Thiệu Chí Thần cau mày ôm người lên đặt lên giường, cầm khăn mặt lau mặt cho cậu.“Không phải độc dược, uống sạch.” Thiệu Chí Thần bị cậu chọc cười, “Giải rượu.”Tiến vào quán bar, ánh sáng bên ngoài bị ngăn cách.
Ngạn Hi quay lại nằm sấp trên quầy bar, tròng mắt đảo quanh, lập tức ném nồi: “Trước kia bạn trai cũ từng dẫn em đến một lần.”
Tay người đàn ông rất ấm, nhiệt độ xuyên qua đồ ngủ truyền đến làn da, khiến Ngạn Hi thoải mái cọ cọ gối đầu: “Dịch lên phía trên một chút, chính là nó.”
Trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy cọng gân xanh, giọng điệu có vài phần tức hộc máu nhưng không biết phải làm sao: “Đau chỗ nào?”
Hứa Vân Xuyên trêu chọc huýt sáo: “Bị dạy hư rồi.”Âm nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh đèn xoay xung quanh khiến con người trong đó vứt bỏ mặt nạ, hưởng thụ sự xa hoa và phóng túng.
Thiệu Chí Thần xoa bụng cho cậu trong chốc lát, cuối cùng Ngạn Hi nằm yên, hắn từ từ rút tay ra, mở cửa phòng đi đến phòng bên cạnh.
“Này, đừng động thủ đừng động thủ!” Hứa Vân Xuyên cũng không quan tâm Thiệu Chí Thần, vội vàng đứng lên khuyên can: “Ngạn Hi, buông tay ra! Giám đốc Thương đừng để ý, thằng nhóc này uống quá chén rồi.”
Nói như thế nào cũng làm hai tháng, cho nên bầu không khí bên đây cậu không thể không quen thuộc. “Uống canh giải rượu.”Ngạn Hi uống xong đánh cái ợ: “Tôi sắp chết rồi.”Ngạn Hi đi theo Hứa Vân Xuyên đến quầy bar, động tác thuần thục tìm chỗ ngồi xuống, tập trung đánh giá hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Thiệu Chí Thần cau mày ôm người lên đặt lên giường, cầm khăn mặt lau mặt cho cậu.
Bình sinh đây là lần đầu giám đốc Thương bị người khác túm cổ áo, có chút không phản ứng lại, bị Hứa Vân Xuyên kéo sang một bên còn chỉ vào Ngạn Hi hỏi mãi: “Cậu ta có ý gì? Ý cậu ta là sao, hả?” Ngạn Hi quay lại nằm sấp trên quầy bar, tròng mắt đảo quanh, lập tức ném nồi: “Trước kia bạn trai cũ từng dẫn em đến một lần.” Hứa Vân Xuyên có chút bất ngờ đối với biểu hiện của cậu, anh ta búng tay một cái với nhân viên pha chế, gọi hai ly rượu: “Thế nào, trước kia từng tới chơi à? Chị không nghĩ cưng đến lần đầu đâu?”
Giám đốc Thương và Hứa Vân Xuyên khá quen thuộc, hai nhà có hợp tác, Hứa Vân Xuyên không vứt mặt mũi hắn: “Được rồi, đêm nay tôi trả tiền. Cậu ấy là vợ Thiệu Chí Thần, anh đừng níu kéo không buông, đứa nhỏ uống say không phải cố ý.”
Thiệu Chí Thần lấy làm quái lạ: “Khó uống vậy sao?”Trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy cọng gân xanh, giọng điệu có vài phần tức hộc máu nhưng không biết phải làm sao: “Đau chỗ nào?” Lệ khí lập tức biến mất trong con ngươi đen của người đàn ông, gã nhìn thoáng qua Ngạn Hi bên cạnh Hứa Vân Xuyên, hỏi: “Sao lại cho cậu ta uống rượu mạnh thế.”Rất trùng hợp, Ngạn Hi cậu từng làm thêm ở quán bar, làm nhân viên phục vụ. Phải nói là trong hai tháng ngắn ngủi, cậu lấy được tiền boa đến mỏi tay, nhưng có một lần vận may không tốt lắm, cậu bị Ngạn Cẩn bắt tại trận, sau đó bị ép đổi thành công việc mà mấy đứa con con nít cho là “đứng đắn”.
“Bao hết việc làm ăn trong quán tôi, tôi sẽ uống với anh một ly.”
Ngạn Hi uống xong đánh cái ợ: “Tôi sắp chết rồi.”Thiệu Chí Thần đã ngồi vào trong xe, vừa lái xe ra khỏi gara: “Chỗ nào, tôi đến đón cậu ấy.”“Alo, lão Thiệu? Có chuyện gì thế?”Nói như thế nào cũng làm hai tháng, cho nên bầu không khí bên đây cậu không thể không quen thuộc.
Động tĩnh bên này quá lớn, truyền thẳng đến lỗ tai Thiệu Chí Thần, hắn đột nhiên siết chặt điện thoại di động: “Tiếng gì thế?”
Cậu đưa chén đồ kia đến bên miệng Thiệu Chí Thần: “Đại Lang, uống thuốc~”Ngạn Hi uống một ngụm, nhắm mắt lại, quay mặt sang bên kia: “Độc dược gì thế?”Ngạn Hi quay lại nằm sấp trên quầy bar, tròng mắt đảo quanh, lập tức ném nồi: “Trước kia bạn trai cũ từng dẫn em đến một lần.”
“Ha ha, ông chủ Hứa nói tôi nghe xem!”
Mọi người xung quanh kinh hô, nhao nhao lui về phía sau, vây hai người thành vòng tròn.
Hứa Vân Xuyên đi đến bên cạnh Ngạn Hi đỡ cậu, thương lượng nói: “Tiểu Ngạn, chúng ta về nhà được không?”
Nhưng người vốn nằm ngủ im trên giường, lập tức mở bừng mắt ngay khi Thiệu Chí Thần đóng cửa. Lúc trước cậu đã nôn sạch đồ ăn trong dạ dày, lần này chỉ có nước chua, trong lúc nhất thời trước mắt lập lờ sao vàng, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nằm sấp dưới đất không đứng nổi.Hứa Vân Xuyên trêu chọc huýt sáo: “Bị dạy hư rồi.”
Bình sinh đây là lần đầu giám đốc Thương bị người khác túm cổ áo, có chút không phản ứng lại, bị Hứa Vân Xuyên kéo sang một bên còn chỉ vào Ngạn Hi hỏi mãi: “Cậu ta có ý gì? Ý cậu ta là sao, hả?”
“Ai bảo cậu uống ly rượu kia? Đây là tự mình chuốc khổ.” Người pha chế đẩy rượu mới pha qua, chất lỏng đỏ cam tươi sáng tạo thành một luồng khí mỏng bay trong ly thủy tinh, còn mang theo đốm sáng lập lòe, tựa như dải ngân hà.
Ngạn Hi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nước mắt, cậu vừa uống vừa rơi nước mắt, nhìn qua vô cùng đau khổ.
Rất trùng hợp, Ngạn Hi cậu từng làm thêm ở quán bar, làm nhân viên phục vụ. Phải nói là trong hai tháng ngắn ngủi, cậu lấy được tiền boa đến mỏi tay, nhưng có một lần vận may không tốt lắm, cậu bị Ngạn Cẩn bắt tại trận, sau đó bị ép đổi thành công việc mà mấy đứa con con nít cho là “đứng đắn”.
Thiệu Chí Thần không đuổi kịp mạch não cậu: “Cậu nói gì cơ?”“Tuyết lưu ly, nhưng cái này không phải cho cưng uống, độ cồn hơi cao.” Hứa Vân Xuyên vừa nói xong thì bên cạnh đã có người đi qua chào hỏi.
Ngạn Hi uống một ngụm, nhắm mắt lại, quay mặt sang bên kia: “Độc dược gì thế?”
Ngạn Hi bình tĩnh lắc đầu, nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Lại thêm hai bình, tiểu nhị, cho thêm năm cân thịt bò.”
Hứa Vân Xuyên nhìn Ngạn Hi nằm dưới đất, lại nhìn Chu Tiềm Sơn, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
Ngạn Hi nằm im ôm dạ dày, nhìn hắn chằm chằm.Động tĩnh bên này quá lớn, truyền thẳng đến lỗ tai Thiệu Chí Thần, hắn đột nhiên siết chặt điện thoại di động: “Tiếng gì thế?”“Ông chủ Hứa, hôm nay sao lại đến quán bar, nể mặt tôi uống một ly nào.” Kẻ đến có một khuôn mặt khiến người ta không thích lắm, vừa nhìn đã biết mới tới, ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu.
Một đống đồ vật không biết tên từ trong dạ dày trào lên, Ngạn Hi vội vàng bịt miệng, bước chân mềm oặt vọt vào nhà vệ sinh, nằm sấp trên bồn cầu nôn khan.
Mọi người xung quanh kinh hô, nhao nhao lui về phía sau, vây hai người thành vòng tròn.
Rốt cuộc trên mặt Ngạn Hi cũng có chút biểu tình, là hưng phấn.Ngạn Hi ngã bộp xuống gối, ôm bụng lăn lộn: “Đau chết mất đau chết mất, muốn chết muốn chết quách đi cho rồi!” Hứa Vân Xuyên hếch cằm cười nhẹ với gã, nụ cười phong trần tuyệt đại, không ai có thể bỏ qua: “Người mới tới hả? Anh có biết mặt mũi tôi đắt thế nào không?”
Rốt cuộc trên mặt Ngạn Hi cũng có chút biểu tình, là hưng phấn.
“Ha ha, ông chủ Hứa nói tôi nghe xem!”
Tay người đàn ông rất ấm, nhiệt độ xuyên qua đồ ngủ truyền đến làn da, khiến Ngạn Hi thoải mái cọ cọ gối đầu: “Dịch lên phía trên một chút, chính là nó.” “Ha ha, ông chủ Hứa nói tôi nghe xem!”Hứa Vân Xuyên: “…”“Bao hết việc làm ăn trong quán tôi, tôi sẽ uống với anh một ly.”
Ngạn Hi đi theo Hứa Vân Xuyên đến quầy bar, động tác thuần thục tìm chỗ ngồi xuống, tập trung đánh giá hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Hứa Vân Xuyên có chút bất ngờ đối với biểu hiện của cậu, anh ta búng tay một cái với nhân viên pha chế, gọi hai ly rượu: “Thế nào, trước kia từng tới chơi à? Chị không nghĩ cưng đến lần đầu đâu?”
Ngạn Hi uống một ngụm, nhắm mắt lại, quay mặt sang bên kia: “Độc dược gì thế?”
“Tuyết lưu ly, nhưng cái này không phải cho cưng uống, độ cồn hơi cao.” Hứa Vân Xuyên vừa nói xong thì bên cạnh đã có người đi qua chào hỏi. Hứa Vân Xuyên nháy mắt với Chu Tiềm Sơn, gã đi qua khiêng người ra ngoài, không ngờ ngạn Hi say rượu nhưng không hề quên một thân bản lĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân, hai giây tránh thoát khỏi trói buộc của Chu Tiềm Sơn.Đối phương khinh thường cười nhạo một tiếng: “Dễ thôi dễ thôi, đêm nay tất cả hóa đơn trong quán tôi trả!”
Chỉ nghe Ngạn Hi cười lạnh một tiếng: “Anh cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
Thiệu Chí Thần đang thay đồ ngủ cho người ta: “…”Hứa Vân Xuyên: “…Xin hỏi, xin hỏi đại hiệp tên gì?” “Này, dừng đã.” Hứa Vân Xuyên vươn tay ngăn gã, “Tôi nói là quán của tôi, không phải quán này, từ đầu đường đến cuối phố có tổng cộng ba mươi bảy phòng D, quán bar, KTV đều là quán tôi, đợi lát nữa tôi bảo người thống kê hóa đơn đưa đến nhà nhá?”
“Giám đốc Hứa.”
Trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy cọng gân xanh, giọng điệu có vài phần tức hộc máu nhưng không biết phải làm sao: “Đau chỗ nào?”
Tiến vào quán bar, ánh sáng bên ngoài bị ngăn cách.“Anh chơi tôi đứng không?!” Gã đàn ông thở hổn hển đập ly rượu xuống đất, tiến lên muốn chế trụ Hứa Vân Xuyên, kết quả chưa đi được một bước gáy đã trúng chiêu, lập tức mềm oặt ngã xuống đất, bốn phía kinh sợ nhao nhao né tránh.
“Đó là em chuẩn bị cho anh… Ngạn Hi!” Hứa Vân Xuyên nhìn ly rượu trống rỗng, hoảng sợ: “Cưng uống sạch rồi?!”
“Bao hết việc làm ăn trong quán tôi, tôi sẽ uống với anh một ly.”
Con hàng này còn tính diễn cả Thủy Hử. Hứa Vân Xuyên lười giảng đạo với ma men, vỗ mặt cậu: “Ngoan, chị đưa cưng về.” Thanh máu Ngạn Hi: Về 0!Không biết từ lúc nào mà chỗ gã đứng đã có thêm một bóng đen cao lớn, Chu Tiềm Sơn mặt không đổi sắc đá văng người dưới đất, tự mình đến bên cạnh Hứa Vân Xuyên, đem người che chở dưới cánh mình. “Sao hôm nay lại không trông coi cửa hàng nhỏ của anh thế?” Hứa Vân Xuyên câu cổ người đàn ông, trao đổi nụ hôn với gã.
“Ừm… Nói trước cậu đừng giận. Là như thế này, tôi dẫn Tiểu Ngạn qua…”
Dường như giám đốc Thương có chút ý tứ với Ngạn Hi, mỉm cười với cậu: “Vị này là?”
“Rất tỉnh, chị yên tâm.”Lệ khí lập tức biến mất trong con ngươi đen của người đàn ông, gã nhìn thoáng qua Ngạn Hi bên cạnh Hứa Vân Xuyên, hỏi: “Sao lại cho cậu ta uống rượu mạnh thế.”
Vẻ mặt giám đốc Thương như muốn nói, anh đang lải nhải cái gì tôi nghe không hiểu, dù sao chắc chắn là anh đang lừa tôi: “Thế mà cậu ta còn bảo mình là trai thẳng? Dở hơi à!”
Vẻ mặt giám đốc Thương như muốn nói, anh đang lải nhải cái gì tôi nghe không hiểu, dù sao chắc chắn là anh đang lừa tôi: “Thế mà cậu ta còn bảo mình là trai thẳng? Dở hơi à!” Chỉ nghe Ngạn Hi cười lạnh một tiếng: “Anh cũng muốn ngăn cản tôi sao?”“Đó là em chuẩn bị cho anh… Ngạn Hi!” Hứa Vân Xuyên nhìn ly rượu trống rỗng, hoảng sợ: “Cưng uống sạch rồi?!”
“Võ Nhị.”
Con hàng này còn tính diễn cả Thủy Hử. Hứa Vân Xuyên lười giảng đạo với ma men, vỗ mặt cậu: “Ngoan, chị đưa cưng về.”
“Ông chủ Hứa, hôm nay sao lại đến quán bar, nể mặt tôi uống một ly nào.” Kẻ đến có một khuôn mặt khiến người ta không thích lắm, vừa nhìn đã biết mới tới, ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu.Ngạn Hi ngẩng đầu, trên mặt hoàn toàn không có men say, thoạt nhìn giống như không uống. Vẻ mặt không có cảm xúc gì, vô cùng lạnh lẽo: “Uống rồi.”
Thiệu Chí Thần đắp chăn cho cậu, duỗi tay vào chăn sờ lên bụng cậu: “Chỗ này?”
Thiệu Chí Thần về nước sớm, vừa về đến nhà.
Âm nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh đèn xoay xung quanh khiến con người trong đó vứt bỏ mặt nạ, hưởng thụ sự xa hoa và phóng túng.
Hứa Vân Xuyên có chút bất ngờ đối với biểu hiện của cậu, anh ta búng tay một cái với nhân viên pha chế, gọi hai ly rượu: “Thế nào, trước kia từng tới chơi à? Chị không nghĩ cưng đến lần đầu đâu?” Thiệu Chí Thần đã ngồi vào trong xe, vừa lái xe ra khỏi gara: “Chỗ nào, tôi đến đón cậu ấy.”Được rồi, giọng điệu cũng rất lạnh.
“Cậu ói khắp người, đây là khách sạn bên cạnh quán bar.” Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi, cài nút áo cho cậu.
Hứa Vân Xuyên nâng mặt cậu lên quay sang trái: “Cục cưng, cưng còn tỉnh sao?”Hứa Vân Xuyên nâng mặt cậu lên quay sang trái: “Cục cưng, cưng còn tỉnh sao?”
Ngạn Hi bật dậy khỏi giường, mặc dù biểu cảm vẫn không thay đổi, song ánh mắt lại có một tia kinh hoảng: “Đây là đâu? Mi tha ta vào sào huyệt của mình đúng không?”
Chàng trai mở to đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn người. Cảnh tượng trước mặt gần như một phát trúng tim, Thiệu Chí Thần chăm chú nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay lau mũi, nhìn thấy vết máu trên tay, người đàn ông hơi chật vật rút tờ khăn giấy đầu giường. “Rất tỉnh, chị yên tâm.”
Hứa Vân Xuyên trêu chọc huýt sáo: “Bị dạy hư rồi.”
Ngoài cửa, Ngạn Hi đang bưng một chén chất lỏng màu cà phê đứng thẳng lưng, sau khi Thiệu Chí Thần mở cửa ra, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu.
“Anh chơi tôi đứng không?!” Gã đàn ông thở hổn hển đập ly rượu xuống đất, tiến lên muốn chế trụ Hứa Vân Xuyên, kết quả chưa đi được một bước gáy đã trúng chiêu, lập tức mềm oặt ngã xuống đất, bốn phía kinh sợ nhao nhao né tránh. Hứa Vân Xuyên: “…”
Được rồi, giọng điệu cũng rất lạnh.
Hết chương 50Nhưng chị đây không yên tâm lắm.
Dường như giám đốc Thương có chút ý tứ với Ngạn Hi, mỉm cười với cậu: “Vị này là?”
“Võ Nhị.”Ngạn Hi ngẩng đầu, trên mặt hoàn toàn không có men say, thoạt nhìn giống như không uống. Vẻ mặt không có cảm xúc gì, vô cùng lạnh lẽo: “Uống rồi.” “Giám đốc Hứa.”
Mọi người xung quanh kinh hô, nhao nhao lui về phía sau, vây hai người thành vòng tròn. Hứa Vân Xuyên có chút bất ngờ đối với biểu hiện của cậu, anh ta búng tay một cái với nhân viên pha chế, gọi hai ly rượu: “Thế nào, trước kia từng tới chơi à? Chị không nghĩ cưng đến lần đầu đâu?” “Giám đốc Thương, tối nay anh có hứng đến đây à?” Hứa Vân Xuyên nâng ly rượu lên với người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Ngạn Hi.
Chu Tiềm Sơn nhìn về phía Hứa Vân Xuyên, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì bây giờ, Hứa Vân Xuyên chỉ chỉ điện thoại, anh ta đang gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần.
Chàng trai mở to đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn người. Cảnh tượng trước mặt gần như một phát trúng tim, Thiệu Chí Thần chăm chú nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay lau mũi, nhìn thấy vết máu trên tay, người đàn ông hơi chật vật rút tờ khăn giấy đầu giường.
“Ha ha, ông chủ Hứa nói tôi nghe xem!”Vừa chua vừa cay, làm cậu chảy cả nước mắt.Dường như giám đốc Thương có chút ý tứ với Ngạn Hi, mỉm cười với cậu: “Vị này là?”
“Này, dừng đã.” Hứa Vân Xuyên vươn tay ngăn gã, “Tôi nói là quán của tôi, không phải quán này, từ đầu đường đến cuối phố có tổng cộng ba mươi bảy phòng D, quán bar, KTV đều là quán tôi, đợi lát nữa tôi bảo người thống kê hóa đơn đưa đến nhà nhá?”
“Hả…” Hứa Vân Xuyên hơi chột dạ, “Cậu ấy đang ở cùng tôi, không có chuyện gì, lập tức dẫn về ngay.”
Thiệu Chí Thần đắp chăn cho cậu, duỗi tay vào chăn sờ lên bụng cậu: “Chỗ này?” “Ngạn Hi.” Không đợi Hứa Vân Xuyên giải vây, Ngạn Hi tự báo danh tính, khiến Hứa Vân Xuyên cả kinh trợn trừng mắt.
“Giám đốc Thương…” Hứa Vân Xuyên đang muốn ngăn chặn cuộc đối thoại khó hiểu này, điện thoại đột nhiên vang lên, Hứa Vân Xuyên lấy ra nhìn, không phải Thiệu Chí Thần thì còn ai?
“Này, dừng đã.” Hứa Vân Xuyên vươn tay ngăn gã, “Tôi nói là quán của tôi, không phải quán này, từ đầu đường đến cuối phố có tổng cộng ba mươi bảy phòng D, quán bar, KTV đều là quán tôi, đợi lát nữa tôi bảo người thống kê hóa đơn đưa đến nhà nhá?” Giám đốc Thương tưởng đây là tín hiệu đối phương lấy lòng mình, trong lòng tức thì như bị lửa thiêu: “Tiểu Hi, muốn uống chút gì không, tôi mời cậu một ly, đêm nay…”
“Anh chơi tôi đứng không?!” Gã đàn ông thở hổn hển đập ly rượu xuống đất, tiến lên muốn chế trụ Hứa Vân Xuyên, kết quả chưa đi được một bước gáy đã trúng chiêu, lập tức mềm oặt ngã xuống đất, bốn phía kinh sợ nhao nhao né tránh.
Mọi người xung quanh kinh hô, nhao nhao lui về phía sau, vây hai người thành vòng tròn. Ngạn Hi nói: “Tôi là trai thẳng.”
“Này, dừng đã.” Hứa Vân Xuyên vươn tay ngăn gã, “Tôi nói là quán của tôi, không phải quán này, từ đầu đường đến cuối phố có tổng cộng ba mươi bảy phòng D, quán bar, KTV đều là quán tôi, đợi lát nữa tôi bảo người thống kê hóa đơn đưa đến nhà nhá?”
Ngạn Hi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nước mắt, cậu vừa uống vừa rơi nước mắt, nhìn qua vô cùng đau khổ.Giám đốc Thương không nghe rõ, còn đặt tay lên vai Ngạn Hi: “Cậu nói gì cơ?”
“Uống canh giải rượu.”
Tác giả có lời muốn nói:Chu Tiềm Sơn nhìn về phía Hứa Vân Xuyên, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì bây giờ, Hứa Vân Xuyên chỉ chỉ điện thoại, anh ta đang gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần.“Giám đốc Thương…” Hứa Vân Xuyên đang muốn ngăn chặn cuộc đối thoại khó hiểu này, điện thoại đột nhiên vang lên, Hứa Vân Xuyên lấy ra nhìn, không phải Thiệu Chí Thần thì còn ai?
Ngạn Hi quay lại nằm sấp trên quầy bar, tròng mắt đảo quanh, lập tức ném nồi: “Trước kia bạn trai cũ từng dẫn em đến một lần.”
Hứa Vân Xuyên không còn lời nào để nói, chỉ đành bê Thiệu Chí Thần ra: “…Vậy anh muốn thế nào? Muốn cùng Thiệu Chí Thần tâm sự sao?” Vừa chua vừa cay, làm cậu chảy cả nước mắt.“Alo, lão Thiệu? Có chuyện gì thế?”
Không biết từ lúc nào mà chỗ gã đứng đã có thêm một bóng đen cao lớn, Chu Tiềm Sơn mặt không đổi sắc đá văng người dưới đất, tự mình đến bên cạnh Hứa Vân Xuyên, đem người che chở dưới cánh mình. “Sao hôm nay lại không trông coi cửa hàng nhỏ của anh thế?” Hứa Vân Xuyên câu cổ người đàn ông, trao đổi nụ hôn với gã. Vẻ mặt giám đốc Thương như muốn nói, anh đang lải nhải cái gì tôi nghe không hiểu, dù sao chắc chắn là anh đang lừa tôi: “Thế mà cậu ta còn bảo mình là trai thẳng? Dở hơi à!” “Đó là em chuẩn bị cho anh… Ngạn Hi!” Hứa Vân Xuyên nhìn ly rượu trống rỗng, hoảng sợ: “Cưng uống sạch rồi?!”“Ngạn Hi không có ở nhà, trễ như vậy anh dẫn cậu ấy đi đâu?”
Bởi vì lúc trước Ngạn Hi trộm chạy tới Ninh Thành, Thiệu Chí Thần liền giao trọng trách trông coi Ngạn Hi cho Hứa Vân Xuyên, bảo anh ta dẫn Ngạn Hi đi chơi, đừng để cho cậu chạy loạn.
Ngạn Hi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nước mắt, cậu vừa uống vừa rơi nước mắt, nhìn qua vô cùng đau khổ.Thiệu Chí Thần về nước sớm, vừa về đến nhà.
Hứa Vân Xuyên đi đến bên cạnh Ngạn Hi đỡ cậu, thương lượng nói: “Tiểu Ngạn, chúng ta về nhà được không?”
Đầu Thiệu Chí Thần đầy dấu chấm hỏi: “Cậu…”Bởi vì lúc trước Ngạn Hi trộm chạy tới Ninh Thành, Thiệu Chí Thần liền giao trọng trách trông coi Ngạn Hi cho Hứa Vân Xuyên, bảo anh ta dẫn Ngạn Hi đi chơi, đừng để cho cậu chạy loạn.
Nói như thế nào cũng làm hai tháng, cho nên bầu không khí bên đây cậu không thể không quen thuộc.
Hứa Vân Xuyên: “…Xin hỏi, xin hỏi đại hiệp tên gì?” “Hả…” Hứa Vân Xuyên hơi chột dạ, “Cậu ấy đang ở cùng tôi, không có chuyện gì, lập tức dẫn về ngay.”
Hứa Vân Xuyên ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, tình huống này là gì đây?
Gã đành phải vẫy tay với Ngạn Hi: “Nào, qua đây làm mấy chiêu với anh Chu.”
“Không phải độc dược, uống sạch.” Thiệu Chí Thần bị cậu chọc cười, “Giải rượu.”Giám đốc Thương không nghe rõ, còn đặt tay lên vai Ngạn Hi: “Cậu nói gì cơ?”Thiệu Chí Thần đã ngồi vào trong xe, vừa lái xe ra khỏi gara: “Chỗ nào, tôi đến đón cậu ấy.”
Lúc trước cậu đã nôn sạch đồ ăn trong dạ dày, lần này chỉ có nước chua, trong lúc nhất thời trước mắt lập lờ sao vàng, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nằm sấp dưới đất không đứng nổi.
Bởi vì lúc trước Ngạn Hi trộm chạy tới Ninh Thành, Thiệu Chí Thần liền giao trọng trách trông coi Ngạn Hi cho Hứa Vân Xuyên, bảo anh ta dẫn Ngạn Hi đi chơi, đừng để cho cậu chạy loạn. “Giám đốc Thương, tối nay anh có hứng đến đây à?” Hứa Vân Xuyên nâng ly rượu lên với người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Ngạn Hi.“Ừm… Nói trước cậu đừng giận. Là như thế này, tôi dẫn Tiểu Ngạn qua…”
“Rất tỉnh, chị yên tâm.”
“Giám đốc Hứa.”
“Anh chơi tôi đứng không?!” Gã đàn ông thở hổn hển đập ly rượu xuống đất, tiến lên muốn chế trụ Hứa Vân Xuyên, kết quả chưa đi được một bước gáy đã trúng chiêu, lập tức mềm oặt ngã xuống đất, bốn phía kinh sợ nhao nhao né tránh. Không đợi anh ta nói xong, Ngạn Hi bên kia đột nhiên đứng phắt dậy, giựt lấy ly rượu trong tay giám đốc Thương ném xuống đất, ngay khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cậu túm cổ áo giám đốc Thương: “Tôi là trai thẳng, anh không nhìn ra sao?!”
Dường như giám đốc Thương có chút ý tứ với Ngạn Hi, mỉm cười với cậu: “Vị này là?”Động tĩnh bên này quá lớn, truyền thẳng đến lỗ tai Thiệu Chí Thần, hắn đột nhiên siết chặt điện thoại di động: “Tiếng gì thế?”
Ngạn Hi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nước mắt, cậu vừa uống vừa rơi nước mắt, nhìn qua vô cùng đau khổ.
“Này, đừng động thủ đừng động thủ!” Hứa Vân Xuyên cũng không quan tâm Thiệu Chí Thần, vội vàng đứng lên khuyên can: “Ngạn Hi, buông tay ra! Giám đốc Thương đừng để ý, thằng nhóc này uống quá chén rồi.”Lệ khí lập tức biến mất trong con ngươi đen của người đàn ông, gã nhìn thoáng qua Ngạn Hi bên cạnh Hứa Vân Xuyên, hỏi: “Sao lại cho cậu ta uống rượu mạnh thế.”“Này, đừng động thủ đừng động thủ!” Hứa Vân Xuyên cũng không quan tâm Thiệu Chí Thần, vội vàng đứng lên khuyên can: “Ngạn Hi, buông tay ra! Giám đốc Thương đừng để ý, thằng nhóc này uống quá chén rồi.”
Lúc Ngạn Hi chuếnh choáng tỉnh lại, trước mắt có bóng người, cậu mơ màng không nhìn thấy rõ người trước mặt: “Mi… mi là bọ mắt xanh da trắng, xem ta thu thập mi nè!”
Thiệu Chí Thần: Này còn diễn à? [mỉm cười]
Đối phương khinh thường cười nhạo một tiếng: “Dễ thôi dễ thôi, đêm nay tất cả hóa đơn trong quán tôi trả!” Bình sinh đây là lần đầu giám đốc Thương bị người khác túm cổ áo, có chút không phản ứng lại, bị Hứa Vân Xuyên kéo sang một bên còn chỉ vào Ngạn Hi hỏi mãi: “Cậu ta có ý gì? Ý cậu ta là sao, hả?”
Rất trùng hợp, Ngạn Hi cậu từng làm thêm ở quán bar, làm nhân viên phục vụ. Phải nói là trong hai tháng ngắn ngủi, cậu lấy được tiền boa đến mỏi tay, nhưng có một lần vận may không tốt lắm, cậu bị Ngạn Cẩn bắt tại trận, sau đó bị ép đổi thành công việc mà mấy đứa con con nít cho là “đứng đắn”.
“Ai bảo cậu uống ly rượu kia? Đây là tự mình chuốc khổ.” Giám đốc Thương và Hứa Vân Xuyên khá quen thuộc, hai nhà có hợp tác, Hứa Vân Xuyên không vứt mặt mũi hắn: “Được rồi, đêm nay tôi trả tiền. Cậu ấy là vợ Thiệu Chí Thần, anh đừng níu kéo không buông, đứa nhỏ uống say không phải cố ý.”Giám đốc Thương và Hứa Vân Xuyên khá quen thuộc, hai nhà có hợp tác, Hứa Vân Xuyên không vứt mặt mũi hắn: “Được rồi, đêm nay tôi trả tiền. Cậu ấy là vợ Thiệu Chí Thần, anh đừng níu kéo không buông, đứa nhỏ uống say không phải cố ý.”
Ngoài cửa, Ngạn Hi đang bưng một chén chất lỏng màu cà phê đứng thẳng lưng, sau khi Thiệu Chí Thần mở cửa ra, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu.
Lệ khí lập tức biến mất trong con ngươi đen của người đàn ông, gã nhìn thoáng qua Ngạn Hi bên cạnh Hứa Vân Xuyên, hỏi: “Sao lại cho cậu ta uống rượu mạnh thế.”
Ngạn Hi đột nhiên nhìn về phía hắn: “Dạ dày khó chịu muốn chết.”Thiệu Chí Thần đang thay đồ ngủ cho người ta: “…”Vẻ mặt giám đốc Thương như muốn nói, anh đang lải nhải cái gì tôi nghe không hiểu, dù sao chắc chắn là anh đang lừa tôi: “Thế mà cậu ta còn bảo mình là trai thẳng? Dở hơi à!”
Gã đành phải vẫy tay với Ngạn Hi: “Nào, qua đây làm mấy chiêu với anh Chu.”
Hứa Vân Xuyên không còn lời nào để nói, chỉ đành bê Thiệu Chí Thần ra: “…Vậy anh muốn thế nào? Muốn cùng Thiệu Chí Thần tâm sự sao?”
Khóe miệng Ngạn Hi nhếch lên thành một nụ cười, cậu cong mắt cười với Thiệu Chí Thần, toàn thân dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang trở nên vô cùng tươi mới.
Tiến vào quán bar, ánh sáng bên ngoài bị ngăn cách.
Ngạn Hi không kiên nhẫn đẩy tay anh ta ra: “Tránh ra, đợi tôi uống rượu liền lên núi đánh hổ.”Giám đốc Thương không nói năng gì, mắng chửi vài câu xoay người rời đi.
Bởi vì lúc trước Ngạn Hi trộm chạy tới Ninh Thành, Thiệu Chí Thần liền giao trọng trách trông coi Ngạn Hi cho Hứa Vân Xuyên, bảo anh ta dẫn Ngạn Hi đi chơi, đừng để cho cậu chạy loạn.
“Này, dừng đã.” Hứa Vân Xuyên vươn tay ngăn gã, “Tôi nói là quán của tôi, không phải quán này, từ đầu đường đến cuối phố có tổng cộng ba mươi bảy phòng D, quán bar, KTV đều là quán tôi, đợi lát nữa tôi bảo người thống kê hóa đơn đưa đến nhà nhá?” Hứa Vân Xuyên đi đến bên cạnh Ngạn Hi đỡ cậu, thương lượng nói: “Tiểu Ngạn, chúng ta về nhà được không?”
“Giám đốc Thương, tối nay anh có hứng đến đây à?” Hứa Vân Xuyên nâng ly rượu lên với người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Ngạn Hi.Không đợi anh ta nói xong, Ngạn Hi bên kia đột nhiên đứng phắt dậy, giựt lấy ly rượu trong tay giám đốc Thương ném xuống đất, ngay khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cậu túm cổ áo giám đốc Thương: “Tôi là trai thẳng, anh không nhìn ra sao?!” Ngạn Hi bình tĩnh lắc đầu, nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Lại thêm hai bình, tiểu nhị, cho thêm năm cân thịt bò.”
Ngạn Hi không kiên nhẫn đẩy tay anh ta ra: “Tránh ra, đợi tôi uống rượu liền lên núi đánh hổ.”
Được rồi, giọng điệu cũng rất lạnh.Ngoài cửa, Ngạn Hi đang bưng một chén chất lỏng màu cà phê đứng thẳng lưng, sau khi Thiệu Chí Thần mở cửa ra, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu.Hứa Vân Xuyên: “…Xin hỏi, xin hỏi đại hiệp tên gì?”
Bình sinh đây là lần đầu giám đốc Thương bị người khác túm cổ áo, có chút không phản ứng lại, bị Hứa Vân Xuyên kéo sang một bên còn chỉ vào Ngạn Hi hỏi mãi: “Cậu ta có ý gì? Ý cậu ta là sao, hả?”
Hứa Vân Xuyên nhìn Ngạn Hi nằm dưới đất, lại nhìn Chu Tiềm Sơn, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.“Võ Nhị.”
Hứa Vân Xuyên nháy mắt với Chu Tiềm Sơn, gã đi qua khiêng người ra ngoài, không ngờ ngạn Hi say rượu nhưng không hề quên một thân bản lĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân, hai giây tránh thoát khỏi trói buộc của Chu Tiềm Sơn.
Ngạn Hi ngẩng đầu, trên mặt hoàn toàn không có men say, thoạt nhìn giống như không uống. Vẻ mặt không có cảm xúc gì, vô cùng lạnh lẽo: “Uống rồi.”
Hứa Vân Xuyên nháy mắt với Chu Tiềm Sơn, gã đi qua khiêng người ra ngoài, không ngờ ngạn Hi say rượu nhưng không hề quên một thân bản lĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân, hai giây tránh thoát khỏi trói buộc của Chu Tiềm Sơn.Con hàng này còn tính diễn cả Thủy Hử. Hứa Vân Xuyên lười giảng đạo với ma men, vỗ mặt cậu: “Ngoan, chị đưa cưng về.”
Ngạn Hi không kiên nhẫn đẩy tay anh ta ra: “Tránh ra, đợi tôi uống rượu liền lên núi đánh hổ.”
Hứa Vân Xuyên nháy mắt với Chu Tiềm Sơn, gã đi qua khiêng người ra ngoài, không ngờ ngạn Hi say rượu nhưng không hề quên một thân bản lĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân, hai giây tránh thoát khỏi trói buộc của Chu Tiềm Sơn.
Đối phương khinh thường cười nhạo một tiếng: “Dễ thôi dễ thôi, đêm nay tất cả hóa đơn trong quán tôi trả!”
Mọi người xung quanh kinh hô, nhao nhao lui về phía sau, vây hai người thành vòng tròn.
Hết chương 50
Thiệu Chí Thần đã ngồi vào trong xe, vừa lái xe ra khỏi gara: “Chỗ nào, tôi đến đón cậu ấy.”
Thiệu Chí Thần xoa bụng cho cậu trong chốc lát, cuối cùng Ngạn Hi nằm yên, hắn từ từ rút tay ra, mở cửa phòng đi đến phòng bên cạnh. “Cậu ói khắp người, đây là khách sạn bên cạnh quán bar.” Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi, cài nút áo cho cậu. Hứa Vân Xuyên ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, tình huống này là gì đây?
Nhưng chị đây không yên tâm lắm.
Chàng trai mở to đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn người. Cảnh tượng trước mặt gần như một phát trúng tim, Thiệu Chí Thần chăm chú nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay lau mũi, nhìn thấy vết máu trên tay, người đàn ông hơi chật vật rút tờ khăn giấy đầu giường.
Giám đốc Thương tưởng đây là tín hiệu đối phương lấy lòng mình, trong lòng tức thì như bị lửa thiêu: “Tiểu Hi, muốn uống chút gì không, tôi mời cậu một ly, đêm nay…” Chỉ nghe Ngạn Hi cười lạnh một tiếng: “Anh cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
Hứa Vân Xuyên trêu chọc huýt sáo: “Bị dạy hư rồi.”
Lúc Ngạn Hi chuếnh choáng tỉnh lại, trước mắt có bóng người, cậu mơ màng không nhìn thấy rõ người trước mặt: “Mi… mi là bọ mắt xanh da trắng, xem ta thu thập mi nè!” Hứa Vân Xuyên nhìn Ngạn Hi nằm dưới đất, lại nhìn Chu Tiềm Sơn, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.Chu Tiềm Sơn nhìn về phía Hứa Vân Xuyên, dùng ánh mắt hỏi nên làm gì bây giờ, Hứa Vân Xuyên chỉ chỉ điện thoại, anh ta đang gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần.
Ngạn Hi ngẩng đầu, trên mặt hoàn toàn không có men say, thoạt nhìn giống như không uống. Vẻ mặt không có cảm xúc gì, vô cùng lạnh lẽo: “Uống rồi.”
“Ông chủ Hứa, hôm nay sao lại đến quán bar, nể mặt tôi uống một ly nào.” Kẻ đến có một khuôn mặt khiến người ta không thích lắm, vừa nhìn đã biết mới tới, ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu.“Bao hết việc làm ăn trong quán tôi, tôi sẽ uống với anh một ly.” Gã đành phải vẫy tay với Ngạn Hi: “Nào, qua đây làm mấy chiêu với anh Chu.”
Thiệu Chí Thần lấy làm quái lạ: “Khó uống vậy sao?”
Cậu đưa chén đồ kia đến bên miệng Thiệu Chí Thần: “Đại Lang, uống thuốc~”
Rốt cuộc trên mặt Ngạn Hi cũng có chút biểu tình, là hưng phấn.
Nói như thế nào cũng làm hai tháng, cho nên bầu không khí bên đây cậu không thể không quen thuộc.
Thiệu Chí Thần: Này còn diễn à? [mỉm cười]
Người pha chế đẩy rượu mới pha qua, chất lỏng đỏ cam tươi sáng tạo thành một luồng khí mỏng bay trong ly thủy tinh, còn mang theo đốm sáng lập lòe, tựa như dải ngân hà. Cậu xoa khớp tay, hô to xông lên, kết quả bị Chu Tiềm Sơn cho một chưởng lăn quay dưới đất.
“Alo, lão Thiệu? Có chuyện gì thế?”Hứa Vân Xuyên nhìn Ngạn Hi nằm dưới đất, lại nhìn Chu Tiềm Sơn, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
“Võ Nhị.”
Thiệu Chí Thần tắm sơ qua chốc lát, tắt đèn lên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê bỗng bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức. Hắn nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc 12 giờ nửa đêm. Cậu xoa khớp tay, hô to xông lên, kết quả bị Chu Tiềm Sơn cho một chưởng lăn quay dưới đất. Lúc Ngạn Hi chuếnh choáng tỉnh lại, trước mắt có bóng người, cậu mơ màng không nhìn thấy rõ người trước mặt: “Mi… mi là bọ mắt xanh da trắng, xem ta thu thập mi nè!”
Vẻ mặt giám đốc Thương như muốn nói, anh đang lải nhải cái gì tôi nghe không hiểu, dù sao chắc chắn là anh đang lừa tôi: “Thế mà cậu ta còn bảo mình là trai thẳng? Dở hơi à!”
Hứa Vân Xuyên: “…Xin hỏi, xin hỏi đại hiệp tên gì?”
Chu Tiềm Sơn phát động kỹ năng: Tiện tay ra một chưởng.Thiệu Chí Thần đang thay đồ ngủ cho người ta: “…”
Thiệu Chí Thần đang thay đồ ngủ cho người ta: “…”
Ngạn Hi nằm im ôm dạ dày, nhìn hắn chằm chằm.
Ngạn Hi bật dậy khỏi giường, mặc dù biểu cảm vẫn không thay đổi, song ánh mắt lại có một tia kinh hoảng: “Đây là đâu? Mi tha ta vào sào huyệt của mình đúng không?”
Hứa Vân Xuyên nâng mặt cậu lên quay sang trái: “Cục cưng, cưng còn tỉnh sao?”
Thiệu Chí Thần tắm sơ qua chốc lát, tắt đèn lên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê bỗng bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức. Hắn nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc 12 giờ nửa đêm.
Hứa Vân Xuyên hếch cằm cười nhẹ với gã, nụ cười phong trần tuyệt đại, không ai có thể bỏ qua: “Người mới tới hả? Anh có biết mặt mũi tôi đắt thế nào không?”“Cậu ói khắp người, đây là khách sạn bên cạnh quán bar.” Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi, cài nút áo cho cậu.
Đầu Thiệu Chí Thần đầy dấu chấm hỏi: “Cậu…”
Giám đốc Thương không nghe rõ, còn đặt tay lên vai Ngạn Hi: “Cậu nói gì cơ?”“Mi buông ta ra!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái: “Con bọ thối tha, xem ta đánh mi… răng rơi đầy đất, ọe!”
Được rồi, giọng điệu cũng rất lạnh.
Chàng trai mở to đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn người. Cảnh tượng trước mặt gần như một phát trúng tim, Thiệu Chí Thần chăm chú nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay lau mũi, nhìn thấy vết máu trên tay, người đàn ông hơi chật vật rút tờ khăn giấy đầu giường. Khóe miệng Ngạn Hi nhếch lên thành một nụ cười, cậu cong mắt cười với Thiệu Chí Thần, toàn thân dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang trở nên vô cùng tươi mới.Một đống đồ vật không biết tên từ trong dạ dày trào lên, Ngạn Hi vội vàng bịt miệng, bước chân mềm oặt vọt vào nhà vệ sinh, nằm sấp trên bồn cầu nôn khan.
“Giám đốc Thương, tối nay anh có hứng đến đây à?” Hứa Vân Xuyên nâng ly rượu lên với người đàn ông đột nhiên xuất hiện phía sau Ngạn Hi.
Lúc trước cậu đã nôn sạch đồ ăn trong dạ dày, lần này chỉ có nước chua, trong lúc nhất thời trước mắt lập lờ sao vàng, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, nằm sấp dưới đất không đứng nổi.
Thiệu Chí Thần cau mày ôm người lên đặt lên giường, cầm khăn mặt lau mặt cho cậu.
Thanh máu Ngạn Hi: Về 0!
“Giám đốc Hứa.”“Uống canh giải rượu.”
Thiệu Chí Thần cau mày ôm người lên đặt lên giường, cầm khăn mặt lau mặt cho cậu.Ngạn Hi uống một ngụm, nhắm mắt lại, quay mặt sang bên kia: “Độc dược gì thế?”
Nhưng người vốn nằm ngủ im trên giường, lập tức mở bừng mắt ngay khi Thiệu Chí Thần đóng cửa.
Vừa chua vừa cay, làm cậu chảy cả nước mắt.
Giám đốc Thương không nghe rõ, còn đặt tay lên vai Ngạn Hi: “Cậu nói gì cơ?”
“Không phải độc dược, uống sạch.” Thiệu Chí Thần bị cậu chọc cười, “Giải rượu.”
Vừa chua vừa cay, làm cậu chảy cả nước mắt.
“Không phải độc dược, uống sạch.” Thiệu Chí Thần bị cậu chọc cười, “Giải rượu.”
“Ngạn Hi.” Không đợi Hứa Vân Xuyên giải vây, Ngạn Hi tự báo danh tính, khiến Hứa Vân Xuyên cả kinh trợn trừng mắt. Ngạn Hi mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nước mắt, cậu vừa uống vừa rơi nước mắt, nhìn qua vô cùng đau khổ.
Thiệu Chí Thần không đuổi kịp mạch não cậu: “Cậu nói gì cơ?”
Không đợi anh ta nói xong, Ngạn Hi bên kia đột nhiên đứng phắt dậy, giựt lấy ly rượu trong tay giám đốc Thương ném xuống đất, ngay khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cậu túm cổ áo giám đốc Thương: “Tôi là trai thẳng, anh không nhìn ra sao?!”
Nhưng chị đây không yên tâm lắm.Thiệu Chí Thần lấy làm quái lạ: “Khó uống vậy sao?”
“Ông chủ Hứa, hôm nay sao lại đến quán bar, nể mặt tôi uống một ly nào.” Kẻ đến có một khuôn mặt khiến người ta không thích lắm, vừa nhìn đã biết mới tới, ngay cả quy củ cơ bản cũng không hiểu.
Ngạn Hi uống xong đánh cái ợ: “Tôi sắp chết rồi.”
“Uống canh giải rượu.”Thiệu Chí Thần không đuổi kịp mạch não cậu: “Cậu nói gì cơ?”
Ngạn Hi đột nhiên nhìn về phía hắn: “Dạ dày khó chịu muốn chết.”
Hứa Vân Xuyên nhìn Ngạn Hi nằm dưới đất, lại nhìn Chu Tiềm Sơn, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
Chàng trai mở to đôi mắt ướt át, đáng thương nhìn người. Cảnh tượng trước mặt gần như một phát trúng tim, Thiệu Chí Thần chăm chú nhìn cậu vài giây, đột nhiên vươn tay lau mũi, nhìn thấy vết máu trên tay, người đàn ông hơi chật vật rút tờ khăn giấy đầu giường.
Ngạn Hi vs Chu Tiềm Sơn
“Ai bảo cậu uống ly rượu kia? Đây là tự mình chuốc khổ.”
Lệ khí lập tức biến mất trong con ngươi đen của người đàn ông, gã nhìn thoáng qua Ngạn Hi bên cạnh Hứa Vân Xuyên, hỏi: “Sao lại cho cậu ta uống rượu mạnh thế.”
Trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy cọng gân xanh, giọng điệu có vài phần tức hộc máu nhưng không biết phải làm sao: “Đau chỗ nào?” Ngạn Hi ngã bộp xuống gối, ôm bụng lăn lộn: “Đau chết mất đau chết mất, muốn chết muốn chết quách đi cho rồi!”
“Mi buông ta ra!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái: “Con bọ thối tha, xem ta đánh mi… răng rơi đầy đất, ọe!”
Ngạn Hi bình tĩnh lắc đầu, nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Lại thêm hai bình, tiểu nhị, cho thêm năm cân thịt bò.”Không đợi anh ta nói xong, Ngạn Hi bên kia đột nhiên đứng phắt dậy, giựt lấy ly rượu trong tay giám đốc Thương ném xuống đất, ngay khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cậu túm cổ áo giám đốc Thương: “Tôi là trai thẳng, anh không nhìn ra sao?!” Trán Thiệu Chí Thần nổi lên mấy cọng gân xanh, giọng điệu có vài phần tức hộc máu nhưng không biết phải làm sao: “Đau chỗ nào?”
Lúc Ngạn Hi chuếnh choáng tỉnh lại, trước mắt có bóng người, cậu mơ màng không nhìn thấy rõ người trước mặt: “Mi… mi là bọ mắt xanh da trắng, xem ta thu thập mi nè!” Ngạn Hi nằm im ôm dạ dày, nhìn hắn chằm chằm.
Người đàn ông đứng dậy đi ra cửa, nhòm từ mắt mèo, sau khi thấy rõ người ở bên ngoài, nhất thời đau đầu che mặt, không biết nên bày ra biểu cảm gì.“Ngạn Hi không có ở nhà, trễ như vậy anh dẫn cậu ấy đi đâu?”Thiệu Chí Thần đắp chăn cho cậu, duỗi tay vào chăn sờ lên bụng cậu: “Chỗ này?”
“Tuyết lưu ly, nhưng cái này không phải cho cưng uống, độ cồn hơi cao.” Hứa Vân Xuyên vừa nói xong thì bên cạnh đã có người đi qua chào hỏi.
“Tuyết lưu ly, nhưng cái này không phải cho cưng uống, độ cồn hơi cao.” Hứa Vân Xuyên vừa nói xong thì bên cạnh đã có người đi qua chào hỏi.
“Mi buông ta ra!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái: “Con bọ thối tha, xem ta đánh mi… răng rơi đầy đất, ọe!” Tay người đàn ông rất ấm, nhiệt độ xuyên qua đồ ngủ truyền đến làn da, khiến Ngạn Hi thoải mái cọ cọ gối đầu: “Dịch lên phía trên một chút, chính là nó.”
Thiệu Chí Thần xoa bụng cho cậu trong chốc lát, cuối cùng Ngạn Hi nằm yên, hắn từ từ rút tay ra, mở cửa phòng đi đến phòng bên cạnh.
Không biết từ lúc nào mà chỗ gã đứng đã có thêm một bóng đen cao lớn, Chu Tiềm Sơn mặt không đổi sắc đá văng người dưới đất, tự mình đến bên cạnh Hứa Vân Xuyên, đem người che chở dưới cánh mình. “Sao hôm nay lại không trông coi cửa hàng nhỏ của anh thế?” Hứa Vân Xuyên câu cổ người đàn ông, trao đổi nụ hôn với gã.
Bình sinh đây là lần đầu giám đốc Thương bị người khác túm cổ áo, có chút không phản ứng lại, bị Hứa Vân Xuyên kéo sang một bên còn chỉ vào Ngạn Hi hỏi mãi: “Cậu ta có ý gì? Ý cậu ta là sao, hả?” Nhưng người vốn nằm ngủ im trên giường, lập tức mở bừng mắt ngay khi Thiệu Chí Thần đóng cửa.
Ngạn Hi đi theo Hứa Vân Xuyên đến quầy bar, động tác thuần thục tìm chỗ ngồi xuống, tập trung đánh giá hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Thiệu Chí Thần tắm sơ qua chốc lát, tắt đèn lên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê bỗng bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức. Hắn nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc 12 giờ nửa đêm.
Hứa Vân Xuyên hếch cằm cười nhẹ với gã, nụ cười phong trần tuyệt đại, không ai có thể bỏ qua: “Người mới tới hả? Anh có biết mặt mũi tôi đắt thế nào không?”
Không biết từ lúc nào mà chỗ gã đứng đã có thêm một bóng đen cao lớn, Chu Tiềm Sơn mặt không đổi sắc đá văng người dưới đất, tự mình đến bên cạnh Hứa Vân Xuyên, đem người che chở dưới cánh mình. “Sao hôm nay lại không trông coi cửa hàng nhỏ của anh thế?” Hứa Vân Xuyên câu cổ người đàn ông, trao đổi nụ hôn với gã. Người đàn ông đứng dậy đi ra cửa, nhòm từ mắt mèo, sau khi thấy rõ người ở bên ngoài, nhất thời đau đầu che mặt, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
“Ngạn Hi không có ở nhà, trễ như vậy anh dẫn cậu ấy đi đâu?”
Ngạn Hi nằm im ôm dạ dày, nhìn hắn chằm chằm.Ngoài cửa, Ngạn Hi đang bưng một chén chất lỏng màu cà phê đứng thẳng lưng, sau khi Thiệu Chí Thần mở cửa ra, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu.
Thiệu Chí Thần cau mày ôm người lên đặt lên giường, cầm khăn mặt lau mặt cho cậu.
Bởi vì lúc trước Ngạn Hi trộm chạy tới Ninh Thành, Thiệu Chí Thần liền giao trọng trách trông coi Ngạn Hi cho Hứa Vân Xuyên, bảo anh ta dẫn Ngạn Hi đi chơi, đừng để cho cậu chạy loạn. Đầu Thiệu Chí Thần đầy dấu chấm hỏi: “Cậu…”
Khóe miệng Ngạn Hi nhếch lên thành một nụ cười, cậu cong mắt cười với Thiệu Chí Thần, toàn thân dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang trở nên vô cùng tươi mới.
Thiệu Chí Thần không đuổi kịp mạch não cậu: “Cậu nói gì cơ?”
Đầu Thiệu Chí Thần đầy dấu chấm hỏi: “Cậu…”Cậu đưa chén đồ kia đến bên miệng Thiệu Chí Thần: “Đại Lang, uống thuốc~”