Cậu bật cười, đuôi mắt cong cả lên, cặp ngươi nhạt màu cũng hiện vẻ tinh quái.
"Em cũng muốn đồng ý lắm chứ, tiếc là... em không biết bước nhảy của nữ."
"Nhưng tôi biết."
Dẫu gương mặt đã khuất sau lớp mặt nạ, Cố Yến Thâm vẫn thấy được vẻ bất ngờ của cậu. Anh cười và hỏi ý lần nữa. "Được chứ?"
Dù cậu cố ý làm khó anh đấy nhưng khi nghe anh nói thế, cậu không khỏi thích thú, Cố Yến Thâm nhảy bước nữ ư? Nghe cũng được đấy chứ?
Lộ Văn Tinh đặt tay mình lên lòng bàn tay anh, theo anh đến khu chính giữa.
Trông thấy sự xuất hiện của một đôi nam nam, tất cả đôi nhảy đều ngoắc về phía họ với lòng hóng hớt không thôi, có những bạn nữ hào hứng kéo bạn nhảy mình đi để chừa sân khấu cho họ.
"Ôi chao!"
"Tuyệt quá, họ là sinh viên trường nào thế?"
"Oh my god!"
"Look at it."
Đại học Y là đại học có nhiều sinh viên du học nhất nước Y, họ đến từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có cả Trung Quốc. Khi Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm bước đến sân khiêu vũ, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên họ.
"Ối bạn yêu ơi, bạn hãy nhìn người kia xem!! Anh chàng cao ráo đó trông giống anh Thâm nhà mình quá?"
"Hơi giống thật nhưng sao có chuyện đó được. Nào có chuyện anh Thâm xuất hiện ở đây." Cô bạn xoa đầu bạn gái. "Chắc khuôn mặt na ná thôi, tháo mặt nạ ra là thấy khác ngay. Với lại, mình nhớ ảnh sắp ra phim mới mà nhỉ."
"Đúng rồi đúng rồi! Tháng sau sẽ chiếu, a a a a, tớ hóng quá!"
"Oa oa oa oa oa!"
Nghe bạn mình bịt miệng gào thét thất thanh, bạn gái liền ngoái đầu lại, thấy hai chàng trai đứng giữa sân khấu ấy đang mười ngón đan xen.
Nếu Cố Yến Thâm không chủ động khoát tay mình lên vai Lộ Văn Tinh, cậu không nghĩ anh biết nhảy bước nữ thật. Tuy không dám khoác lác trình độ hiểu biết về anh, cậu cũng biết anh cực kỳ để ý hình tượng, sao có thể đồng ý chuyện này được.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì Cố Yến Thâm đã chủ động bước lùi về sau, cậu đành bước lên theo điệu.
Qua vài bước, họ nhịp nhàng hòa vào sân khấu. Dù nhảy bước nữ thì Cố Yến Thâm vẫn là người dẫn dắt, còn Lộ Văn Tinhlại bị cuốn theo nhịp bước của anh.
Khi điệu vừa dừng, anh bất chợt bước lên rồi thuận thế thả hờ bàn tay đang khoác lên vai cậu. Vì không có điểm tựa nên Lộ Văn Tinh buộc phải ngửa mình về sau mà bật cong lưng, e rằng chính bộ vest cũng không tài nào che được phần eo săn chắc của cậu.
Trong làn điệu Waltz, đây là động tác Whisk* khi người nam đỡ eo người nữ, người nữ nâng chân lên rồi ngửa mình ra sau.
Nhưng Cố Yến Thâm chẳng hề đỡ eo Lộ Văn Tinh, anh chỉ đặt tay hờ vậy thôi.
Dù biết người cậu rất dẻo dai nhưng anh không ngờ kể cả khi không có người đỡ, cậu vẫn giữ được tư thế, để lộ chiếc eo vô cùng duyên dáng của mình.
Anh thực sự bất ngờ trước điều đó, cảm thán từ tận đáy lòng.
"Eo chắc đấy."
Lộ Văn Tinh:...
Khi tư thế được bày ra, hiện trường bật thốt tiếng la hét ầm ĩ cùng tiếng vỗ tay vang dội.
"Ối trời ơi!! Tôi vừa thấy gì thế này?"
"They must be very much in love."
"This is love."
"Ngọt ngào quá đi mất!"
Không chỉ các bạn gái, đến các chàng trai trẻ cũng suýt xoa không ngừng. Ở ghế sô pha nào đó, những người bạn mới quen của cậu cũng đứng phắt dậy.
"Wait, is that Xiao Lou?"
"Oh my god!"
Không cần đến sự giúp đỡ của Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh vẫn tự mình đứng dậy được. Dưới ánh nhìn của biết bao người, cậu cùng Cố Yến Thâm rời khỏi sân khấu, đi thẳng ra ngoài.
***
"Cậu giận hả?"
Cố Yến Thâm theo sau Lộ Văn Tinh. Động tác cuối là anh tự ý thêm vào, anh biết câu "không biết nhảy bước nữ" của cậu là để dụ mình, nên khi điệu nhạc kết thúc, anh đã không kiềm được ham muốn chòng ghẹo cậu.
"Không hề."
Cậu dẫn anh đến một nơi vắng tẻ. "Thầy Cố đến khi nào thế ạ?"
"Hôm qua tôi phải dự tuần lễ thời trang, mai sẽ về đây, vì tối nay cũng rảnh nên tôi qua thăm cậu luôn. Nghe bảo nhà trường tổ chức một buổi dạ hội hóa trang, thế là tôi vào nghía thử."
"Sao thầy chắc rằng em sẽ tham gia?" Cậu hồ nghi về phía anh.
"Rồi." Anh ngập ngừng rồi cũng dứt khoát thừa nhận. "Tôi thấy cậu vào đó cùng nhóm bạn mình."
"Thế mặt nạ của thầy?"
"Của sinh viên tặng."
Lộ Văn Tinh:...
"Cậu ở đại học Y thế nào?"
"Cũng tốt lắm ạ."
Cố Yến Thâm nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, cậu đành kể. "Hai năm trước em bị Vương Mạn nhét nhiều hoạt động quảng cáo quá nên không có thời gian tham gia hoạt động ngoại khóa."
Lộ Văn Tinh không tiết lộ cho anh biết rằng mình đã chuyển sang chụp ảnh vào thời điểm bận rộn nhất, làm việc suốt mười bảy tiếng đồng hồ, ngoài uống nước ra đến ăn cơm cũng không có thời gian.
Thường xuyên thức khuya dậy sớm, thay đồ trang điểm suốt mấy tiếng trong khi quay chưa được nửa tiếng.
Hết thay đồ, trang điểm, quay phim rồi tháo trang sức, thay bộ đồ khác chụp tiếp.
Cậu đã mệt mỏi như thế trong một thời gian dài, mãi đến khi Vương Mạn mượn lý do công ty tổ chức buổi tụ họp, lừa cậu đi gặp Tương Chính Tần. Kết quả cậu đã đập vỡ đầu gã ta, khiến Vương Mạn tức điên lên, cắt hết tài nguyên của cậu.
"Nói tới lại cảm ơn thầy Cố rất nhiều, em biết nếu không có thầy giúp đỡ, em đã không thể hủy hợp đồng với Mang Chanh rồi."
"Nếu cậu muốn tỏ lòng cảm ơn, vậy thì giúp tôi một chuyện nhé?"
Lộ Văn Tinh lập tức nhận lời. "Dạ được ạ, nếu giúp được em sẵn sàng ra tay giúp ạ."
"Cậu giúp được mà."
Chuyến thăm này không hẳn là suy nghĩ nông nỗi của anh bởi anh thực sự có việc muốn bàn với cậu. Tin nhắn đó cũng không hề có ý muốn khiêu vũ thật, vốn dĩ anh chỉ định chọc cậu thôi.
Nhưng khi cậu đọc tin nhắn rồi ngẩng mắt tìm kiếm bóng dánh anh, lòng anh đã rung động, bước chân không kiềm được mà tiến về phía cậu.
"May I invite you to dance?"
Dù chỉ đang chọc ghẹo cậu, anh lại làm nghiêm túc thật.
Dưới ánh đèn phòng, người cậu như dát lên ánh sáng vàng. Dù gương mặt đã khuất sau lớp mặt nạ, cậu vẫn nổi bật giữa muôn vàn con người.
"Thầy Cố muốn em giúp gì đây?"
Lộ Văn Tinh chợt cắt ngang suy nghĩ của Cố Yến Thâm.
"Đừng đồng ý nhanh như thế, có thể sẽ chiếm hết thời gian sau khi cậu học xong đấy nên giờ đổi ý vẫn còn kịp."
Trong lâu*, Lộ Văn Tinh ngồi ghê băng ghế gỗ, ngẩng đầu nhìn Cố Yến Thâm, chẳng hề che giấu ý trêu chọc.
"Chẳng phải thầy tìm em vì lý do này ư? Hay em từ chối luôn nhé?"
"Đúng là có việc tìm cậu nhưng chẳng phài vì vậy." Cố Yến Thâm cất lời bất lực. "Bạn Lộ Văn Tinh à, hóa ra trong mắt bạn, tôi là người như thế."
Cậu bật cười. "Vâng em sai rồi. Thầy Cố là người đẹp trai có tấm lòng lương thiện, vì quan tâm đến hậu bối nên đặc biệt đến thăm em đây."
Anh nhận ra sau khi cậu qua nước Y, mối quan hệ của họ còn thân hơn xưa.
Hồi họ còn chung phòng, lúc nào cũng là anh bắt chuyện trước, cậu rất ít khi hùa lại những câu đùa vu vơ của anh, như thể cách xa anh càng xa càng tốt.
Nhưng tối nay đây, cậu không chỉ nhận lời mời khiêu vũ của anh, còn tích cực chọc anh nữa.
"Vậy xin hỏi người thầy luôn quan tâm đến hậu bối đây có thể cho em biết chuyện đó là chuyện gì được không ạ? Em cực kỳ cực kỳ muốn được giúp đỡ thầy."
"Được chứ." Cố Yến Thâm ngồi bên cạnh cậu. "Giờ tôi có hai kịch bản định nhờ cậu xem thử."
"Kịch bản ấy ạ?"
"Đúng vậy." Anh cũng không nhiều lời. "Tôi sẽ gửi cho cậu sau, đừng sốt ruột, rảnh rỗi thì hẳn xem."
"Thầy tìm em chỉ để nhờ em xem kịch bản thôi ạ?"
Trông vẻ bàng hoàng của cậu, anh buồn cười hỏi lại. "Có vấn đề thì sao?"
Nào chỉ vậy, còn hơn thế nữa ấy chứ. Kịch bản của anh, chẳng phải nên trao đổi với đại diện ư?
"Thầy nhắn wechat cho em là được rồi mà."
"Không được, như vậy chẳng thành tâm gì cả." Cố Yến Thâm nhìn chằm chằm cậu. "Chẳng phải cậu đã nói rồi đấy ư, tôi đặc biệt đến đây thăm cậu."
Lộ Văn Tinh không nghĩ đó là lời thật lòng. "Xem kịch bản thì không thành vấn đề, thầy đã giúp em nhiều thế mà, nhưng chỉ thế thôi thì hơi thiệt cho thầy đấy."
"Chẳng lẽ cậu muốn mời tôi một bữa nữa?"
"Được ạ." Cậu đáp lời ngay tức khắc. "Nếu thầy không bận, em dẫn thầy ra ngoài ăn khuya."
Lúc họ ra cổng trường, tài xế của Cố Yến Thâm đã chờ sẵn ở đó, chở họ ngay đến khu thương mại gần bên. "Thầy muốn ăn gì ạ?"
"Cậu thích gì thì mình ăn nấy."
Lộ Văn Tinh bất lực nhìn lại. "Thầy Cố à, thật sự là em biết thầy không thích ăn cay."
Thế rồi họ tìm đến một hộp đêm, gọi vài món với bình rượu, vừa ăn vừa trò chuyện.
" sắp công chiếu rồi nhỉ?"
"Khi nào vậy ạ?"
"Ngày 3 tháng 5."
"Nước Y lại không có nghỉ ngày quốc tế lao động." Lộ Văn Tinh hơi lấy làm tiếc, dẫu đời sống sinh viên có biết bao sung sướng thì cậu vẫn muốn được nghỉ lễ. "Lát về em sẽ xem lại thời khóa biểu tháng sau, nếu lịch học không nhiều em sẽ về nước một chuyến."
Cậu cũng muốn về thăm gia đình ruột của mình, đặc biệt là khu vườn in hằn trong trí nhớ của mình và rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với Văn Dụ.
Trong khoảng thời gian cha mẹ cậu đến thăm, họ không hề nhắc đến hắn ta mà cậu cũng không định tò mò.
Vì chỉ nhớ man mán về những ngày thơ bé nên cậu chẳng biết Văn Dụ xuất hiện từ lúc cậu mất tích hay trước đó nữa.
Sách miêu tả cậu là nhân vật phụ còn Văn Dụ là nhân vật chính, người con út được gia đình họ Văn thương yêu nhất, hoàn toàn không hề dính líu đến cậu.
Nhưng trong thực tế, cậu lại là người con út đó, vậy Văn Dụ có biết thân thế của cậu không?
Lộ Văn Tinh đảo mắt về phía Cố Yến Thâm. "Thầy có biết dạo gần đây Văn Dụ làm gì không?"
Cố Yến Thâm:???
"Cậu hỏi tôi ư?"
Thấy đối phương gật đầu, anh càng thấy khó hiểu.
"Sao tôi phải biết dạo này cậu ta thế nào? Đúng là tôi đang uống rượu trò chuyện với cậu, nhưng đâu có nghĩa là tôi rảnh rỗi vậy."
"Thầy không giữ liên lạc với cậu ấy ạ?"
"Hai tập chương trình trước thì có, nhưng tập ba cậu ấy không tham gia." Anh rất muốn bày tỏ rằng đến wechat họ còn chưa kết bạn nhưng nhấn mạnh vậy lại thấy sai sai.
Anh hỏi lại. "Tôi nhớ Văn Dụ có bảo hai cậu là bạn mà, sao cậu lại hỏi tình hình của đối phương?"
Hiểu.
Giờ đây cậu càng thêm chắc chắn sự việc trong sách và thực tế là hoàn toàn khác nhau, nếu thực tế y hệt trong sách thì Văn Dụ chẳng giống nhân vật chính gì cả.
Thậm chí cậu còn có cảm giác câu chuyện xoay quanh về mình hơn là hắn ta, tuy nghe có phần tự luyến.
Nhưng cũng đúng thôi bởi sự tồn tại của Văn Dụ quá đỗi mờ nhạt, trong khi Cố Yến Thâm lại bám sát câu chuyện, hệt như nhân vật chính vậy.
Nhưng có yêu đương không thì chẳng biết nữa.
Cậu không rõ tính hướng của Cố Yến Thâm bởi anh rất thẳng tính, chẳng hề e dè với phái nam.
Tuy gay chơi với gay chẳng thấy gì là khác thường nhưng họ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Như trường hợp cậu với lũ hội bạn chẳng hạn, cậu không ngại kề vai sát cánh bọn con trai đàn ông nhưng gần gũi quá thì cậu từ chối. Bởi vậy lúc nào cậu cũng kéo Ngụy Trạch xuống mỗi khi bị đối phương ôm cứng.
Khi Cố Yến Thâm ngỏ lời mời nhảy cậu cũng không hề để bụng.
Dù anh luôn giữ hình tượng chín chắn điềm đạm của mình trước ổng kính thì cũng chỉ giới hạn trong ống kính mà thôi.
Xuống sân khấu anh rất hay chọc người khác, như cậu và Tống Gia Giai cứ bị anh chọc suốt.
Cậu biết lời mời của anh chỉ là một pha chòng ghẹo nên cố ý làm khó lại rằng mình không biết nhảy bước nữ.
Nhưng nào nhờ anh lại chịu nhảy bước nữ, còn 'trả đũa' lại nữa chứ.
Cậu sẽ không hỏi tính hướng của anh, một là không quan trọng, hai là không cần thiết.
Bởi cậu dám chắc rằng Văn Dụ không thích đàn ông.
Nếu vậy thì đây không thể là thế giới trong sách được, trước đây cậu nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ lo tình tiết trong sách biến thành sự thật.
Nhưng mọi thứ cứ trật khỏi đường ray, hơn hết cậu đã đoàn tụ được với gia đình, không thể là hiệu ứng cánh bướm được.
Hoặc nói cách khác, thực tế và trong sách là hoàn toàn khác nhau.
"Cậu lại nghĩ gì thế?"
Cố Yến Thâm huơ bàn tay trước mặt Lộ Văn Tinh mà than dài. "Vì tôi nhạt nhẽo quá nên người ngồi đối diện tôi mới ngẩn ngơ ư?"
"Em xin lỗi thầy ạ." Nghe anh nói mà cậu buồn cười.
"Thầy Cố này, em hỏi thật nhé. Tại sao lúc trước thầy lại mời em tham gia chương trình vậy?"
Anh không khỏi hờn dỗi trước lời xin lỗi qua loa đó. "Vì cậu cứ ngẩn ngơ đấy."
Lộ Văn Tinh:...
Nghe mùi sếp tổng teenfic quá.
Cố Yến Thâm lấy điện thoại chụp đồ ăn và rượu trên bàn, sau đó điện thoại của Lộ Văn Tinh rung tiếng thông báo, lúc bật lên cậu thấy tin nhắn trong nhóm wechat vẫn chưa hề giải tán.
Anh đã gửi hình ảnh vào đấy.
[.]: Đạo diễn Vương, tôi đặc biệt đến nước Y gửi lời mời này, chuẩn bị vé máy bay nhé @Vương Không Hói bác mời Văn Tinh chưa?
[.]: Trông chờ vào quyết định của đạo diễn.
[Vương Không Hói]:?
[ET]: Ý thầy ấy là, việc chuẩn bị vé máy bay sẽ do đạo diễn Vương chuẩn bị.
[Tống Giảm Giảm]: Tại sao hai người lại lén lút hẹn ăn khuya sau lưng tôi????
[Bạn Lạc]: Em nữa!!! Lần nào cũng lén ăn khuya sau lưng chúng ta! Em đâu giống chị Gia, cũng không sợ chạy bộ, sao lại rủ em.
[Tống Giảm Giảm]: Này đồng chí Lạc, cậu vừa nói gì đấy ?
Rồi nhóm chat sôi động cả lên, Cố Yến Thâm nhìn sang Lộ Văn Tinh. Hai người chạm mắt nhau rồi cùng bật cười. Anh nâng ly rượu lên, cậu cũng nâng ly đáp lại.
Khi nước rượu cốc-tai lành lạnh rót vào bụng, vị ngọt còn đòng lại trên đầu lưỡi. Lộ Văn Tinh liếm môi khiến đôi môi đã bược bôi nước rượu càng thêm bóng bẩy.
Dưới ánh đèn chập chờn, tiếng nhạc êm đềm khiến lòng người ngây ngất, Cố Yến Thâm như quên mất tất cả. Anh cứ nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của cậu, chẳng biết vì sao lại thấy tim mình đập nhanh quá.