Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 21: Góp Thêm Công Trạng Cho Diêm Vương



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

~~~~~~~~

"Nhanh lên, chúng ta mau đi trốn đi!" Thấy Ân Tu đứng yên bất động, người mới sốt ruột kéo Ân Tu một cái.

Ân Tu im lặng bỏ tay ra khỏi chuôi đao.

Thôi bỏ đi, hiện tại phó bản đã bị sửa đổi khá nhiều so với lúc trước, vẫn là không nên tùy tiện gi.ết bừa những sự tồn tại bên trong phó bản thì hơn.

Xem tình hình ra sao đã, cần gi.ết thì sớm muộn cũng sẽ gi.ết, không cần nóng vội trong lúc này.

"Chúng ta đi thôi." Ân Tu thu hồi ý định gi.ết chóc trên người, xoay đầu đi thẳng về một hướng khác.

"Đi đâu bây giờ?" Người mới sửng sốt, vô thức theo sau Ân Tu nhưng lại không biết liệu có nơi nào để cho bọn họ dừng chân trong màn sương này hay không.

Ân Tu nâng mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm ngôi nhà xem như lớn nhất trong thị trấn.

Trên quy tắc có viết có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người dân trong trấn, tuy viết là để cho bọn họ xem nhưng nhất định sẽ có tác dụng với người phụ nữ.

Những cánh cửa lớn của nhà dân luôn đóng chặt, không chịu thu nhận bọn họ cho thấy bên trong nhà quả thật rất an toàn, nếu không cũng không có nhắc nhở ban ngày nên tận lực ở yên trong nhà.

Ân Tu chú ý đến căn nhà gần nhất ở đằng sau bức tượng điêu khắc, đó là căn nhà gỗ với hai tầng lầu, cao hơn so với những nhà xung quanh, nhìn thì thấy có vẻ lâu đời, được tu sửa vài lần và tràn đầy dấu vết của mưa gió, nhưng vẫn rất kiên cố, dựa vào diện tích và độ cao này thì không đơn giản chỉ là để cho người ở mà thôi.

Ân Tu xuyên qua dòng người hỗn loạn đi về phía căn nhà đó, cậu đánh giá cánh cửa đang được đóng chặt, lại nhìn sang cửa sổ đã được kéo rèm che, rồi quả quyết nhặt một hòn đá lên, nhắm chuẩn về phía cánh cửa.

Người dân không chịu giúp đỡ thì ép cho họ phải giúp.

Trước hết, cậu lễ phép dùng hòn đá gõ cửa: "Xin chào, cho hỏi có ai ở đây không?"

Trong nhà im lìm không có hồi âm nhưng lại có thể nghe thấy tiếng hít thở từ phía sau cánh cửa.

Ân Tu không có hành động gì, tiếp tục nói: "Tôi biết bên trong có người, bây giờ tôi đếm đến ba, nếu các người không mở cửa thì tôi sẽ đập hư cửa rồi tự vào. Dù sao, không mở cửa thì tôi cũng sẽ ch.ết ở ngoài này, chi bằng trước khi ch.ết kéo theo các người luôn."

Giọng nói của Ân Tu nhẹ nhàng, bay bổng, không mang theo chút tình cảm nào nhưng lại càng khiến cho người bên trong run rẩy, phút chốc tái trắng cả mặt, đây là loại kẻ ác nào lại đến ghi thêm công trạng cho Diêm Vương vậy.

"Chắc là các người cũng hiểu rõ, cửa mà hư thì người phụ nữ sẽ vào được bên trong, đến lúc đó các người cũng sẽ ch.ết, cho nên tôi hy vọng các người có thể tự giác mở cửa để cánh cửa được nguyên vẹn trước khi tôi ra tay, như vậy mới là có lợi cho đôi bên."

Người bên trong không lên tiếng khiến cho người mới bên cạnh cũng sốt ruột theo, đe dọa như vậy thật sự có tác dụng sao? Còn có thể làm như vậy thật sao?Watt: tuyetnhi0753

"Còn không trả lời thì tôi đập cửa đây."

"Ba... " Ân Tu nhìn cánh cửa chằm chằm, nhẹ nhàng đếm.

"Hai... "

"Một! "

Tiếng đếm ngược vừa dứt, cậu liền cầm hòn đá trên tay đập vào cửa bằng một lực rất mạnh khiến cả cánh cửa rung chuyển.

Tiếp đó, Ân Tu lại chuẩn bị đập thêm lần thứ hai.

"Chờ đã! Đừng đập nữa!" Người bên trong ý thức được cậu sẽ thật sự đập cửa mà không màng đến sống chết của họ nên đã luống cuống mở cửa: "Vào đi vào đi."

"Cảm ơn." Ân Tu lễ phép gật đầu, bỏ hòn đá trong tay xuống, bước vào nhà.

Người mới cũng nhanh chóng theo vào.

Người trong nhà muốn đóng cửa nhưng lại bị Ân Tu cản lại.

Cậu nhỏ giọng nói với gương mặt lạnh lùng: "Nhà cũng lớn lắm, không ngại để tôi mang thêm người vào chứ? "

Mặt người trong nhà trắng bệch, không dám từ chối.

Người chơi gần đó thấy bọn họ vào được nhà thì liền điên cuồng chạy sang đây, mặt mày tái mét lách vào trong nhà nói: "Được mà được mà, cho tôi vào với! "

Cánh cửa này một khi đã mở ra thì những người chơi muốn sống sót sẽ liên tục tràn vào, hầu như những người chơi ở gần Ân Tu đều để ý thấy có nhà mở cửa nên đã liên tục xông vào, trong đó có cả những người phản ứng nhanh như Vương Quảng và Trương Tư.

"Chín... "

Tiếng đếm ngược đòi mạng của người phụ nữ ngày càng đến gần, càng lúc càng có nhiều người chơi chạy về phía căn nhà lớn, nhưng bọn họ phản ứng chậm, lúc phát giác ra thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể cố gắng hết sức vừa chạy vừa nhìn về phía căn nhà với khuôn mặt khiếp sợ.

"Cứu cứu tôi! Chờ tôi một chút!"

Người chơi đó than khóc, biết không kịp nên chỉ có thể hét to cầu cứu.

Người vào nhà trước người chơi đó là Vương Quảng, gã ta thoát hiểm trong gang tấc, vừa nghe thấy tiếng gọi thì tính quay sang giúp người đó một tay, nhưng lúc này lại có tiếng người phụ nữ từ xa vang vọng lại.

"Mười!"

Vương Quảng không chút do dự nào mà đóng và khóa cửa trước tiếng cười không ngớt của người phụ nữ, gã ta không cho bất cứ ai vào nữa.

"Tôi tìm thấy các người rồi."Bóng hình của người phụ nữ tức tốc di chuyển trong sương mù.

Người chơi vừa nãy bị bỏ lại bên ngoài bỗng chốc bị xé toạc tay chân, đầu thân phân ly, màu máu đỏ tươi ồ ạt phun ra nhiễm đỏ màn sương, dọa người cùng cực.

"AAAAAAAAAAAA!" Người chơi trong nhà bị dọa sợ hét lên kinh hãi, nhưng điều đáng sợ hơn hết là bên ngoài vẫn còn văng vẳng những tiếng hét tang thương.

Những người chơi bên trong không thấy rõ được gì qua biển sương mông lung, nhưng những tiếng hét thảm thương và những hình bóng ngã xuống đã cho họ biết bên ngoài đó đang diễn ra một trận tàn sát.

Được sống tiếp khiếp bọn họ vừa lo vừa mừng, may là bọn họ vào nhà kịp lúc, chỉ cần chậm một chút thôi là sẽ trở thành vũng thịt nằm bên ngoài.

Âm thanh bên ngoài không dứt, bầu không khí trong nhà thì ngưng đọng, phần lớn người chơi ở đây đều là người mới, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến họ căng thẳng và suy sụp.

Vương Quảng và Trương Tư cũng vừa sợ hãi vừa cảm thấy nguy hiểm, không ngờ phó bản này lại thay đổi đến tàn ác như vậy, không hề giống như đợt mà bọn họ vượt ải, biết vậy thì cả hai đã thận trọng hơn.

"Khụ... phó bản mà, chính là có nguy hiểm và tử vong, chỉ cần không cẩn thận là sẽ chết bất đắc kỳ tử, trước khi vào đây thì các người cũng đã biết rồi, chẳng qua nhìn thấy cảnh này có sợ hãi thì cũng bình thường thôi, mọi người tự hòa hoãn đi." Vương Quảng dẫn đầu xoa dịu bầu không khí nặng nề trong nhà, không nhắc tới người chơi vừa nãy dù chỉ một chữ.

Bây giờ, hầu như tất cả người chơi đều xanh mặt, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, trong lòng bọn họ khủng hoảng không thôi, cũng chẳng có thời gian đi lo lắng cho cái ch.ết của người khác, có vài người ôm đầu, cuộn người run lẩy bẩy mà nghe tiếng hét bên ngoài, bọn họ đang đứng bên bờ vực sụp đổ.

Quét mắt nhìn qua, một đội nhóm lớn giờ đã không ra hình ra dạng gì nữa.

"Haiz." Vương Quảng lắc đầu: "Đám người mới này thật không đủ năng lực, ch.ết là đáng."

Gã vừa quay đầu thì đụng phải ánh mắt phẫn nộ của người mới đang đứng trong góc, bên cạnh là một cậu trai không hề mang lại tí cảm giác tồn tại nào lúc trước, Vương Quảng nhớ người này là bởi vì bên hông cậu có đeo một thanh Miêu Đao dài.

Lúc này, trong đám người chơi đang suy sụp tinh thần trong đại sảnh, chỉ có cậu trai đó là ngẩng đầu quan sát bức tranh trên tường, không có cảm giác sa sút như những người khác.

Trong số người mới, chỉ có hai người này là có chút đặc biệt, một người thì mang thái độ thù địch với gã, người kia thì hầu như không thèm nhìn thẳng gã lần nào.

Vừa rồi quá hỗn loạn nên gã cũng không biết ai là người đã mở cửa nhưng gã không hề giúp gì được trong việc này, đã vậy còn nhốt người ở bên ngoài, bây giờ gã sợ người dẫn đầu như gã sẽ mất đi uy tín và sẽ không tập hợp được đám người mới này, gã phải tìm một người để dạy dỗ, gi.ết gà dọa khỉ để cho bọn họ nghe lời.

★★Giết gà dọa khỉ: Người xưa có câu "giết gà dọa khỉ", hiểu nôm na là cách tốt nhất để đe kẻ địch là thông qua một trung gian khác..

"Mày!" Vương Quảng đưa tay chỉ vào người mới đang nhìn mình: "Mày trừng tao làm gì? Đây là thái độ nên có với người dẫn đội hay sao?"

Người mới hừ lạnh một tiếng, vốn dĩ là người rời nhóm đầu tiên nên cậu ta đã mang sẵn trong mình một thân phản cốt, lúc trước bị giáo huấn một lần là đã rất bất mãn rồi, bây giờ còn muốn lôi cậu ta ra châm chọc, người mới liền trừng trở lại: "Trừng anh thì sao? Nhốt người chơi thiếu chút nữa là có khả năng sống sót bên ngoài mà còn không biết ngượng nói mình là người dẫn đội? Chẳng giúp được gì, chạy thì nhanh hơn bất cứ ai."

★★Phản cốt: 1. Chỉ người nhìn có vẻ bất trung bất nghĩ, có khả năng phản bội tổ chức hoặc đoàn thể.2. Nó có nghĩa là nổi loạn, hành động khác biệt với người khác, có can đảm để khiêu chiến và chấp nhận những điều mới (nhưng thường theo nghĩa xúc phạm)

"Lúc đó người phụ nữ đã bắt đầu hành động rồi, tao không đóng cửa thì chờ nó vào đây gi.ết hết bọn mày hay sao? Nói cứ như là mày có ích lắm vậy, những người mới không biết nghe lời người chơi lão làng như mày là những người ch.ết sớm nhất đó!" Vương Quảng tức giận đùng đùng, chỉ tay vào người mới, bị gây hấn khiến gã không thoải mái chút nào.

"Vậy tôi đây vẫn đang sống tốt đây này? Thay vì để người vênh váo tự đắc như anh dẫn đội thì chi bằng để cho người mở cửa làm đi!" Người mới ngay lập tức chỉ vào Ân Tu đang yên lặng xem tranh.

Tầm mắt của quần chúng liền quét sang người Ân Tu, cửa là do người này mở à?

Ân Tu không nhìn tranh nữa, cậu tiện tay nhấn ngón tay đang chỉ vào mình của người mới xuống rồi lạnh nhạt nói: "Tôi đi chỗ khác xem thử."

Nói xong, cậu dùng dáng vẻ không liên quan tới mình đi vào một góc an tĩnh để tránh đám đông, không muốn tham gia vào trận cãi vả này.

Vương Quảng im lặng, gã không ngờ người mở cửa lại là Ân Tu, gã gắt lên: "Nó là người mới, chỉ ăn may thôi, làm sao có được nhiều kinh nghiệm như tao? Lần này bọn mày đi theo nó rồi nó dắt cả bọn đi ch.ết hết."

Những lời nói tàn độc của Vương Quảng rất có sức uy hiếp đối với những người mới lo sợ sống ch.ết.

So với người mới chưa rõ năng lực, thì đám người này càng tin vào những người chơi lâu năm hơn, tuy rằng Vương Quảng có chút vô tình vào thời khắc then chốt, nhưng Ân Tu dường như chẳng muốn xen vào chuyện tranh quyền đoạt vị lấy chức đội trưởng này, Vương Quảng thì kiêu căng có đủ.

Người mới tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể đi sang phía Ân Tu, không tranh luận với gã nữa.

Âm thanh la hét bên ngoài cũng dần biến mất, tiếng cười của người phụ nữ sau khi gi.ết được người chơi cũng đã dứt, sương mù trắng tiêu tan, điều này cho thấy những người bên ngoài đều ch.ết cả rồi, bữa tiệc gi.ết chóc đã kết thúc.

Căn nhà tĩnh lặng, bầu không khí đông cứng, cho dù đã kết thúc thì cũng không có ai muốn ra ngoài.

Lúc này, có một bóng người chậm rãi đi xuống từ tầng hai...

Like và sao cho truyện nhé.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv