Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 30: Tôi Bầu Cho Bạn Cùng Phòng Một Phiếu



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Sau khi trải qua một khoảng lặng dài, thì đã có người trên làn đạn phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Khụ... sau khi trải qua giây phút suy xét thâm sâu thì tôi vẫn cảm thấy bạn cùng phòng là tốt nhất, tôi cho bạn cùng phòng một phiếu."

"Bạn phía trên nói rất có lý, không biết tại sao tôi lại đột nhiên tỉnh ngộ rồi, tôi cũng cho bạn cùng phòng một phiếu."

"Ừmm, bạn cùng phòng tốt, bạn cùng phòng tốt nhất..."

Làn đạn hòa hợp, lời nói thống nhất một khuôn.

Bên trong phó bản, Ân Tu rũ mắt trầm tư, không trả lời ngay.

Dù sao thì cũng thấy rõ ràng đối phương có mục đích, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản mà giao thông tin vào tay cậu như vậy, hơn phân nữa là đang giăng bẫy đợi cậu bước vào.

"Chỉ cần bỏ ra chút thời gian đi với tôi một chuyến mà thôi, đối vời cậu mà nói, cũng đâu có lỗ gì đâu, đúng không?" Trấn trưởng thấy Ân Tu không chút dao động, ông ta thấp giọng mê hoặc, vừa nói, ông ta vừa dán chặt ánh mắt lên đôi mi đang rũ bóng dưới ánh đèn lạnh lẽo, ông ta hưng phấn nhìn chúng khẽ chuyển động mỗi khi cậu chớp mắt, giọng điệu cũng trở nên phấn khích hơn.

"Muốn vượt phó bản này với số sao cao nhất, thì phải hiểu rõ tất cả các bối cảnh của thị trấn, cậu tự mình thăm dò như vậy là rất chậm, có khi đi hết quy trình mà vẫn chưa thể hé mở được chân tướng, cậu nói xem có đúng không?".

Ông ta yên lặng kéo gần khoảng cách với Ân Tu, ánh mắt sáng rực, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa có hành động gì quá càn rỡ, dù sao thì tay của Ân Tu vẫn chưa rời khỏi chuôi đao kể từ khi ông ta xuất hiện.

"Nếu tôi không đi theo thì sao?" Ân Tu nâng mắt nhìn ông ta, thong thả hỏi.

Khóe miệng trấn trưởng hơi cong, chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi u tối của Ân Tu, đường nét khuôn mặt sâu lắng chợt lóe lên một tia âm lãnh dưới ánh đèn: "Ở thị trấn này, không một ai có thể cự tuyệt lời mời của trấn trưởng."

Ân Tu im lặng một hồi, bầu không khí giữa hai người ngưng đọng và trở nên khó xử.

"Nếu như tôi cứ một mực từ chối thì sao?"

"Không một ai có thể từ chối."

"Hậu quả của việc từ chối là gì?"

"Cậu sẽ không muốn biết đâu."

"Đây là uy hiếp à?"

Trấn trưởng hơi buông lỏng biểu cảm, mang theo một tia ấm áp nhàn nhạt, nói: "Sao lại có thể? Chỉ cần cậu phối hợp, thì sẽ chẳng phải là uy hiếp rồi."

Ân Tu lập tức lạnh mặt, khiến làn đạn một phen kinh ngạc.

"Vừa mới vào thị trấn mà đã đánh nhau với trấn trưởng luôn, thì có phải là hơi nguy  hiểm rồi không?"

"Tôi đã nói trấn trưởng không phải là hạng tốt lành gì, ông ta giả vờ cả đấy."

"Lúc trước ai đã bỏ phiếu cho ông ta vậy? Bây giờ quay đầu bầu cho bạn cùng phòng thì vẫn còn kịp đấy."

"Trước hết cứ trừ tôi ra."

"Đừng lo mấy chuyện này nữa, bây giờ tốt nhất là có ai đó ra đây phá vỡ cục diện này thì mới được!"

Tầm nhìn của quần chúng dính chặt trên màn hình phát sóng.Wattpad: tuyetnhi0753

Sau khi tình thế giữa Ân Tu và trấn trưởng rơi vào bế tắc, không còn gì để bàn luận, thì cậu siết chặt cán đao, còn trấn trưởng thì lùi về sau.

Đao đã sẵn sàng, vừa chạm liền vung ra.

Vậy mà một giây sau, một khung tranh từ trên trời rơi xuống chặn ở giữa bọn họ, tiếng vật nặng kêu vang, khiến bầu không khí căng thẳng của hai bên trở nên ngây ngốc.

"Đụ má, vứt vật nặng từ trên không, ai mà không có tố chất như vậy!" Làn đạn luân phiên mắng nhiếc, kế đến liền nhìn thấy Lê Mặc trên cầu thang.

"Khụ... ném tốt lắm!"

"Xuất hiện đúng lúc lắm! Không hổ là cái đùi mà tui nhắm đến!"

"Xông lên! Tuy rằng anh cũng là quái vật, nhưng tôi cổ vũ anh đạp trấn trưởng xuống rồi lên ngôi!"

"Thứ mà tôi đang xem là phòng phát sóng của phó bản khủng bố à? Làn đạn đều đang nói chuyện gì đâu không..."

Sự xuất hiện của Lê Mặc càng khiến cho bầu không khí tại tầng một trở nên quái gở hơn, anh cúi đầu chăm chú quan sát trấn trưởng dưới cầu thang, mà trấn trưởng cũng đang bất động nhìn sang anh.

Hai ánh nhìn va chạm và cắn xé nhau trên không, các bức tranh treo trên tường lần lượt động đậy.

Ánh mắt Ân Tu quét qua giữa hai người, cậu yên lặng nhặt khung tranh bị ném xuống lên, bên trong trống rỗng, chỉ là một khung tranh rỗng tuếch, sau khi tham khảo những bức tranh xung quanh, thì khung tranh này giống như được chuẩn bị sẵn cho ai đó vậy.

Rất hiển nhiên là Lê Mặc đang nhắc nhở cậu, rằng trấn trưởng có ý đồ với cậu.

"Đây... chỉ là một khung tranh chưa kịp dùng đến trong phòng mà thôi." Thấy Ân Tu đang xem xét khung tranh, trấn trưởng lập tức giải thích, điều này càng khiến cho ông ta tăng thêm phần khả nghi.

"Ừm." Ân Tu lười biếng đáp một tiếng, rồi đặt khung tranh sang một bên.

Cậu liếc nhìn Lê Mặc trên tầng, sau khi im lặng vài giây thì nhìn sang trấn trưởng: "Khi nào thì nghi thức hiến tế bắt đầu?"

Trấn trưởng sửng sốt: "Cậu muốn đi cùng tôi à?"

Ân Tu gật đầu.

Điều này khiến cho những người nghe thấy đều mơ hồ, rõ ràng đây là một cái bẫy, vậy mà cậu lại cứ muốn đi vào.

"Ông ta có mục đích với cậu..." Trái lại, người phản ứng mau lẹ nhất ở đây chính là Lê Mặc đang đứng trên đầu cầu thang tầng 2, trong phút chốc, anh suýt đã không giữ được nụ cười khuôn mẫu hằng ngày, đôi mắt tràn ra sự u ám.

"Tôi biết." Ân Tu cũng trả lời rất trực tiếp: "Có những thông tin chỉ có thể lấy được từ trong miệng ông ta."

Người sáng mắt ai cũng thấy rõ, Lê Mặc không rõ lai lịch kia cùng trấn trưởng đều mang theo mục đích với ý định xấu tiếp cận Ân Tu, đây chẳng qua chỉ là cục diện hai kẻ săn mồi đang tranh giành con mồi của mình mà thôi.

Trấn trưởng = tin tức thị trấn.

Lê Mặc = cộng sự hợp tác, hơn nữa còn là đạn pháo di động nhưng vẫn chưa ra tay, đôi lúc cũng có tác dụng giúp đỡ.

Nhưng mà thứ hiện tại có ích đối với Ân Tu chính là thông tin của thị trấn.

Sau khi Ân Tu nói rõ là sẽ đi theo trấn trưởng, thì ông ta liền trở nên hưng phấn, còn Lê Mặc thì ảm đạm không rõ.

Anh cúi xuống nhìn Ân Tu, cảm xúc trong mắt không ổn định, Ân Tu nhìn thẳng vào Lê Mặc, không nói gì cả.

Sau khi hai người nhìn vào mắt nhau khoảng vài giây, thì Lê Mặc không nói lời nào rời khỏi hành lang, để lại Ân Tu cùng trấn trưởng.

"Đây là hướng phát triển gì vậy... bạn cùng phòng chủ động nhượng bộ rồi à?"

"Tuy biết Ân Tu đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng sao tôi cứ cảm thấy bạn cùng phòng đáng tin hơn trấn trưởng nhiều."

"Đúng đó, bạn cùng phòng còn nhắc nhở Ân Tu nữa, lúc trước còn giúp cướp lại bé gái cho cậu ta."

"Hai người bọn họ chẳng ai kém ai, nếu anh ta không có vấn đề gì, thì cũng chẳng cần lén lút vào phòng Ân Tu để làm gì, hơn nữa anh ta vẫn còn đang giấu giếm thân phận đấy."

"Lầu trên là cổ đông bên phía trấn trưởng chứ gì! Bớt bôi nhọ bạn cùng phòng lại đi! Anh ta chỉ là hơi thần bí một xíu thôi! Cho đến bây giờ còn chưa làm gì Ân Tu luôn đấy!"

"Các người đừng cãi nữa, theo tôi thấy thì đều chẳng phải cái chim gì tốt cả, cho nên vào lần chia phòng thứ hai ở đây, Ân Tu đã lựa chọn bé gái."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, làm sao người ta có thể chọn ra một người tốt giữa một đám người xấu cơ chứ."

"Ân Tu làm như vậy chắc chắn là có lý do, ví dụ như... cậu ta có thể ứng phó với trấn trưởng?"

"Tốt nhất là cậu ta có thể đối phó được, chứ nếu không là rắc rối đó."

Lê Mặc vừa đi thì ánh mắt của trấn trưởng không cần phải kiêng nể gì nữa, ông ta reo vui đưa tay ra với Ân Tu, nhiệt tình nói: "Nghi thức hiến tế cũng sắp bắt đầu rồi, để tôi đưa cậu đi."

Ân Tu lặng thinh nhìn bàn tay trước mặt, người không biết còn cho rằng đây là đang đi dự tiệc nữa đó, đi tham gia nghi thức cõi âm mà còn làm ra động tác mời gọi không thiết thực.

Cậu lướt qua trấn trưởng với bộ mặt không chút cảm xúc nào.

Tâm trạng trấn trưởng đang rất tốt, nên cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, ông ta xoay người đi theo.

Sau khi sắc trời hoàn toàn tối sầm, thì thị trấn đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn, mỗi nhà mỗi hộ đều sáng rực đèn đuốc, cũng có cư dân đi lại bên ngoài, họ vui vẻ cười nói, trông giống như một trấn nhỏ bình thường và yên bình.

Bọn họ bài trí trước tế đàn ở quảng trường một phen, dùng sợi dây đỏ mới quấn quanh, rồi lại dán thêm giấy bùa, đảo qua đảo lại quanh bức tượng điêu khắc đầu người phụ nữ mấy vòng, vừa đi vừa lẩm bẩm câu từ gì đó, nhưng cậu lại không nghe rõ.

"Bọn họ đang làm gì vậy?" Ân Tu không tiến đến gần, chỉ đứng ở trước cửa nhìn từ xa.

Dòng người đông đúc vây quanh một bức tượng quái dị, miệng còn rì rầm những câu từ không rõ nguồn gốc, cảnh tượng này trong đêm quả thật không bình thường chút nào.

"Đang làm công việc chuẩn bị cho nghi thức hiến tế, khi đêm đến, sức mạnh của người phụ nữ đó sẽ trở nên yếu ớt." Trấn trưởng trả lời rất bình tĩnh, ông ta cũng không có ý định che giấu điều gì: "Chính là người phụ nữ đã tập kích các cậu vào ban ngày đó, ả ta đã bị phong ấn vào trong bức tượng."

Ân Tu như có điều suy nghĩ: "Ai là người phong ấn?"

Trấn trưởng cười cười: "Là tôi."

Ân Tu liếc nhìn sang: "Vậy chắc là bà ta đang rất muốn giết ông."

"Điều đó là đương nhiên." Trấn trưởng híp mắt nhìn quá trình chuẩn bị cho nghi thức hiến tế từ xa: "Nhưng ả ta giết không nổi, chỉ cần mỗi đêm cống lên một vật tế, thì có thể khiến cho lớp phong ấn trở nên càng kiên cố hơn, ả không có cách nào giết được tôi."

Ân Tu gật đầu, không nói thêm gì, trấn trưởng thì như được mùa, cứ tìm chủ đề để nói: "Cậu có biết tại sao ả ta lại bị phong ấn ở đây không?"

"Tại sao?" Ân Tu tựa vào tường, thong dong hỏi ông ta, bình tĩnh không gợn sóng.

"Bởi vì ả ta chính là con quái vật xuất hiện sớm nhất, sự xuất hiện của ả khiến cho thị trấn rơi vào nguy hiểm, ả ta còn để lại lời nguyền rủa khiến cho tất cả mọi người biến thành quái vật, thân là trấn trưởng, tôi bắt buộc phải bảo vệ thị trấn này, nhưng tôi không đuổi được ả đi, chỉ có thể phong ấn ả ta tại đây, còn về việc duy trì phong ấn thì chỉ đành dựa vào bản thân mỗi người dân tự tiếp nối mà thôi."

Ân Tu chỉnh sửa thông tin lần thứ hai trong đầu, tỉ mỉ cân nhắc điều kiện vượt ải đầu tiên: Đặt thi thể quái vật lên trên tế đàn.

Quy tắc không có nói rõ quái vật là ai, nơi này là Thị Trấn Quái Vật, đâu đâu cũng có quái vật, ngay từ đầu cậu đã mặc định rằng quái vật chính là bé gái có tính đặc thù kia.

Nhưng bây giờ xem ra... là khởi nguồn từ con quái vật này sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv