Khi Lý Chuẩn lên năm hai, rốt cuộc Nhan Thanh cũng quay lại trường học.
Bé con thì thuê bảo mẫu chăm sóc.
Nhưng vì bé con khá dính cậu, cho nên mỗi ngày Nhan Thanh đi học xong sẽ về nhà chăm sóc bé.
Lý Chuẩn cũng giống như cậu, để tiện chăm sóc bé con và đi học nên hai người đã mua một căn biệt thự lớn ngay gần trường.
Trước sau khu vườn đều trồng mặt cỏ, khoảng cách từ biệt thự đến trường mất hơn mười phút đi xe.
Đôi khi hai người tự lái xe, cũng có khi để tài xế trong nhà đưa đón.
Từ lần Nhan Thanh ôm bé con đi đến tìm Lý Chuẩn, rất nhiều người biết chuyện Lý Chuẩn nói mình đã có vợ con chính là sự thật. Những Omega sôi nổi muốn theo đuổi Lý Chuẩn đều không lại gần hắn nữa.
Nhưng Nhan Thanh vì đã bảo lưu một năm nên đây là ngày đầu tiên cậu đi học.
Vì Nhan Thanh học cùng với tân sinh viên nên rất ít người biết cậu và Lý Chuẩn là một đôi, hơn nữa hai người còn có một đứa con.
Không biết có phải thể chất cậu tương đối đặc thù hay không mà lại có thể giống Alpha, có thể khống chế tin tức tố của mình mọi lúc. Ngoại trừ kỳ ph@t tình thì chỉ cần Nhan Thanh muốn, cho dù là Alpha cũng không thể phát hiện ra giới tính thứ hai của cậu.
Trong trường có rất nhiều tân sinh viên suy đoán cậu là Alpha hay Omega, bởi vì không rõ ràng lắm mà người theo đuổi cậu có hết cả ba giới ABO.
Cho đến một ngày.
Kỳ ph@t tình của Nhan Thanh đến, cậu và Lý Chuẩn đều xin nghỉ bảy ngày.
Cuối cùng mọi người mới phát hiện ra sự thật.
Thì ra cậu là một Omega, đã vậy còn là một Omega đã có chủ.
Bởi vì chuyện này bại lộ, hơn phân nửa Alpha và Omega của đại học Đế Đô đều thất tình.
*
Nhan Thanh mệt mỏi đến mức không muốn động đậy, cậu hồi tưởng lại bảy ngày điên cuồng, cả thân thể đều kêu gào kháng nghị việc bị sử dụng quá độ.
Lý Chuẩn tỉnh lại, nhìn thấy mỹ nhân nằm trong lòng, hôn hôn, đang định lẳng lặng hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp thì cách vách truyền đến tiếng khóc của bé con.
Hắn vội khoác thêm áo ngủ, buộc đai lưng qua loa, vội vàng chạy đến phòng cách vách.
Bé con được ôm về phòng, trên khuôn mặt chảy đầy nước mắt, vừa nhìn thấy Nhan Thanh đã lập tức duỗi tay ra muốn ôm một cái, chờ đến khi được cậu ôm lấy thì bé mới nín khóc rồi mỉm cười.
"Bánh ~ bánh ~" Thanh âm bé con ngọt ngào nhưng không quá rõ ràng, khi cười lên sẽ nhìn thấy hai cái răng cửa vừa mới mọc.
Bé con vừa khả ái vừa dễ thương, làm Nhan Thanh nhịn không được hôn lên mặt bé mấy cái.
Bé con được hôn đến mức cười khanh khách.
Bỗng nhiên bé con chú ý đến chăn của Nhan Thanh rơi xuống, lộ ra lòng ngực trắng nõn.
Ánh mắt của bé bị hai nơi trong đó hấp dẫn, há miệng ra thì cả miệng đầy nước bọt, nước miếng cũng chảy theo khóe miệng xuống.
Bé thừa dịp Nhan Thanh ôm mình, bỗng nhiên giật giật, sau đó ghé vào người Nhan Thanh, ngậm vào.
Nhóc con há mồm ra để lộ dấu răng nhàn nhạt.
Nhan Thanh vừa thấy ngứa vừa cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng trả bé lại cho Lý Chuẩn.
"Bé con chắc đói bụng rồi, anh đưa nó đi uống sữa đi."
Nhan Thanh lấy khăn giấy lau đi vệt nước miếng của Tiểu Mông, chờ Lý Chuẩn đưa bé ra ngoài mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lát sau, Lý Chuẩn lại quay về, nhưng lần này trong lòng hắn không còn bé con nữa.
"Bé con đâu rồi anh?" Nhan Thanh hỏi.
"Uống sữa xong lại ngủ rồi." Lý Chuẩn nói.
Lý Chuẩn nói xong liền đi tới gần Nhan Thanh, chủ động cầm lấy áo của cậu. Nhan Thanh cho rằng hắn muốn giúp mình mặc áo, kết quả dạo qua một vòng liền biến thành tư thế đối mặt với Lý Chuẩn.
"Anh làm...." Nhan Thanh nhanh chóng che kín miệng
Một bàn tay nắm lấy tóc Lý Chuẩn, c ắm vào trong da đầu hắn.
Cảm giác Lý Chuẩn cắn và bé con cắn hoàn toàn không giống nhau.
Rất nhanh Nhan Thanh liền đứng không vững.
......
Kết quả sau khi phóng túng chính là, ngày hôm sau Nhan Thanh suýt nữa đi học muộn.
Hơn nữa dấu vết trên người không che hết được, có vài vết dâu tây trên cổ lộ ra khỏi cổ áo.
Nhan Thanh không thể che đi dấu vết, nghiến răng nghiến lợi, sau đó đuổi Lý Chuẩn ra ngủ ở phòng khách hết cả tuần.
Trước lễ tình nhân một ngày, Từ Khải lén lút tìm cậu.
"Nhan ca, ngày mai mày định tặng cho Chuẩn ca món quà bất ngờ gì đấy?"
"Bất ngờ gì cơ?"
Bận rộn chăm sóc bé con rồi lại học tập làm Nhan Thanh quên mất mai là lễ tình nhân.
Nếu không có Từ Khải nhắc nhở, cậu liền quên mất chuyện này.
Từ Khải mang vẻ mặt hoài xuân, nói: "Nghe nói mọi người đều tặng sô-cô-la, mày có muốn nhân lúc tan học đi siêu thị mua sô-cô-la với tao không?"
"Ò, mày cứ đi đi, tao không đi đâu." Nhan Thanh nói.
"A, vì sao, chẳng lẽ mày không định tặng quà cho Chuẩn ca sao?" Từ Khải đuổi theo hỏi.
Nhan Thanh ngậm miệng không nói, càng đi càng nhanh, bỏ xa Từ Khải.
Cùng ngày, Nhan Thanh trốn một tiết học cuối cùng, đầu tiên đi mua tài liệu rồi mang về nhà giấu đi, còn dặn dò người giúp việc trong nhà không được tiết lộ ra ngoài.
Vừa làm xong, cậu nhận được một cuộc gọi.
Là Lý Chuẩn vừa tan học đã gọi qua.
"Nhan Nhan, sao em về nhà sớm vậy?"
"À, bảo mẫu nói bé con cứ khóc quấy, dỗ mãi không được nên em liền trốn học về trước."
Bé con không biết gì nghe được Nhan Thanh nhắc đến tên mình, cho rằng cậu đang gọi bé, nhếch miệng nở nụ cười, sau đó dẫm lên sàn gỗ, lung lay đi về phía Nhan Thanh rồi ôm chặt chân cậu.
Hai tay nhỏ ôm chặt.
"Ba.... Ba ba, lấy lấy, ăn ăn."
Bé con chỉ vào sô-cô-la trên tay Nhan Thanh, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn chằm chằm vào Nhan Thanh, giọng sữa dễ thương vô cùng.
Nhan Thanh lo lắng bị Lý Chuẩn biết, nhanh chóng che camera lại, nói vài câu rồi cúp máy.
Sau đó ngồi xổm xuống bế bé con lên, bẻ một góc nhỏ trong một viên sô-cô-la rồi đưa cho bé, đại khái trông còn nhỏ hơn nửa cái móng tay, nhanh chóng nhét vào miệng bé.
Sau đó hôn mạnh lên cái má đầy thịt của bé con.
"Tiểu Mông ngoan, ba ba đưa con ra ngoài đá bóng nha!"
Lực chú ý của bé con được dời đi thành công, vô vào bàn tay mập mạp, dậm chân một cái, hưng phấn nói: "Đá bóng, bóng bóng!"
Bé định làm động tác đá bóng cho Nhan Thanh xem, kết quả đứng không vững, "bụp" một cái ngã dập mông.
Mông nhỏ bị đau, ngây ngốc sửng sốt một hồi lâu mới cảm thấy đau, sau đó đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn Nhan Thanh.
Hu hu hu~
"Ba ba, mông mông, đau đau."
Một đôi mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, giống như chỉ cần Nhan Thanh nói một câu đau lòng bé thì nước mắt liền sẽ chảy xuống ồ ạt.
Nhan Thanh ngồi xổm xuống, bé bé con lên rồi hôn lên mặt bé một cái, sau đó không nhắc lại chuyện bé ngã dập mông nữa, ôm bé con đi đến phòng khách lấy bóng cao su nhỏ rồi ra ngoài sân.
Bé con có hơi choáng váng.
Móng vuốt đầy thịt vỗ nhẹ lên mặt Nhan Thanh.
Vẻ mặt nghi hoặc xoa xoa mông nhỏ bị đau của mình: "Ba ba...."
Sự chú ý của bé con lại bị dời đi lần nữa, ngoan ngoãn gối đầu lên vai Nhan Thanh, hai tay ôm lấy cổ cậu, thanh âm thanh thúy tràn ngập sự vui vẻ: "Được, ba ba, đá bóng bóng."
Khi hai cha con đang chơi vui vẻ, Lý Chuẩn vội vã trở về.
Hắn nghe thấy thanh âm chơi đùa ầm ĩ ngoài sân, đưa ba lô cho người giúp việc, nhanh chóng đi qua bên đó.
Khi Lý Chuẩn đi vào trong sân, vừa vặn nhìn thấy hai cha con đang chơi đùa cùng nhau, hai người rất giống nhau, khi cười lên lại càng như từ một khuôn đúc ra. Nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười này, Lý Chuẩn cảm thấy hạnh phúc đến mức như đang ngâm mình trong hũ mật.
Hắn đi qua, bị bé con đá bóng trúng vào cẳng chân.
Lý Chuẩn ngồi xổm xuống, nhặt bóng cao su lên.
Bé con nhìn thấy hắn, hưng phấn kêu lên: "Ba ba!"
Lý Chuẩn xoa đầu bé con rồi bế bé lên, sau đó đi về phía Nhan Thanh.
Một tay che mặt bé con lại, sau đó hôn Nhan Thanh.