Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 1: Thị Trấn Quy Tắc



Hoàng hôn dần buông xuống, sắc trời ảm đạm dâng tràn bao trùm cả thị trấn.

Ân Tu ngồi bên bờ hồ vắng vẻ cạnh rìa trấn nhỏ, tay cầm cần câu gật gù buồn ngủ.

Ánh hoàng hôn vàng sậm lung linh đung đưa trên mặt hồ, sẵn tiện soi lên hai tấm ván gỗ bên bờ hồ.

Một tấm có nét chữ gọn gàng sạch sẽ, bên trên ghi: Bên trong hồ rất nguy hiểm, nghiêm cấm đến gần.

Còn một tấm khác lại được viết bằng nét chữ nguyệch ngoạc: Nghiêm cấm Ân Tu đến đây câu cá, mau cút đi.

Ân Tu ngồi cạnh hai tấm gỗ ngáp một cái, gương mặt thanh tú đầy vẻ ngái ngủ, cậu hạ mắt nâng cần câu lên xem một chút, lưỡi câu trống rỗng, cậu cất dây câu đi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Thị trấn khi đêm đen sắp đến còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, những người bên trong quảng trường cử chỉ vội vã, cật lực tuyên đọc quy tắc của thị trấn cho những người đi ngang qua một lần lại một lần trước khi đêm đến, ý đồ đem quy tắc khắc sâu vào bên trong tim của mỗi người.

【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 1: Bên trong thị trấn, Quy Tắc là tuyệt đối, không thể vi phạm.】

(Nhưng Lệnh cấm thì không cần phải vậy.)

Ân Tu đeo dụng cụ câu cá trên lưng, hạ mắt dựng thẳng lại tấm gỗ đã bị cậu dựa nghiêng, xoay người về nhà.

Trên một con đường quanh co uốn khúc, hai người đi đường đi ngang qua cậu, thì thào hưng phấn nói: “Tôi nghe nói đi theo hướng này sẽ thấy một chiếc xe bus, đó là con đường duy nhất để thoát khỏi cái nơi ma quỷ này, những người nhìn thấy các lão tiền bối thông quan có nói qua rằng chính họ đã lên chiếc xe bus đó để rời khỏi đây.”

“Thật sự có thể tìm ra sao? Tôi có chút lo lắng, không phải người trong trấn nói không được tự ý rời khỏi thị trấn hay sao?”

“Không sao đâu, dù gì cũng không thể đi ra khỏi nơi này được, cứ đảo một vòng là lại quay trở về.”

“Cũng phải...”

【Quy tắc sinh tồn thứ 2 của trấn nhỏ: Trấn nhỏ không có lối ra, cũng đừng cố gắng tìm đường ra khỏi đây.】

(Những hành động vô ích sẽ chỉ khiến bạn lạc lối trong đó mà thôi.)

Ân Tu liếc nhìn bóng dáng dần dần rời đi của bọn họ, dửng dưng xoay người, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một chú mèo đang ngồi trên bãi cỏ trước mặt.

Đó là một con mèo toàn thân đen kịt, hình dáng phổ thông, nhưng lại có một đôi mắt tím cực kì quỷ dị, nó ngồi bên đường không chớp mắt mà nhìn vào Ân Tu, giống như đang giám sát mọi cử động của cậu.

Ân Tu cũng đứng yên trên đường nhìn nó.

Sau khi hai bên nhìn nhau được vài giây, mèo đen thử tiến lên dò xét, Ân Tu lập tức nâng tay nắm chặt thanh đao treo trên eo mình, mèo đen rúc trở về nghiến răng nhìn Ân Tu rồi rời đi.

【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 3: Không thể giết chết bất cứ sự tồn tại nào có ý thức bên trong thị trấn.】

(Người hoặc quỷ quái, hoặc là một con mèo.)

*Quỷ quái ở đây là 诡怪 ý là những thứ quái dị, quái gở, quái đản,... chứ không phải chỉ ám chỉ ma quỷ, quái vật鬼怪 như mọi người thường đọc thấy.

Băng qua con đường nhỏ nối liền quảng trường và bờ hồ, Ân Tu đã đến được quảng trường ồn ào tấp nập.

Đây là một thị trấn mang theo hơi thở cũ kĩ, bóng của những tòa lầu cũ và nhà mái bằng xếp chồng lên nhau, ngõ nhỏ, hẻm phố đều thông với nhau, giữa những viên gạch lót sàn là khe hở và cỏ dại, nơi đây giống như một nơi bé nhỏ bị bỏ hoang bên trong vết nứt của thời đại.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753



Ấy vậy mà lại có một màn hình chiếu khổng lồ và lạc lõng bay lơ lửng ở trung tâm quảng trường thị trấn, bên trong đang trình chiếu quá trình vượt ải của người chơi ở các phó bản khác nhau, trong đó có một số hình ảnh rất máu me tàn bạo, nhưng những người xem bên dưới mặt mày đều không có biểu cảm gì, đã tập dĩ vi thường cả rồi.

*Tập dĩ vi thường: tập mãi thành thói quen; luyện thành thói quen; quen tay trở nên bình thường; quen thói

Có một số tin nhắn hiện lên trên màn hình, nhưng không quan trọng, phần lớn thời gian mọi thứ trên màn hình đều yên lặng.

Ân Tu nhìn chăm chú hai giây rồi lãnh đạm thu lại tầm nhìn.

“Đây đây, Bảng Quy Tắc đây, giữ kĩ vào, chuẩn bị một tờ bên người cẩn tắc vô ưu.” Người vừa đi qua bên cạnh một bên nhiệt tình nhắc qua nhắc lại, một bên nhét tờ giấy Quy Tắc vào tay người đi đường.

*Cẩn tắc vô áy náy 有备无患 yǒu bèi wú huàn có nghĩa là có sự phòng bị từ trước thì sẽ không lo gặp tai họa, hay nói cách khác là lo trước thì khỏi họa.

Người đó sau khi quay đầu đối diện với ánh mắt của Ân Tu thì đơ ra một lúc, rồi đi vòng qua cậu rời khỏi nơi này.

Thân hình Ân Tu gầy gò, vác theo dụng cụ câu cá rất nổi bật so với những người xung quanh, nhưng đại đa số người đi ngang qua đều đối với cậu tránh mà không kịp.

Ân Tu cũng không quan tâm, cậu hạ mắt xuống nhìn tờ truyền đơn ố vàng rơi bên chân, bên trong dòng người vẫn có người đang phân phát những tờ truyền đơn này, cái nào cũng là Danh sách những quy tắc bảo vệ mạng sống, thậm chí có người còn cầm loa la hét khắp nơi.

“Xin mọi người nhất định phải mang theo bên người ít nhất một tờ danh sách quy tắc, hãy ghi nhớ Quy Tắc chính là thứ bảo vệ mạng sống của bản thân.”

【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 4: Thời tiết bên trong thị trấn cơ bản đều trong lành nắng đẹp, thỉnh thoảng sẽ có mưa, lúc mưa rơi xuống, bất luận là ngày hay đêm đều có thể tự do mở cửa.】

Ân Tu nghe vậy thì ngẩng đầu, bầu trời quả thật đen đen một mảnh, sợ là sau khi màn đêm buông xuống thì sẽ đổ mưa.

Dòng người đi tới đi lui cũng trở nên sốt ruột hơn.

“Mọi người phải nhớ kĩ quy tắc thứ 5 của chúng ta: Khi mưa xuống, trấn nhỏ sẽ xuất hiện thêm một số gương mặt mới, đừng nên lo lắng, những người có thể vào nhà đều là người mới, còn những người không thể vào nhà thì nhất định phải cẩn thận.”

“Còn nữa, trời sắp tối rồi, mọi người nhớ nhất định phải hiến tế trước khi về nhà, tuyệt đối đừng quên đó.”

Thuận theo tiếng loa hết lòng dặn dò, một tờ truyền đơn có ghi quy tắc bay đến dưới chân Ân Tu.

【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 6: Lúc hoàng hôn, bắt buộc phải ở cửa ra vào dâng hiến cho Dạ Nương Nương một phần tâm ý, để bảo vệ cho ngôi nhà của bạn được an toàn trong đêm.】

(Nhớ phải mang theo tấm lòng tôn kính của bạn khi hiến tế, nếu không tôi sẽ đích thân đến tìm bạn.)

Ân Tu không cho là đúng mà ngẩng đầu, những tờ truyền đơn được dán khắp quảng trường, nhưng lại cẩn thận tránh khỏi bức tượng không ăn nhập gì với nơi đây ở giữa quảng trường.

Đó là một người phụ nữ, tóc dài váy dài, nhưng thân hình lại chắc chắn, to lớn leo lên trên cây cột, bà ta nở nụ cười quỷ dị ngóng nhìn đám người trong trấn nhỏ, đây chính là sự uy hiếp lớn nhất bên trong trấn nhỏ— Dạ Nương Nương.

Ân Tu thắt chặt ba lô trên người, bước nhanh qua dòng người náo nhiệt.

Những người chơi khác cùng cậu sinh sống tại trấn nhỏ sau khi phát hiện ra cậu thì đều lùi về sau vài bước, tránh đụng chạm phải cậu.

Người phía sau vẫn chưa hay biết gì mà vác loa tuyên truyền: “Chỉ cần mọi người tuân thủ quy tắc, ở lại trấn nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì, mọi người tận lực đừng đụng vào những sự vật và tin đồn quỷ dị, nhất định phải tin tưởng những người chơi bên cạnh, ở nơi đây sẽ không có ai làm hại mọi người.”

“À,...nhưng có một trường hợp đặc biệt, mọi người tuyệt đối đừng nên học tập người con trai tên là Ân Tu, vị này chính là giáo trình giảng dạy ngược đời, mọi người nhất định phải......”

Tiếng loa càng lúc càng xa theo bước chân rời đi của Ân Tu.



Xuyên qua những bức tường cao thấp không đều nhau, Ân Tu đi vào một con hẻm, ánh hoàng hôn làm cho con hẻm càng thêm u ám. Bên trong con đường chật hẹp chứa đầy cửa ra vào và cửa sổ, mỗi căn nhà được ghi số nhà đều có thể ở được trên hai người.

*Hẻm ở đây tác giả dùng từ hồ đồng nên mình sẽ giải thích thêm. Hồ đồng là một loại đường phố hẹp hoặc những con hẻm, thường làm người ta liên tưởng tới các thành phố ở miền Bắc Trung Quốc, trong đó nổi tiếng nhất là Bắc Kinh. Tại Bắc Kinh, hồ đồng là những con hẻm hình thành theo dãy tứ-hợp-viện, những căn nhà truyền thống có sân, được bao quanh 4 mặt bởi các nhà khác.

Trấn nhỏ chỉ lớn có như vậy, cách một thời gian lại có người chơi mới tiến vào, các người chơi khác đều có ít nhất 1 bạn cùng phòng, nhưng Ân Tu thì không.

“Nhanh lên, trời sắp tối rồi, mau chuẩn bị đồ cúng tế cho Dạ Nương Nương đi.” Có người vội vã chạy ra, để vào cái bát sắt trước cửa một miếng thịt sống, còn không quên lạy vài cái, trên miệng chấn chấn hữu từ: “ Buổi tối đừng đến tìm tôi nha.”

* Thành ngữ Chấn chấn hữu từ: nói năng hùng hồn đầy lý lẽ; nói có vẻ tự đắc; đắc chí; ra vẻ thông thạo.

Bên trong hẻm trước cửa mỗi nhà đều có một cái bát sắt, bên trong đều để đầy các loại thịt, nhìn là biết đã cố gắng hết sức lấy thứ mà bản thân cho là tốt nhất để đem đi cúng tế.

Ân Tu cúi đầu trầm tư.

Cậu đã rất chăm chỉ đi câu cá rồi, nhưng một con cũng không câu được, hôm nay vẫn là giống như ngày thường đổ một ly nước vào vậy.

Người chơi bên đường đều tránh né Ân Tu, làm cho cậu thuận lợi đi đến trước cửa nhà mình trong con hẻm chật chội, cũng chính là ngôi nhà ở sâu nhất trong hẻm, căn nhà 401, ngôi nhà của một mình Ân Tu cậu.

Hôm nay trước cửa được đặt một con búp bê bé gái rách nát mặc váy đỏ, nó mang theo nụ cười ngoan ngoãn quỷ dị mà ngồi trước cửa nhà Ân Tu.

Ân Tu khom lưng nhặt nó lên, mở cửa vào nhà, tiện tay quăng nó vào góc tường nơi chứa đầy những vật linh ta linh tinh.

【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 7: Nhớ phải khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ khi đêm đến, cho dù nghe thấy âm thanh gì thì cũng không được mở cửa, cũng không được để cho những sự vật ngoài cửa mê hoặc.】

(Nếu bạn đang muốn đi tìm đường tắt để đến với cái chết thì đây quả thật là một lựa chọn tốt.)

Trời dần tối, đèn của mọi nhà bên trong trấn nhỏ dần dần sáng lên, những người đi lại bên ngoài cũng đã nhanh chóng trở về nhà của mình, khóa chặt cửa, chuẩn bị hết đối sách nghênh đón đêm tối.

Bên trong con hẻm u ám, một tiếng mèo kêu triền miên vang lên, trấn nhỏ triệt để chìm trong yên lặng.

【Quy tắc sinh tồn tại trấn nhỏ điều 8: Sau khi trời tối cố gắng đừng ra ngoài, đặc biệt là sau khi tiếng mèo kêu vang lên.】

(Nếu bạn có lòng tin đánh thắng được bọn chúng thì có thể ra thử một lần.)

Trong đêm tối, một tờ truyền đơn được dán trên tường rơi xuống mặt đất.

Phía sau Bảng Quy Tắc của thị trấn, có một trang được viết bởi dòng chữ ngay ngắn sạch sẽ.

[Đây là một dòng lưu ý, ghi chú cho người chơi mới.

Xin hãy ghi nhớ, trấn nhỏ chỉ có 8 quy tắc, chữ màu đen là quy tắc, chữ màu xanh lam có thể tin nhưng đừng nên nghe theo.

Nếu nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nếu như bạn vô ý vi phạm và còn gặp được bọn chúng vào ban đêm, thì nhất định phải nhớ kĩ điều tiếp theo đây.

Bất luận bạn đang ở đâu, phải bất chấp thủ đoạn chạy đến hẻm a nhà 401, đó là nhà của Ân Tu, hãy dâng lên hết gia sản của bạn, cho dù cậu ta không để ý thì cũng phải gõ cửa, lúc cần thiết có thể dùng cả thủ đoạn uy hiếp hoặc chọc giận đối phương, tuy rằng có thể không có tác dụng gì, nhưng đó là con đường sống duy nhất của các bạn.

Nếu cậu ta mở cửa thì bạn sẽ sống, còn không thì bạn sẽ hết hy vọng, kết quả đều phụ thuộc vào tâm trạng và tình hình kinh tế của cậu ta ngày hôm đó.

Chú ý: Ban ngày đừng nên đến gần cậu ta, cũng đừng thử trở thành bạn cùng phòng với cậu ta.

Nguyện cho mỗi một người chơi mới bên trong trấn nhỏ có một đêm an toàn.]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv