Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 52



Ngạn Hi đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng tắm, còn không quên khóa cửa lại.

Ngạn Hi đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng tắm, còn không quên khóa cửa lại.

Hứa Vân Xuyên gửi cho cậu rất nhiều tin, đều là hỏi cậu còn sống không? Trinh tiết vẫn còn đó chứ? Cậu có thoải mái không? Có cần vài dụng cụ chuyên môn không?

Có lẽ là ánh mắt của người đàn ông có tính xâm lược quá cao, cuối cùng lúc bế mạc, Ngạn Hi trượt chân một cái, cơ thể hơi lảo đảo về phía sau, đúng lúc được thầy Phó đỡ. Sau khi Ngạn Hi lên sân khấu mới biết vì sao nó tràn đầy tự tin như vậy, thì ra Nhã Thư ngồi ở vị trí phía trước, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người trên sân khấu. Nhất thời cậu có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng biết hơn thua thật, mấy hôm trước có phụ huynh vắng mặt trong buổi diễn tập, Thiệu Sanh Tinh cũng gấp y như thế, đoán chừng cũng bởi vì sợ Nhã Thư thất vọng? Chỉ nghe thấy cửa bị gõ hai cái, giọng nói của người đàn ông vang lên bên ngoài: “Tôi đến công ty trước, cậu tự bắt taxi về nhé.”

Ngạn Hi bám vào cửa, chờ im lặng khoảng năm phút mới ló đầu ra.

Mặc dù động tác này chỉ kéo dài khoảng hai giây hai người liền tách ra ngay, song dưới đài vẫn vang lên tiếng cười xem trò vui của lũ trẻ.

“Ba nhỏ, thầy giáo bảo 3 giờ chiều nay phải đến điểm danh.” Là giọng của Thiệu Sanh Tinh. Thiệu Sanh Tinh vội vàng ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Thầy Phó không thể hôn ba nhỏ của con, nếu không ba sẽ tức giận.”Ngạn Hi sờ môi mình, trong lòng nghẹn một hơi nhưng không thoát ra được, bĩu môi: “Nhớ để thẻ phòng lại.”

Ngạn Hi: Nhưng em nhìn xong bị choáng váng.

Ngạn – người đã từng xem N truyện BL – Hi lập tức hiểu ý anh ta, trong lòng suy nghĩ miên man, nhanh chóng trả lời: “Không cần, không cần.”Ngạn Hi sờ môi mình, trong lòng nghẹn một hơi nhưng không thoát ra được, bĩu môi: “Nhớ để thẻ phòng lại.”Hứa Vân Xuyên gửi cho cậu rất nhiều tin, đều là hỏi cậu còn sống không? Trinh tiết vẫn còn đó chứ? Cậu có thoải mái không? Có cần vài dụng cụ chuyên môn không?“Tôi đặt trên bàn.”

Ngạn Hi suýt chút phun ngụn nước trong miệng ra, cậu kịch liệt ho khan hai tiếng, vặn chặt nắp chai, rốt cuộc không thể đứng ở bên cạnh xem kịch, một tay kéo Thiệu Sanh Tinh qua phía mình: “Con nói bậy bạ gì với bạn thế?”

Nhóc mập bất giác phản ứng lại, lập tức xoay người chạy đi: “Vậy tui cũng phải gọi ba mình đến hôn!”

Ngạn Hi nhanh tay túm cổ áo nó kéo về: “Nhóc mập, nhóc lại nói chuyện không dùng não hả? Mau chóng rửa tay rồi về chỗ mình ngồi xuống.” Thiệu Chí Thần đi gấp, sau khi thắt cà vạt xong thì nhận một cuộc điện thoại, vừa cầm điện thoại vừa mở cửa ra ngoài.

Có lẽ là ánh mắt của người đàn ông có tính xâm lược quá cao, cuối cùng lúc bế mạc, Ngạn Hi trượt chân một cái, cơ thể hơi lảo đảo về phía sau, đúng lúc được thầy Phó đỡ.

Buổi tối, bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều nên Ngạn Hi bị mất ngủ, ngủ không ngon giấc. Cậu lẻn ra khỏi phòng, kết quả bị người đàn ông đứng bên trong uống cà phê bắt được tại chỗ! Ngạn Hi bám vào cửa, chờ im lặng khoảng năm phút mới ló đầu ra.Mặc dù động tác này chỉ kéo dài khoảng hai giây hai người liền tách ra ngay, song dưới đài vẫn vang lên tiếng cười xem trò vui của lũ trẻ. Ngạn Hi bám vào cửa, chờ im lặng khoảng năm phút mới ló đầu ra.

Ngạn Hi hồi âm nói mình đã biết, sau đó nhìn thời gian, mới 10 giờ. Cậu gọi một cuộc điện thoại đặt bữa ăn, ăn xong lại chơi Anipop một lúc.

Nhóc mập thuộc gia đình đơn thân, thầy Phó độc thân nhiều năm, toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc giảng dạy, tuy có thiện cảm với Ngạn Hi, song cũng không đói đến mức chọn bừa một người đã có chồng! Phù… thoát nạn thành công.

“Thiệu Nhất?”

Nhóc mập đã sớm “chèo CP” khua tay múa chân, lớn tiếng la hét: “Ba ôm anh Tiểu Ngạn! Sau này anh Tiểu Ngạn chính là ba nhỏ của tui há há há há!”

Vừa mở điện thoại lên thì thân máy rung rung một hồi, suýt chút nữa khiến tay Ngạn Hi tê dại! Cậu bật điều hòa lên thêm mấy độ, vắt chân nằm sấp trên chăn đọc tin nhắn. Cậu lăn lên giường sờ lần xung quanh mò điện thoại, không mò được, lại nhìn sang bàn trà, quả nhiên ở ngay trên đó. Hôm qua cậu để điện thoại ở phòng bên cạnh quên không mang theo, chắc là lúc nãy Thiệu Chí Thần cầm qua hộ.

“Không phải, thật ra…” Thầy giáo gãi đầu: “Tôi chính là ba của nó.”

“Thiệu Nhất?”Vừa mở điện thoại lên thì thân máy rung rung một hồi, suýt chút nữa khiến tay Ngạn Hi tê dại! Cậu bật điều hòa lên thêm mấy độ, vắt chân nằm sấp trên chăn đọc tin nhắn.

Hóa ra sáng nay không nói cho cậu biết, bây giờ tập kích là muốn làm cậu giật mình tỉnh táo sao?!

Vừa mở điện thoại lên thì thân máy rung rung một hồi, suýt chút nữa khiến tay Ngạn Hi tê dại! Cậu bật điều hòa lên thêm mấy độ, vắt chân nằm sấp trên chăn đọc tin nhắn.

Phó hiệu trưởng ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, vội vàng gọi giáo viên chủ nhiệm lớp Thiệu Sanh Tinh tới: “Anh xem nhóc mập lớp mình nói linh ta linh tinh gì này!”

“Người khác đâu?”“Không phải, thật ra…” Thầy giáo gãi đầu: “Tôi chính là ba của nó.”Ngạn Hi: Nụ cười dần biến mất.jpgHứa Vân Xuyên gửi cho cậu rất nhiều tin, đều là hỏi cậu còn sống không? Trinh tiết vẫn còn đó chứ? Cậu có thoải mái không? Có cần vài dụng cụ chuyên môn không?

Ngạn Hi nhanh tay túm cổ áo nó kéo về: “Nhóc mập, nhóc lại nói chuyện không dùng não hả? Mau chóng rửa tay rồi về chỗ mình ngồi xuống.”

Ngạn Hi hồi âm nói mình đã biết, sau đó nhìn thời gian, mới 10 giờ. Cậu gọi một cuộc điện thoại đặt bữa ăn, ăn xong lại chơi Anipop một lúc.Sáng sớm hôm nay lại nhắn thêm một câu: Bé cưng, có cần gửi cưng chút thuốc không?

Ngạn Hi đột nhiên phát hiện, cậu thế mà lại thất thần?!

“Anh Ngạn.” Thiệu Nhất làm một tư thế mời: “Sếp bảo tôi đưa hai người về nhà.”

Nhóc mập đã sớm “chèo CP” khua tay múa chân, lớn tiếng la hét: “Ba ôm anh Tiểu Ngạn! Sau này anh Tiểu Ngạn chính là ba nhỏ của tui há há há há!” Mặc dù động tác này chỉ kéo dài khoảng hai giây hai người liền tách ra ngay, song dưới đài vẫn vang lên tiếng cười xem trò vui của lũ trẻ. Ngạn – người đã từng xem N truyện BL – Hi lập tức hiểu ý anh ta, trong lòng suy nghĩ miên man, nhanh chóng trả lời: “Không cần, không cần.”

Chỉ nghe thấy cửa bị gõ hai cái, giọng nói của người đàn ông vang lên bên ngoài: “Tôi đến công ty trước, cậu tự bắt taxi về nhé.”

Hứa Vân Xuyên lập tức hồi âm, dường như chỉ đang chờ cậu: Hả? Không đúng, trước kia lúc đi đái cùng, anh thấy chỗ kia của lão Thiệu khả quan lắm mà?Giống như Ngạn Hi không biết xấu hổ, bịa đặt xong đánh bài chuồn, không quá hai giây đã quên chuyện này. Cậu lại mở tin nhắn thím Lưu gửi tới, là một đoạn tin nhắn thoại.Hứa Vân Xuyên lập tức hồi âm, dường như chỉ đang chờ cậu: Hả? Không đúng, trước kia lúc đi đái cùng, anh thấy chỗ kia của lão Thiệu khả quan lắm mà?

Ngạn Hi sờ môi mình, trong lòng nghẹn một hơi nhưng không thoát ra được, bĩu môi: “Nhớ để thẻ phòng lại.”

“Người khác đâu?”Ngạn Hi hỏi: Khi nào?

Ngạn – người đã từng xem N truyện BL – Hi lập tức hiểu ý anh ta, trong lòng suy nghĩ miên man, nhanh chóng trả lời: “Không cần, không cần.”

Hứa Vân Xuyên: Hồi học cấp hai.

Phó hiệu trưởng ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, vội vàng gọi giáo viên chủ nhiệm lớp Thiệu Sanh Tinh tới: “Anh xem nhóc mập lớp mình nói linh ta linh tinh gì này!”

“Bởi vì đây là ba nhỏ của tui.” Thiệu Sanh Tinh nhướng mày đáp.

Ngạn Hi: Có bao giờ anh từng nghĩ, thực ra nó không lớn mấy không?

Sau đó Hứa Vân Xuyên không trả lời nữa, gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho Thiệu Chí Thần: Không ngờ nha lão Thiệu, xin nén bi thương.

Ngạn Hi hỏi: Khi nào?Hứa Vân Xuyên: …

Có lẽ là ánh mắt của người đàn ông có tính xâm lược quá cao, cuối cùng lúc bế mạc, Ngạn Hi trượt chân một cái, cơ thể hơi lảo đảo về phía sau, đúng lúc được thầy Phó đỡ.

Hứa Vân Xuyên: …

Ngạn Hi ở bên cạnh đống đạo cụ, cùng Thiệu Sanh Tinh diễn tập vài lần, thầy giáo đóng vai quốc vương đi qua chào hỏi: “Tiểu Ngạn, xin lỗi, có phải vừa rồi nhóc mập lại nói lung tung không?” Hứa Vân Xuyên: Trước khi nói những lời này, cưng có nghĩ tới cảm nhận của hắn không?

Nhóc mập thuộc gia đình đơn thân, thầy Phó độc thân nhiều năm, toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc giảng dạy, tuy có thiện cảm với Ngạn Hi, song cũng không đói đến mức chọn bừa một người đã có chồng!

Hiểu được ý vị trong mắt đối phương, Ngạn Hi hơi mất tự nhiên quay đầu, đi vào hậu trường.Thiệu Sanh Tinh nhìn qua vẫn có chút hồi hộp, Ngạn Hi dùng đuôi khủng long quất nó một cái: “Ba thấy con sắp không chịu được rồi? Không phải lâm trận lùi bước đấy chứ?” Ngạn Hi: Nhưng em nhìn xong bị choáng váng.

“Đã về công ty trước, cuối năm công ty hơi bận.”

Buổi diễn kết thúc, Ngạn Hi dẫn Thiệu Sanh Tinh đi tẩy trang ở phòng nghỉ xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thiệu Nhất đứng đó.

Thiệu Sanh Tinh bĩu môi nhỏ, hừ đáp: “Không có khả năng, Thiệu Sanh Tinh còn lâu mới lùi bước.”Sau đó Hứa Vân Xuyên không trả lời nữa, gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho Thiệu Chí Thần: Không ngờ nha lão Thiệu, xin nén bi thương.

Ngạn Hi biết chọc trẻ con vui vẻ, còn thường xuyên mang thức ăn theo, chơi trò chơi với bọn nó. Đám trẻ con đều rất thích chơi với cậu, một thằng nhóc mập mạp gặm đùi gà đi lên: “Thiệu Sanh Tinh, sao cậu có thể chiếm anh Tiểu Ngạn cho riêng mình chứ!”

Mọi thứ đều có cả.

Ngạn Hi đột nhiên phát hiện, cậu thế mà lại thất thần?!Ngạn Hi còn đang phát biểu cảm nghĩ cuối cùng: Chuyện này chỉ cần nghĩ thoáng một chút là được rồi, đúng không?



Sau đó Hứa Vân Xuyên không trả lời nữa, gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho Thiệu Chí Thần: Không ngờ nha lão Thiệu, xin nén bi thương. Ngạn Hi đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng tắm, còn không quên khóa cửa lại.Giống như Ngạn Hi không biết xấu hổ, bịa đặt xong đánh bài chuồn, không quá hai giây đã quên chuyện này. Cậu lại mở tin nhắn thím Lưu gửi tới, là một đoạn tin nhắn thoại.

Ngạn Hi cười đáp: “Trẻ con ấy mà, anh không cần phải để ý.”

Bởi vì lúc trước đã tham gia diễn tập nhiều lần, Ngạn Hi quen thuộc mò vào hậu trường, bị một đám con nít vây quanh lôi kéo, khiến Thiệu Sanh Tinh bị chen đẩy ra bên ngoài tức giận đỏ mặt.Nhưng có một câu nói rất chuẩn, chuyện gì nên đến chung quy cũng phải đến, không thể trốn chung quy trốn cũng không thoát. “Ba nhỏ, thầy giáo bảo 3 giờ chiều nay phải đến điểm danh.” Là giọng của Thiệu Sanh Tinh.

“Thiệu Nhất?”

Thiệu Chí Thần: Bị choáng sao? Tôi xem cậu choáng hay không choáng!

“Nhưng anh ấy cũng cho bọn tui ăn vặt, cũng chơi trò chơi với bọn tui.”Ngạn Hi hồi âm nói mình đã biết, sau đó nhìn thời gian, mới 10 giờ. Cậu gọi một cuộc điện thoại đặt bữa ăn, ăn xong lại chơi Anipop một lúc.

Vừa mở điện thoại lên thì thân máy rung rung một hồi, suýt chút nữa khiến tay Ngạn Hi tê dại! Cậu bật điều hòa lên thêm mấy độ, vắt chân nằm sấp trên chăn đọc tin nhắn.

Ngạn Hi hồi âm nói mình đã biết, sau đó nhìn thời gian, mới 10 giờ. Cậu gọi một cuộc điện thoại đặt bữa ăn, ăn xong lại chơi Anipop một lúc.

Ngạn Hi: Có bao giờ anh từng nghĩ, thực ra nó không lớn mấy không? Thiệu Sanh Tinh vội vàng ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Thầy Phó không thể hôn ba nhỏ của con, nếu không ba sẽ tức giận.”Kim đồng hồ vừa qua 12 giờ, Ngạn Hi mơ mơ màng màng ngáp một cái, xoay người cuộn chăn lên ngủ thiếp đi.

Hiểu được ý vị trong mắt đối phương, Ngạn Hi hơi mất tự nhiên quay đầu, đi vào hậu trường.

Ngạn Hi sờ môi mình, trong lòng nghẹn một hơi nhưng không thoát ra được, bĩu môi: “Nhớ để thẻ phòng lại.”Ngủ trong khách sạn quá thoải mái, cũng không cần phải dọn dẹp bất cứ thứ gì, muốn làm thế nào thì làm thế đó. Kết quả cậu cảm thấy thoải mái quá mức, đồng hồ báo thức lúc 2 giờ vang lên còn ngơ ngác. Ngạn Hi đầu bù tóc rối lao vào nhà vệ sinh, hai mươi phút sau lao ra ngoài, lại là một mỹ nam hiện đại hoạt bát sáng sủa.

Ngủ trong khách sạn quá thoải mái, cũng không cần phải dọn dẹp bất cứ thứ gì, muốn làm thế nào thì làm thế đó. Kết quả cậu cảm thấy thoải mái quá mức, đồng hồ báo thức lúc 2 giờ vang lên còn ngơ ngác. Ngạn Hi đầu bù tóc rối lao vào nhà vệ sinh, hai mươi phút sau lao ra ngoài, lại là một mỹ nam hiện đại hoạt bát sáng sủa.

Mặt nhóc mập trắng bệch, vội vàng giơ tay thề không dám nói.

Ngạn Hi suýt chút phun ngụn nước trong miệng ra, cậu kịch liệt ho khan hai tiếng, vặn chặt nắp chai, rốt cuộc không thể đứng ở bên cạnh xem kịch, một tay kéo Thiệu Sanh Tinh qua phía mình: “Con nói bậy bạ gì với bạn thế?”Bởi vì lúc trước đã tham gia diễn tập nhiều lần, Ngạn Hi quen thuộc mò vào hậu trường, bị một đám con nít vây quanh lôi kéo, khiến Thiệu Sanh Tinh bị chen đẩy ra bên ngoài tức giận đỏ mặt.

Ngạn Hi: Có bao giờ anh từng nghĩ, thực ra nó không lớn mấy không?

Nó chạy qua kéo một đứa, lại kéo thêm đứa khác, trong tiếng oán giận của mọi người, ôm eo Ngạn Hi: “Mấy cậu đi tìm ba mẹ mình đi!”

Ngạn Hi đột nhiên phát hiện, cậu thế mà lại thất thần?!

Cảnh diễn đầu tiên kết thúc, lúc Ngạn Hi chạy vào sau màn có lén nhìn người đàn ông một cái, kết quả vừa vặn đối diện với tầm mắt không chút tránh né của đối phương. Thiệu Chí Thần không để ý tới lời khen ngợi của người bên cạnh, chăm chú quang minh chính đại nhìn cậu. Ngạn Hi biết chọc trẻ con vui vẻ, còn thường xuyên mang thức ăn theo, chơi trò chơi với bọn nó. Đám trẻ con đều rất thích chơi với cậu, một thằng nhóc mập mạp gặm đùi gà đi lên: “Thiệu Sanh Tinh, sao cậu có thể chiếm anh Tiểu Ngạn cho riêng mình chứ!”

Ngạn Hi ở bên cạnh đống đạo cụ, cùng Thiệu Sanh Tinh diễn tập vài lần, thầy giáo đóng vai quốc vương đi qua chào hỏi: “Tiểu Ngạn, xin lỗi, có phải vừa rồi nhóc mập lại nói lung tung không?”

Cảnh diễn đầu tiên kết thúc, lúc Ngạn Hi chạy vào sau màn có lén nhìn người đàn ông một cái, kết quả vừa vặn đối diện với tầm mắt không chút tránh né của đối phương. Thiệu Chí Thần không để ý tới lời khen ngợi của người bên cạnh, chăm chú quang minh chính đại nhìn cậu. “Bởi vì đây là ba nhỏ của tui.” Thiệu Sanh Tinh nhướng mày đáp.

Ngạn Hi cười đáp: “Trẻ con ấy mà, anh không cần phải để ý.”“Nhưng ba nhỏ còn hôn môi ba tôi cơ.”“Nhưng anh ấy cũng cho bọn tui ăn vặt, cũng chơi trò chơi với bọn tui.”

“Không phải, thật ra…” Thầy giáo gãi đầu: “Tôi chính là ba của nó.”

Hứa Vân Xuyên lập tức hồi âm, dường như chỉ đang chờ cậu: Hả? Không đúng, trước kia lúc đi đái cùng, anh thấy chỗ kia của lão Thiệu khả quan lắm mà?

“À.” Ngạn Hi xua tay: “Anh đừng nghe lời trẻ con nói, toàn là nói đùa, anh đừng để ý quá.” “Nhưng ba nhỏ còn hôn môi ba tôi cơ.”

“Nhưng ba nhỏ còn hôn môi ba tôi cơ.”

“Bởi vì đây là ba nhỏ của tui.” Thiệu Sanh Tinh nhướng mày đáp.

Ngạn Hi còn đang phát biểu cảm nghĩ cuối cùng: Chuyện này chỉ cần nghĩ thoáng một chút là được rồi, đúng không? Ngạn Hi suýt chút phun ngụn nước trong miệng ra, cậu kịch liệt ho khan hai tiếng, vặn chặt nắp chai, rốt cuộc không thể đứng ở bên cạnh xem kịch, một tay kéo Thiệu Sanh Tinh qua phía mình: “Con nói bậy bạ gì với bạn thế?”

Hóa ra sáng nay không nói cho cậu biết, bây giờ tập kích là muốn làm cậu giật mình tỉnh táo sao?!

Nhóc mập bất giác phản ứng lại, lập tức xoay người chạy đi: “Vậy tui cũng phải gọi ba mình đến hôn!”

Ngạn Hi đẩy hắn ra, vội vàng chạy vào phòng tắm, còn không quên khóa cửa lại.

Cậu lăn lên giường sờ lần xung quanh mò điện thoại, không mò được, lại nhìn sang bàn trà, quả nhiên ở ngay trên đó. Hôm qua cậu để điện thoại ở phòng bên cạnh quên không mang theo, chắc là lúc nãy Thiệu Chí Thần cầm qua hộ.

Ngạn Hi nhanh tay túm cổ áo nó kéo về: “Nhóc mập, nhóc lại nói chuyện không dùng não hả? Mau chóng rửa tay rồi về chỗ mình ngồi xuống.”

Thời gian chuyển tới hai mươi phút trước khi bắt đầu diễn, Ngạn Hi mặc trang phục bạo long màu xanh lá cây, cái đầu bị ép đến không thở nổi. Thầy Phó đứng bên cạnh giúp cậu chỉnh, lập tức tốt hơn rất nhiều.

Phó hiệu trưởng ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, vội vàng gọi giáo viên chủ nhiệm lớp Thiệu Sanh Tinh tới: “Anh xem nhóc mập lớp mình nói linh ta linh tinh gì này!” Ngạn Hi ở bên cạnh đống đạo cụ, cùng Thiệu Sanh Tinh diễn tập vài lần, thầy giáo đóng vai quốc vương đi qua chào hỏi: “Tiểu Ngạn, xin lỗi, có phải vừa rồi nhóc mập lại nói lung tung không?”

Ngạn Hi bám vào cửa, chờ im lặng khoảng năm phút mới ló đầu ra.

Cảnh diễn đầu tiên kết thúc, lúc Ngạn Hi chạy vào sau màn có lén nhìn người đàn ông một cái, kết quả vừa vặn đối diện với tầm mắt không chút tránh né của đối phương. Thiệu Chí Thần không để ý tới lời khen ngợi của người bên cạnh, chăm chú quang minh chính đại nhìn cậu.

“À.” Ngạn Hi xua tay: “Anh đừng nghe lời trẻ con nói, toàn là nói đùa, anh đừng để ý quá.”

Vị trí của nó ở ngay phía sau hàng lãnh đạo, trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy sợi gân xanh: “Đứa nhỏ nhà ai vô kỷ luật vậy?” Thiệu Sanh Tinh nhìn qua vẫn có chút hồi hộp, Ngạn Hi dùng đuôi khủng long quất nó một cái: “Ba thấy con sắp không chịu được rồi? Không phải lâm trận lùi bước đấy chứ?” Ngạn Hi cười đáp: “Trẻ con ấy mà, anh không cần phải để ý.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Phó có chút xấu hổ: “Bạn học Thiệu Sanh Tinh, thầy không có ý đó, thầy chỉ đến đây nói lời xin lỗi, em có thể tha thứ cho nhóc mập không?” “Không phải, thật ra…” Thầy giáo gãi đầu: “Tôi chính là ba của nó.”

Sau đó Hứa Vân Xuyên không trả lời nữa, gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho Thiệu Chí Thần: Không ngờ nha lão Thiệu, xin nén bi thương.

“Nhưng ba nhỏ còn hôn môi ba tôi cơ.”“Anh Ngạn.” Thiệu Nhất làm một tư thế mời: “Sếp bảo tôi đưa hai người về nhà.”Ngạn Hi: Nụ cười dần biến mất.jpg

Ngạn Hi sờ môi mình, trong lòng nghẹn một hơi nhưng không thoát ra được, bĩu môi: “Nhớ để thẻ phòng lại.”

Phù… thoát nạn thành công.

Chỉ nghe thấy cửa bị gõ hai cái, giọng nói của người đàn ông vang lên bên ngoài: “Tôi đến công ty trước, cậu tự bắt taxi về nhé.”

Chỉ nghe thấy cửa bị gõ hai cái, giọng nói của người đàn ông vang lên bên ngoài: “Tôi đến công ty trước, cậu tự bắt taxi về nhé.”Thiệu Sanh Tinh vội vàng ôm chầm lấy Ngạn Hi: “Thầy Phó không thể hôn ba nhỏ của con, nếu không ba sẽ tức giận.”

“Người khác đâu?”

Nhóc mập bất giác phản ứng lại, lập tức xoay người chạy đi: “Vậy tui cũng phải gọi ba mình đến hôn!”Thầy Phó có chút xấu hổ: “Bạn học Thiệu Sanh Tinh, thầy không có ý đó, thầy chỉ đến đây nói lời xin lỗi, em có thể tha thứ cho nhóc mập không?”

Buổi tối, bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều nên Ngạn Hi bị mất ngủ, ngủ không ngon giấc. Cậu lẻn ra khỏi phòng, kết quả bị người đàn ông đứng bên trong uống cà phê bắt được tại chỗ!

Thiệu Sanh Tinh nhìn qua vẫn có chút hồi hộp, Ngạn Hi dùng đuôi khủng long quất nó một cái: “Ba thấy con sắp không chịu được rồi? Không phải lâm trận lùi bước đấy chứ?”

Chờ thầy Phó vừa đi, Ngạn Hi bắt đầu giáo dục Thiệu Sanh Tinh sau này nên nói những gì ở nơi công cộng, bây giờ ngay cả “hôn” cũng dám treo bên môi, vậy sau này lớn lên còn có gì mà không dám?

Nhóc mập thuộc gia đình đơn thân, thầy Phó độc thân nhiều năm, toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc giảng dạy, tuy có thiện cảm với Ngạn Hi, song cũng không đói đến mức chọn bừa một người đã có chồng!



Thiệu Chí Thần đi gấp, sau khi thắt cà vạt xong thì nhận một cuộc điện thoại, vừa cầm điện thoại vừa mở cửa ra ngoài.

“Thiệu Nhất?”“À.” Ngạn Hi xua tay: “Anh đừng nghe lời trẻ con nói, toàn là nói đùa, anh đừng để ý quá.”

Đẩy lên trên quầy, kabedon, cưỡng hôn.

Giáo viên chủ nhiệm biết Ngạn Hi, càng biết Thiệu Chí Thần, biết quan hệ của hai người, lúc này nhìn nhìn sắc mặt người đàn ông không tốt, vội vàng che miệng nhóc mập: “Sao con lại vô kỷ luật thế hả? Lát nữa về nhà không cho con ăn đồ ăn vặt nữa.” Mặt nhóc mập trắng bệch, vội vàng giơ tay thề không dám nói. Chờ thầy Phó vừa đi, Ngạn Hi bắt đầu giáo dục Thiệu Sanh Tinh sau này nên nói những gì ở nơi công cộng, bây giờ ngay cả “hôn” cũng dám treo bên môi, vậy sau này lớn lên còn có gì mà không dám?

Cảnh diễn đầu tiên kết thúc, lúc Ngạn Hi chạy vào sau màn có lén nhìn người đàn ông một cái, kết quả vừa vặn đối diện với tầm mắt không chút tránh né của đối phương. Thiệu Chí Thần không để ý tới lời khen ngợi của người bên cạnh, chăm chú quang minh chính đại nhìn cậu.

Nhóc mập đã sớm “chèo CP” khua tay múa chân, lớn tiếng la hét: “Ba ôm anh Tiểu Ngạn! Sau này anh Tiểu Ngạn chính là ba nhỏ của tui há há há há!” Thời gian chuyển tới hai mươi phút trước khi bắt đầu diễn, Ngạn Hi mặc trang phục bạo long màu xanh lá cây, cái đầu bị ép đến không thở nổi. Thầy Phó đứng bên cạnh giúp cậu chỉnh, lập tức tốt hơn rất nhiều.

“Ba nhỏ, thầy giáo bảo 3 giờ chiều nay phải đến điểm danh.” Là giọng của Thiệu Sanh Tinh.

Giáo viên chủ nhiệm biết Ngạn Hi, càng biết Thiệu Chí Thần, biết quan hệ của hai người, lúc này nhìn nhìn sắc mặt người đàn ông không tốt, vội vàng che miệng nhóc mập: “Sao con lại vô kỷ luật thế hả? Lát nữa về nhà không cho con ăn đồ ăn vặt nữa.” Thiệu Chí Thần đi gấp, sau khi thắt cà vạt xong thì nhận một cuộc điện thoại, vừa cầm điện thoại vừa mở cửa ra ngoài. Thiệu Sanh Tinh nhìn qua vẫn có chút hồi hộp, Ngạn Hi dùng đuôi khủng long quất nó một cái: “Ba thấy con sắp không chịu được rồi? Không phải lâm trận lùi bước đấy chứ?”

Hứa Vân Xuyên lập tức hồi âm, dường như chỉ đang chờ cậu: Hả? Không đúng, trước kia lúc đi đái cùng, anh thấy chỗ kia của lão Thiệu khả quan lắm mà?

Ngạn – người đã từng xem N truyện BL – Hi lập tức hiểu ý anh ta, trong lòng suy nghĩ miên man, nhanh chóng trả lời: “Không cần, không cần.”Thiệu Sanh Tinh bĩu môi nhỏ, hừ đáp: “Không có khả năng, Thiệu Sanh Tinh còn lâu mới lùi bước.”

Hiểu được ý vị trong mắt đối phương, Ngạn Hi hơi mất tự nhiên quay đầu, đi vào hậu trường.

“Đã về công ty trước, cuối năm công ty hơi bận.” Thời gian chuyển tới hai mươi phút trước khi bắt đầu diễn, Ngạn Hi mặc trang phục bạo long màu xanh lá cây, cái đầu bị ép đến không thở nổi. Thầy Phó đứng bên cạnh giúp cậu chỉnh, lập tức tốt hơn rất nhiều. Sau khi Ngạn Hi lên sân khấu mới biết vì sao nó tràn đầy tự tin như vậy, thì ra Nhã Thư ngồi ở vị trí phía trước, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người trên sân khấu. Nhất thời cậu có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng biết hơn thua thật, mấy hôm trước có phụ huynh vắng mặt trong buổi diễn tập, Thiệu Sanh Tinh cũng gấp y như thế, đoán chừng cũng bởi vì sợ Nhã Thư thất vọng?

Ngạn Hi đột nhiên phát hiện, cậu thế mà lại thất thần?!

Nhưng có một câu nói rất chuẩn, chuyện gì nên đến chung quy cũng phải đến, không thể trốn chung quy trốn cũng không thoát.

Sau khi Ngạn Hi lên sân khấu mới biết vì sao nó tràn đầy tự tin như vậy, thì ra Nhã Thư ngồi ở vị trí phía trước, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người trên sân khấu. Nhất thời cậu có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng biết hơn thua thật, mấy hôm trước có phụ huynh vắng mặt trong buổi diễn tập, Thiệu Sanh Tinh cũng gấp y như thế, đoán chừng cũng bởi vì sợ Nhã Thư thất vọng?

Ngay khi cậu đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên bị một thứ màu sắc kinh tâm động phách hấp dẫn, Ngạn Hi thầm mắng một câu thô tục.

Sáng sớm hôm nay lại nhắn thêm một câu: Bé cưng, có cần gửi cưng chút thuốc không? Buổi diễn kết thúc, Ngạn Hi dẫn Thiệu Sanh Tinh đi tẩy trang ở phòng nghỉ xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thiệu Nhất đứng đó. Tại sao Thiệu Chí Thần lại ở đây?

“Tôi đặt trên bàn.”

Sáng sớm hôm nay lại nhắn thêm một câu: Bé cưng, có cần gửi cưng chút thuốc không? Hóa ra sáng nay không nói cho cậu biết, bây giờ tập kích là muốn làm cậu giật mình tỉnh táo sao?!

Ngạn Hi còn đang phát biểu cảm nghĩ cuối cùng: Chuyện này chỉ cần nghĩ thoáng một chút là được rồi, đúng không?

“Anh Ngạn.” Thiệu Nhất làm một tư thế mời: “Sếp bảo tôi đưa hai người về nhà.”Ngạn Hi thở ra một hơi, cũng may Thiệu Chí Thần không có ở đây, bằng không cậu lại bị hắn đẩy lên tường, kabedon, cưỡng hôn đến chết. Cảnh diễn đầu tiên kết thúc, lúc Ngạn Hi chạy vào sau màn có lén nhìn người đàn ông một cái, kết quả vừa vặn đối diện với tầm mắt không chút tránh né của đối phương. Thiệu Chí Thần không để ý tới lời khen ngợi của người bên cạnh, chăm chú quang minh chính đại nhìn cậu.

Nhưng có một câu nói rất chuẩn, chuyện gì nên đến chung quy cũng phải đến, không thể trốn chung quy trốn cũng không thoát.

Ngạn Hi còn đang phát biểu cảm nghĩ cuối cùng: Chuyện này chỉ cần nghĩ thoáng một chút là được rồi, đúng không? Hiểu được ý vị trong mắt đối phương, Ngạn Hi hơi mất tự nhiên quay đầu, đi vào hậu trường.

Vị trí của nó ở ngay phía sau hàng lãnh đạo, trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy sợi gân xanh: “Đứa nhỏ nhà ai vô kỷ luật vậy?” Có lẽ là ánh mắt của người đàn ông có tính xâm lược quá cao, cuối cùng lúc bế mạc, Ngạn Hi trượt chân một cái, cơ thể hơi lảo đảo về phía sau, đúng lúc được thầy Phó đỡ.

Thiệu Chí Thần đi gấp, sau khi thắt cà vạt xong thì nhận một cuộc điện thoại, vừa cầm điện thoại vừa mở cửa ra ngoài. Mặc dù động tác này chỉ kéo dài khoảng hai giây hai người liền tách ra ngay, song dưới đài vẫn vang lên tiếng cười xem trò vui của lũ trẻ.

Ngạn Hi hỏi: Khi nào?

Nhóc mập đã sớm “chèo CP” khua tay múa chân, lớn tiếng la hét: “Ba ôm anh Tiểu Ngạn! Sau này anh Tiểu Ngạn chính là ba nhỏ của tui há há há há!”

Thầy Phó có chút xấu hổ: “Bạn học Thiệu Sanh Tinh, thầy không có ý đó, thầy chỉ đến đây nói lời xin lỗi, em có thể tha thứ cho nhóc mập không?”

Vị trí của nó ở ngay phía sau hàng lãnh đạo, trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy sợi gân xanh: “Đứa nhỏ nhà ai vô kỷ luật vậy?”

Tại sao Thiệu Chí Thần lại ở đây?

Chờ thầy Phó vừa đi, Ngạn Hi bắt đầu giáo dục Thiệu Sanh Tinh sau này nên nói những gì ở nơi công cộng, bây giờ ngay cả “hôn” cũng dám treo bên môi, vậy sau này lớn lên còn có gì mà không dám? Phó hiệu trưởng ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, vội vàng gọi giáo viên chủ nhiệm lớp Thiệu Sanh Tinh tới: “Anh xem nhóc mập lớp mình nói linh ta linh tinh gì này!”

Giáo viên chủ nhiệm biết Ngạn Hi, càng biết Thiệu Chí Thần, biết quan hệ của hai người, lúc này nhìn nhìn sắc mặt người đàn ông không tốt, vội vàng che miệng nhóc mập: “Sao con lại vô kỷ luật thế hả? Lát nữa về nhà không cho con ăn đồ ăn vặt nữa.”

Giáo viên chủ nhiệm biết Ngạn Hi, càng biết Thiệu Chí Thần, biết quan hệ của hai người, lúc này nhìn nhìn sắc mặt người đàn ông không tốt, vội vàng che miệng nhóc mập: “Sao con lại vô kỷ luật thế hả? Lát nữa về nhà không cho con ăn đồ ăn vặt nữa.”

Phù… thoát nạn thành công.Mặt nhóc mập trắng bệch, vội vàng giơ tay thề không dám nói.

Hứa Vân Xuyên gửi cho cậu rất nhiều tin, đều là hỏi cậu còn sống không? Trinh tiết vẫn còn đó chứ? Cậu có thoải mái không? Có cần vài dụng cụ chuyên môn không?“Không phải, thật ra…” Thầy giáo gãi đầu: “Tôi chính là ba của nó.”Ngạn Hi: Nhưng em nhìn xong bị choáng váng.Buổi diễn kết thúc, Ngạn Hi dẫn Thiệu Sanh Tinh đi tẩy trang ở phòng nghỉ xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thiệu Nhất đứng đó.

Bởi vì lúc trước đã tham gia diễn tập nhiều lần, Ngạn Hi quen thuộc mò vào hậu trường, bị một đám con nít vây quanh lôi kéo, khiến Thiệu Sanh Tinh bị chen đẩy ra bên ngoài tức giận đỏ mặt.

Ngạn Hi: Nhưng em nhìn xong bị choáng váng.“Thiệu Nhất?”

Mặt nhóc mập trắng bệch, vội vàng giơ tay thề không dám nói.

Hứa Vân Xuyên: Hồi học cấp hai.

Buổi diễn kết thúc, Ngạn Hi dẫn Thiệu Sanh Tinh đi tẩy trang ở phòng nghỉ xong, vừa ra khỏi cửa đã thấy Thiệu Nhất đứng đó. “Nhưng anh ấy cũng cho bọn tui ăn vặt, cũng chơi trò chơi với bọn tui.”“Anh Ngạn.” Thiệu Nhất làm một tư thế mời: “Sếp bảo tôi đưa hai người về nhà.”

Phù… thoát nạn thành công.

Ngay khi cậu đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên bị một thứ màu sắc kinh tâm động phách hấp dẫn, Ngạn Hi thầm mắng một câu thô tục. “Người khác đâu?”

Ngạn Hi biết chọc trẻ con vui vẻ, còn thường xuyên mang thức ăn theo, chơi trò chơi với bọn nó. Đám trẻ con đều rất thích chơi với cậu, một thằng nhóc mập mạp gặm đùi gà đi lên: “Thiệu Sanh Tinh, sao cậu có thể chiếm anh Tiểu Ngạn cho riêng mình chứ!”

Sau khi Ngạn Hi lên sân khấu mới biết vì sao nó tràn đầy tự tin như vậy, thì ra Nhã Thư ngồi ở vị trí phía trước, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người trên sân khấu. Nhất thời cậu có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm thằng nhóc này cũng biết hơn thua thật, mấy hôm trước có phụ huynh vắng mặt trong buổi diễn tập, Thiệu Sanh Tinh cũng gấp y như thế, đoán chừng cũng bởi vì sợ Nhã Thư thất vọng? “Đã về công ty trước, cuối năm công ty hơi bận.”

Bởi vì lúc trước đã tham gia diễn tập nhiều lần, Ngạn Hi quen thuộc mò vào hậu trường, bị một đám con nít vây quanh lôi kéo, khiến Thiệu Sanh Tinh bị chen đẩy ra bên ngoài tức giận đỏ mặt.Mặt nhóc mập trắng bệch, vội vàng giơ tay thề không dám nói. Ngạn Hi thở ra một hơi, cũng may Thiệu Chí Thần không có ở đây, bằng không cậu lại bị hắn đẩy lên tường, kabedon, cưỡng hôn đến chết.

“Tôi đặt trên bàn.”

Ngủ trong khách sạn quá thoải mái, cũng không cần phải dọn dẹp bất cứ thứ gì, muốn làm thế nào thì làm thế đó. Kết quả cậu cảm thấy thoải mái quá mức, đồng hồ báo thức lúc 2 giờ vang lên còn ngơ ngác. Ngạn Hi đầu bù tóc rối lao vào nhà vệ sinh, hai mươi phút sau lao ra ngoài, lại là một mỹ nam hiện đại hoạt bát sáng sủa.

Nhưng có một câu nói rất chuẩn, chuyện gì nên đến chung quy cũng phải đến, không thể trốn chung quy trốn cũng không thoát.

Hứa Vân Xuyên: Trước khi nói những lời này, cưng có nghĩ tới cảm nhận của hắn không?

Buổi tối, bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều nên Ngạn Hi bị mất ngủ, ngủ không ngon giấc. Cậu lẻn ra khỏi phòng, kết quả bị người đàn ông đứng bên trong uống cà phê bắt được tại chỗ!

Kim đồng hồ vừa qua 12 giờ, Ngạn Hi mơ mơ màng màng ngáp một cái, xoay người cuộn chăn lên ngủ thiếp đi.Đẩy lên trên quầy, kabedon, cưỡng hôn.

Mọi thứ đều có cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv