Edit: Mèo
-----------------------------------------
Hương tuyết tùng cường thế không kiêng nể gì thổi quét không khí, An Tri Mĩ tứ chi mềm nhũn dựa lên bức tường, giống như mèo bị bạc hà mèo thôi miên, đối với cái cây bạc hà mèo kia thèm nhỏ dãi không ngừng.
Tư Cẩn thu lại tầm mắt, mặt mày lạnh lùng.
"Lại đây."
An Tri Mĩ cảm thấy máu chảy trong tứ chi điên cuồng ồ ạt sôi trào, nháo đến cậu cơ hồ đứng thẳng cũng không xong, một chút lí trí cuối cùng cũng lung lay sắp đổ.
Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn Tư Cẩn hoàn toàn không biết gì cả, "...... Không."
An Tri Mĩ không khống chế được chính mình!
Không thể đi qua!
Tư Cẩn đã rất đáng thương rồi! Thật vất vả mới tìm được một người bạn vậy mà lại bị cậu trở trái trở phải như thế này!
Không được, quá cầm thú ——
An Tri Mĩ đầu óc loạn thành một đoàn, hoàn toàn đã quên ai mới là người nhảy vào phóng tin tức tố lung tung, chỉ cảm thấy lúc này Tư Cẩn quả thực là tràn ngập mị lực, làm người ta mặt đỏ tim đập.
S cấp tin tức tố...... Quá mẹ nó cường hãn!
Tư Cẩn bị cự tuyệt một lần, thanh âm càng lạnh, "Cậu có thể chạm vào Tiết Thành, còn đến lượt tôi thì không được?"
Hắn đem An Tri Mĩ bức cho lui không thể lui, dứt khoát ngồi ở trên nắp bồn cầu, kiệt lực giựa vào, gian nan nói: "Anh...... Thu...... Thu hồi tin tức tố đi......"
Giọng nói run rẩy, âm cuối như móc câu mềm mại câu lên.
Ánh mắt Tư Cẩn dừng lại ở trên mặt cậu, chợt nhăn mi lại —— trạng thái của An Tri Mĩ không đúng.
Tư Cẩn nhẹ nhàng nâng cằm An Tri Mĩ, vén mái tóc rối bù của cậu sang một bên, lộ ra gương mặt có chút phiếm hồng, còn có cặp mắt mờ mịt sương mù kia.
Hơi thở nóng rực phun lên cánh tay nâng mặt, thập phần nóng bỏng.
Cánh môi ngày thương mang theo điểm phấn, giờ phút này bày biện ra sắc hồng nhuận, môi trên còn có một hạt son nho nhỏ, đặt trên khuôn mặt lạnh lùng này, liền khiến người ta muốn nhấm nháp.
"Ầy, thực phiền toái."
Như thế nào lại yếu đến vậy?
Lại nghĩ, hắn hình như chưa từng ngửi qua được tin tức tố của An Tri Mĩ.
Không có tin tức tố, Alpha yếu ớt thế này từ đâu ra? Lúc nào cũng hung dữ với hắn, giống như con mèo nhỏ chỉ có thể giương nanh múa vuốt.
Tư Cẩn bất tri bất giác nhớ tới cậu còn bị cấp bậc tin tức tố của hắn áp chế, buông lỏng tay, gương mặt xinh đẹp kia bị hắn đụng vào cho cứng đờ, nhự nhàng thở ra như vô lực mà buông xuôi.
Cảm giác quái dị kia rất nhanh liền biến mất.
Hắn thu liễm tin tức tố, tùy tay mở hệ thống thông gió ra.
......
Chỉ chốc lát sau, hương vị tin tức tố nồng đậm trong WC dần dần tan đi.
An Tri Mĩ cảm thấy giống như đang say rượu mà váng đầu hoa mắt, mất khoảng vài phút sau, lí trí mới lần nữa chiếm cứ đại não.
Lúc đã tỉnh táo, cậu mạc danh sợ hãi, sau khi tin tức tố của Tư Cẩn toàn lực phóng thích,cậu cư nhiên lại phản ứng mãnh liệt như vậy, hiệu quả mà tinh thần lực có thể chống đỡ gần như là rất nhỏ.
Đây là thực lực chân chính của tin tức tố cấp S à?
Tư Cẩn ôm cánh tay dựa vào cửa, lộ ra bộ dáng hoàn mĩ không chút che dấu, đường cong cơ bụng rõ ràng lại xinh đẹp, nhân ngư tuyến kéo thẳng một đường, thẳng đến lúc khuất sau chiếc quần tây âu đen.
"Tôi không có nghiên cứu tuyến thể của người ta, anh đừng náo loạn như thế có được không?" An Tri Mĩ lắc lắc đầu, đứng dậy, đuôi mắt xinh đẹp nhuộm một màu đỏ.
Tư Cẩn thân cao chân dài đứng ở cửa, từ trên cao nhìn mà nhìn xuống cậu: "Không được, tôi là người làm việc rất nghiêm túc."
An Tri Mĩ: "......" Chuyện kia với nghiêm túc có quan hệ gì à?
"Cùng cậu hợp tác là nghiêm túc, cùng cậu làm bạn là nghiêm túc, cho cậu chạm tuyến thể cũng là nghiêm túc."
"Không phải cậu rất thích sao?" Mí mắt hắn rũ xuống, ngữ khí có chút ngả ngớn ái muội, "Không cần tìm người khác, chỉ cần tôi cũng đủ thõa mãn cậu."
Đoạn đối thoại này quá là không thích hợp nha.
An Tri Mĩ lúc đầu còn tưởng hắn đang nói đùa, đối với ánh mắt nghiêm túc kia, trong lòng lộp bộp một chút, mới ý thức được lời nói của Tư Cẩn không phải đùa.
Loại người như này là sao đây?
Liều mạng mời người khác sờ tuyến thể của hắn?!
Tinh thần An Tri Mĩ bắt đầu tốt lên, cậu lắc đầu nguầy nguậy, "Đùa cái gì thế, tôi không sờ đâu!"
Nhưng mà cậu đã cố ý tìm hiểu qua, rõ như nắng ngày hè luôn, loại hành vi chính là chơi lưu manh!
Tư Cẩn lại không nhịn được xuống cười lạnh một tiếng, ngữ điệu kinh người: "Cậu có phải đang khinh thương tôi đúng không?"
"???"
An Tri Mĩ nghẹn họng nhìn trân trối: "Tôi khinh thường anh khi nào chớ?"
Tư Cẩn ánh mắt nhíu chặt: "Vậy tại sao cậu lại không sờ."
"......" An Tri Mĩ bị hắn nói có sách mách có chứng đến mau hỏng mất, chính mình cũng không biết đang nói cái gì: "Tôi mẹ nó cái gì mà muốn sờ anh? Bộ tôi là biến thái sao? Sờ soạng anh xong còn đòi phụ trách?"
Phía đối diện phóng ra tầm mắt suy tư.
Một lát sau, Tư Cẩn trực tiếp bỏ qua mấy lời trước đó, đột nhiên nói: "Không cần cậu chịu trách nhiệm."
Ai?
An Tri Mĩ sửng sốt, "Anh nói cái gì cơ? Tôi không phụ trách?"
Tư Cẩn nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt cậu biểu tình chợt ngưng tụ, chỉ sợ tiểu bằng hữu này chính là người khẩu thị tâm phi, thậm chí còn không biết biểu cảm bị cám dỗ trên khuôn mặt của mình rõ ràng đến mức nào.
Rõ ràng là đang quan tâm đến hắn ——
Tư Cẩn thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn tự nhiên không bị bất cứ thứ gì làm cho dao động trở lại, cậu bỗng nhiên nở nụ cười.
Không phải ra vẻ ôn nhu cười, mà là bộc phát sự khinh thường có sẵn trong bản tính xấu xa kia.
"Tôi từ lúc nào mà đã lưu lạc đến nỗi cần người chịu trách nhiệm?"
Tư Cẩn như thế này, mới là An Tri Mĩ mà hắn quen biết.
"An An." Tư Cẩn thần sắc trở nên cuống cuồng, như nói mê mà nhẹ nhàng dỗ dành, "Cho cậu sờ một chút, được không?"
An Tri Mĩ do dự một lát, chân tướng ở ngay cái địa phương chỉ cần với tay là đến, mấu chốt là cậu không có khả năng tìm được lí do Alpha kia mời mình thăm dò tuyến thể là vì sao.
Tư Cẩn không hề cố ý phát ra tin tức tố, cậu liền có thể kiểm soát hành động của mình, không cần lo lắng thú tính quá độ đem Tư Cẩn làm thế nào.....
Huống hồ Tư Cẩn cầu cậu như vậy...... Cự tuyệt không khỏi quá không cho mặt mũi.
An Tri Mĩ tự mình thuyết phục xong, ho khan một tiếng, "Nếu anh đã nhiệt tình như thế, tôi đây liền ——"
Tư Cẩn hiển nhiên không có giác ngộ mà quay lưng, An Tri Mĩ bị đôi mắt cười như không cười của hắn làm cho lạnh người, trong lòng bức thiết vạn phần, căn bản không cảm thấy không được tự nhiên.
Giơ tay vòng qua vai Tư Cẩn, nghiêng đầu tiến đến bên cạnh cổ hắn, Tư Cẩn nhìn vào gương, tư thế này quả là giống hai người đang ôm nhau, trao nhau một nụ hôn kề cận.
Tư Cẩn yên lặng nhìn người trong gương.
Bàn tay lướt dọc mảng da trên cổ, hướng về nơi nhạy cảm nhất của Alpha.
Khi vừa trong nháy măt chạm nhau, đầu ngón tay bị một mảng tinh thần lực hơi mỏng khó nhận ra, bao phủ lấy, ý đồ muốn ngăn cách cậu đến với nơi đó.
Nhưng mà vô dụng, cái loại cảm giác kì lạ khiến xương cốt tê lạnh, vẫn thông qua nơi da kề thịt chạm cuồn cuộn tràn vào, thậm chí so vơi mấy lần trước đó còn mãnh liệt hơn nhiều.
An Tri Mĩ duy trì tư thế này, mở to hai mắt.
Tại sao lại vô dụng chứ?
Rõ ràng là tin tức tố của Tiết Thành đối với cậu một chút tác dụng cũng không có!
Tại sao cứ phải là Tư Cẩn thì mới có hiệu nghiệm?
Bên tai vang lên giọng nam trầm thấp hơi khàn, "Cảm giác thế nào?"
An Tri Mĩ đầu óc lơ mơ, mở miệng cũng không thèm nghĩ: "Còn tốt chán."
[ Tin tức tố trước sau đều là mĩ vị ]
"Nếu cậu thích cứ nói." Khóe miệngTư Cẩn hơi hơi cong lên, "Cậu còn có thể sờ thêm lát nữa, sờ đủ mới thôi, tôi không ngại."
Tiểu bằng hữu này có phải mắc chứng khao khát làn da của hắn hay không?
An Tri Mĩ lại quyết đoán mà buông tay, trong gương, hai người ôm nhau kéo ra một khoảng cách, cái ôm trống rỗng khiến mắt người ta trống vắng, làm người ta cảm thấy thực hư ảo.
An Tri Mĩ thần sắc thực phức tạp, tâm tình mất mát nói không nên lời, "Đủ rồi, không cần." Cậu cúi người nhặt lên quần áo ở dưới đất, ném cho Tư Cẩn, "Mặc vào đi."
Quần áo được chuyền qua Tư Cẩn, đáp trên vai.
"Về sau còn tìm người khác sờ sao?"
"Không tìm."
An Tri Mĩ nghĩ thầm, có phải cậu bị điên hay sao mà ở đâu cũng đòi sờ người khác?
Ánh mắt Tư Cẩn vừa lòng rơi trên mặt cậu, đột nhiên dừng lại, nhìn cậu trong chốc lát, vươn ngón tay, nhẹ nhàng cọ gò má và vành tai đỏ hồng của An Tri Mĩ một chút.
Uy áp của tin tức tố không đến mức kéo dài như vậy.
Hắn rốt cuộc nhận thấy được không đúng: "Sao lại đỏ như thế? Cậu phát sốt?"
"Khả năng...... Có thể là do nghịch nước nên cảm." Lỗ tai An Tri Mĩ là mẫn cảm nhất, bị đầu ngón tay lành lạnh chạm vào, suýt nữa liền mềm eo.
Cậu hốt hoảng mà tránh Tư Cẩn, mong là mặt đừng đỏ quá.
Thống khổ mà nghĩ, không, là phát tình.
- ------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
An Tri Mĩ: Sợ hở?
Tư Cẩn [ nóng lòng muốn thử ]: Ừm, sợ.
————
【 Tiểu Kịch Trường 】
Ngoài WC ——
Tiết Thành sợ hãi cực kỳ: An Tri Mĩ cùng Tư Cẩn ở trong WC đánh nhau rồi!
Trong WC ——
An Tri Mĩ: Ôi ôi ôi, không sờ nữa, thật sự là nghĩ không sờ nữa.
Tư Cẩn: Em có phải đang khinh thường tôi?
An Tri Mĩ:???