“Thím Lưu, Tiểu San bị cảm còn chưa khỏi sao?”Ngạn Hi suýt chút nuốt ngụm nước súc miệng vào bụng, thầm nghĩ thằng nhỏ còn rất đáng yêu, ngây thơ không sao chịu được. Từ khi trong nhà có thêm ba con mèo, công việc làm “gia sư” Long Ngạo Thiên của Nhã Thư cũng chính thức bắt đầu. Nhưng mà thầy giáo nhỏ hay nói lắp bắp, cho dù tức giận cũng mắng không được mấy câu, rất dễ tủi thân ấm ức.
Không cho người khác uống có phải quá tàn nhẫn không?
“Ah! Đánh người rồi! Giết người rồi, người đâu, con trai tôi.” Bà cụ khóc lóc một hồi, chạy đến trước mặt Ngạn Hi muốn túm tay cậu, bị Ngạn Hi né tránh. “Được rồi được rồi, con đưa điện thoại cho chú Vương được không?” Nghe giọng điệu này của nó, phỏng chừng nói cũng không rõ ràng đầy đủ. Lúc Ngạn Hi về đến nhà, thím Lưu đang chuẩn bị bữa tối, cậu cởi áo khoác treo lên móc quần áo cạnh cửa ra vào, thay giày xong đi vào bếp hỗ trợ.
“Xùy, nhà tôi không thiếu mấy đồng tiền kiện.” Ngạn Hi cười khẽ, giảng đạo lý với mấy người kia cũng vô dụng, trực tiếp đưa ra hình phạt mới là tốt nhất: “Đúng rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?”
Cậu xoa đầu nhỏ của Nhã Thư an ủi: “Chúng ta phải trừng phạt bạn nhỏ Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh thích uống nước trái cây nhất, tối nay phạt bạn ấy không uống nước trái cây nữa được không?”
Vừa rồi nó đang cầm gói khoai tây chiên dỗ bạn, kết quả còn chưa thành công thì Ngạn Hi đã tiến vào. Thật sự là rất tủi thân, nghe như sắp khóc đến nơi. “Thím Lưu, Tiểu San bị cảm còn chưa khỏi sao?”
“Mày dám đánh con trai tao ở đồn cảnh sát, lát nữa cảnh sát vào mày sẽ tiêu đời!”
Thiệu Sanh Tinh duỗi ngón tay: “Vậy con có thể ăn mấy viên kẹo sữa đó không?”Thiệu Sanh Tinh đứng gần đó bĩu môi, tay còn cầm gói khoai tây chiên. Từ khi trong nhà có thêm ba con mèo, công việc làm “gia sư” Long Ngạo Thiên của Nhã Thư cũng chính thức bắt đầu. Nhưng mà thầy giáo nhỏ hay nói lắp bắp, cho dù tức giận cũng mắng không được mấy câu, rất dễ tủi thân ấm ức. Thím Lưu lắc đầu: “Hai ngày trước về nhà bị trúng gió. Cậu nói xem mấy cô gái thời này, không mặc thêm ít áo len quần bông dày mà chỉ mặc mấy cái… toàn mặc quần tất? Ai ui thím thấy chẳng giữ ấm được tẹo nào! Xem đi, bây giờ đổ bệnh rồi, sức khỏe còn không bằng bà già như thím.”
Cậu xoa đầu nhỏ của Nhã Thư an ủi: “Chúng ta phải trừng phạt bạn nhỏ Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh thích uống nước trái cây nhất, tối nay phạt bạn ấy không uống nước trái cây nữa được không?”
“Oa hu hu hu hu hu hu… Hic…” Một trận tiếng khóc kinh thiên động địa truyền tới từ đầu dây bên kia.
Ngạn Hi cau mày cầm điện thoại ra xa, qua nửa phút sau mới để gần tai: “Thiệu Sanh Tinh, chú ý một chút hình tượng được không?”
“Đứa nhỏ kia là bạn cùng bàn của thằng bé, qua nhà dạy bù cho Tiểu Tinh, đoán chừng sau này mỗi ngày thằng bé đều đến, làm phiền thím trông nom một chút.” Còn mỗi ngày đỡ? Đến cả ăn vạ còn phải nghỉ ngơi một hai ngày kìa. Ngạn Hi không phát biểu ý kiến, chỉ mang tính tượng trưng dặn dò vài câu, lại hỏi: “Tiểu Tinh đã về nhà chưa thím?”
“Mày dám đánh con trai tao ở đồn cảnh sát, lát nữa cảnh sát vào mày sẽ tiêu đời!”
“Con…”
Cậu xoa đầu nhỏ của Nhã Thư an ủi: “Chúng ta phải trừng phạt bạn nhỏ Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh thích uống nước trái cây nhất, tối nay phạt bạn ấy không uống nước trái cây nữa được không?” Ngạn Hi vẫy tay với nó: “Đừng nói gì, con qua đây trước.”Hết chương 48“Ở trên tầng làm bài tập, ngoan lắm, hôm nay còn dẫn theo một đứa nhỏ về.”
“Uầy, cậu và giám đốc Thiệu đã thành đôi, sao còn phân biệt anh tôi hả!” Phó cục trưởng Trương cảm thấy cậu đang khiêm tốn.
Nhã Thư nhìn vẻ mặt xám xịt của Thiệu Sanh Tinh, mềm lòng đáp: “Vậy, vậy coi như, em đồng ý, tha thứ, cho bạn!”
Bởi vì xe trong nhà rất đắt, mấy hôm nay lão Vương thấy ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh đứng chờ đón con, cho nên không lái xe vào, đỗ xe ở bên kia đường. Chú đứng ở cổng trường chờ Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư, mỗi tay dắt một đứa chờ đèn đi bộ chuyển xanh băng qua đường. Kết quả trùng hợp là, khi đèn chuyển xanh, dòng người bắt đầu đi về phía trước, một bà cụ đừng gần đó bị ba người xô ngã, Thiệu Sanh Tinh thấy vậy đi qua đỡ. “Đứa nhỏ kia là bạn cùng bàn của thằng bé, qua nhà dạy bù cho Tiểu Tinh, đoán chừng sau này mỗi ngày thằng bé đều đến, làm phiền thím trông nom một chút.”
Cũng may cơ thể bà lão khỏe mạnh không có việc gì, còn cho Thiệu Sanh Tinh mấy viên kẹo sữa, vốn là chuẩn bị cho cháu trai bà.
“Còn chưa đi, đang ngồi bên kia hưởng điều hòa.”
Cậu hiểu quá rõ, bà già này cùng con trai là một nhóm, hai người cấu kết làm việc xấu, một người khóc mắng, một người ép người khác móc tiền mới bỏ qua, không phải loại tốt lành gì.
Tha thứ cho bạn, coi mặt thằng nhỏ đã xanh thành cái dạng gì rồi kìa.“Uầy, nhỏ như thế đã học thêm sao? Khéo khi hai đứa tụm lại chơi với nhau cũng không chừng.” Thím Lưu nở nụ cười: “Được rồi, cậu giúp thím rửa sạch chỗ đồ ăn kia, trông tươi ngon mọng nước chưa này.”
Ngạn Hi lười nói chuyện, đi qua túm tên trung niên mặt mũi dữ tợn, thẳng tay đấm một quyền vào bụng gã.
Sau khi chuẩn bị cơm tối xong, Ngạn Hi lau tay, lên lầu gọi mấy đứa nhỏ xuống ăn cơm.
Hình như vừa rồi Ngạn Hi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn? Chú Vương đi qua bảo bà ta buông tay, chú đã báo cảnh sát. Cậu đứng bên ngoài gõ cửa, hai giây sau mới đẩy cửa đi vào.
“…Tui, tui…” Nhã Thư nghẹn đỏ mặt, đem câu nói tiếp theo nói lưu loát một lần: “Ghét cậu!” Buổi tối lúc rửa mặt, Thiệu Sanh Tinh rửa mặt xong đang đánh răng, đắc ý nói: “Hôm nay lúc tan học con đỡ một bà cụ đấy nhá!” “Xuống ăn cơm tối.” Ngạn Hi vào phòng, sửng sốt nhìn thấy rõ động tác của hai đứa: “Làm gì vậy?”
Thật sự là rất tủi thân, nghe như sắp khóc đến nơi.
“Ở trên tầng làm bài tập, ngoan lắm, hôm nay còn dẫn theo một đứa nhỏ về.”
Ngạn Hi ôm nó thuận thế ngồi xuống ghế, đặt nó lên đùi: “Người khác đến đồn cảnh sát uống trà, con chơi máy tính, sao lại may đến thế nhỉ?” Nhã Thư đang rưng rưng lau nước mắt, sau khi nghe giọng Ngạn Hi, bé lập tức đứng lên khỏi ghế, đi qua ôm eo cậu.
Ngạn Hi nhướng mày, nghe nó nói tiếp: “Nếu mỗi ngày đều có bà cụ cần đỡ thì tốt rồi, như vậy ngày nào con cũng có kẹo để ăn!”
Cậu dừng lại một chút, hít vào một ngụm khí: “Nhưng mà sau này có bóng ma không tôi cũng không chắc. Bà… chắc bà không có cháu nhỉ, bởi nếu có cháu rồi sẽ không xuống tay với trẻ con, cũng quá mất mặt. Hầy, xong rồi, ước nguyện có cháu của bà bị trì hoãn, tôi đoán chừng hơn nửa năm anh ta cũng không cứng nổi.” Thiệu Sanh Tinh lập tức trợn tròn hai mắt, sợ tới mức đánh rơi bịch khoai tây chiên xuống đất. Ý của ông ta chính là, đi cửa sau cũng được. “Ngoan, đừng rớt nước mắt.” Ngạn Hi ngồi xổm xuống ôm lấy bé, mò chiếc khăn tay trong túi quần Nhã Thư lau mặt cho bé: “Thiệu Sanh Tinh, có phải con bắt nạt bạn không?”
Ý của ông ta chính là, đi cửa sau cũng được.
Ngạn Hi ôm nó thuận thế ngồi xuống ghế, đặt nó lên đùi: “Người khác đến đồn cảnh sát uống trà, con chơi máy tính, sao lại may đến thế nhỉ?” Thiệu Sanh Tinh đứng gần đó bĩu môi, tay còn cầm gói khoai tây chiên.
Thiệu Sanh Tinh: Tủi thân tủi thân tủi thân!
Cậu bảo Thiệu Sanh Tinh chơi thêm một lát, tự mình ra ngoài tìm lão Vương. Lão Vương còn đang viết lời khai, bởi vì người xảy ra chuyện lần này là Thiệu Sanh Tinh, cho nên phó cục trưởng Trương tự mình đứng ra xử lý, nhìn thấy Ngạn Hi còn có loại ảo giác bạn cũ gặp mặt.
Ý của ông ta chính là, đi cửa sau cũng được. Nhã Thư bởi vì nói lắp nên thường không nói chuyện, so với nói chuyện bé càng thích viết lên giấy hơn. Nhưng Thiệu Sanh Tinh muốn nói chuyện với bé, liên mồm nói mình đọc không hiểu, muốn Nhã Thư dùng miệng giải thích cho nghe. Nhã Thư thử vài lần không được, trái lại mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng bị bắt nạt tàn nhẫn, trực tiếp bật khóc, khiến Thiệu Sanh Tinh nhất thời luống cuống tay chân.
Cậu hiểu quá rõ, bà già này cùng con trai là một nhóm, hai người cấu kết làm việc xấu, một người khóc mắng, một người ép người khác móc tiền mới bỏ qua, không phải loại tốt lành gì.
Không ngờ bà cụ chẳng sợ, còn nói muốn gọi điện thoại cho con trai và con dâu đến đây nói chuyện, hiển nhiên là ngựa quen đường cũ. Người qua đường thấy vậy vây xung quanh, mắng bà ta không biết xấu hổ, nói tháng này đã nhìn thấy bà ta trên con đường này nhiều lần, ỷ vào nơi đây là điểm mù của camera, chuyên môn ăn vạ, đã thành công mấy lần rồi.
“Cái này…” Phó cục trưởng Trương xoa xoa tay, thầm ám chỉ: “Bởi vì hiện trường không có video bằng chứng, nếu như cậu muốn đi theo con đường pháp luật thì tôi đề nghị kiện tụng.” Vừa rồi nó đang cầm gói khoai tây chiên dỗ bạn, kết quả còn chưa thành công thì Ngạn Hi đã tiến vào.
Ngạn Hi vẫy tay với nó: “Đừng nói gì, con qua đây trước.”
Mỗi tay cậu túm một đứa, để bọn nó đối mặt với nhau, đoạn nói với Thiệu Sanh Tinh: “Nói xin lỗi bạn.”
Chỉ chốc lát sau, con trai bà ta đến nơi, cảnh sát cũng đuổi tới, mang đương sự cùng người biết chuyện về đồn. “Con…”
Kết quả, thằng nhóc bị bà cụ kia nắm chặt cổ tay, giãy thế nào cũng không thoát. Ngạn Hi vẫy tay với nó: “Đừng nói gì, con qua đây trước.”
“Thím Lưu, Tiểu San bị cảm còn chưa khỏi sao?”
Ngạn Hi khom lưng vỗ vai bà ta: “Bà đừng phí sức, như thế để tôi nói luôn với bà đi. Đứa nhỏ ngốc nghếch hôm nay được bà nhìn trúng là con nhà tôi, cổ tay kia ấy mà, bị bà không cẩn thận siết chặt, tôi nhìn đau lòng lắm đấy, Tôi là người có qua có lại, có vay có trả, sẽ không đoạn tử tuyệt tôn, nhưng cũng bị đau một hai tháng.” Một lát sau, chú Vương nhận lấy điện thoại, giải thích mọi chuyện cùng Ngạn Hi.Mỗi tay cậu túm một đứa, để bọn nó đối mặt với nhau, đoạn nói với Thiệu Sanh Tinh: “Nói xin lỗi bạn.”
Ngạn Hi đẩy Thiệu Sanh Tinh một cái: “Nghe thấy gì chưa, thầy giáo Nhã Thư người lớn không chấp trẻ con, tha thứ cho nhóc rồi.”
Ngạn Hi vẫy tay với nó: “Đừng nói gì, con qua đây trước.”
Ngạn Hi đẩy Thiệu Sanh Tinh một cái: “Nghe thấy gì chưa, thầy giáo Nhã Thư người lớn không chấp trẻ con, tha thứ cho nhóc rồi.” Thiệu Sanh Tinh lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, mình không nên làm khó thầy giáo lúc thầy giảng bài.”
“Chuyện này liên quan gì tới tôi à?” Ngạn Hi có chút bất ngờ, cậu tưởng do Thiệu Chí Thần định đoạt chứ.
Buổi tối lúc rửa mặt, Thiệu Sanh Tinh rửa mặt xong đang đánh răng, đắc ý nói: “Hôm nay lúc tan học con đỡ một bà cụ đấy nhá!”
Thiệu Sanh Tinh lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, mình không nên làm khó thầy giáo lúc thầy giảng bài.” Ngạn Hi nhướng mày, nghe nó nói tiếp: “Nếu mỗi ngày đều có bà cụ cần đỡ thì tốt rồi, như vậy ngày nào con cũng có kẹo để ăn!” “Oa hu hu hu hu hu hu… Hic…” Một trận tiếng khóc kinh thiên động địa truyền tới từ đầu dây bên kia.“…Tui, tui…” Nhã Thư nghẹn đỏ mặt, đem câu nói tiếp theo nói lưu loát một lần: “Ghét cậu!”
Thiệu Sanh Tinh còn chưa hoàn hồn từ đả kích vừa rồi, vẻ mặt “Ba nhỏ muốn thế nào thì tùy ba, dù sao thế giới cũng đủ u ám rồi”. Trái lại Nhã Thư có chút túng quẫn nhéo ngón tay mình: “Nhưng, nhưng mà… nước trái cây, uống, siêu, ngon, ngon!”
“Mọi người qua xem đứa nhỏ này đụng vào tôi! Ba mẹ của mày đâu mà không trông con cho kỹ, mau gọi ba mẹ mày đến bồi thường tao!” Vẻ mặt bà ta hung tợn, nằm bò dưới đất ỉ ôi, gào to trẻ nhỏ đụng người, đánh người rồi, dọa Thiệu Sanh Tinh đứng đực mặt, nửa ngày không dám nhúc nhích.
“Ba nhỏ ơi hu hu…”Thiệu Sanh Tinh lập tức trợn tròn hai mắt, sợ tới mức đánh rơi bịch khoai tây chiên xuống đất.
“…Tui, tui…” Nhã Thư nghẹn đỏ mặt, đem câu nói tiếp theo nói lưu loát một lần: “Ghét cậu!”
Cậu bảo Thiệu Sanh Tinh chơi thêm một lát, tự mình ra ngoài tìm lão Vương. Lão Vương còn đang viết lời khai, bởi vì người xảy ra chuyện lần này là Thiệu Sanh Tinh, cho nên phó cục trưởng Trương tự mình đứng ra xử lý, nhìn thấy Ngạn Hi còn có loại ảo giác bạn cũ gặp mặt. Hình như vừa rồi Ngạn Hi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn?
Cậu bảo Thiệu Sanh Tinh chơi thêm một lát, tự mình ra ngoài tìm lão Vương. Lão Vương còn đang viết lời khai, bởi vì người xảy ra chuyện lần này là Thiệu Sanh Tinh, cho nên phó cục trưởng Trương tự mình đứng ra xử lý, nhìn thấy Ngạn Hi còn có loại ảo giác bạn cũ gặp mặt.
“Đến lúc đó nhớ đóng camera giám sát.” Ngạn Hi xoa cổ tay mở cửa đi vào. Thiệu Sanh Tinh được chú Vương ôm lên xe, nó sờ cổ tay bị bà cụ bóp sưng đỏ, nhất thời tủi thân khóc toáng, bởi vì hôm nay Nhã Thư không có mặt nên nó không thèm kiêng nể, khóc đến độ cảnh sát cũng không dám lên tiếng hỏi tình hình khi đó. Cậu vuốt mũi, nói: “Ừm, chuyện này là Thiệu Sanh Tinh không đúng, thầy giáo là để con bắt nạt à? Thầy giáo là người giảng bài, con đây là không tôn trọng thành quả lao động của thầy giáo nhỏ nhà chúng ta!”
“Hả? Mắt của bà nhìn thấy tôi đánh người?” Ngạn Hi ung dung buông tay: “Đừng ăn vạ với tôi.”
Thật sự là rất tủi thân, nghe như sắp khóc đến nơi.
Lúc Ngạn Hi chạy qua, Thiệu Sanh Tinh đang ngồi trong phòng làm việc của phó cục trưởng Trương chơi máy tính. Thằng bé căng mắt nhìn màn hình không chớp mắt, cậu đi qua nhìn… trò xếp bài.Bởi vì sâu răng nên gần đây nó bị khống chế lượng đồ ngọt, mấy viên kẹo kia nó vẫn còn cất trong túi, sắp bị tan chảy cả rồi. Cậu xoa đầu nhỏ của Nhã Thư an ủi: “Chúng ta phải trừng phạt bạn nhỏ Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh thích uống nước trái cây nhất, tối nay phạt bạn ấy không uống nước trái cây nữa được không?”
Không cho người khác uống có phải quá tàn nhẫn không?
“Ở trên tầng làm bài tập, ngoan lắm, hôm nay còn dẫn theo một đứa nhỏ về.”
“Xuống ăn cơm tối.” Ngạn Hi vào phòng, sửng sốt nhìn thấy rõ động tác của hai đứa: “Làm gì vậy?”Thím Lưu lắc đầu: “Hai ngày trước về nhà bị trúng gió. Cậu nói xem mấy cô gái thời này, không mặc thêm ít áo len quần bông dày mà chỉ mặc mấy cái… toàn mặc quần tất? Ai ui thím thấy chẳng giữ ấm được tẹo nào! Xem đi, bây giờ đổ bệnh rồi, sức khỏe còn không bằng bà già như thím.” Thiệu Sanh Tinh còn chưa hoàn hồn từ đả kích vừa rồi, vẻ mặt “Ba nhỏ muốn thế nào thì tùy ba, dù sao thế giới cũng đủ u ám rồi”. Trái lại Nhã Thư có chút túng quẫn nhéo ngón tay mình: “Nhưng, nhưng mà… nước trái cây, uống, siêu, ngon, ngon!”
Thiệu Sanh Tinh cọ vai cậu lắc mạnh đầu: “Tiểu Tinh tủi thân.”
Giọng điệu Ngạn Hi hiếm khi dịu dàng: “Có bị thương không?”
Không cho người khác uống có phải quá tàn nhẫn không?
Nhã Thư đang rưng rưng lau nước mắt, sau khi nghe giọng Ngạn Hi, bé lập tức đứng lên khỏi ghế, đi qua ôm eo cậu.
“Ah! Đánh người rồi! Giết người rồi, người đâu, con trai tôi.” Bà cụ khóc lóc một hồi, chạy đến trước mặt Ngạn Hi muốn túm tay cậu, bị Ngạn Hi né tránh.
Cậu bảo Thiệu Sanh Tinh chơi thêm một lát, tự mình ra ngoài tìm lão Vương. Lão Vương còn đang viết lời khai, bởi vì người xảy ra chuyện lần này là Thiệu Sanh Tinh, cho nên phó cục trưởng Trương tự mình đứng ra xử lý, nhìn thấy Ngạn Hi còn có loại ảo giác bạn cũ gặp mặt. “Uầy, cậu và giám đốc Thiệu đã thành đôi, sao còn phân biệt anh tôi hả!” Phó cục trưởng Trương cảm thấy cậu đang khiêm tốn. Ngạn Hi nghiêm túc lắc đầu: “Không được, làm sai phải bị phạt, trừ khi… Trừ khi em chịu tha thứ cho bạn.”
“Bọn họ nói không sợ kiện cáo, nhưng nếu thật sự muốn ra tòa bọn họ cũng không có phần thắng, tôi đoán bọn họ chỉ chơi trò tâm lý thôi.”
Kết quả, thằng nhóc bị bà cụ kia nắm chặt cổ tay, giãy thế nào cũng không thoát.
Kết quả, thằng nhóc bị bà cụ kia nắm chặt cổ tay, giãy thế nào cũng không thoát. Ngạn Hi mím môi, nhịn xuống mấy lời thô tục: “Bảo người rút về đi, đừng lãng phí cảnh lực. Đúng rồi, không bàn về chuyện này nữa, bên kia ăn vạ là như thế nào!” Tha thứ cho bạn, coi mặt thằng nhỏ đã xanh thành cái dạng gì rồi kìa.
Thiệu Sanh Tinh lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, mình không nên làm khó thầy giáo lúc thầy giảng bài.”
Tác giả có điều muốn nói:
“Mày!”Nhã Thư nhìn vẻ mặt xám xịt của Thiệu Sanh Tinh, mềm lòng đáp: “Vậy, vậy coi như, em đồng ý, tha thứ, cho bạn!”
Cũng may cơ thể bà lão khỏe mạnh không có việc gì, còn cho Thiệu Sanh Tinh mấy viên kẹo sữa, vốn là chuẩn bị cho cháu trai bà.
“Đứa nhỏ kia là bạn cùng bàn của thằng bé, qua nhà dạy bù cho Tiểu Tinh, đoán chừng sau này mỗi ngày thằng bé đều đến, làm phiền thím trông nom một chút.”
“Ba nhỏ ơi hu hu…”Ngạn Hi đẩy Thiệu Sanh Tinh một cái: “Nghe thấy gì chưa, thầy giáo Nhã Thư người lớn không chấp trẻ con, tha thứ cho nhóc rồi.”
“Hả? Mắt của bà nhìn thấy tôi đánh người?” Ngạn Hi ung dung buông tay: “Đừng ăn vạ với tôi.”
Thiệu Sanh Tinh còn chưa hoàn hồn từ đả kích vừa rồi, vẻ mặt “Ba nhỏ muốn thế nào thì tùy ba, dù sao thế giới cũng đủ u ám rồi”. Trái lại Nhã Thư có chút túng quẫn nhéo ngón tay mình: “Nhưng, nhưng mà… nước trái cây, uống, siêu, ngon, ngon!” Lúc này Thiệu Sanh Tinh mới hồi hồn, nhặt khoai tây chiên dưới đất nhét vào trong ngực Nhã Thư, khuôn mặt ửng đỏ: “Vậy cậu, có thể đừng ghét tôi nữa hay không?”
“Ah! Đánh người rồi! Giết người rồi, người đâu, con trai tôi.” Bà cụ khóc lóc một hồi, chạy đến trước mặt Ngạn Hi muốn túm tay cậu, bị Ngạn Hi né tránh.
Thiệu Sanh Tinh đứng gần đó bĩu môi, tay còn cầm gói khoai tây chiên.
Gã đàn ông trung niên ăn chút đau đã lộ ra cơ mặt dữ tợn, lập tức muốn phản kích, lại bị Ngạn Hi cho một cước xuống đũng quần, trực tiếp nằm bò dưới đất. Nhã Thư nói phải nhìn biểu hiện của nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức cười không thấy mắt, lúc đi xuống cầu thang còn làm màu làm vẻ nhảy nhót, khiến Ngạn Hi giật mình, thẳng bước đi lên trước nó không thèm nhìn.
Gã đàn ông trung niên ăn chút đau đã lộ ra cơ mặt dữ tợn, lập tức muốn phản kích, lại bị Ngạn Hi cho một cước xuống đũng quần, trực tiếp nằm bò dưới đất.
Không ngờ bà cụ chẳng sợ, còn nói muốn gọi điện thoại cho con trai và con dâu đến đây nói chuyện, hiển nhiên là ngựa quen đường cũ. Người qua đường thấy vậy vây xung quanh, mắng bà ta không biết xấu hổ, nói tháng này đã nhìn thấy bà ta trên con đường này nhiều lần, ỷ vào nơi đây là điểm mù của camera, chuyên môn ăn vạ, đã thành công mấy lần rồi. Thiệu Sanh Tinh đứng gần đó bĩu môi, tay còn cầm gói khoai tây chiên. Buổi tối lúc rửa mặt, Thiệu Sanh Tinh rửa mặt xong đang đánh răng, đắc ý nói: “Hôm nay lúc tan học con đỡ một bà cụ đấy nhá!”
Thiệu Sanh Tinh vạch áo lên cho cậu nhìn cổ tay, đỏ ửng một vòng, Ngạn Hi nhíu mày, lập tức khó chịu. Ngạn Hi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ngẩng đầu lên: “Hả?”
Nhã Thư nói phải nhìn biểu hiện của nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức cười không thấy mắt, lúc đi xuống cầu thang còn làm màu làm vẻ nhảy nhót, khiến Ngạn Hi giật mình, thẳng bước đi lên trước nó không thèm nhìn.
Cậu vuốt mũi, nói: “Ừm, chuyện này là Thiệu Sanh Tinh không đúng, thầy giáo là để con bắt nạt à? Thầy giáo là người giảng bài, con đây là không tôn trọng thành quả lao động của thầy giáo nhỏ nhà chúng ta!”
Lúc Ngạn Hi về đến nhà, thím Lưu đang chuẩn bị bữa tối, cậu cởi áo khoác treo lên móc quần áo cạnh cửa ra vào, thay giày xong đi vào bếp hỗ trợ. Bởi vì xe trong nhà rất đắt, mấy hôm nay lão Vương thấy ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh đứng chờ đón con, cho nên không lái xe vào, đỗ xe ở bên kia đường. Chú đứng ở cổng trường chờ Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư, mỗi tay dắt một đứa chờ đèn đi bộ chuyển xanh băng qua đường. Kết quả trùng hợp là, khi đèn chuyển xanh, dòng người bắt đầu đi về phía trước, một bà cụ đừng gần đó bị ba người xô ngã, Thiệu Sanh Tinh thấy vậy đi qua đỡ.
Mỗi tay cậu túm một đứa, để bọn nó đối mặt với nhau, đoạn nói với Thiệu Sanh Tinh: “Nói xin lỗi bạn.”
Từ khi trong nhà có thêm ba con mèo, công việc làm “gia sư” Long Ngạo Thiên của Nhã Thư cũng chính thức bắt đầu. Nhưng mà thầy giáo nhỏ hay nói lắp bắp, cho dù tức giận cũng mắng không được mấy câu, rất dễ tủi thân ấm ức.
“Chuyện này liên quan gì tới tôi à?” Ngạn Hi có chút bất ngờ, cậu tưởng do Thiệu Chí Thần định đoạt chứ.
Cũng may cơ thể bà lão khỏe mạnh không có việc gì, còn cho Thiệu Sanh Tinh mấy viên kẹo sữa, vốn là chuẩn bị cho cháu trai bà.
Còn mỗi ngày đỡ? Đến cả ăn vạ còn phải nghỉ ngơi một hai ngày kìa.
“Hả? Mắt của bà nhìn thấy tôi đánh người?” Ngạn Hi ung dung buông tay: “Đừng ăn vạ với tôi.”Vừa lúc sao mà Thiệu Sanh Tinh muốn ăn kẹo, nghĩ đến chuyện sáu cái kẹo trong túi biến thành N cái, chỉ sợ người khác cướp cơ hội làm Lôi Phong của mình, không đợi chú Vương phát hiện tình hình không đúng muốn ngăn cản, nó đã như con cá chạch phóng đến bên người bà cụ. Ngạn Hi nghe xong, cong cong hai mắt: “Lôi Phong nhỏ làm không tồi.”
“…Tui, tui…” Nhã Thư nghẹn đỏ mặt, đem câu nói tiếp theo nói lưu loát một lần: “Ghét cậu!”
Bởi vì xe trong nhà rất đắt, mấy hôm nay lão Vương thấy ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh đứng chờ đón con, cho nên không lái xe vào, đỗ xe ở bên kia đường. Chú đứng ở cổng trường chờ Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư, mỗi tay dắt một đứa chờ đèn đi bộ chuyển xanh băng qua đường. Kết quả trùng hợp là, khi đèn chuyển xanh, dòng người bắt đầu đi về phía trước, một bà cụ đừng gần đó bị ba người xô ngã, Thiệu Sanh Tinh thấy vậy đi qua đỡ. Thiệu Sanh Tinh duỗi ngón tay: “Vậy con có thể ăn mấy viên kẹo sữa đó không?”
Ngày hôm sau, sự thật đã cho cậu ăn phát vả.
“Ba nhỏ ơi hu hu…”
Bởi vì sâu răng nên gần đây nó bị khống chế lượng đồ ngọt, mấy viên kẹo kia nó vẫn còn cất trong túi, sắp bị tan chảy cả rồi.
Mỗi tay cậu túm một đứa, để bọn nó đối mặt với nhau, đoạn nói với Thiệu Sanh Tinh: “Nói xin lỗi bạn.” “Được rồi được rồi, con đưa điện thoại cho chú Vương được không?” Nghe giọng điệu này của nó, phỏng chừng nói cũng không rõ ràng đầy đủ. “Ăn đi, nhưng một ngày không thể ăn quá hai viên, sau khi đánh răng xong không thể ăn.”
Từ khi trong nhà có thêm ba con mèo, công việc làm “gia sư” Long Ngạo Thiên của Nhã Thư cũng chính thức bắt đầu. Nhưng mà thầy giáo nhỏ hay nói lắp bắp, cho dù tức giận cũng mắng không được mấy câu, rất dễ tủi thân ấm ức.
Thiệu Sanh Tinh cọ vai cậu lắc mạnh đầu: “Tiểu Tinh tủi thân.”
Ngạn Hi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Uầy, nhỏ như thế đã học thêm sao? Khéo khi hai đứa tụm lại chơi với nhau cũng không chừng.” Thím Lưu nở nụ cười: “Được rồi, cậu giúp thím rửa sạch chỗ đồ ăn kia, trông tươi ngon mọng nước chưa này.” “Chuyện này liên quan gì tới tôi à?” Ngạn Hi có chút bất ngờ, cậu tưởng do Thiệu Chí Thần định đoạt chứ. Thiệu Sanh Tinh nghe xong, vội vàng lấy kẹo sữa ra đặt ở trên bồn rửa mặt cho cậu xem: “Vậy con có thể ăn ba ngày!”
“Mày!”
Ngạn Hi nghe xong, cong cong hai mắt: “Lôi Phong nhỏ làm không tồi.”
“Xùy, nhà tôi không thiếu mấy đồng tiền kiện.” Ngạn Hi cười khẽ, giảng đạo lý với mấy người kia cũng vô dụng, trực tiếp đưa ra hình phạt mới là tốt nhất: “Đúng rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?”Ngạn Hi nhướng mày, nghe nó nói tiếp: “Nếu mỗi ngày đều có bà cụ cần đỡ thì tốt rồi, như vậy ngày nào con cũng có kẹo để ăn!”
Ngạn Hi suýt chút nuốt ngụm nước súc miệng vào bụng, thầm nghĩ thằng nhỏ còn rất đáng yêu, ngây thơ không sao chịu được.
Thiệu Sanh Tinh nghe xong, vội vàng lấy kẹo sữa ra đặt ở trên bồn rửa mặt cho cậu xem: “Vậy con có thể ăn ba ngày!”
Ngạn Hi cau mày cầm điện thoại ra xa, qua nửa phút sau mới để gần tai: “Thiệu Sanh Tinh, chú ý một chút hình tượng được không?”“Oa hu hu hu hu hu hu… Hic…” Một trận tiếng khóc kinh thiên động địa truyền tới từ đầu dây bên kia.Cậu dừng lại một chút, hít vào một ngụm khí: “Nhưng mà sau này có bóng ma không tôi cũng không chắc. Bà… chắc bà không có cháu nhỉ, bởi nếu có cháu rồi sẽ không xuống tay với trẻ con, cũng quá mất mặt. Hầy, xong rồi, ước nguyện có cháu của bà bị trì hoãn, tôi đoán chừng hơn nửa năm anh ta cũng không cứng nổi.” Ngạn Hi suýt chút nuốt ngụm nước súc miệng vào bụng, thầm nghĩ thằng nhỏ còn rất đáng yêu, ngây thơ không sao chịu được.
Còn mỗi ngày đỡ? Đến cả ăn vạ còn phải nghỉ ngơi một hai ngày kìa.
“Mọi người qua xem đứa nhỏ này đụng vào tôi! Ba mẹ của mày đâu mà không trông con cho kỹ, mau gọi ba mẹ mày đến bồi thường tao!” Vẻ mặt bà ta hung tợn, nằm bò dưới đất ỉ ôi, gào to trẻ nhỏ đụng người, đánh người rồi, dọa Thiệu Sanh Tinh đứng đực mặt, nửa ngày không dám nhúc nhích.
Lúc Ngạn Hi về đến nhà, thím Lưu đang chuẩn bị bữa tối, cậu cởi áo khoác treo lên móc quần áo cạnh cửa ra vào, thay giày xong đi vào bếp hỗ trợ.
Thiệu Sanh Tinh: Tủi thân tủi thân tủi thân!Ngày hôm sau, sự thật đã cho cậu ăn phát vả.
Ngạn Hi khom lưng vỗ vai bà ta: “Bà đừng phí sức, như thế để tôi nói luôn với bà đi. Đứa nhỏ ngốc nghếch hôm nay được bà nhìn trúng là con nhà tôi, cổ tay kia ấy mà, bị bà không cẩn thận siết chặt, tôi nhìn đau lòng lắm đấy, Tôi là người có qua có lại, có vay có trả, sẽ không đoạn tử tuyệt tôn, nhưng cũng bị đau một hai tháng.”
Hình như vừa rồi Ngạn Hi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn?
Ngạn Hi nghe xong, cong cong hai mắt: “Lôi Phong nhỏ làm không tồi.”Ngạn Hi vốn đang cùng Thiệu Chí Thần tán gẫu về suy nghĩ kỳ lạ hôm qua của Thiệu Sanh Tinh, tay vừa mới cúp máy của Thiệu Chí Thần thì điện thoại của lão Vương đã gọi tới.
“Đây, đặt ở bên này.” Ngạn Hi chỉ màn hình, Thiệu Sanh Tinh lập tức quay đầu lại, đáng thương dang tay với cậu.
“Đây, đặt ở bên này.” Ngạn Hi chỉ màn hình, Thiệu Sanh Tinh lập tức quay đầu lại, đáng thương dang tay với cậu.
Đúng lúc hôm nay có vài chiếc xe máy điện đậu trước cổng trường, lão Vương đậu xe bên kia đường giống mọi hôm, vừa lúc Thiệu Sanh Tinh lại theo dòng người băng qua đường, đối diện có một bà lão ngã xuống bên cạnh nó. “Oa hu hu hu hu hu hu… Hic…” Một trận tiếng khóc kinh thiên động địa truyền tới từ đầu dây bên kia.
Vừa rồi nó đang cầm gói khoai tây chiên dỗ bạn, kết quả còn chưa thành công thì Ngạn Hi đã tiến vào.
Nhã Thư nói phải nhìn biểu hiện của nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức cười không thấy mắt, lúc đi xuống cầu thang còn làm màu làm vẻ nhảy nhót, khiến Ngạn Hi giật mình, thẳng bước đi lên trước nó không thèm nhìn.
Nhã Thư bởi vì nói lắp nên thường không nói chuyện, so với nói chuyện bé càng thích viết lên giấy hơn. Nhưng Thiệu Sanh Tinh muốn nói chuyện với bé, liên mồm nói mình đọc không hiểu, muốn Nhã Thư dùng miệng giải thích cho nghe. Nhã Thư thử vài lần không được, trái lại mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng bị bắt nạt tàn nhẫn, trực tiếp bật khóc, khiến Thiệu Sanh Tinh nhất thời luống cuống tay chân. Ngạn Hi cau mày cầm điện thoại ra xa, qua nửa phút sau mới để gần tai: “Thiệu Sanh Tinh, chú ý một chút hình tượng được không?”
“Đến lúc đó nhớ đóng camera giám sát.” Ngạn Hi xoa cổ tay mở cửa đi vào.
Sau khi chuẩn bị cơm tối xong, Ngạn Hi lau tay, lên lầu gọi mấy đứa nhỏ xuống ăn cơm.“Ba nhỏ ơi hu hu…”
Ngạn Hi cau mày cầm điện thoại ra xa, qua nửa phút sau mới để gần tai: “Thiệu Sanh Tinh, chú ý một chút hình tượng được không?”Ngạn Hi vẫy tay với nó: “Đừng nói gì, con qua đây trước.”“Được rồi được rồi, con đưa điện thoại cho chú Vương được không?” Nghe giọng điệu này của nó, phỏng chừng nói cũng không rõ ràng đầy đủ.
Bà cụ đang ngồi dưới điều hòa xem TV cùng con trai, gã con trai thấy có người vào hoảng sợ: “Đệt, vào cũng không thèm lên tiếng, cậu là ai?”
Ngạn Hi nghiêm túc lắc đầu: “Không được, làm sai phải bị phạt, trừ khi… Trừ khi em chịu tha thứ cho bạn.”“Bọn họ nói không sợ kiện cáo, nhưng nếu thật sự muốn ra tòa bọn họ cũng không có phần thắng, tôi đoán bọn họ chỉ chơi trò tâm lý thôi.” Một lát sau, chú Vương nhận lấy điện thoại, giải thích mọi chuyện cùng Ngạn Hi.
“Đứa nhỏ kia là bạn cùng bàn của thằng bé, qua nhà dạy bù cho Tiểu Tinh, đoán chừng sau này mỗi ngày thằng bé đều đến, làm phiền thím trông nom một chút.”
Ngạn Hi nghiêm túc lắc đầu: “Không được, làm sai phải bị phạt, trừ khi… Trừ khi em chịu tha thứ cho bạn.”
Một lát sau, chú Vương nhận lấy điện thoại, giải thích mọi chuyện cùng Ngạn Hi.
Thiệu Sanh Tinh cọ vai cậu lắc mạnh đầu: “Tiểu Tinh tủi thân.”Hôm nay thực sự là quá trùng hợp.
“Thím Lưu, Tiểu San bị cảm còn chưa khỏi sao?”
Còn mỗi ngày đỡ? Đến cả ăn vạ còn phải nghỉ ngơi một hai ngày kìa.
Chỉ chốc lát sau, con trai bà ta đến nơi, cảnh sát cũng đuổi tới, mang đương sự cùng người biết chuyện về đồn.
Nhã Thư nói phải nhìn biểu hiện của nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức cười không thấy mắt, lúc đi xuống cầu thang còn làm màu làm vẻ nhảy nhót, khiến Ngạn Hi giật mình, thẳng bước đi lên trước nó không thèm nhìn. Thật sự là rất tủi thân, nghe như sắp khóc đến nơi. Đúng lúc hôm nay có vài chiếc xe máy điện đậu trước cổng trường, lão Vương đậu xe bên kia đường giống mọi hôm, vừa lúc Thiệu Sanh Tinh lại theo dòng người băng qua đường, đối diện có một bà lão ngã xuống bên cạnh nó.
“Xùy, nhà tôi không thiếu mấy đồng tiền kiện.” Ngạn Hi cười khẽ, giảng đạo lý với mấy người kia cũng vô dụng, trực tiếp đưa ra hình phạt mới là tốt nhất: “Đúng rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?”
Lúc này Thiệu Sanh Tinh mới hồi hồn, nhặt khoai tây chiên dưới đất nhét vào trong ngực Nhã Thư, khuôn mặt ửng đỏ: “Vậy cậu, có thể đừng ghét tôi nữa hay không?” Không ngờ bà cụ chẳng sợ, còn nói muốn gọi điện thoại cho con trai và con dâu đến đây nói chuyện, hiển nhiên là ngựa quen đường cũ. Người qua đường thấy vậy vây xung quanh, mắng bà ta không biết xấu hổ, nói tháng này đã nhìn thấy bà ta trên con đường này nhiều lần, ỷ vào nơi đây là điểm mù của camera, chuyên môn ăn vạ, đã thành công mấy lần rồi. Vừa lúc sao mà Thiệu Sanh Tinh muốn ăn kẹo, nghĩ đến chuyện sáu cái kẹo trong túi biến thành N cái, chỉ sợ người khác cướp cơ hội làm Lôi Phong của mình, không đợi chú Vương phát hiện tình hình không đúng muốn ngăn cản, nó đã như con cá chạch phóng đến bên người bà cụ.
Cậu vuốt mũi, nói: “Ừm, chuyện này là Thiệu Sanh Tinh không đúng, thầy giáo là để con bắt nạt à? Thầy giáo là người giảng bài, con đây là không tôn trọng thành quả lao động của thầy giáo nhỏ nhà chúng ta!”
Ngạn Hi vốn đang cùng Thiệu Chí Thần tán gẫu về suy nghĩ kỳ lạ hôm qua của Thiệu Sanh Tinh, tay vừa mới cúp máy của Thiệu Chí Thần thì điện thoại của lão Vương đã gọi tới. Kết quả, thằng nhóc bị bà cụ kia nắm chặt cổ tay, giãy thế nào cũng không thoát.
Thiệu Sanh Tinh còn chưa hoàn hồn từ đả kích vừa rồi, vẻ mặt “Ba nhỏ muốn thế nào thì tùy ba, dù sao thế giới cũng đủ u ám rồi”. Trái lại Nhã Thư có chút túng quẫn nhéo ngón tay mình: “Nhưng, nhưng mà… nước trái cây, uống, siêu, ngon, ngon!” “Mọi người qua xem đứa nhỏ này đụng vào tôi! Ba mẹ của mày đâu mà không trông con cho kỹ, mau gọi ba mẹ mày đến bồi thường tao!” Vẻ mặt bà ta hung tợn, nằm bò dưới đất ỉ ôi, gào to trẻ nhỏ đụng người, đánh người rồi, dọa Thiệu Sanh Tinh đứng đực mặt, nửa ngày không dám nhúc nhích.
“Con…”
Nhã Thư đang rưng rưng lau nước mắt, sau khi nghe giọng Ngạn Hi, bé lập tức đứng lên khỏi ghế, đi qua ôm eo cậu. Chú Vương đi qua bảo bà ta buông tay, chú đã báo cảnh sát.
Không ngờ bà cụ chẳng sợ, còn nói muốn gọi điện thoại cho con trai và con dâu đến đây nói chuyện, hiển nhiên là ngựa quen đường cũ. Người qua đường thấy vậy vây xung quanh, mắng bà ta không biết xấu hổ, nói tháng này đã nhìn thấy bà ta trên con đường này nhiều lần, ỷ vào nơi đây là điểm mù của camera, chuyên môn ăn vạ, đã thành công mấy lần rồi.
Ngạn Hi đẩy Thiệu Sanh Tinh một cái: “Nghe thấy gì chưa, thầy giáo Nhã Thư người lớn không chấp trẻ con, tha thứ cho nhóc rồi.”
Buổi tối lúc rửa mặt, Thiệu Sanh Tinh rửa mặt xong đang đánh răng, đắc ý nói: “Hôm nay lúc tan học con đỡ một bà cụ đấy nhá!”
Chỉ chốc lát sau, con trai bà ta đến nơi, cảnh sát cũng đuổi tới, mang đương sự cùng người biết chuyện về đồn.
Ngạn Hi nhướng mày, nghe nó nói tiếp: “Nếu mỗi ngày đều có bà cụ cần đỡ thì tốt rồi, như vậy ngày nào con cũng có kẹo để ăn!” Thiệu Sanh Tinh được chú Vương ôm lên xe, nó sờ cổ tay bị bà cụ bóp sưng đỏ, nhất thời tủi thân khóc toáng, bởi vì hôm nay Nhã Thư không có mặt nên nó không thèm kiêng nể, khóc đến độ cảnh sát cũng không dám lên tiếng hỏi tình hình khi đó.
Cậu dừng lại một chút, hít vào một ngụm khí: “Nhưng mà sau này có bóng ma không tôi cũng không chắc. Bà… chắc bà không có cháu nhỉ, bởi nếu có cháu rồi sẽ không xuống tay với trẻ con, cũng quá mất mặt. Hầy, xong rồi, ước nguyện có cháu của bà bị trì hoãn, tôi đoán chừng hơn nửa năm anh ta cũng không cứng nổi.”
Ngạn Hi lười nói chuyện, đi qua túm tên trung niên mặt mũi dữ tợn, thẳng tay đấm một quyền vào bụng gã. Lúc Ngạn Hi chạy qua, Thiệu Sanh Tinh đang ngồi trong phòng làm việc của phó cục trưởng Trương chơi máy tính. Thằng bé căng mắt nhìn màn hình không chớp mắt, cậu đi qua nhìn… trò xếp bài.
Thím Lưu lắc đầu: “Hai ngày trước về nhà bị trúng gió. Cậu nói xem mấy cô gái thời này, không mặc thêm ít áo len quần bông dày mà chỉ mặc mấy cái… toàn mặc quần tất? Ai ui thím thấy chẳng giữ ấm được tẹo nào! Xem đi, bây giờ đổ bệnh rồi, sức khỏe còn không bằng bà già như thím.”
“Bọn họ nói không sợ kiện cáo, nhưng nếu thật sự muốn ra tòa bọn họ cũng không có phần thắng, tôi đoán bọn họ chỉ chơi trò tâm lý thôi.” “Đây, đặt ở bên này.” Ngạn Hi chỉ màn hình, Thiệu Sanh Tinh lập tức quay đầu lại, đáng thương dang tay với cậu.
Sau khi chuẩn bị cơm tối xong, Ngạn Hi lau tay, lên lầu gọi mấy đứa nhỏ xuống ăn cơm.
Giọng điệu Ngạn Hi hiếm khi dịu dàng: “Có bị thương không?”Hôm nay thực sự là quá trùng hợp.Ngạn Hi ôm nó thuận thế ngồi xuống ghế, đặt nó lên đùi: “Người khác đến đồn cảnh sát uống trà, con chơi máy tính, sao lại may đến thế nhỉ?”
Ngạn Hi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ngẩng đầu lên: “Hả?”
Ngạn Hi nghiêm túc lắc đầu: “Không được, làm sai phải bị phạt, trừ khi… Trừ khi em chịu tha thứ cho bạn.”
“Mày!”Thiệu Sanh Tinh cọ vai cậu lắc mạnh đầu: “Tiểu Tinh tủi thân.”
Tha thứ cho bạn, coi mặt thằng nhỏ đã xanh thành cái dạng gì rồi kìa.
“Xuống ăn cơm tối.” Ngạn Hi vào phòng, sửng sốt nhìn thấy rõ động tác của hai đứa: “Làm gì vậy?”
“Ăn đi, nhưng một ngày không thể ăn quá hai viên, sau khi đánh răng xong không thể ăn.” Thật sự là rất tủi thân, nghe như sắp khóc đến nơi.
Hôm nay thực sự là quá trùng hợp.
“Con…”Giọng điệu Ngạn Hi hiếm khi dịu dàng: “Có bị thương không?”
Thiệu Sanh Tinh được chú Vương ôm lên xe, nó sờ cổ tay bị bà cụ bóp sưng đỏ, nhất thời tủi thân khóc toáng, bởi vì hôm nay Nhã Thư không có mặt nên nó không thèm kiêng nể, khóc đến độ cảnh sát cũng không dám lên tiếng hỏi tình hình khi đó.
Nhã Thư nhìn vẻ mặt xám xịt của Thiệu Sanh Tinh, mềm lòng đáp: “Vậy, vậy coi như, em đồng ý, tha thứ, cho bạn!”“Ở trên tầng làm bài tập, ngoan lắm, hôm nay còn dẫn theo một đứa nhỏ về.” Thiệu Sanh Tinh vạch áo lên cho cậu nhìn cổ tay, đỏ ửng một vòng, Ngạn Hi nhíu mày, lập tức khó chịu.
“Uầy, nhỏ như thế đã học thêm sao? Khéo khi hai đứa tụm lại chơi với nhau cũng không chừng.” Thím Lưu nở nụ cười: “Được rồi, cậu giúp thím rửa sạch chỗ đồ ăn kia, trông tươi ngon mọng nước chưa này.”
Cậu hiểu quá rõ, bà già này cùng con trai là một nhóm, hai người cấu kết làm việc xấu, một người khóc mắng, một người ép người khác móc tiền mới bỏ qua, không phải loại tốt lành gì. Cậu bảo Thiệu Sanh Tinh chơi thêm một lát, tự mình ra ngoài tìm lão Vương. Lão Vương còn đang viết lời khai, bởi vì người xảy ra chuyện lần này là Thiệu Sanh Tinh, cho nên phó cục trưởng Trương tự mình đứng ra xử lý, nhìn thấy Ngạn Hi còn có loại ảo giác bạn cũ gặp mặt.
“Cái này…” Phó cục trưởng Trương xoa xoa tay, thầm ám chỉ: “Bởi vì hiện trường không có video bằng chứng, nếu như cậu muốn đi theo con đường pháp luật thì tôi đề nghị kiện tụng.”
Nhã Thư đang rưng rưng lau nước mắt, sau khi nghe giọng Ngạn Hi, bé lập tức đứng lên khỏi ghế, đi qua ôm eo cậu. “Đã lâu không gặp cậu Ngạn!” Ông ta đi tới trước mặt Ngạn Hi, hạ thấp giọng nói: “Lúc trước phía cảnh sát đã theo dõi nhà họ Ngạn một thời gian, cậu muốn theo dõi tiếp không?” “Xuống ăn cơm tối.” Ngạn Hi vào phòng, sửng sốt nhìn thấy rõ động tác của hai đứa: “Làm gì vậy?”“Đã lâu không gặp cậu Ngạn!” Ông ta đi tới trước mặt Ngạn Hi, hạ thấp giọng nói: “Lúc trước phía cảnh sát đã theo dõi nhà họ Ngạn một thời gian, cậu muốn theo dõi tiếp không?”
“Mày!”
Sau khi chuẩn bị cơm tối xong, Ngạn Hi lau tay, lên lầu gọi mấy đứa nhỏ xuống ăn cơm.“Chuyện này liên quan gì tới tôi à?” Ngạn Hi có chút bất ngờ, cậu tưởng do Thiệu Chí Thần định đoạt chứ.
Lúc này Thiệu Sanh Tinh mới hồi hồn, nhặt khoai tây chiên dưới đất nhét vào trong ngực Nhã Thư, khuôn mặt ửng đỏ: “Vậy cậu, có thể đừng ghét tôi nữa hay không?”
“Uầy, cậu và giám đốc Thiệu đã thành đôi, sao còn phân biệt anh tôi hả!” Phó cục trưởng Trương cảm thấy cậu đang khiêm tốn.
Ngạn Hi vốn đang cùng Thiệu Chí Thần tán gẫu về suy nghĩ kỳ lạ hôm qua của Thiệu Sanh Tinh, tay vừa mới cúp máy của Thiệu Chí Thần thì điện thoại của lão Vương đã gọi tới.
“Mày dám đánh con trai tao ở đồn cảnh sát, lát nữa cảnh sát vào mày sẽ tiêu đời!” Ngạn Hi mím môi, nhịn xuống mấy lời thô tục: “Bảo người rút về đi, đừng lãng phí cảnh lực. Đúng rồi, không bàn về chuyện này nữa, bên kia ăn vạ là như thế nào!”
“Cái này…” Phó cục trưởng Trương xoa xoa tay, thầm ám chỉ: “Bởi vì hiện trường không có video bằng chứng, nếu như cậu muốn đi theo con đường pháp luật thì tôi đề nghị kiện tụng.”
Ngạn Hi cau mày cầm điện thoại ra xa, qua nửa phút sau mới để gần tai: “Thiệu Sanh Tinh, chú ý một chút hình tượng được không?”
“Bên ăn vạ kia nói sao?” Ngạn Hi càng tò mò đối phương phản ứng thế nào. Ý của ông ta chính là, đi cửa sau cũng được.
“Bên ăn vạ kia nói sao?” Ngạn Hi càng tò mò đối phương phản ứng thế nào.
Bởi vì sâu răng nên gần đây nó bị khống chế lượng đồ ngọt, mấy viên kẹo kia nó vẫn còn cất trong túi, sắp bị tan chảy cả rồi.
Nhã Thư nói phải nhìn biểu hiện của nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức cười không thấy mắt, lúc đi xuống cầu thang còn làm màu làm vẻ nhảy nhót, khiến Ngạn Hi giật mình, thẳng bước đi lên trước nó không thèm nhìn. Lúc Ngạn Hi về đến nhà, thím Lưu đang chuẩn bị bữa tối, cậu cởi áo khoác treo lên móc quần áo cạnh cửa ra vào, thay giày xong đi vào bếp hỗ trợ. “Bọn họ nói không sợ kiện cáo, nhưng nếu thật sự muốn ra tòa bọn họ cũng không có phần thắng, tôi đoán bọn họ chỉ chơi trò tâm lý thôi.”
Ngạn Hi vốn đang cùng Thiệu Chí Thần tán gẫu về suy nghĩ kỳ lạ hôm qua của Thiệu Sanh Tinh, tay vừa mới cúp máy của Thiệu Chí Thần thì điện thoại của lão Vương đã gọi tới.
“Xùy, nhà tôi không thiếu mấy đồng tiền kiện.” Ngạn Hi cười khẽ, giảng đạo lý với mấy người kia cũng vô dụng, trực tiếp đưa ra hình phạt mới là tốt nhất: “Đúng rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?”
Bởi vì sâu răng nên gần đây nó bị khống chế lượng đồ ngọt, mấy viên kẹo kia nó vẫn còn cất trong túi, sắp bị tan chảy cả rồi. “Còn chưa đi, đang ngồi bên kia hưởng điều hòa.”
“Mày dám đánh con trai tao ở đồn cảnh sát, lát nữa cảnh sát vào mày sẽ tiêu đời!” Thiệu Sanh Tinh được chú Vương ôm lên xe, nó sờ cổ tay bị bà cụ bóp sưng đỏ, nhất thời tủi thân khóc toáng, bởi vì hôm nay Nhã Thư không có mặt nên nó không thèm kiêng nể, khóc đến độ cảnh sát cũng không dám lên tiếng hỏi tình hình khi đó. “Đến lúc đó nhớ đóng camera giám sát.” Ngạn Hi xoa cổ tay mở cửa đi vào.
Cậu đứng bên ngoài gõ cửa, hai giây sau mới đẩy cửa đi vào. “Con…”Bà cụ đang ngồi dưới điều hòa xem TV cùng con trai, gã con trai thấy có người vào hoảng sợ: “Đệt, vào cũng không thèm lên tiếng, cậu là ai?”
Ngạn Hi khom lưng vỗ vai bà ta: “Bà đừng phí sức, như thế để tôi nói luôn với bà đi. Đứa nhỏ ngốc nghếch hôm nay được bà nhìn trúng là con nhà tôi, cổ tay kia ấy mà, bị bà không cẩn thận siết chặt, tôi nhìn đau lòng lắm đấy, Tôi là người có qua có lại, có vay có trả, sẽ không đoạn tử tuyệt tôn, nhưng cũng bị đau một hai tháng.” Ngạn Hi lười nói chuyện, đi qua túm tên trung niên mặt mũi dữ tợn, thẳng tay đấm một quyền vào bụng gã.
“Bọn họ nói không sợ kiện cáo, nhưng nếu thật sự muốn ra tòa bọn họ cũng không có phần thắng, tôi đoán bọn họ chỉ chơi trò tâm lý thôi.”
Vừa lúc sao mà Thiệu Sanh Tinh muốn ăn kẹo, nghĩ đến chuyện sáu cái kẹo trong túi biến thành N cái, chỉ sợ người khác cướp cơ hội làm Lôi Phong của mình, không đợi chú Vương phát hiện tình hình không đúng muốn ngăn cản, nó đã như con cá chạch phóng đến bên người bà cụ.
Gã đàn ông trung niên ăn chút đau đã lộ ra cơ mặt dữ tợn, lập tức muốn phản kích, lại bị Ngạn Hi cho một cước xuống đũng quần, trực tiếp nằm bò dưới đất.
“Ở trên tầng làm bài tập, ngoan lắm, hôm nay còn dẫn theo một đứa nhỏ về.” “Ah! Đánh người rồi! Giết người rồi, người đâu, con trai tôi.” Bà cụ khóc lóc một hồi, chạy đến trước mặt Ngạn Hi muốn túm tay cậu, bị Ngạn Hi né tránh.
“Mày dám đánh con trai tao ở đồn cảnh sát, lát nữa cảnh sát vào mày sẽ tiêu đời!”
Thiệu Sanh Tinh: Tủi thân tủi thân tủi thân!
Tha thứ cho bạn, coi mặt thằng nhỏ đã xanh thành cái dạng gì rồi kìa.Mỗi tay cậu túm một đứa, để bọn nó đối mặt với nhau, đoạn nói với Thiệu Sanh Tinh: “Nói xin lỗi bạn.” “Hả? Mắt của bà nhìn thấy tôi đánh người?” Ngạn Hi ung dung buông tay: “Đừng ăn vạ với tôi.”
Ngày hôm sau, sự thật đã cho cậu ăn phát vả.
Ngạn Hi mím môi, nhịn xuống mấy lời thô tục: “Bảo người rút về đi, đừng lãng phí cảnh lực. Đúng rồi, không bàn về chuyện này nữa, bên kia ăn vạ là như thế nào!”
Cậu hiểu quá rõ, bà già này cùng con trai là một nhóm, hai người cấu kết làm việc xấu, một người khóc mắng, một người ép người khác móc tiền mới bỏ qua, không phải loại tốt lành gì.
“Mày!”
“Đã lâu không gặp cậu Ngạn!” Ông ta đi tới trước mặt Ngạn Hi, hạ thấp giọng nói: “Lúc trước phía cảnh sát đã theo dõi nhà họ Ngạn một thời gian, cậu muốn theo dõi tiếp không?”
Nhã Thư bởi vì nói lắp nên thường không nói chuyện, so với nói chuyện bé càng thích viết lên giấy hơn. Nhưng Thiệu Sanh Tinh muốn nói chuyện với bé, liên mồm nói mình đọc không hiểu, muốn Nhã Thư dùng miệng giải thích cho nghe. Nhã Thư thử vài lần không được, trái lại mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng bị bắt nạt tàn nhẫn, trực tiếp bật khóc, khiến Thiệu Sanh Tinh nhất thời luống cuống tay chân. Chỉ chốc lát sau, con trai bà ta đến nơi, cảnh sát cũng đuổi tới, mang đương sự cùng người biết chuyện về đồn. Ngạn Hi khom lưng vỗ vai bà ta: “Bà đừng phí sức, như thế để tôi nói luôn với bà đi. Đứa nhỏ ngốc nghếch hôm nay được bà nhìn trúng là con nhà tôi, cổ tay kia ấy mà, bị bà không cẩn thận siết chặt, tôi nhìn đau lòng lắm đấy, Tôi là người có qua có lại, có vay có trả, sẽ không đoạn tử tuyệt tôn, nhưng cũng bị đau một hai tháng.”
Thiệu Sanh Tinh duỗi ngón tay: “Vậy con có thể ăn mấy viên kẹo sữa đó không?”
Thiệu Sanh Tinh được chú Vương ôm lên xe, nó sờ cổ tay bị bà cụ bóp sưng đỏ, nhất thời tủi thân khóc toáng, bởi vì hôm nay Nhã Thư không có mặt nên nó không thèm kiêng nể, khóc đến độ cảnh sát cũng không dám lên tiếng hỏi tình hình khi đó.
“Còn chưa đi, đang ngồi bên kia hưởng điều hòa.”Cậu dừng lại một chút, hít vào một ngụm khí: “Nhưng mà sau này có bóng ma không tôi cũng không chắc. Bà… chắc bà không có cháu nhỉ, bởi nếu có cháu rồi sẽ không xuống tay với trẻ con, cũng quá mất mặt. Hầy, xong rồi, ước nguyện có cháu của bà bị trì hoãn, tôi đoán chừng hơn nửa năm anh ta cũng không cứng nổi.”