Thời điểm Thiệu Sanh Tinh học lớp tám, cửa hàng bán đồ ăn sáng bên ngoài cổng trường được chuyển nhượng cho một ông chú người địa phương. Ông chú rất được bọn nhóc rắm thối chúng nó thích, bởi vì ngoài đồ ăn vặt thì trong cửa hàng của hắn còn bán vài món đồ chơi mới lạ.
Đầu xuân năm nay, cửa hàng của hắn nhập mấy lứa tằm cưng.
“Đây là trứng của tằm cưng, một gói hai tệ. Nhóc xem bên trong có rất nhiều trứng, tuy nhiên ấp rất khó.” Ông chú lại lấy một chiếc hộp khác từ bên trong: “Cái này đã lớn hơn một chút, năm đồng một hộp, nuôi cũng khá dễ, mỗi ngày nhóc chỉ cần thả lá dâu tằm cho nó là được rồi. Nếu không tìm được lá dâu tằm thì qua chỗ chú mua, hai đồng một gói.”
Thiệu Sanh Tinh nghe xong liền ghé sát bên tai nhóc mập nói: “Cái này dễ kiếm tiền nhỉ?”
Nhóc mập bắt đầu trả tiền: “Mặc kệ người ta kiếm được tiền hay không, dù sao tui cũng muốn mua.”
Nhã Thư cũng tò mò: “Trông có vẻ rất đáng yêu…”.
“Vậy thì mua đi.” Thiệu Sanh Tinh vừa nghe Nhã Thư nói thích, lập tức bắt đầu xì tiền ra: “Đúng lúc tui cũng muốn mua.”
“Nhưng gần nhà chúng ta không có cây dâu tằm, lá dâu lại hai đồng một gói, quá đắt.”
“Cái này sao…” Thiệu Sanh Tinh vuốt cằm: “Đúng là bòn tiền thật.”
Buổi tối về nhà, sau khi Thiệu Sanh Tinh vào phòng chào hỏi em trai liền chạy đến vườn sau tìm Ngạn Hi.
“Nuôi tằm?” Khóe mắt Ngạn Hi giật giật, buông bình xịt trong tay xuống, “Con sâu béo đấy nuôi có ích gì?”
“Con muốn nuôi cơ, nhiều bạn trong lớp con cũng đang nuôi!”
“Không nên mù quáng chạy theo phong trào.” Ngạn Hi nói: “Hơn nữa chúng ta lấy đâu ra lá dâu?”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, chờ buổi tối Thiệu Chí Thần về nó lại chạy tới phòng làm việc tìm ba: “Con đã lên kế hoạch rồi! Lần trước bọn con đi Nông Gia Nhạc thấy mấy bác bên kia trồng một cây dâu tằm lớn, bây giờ chúng ta mua năm cây trồng trong vườn.”
Thiệu Chí Thần liếc nó một cái: “Ai là chúng ta với con?”
“Chúng ta chính là chúng ta mà!” Thiệu Sanh Tinh nằm sấp trên bàn làm việc, vươn tay che khuất ánh mắt nhìn văn kiện của người đàn ông: “Sau này tiền lời kiếm được chúng ta chia ba bảy, ba ba con bảy. Ba chỉ cần đồng ý cho con mượn chút đất phía sau vườn là được rồi. Xin ba nha nha nha!”
“Con còn có thể kiếm tiền?” Thiệu Chí Thần cười nhạt nói: “Đi viết một bản hợp đồng qua đây, ba sợ con lật lọng.”
“Tuân lệnh!” Thiệu Sanh Tinh tung tăng vui vẻ đi viết hợp đồng.
Sau khi thành công, Thiệu Sanh Tinh gọi điện thoại cho Thiệu Nhất, bảo anh ta hỗ trợ liên lạc cho ông bác bên Nông Gia Nhạc, vận chuyển năm cây dâu tằm từ bên đó sang. Đến cùng cây còn có hai thợ làm vườn, bọn họ dùng mảnh đất trống sau vườn để trồng cây.
Vì thế một tuần sau đó, mỗi ngày Ngạn Hi tưới nước cho hoa đều có thể thấy Thiệu Sanh Tinh bón phân tưới nước cho cây dâu tằm ở bên kia. Cuối cùng tình trạng cây cũng ổn định, Thiệu Sanh Tinh bắt đầu hoạt động kinh doanh của mình.
Nó gọi đồng bọn nhỏ nhóc mập của mình qua: “Theo tui quan sát, với số lượng lá dâu trong gói hai đồng của ông chú kia thì tằm ăn một ngày không hết, nhưng sang đến ngày thứ hai lại thiếu, lá cây cũng không tươi, hơn nữa giá cả lại quá đắt đỏ. Cho nên tôi muốn phát phúc lợi cho các bạn học trong lớp mình, bên tôi chỉ bán một đồng một gói, hơn nữa phân lượng thích hợp. Chẳng qua số lượng giới hạn chỉ 10 người, cậu muốn gia nhập hay không?”
“Tui tui tui muốn!” Nhóc mập lập tức giơ tay.
Không có gì bất ngờ, chưa đến một buổi sáng, nhóc mập đã loan tin này ra ngoài, chẳng mấy chốc đã có người chạy đến chỗ Thiệu Sanh Tinh báo danh. Nhưng 10 slot thật sự quá ít, hai slot cuối lấy lấy giá 1 đồng 6 đấu giá thành công!
Bình thường, thời gian ăn lá dâu của tằm trong khoảng từ 20 đến 30 ngày, lượng lá dâu cần cũng tăng lên. Thiệu Sanh Tinh kiếm được hơn 500 tệ, trực tiếp đưa cho Thiệu Chí Thần 200 đồng, cho Ngạn Hi 200 đồng.
Thiệu Chí Thần vô cùng tự nhiên nhận lấy rồi đưa cho Ngạn Hi. Ngạn Hi cầm 200 tệ mua đồ ăn vặt cho đứa nhỏ.
Thiệu Tầm An hơn bốn tháng tuổi đã biết xoay người, Ngạn Hi đặt nó lên ghế sô pha, chẳng mấy chốc nó đã xoay tới xoay lui, mũi chân từng chút từng chút thò ra ngoài.
“Lộc Lộc, con đang làm gì vậy?”
“A a… A nha~” Thiệu Tầm An nghe thấy giọng cậu liền quay đầu nhìn, còn giơ hai bàn tay nhỏ mập mạp của mình lắc lắc giữa không trung.
Ngạn Hi bế nó lên, cầm một quả mận đen nhét vào tay nó: “Đồ chơi của Lộc Lộc đã bị ba mang đi giặt hết rồi, hôm nay không có đồ chơi.”
Thiệu Tầm An ê a vài tiếng, tò mò nắm chặt mận đen lắc lư. Bởi vì tay nó còn nhỏ nên cầm không vững, không cẩn thận ấn quả mận lên ngực Ngạn Hi. Ngạn Hi cúi đầu nhìn, Thiệu Tầm An lại mở to hai mắt, đột nhiên ném quả ra ngoài.
Cú ném rất được, nhưng mấu chốt là nó lại ném vào thùng carton nuôi tằm cưng của Thiệu Sanh Tinh đặt trên bàn! Thùng carton lệch về phía sau vài cm, lập tức rớt xuống khỏi bàn.
“Vờ lờ!” Ngạn Hi hoảng sợ vội vàng đi qua nhặt, may mắn mấy con tằm bên trong đã kết nhộng, cơ bản đều dính vào bìa hộp giấy. Tuy nhiên vẫn có hai con từ trên cao rơi xuống, Ngạn Hi bất đắc dĩ nhìn Thiệu Tầm An nằm sấp trên sô pha, vẻ mặt đầy vô tội gãi đầu, sau đó cậu dùng băng dính hai mặt dính hai con nhộng lên trên thùng.
Như vậy… chắc Thiệu Sanh Tinh không phát hiện ra đâu nhỉ?
Tằm kết thành nhộng không dễ chết, khi Ngạn Hi cũng từng nuôi, hồi đó có một con mới phun tơ được một nửa đột nhiên ngã từ bên trong ra ngoài, tạo kén ngay tại chỗ, qua vài ngày sau vẫn trở thành con thiêu thân nguyên vẹn.
Buổi tối hôm đó, Thiệu Sanh Tinh tan học về nhà, việc đầu tiên mà nó bước vào cửa chính là thăm con thiêu thân của mình. Kết quả nó phát hiện kén tằm chưa phá, hơn nữa vị trí… hình như có chút sai sai?
Vì vậy, nó nhanh chóng viết vào nhật kí nuôi tằm của mình: Tằm trong thời kỳ kết kén cũng có thể di chuyển vị trí kén, lý do vẫn chưa xác định. Sẽ tiếp tục quan sát thêm.