Cậu né tránh tầm mắt Thiệu Chí Thần, nói với Thiệu Gia Giai trong điện thoại: “Cho nên những lời tôi vừa nói đều là giả.”
Bên trái chỗ cậu là Thiệu Sanh Tinh, bên phải là Thiệu Gia Giai. Thiệu Gia Giai lướt qua Ngạn Hi gắp thức ăn cho cháu trai út của mình: “Tiểu Tinh à, có chè không? Chú múc cho con một bát nhé?”
Thiệu Gia Giai thở hắt một hơi: “Anh dọa chết em rồi, còn tưởng cuộc sống giữa hai người không hòa hợp. Hai 1 không có kết quả đâu! Anh thấy anh em giống người bị đè không?”
“Mơ thấy gì thế?”Thiệu Gia Giai thở hắt một hơi: “Anh dọa chết em rồi, còn tưởng cuộc sống giữa hai người không hòa hợp. Hai 1 không có kết quả đâu! Anh thấy anh em giống người bị đè không?”
“Cám ơn em.” Ngạn Hi cười nhẹ với cậu nhóc, nhận xiên đồ nướng.
“Trọng điểm là cái này sao?!” Ngạn Hi khiếp sợ: “Trọng điểm là tôi rất vất vả, trước khi kết hôn anh nói thế nào? Sau này quần áo anh giặt, cơm nước anh nấu, bây giờ anh cứ như vậy đối với tôi…”
Thiệu Chí Thần cầm tạp dề xuống, chỉ vào bụng cậu nói: “Đã mang thai mười tháng rồi, dự kiến ngày sinh gần kề, bây giờ muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Ngạn Hi: “…”Ngạn Hi bị Thiệu Chí Thần ôm lấy từ phía sau, không dám nói nhiều: “Tôi cảm thấy không giống lắm.”
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần tự nhiên đi qua một bên, nói tới chuyện buổi tối trở về nhà họ Thiệu.
Ngạn Hi nở nụ cười nịnh nọt: “Anh đã làm chưa?”
Ngạn Hi nhìn tay chân cậu nhanh nhẹn, cười nhẹ vỗ vai cậu nhóc, vừa nhìn thấy tay thiếu niên bỗng kinh ngạc hỏi: “Năm nay em không bị nẻ da à?” “Cười cái gì mà cười… Rất buồn cười sao? Anh không sợ thì qua đây!”“Thiệu Chí Thần! Tôi ở nhà cực khổ nấu ăn giặt giũ, nhưng anh lại ở bên ngoài uống rượu! Tôi không thèm sinh đứa nhỏ này nữa!” Cậu ném chiếc xẻng xuống đất, cởi tạp dề vứt lên đầu người đàn ông. “Đúng thế, người ta cũng cảm thấy vậy!” Đột nhiên Thiệu Gia Giai hỏi: “Vậy khi nào em có thể ôm cháu trai?”
Ngạn Hi khẽ thở dài một hơi, mở to hai mắt mất ngủ, giống như có thứ gì đó chắn ở phía trước không xông qua được. Cậu muốn thân mật cùng Thiệu Chí Thần, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự bước tới bước kia thì thật sự sẽ không còn đường xoay chuyển.
“Anh Ngạn, anh Ngạn!”
Chỗ ngồi chia theo bối phận, mấy chú bác ngồi cách chủ vị gần một chút, trẻ còn thì ngồi rất xa. Trái lại Ngạn Hi khá thích kiểu này, nhưng mà dì nhỏ và nhóc mập cũng ngồi đây khiến cơ thể cậu hơi buồn nôn. Để tình nhân của mình tham gia yến tiệc giá đình, da mặt ông cụ Thiệu cũng dày thật. “Chờ đã!” Đột nhiên Thiệu Chí Thần hô dừng: “Em đừng như thế, con đang nhìn kìa.”Trong lúc nhất thời Ngạn Hi không kịp phản ứng: “Cháu trai gì cơ?”
Thiệu Sanh Tinh đã ngửi thấy mùi, bám lấy cánh tay Ngạn Cẩn đòi thịt ăn.
Ngạn Hi dành chút thời gian nhìn sắc mặt bà cả nhà họ Thiệu, vẫn dịu dàng đoan trang như cũ, cũng không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Chỉ là trong mắt bà không có tình ý, ánh mắt nhìn ông cụ Thiệu cứ như đang nhìn người xa lạ.
Thiệu Sanh Tinh nói: “Chúng ta đi đắp người tuyết, xem ai đắp vừa to vừa nhanh hơn.” “Tất nhiên là cháu trai của em! Anh và anh em tính sao?” Thiệu Gia Giai hưng phấn nói: “Một năm làm hai đứa, thế nào?”
“Vậy anh chấp nhất như thế làm gì?” Ngạn Hi buồn bực hỏi.
Tâm trạng hôm nay của ông cụ nhà họ Thiệu không tồi, ông ta chỉ dùng khoé mắt nhìn lướt qua Ngạn Hi một cái, cũng không làm khó cậu: “Đều ngồi xuống đi, vất vả lắm mới có dịp tụ hội một lần.”
Lúc trước cậu nghĩ rất đơn giản, tìm một cô gái bình thường, bình thản sống qua một đời. Bất ngờ xuyên sách đã phá vỡ cuộc sống bình thường của Ngạn Hi, cũng thay đổi quan niệm ban đầu của cậu. Cậu đã có giấy kết hôn với một người đàn ông, có một đứa nhỏ, có một mái nhà. Bọn họ biểu đạt tình yêu với nhau, chỉ cần đột phá phòng tuyến cuối cùng bọn họ sẽ chân chính hợp thành một thể.
Thiệu Sanh Tinh nói: “Chúng ta đi đắp người tuyết, xem ai đắp vừa to vừa nhanh hơn.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngạn Hi quay đầu, thấy Thiệu Chí Thần chống gáy nhìn mình, nhất thời cả giận: “Ác mộng.” “Vì sao?!” Ngạn Hi vô cùng thất vọng, lẩm bà lẩm bẩm: “Nếu như anh làm, nói không chừng có thể càng thích ứng hơn một chút…”Ngạn Hi: “…”
Cậu trở về với một cái xẻng lớn hơn.
Ngạn Hi có chút muộn phiền, cậu nghiêng người nằm trong chốc lát, lại xoay người quay lưng về phía Thiệu Chí Thần.
Vào buổi trưa, mọi người mang giá nướng dọn ra ngoài, nướng BBQ trong sân.
Cậu chỉ có thể nhìn về phía Thiệu Chí Thần, im lặng hỏi nên làm cái gì bây giờ?Không nói cậu còn suýt quên, hình như cậu còn có thể sinh con.
*
“Không có nhỡ nhàng.” Thiệu Chí Thần vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi, khiến Ngạn Hi cảm thấy ngứa ngáy.
Ngạn Hi nở nụ cười nịnh nọt: “Anh đã làm chưa?”Thiệu Sanh Tinh xông lên đá một phát vào chiếc xe, đạp nhóc mập ngã xuống đất, lúc nhóc mập kêu la Ngạn Hi cũng không kịp phản ứng. Sinh con?
“Cười cái gì mà cười… Rất buồn cười sao? Anh không sợ thì qua đây!”
“Cám ơn em.” Ngạn Hi cười nhẹ với cậu nhóc, nhận xiên đồ nướng. Nhắc tới chuyện có nên dẫn Ngạn Cẩn đi hay không, Ngạn Hi lắc đầu không chút đắn đo: “Sợ bọn họ kiếm chuyện với thằng bé.” “Bởi vì yêu em, cho nên tôi muốn toàn bộ cơ thể em đều nhiễm mùi hương của tôi.” Khi Thiệu Chí Thần nói những lời này, ngữ điệu của hắn không hề thay đổi, chỉ là cái ôm chàng trai siết chặt hơn trước. Buổi tối Ngạn Hi có một giấc mơ.
“Anh Ngạn, anh Ngạn!”Cậu mơ thấy mình to bụng đứng trong phòng bếp nấu cơm, Thiệu Chí Thần từ bên ngoài trở về, còn uống cả rượu.
Ngạn Hi xoay người ôm Thiệu Chí Thần, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến trái tim cậu tạm bình ổn.
“Mấy ngày nay làm phiền các em rồi, buổi tối có thể tan ca sớm chút, sau 5 rưỡi có thể để mèo tự do, nhớ khóa cửa lại.”
“Cũng không phải rất muốn…” Cậu vuốt mũi, “Em sợ đau.”“Thiệu Chí Thần! Tôi ở nhà cực khổ nấu ăn giặt giũ, nhưng anh lại ở bên ngoài uống rượu! Tôi không thèm sinh đứa nhỏ này nữa!” Cậu ném chiếc xẻng xuống đất, cởi tạp dề vứt lên đầu người đàn ông.
“Ừm.”
Cậu né tránh tầm mắt Thiệu Chí Thần, nói với Thiệu Gia Giai trong điện thoại: “Cho nên những lời tôi vừa nói đều là giả.”Thiệu Chí Thần cảm giác được cơ thể cậu biến hóa, tay dừng lại, cố ý hỏi cậu thêm lần nữa: “Em nói gì cơ?”Thiệu Chí Thần cầm tạp dề xuống, chỉ vào bụng cậu nói: “Đã mang thai mười tháng rồi, dự kiến ngày sinh gần kề, bây giờ muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Thiệu Sanh Tinh còn vô cùng thản nhiên ôm cổ cậu, chỉ vào người tuyết nói: “Thầy con bảo cà rốt có thể làm mũi.”
Thiệu Chí Thần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng thay đổi vị trí của hai người: “Khiến em phải tiếc nuối rồi, anh chưa từng làm.”
“Vì sao?!” Ngạn Hi vô cùng thất vọng, lẩm bà lẩm bẩm: “Nếu như anh làm, nói không chừng có thể càng thích ứng hơn một chút…”Vãi chưởng, con hàng này giả vờ khóc! Trên mặt thằng nhỏ chẳng có gì, căn bản là không có nổi một giọt nước mắt! “Mẹ, mẹ…”“Trọng điểm là cái này sao?!” Ngạn Hi khiếp sợ: “Trọng điểm là tôi rất vất vả, trước khi kết hôn anh nói thế nào? Sau này quần áo anh giặt, cơm nước anh nấu, bây giờ anh cứ như vậy đối với tôi…”
Thiệu Chí Thần không phản đối: “Buổi tối chưa chắc đã ăn cơm ở bên kia.”
Thiệu Chí Thần cầm tạp dề xuống, chỉ vào bụng cậu nói: “Đã mang thai mười tháng rồi, dự kiến ngày sinh gần kề, bây giờ muốn bỏ cũng không bỏ được.”
Ngạn Hi xúc khối tuyết cuối cùng bên Thiệu Sanh Tinh hất lên đống tuyết lớn cạnh mình, còn dùng xẻng vỗ lên mấy cái. Cậu lau mồ hôi trên trán, lộ khuôn mặt tươi với đứa nhỏ: “Đã đắp xong thân.”
Ngạn Hi nhìn cái xẻng nhỏ trong tay mình, ghét bỏ ném nó vào thùng nhựa: “Chờ ba.”“Anh đã quên rồi.” Thiệu Chí Thần bày dáng vẻ tên đàn ông khốn nạn, cực kỳ giống với kiểu “ông đây ngầu nhất” lúc Ngạn Hi mới quen.
Ngạn Hi tức giận công tâm. Cậu gian nan khom lưng, cầm dép lê của mình lên: “Anh là cái thằng khốn nạn, xem tôi đánh chết anh không!”
Thiệu Sanh Tinh nhìn chiếc xẻng trong tay Ngạn Hi dài hơn người mình, lại nhìn chiếc xẻng trong tay, nóng nảy: “Ba ba ba… ba chơi xấu!” Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều thức dậy sớm, bởi vì đêm qua đổ tuyết lớn nên Thiệu Sanh Tinh được Ngạn Hi quấn kín mít. Nó đeo găng tay và khăn quàng cổ lao ra khỏi nhà, cầm một cái xẻng đồ chơi, vụng về xúc một lớp tuyết dưới đất: “Ba nhìn nè!”Ngạn Hi tức giận công tâm. Cậu gian nan khom lưng, cầm dép lê của mình lên: “Anh là cái thằng khốn nạn, xem tôi đánh chết anh không!”
Thiệu Chí Thần mặt không đổi sắc nói với dì nhỏ: “Đứa nhóc có chuyện gì vậy? Ăn linh tinh hỏng bụng à?”
Thiệu Gia Giai vui vẻ ừ một tiếng, vắt ngón tay thành hình hoa lan chỉ múc chè cho Thiệu Sanh Tinh. Cậu ta vừa mới múc xong một chén, nhóc mập bên kia đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi cũng muốn ăn. Này, múc cho tôi một bát!”
Ngạn Cẩn gật đầu, không suy nghĩ nhiều.Lúc Ngạn Hi đi vào, hai người đang cho mèo ăn, thấy Ngạn Hi vào trong, bọn họ đều rụt rè chào cậu một tiếng. “Con?” Ngạn Hi sửng sốt, lại nhìn cái bụng đã dẹp lép của mình, phía sau có hai đứa nhỏ.“Chờ đã!” Đột nhiên Thiệu Chí Thần hô dừng: “Em đừng như thế, con đang nhìn kìa.”
Ngạn Hi đẩy đầu hắn ra, nằm sấp trên ngực người đàn ông: “Em hỏi anh một chuyện, anh phải nói thật với em.”
Ngạn Hi khẽ thở dài một hơi, mở to hai mắt mất ngủ, giống như có thứ gì đó chắn ở phía trước không xông qua được. Cậu muốn thân mật cùng Thiệu Chí Thần, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự bước tới bước kia thì thật sự sẽ không còn đường xoay chuyển. Ông cụ nhà họ Thiệu vốn không thích cậu, Ngạn Hi lại dẫn theo một “người bạn” đi cùng, đấy không phải là tìm mắng à? Cậu không muốn để Ngạn Cẩn trông thấy cảnh mình và ông cụ nhà họ Thiệu cãi nhau, cảm thấy có chút mất mặt.“Con?” Ngạn Hi sửng sốt, lại nhìn cái bụng đã dẹp lép của mình, phía sau có hai đứa nhỏ.
Ngạn Hi dành chút thời gian nhìn sắc mặt bà cả nhà họ Thiệu, vẫn dịu dàng đoan trang như cũ, cũng không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Chỉ là trong mắt bà không có tình ý, ánh mắt nhìn ông cụ Thiệu cứ như đang nhìn người xa lạ.
Cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, toàn là bởi vì Thiệu Chí Thần luôn ám chỉ.
Thiệu Gia Giai vui vẻ ừ một tiếng, vắt ngón tay thành hình hoa lan chỉ múc chè cho Thiệu Sanh Tinh. Cậu ta vừa mới múc xong một chén, nhóc mập bên kia đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi cũng muốn ăn. Này, múc cho tôi một bát!”
Ngạn Hi cẩn thận suy nghĩ một hồi, thật ra cậu chỉ muốn hôn hôn sờ sờ cùng Thiệu Chí Thần, chuyện kia chưa từng nghĩa qua. Nhưng ngẫm lại hình như ở dưới rất đau, cả người cậu bỗng phát run. So ra vẫn nên để Thiệu Chí Thần chịu đau đi, da hắn dày, bằng không sao có thể mặc đồ màu xanh huỳnh quang suốt bao nhiêu năm hả?! Thiệu Sanh Tinh vội vàng ngồi xổm xuống cầm xẻng nhỏ của mình xúc tuyết: “Ba đừng mừng vội, con đã được học đắp người tuyết rồi, chắc chắn sẽ làm nhanh hơn ba!” “Mẹ ơi, uống sữa~”
Cậu né tránh tầm mắt Thiệu Chí Thần, nói với Thiệu Gia Giai trong điện thoại: “Cho nên những lời tôi vừa nói đều là giả.”
“Bởi vì yêu em, cho nên tôi muốn toàn bộ cơ thể em đều nhiễm mùi hương của tôi.” Khi Thiệu Chí Thần nói những lời này, ngữ điệu của hắn không hề thay đổi, chỉ là cái ôm chàng trai siết chặt hơn trước. Ngạn Hi rời tầm mắt đi, nhìn về phía Thiệu Chí Thần đang đứng nói chuyện cùng Thiệu Sanh Tinh trước người tuyết. Cậu và Thiệu Chí Thần không tổ chức hôn lễ, nhà họ Thiệu cũng không chính thức công khai thân phận của cậu cho giới truyền thông, cho nên Ngạn Cẩn cũng không tra được thân phận thật sự của cậu. Nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, đến lúc đó cậu phải giải thích với Ngạn Cẩn thế nào đây?“Mẹ ơi, uống sữa~”
Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều thức dậy sớm, bởi vì đêm qua đổ tuyết lớn nên Thiệu Sanh Tinh được Ngạn Hi quấn kín mít. Nó đeo găng tay và khăn quàng cổ lao ra khỏi nhà, cầm một cái xẻng đồ chơi, vụng về xúc một lớp tuyết dưới đất: “Ba nhìn nè!”
Ngạn Cẩn sửng sốt nhìn về phía cậu: “Làm sao anh biết trước kia em bị nứt da?”
Ngạn Hi sượng mặt, hóa ra cậu nói mớ sao?
Thiệu Chí Thần nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, đột nhiên bật cười. Hắn rất ít cười, hơn nữa hầu như toàn là mỉm cười nhếch mép, nụ cười không hề cố kỵ như vậy rất hiếm thấy. Ngạn Hi vốn tính dỗ hắn hai câu, nhưng nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, cậu không khỏi hậm hực bĩu môi. “Mẹ ơi, ôm~”“Mẹ ơi, ôm~”
Thiệu Sanh Tinh không nhìn, vẫn đứng khóc.
Cậu chỉ có thể nhìn về phía Thiệu Chí Thần, im lặng hỏi nên làm cái gì bây giờ?
Ngạn Hi bị Thiệu Chí Thần ôm lấy từ phía sau, không dám nói nhiều: “Tôi cảm thấy không giống lắm.”
“Mẹ ơi, uống sữa~”Bên trái chỗ cậu là Thiệu Sanh Tinh, bên phải là Thiệu Gia Giai. Thiệu Gia Giai lướt qua Ngạn Hi gắp thức ăn cho cháu trai út của mình: “Tiểu Tinh à, có chè không? Chú múc cho con một bát nhé?”Ngạn Hi thở dài một hơi, cầm chiếc mũ len trong tay đội lên đầu thằng nhỏ: “Con chậm một chút sẽ bị chó cắn à?”“Mẹ, mẹ…”
Cậu ân cần hỏi thăm một vòng, vẫn chưa thấy ông cụ nhà họ Thiệu đâu, mãi cho đến lúc ăn cơm ông cụ mới chậm rãi chống gậy từ trên lầu đi xuống. Ông ta đi tới vị trí chủ nhà, nhất thời, một đám người đều đồng loạt đứng dậy, Ngạn Hi còn chưa từng thấy qua cảnh này. Thấy Thiệu Chí Thần cũng đứng lên, cậu vội vàng vỗ tay Thiệu Sanh Tinh đang sờ thạch trong túi mình, kéo nó đứng dậy.
Lúc Ngạn Hi đi vào, hai người đang cho mèo ăn, thấy Ngạn Hi vào trong, bọn họ đều rụt rè chào cậu một tiếng. “Thiệu Chí Thần! Tôi ở nhà cực khổ nấu ăn giặt giũ, nhưng anh lại ở bên ngoài uống rượu! Tôi không thèm sinh đứa nhỏ này nữa!” Cậu ném chiếc xẻng xuống đất, cởi tạp dề vứt lên đầu người đàn ông. Thiệu Chí Thần trầm mặc một lát, đột nhiên kéo chăn trùm kín hai người.“Đừng con mẹ nó kêu ông là mẹ!” Ngạn Hi bật dậy từ trên giường, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Cậu cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, lúc này mới hơi giảm bớt bất an trong lòng.
Đột nhiên Ngạn Hi phản ứng lại, giật giật tóc người đàn ông: “Uầy, anh có thể sinh con không?”
Vãi chưởng, con hàng này giả vờ khóc! Trên mặt thằng nhỏ chẳng có gì, căn bản là không có nổi một giọt nước mắt!
Cậu trở về với một cái xẻng lớn hơn.
Nhóc mập: “…”Thiệu Chí Thần ôm cậu về ổ chăn: “Em yên tâm, trong nhà có thể mời giúp việc, sẽ không để em phải giặt quần áo nấu cơm.” Cậu đột nhiên tăng tốc độ, Thiệu Sanh Tinh cũng bắt đầu vùi đầu chất đống. Nó xúc xúc xúc, càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, bất tri bất giác phát hiện… một vòng tuyết xung quanh mình chẳng còn gì! “Mơ thấy gì thế?”
Vãi chưởng, con hàng này giả vờ khóc! Trên mặt thằng nhỏ chẳng có gì, căn bản là không có nổi một giọt nước mắt!
“Nhỡ đâu phá sản?”Hắn cắn mạnh trên vai cậu thanh niên, nghe thấy đối phương hít vào một ngụm khí lạnh mới hả dạ: “Đáng tiếc tôi không có năng lực này.”Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngạn Hi quay đầu, thấy Thiệu Chí Thần chống gáy nhìn mình, nhất thời cả giận: “Ác mộng.”
“Mơ thấy gì thế?”
Ngạn Hi xoay người ôm Thiệu Chí Thần, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến trái tim cậu tạm bình ổn.
Ngạn Hi không biết phải nói thế nào, liền hỏi: “Có phải yêu đương đều như vậy à? Sau khi ở bên nhau thì làm những chuyện đó.”Thiệu Chí Thần ôm cậu về ổ chăn: “Em yên tâm, trong nhà có thể mời giúp việc, sẽ không để em phải giặt quần áo nấu cơm.”
Ngạn Hi bỗng có cảm giác, không biết làm sao khi nghe người đàn ông dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra câu kia, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, cậu đỏ mặt ôm chặt đối phương: “Em muốn cái kia…”
Trước khi đi đến Thiệu trạch, Ngạn Hi thuận tiện ghé quán cà phê mèo. Bởi vì mấy ngày Tết cậu không thể ở lại quán cà phê mèo nên đã đăng một tin tuyển dụng lên trang web. Bên này cách làng đại học không xa, có vài sinh viên không về quê ăn Tết mà ở lại trường, lúc này một phần công việc vừa dễ lại vừa được ngồi trong phòng lắp điều hòa được rất nhiều người xin ứng tuyển. Một ngày Ngạn Hi nhận được năm người xin ứng, cậu tìm Thiệu Chí Thần sàng lọc một chút, cuối cùng giữ một cậu nhóc và một cô bé, nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi. Ngạn Cẩn sửng sốt nhìn về phía cậu: “Làm sao anh biết trước kia em bị nứt da?”Cậu hôn lên mặt đứa nhỏ hai cái nó mới dừng khóc, lúc này mới mở bàn tay che mắt ra. Ngạn Hi sượng mặt, hóa ra cậu nói mớ sao?
Trong lúc nhất thời Ngạn Hi không kịp phản ứng: “Cháu trai gì cơ?”
Thiệu Sanh Tinh không nhìn, vẫn đứng khóc.“Nhỡ đâu phá sản?”
Xẻng nhỏ trên tay rơi bộp xuống đất, Thiệu Sanh Tinh sụt sịt hít mũi, bĩu miệng: “Đó là tuyết của con…”
Ngạn Hi khẽ thở dài một hơi, mở to hai mắt mất ngủ, giống như có thứ gì đó chắn ở phía trước không xông qua được. Cậu muốn thân mật cùng Thiệu Chí Thần, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự bước tới bước kia thì thật sự sẽ không còn đường xoay chuyển. “Không có nhỡ nhàng.” Thiệu Chí Thần vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi, khiến Ngạn Hi cảm thấy ngứa ngáy.
Ngạn Hi sượng mặt, hóa ra cậu nói mớ sao?
Cho dù là đến chơi, nhưng Ngạn Cẩn vẫn luôn ở trong phòng học bài. Ngạn Hi biết áp lực của cậu nhóc rất lớn, tuy nhiên cũng không muốn cậu nhóc ở mãi trong phòng.
“Ha ha ha ha!” Ngạn Hi cười vài tiếng đón hùa ý nó: “Thế chắc con giỏi lắm đây!”“Nói cứ như em không cần giặt quần áo nấu cơm thì sẽ đồng ý sinh con cho anh vậy.” Rõ ràng cậu là mặt trên đó! Muốn sinh cũng là Thiệu Chí Thần sinh…
Ngạn Cẩn đưa một xiên thịt nướng cho cậu: “Anh nếm thử xem, em đã ăn một xâu, chín rồi ạ.”Đột nhiên Ngạn Hi phản ứng lại, giật giật tóc người đàn ông: “Uầy, anh có thể sinh con không?”
Hầy, sao nom giống cảnh ăn cơm với hoàng đế thế.
“Trọng điểm là cái này sao?!” Ngạn Hi khiếp sợ: “Trọng điểm là tôi rất vất vả, trước khi kết hôn anh nói thế nào? Sau này quần áo anh giặt, cơm nước anh nấu, bây giờ anh cứ như vậy đối với tôi…”
Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn cậu một cái, ôm cậu nằm trên giường: “Ngủ đi.”Thiệu Gia Giai nhướng mày: “‘Này’ là ai? Ở đây không có người nào tên ‘này’ cả.”Thiệu Chí Thần: “…”
Thiệu Sanh Tinh nhìn chiếc xẻng trong tay Ngạn Hi dài hơn người mình, lại nhìn chiếc xẻng trong tay, nóng nảy: “Ba ba ba… ba chơi xấu!”
Nhóc mập: “…”
“Trọng điểm là cái này sao?!” Ngạn Hi khiếp sợ: “Trọng điểm là tôi rất vất vả, trước khi kết hôn anh nói thế nào? Sau này quần áo anh giặt, cơm nước anh nấu, bây giờ anh cứ như vậy đối với tôi…”Hắn cắn mạnh trên vai cậu thanh niên, nghe thấy đối phương hít vào một ngụm khí lạnh mới hả dạ: “Đáng tiếc tôi không có năng lực này.”
“Hả?” Ngạn Hi phục hồi tinh thần, phát hiện Ngạn Cẩn đang gọi mình: “Làm sao vậy?”
Úi chà, có vẻ đùa quá trớn rồi. Ngạn Hi lắc đầu nhìn Thiệu Sanh Tinh bên kia run vai lau nước mắt. Cậu cảm thấy khá kỳ lạ, rốt cuộc nhân vật chính làm sao mà thích khóc thế nhỉ! Hoàn toàn không giống trong sách miêu tả? Lấy khí thế 10 tuổi đã trở thành hacker hàng đầu thế giới, ngồi trên đống tài sản tiền tỉ ra xem nào! “Mơ thấy gì thế?”Thiệu Chí Thần cảm giác được cơ thể cậu biến hóa, tay dừng lại, cố ý hỏi cậu thêm lần nữa: “Em nói gì cơ?”Ngạn Hi đẩy đầu hắn ra, nằm sấp trên ngực người đàn ông: “Em hỏi anh một chuyện, anh phải nói thật với em.”
Ngạn Cẩn đưa một xiên thịt nướng cho cậu: “Anh nếm thử xem, em đã ăn một xâu, chín rồi ạ.”
“Anh Ngạn, anh Ngạn!”“Ừm.”
Ngạn Hi buồn cười thở dài, đi qua cố ôm lấy nó: “Được rồi đừng khóc, để ba xem nào.”
Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái: “Em muốn hỏi gì?”
Cậu mơ thấy mình to bụng đứng trong phòng bếp nấu cơm, Thiệu Chí Thần từ bên ngoài trở về, còn uống cả rượu.“Nghe nói… trước đây anh phải kiểm tra sức khỏe cái đó?”
Ngạn Hi cẩn thận suy nghĩ một hồi, thật ra cậu chỉ muốn hôn hôn sờ sờ cùng Thiệu Chí Thần, chuyện kia chưa từng nghĩa qua. Nhưng ngẫm lại hình như ở dưới rất đau, cả người cậu bỗng phát run. So ra vẫn nên để Thiệu Chí Thần chịu đau đi, da hắn dày, bằng không sao có thể mặc đồ màu xanh huỳnh quang suốt bao nhiêu năm hả?!
Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái: “Em muốn hỏi gì?”
Nói xong, cả hai đều dừng lại.
Ngạn Hi không biết phải nói thế nào, liền hỏi: “Có phải yêu đương đều như vậy à? Sau khi ở bên nhau thì làm những chuyện đó.”
Nụ cười trên mặt Ngạn Hi cứng đờ, cậu ấp úng nói: “Trước kia vừa đến mùa đông mẹ em luôn gửi cho anh một đôi găng tay. Có lần anh hỏi vì sao bà làm vậy, bà liền nói vừa đến mùa đông em đã bị nứt da, cho nên lúc mua cho con cũng thuận tiện mua cho anh một đôi.” “Trọng điểm là cái này sao?!” Ngạn Hi khiếp sợ: “Trọng điểm là tôi rất vất vả, trước khi kết hôn anh nói thế nào? Sau này quần áo anh giặt, cơm nước anh nấu, bây giờ anh cứ như vậy đối với tôi…”Cậu ân cần hỏi thăm một vòng, vẫn chưa thấy ông cụ nhà họ Thiệu đâu, mãi cho đến lúc ăn cơm ông cụ mới chậm rãi chống gậy từ trên lầu đi xuống. Ông ta đi tới vị trí chủ nhà, nhất thời, một đám người đều đồng loạt đứng dậy, Ngạn Hi còn chưa từng thấy qua cảnh này. Thấy Thiệu Chí Thần cũng đứng lên, cậu vội vàng vỗ tay Thiệu Sanh Tinh đang sờ thạch trong túi mình, kéo nó đứng dậy. Ngạn Hi nở nụ cười nịnh nọt: “Anh đã làm chưa?”
Buổi tối Ngạn Hi vừa bước vào cửa nhà lớn nhà họ Thiệu đã bị xe của nhóc mập – con dì nhỏ lái đâm trúng.
Đột nhiên Ngạn Hi phản ứng lại, giật giật tóc người đàn ông: “Uầy, anh có thể sinh con không?”Ngạn Hi nhìn nó lại chạy vào nhà, lấy một chiếc xẻng xúc cát từ bên trong thùng đồ chơi. Cậu chỉ có thể nhìn về phía Thiệu Chí Thần, im lặng hỏi nên làm cái gì bây giờ?Thiệu Chí Thần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng thay đổi vị trí của hai người: “Khiến em phải tiếc nuối rồi, anh chưa từng làm.”
“Nói cứ như em không cần giặt quần áo nấu cơm thì sẽ đồng ý sinh con cho anh vậy.” Rõ ràng cậu là mặt trên đó! Muốn sinh cũng là Thiệu Chí Thần sinh…
Thiệu Sanh Tinh nói: “Chúng ta đi đắp người tuyết, xem ai đắp vừa to vừa nhanh hơn.”
Đột nhiên Ngạn Hi phản ứng lại, giật giật tóc người đàn ông: “Uầy, anh có thể sinh con không?”
Thiệu Chí Thần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng thay đổi vị trí của hai người: “Khiến em phải tiếc nuối rồi, anh chưa từng làm.”“Vì sao?!” Ngạn Hi vô cùng thất vọng, lẩm bà lẩm bẩm: “Nếu như anh làm, nói không chừng có thể càng thích ứng hơn một chút…”
Dù sao đều là hai tên độc thân từ trong bụng mẹ, ai hiểu được nhiều hơn ai chứ?
Nhắc tới chuyện có nên dẫn Ngạn Cẩn đi hay không, Ngạn Hi lắc đầu không chút đắn đo: “Sợ bọn họ kiếm chuyện với thằng bé.” Thiệu Gia Giai thở hắt một hơi: “Anh dọa chết em rồi, còn tưởng cuộc sống giữa hai người không hòa hợp. Hai 1 không có kết quả đâu! Anh thấy anh em giống người bị đè không?” “Tiểu Cẩn, em giúp anh phết dầu đi.” Ngạn Hi lấy một bó thịt xiên lớn từ trong túi ra: “Cái này, còn có túi mực bên kia nữa.” Thiệu Chí Thần đã nhìn ra, tâm lý không muốn nằm dưới của Ngạn Hi còn chưa biến mất. Hắn nhướng mày: “Em rất muốn đè tôi?”
Ngạn Cẩn sửng sốt nhìn về phía cậu: “Làm sao anh biết trước kia em bị nứt da?”
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần tự nhiên đi qua một bên, nói tới chuyện buổi tối trở về nhà họ Thiệu. Ngạn Hi dành chút thời gian nhìn sắc mặt bà cả nhà họ Thiệu, vẫn dịu dàng đoan trang như cũ, cũng không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Chỉ là trong mắt bà không có tình ý, ánh mắt nhìn ông cụ Thiệu cứ như đang nhìn người xa lạ.Ngạn Hi cẩn thận suy nghĩ một hồi, thật ra cậu chỉ muốn hôn hôn sờ sờ cùng Thiệu Chí Thần, chuyện kia chưa từng nghĩa qua. Nhưng ngẫm lại hình như ở dưới rất đau, cả người cậu bỗng phát run. So ra vẫn nên để Thiệu Chí Thần chịu đau đi, da hắn dày, bằng không sao có thể mặc đồ màu xanh huỳnh quang suốt bao nhiêu năm hả?!
Ngạn Hi có chút muộn phiền, cậu nghiêng người nằm trong chốc lát, lại xoay người quay lưng về phía Thiệu Chí Thần.
“Ừm.”“Cũng không phải rất muốn…” Cậu vuốt mũi, “Em sợ đau.”
Thiệu Chí Thần trầm mặc một lát, đột nhiên kéo chăn trùm kín hai người.
Thiệu Chí Thần nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, đột nhiên bật cười. Hắn rất ít cười, hơn nữa hầu như toàn là mỉm cười nhếch mép, nụ cười không hề cố kỵ như vậy rất hiếm thấy. Ngạn Hi vốn tính dỗ hắn hai câu, nhưng nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, cậu không khỏi hậm hực bĩu môi.
Sinh con?
Thiệu Sanh Tinh đã ngửi thấy mùi, bám lấy cánh tay Ngạn Cẩn đòi thịt ăn.“Cười cái gì mà cười… Rất buồn cười sao? Anh không sợ thì qua đây!”
Ngạn Hi không biết phải nói thế nào, liền hỏi: “Có phải yêu đương đều như vậy à? Sau khi ở bên nhau thì làm những chuyện đó.”
Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn cậu một cái, ôm cậu nằm trên giường: “Ngủ đi.”
Ngạn Hi chào hỏi Thiệu Gia Giai đang ngồi trên sô pha, lại lần lượt gặp chú ba, thím ba, chú tư, thím tư của Thiệu Chí Thần. Chú hai không có ở đây, nghe Thiệu Chí Thần nói là đang ở quân doanh Tây Bắc, không về nhà đón năm mới được.
“Nhỡ đâu phá sản?”
Ngạn Hi bỗng có cảm giác, không biết làm sao khi nghe người đàn ông dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra câu kia, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, cậu đỏ mặt ôm chặt đối phương: “Em muốn cái kia…”Ngạn Hi tức giận công tâm. Cậu gian nan khom lưng, cầm dép lê của mình lên: “Anh là cái thằng khốn nạn, xem tôi đánh chết anh không!”Ngạn Hi có chút muộn phiền, cậu nghiêng người nằm trong chốc lát, lại xoay người quay lưng về phía Thiệu Chí Thần.
Hắn cắn mạnh trên vai cậu thanh niên, nghe thấy đối phương hít vào một ngụm khí lạnh mới hả dạ: “Đáng tiếc tôi không có năng lực này.”
Buổi tối Ngạn Hi có một giấc mơ.
Thiệu Chí Thần không phản đối: “Buổi tối chưa chắc đã ăn cơm ở bên kia.”“Cười cái gì mà cười… Rất buồn cười sao? Anh không sợ thì qua đây!”Không nói cậu còn suýt quên, hình như cậu còn có thể sinh con.Thiệu Chí Thần xoa bụng cậu: “Yên tâm, không đau.”
Ngạn Hi khẽ thở dài một hơi, mở to hai mắt mất ngủ, giống như có thứ gì đó chắn ở phía trước không xông qua được. Cậu muốn thân mật cùng Thiệu Chí Thần, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự bước tới bước kia thì thật sự sẽ không còn đường xoay chuyển.
Thiệu Gia Giai nhướng mày: “‘Này’ là ai? Ở đây không có người nào tên ‘này’ cả.”Ngạn Hi khẽ thở dài một hơi, mở to hai mắt mất ngủ, giống như có thứ gì đó chắn ở phía trước không xông qua được. Cậu muốn thân mật cùng Thiệu Chí Thần, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự bước tới bước kia thì thật sự sẽ không còn đường xoay chuyển.
Ngạn Hi lắc đầu, ôm nó vào nhà lấy cà rốt.
Thiệu Chí Thần xoa bụng cậu: “Yên tâm, không đau.”
Ngạn Hi không biết phải nói thế nào, liền hỏi: “Có phải yêu đương đều như vậy à? Sau khi ở bên nhau thì làm những chuyện đó.”Lúc trước cậu nghĩ rất đơn giản, tìm một cô gái bình thường, bình thản sống qua một đời. Bất ngờ xuyên sách đã phá vỡ cuộc sống bình thường của Ngạn Hi, cũng thay đổi quan niệm ban đầu của cậu. Cậu đã có giấy kết hôn với một người đàn ông, có một đứa nhỏ, có một mái nhà. Bọn họ biểu đạt tình yêu với nhau, chỉ cần đột phá phòng tuyến cuối cùng bọn họ sẽ chân chính hợp thành một thể.
Ngạn Hi có chút muộn phiền, cậu nghiêng người nằm trong chốc lát, lại xoay người quay lưng về phía Thiệu Chí Thần.Nhưng đây chỉ là một cuốn sách!
Ngạn Hi buồn cười thở dài, đi qua cố ôm lấy nó: “Được rồi đừng khóc, để ba xem nào.”
Ngạn Hi khẽ cắn môi, cậu nhắm mắt lại, thẹn quá hóa giận: “Em nói em muốn làm chuyện đêm qua!”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngạn Hi quay đầu, thấy Thiệu Chí Thần chống gáy nhìn mình, nhất thời cả giận: “Ác mộng.” Cho dù là Thiệu Chí Thần hay Thiệu Sanh Tinh, tất cả mọi thứ ở đây đều không phải là thế giới ban đầu của cậu, đây thật sự quá không chân thật.
Úi chà, có vẻ đùa quá trớn rồi. Ngạn Hi lắc đầu nhìn Thiệu Sanh Tinh bên kia run vai lau nước mắt. Cậu cảm thấy khá kỳ lạ, rốt cuộc nhân vật chính làm sao mà thích khóc thế nhỉ! Hoàn toàn không giống trong sách miêu tả? Lấy khí thế 10 tuổi đã trở thành hacker hàng đầu thế giới, ngồi trên đống tài sản tiền tỉ ra xem nào!
Ngạn Hi thở dài một hơi, cầm chiếc mũ len trong tay đội lên đầu thằng nhỏ: “Con chậm một chút sẽ bị chó cắn à?”
Ngạn Cẩn sửng sốt nhìn về phía cậu: “Làm sao anh biết trước kia em bị nứt da?”Ngạn Hi xoay người ôm Thiệu Chí Thần, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến trái tim cậu tạm bình ổn.
“Mẹ ơi, uống sữa~”
“Mấy ngày nay làm phiền các em rồi, buổi tối có thể tan ca sớm chút, sau 5 rưỡi có thể để mèo tự do, nhớ khóa cửa lại.”
Thiệu Chí Thần cũng không ngủ, hắn ôm lấy cậu: “Làm sao vậy?”
Nụ cười trên mặt Ngạn Hi cứng đờ, cậu ấp úng nói: “Trước kia vừa đến mùa đông mẹ em luôn gửi cho anh một đôi găng tay. Có lần anh hỏi vì sao bà làm vậy, bà liền nói vừa đến mùa đông em đã bị nứt da, cho nên lúc mua cho con cũng thuận tiện mua cho anh một đôi.”
Ngạn Hi rời tầm mắt đi, nhìn về phía Thiệu Chí Thần đang đứng nói chuyện cùng Thiệu Sanh Tinh trước người tuyết. Cậu và Thiệu Chí Thần không tổ chức hôn lễ, nhà họ Thiệu cũng không chính thức công khai thân phận của cậu cho giới truyền thông, cho nên Ngạn Cẩn cũng không tra được thân phận thật sự của cậu. Nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, đến lúc đó cậu phải giải thích với Ngạn Cẩn thế nào đây?Ngạn Hi không biết phải nói thế nào, liền hỏi: “Có phải yêu đương đều như vậy à? Sau khi ở bên nhau thì làm những chuyện đó.”
Ngạn Hi tức giận công tâm. Cậu gian nan khom lưng, cầm dép lê của mình lên: “Anh là cái thằng khốn nạn, xem tôi đánh chết anh không!”
Thiệu Gia Giai vui vẻ ừ một tiếng, vắt ngón tay thành hình hoa lan chỉ múc chè cho Thiệu Sanh Tinh. Cậu ta vừa mới múc xong một chén, nhóc mập bên kia đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi cũng muốn ăn. Này, múc cho tôi một bát!” “Không nhất thiết.” Thiệu Chí Thần tạm dừng hồi lâu, bỗng nói: “Chắc vậy.”
Cậu đột nhiên tăng tốc độ, Thiệu Sanh Tinh cũng bắt đầu vùi đầu chất đống. Nó xúc xúc xúc, càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, bất tri bất giác phát hiện… một vòng tuyết xung quanh mình chẳng còn gì!
Đột nhiên Ngạn Hi phản ứng lại, giật giật tóc người đàn ông: “Uầy, anh có thể sinh con không?”Nói xong, cả hai đều dừng lại.
Ngạn Hi khẽ cắn môi, cậu nhắm mắt lại, thẹn quá hóa giận: “Em nói em muốn làm chuyện đêm qua!”
“Mẹ ơi, uống sữa~”Dù sao đều là hai tên độc thân từ trong bụng mẹ, ai hiểu được nhiều hơn ai chứ?
Cậu đột nhiên tăng tốc độ, Thiệu Sanh Tinh cũng bắt đầu vùi đầu chất đống. Nó xúc xúc xúc, càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, bất tri bất giác phát hiện… một vòng tuyết xung quanh mình chẳng còn gì!
Ngạn Hi: “…”Một cậu cả nhà họ Ngạn sống ở nước ngoài từ nhỏ, một cậu cả nhà họ Ngạn vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của một người bình thường.“Vậy anh chấp nhất như thế làm gì?” Ngạn Hi buồn bực hỏi.
“Tiểu Cẩn, em giúp anh phết dầu đi.” Ngạn Hi lấy một bó thịt xiên lớn từ trong túi ra: “Cái này, còn có túi mực bên kia nữa.”
Ngạn Cẩn cầm xiên thịt, đặt trên vỉ sắt bắt đầu phết dầu. Công đoạn này rất đơn giản, chẳng mấy chốc cậu nhóc đã làm xong, còn giúp Ngạn Hi nướng thịt.
Thiệu Sanh Tinh mặc kệ, nhét cái xẻng xúc vào tay Ngạn Hi, giơ tay vén mũ len che mắt lên trên một chút: “Ba chờ nha, con đi lấy thêm một cái xẻng.”Cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, toàn là bởi vì Thiệu Chí Thần luôn ám chỉ.
“Đừng con mẹ nó kêu ông là mẹ!” Ngạn Hi bật dậy từ trên giường, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Cậu cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, lúc này mới hơi giảm bớt bất an trong lòng.
Ngạn Hi nhìn cái xẻng nhỏ trong tay mình, ghét bỏ ném nó vào thùng nhựa: “Chờ ba.”Cậu ân cần hỏi thăm một vòng, vẫn chưa thấy ông cụ nhà họ Thiệu đâu, mãi cho đến lúc ăn cơm ông cụ mới chậm rãi chống gậy từ trên lầu đi xuống. Ông ta đi tới vị trí chủ nhà, nhất thời, một đám người đều đồng loạt đứng dậy, Ngạn Hi còn chưa từng thấy qua cảnh này. Thấy Thiệu Chí Thần cũng đứng lên, cậu vội vàng vỗ tay Thiệu Sanh Tinh đang sờ thạch trong túi mình, kéo nó đứng dậy. “Bởi vì yêu em, cho nên tôi muốn toàn bộ cơ thể em đều nhiễm mùi hương của tôi.” Khi Thiệu Chí Thần nói những lời này, ngữ điệu của hắn không hề thay đổi, chỉ là cái ôm chàng trai siết chặt hơn trước.
Ngạn Hi nhìn nó lại chạy vào nhà, lấy một chiếc xẻng xúc cát từ bên trong thùng đồ chơi.
“Chờ đã!” Đột nhiên Thiệu Chí Thần hô dừng: “Em đừng như thế, con đang nhìn kìa.”
Nhưng đây chỉ là một cuốn sách!Ngạn Hi cẩn thận suy nghĩ một hồi, thật ra cậu chỉ muốn hôn hôn sờ sờ cùng Thiệu Chí Thần, chuyện kia chưa từng nghĩa qua. Nhưng ngẫm lại hình như ở dưới rất đau, cả người cậu bỗng phát run. So ra vẫn nên để Thiệu Chí Thần chịu đau đi, da hắn dày, bằng không sao có thể mặc đồ màu xanh huỳnh quang suốt bao nhiêu năm hả?! Ngạn Hi bỗng có cảm giác, không biết làm sao khi nghe người đàn ông dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra câu kia, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, cậu đỏ mặt ôm chặt đối phương: “Em muốn cái kia…”
“Ha ha ha ha!” Ngạn Hi cười vài tiếng đón hùa ý nó: “Thế chắc con giỏi lắm đây!”
Thiệu Chí Thần cảm giác được cơ thể cậu biến hóa, tay dừng lại, cố ý hỏi cậu thêm lần nữa: “Em nói gì cơ?”
Tâm trạng hôm nay của ông cụ nhà họ Thiệu không tồi, ông ta chỉ dùng khoé mắt nhìn lướt qua Ngạn Hi một cái, cũng không làm khó cậu: “Đều ngồi xuống đi, vất vả lắm mới có dịp tụ hội một lần.”
“Mẹ, mẹ…”Thiệu Chí Thần ôm cậu về ổ chăn: “Em yên tâm, trong nhà có thể mời giúp việc, sẽ không để em phải giặt quần áo nấu cơm.” Nhã Thư toàn khen nó đắp người tuyết vừa cao lại vừa nhanh đấy nhé!Ngạn Hi khẽ cắn môi, cậu nhắm mắt lại, thẹn quá hóa giận: “Em nói em muốn làm chuyện đêm qua!”
Ngạn Hi: “…”
Ngạn Hi rời tầm mắt đi, nhìn về phía Thiệu Chí Thần đang đứng nói chuyện cùng Thiệu Sanh Tinh trước người tuyết. Cậu và Thiệu Chí Thần không tổ chức hôn lễ, nhà họ Thiệu cũng không chính thức công khai thân phận của cậu cho giới truyền thông, cho nên Ngạn Cẩn cũng không tra được thân phận thật sự của cậu. Nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, đến lúc đó cậu phải giải thích với Ngạn Cẩn thế nào đây?
Thiệu Chí Thần trầm mặc một lát, đột nhiên kéo chăn trùm kín hai người.
Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều thức dậy sớm, bởi vì đêm qua đổ tuyết lớn nên Thiệu Sanh Tinh được Ngạn Hi quấn kín mít. Nó đeo găng tay và khăn quàng cổ lao ra khỏi nhà, cầm một cái xẻng đồ chơi, vụng về xúc một lớp tuyết dưới đất: “Ba nhìn nè!”
Ngạn Hi khẽ cắn môi, cậu nhắm mắt lại, thẹn quá hóa giận: “Em nói em muốn làm chuyện đêm qua!” “Chờ đã!” Đột nhiên Thiệu Chí Thần hô dừng: “Em đừng như thế, con đang nhìn kìa.”*
“Cám ơn em.” Ngạn Hi cười nhẹ với cậu nhóc, nhận xiên đồ nướng.
*Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều thức dậy sớm, bởi vì đêm qua đổ tuyết lớn nên Thiệu Sanh Tinh được Ngạn Hi quấn kín mít. Nó đeo găng tay và khăn quàng cổ lao ra khỏi nhà, cầm một cái xẻng đồ chơi, vụng về xúc một lớp tuyết dưới đất: “Ba nhìn nè!”
“Vâng ạ.”
Ngạn Hi thở dài một hơi, cầm chiếc mũ len trong tay đội lên đầu thằng nhỏ: “Con chậm một chút sẽ bị chó cắn à?”
“Anh đã quên rồi.” Thiệu Chí Thần bày dáng vẻ tên đàn ông khốn nạn, cực kỳ giống với kiểu “ông đây ngầu nhất” lúc Ngạn Hi mới quen.
Thiệu Sanh Tinh mặc kệ, nhét cái xẻng xúc vào tay Ngạn Hi, giơ tay vén mũ len che mắt lên trên một chút: “Ba chờ nha, con đi lấy thêm một cái xẻng.”
Cậu đột nhiên tăng tốc độ, Thiệu Sanh Tinh cũng bắt đầu vùi đầu chất đống. Nó xúc xúc xúc, càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, bất tri bất giác phát hiện… một vòng tuyết xung quanh mình chẳng còn gì! “Nghe nói… trước đây anh phải kiểm tra sức khỏe cái đó?”Ngạn Hi nhìn nó lại chạy vào nhà, lấy một chiếc xẻng xúc cát từ bên trong thùng đồ chơi.
Nụ cười trên mặt Ngạn Hi cứng đờ, cậu ấp úng nói: “Trước kia vừa đến mùa đông mẹ em luôn gửi cho anh một đôi găng tay. Có lần anh hỏi vì sao bà làm vậy, bà liền nói vừa đến mùa đông em đã bị nứt da, cho nên lúc mua cho con cũng thuận tiện mua cho anh một đôi.”
Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn cậu một cái, ôm cậu nằm trên giường: “Ngủ đi.”
Thiệu Sanh Tinh nói: “Chúng ta đi đắp người tuyết, xem ai đắp vừa to vừa nhanh hơn.”
Thiệu Sanh Tinh xông lên đá một phát vào chiếc xe, đạp nhóc mập ngã xuống đất, lúc nhóc mập kêu la Ngạn Hi cũng không kịp phản ứng.
Khi còn nhỏ Ngạn Cẩn không bảo vệ da tay tốt nên lúc cấp hai bắt đầu bị nứt da. Hàng năm vừa bắt đầu vào tháng mười một Ngạn Hi đã bắt cậu nhóc đeo găng tay, nhưng không có lần nào thành công, vết nứt vẫn dài như cũ, tay vẫn sưng lên như móng heo.
“Ha ha ha ha!” Ngạn Hi cười vài tiếng đón hùa ý nó: “Thế chắc con giỏi lắm đây!”Ngạn Hi nhìn cái xẻng nhỏ trong tay mình, ghét bỏ ném nó vào thùng nhựa: “Chờ ba.”
Sinh con?Ngạn Hi lắc đầu, ôm nó vào nhà lấy cà rốt.Cậu trở về với một cái xẻng lớn hơn.
Thiệu Sanh Tinh nhìn chiếc xẻng trong tay Ngạn Hi dài hơn người mình, lại nhìn chiếc xẻng trong tay, nóng nảy: “Ba ba ba… ba chơi xấu!”
Thiệu Sanh Tinh không nhìn, vẫn đứng khóc.
Thiệu Chí Thần mặt không đổi sắc nói với dì nhỏ: “Đứa nhóc có chuyện gì vậy? Ăn linh tinh hỏng bụng à?” “Vâng ạ.”Ngạn Hi bắt đầu xúc tuyết: “Con chưa nói dùng dụng cụ gì mà. Uầy nhanh lên, ba bắt đầu làm rồi, ai thua tối nay không được ăn cánh gà coca.”
“Tất nhiên là cháu trai của em! Anh và anh em tính sao?” Thiệu Gia Giai hưng phấn nói: “Một năm làm hai đứa, thế nào?”
Dù sao đều là hai tên độc thân từ trong bụng mẹ, ai hiểu được nhiều hơn ai chứ? Thiệu Chí Thần mặt không đổi sắc nói với dì nhỏ: “Đứa nhóc có chuyện gì vậy? Ăn linh tinh hỏng bụng à?” Thiệu Sanh Tinh vội vàng ngồi xổm xuống cầm xẻng nhỏ của mình xúc tuyết: “Ba đừng mừng vội, con đã được học đắp người tuyết rồi, chắc chắn sẽ làm nhanh hơn ba!”
Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Con cảm ơn chú út.”
Ngạn Hi chào hỏi Thiệu Gia Giai đang ngồi trên sô pha, lại lần lượt gặp chú ba, thím ba, chú tư, thím tư của Thiệu Chí Thần. Chú hai không có ở đây, nghe Thiệu Chí Thần nói là đang ở quân doanh Tây Bắc, không về nhà đón năm mới được.
Ngạn Hi nở nụ cười nịnh nọt: “Anh đã làm chưa?”Bên trái chỗ cậu là Thiệu Sanh Tinh, bên phải là Thiệu Gia Giai. Thiệu Gia Giai lướt qua Ngạn Hi gắp thức ăn cho cháu trai út của mình: “Tiểu Tinh à, có chè không? Chú múc cho con một bát nhé?”Nhã Thư toàn khen nó đắp người tuyết vừa cao lại vừa nhanh đấy nhé!
Thiệu Chí Thần cảm giác được cơ thể cậu biến hóa, tay dừng lại, cố ý hỏi cậu thêm lần nữa: “Em nói gì cơ?”
Trong lúc nhất thời Ngạn Hi không kịp phản ứng: “Cháu trai gì cơ?”Thiệu Sanh Tinh còn vô cùng thản nhiên ôm cổ cậu, chỉ vào người tuyết nói: “Thầy con bảo cà rốt có thể làm mũi.” “Ha ha ha ha!” Ngạn Hi cười vài tiếng đón hùa ý nó: “Thế chắc con giỏi lắm đây!”
Thiệu Chí Thần ôm cậu về ổ chăn: “Em yên tâm, trong nhà có thể mời giúp việc, sẽ không để em phải giặt quần áo nấu cơm.”
Thiệu Sanh Tinh xông lên đá một phát vào chiếc xe, đạp nhóc mập ngã xuống đất, lúc nhóc mập kêu la Ngạn Hi cũng không kịp phản ứng.
Lúc trước cậu nghĩ rất đơn giản, tìm một cô gái bình thường, bình thản sống qua một đời. Bất ngờ xuyên sách đã phá vỡ cuộc sống bình thường của Ngạn Hi, cũng thay đổi quan niệm ban đầu của cậu. Cậu đã có giấy kết hôn với một người đàn ông, có một đứa nhỏ, có một mái nhà. Bọn họ biểu đạt tình yêu với nhau, chỉ cần đột phá phòng tuyến cuối cùng bọn họ sẽ chân chính hợp thành một thể. “Đừng con mẹ nó kêu ông là mẹ!” Ngạn Hi bật dậy từ trên giường, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh. Cậu cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, lúc này mới hơi giảm bớt bất an trong lòng.Cậu đột nhiên tăng tốc độ, Thiệu Sanh Tinh cũng bắt đầu vùi đầu chất đống. Nó xúc xúc xúc, càng ngày càng cảm thấy không đúng lắm, bất tri bất giác phát hiện… một vòng tuyết xung quanh mình chẳng còn gì!
“Tất nhiên là cháu trai của em! Anh và anh em tính sao?” Thiệu Gia Giai hưng phấn nói: “Một năm làm hai đứa, thế nào?”
“Mẹ ơi, ôm~”
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần tự nhiên đi qua một bên, nói tới chuyện buổi tối trở về nhà họ Thiệu. “Nói cứ như em không cần giặt quần áo nấu cơm thì sẽ đồng ý sinh con cho anh vậy.” Rõ ràng cậu là mặt trên đó! Muốn sinh cũng là Thiệu Chí Thần sinh… Ngạn Hi nhìn tay chân cậu nhanh nhẹn, cười nhẹ vỗ vai cậu nhóc, vừa nhìn thấy tay thiếu niên bỗng kinh ngạc hỏi: “Năm nay em không bị nẻ da à?” Ngạn Hi xúc khối tuyết cuối cùng bên Thiệu Sanh Tinh hất lên đống tuyết lớn cạnh mình, còn dùng xẻng vỗ lên mấy cái. Cậu lau mồ hôi trên trán, lộ khuôn mặt tươi với đứa nhỏ: “Đã đắp xong thân.”
Ngạn Hi: “…”Thiệu Sanh Tinh mặc kệ, nhét cái xẻng xúc vào tay Ngạn Hi, giơ tay vén mũ len che mắt lên trên một chút: “Ba chờ nha, con đi lấy thêm một cái xẻng.”Xẻng nhỏ trên tay rơi bộp xuống đất, Thiệu Sanh Tinh sụt sịt hít mũi, bĩu miệng: “Đó là tuyết của con…”
Ngạn Hi nhìn tay chân cậu nhanh nhẹn, cười nhẹ vỗ vai cậu nhóc, vừa nhìn thấy tay thiếu niên bỗng kinh ngạc hỏi: “Năm nay em không bị nẻ da à?”
“Đúng thế, người ta cũng cảm thấy vậy!” Đột nhiên Thiệu Gia Giai hỏi: “Vậy khi nào em có thể ôm cháu trai?”Thiệu Sanh Tinh còn vô cùng thản nhiên ôm cổ cậu, chỉ vào người tuyết nói: “Thầy con bảo cà rốt có thể làm mũi.” Úi chà, có vẻ đùa quá trớn rồi. Ngạn Hi lắc đầu nhìn Thiệu Sanh Tinh bên kia run vai lau nước mắt. Cậu cảm thấy khá kỳ lạ, rốt cuộc nhân vật chính làm sao mà thích khóc thế nhỉ! Hoàn toàn không giống trong sách miêu tả? Lấy khí thế 10 tuổi đã trở thành hacker hàng đầu thế giới, ngồi trên đống tài sản tiền tỉ ra xem nào!
Úi chà, có vẻ đùa quá trớn rồi. Ngạn Hi lắc đầu nhìn Thiệu Sanh Tinh bên kia run vai lau nước mắt. Cậu cảm thấy khá kỳ lạ, rốt cuộc nhân vật chính làm sao mà thích khóc thế nhỉ! Hoàn toàn không giống trong sách miêu tả? Lấy khí thế 10 tuổi đã trở thành hacker hàng đầu thế giới, ngồi trên đống tài sản tiền tỉ ra xem nào!
“Mơ thấy gì thế?”
Thiệu Chí Thần cũng không ngủ, hắn ôm lấy cậu: “Làm sao vậy?”Ngạn Hi sượng mặt, hóa ra cậu nói mớ sao? Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh bĩu môi kéo nhóc mập về trong xe. Đợi khi mọi người chạy qua, chỉ thấy nhóc mập ngồi trên xe gào thét, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Cậu đi qua, ôm quả cầu tuyết đứa nhỏ vất vả đắp nặn đặt lên “phần thân” của mình: “Thiệu Sanh Tinh, con nhìn nè!”
Thiệu Sanh Tinh không nhìn, vẫn đứng khóc.
Ngạn Hi buồn cười thở dài, đi qua cố ôm lấy nó: “Được rồi đừng khóc, để ba xem nào.”
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần tự nhiên đi qua một bên, nói tới chuyện buổi tối trở về nhà họ Thiệu.
Ngạn Hi nhìn tay chân cậu nhanh nhẹn, cười nhẹ vỗ vai cậu nhóc, vừa nhìn thấy tay thiếu niên bỗng kinh ngạc hỏi: “Năm nay em không bị nẻ da à?”
Cậu hôn lên mặt đứa nhỏ hai cái nó mới dừng khóc, lúc này mới mở bàn tay che mắt ra.
Thiệu Chí Thần nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, đột nhiên bật cười. Hắn rất ít cười, hơn nữa hầu như toàn là mỉm cười nhếch mép, nụ cười không hề cố kỵ như vậy rất hiếm thấy. Ngạn Hi vốn tính dỗ hắn hai câu, nhưng nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, cậu không khỏi hậm hực bĩu môi.
Buổi tối Ngạn Hi vừa bước vào cửa nhà lớn nhà họ Thiệu đã bị xe của nhóc mập – con dì nhỏ lái đâm trúng.
Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn cậu một cái, ôm cậu nằm trên giường: “Ngủ đi.”Ngạn Hi chào hỏi Thiệu Gia Giai đang ngồi trên sô pha, lại lần lượt gặp chú ba, thím ba, chú tư, thím tư của Thiệu Chí Thần. Chú hai không có ở đây, nghe Thiệu Chí Thần nói là đang ở quân doanh Tây Bắc, không về nhà đón năm mới được.Ngạn Hi: “…”
Buổi tối Ngạn Hi vừa bước vào cửa nhà lớn nhà họ Thiệu đã bị xe của nhóc mập – con dì nhỏ lái đâm trúng. Vãi chưởng, con hàng này giả vờ khóc! Trên mặt thằng nhỏ chẳng có gì, căn bản là không có nổi một giọt nước mắt!
*
Thiệu Sanh Tinh còn vô cùng thản nhiên ôm cổ cậu, chỉ vào người tuyết nói: “Thầy con bảo cà rốt có thể làm mũi.”
Xẻng nhỏ trên tay rơi bộp xuống đất, Thiệu Sanh Tinh sụt sịt hít mũi, bĩu miệng: “Đó là tuyết của con…”
Ngạn Hi: “…”Ngạn Hi lắc đầu, ôm nó vào nhà lấy cà rốt.
Lúc Ngạn Hi đi vào, hai người đang cho mèo ăn, thấy Ngạn Hi vào trong, bọn họ đều rụt rè chào cậu một tiếng.
Vào buổi trưa, mọi người mang giá nướng dọn ra ngoài, nướng BBQ trong sân.
“Tiểu Cẩn, em giúp anh phết dầu đi.” Ngạn Hi lấy một bó thịt xiên lớn từ trong túi ra: “Cái này, còn có túi mực bên kia nữa.”
Thiệu Chí Thần đã nhìn ra, tâm lý không muốn nằm dưới của Ngạn Hi còn chưa biến mất. Hắn nhướng mày: “Em rất muốn đè tôi?”Cho dù là đến chơi, nhưng Ngạn Cẩn vẫn luôn ở trong phòng học bài. Ngạn Hi biết áp lực của cậu nhóc rất lớn, tuy nhiên cũng không muốn cậu nhóc ở mãi trong phòng.
“Mẹ ơi, uống sữa~”
Thiệu Chí Thần xoa bụng cậu: “Yên tâm, không đau.”
Ngạn Hi bỗng có cảm giác, không biết làm sao khi nghe người đàn ông dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra câu kia, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, cậu đỏ mặt ôm chặt đối phương: “Em muốn cái kia…”“Tiểu Cẩn, em giúp anh phết dầu đi.” Ngạn Hi lấy một bó thịt xiên lớn từ trong túi ra: “Cái này, còn có túi mực bên kia nữa.”
Vào buổi trưa, mọi người mang giá nướng dọn ra ngoài, nướng BBQ trong sân.
Tâm trạng hôm nay của ông cụ nhà họ Thiệu không tồi, ông ta chỉ dùng khoé mắt nhìn lướt qua Ngạn Hi một cái, cũng không làm khó cậu: “Đều ngồi xuống đi, vất vả lắm mới có dịp tụ hội một lần.”Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Con cảm ơn chú út.”Ngạn Cẩn cầm xiên thịt, đặt trên vỉ sắt bắt đầu phết dầu. Công đoạn này rất đơn giản, chẳng mấy chốc cậu nhóc đã làm xong, còn giúp Ngạn Hi nướng thịt.
Ngạn Hi bắt đầu xúc tuyết: “Con chưa nói dùng dụng cụ gì mà. Uầy nhanh lên, ba bắt đầu làm rồi, ai thua tối nay không được ăn cánh gà coca.”
“Bởi vì yêu em, cho nên tôi muốn toàn bộ cơ thể em đều nhiễm mùi hương của tôi.” Khi Thiệu Chí Thần nói những lời này, ngữ điệu của hắn không hề thay đổi, chỉ là cái ôm chàng trai siết chặt hơn trước.
Ngạn Hi nhìn tay chân cậu nhanh nhẹn, cười nhẹ vỗ vai cậu nhóc, vừa nhìn thấy tay thiếu niên bỗng kinh ngạc hỏi: “Năm nay em không bị nẻ da à?”
Ngạn Hi lắc đầu, ôm nó vào nhà lấy cà rốt.
Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Con cảm ơn chú út.”
Vào đêm giao thừa, tất cả mọi người đều thức dậy sớm, bởi vì đêm qua đổ tuyết lớn nên Thiệu Sanh Tinh được Ngạn Hi quấn kín mít. Nó đeo găng tay và khăn quàng cổ lao ra khỏi nhà, cầm một cái xẻng đồ chơi, vụng về xúc một lớp tuyết dưới đất: “Ba nhìn nè!”Khi còn nhỏ Ngạn Cẩn không bảo vệ da tay tốt nên lúc cấp hai bắt đầu bị nứt da. Hàng năm vừa bắt đầu vào tháng mười một Ngạn Hi đã bắt cậu nhóc đeo găng tay, nhưng không có lần nào thành công, vết nứt vẫn dài như cũ, tay vẫn sưng lên như móng heo.
Thiệu Chí Thần không phản đối: “Buổi tối chưa chắc đã ăn cơm ở bên kia.”
Ngạn Cẩn sửng sốt nhìn về phía cậu: “Làm sao anh biết trước kia em bị nứt da?”
Ngạn Hi xoay người ôm Thiệu Chí Thần, nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến trái tim cậu tạm bình ổn.Nụ cười trên mặt Ngạn Hi cứng đờ, cậu ấp úng nói: “Trước kia vừa đến mùa đông mẹ em luôn gửi cho anh một đôi găng tay. Có lần anh hỏi vì sao bà làm vậy, bà liền nói vừa đến mùa đông em đã bị nứt da, cho nên lúc mua cho con cũng thuận tiện mua cho anh một đôi.”
Ngạn Hi đẩy đầu hắn ra, nằm sấp trên ngực người đàn ông: “Em hỏi anh một chuyện, anh phải nói thật với em.”
Ngạn Cẩn gật đầu, không suy nghĩ nhiều.
Ngạn Hi rời tầm mắt đi, nhìn về phía Thiệu Chí Thần đang đứng nói chuyện cùng Thiệu Sanh Tinh trước người tuyết. Cậu và Thiệu Chí Thần không tổ chức hôn lễ, nhà họ Thiệu cũng không chính thức công khai thân phận của cậu cho giới truyền thông, cho nên Ngạn Cẩn cũng không tra được thân phận thật sự của cậu. Nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, đến lúc đó cậu phải giải thích với Ngạn Cẩn thế nào đây?
“Vì sao?!” Ngạn Hi vô cùng thất vọng, lẩm bà lẩm bẩm: “Nếu như anh làm, nói không chừng có thể càng thích ứng hơn một chút…”
Hết chương 63Một cậu cả nhà họ Ngạn sống ở nước ngoài từ nhỏ, một cậu cả nhà họ Ngạn vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của một người bình thường.
“Không nhất thiết.” Thiệu Chí Thần tạm dừng hồi lâu, bỗng nói: “Chắc vậy.”
*“Anh Ngạn, anh Ngạn!”
Một cậu cả nhà họ Ngạn sống ở nước ngoài từ nhỏ, một cậu cả nhà họ Ngạn vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của một người bình thường.
Thiệu Sanh Tinh còn vô cùng thản nhiên ôm cổ cậu, chỉ vào người tuyết nói: “Thầy con bảo cà rốt có thể làm mũi.”
Thiệu Sanh Tinh vội vàng ngồi xổm xuống cầm xẻng nhỏ của mình xúc tuyết: “Ba đừng mừng vội, con đã được học đắp người tuyết rồi, chắc chắn sẽ làm nhanh hơn ba!”
“Không có nhỡ nhàng.” Thiệu Chí Thần vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi, khiến Ngạn Hi cảm thấy ngứa ngáy.“Hả?” Ngạn Hi phục hồi tinh thần, phát hiện Ngạn Cẩn đang gọi mình: “Làm sao vậy?”
Cậu né tránh tầm mắt Thiệu Chí Thần, nói với Thiệu Gia Giai trong điện thoại: “Cho nên những lời tôi vừa nói đều là giả.”
Sinh con?“Cũng không phải rất muốn…” Cậu vuốt mũi, “Em sợ đau.”Ngạn Cẩn đưa một xiên thịt nướng cho cậu: “Anh nếm thử xem, em đã ăn một xâu, chín rồi ạ.”
Ngạn Cẩn gật đầu, không suy nghĩ nhiều.
Ngạn Hi buồn cười thở dài, đi qua cố ôm lấy nó: “Được rồi đừng khóc, để ba xem nào.”Ngạn Hi đẩy đầu hắn ra, nằm sấp trên ngực người đàn ông: “Em hỏi anh một chuyện, anh phải nói thật với em.” “Cám ơn em.” Ngạn Hi cười nhẹ với cậu nhóc, nhận xiên đồ nướng.
Cậu hôn lên mặt đứa nhỏ hai cái nó mới dừng khóc, lúc này mới mở bàn tay che mắt ra.
Thiệu Chí Thần cũng không ngủ, hắn ôm lấy cậu: “Làm sao vậy?”Thiệu Sanh Tinh đã ngửi thấy mùi, bám lấy cánh tay Ngạn Cẩn đòi thịt ăn.
Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần tự nhiên đi qua một bên, nói tới chuyện buổi tối trở về nhà họ Thiệu.
Dù sao đều là hai tên độc thân từ trong bụng mẹ, ai hiểu được nhiều hơn ai chứ?
“Mấy ngày nay làm phiền các em rồi, buổi tối có thể tan ca sớm chút, sau 5 rưỡi có thể để mèo tự do, nhớ khóa cửa lại.” Cậu trở về với một cái xẻng lớn hơn.Trước khi đi đến Thiệu trạch, Ngạn Hi thuận tiện ghé quán cà phê mèo. Bởi vì mấy ngày Tết cậu không thể ở lại quán cà phê mèo nên đã đăng một tin tuyển dụng lên trang web. Bên này cách làng đại học không xa, có vài sinh viên không về quê ăn Tết mà ở lại trường, lúc này một phần công việc vừa dễ lại vừa được ngồi trong phòng lắp điều hòa được rất nhiều người xin ứng tuyển. Một ngày Ngạn Hi nhận được năm người xin ứng, cậu tìm Thiệu Chí Thần sàng lọc một chút, cuối cùng giữ một cậu nhóc và một cô bé, nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi. Nhắc tới chuyện có nên dẫn Ngạn Cẩn đi hay không, Ngạn Hi lắc đầu không chút đắn đo: “Sợ bọn họ kiếm chuyện với thằng bé.”
Ông cụ nhà họ Thiệu vốn không thích cậu, Ngạn Hi lại dẫn theo một “người bạn” đi cùng, đấy không phải là tìm mắng à? Cậu không muốn để Ngạn Cẩn trông thấy cảnh mình và ông cụ nhà họ Thiệu cãi nhau, cảm thấy có chút mất mặt.
Ngạn Cẩn đưa một xiên thịt nướng cho cậu: “Anh nếm thử xem, em đã ăn một xâu, chín rồi ạ.”
Ngạn Hi nhìn nó lại chạy vào nhà, lấy một chiếc xẻng xúc cát từ bên trong thùng đồ chơi. Thiệu Chí Thần không phản đối: “Buổi tối chưa chắc đã ăn cơm ở bên kia.”
Lúc Ngạn Hi đi vào, hai người đang cho mèo ăn, thấy Ngạn Hi vào trong, bọn họ đều rụt rè chào cậu một tiếng.
Ngạn Hi nở nụ cười nịnh nọt: “Anh đã làm chưa?”
Trước khi đi đến Thiệu trạch, Ngạn Hi thuận tiện ghé quán cà phê mèo. Bởi vì mấy ngày Tết cậu không thể ở lại quán cà phê mèo nên đã đăng một tin tuyển dụng lên trang web. Bên này cách làng đại học không xa, có vài sinh viên không về quê ăn Tết mà ở lại trường, lúc này một phần công việc vừa dễ lại vừa được ngồi trong phòng lắp điều hòa được rất nhiều người xin ứng tuyển. Một ngày Ngạn Hi nhận được năm người xin ứng, cậu tìm Thiệu Chí Thần sàng lọc một chút, cuối cùng giữ một cậu nhóc và một cô bé, nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi.
“Đúng thế, người ta cũng cảm thấy vậy!” Đột nhiên Thiệu Gia Giai hỏi: “Vậy khi nào em có thể ôm cháu trai?”
Khi còn nhỏ Ngạn Cẩn không bảo vệ da tay tốt nên lúc cấp hai bắt đầu bị nứt da. Hàng năm vừa bắt đầu vào tháng mười một Ngạn Hi đã bắt cậu nhóc đeo găng tay, nhưng không có lần nào thành công, vết nứt vẫn dài như cũ, tay vẫn sưng lên như móng heo. Lúc Ngạn Hi đi vào, hai người đang cho mèo ăn, thấy Ngạn Hi vào trong, bọn họ đều rụt rè chào cậu một tiếng.
“Con?” Ngạn Hi sửng sốt, lại nhìn cái bụng đã dẹp lép của mình, phía sau có hai đứa nhỏ.
Thiệu Sanh Tinh vội vàng ngồi xổm xuống cầm xẻng nhỏ của mình xúc tuyết: “Ba đừng mừng vội, con đã được học đắp người tuyết rồi, chắc chắn sẽ làm nhanh hơn ba!” “Mấy ngày nay làm phiền các em rồi, buổi tối có thể tan ca sớm chút, sau 5 rưỡi có thể để mèo tự do, nhớ khóa cửa lại.”
“Vâng ạ.”
Thiệu Chí Thần nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, đột nhiên bật cười. Hắn rất ít cười, hơn nữa hầu như toàn là mỉm cười nhếch mép, nụ cười không hề cố kỵ như vậy rất hiếm thấy. Ngạn Hi vốn tính dỗ hắn hai câu, nhưng nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, cậu không khỏi hậm hực bĩu môi. Buổi tối Ngạn Hi vừa bước vào cửa nhà lớn nhà họ Thiệu đã bị xe của nhóc mập – con dì nhỏ lái đâm trúng.
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh bĩu môi kéo nhóc mập về trong xe. Đợi khi mọi người chạy qua, chỉ thấy nhóc mập ngồi trên xe gào thét, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Một cậu cả nhà họ Ngạn sống ở nước ngoài từ nhỏ, một cậu cả nhà họ Ngạn vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của một người bình thường.Nhã Thư toàn khen nó đắp người tuyết vừa cao lại vừa nhanh đấy nhé!Thiệu Sanh Tinh xông lên đá một phát vào chiếc xe, đạp nhóc mập ngã xuống đất, lúc nhóc mập kêu la Ngạn Hi cũng không kịp phản ứng.
Thiệu Chí Thần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng thay đổi vị trí của hai người: “Khiến em phải tiếc nuối rồi, anh chưa từng làm.”
“Không nhất thiết.” Thiệu Chí Thần tạm dừng hồi lâu, bỗng nói: “Chắc vậy.”Cậu chỉ có thể nhìn về phía Thiệu Chí Thần, im lặng hỏi nên làm cái gì bây giờ?
“Chờ đã!” Đột nhiên Thiệu Chí Thần hô dừng: “Em đừng như thế, con đang nhìn kìa.”
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh bĩu môi kéo nhóc mập về trong xe. Đợi khi mọi người chạy qua, chỉ thấy nhóc mập ngồi trên xe gào thét, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Ngạn Hi: “…”
Thiệu Sanh Tinh nhìn chiếc xẻng trong tay Ngạn Hi dài hơn người mình, lại nhìn chiếc xẻng trong tay, nóng nảy: “Ba ba ba… ba chơi xấu!”
Thiệu Chí Thần mặt không đổi sắc nói với dì nhỏ: “Đứa nhóc có chuyện gì vậy? Ăn linh tinh hỏng bụng à?”
“Con?” Ngạn Hi sửng sốt, lại nhìn cái bụng đã dẹp lép của mình, phía sau có hai đứa nhỏ.
Nhóc mập: “…”
Một cậu cả nhà họ Ngạn sống ở nước ngoài từ nhỏ, một cậu cả nhà họ Ngạn vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của một người bình thường.
Buổi tối Ngạn Hi có một giấc mơ.Ngạn Hi chào hỏi Thiệu Gia Giai đang ngồi trên sô pha, lại lần lượt gặp chú ba, thím ba, chú tư, thím tư của Thiệu Chí Thần. Chú hai không có ở đây, nghe Thiệu Chí Thần nói là đang ở quân doanh Tây Bắc, không về nhà đón năm mới được.
“Anh đã quên rồi.” Thiệu Chí Thần bày dáng vẻ tên đàn ông khốn nạn, cực kỳ giống với kiểu “ông đây ngầu nhất” lúc Ngạn Hi mới quen.
Cậu ân cần hỏi thăm một vòng, vẫn chưa thấy ông cụ nhà họ Thiệu đâu, mãi cho đến lúc ăn cơm ông cụ mới chậm rãi chống gậy từ trên lầu đi xuống. Ông ta đi tới vị trí chủ nhà, nhất thời, một đám người đều đồng loạt đứng dậy, Ngạn Hi còn chưa từng thấy qua cảnh này. Thấy Thiệu Chí Thần cũng đứng lên, cậu vội vàng vỗ tay Thiệu Sanh Tinh đang sờ thạch trong túi mình, kéo nó đứng dậy.
Ông cụ nhà họ Thiệu vốn không thích cậu, Ngạn Hi lại dẫn theo một “người bạn” đi cùng, đấy không phải là tìm mắng à? Cậu không muốn để Ngạn Cẩn trông thấy cảnh mình và ông cụ nhà họ Thiệu cãi nhau, cảm thấy có chút mất mặt.
Ngạn Hi chào hỏi Thiệu Gia Giai đang ngồi trên sô pha, lại lần lượt gặp chú ba, thím ba, chú tư, thím tư của Thiệu Chí Thần. Chú hai không có ở đây, nghe Thiệu Chí Thần nói là đang ở quân doanh Tây Bắc, không về nhà đón năm mới được.Ngạn Hi buồn cười thở dài, đi qua cố ôm lấy nó: “Được rồi đừng khóc, để ba xem nào.”Hầy, sao nom giống cảnh ăn cơm với hoàng đế thế.
Cậu đi qua, ôm quả cầu tuyết đứa nhỏ vất vả đắp nặn đặt lên “phần thân” của mình: “Thiệu Sanh Tinh, con nhìn nè!”
Dù sao đều là hai tên độc thân từ trong bụng mẹ, ai hiểu được nhiều hơn ai chứ? Tâm trạng hôm nay của ông cụ nhà họ Thiệu không tồi, ông ta chỉ dùng khoé mắt nhìn lướt qua Ngạn Hi một cái, cũng không làm khó cậu: “Đều ngồi xuống đi, vất vả lắm mới có dịp tụ hội một lần.”
Bên trái chỗ cậu là Thiệu Sanh Tinh, bên phải là Thiệu Gia Giai. Thiệu Gia Giai lướt qua Ngạn Hi gắp thức ăn cho cháu trai út của mình: “Tiểu Tinh à, có chè không? Chú múc cho con một bát nhé?”
“Mẹ ơi, uống sữa~”
Chỗ ngồi chia theo bối phận, mấy chú bác ngồi cách chủ vị gần một chút, trẻ con thì ngồi rất xa. Trái lại Ngạn Hi khá thích kiểu này, nhưng mà dì nhỏ và nhóc mập cũng ngồi đây khiến cơ thể cậu hơi buồn nôn. Để tình nhân của mình tham gia yến tiệc gia đình, da mặt ông cụ Thiệu cũng dày thật.
“Vậy anh chấp nhất như thế làm gì?” Ngạn Hi buồn bực hỏi.
Thiệu Chí Thần đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng thay đổi vị trí của hai người: “Khiến em phải tiếc nuối rồi, anh chưa từng làm.”Ngạn Hi dành chút thời gian nhìn sắc mặt bà cả nhà họ Thiệu, vẫn dịu dàng đoan trang như cũ, cũng không có chút nào gọi là mất kiên nhẫn. Chỉ là trong mắt bà không có tình ý, ánh mắt nhìn ông cụ Thiệu cứ như đang nhìn người xa lạ.
Ngạn Hi bỗng có cảm giác, không biết làm sao khi nghe người đàn ông dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra câu kia, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, cậu đỏ mặt ôm chặt đối phương: “Em muốn cái kia…”
Cho dù là Thiệu Chí Thần hay Thiệu Sanh Tinh, tất cả mọi thứ ở đây đều không phải là thế giới ban đầu của cậu, đây thật sự quá không chân thật.Nhưng đây chỉ là một cuốn sách!Bên trái chỗ cậu là Thiệu Sanh Tinh, bên phải là Thiệu Gia Giai. Thiệu Gia Giai lướt qua Ngạn Hi gắp thức ăn cho cháu trai út của mình: “Tiểu Tinh à, con có ăn chè không? Chú múc cho con một bát nhé?”
Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Con cảm ơn chú út.”
Nhóc mập: “…”
Ngạn Hi sượng mặt, hóa ra cậu nói mớ sao? Thiệu Gia Giai vui vẻ ừ một tiếng, vắt ngón tay thành hình hoa lan chỉ múc chè cho Thiệu Sanh Tinh. Cậu ta vừa mới múc xong một chén, nhóc mập bên kia đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi cũng muốn ăn. Này, múc cho tôi một bát!”
Thiệu Gia Giai nhướng mày: “‘Này’ là ai? Ở đây không có người nào tên ‘này’ cả.”