau khi cẩn thận xem xét một hồi thì Ân Tu phát hiện ra, quy tắc sinh tồn trong phó bản là thứ mà phó bản dùng để trói buộc người chơi, vi phạm quy tắc, thì phó bản sẽ khiến người chơi tử vong.

Giấy nhắn của người mẹ là dùng để trói buộc bé gái, vi phạm quy tắc, thì người chết sẽ là bé gái, người chơi chỉ chết theo khi trên quy tắc của họ có bao hàm sự sống chết của bé gái.

Còn quy tắc của Mộ trấn có một phần là do nữ quỷ dùng để trói buộc người dân, nếu người dân không tuân theo quy tắc thì nữ quỷ sẽ giết chết bọn họ.

Mà giờ đây, cái khách sạn mà bọn họ đang ở này là thuộc về trấn trưởng, quy tắc sinh ra cũng là để trấn trưởng trói buộc những vị khách ở đây.

Không được đi xuống tầng hầm là quy tắc trấn trưởng dùng để trói buộc những vị khách ở đây, không muốn để ai biết được bí mật dưới tầng hầm, một khi có người vi phạm quy tắc, đi xuống tầng hầm, thì trấn trưởng sẽ xuất hiện để giết chết kẻ vi phạm quy tắc.

Không phải phó bản, không phải người phụ nữ, cũng không phải sự tồn tại nào khác, nhất định phải là trấn trưởng, bởi vì đây chính là quy tắc của trấn trưởng.

Giữa quy tắc và quy tắc, chỉ cần không có liên kết lẫn nhau, thì sẽ là bản thể độc lập.

Nhưng nếu như có người đi xuống tầng hầm vào lúc trấn trưởng không thể xuất hiện tiến hành trừng phạt thì sẽ ra sao nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv