Edit: Nguyệt
Beta: Mạn & Mòe
Lâu òi khum đăng, đăng để các bạn biết mình chưa drop:v
Vai chính trong cuốn "Cục cưng chạy trốn" là Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư. Trong sách miêu tả rất ít về Thiệu Chí Thần, cơ bản là chỉ xuất hiện vài lần, giới thiệu sơ qua hắn có gia tài bạc triệu, giá trị con người lên tới hàng trăm triệu, hơn nữa còn thường xuyên không có ở nhà.
Nói thẳng ra chỉ là một cái phông nền.
Cho nên Ngạn Hi thực sự không biết gì về người đàn ông yểu điệu thục nam thích mặc nữ trang đang đứng trước mặt mình.
Hítttttt.
Ngạn Hi hít sâu một hơi, từ đằng xa đã nhìn thấy anh ta và Thiệu Chí Thần rất thân thiết, chẳng lẽ tên nhân yêu này là bạn tốt của Thiệu Chí Thần?
"Hộp đêm." Hứa Vân Xuyên lườm xéo cậu một cái, nói tiếp: "Bưng rượu cho khách, nếu làm tốt thì tiền boa có thể lên tới bốn con số."
Ngạn Hi cũng không lo lắng bản thân sẽ gặp nguy hiểm. Tay chân của cậu không phải để trưng, cậu lập tức đáp: "Tôi làm."
Hứa Vân Xuyên nói: "Bây giờ ký hợp đồng luôn?"
Ngạn Hi gật đầu, đang định đi theo thì bỗng nghe thấy phía sau vang lên một tiếng: "Đứng lại."
Cậu vừa xoay đầu đã thấy Thiệu Chí Thần nhận lấy một điếu thuốc đang châm từ tay Thiệu Nhất. Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu: "Bởi vì cậu mà tôi đã đồng ý giao một hạng mục trong tay cho Ngạn Ngụy Hải, cậu có biết tôi đã tổn thất bao nhiêu không?"
"Tôi không phải..." Ngạn Hi vừa định nói mình không liên quan gì tới nhà họ Ngạn, nhưng được nửa chừng thì đột nhiên hồi hồn, đành phải hậm hực tắt tiếng.
Thiệu Chí Thần: "Không phải cái gì?"
"Không có gì." Ngạn Hi hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác, song cứ nghĩ tới việc tiền boa lên đến bốn con số, cậu lập tức kiên định hơn nhiều: "Cùng lắm thì tôi kiếm tiền trả lại cho anh."
Vừa dứt lời, sắc mặt cậu khẽ đổi. Rốt cuộc cái loại giọng điệu quen thuộc chết tiệt này là thế nào, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đoạn đối thoại đằng sau sẽ là...
"Ha." Thiệu Chí Thần cười lạnh một tiếng: "Cậu không có khả năng trả nổi."
Lịt pẹ! Là kịch bản truyện tổng tài!
Ngạn Hi đừng sợ, tỉnh táo lên, mày chính là người đàn ông có tiền boa bốn chữ số!
Thiệu Nhất vô cùng tri kỷ đưa một phần văn kiện qua. Ngạn Hi cảnh giác nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua. Bộp một tiếng đột nhiên khép lại. Hai giây sau, cậu lại lật ra đếm chuỗi số "0" đứng đằng sau số "1".
"Anh đang đùa tôi đấy à?"
"Nếu không phải hợp tác với Ngạn Ngụy Hải thì phí tổn thất của dự án này sẽ chỉ bằng 1/10 so với hiện tại." Thiệu Chí Thần chuyển tầm mắt về phía Hứa Vân Xuyên đang đội ba dấu chấm hỏi to trên đầu.
"Ngay cả khi cậu đi làm ở hộp đêm, nếu làm việc không đủ bốn mươi năm thì khỏi cần bàn đến chuyện đền bù phí tổn."
Ngạn Hi cứng họng, cậu chợt nhận ra nhà họ Thiệu và nhà họ Ngạn trong nguyên tác vốn dĩ không phải là hôn nhân thương mại, mà là đơn phương cưỡng bức!
Không có gì đáng ngạc nhiên cả, theo trình độ đọc nhiều thể loại tình cảm máu cún, đô thị tình duyên, cưỡng bức yêu đơn phương, hợp đồng hôn nhân, mua vợ giá trên trời, tiểu kiều thê bỏ trốn,... thì cậu sắp phải ký kết hợp đồng với Thiệu Chí Thần, sớm chiều ở chung, cuối cùng cả hai rơi vào lưới tình.
Ngạn Hi liếc mắt nhìn chiếc cà vạt của Thiệu Chí Thần, bỗng sinh nghi ngờ, chắc chắn trong nhà tên đàn ông này có cả một ngăn tủ đựng quần áo màu huỳnh quang!
Bỏ mẹ rồi!
Hứa Vân Xuyên đứng cạnh trợn mắt há mồm kinh sợ, hết nhìn Ngạn Hi rồi lại nhìn đến Thiệu Chí Thần, cuối cùng cũng hiểu rõ: "Đệt? Cho nên hai người đang chơi trò tình thú giữa vợ chồng... hay là tính thông qua cách này làm nhục tôi?!"
Ngạn Hi lười bác bỏ, Thiệu Chí Thần cũng không thèm đếm xỉa đến Hứa Vân Xuyên, hỏi Ngạn Hi: "Cậu thấy thế nào?"
"Tôi..... Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại, chẳng hạn như xem hợp đồng!"
Thiệu Chí Thần "A" một tiếng: "Tất nhiên nhất định phải ký hợp đồng, cậu đừng nóng vội."
Ngạn Hi bị giọng điệu tà mị cuồng luyến của hắn làm cho sốc tâm sinh lý.
Trước khi rời đi, bên ngoài lại có thêm một chiếc xe khác tới đón Hứa Vân Xuyên. Anh ta vốn đang dùng giày cao gót đứng đá xe Thiệu Chí Thần, vừa nhìn thấy biển số xe đã như biến thành cô vợ nhỏ chạy qua, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho bọn họ.
Xe thương vụ rời công trường chạy về hướng nội thành, trên đường ngang qua xe buýt số 942 đang đi thẳng về phía thành phố Hộ. Hai mắt Ngạn Hi như muốn dính lên chiếc xe, đợi đến khi xe biến mất ở góc ngoặt mới hồi hồn dời tầm mắt, chớp chớp đôi mắt chua xót.
Đây có được tính là từ biệt quá khứ không?
Cậu lớn lên trong cô nhi viện, nhưng may mắn hơn rất nhiều người bởi khi lên 6 tuổi cậu được một đôi vợ chồng tốt bụng nhận nuôi, cặp vợ chồng đó có một đứa con trai 2 tuổi. Năm cậu 17 tuổi, cha mẹ nuôi của cậu qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, cậu bỏ học cấp ba, cùng Ngạn Cẩn sống nương tựa vào nhau, mấy đứa trẻ khác có đồ chơi, Ngạn Cẩn cũng có không ít, cậu chiều Ngạn Cẩn vô bến bờ. Nhưng nghĩ tới việc thế giới này cũng có một "Ngạn Cẩn" tồn tại mà cậu lại không thể ở cùng em ấy, Ngạn Hi lại cảm thấy đau lòng.
"Muốn đi Ninh Thành?"
Ngạn Hi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện, bởi vì hai người ngồi gần nhau nên chỉ cần duỗi tay thôi là cậu có thể chạm vào đám lông chồn trên người hắn: "Khụ, có được không?"
"Nằm mơ."
Ngạn Hi bĩu môi, suy nghĩ muốn sờ lông chồn lập tức biến mất, cậu ngoảnh phắt đầu đi mặc kệ kẻ nọ.
"Đừng tưởng rằng tôi không biết tháng này Vương Cẩm Duy đến Ninh Thành làm nghiên cứu."
Ngạn Hi híp mắt, lại là ai đây?
"Tôi cứ tưởng cậu là người thông minh nhưng bây giờ xem ra chỉ có thế mà thôi."
Ngạn Hi day day huyệt thái dương, rốt cuộc là ai, không nhớ được...
Thiệu Chí Thần thấy Ngạn Hi lộ vẻ khó xử, sắc mặt đột nhiên trở nên không tốt: "Gã ta đã lên giường với em gái cậu từ lâu rồi."
Ố ồ! Vương Cẩm Duy, đàn anh kiêm mối tình đầu của "Ngạn Hi", một người xơi luôn cả nam lẫn nữ, hiện đang lén lút hẹn hò với Ngạn Nghê sau lưng cậu. Chính gã đàn ông này đã dùng hình tượng dịu dàng ấm áp lừa gạt tình cảm của nguyên chủ, không những lừa tình mà còn lừa tiền nốt.
Không ngờ Vương Cẩm Duy lại ở Ninh Thành, chỉ có thể coi như cậu gặp may mới không đụng phải gã.
"Tôi biết chuyện này từ rất lâu rồi." Ngạn Hi không muốn nói thêm về gã: "Đừng nhắc thằng chó đó nữa, nghe mắc ói."
Thiệu Chí Thần vẫn luôn dùng khóe mắt đánh giá vẻ mặt cậu, thấy trên mặt cậu tràn đầy sự chán ghét, hắn bất giác nhướng mày.
"Này, không phải muốn ký hợp đồng sao? Chuyện khác có thể từ từ bàn, nhưng tôi có một điều kiện." Ngạn Hi vừa định theo bản năng khoác vai người đàn ông như khoác vai anh em tốt, song tay còn chưa vươn ra đã chợt nhớ tới chuyện hắn mắc bệnh ở sạch, cậu bèn lập tức thả tay xuống.
Thiệu Chí Thần duỗi tay nới lỏng cà vạt: "Còn muốn đưa ra điều kiện?"
Ngạn Hi nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt một lúc, nói với vẻ mặt không dám tin: "Cái cà vạt này vậy mà lại có cả hoa văn chìm! Cái quần gì thế?"
Đù, hóa ra thật sự có người thích đeo cà vạt màu xanh huỳnh quang!
Thiệu Chí Thần không nghe thấy sự mỉa mai kỳ thị màu sắc và hoa văn của chiếc cà vạt từ trong giọng nói cậu, còn hỏi ngược: "Thế nào?"
"Mù mắt tô... Ý tôi là chói mù mắt, anh biết đấy, rốt cuộc thì thật sự có rất ít người dám thử loại màu này, tôi cảm thấy nó rất hợp với anh."
Thiệu Chí Thần suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc trong chốc lát, hỏi: "Ý cậu là, sở dĩ màu này không phổ biến không phải bởi vì nó xấu mà là bởi vì nó rất đặc biệt?"
Xấu, hơn nữa còn là xấu đến cực kỳ, cực kỳ xấu.
"Không, làm sao có thể!" Ngạn Hi vỗ tay cái bốp: "Nếu nó xấu thật thì làm sao mà anh mua được nó, điều này chứng tỏ có người cùng sở thích với anh."
Thiệu Chí Thần im lặng một lúc rồi nói: "Đây là do tôi đặt làm."
"Cứ coi như tôi chưa nói gì." Ngạn Hi định thông qua tốc độ nói cực nhanh để người đàn ông không nghe ra cậu đang nghẹn cười.
"Cậu đang cười?"
"Đâu, nào có, tôi chỉ theo thói quen nhếch khóe miệng lên, ha ha ha ha ha ha ha ha ha, xin lỗi!"
Thiệu Chí Thần: "..."
Thiệu Nhất ngồi phía trước lái xe toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ quả nhiên cậu lớn nhà họ Ngạn này không đơn giản, trước giờ chưa từng có ai dám đứng trước mặt Boss cười nhạo gu thẩm mỹ độc nhất vô nhị kia đâu.
Đây là lần đầu tiên Ngạn Hi cười vui vẻ nhất kể từ sau khi xuyên qua. Đợi đến khi cậu cười cho đã mới nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Thiệu Chí Thần, nhất thời cảm thấy hơi có lỗi với anh.
"Anh cũng đừng nghiêm túc quá, ai nói thích một thứ nhất định phải được người khác đồng ý. Anh không phạm pháp, cũng không hại người, hơn vừa đẹp trai lại vừa có tiền, cho dù đeo cà vạt kỳ lân bảy sắc cầu vồng thì vẫn có một bó lớn người nguyện ý cúi đầu nịnh hót anh."
Mấy lời này là lời thật lòng của cậu, nhà giàu đẹp trai nhiều tiền, kể cả có một tủ quần áo đựng cà vạt xanh huỳnh quang in hoa văn chìm thì... thực tế nhịn chút thôi là qua rồi.
Không, thật ra là méo nhịn được!
Nghe cậu nói xong, quả nhiên sắc mặt Thiệu Chí Thần đã tốt hơn nhiều, Thiệu Nhất nhìn gương chiếu hậu, trong lòng thầm tặng Ngạn Hi 666 like.
Ngạn Hi vừa bị chọc cười đến đau họng, cảm thấy có chút khát nước, cậu tinh mắt nhìn thấy bên cạnh Thiệu Nhất có một chai nước khoáng bèn hỏi: "Tôi có thể uống cái này được không?"
Đúng lúc tới cổng trường học, Thiệu Nhất dừng xe ven đường, đưa chai nước qua.
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm bèn tranh thủ hỏi Ngạn Hi: "Kỳ lân bảy sắc cầu vồng là cái gì?"
"Khục..."
Nếu không phải vì Ngạn Hi biết việc mình phun ngụm nước trong miệng ra sẽ khiến cậu mất mấy nghìn tệ tiền rửa xe thì cậu đã phun luôn tại chỗ rồi.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ..."
Thiệu Chí Thần thấy cậu vội vàng đẩy cửa lao ra ven đường ho khan, hắn nhịn không được cau mày bước xuống: "Tôi đi họp phụ huynh, cậu ngồi trong xe đợi, buổi tối trở về ký hợp đồng sau."
Ngạn Hi vẫy tay với hắn, ra hiệu mình đã biết.
Cả ngày chỉ ăn có mấy cái bánh bao lót dạ làm cậu hơi đói. Cậu hỏi vay Thiệu Nhất chút tiền, chạy đến quán bán hàng rong bên ngoài trường học mua bốn xiên mực nướng và một cái bánh trứng.
Cậu chia hai xiên mực cho Thiệu Nhất, Thiệu Nhất ngửi mùi hương đã không chịu nổi, song vẫn xua tay khách sáo nói: "Không cần, cậu ăn đi."
Ngạn Hi kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó chỉ cần hai nhát đã nhanh chóng giải quyết xong xiên mực.
Phải ăn nhanh lên, lỡ tên kia đổi ý thì chết!
Thiệu Nhất: Thật ra cậu không cần làm như vậy đâu.
Bởi vì là thời gian tan học nên có rất nhiều phụ huynh phụ huynh dắt con đi qua bên cạnh, đám nhóc nhìn Ngạn Hi đánh chén ngon lành, hai mắt sáng lên, nhỏ nước miếng đòi ba mẹ mua cho mình.
"Mẹ ơi, anh kia đang ăn cái gì vậy, con muốn ă..."
"Ăn cái gì mà ăn, toàn mấy thứ thực phẩm bẩn."
Ngạn Hi ăn xong một cái bánh trứng, ý xấu nảy ra, nhìn về phía thằng cu đang khóc lóc đòi mẹ mua đồ ăn vặt khen một câu: "Ngon quá đi thôi."
Thiệu Nhất đứng cạnh bày vẻ mặt chảy đầy vạch đen
Trẩu tre....
Hắn mở cốp xe ô tô, lấy ghế tựa trẻ em từ bên trong gắn vào ghế sau.
Đáy lòng Ngạn Hi nặng trĩu uống một ngụm nước, xem ra tránh không thoát rồi, bắt cậu phải gặp Long Ngạo Thiên thời nít ranh.
Thời gian buổi họp phụ huynh lớp một sẽ không diễn ra quá dài, Thiệu Chí Thần cũng nhanh chóng đi ra, phía sau còn dắt theo một cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ kia đi đến trước mặt cậu, cười lạnh hỏi: "Chú là mẹ kế của tôi?"
Ngạn Hi khoanh tay trước ngực: "Đúng thế, chính là cái loại mẹ mà nhóc không ngoan sẽ đánh đòn, còn cười nhạo nhóc là đồ lùn tịt, gọi tắt là MẸ, KẾ đó!"
Ý cười trên mặt Thiệu Sanh Tinh dần tắt ngúm, nó bày vẻ mặt "bọn trẻ láo lếu" mà người ta hay nói: "Tôi sẽ kêu ba đuổi chú ra khỏi nhà."
Cầu mà không được!
Tác giả có lời muốn nói:
Long Ngạo Thiên cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!
Tui phải sắp xếp vụ kết hôn nhanh lên mới được!
Tóm tắt nhân vật:
Nhã Thư - thụ chính trong nguyên tác
Thiệu Sanh Tinh - công chính trong nguyên tác
Hứa Vân Xuyên - bạn nối khố của Thiệu Chí Thần.
Note: Ờ coi như mọi ngừi khum thấy cái thông báo hôm qua của tou nha, tou đọc các chương 7 8... đằng sau thì thấy mó vẫn liên quan é ;;;-;;; Nên để tou bổ sung chương này nha, chết vì cái tội hấp tấp ghê ;;;-;;;