"Cho nên cậu gọi tôi làm cái gì?"
"Tôi..." Ngạn Hi đảo mắt, "Tự nhiên tôi quên mất rồi!"
Cậu vỗ đầu mình một cái xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Dạo này trí nhớ tôi không tốt lắm."
"Khoan đã." Thiệu Chí Thần bỗng cất tiếng gọi, "Hôm nay Hứa Vân Xuyên có nói gì với cậu không?"
Ngạn Hi sửng sốt, vô thức lắc đầu.
Thật ra hôm nay Hứa Vân Xuyên đã cùng cậu ngồi nói xấu Thiệu Chí Thần suốt cả một ngày. Về cơ bản là chê bai gu thẩm mỹ xấu đau xấu đớn của hắn, tiện thể kể luôn mấy chuyện ngớ ngẩn khi đôi bên vừa quen nhau.
Nhưng Ngạn Hi không thể nói, Ngạn Hi chỉ có thể cố gắng nghẹn cười.
Cảm giác này thực sự quá đau khổ!
Thiệu Chí Thần không hỏi thêm gì nữa, hắn chỉ gật đầu rồi xoay người vào phòng bếp rót nước.
Nói đến Hứa Vân Xuyên, nghiệt duyên giữa hắn và đối phương bắt đầu từ thời cấp hai.
Hồi ấy Hứa Vân Xuyên đã bắt đầu mặc váy từ rất sớm. Làn da anh ta trắng nõn nà, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, khuôn mặt kia càng khó phân biệt trai gái. Ngày nào cũng mặc một chiếc váy hoa xinh đẹp đáng yêu lượn qua lượn lại giữa đám con nít ranh chưa phát triển, tựa như một con bướm vừa phá kén chui ra.
Mấy đứa khối trên đều biết, lớp tám có một thằng nhóc mặc váy thích thằng đầu gấu lớp chín.
Éo le thế nào mà Thiệu Chí Thần vừa mới bước vào khuôn viên cấp hai đã bị con bướm xinh đẹp này hấp dẫn, từ đó gieo xuống đáy lòng một hạt giống. Nhưng hạt giống này chẳng sống được bao lâu bởi vì ngày hôm sau, hắn gặp bướm nhỏ trong nhà vệ sinh, đã thế cái cần tăng dân số của bướm nhỏ còn lớn hơn cả của hắn!
Lúc ấy Thiệu Chí Thần tức muốn hộc máu, hắn phi thẳng qua cho Hứa Vân Xuyên một đạp!
Hứa Vân Xuyên đứng hình hồi lâu, hiển nhiên não chưa kịp load đã xảy ra chuyện gì. Hứa Vân Xuyên nhìn cổ chân ửng đỏ, lại nhìn cả người Thiệu Chí Thần tỏa ra khí đen, đột nhiên "Óe" một tiếng khóc nấc, miệng gào "Anh Chu, có đứa đánh em!".
Xong rồi chạy biến!
Hôm đó tan học, Thiệu Chí Thần bị đám côn đồ chặn trước cửa, một kẻ diện mạo đoan chính vóc người cao to vô cùng chói mắt đứng giữa bọn chúng. Mắt Hứa Vân Xuyên đỏ hoe ôm chặt cánh tay kẻ nọ, bả vai nhún tới nhún lui, thỉnh thoảng còn đánh cái nấc nhẹ.
"Anh Chu." Hứa Vân Xuyên dán khuôn mặt nhỏ nhắn lên tay Chu Tiềm Sơn cọ cọ: "Chính là nó đã đánh em, đau chết đi được!"
Chu Tiềm Sơn vẫn luôn im lặng không nói gì bỗng nở nụ cười lạnh lùng: "Chuyện đó là do mày làm?"
"Là tôi thì sao?" Thiệu Chí Thần lui về phía sau nửa bước, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. Hắn không phải kẻ ngốc, biết chắc một người không phải đối thủ của đám đàn anh khối trên kia.
Chu Tiềm Sơn lúc này vẫn còn ở trong giai đoạn trẻ trâu: "Đánh người của tao thì mày tính sao đây?"
"Anh Chu đẹp trai quá đi à~" Chất giọng Hứa Vân Xuyên cứ như thể mất đi phương hướng, lượn ba vòng cong trên không trung rồi mới chui vào lỗ tai mọi người. Đằng sau đã có đứa ôm bụng gập người, nhưng cái kẻ mang vóc người cao to kia vẫn đứng lù lù bất động, vẻ mặt không có chút thay đổi nào.
Thiệu Chí Thần khẽ híp mắt, bỗng dưng sinh ra một tia kính nể với thiếu niên đứng đối diện.
"Anh nói tôi đã đánh người của anh? Vậy chúng ta một chọi một, làm một trận giữa các đấng mày râu."
Lời này rất lọt tai Chu Tiềm Sơn, gã vứt áo qua một bên, vừa lúc rơi xuống đỉnh đầu Hứa Vân Xuyên: "Qua đây!"
Hai thiếu niên đều đang trong độ tuổi hiếu thắng nhất, cả hai đánh từ đầu hẻm tới cuối hẻm, cuối cùng lao đầu vào vũng bùn, dùng tư thế đầu tiếp đất kết thúc trận chiến này.
Hứa Vân Xuyên đang say sưa hưởng thụ cảm giác áo khoác anh Chu đáp trên đỉnh đầu, đột nhiên trước mắt sáng lên, áo khoác bị người cầm đi. Hứa Vân Xuyên mở mặt nhìn con quái vật mặt đen phía đối diện, hét lên một tiếng: "Anh là ai? Trả áo khoác anh Chu cho tôi!"
Chu Tiềm Sơn lau mặt một cái, Hứa Vân Xuyên chớp mắt, yên lặng lấy khăn giấy từ trong túi lau mặt cho người ta.
Giám đốc thiệu đứng bên cạnh nhìn, tự mình dùng tay áo lau qua hai cái.
Hừ, đàn ông chân chính còn lâu mới cần dựa vào người khác.
Chu Tiềm Sơn lau mặt sạch, sau đó xoay người báo tên cho Thiệu Chí Thần: "Chu Tiềm Sơn."
"Thiệu Chí Thần."
Hai người nghe xong tên đối phương đều nhướng mày, hiển nhiên cả hai đều từng nghe qua tên nhau.
*
Đầu ngón tay bị một giọt nước ấm bắn lên, Thiệu Chí Thần hoàn hồn cười nhẹ lắc đầu, hắn cầm ly nước đã rót đầy trở về phòng.
Hắn mở tủ quần áo như thường lệ, tầm mắt lướt qua một vòng tủ quần áo, dường như đã phát hiện có điều gì đó không đúng ở đây... Hình như trong tủ thiếu mất một thứ gì đó.
Phòng ngủ cách vách, Ngạn Hi đang cầm áo khoác lông chồn mới trộm được về cọ tới cọ lui, cậu vùi mặt vào đám lông tơ hít lấy hít để rồi thở dài hài lòng.
Nếu không phải tên đàn ông nhỏ mọn Thiệu Chí Thần cướp lại nó, nếu như mỗi ngày đều có cục cưng an ủi tinh thần này thì cậu còn cần chen chúc với đám gấu bông ngu ngốc một chỗ sao?!
Có cái cớt ấy.
Ánh mắt Ngạn Hi sắc như dao cạo liếc qua gấu bông nhỏ bên gối, đạp nó một phát lăn xuống giường.
Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, cậu không bao giờ cần mấy con gấu ngốc nghếch nữa, hàng này căn bản không xứng xuất hiện trên giường của cậu.
Ngạn Hi trịnh trọng mở to áo khoác lông chồn choàng lên người rồi nằm xuống. Cậu đã nghiên cứu rồi, lợi dụng cách này có thể giúp cho cơ thể và lông chồn tiếp xúc đầy đủ, che mũ lên mặt nữa có thể đạt được sự phê cần gấp đôi.
Cộp, Thiệu Chí Thần đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Ngạn Hi bị lông chồn phủ kín mít.
Cơ thể nằm trên giường bỗng cứng đờ trong nháy mắt, Ngạn Hi giơ tay vén chiếc mũ che khuất mặt, trên khuôn mặt cậu còn hiện lên vệt ửng hồng.
Cậu nở nụ cười gượng gạo với người đàn ông: "Thật trùng hợp."
Thiệu Chí Thần: "...Cậu đang làm gì vậy?"
Ngạn Hi đau khổ rên lên một tiếng, xoay người đè áo lông chồn dưới thân hòng bảo vệ chút kiêu ngạo cuối cùng: "Xin anh đêm nay đừng mang nó đi, chỉ một đêm thôi!"
"Cho tôi một lý do."
Ngạn Hi lập tức chạy qua tủ quần áo lấy chiếc khăn quàng cổ màu xanh huỳnh quang quấn lên cổ mình, lại túm áo lông chồn chui vào trong chăn nhằm lừa gạt cho qua cửa.
"Coi, tôi cảm thấy chiếc khăn quàng cổ này rất hợp với lông chồn. Thật ra có lông chồn hay không không quan trọng, quan trọng là ở cách phối đồ, anh xem!"
Sau khi sửa sang xong quần áo, Ngạn Hi nằm trên giường bày ra mấy tư thế siêu mẫu quen thuộc. Cậu đặt khăn quàng cổ lên mặt, thích thú xoa hai cái: "Tôi gần như không thể rời xa nó, thậm chí còn muốn đeo nó cả ngày lẫn đêm."
Nhưng cậu lại không biết là, bởi vì động tác lúc nằm tạo dáng quá mạnh mà áo khoác lông chồn trên vai đã sớm trượt xuống cổ tay, cổ áo ngắn tay màu trắng bên trong rất rộng, gần như lộ hết nửa người ra ngoài.
Bả vai mượt mà dưới ánh đèn như lóe lên ánh sáng, đâm thẳng vào mắt khiến người đàn ông phải híp lại, tầm mắt hắn rời xuống, đúng lúc nom thấy một quả gì đó nho nhỏ lộ ra bên ngoài.
Hầu hết những quả mọng màu đỏ đều khá nhỏ và đẹp mắt, nhưng sở thích Thiệu Chí Thần không giống người thường. Ví dụ như cái quả đang hiện lên trong mắt này hiển nhiên còn chưa chín, thịt quả vẫn còn ánh màu hồng nhạt.
Người đàn ông nhịn không được đi qua đè bả vai Ngạn Hi rồi ấn cậu xuống giường.
Ngạn Hi tưởng rằng hắn muốn cướp áo của mình, theo bản năng túm chặt chiếc áo lông chồn trong tay, kết quả người đàn ông lại bóp cằm cậu một cái. Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mất kiên của đối phương, Thiệu Chí Thần cảnh cáo: "Tạo dáng thì có thể nhưng phải biết giữ ý tứ chừng mực."
Dứt lời, bàn tay to lớn của hắn sờ lên lồng ngực Ngạn Hi một phát, Ngạn Hi nhịn không được khẽ run lên, thoáng chốc trợn tròn hai mắt.
Cứ như thể lúc nãy chẳng có chuyện gì, Thiệu Chí Thần nhìn Ngạn Hi một cái rồi kéo cổ áo cậu về đúng vị trí ban đầu, sau đó đứng dậy không thèm ngoảnh đầu rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Ngạn Hi hoàn hồn sờ ngực mình, lại sờ vào cổ áo.
Chuyện gì vừa xảy ra?
Thiệu Chí Thần sàm sỡ cậu!
Chỉ cần Ngạn Hi nhớ lại ánh mắt người đàn ông vừa nhìn mình là nhịp tim bỗng trật nhịp. Đây là một loại phản ứng bản năng của giống đực vẫn luôn tồn tại, tựa như lãnh địa của mình bị xâm chiếm. Ẩn trong cặp mắt kia là một con sư tử đang ép sát con mồi, nóng lòng muốn thử, tưởng chừng như một giây sau sẽ xông lên cắn đứt cổ cậu.
Cậu đã từng nói gì nào?!
Ký kết hợp đồng, sớm chiều ở chung, cuối cùng yêu đương nhắng nhít!
Ngạn Hi quấn khăn quàng cổ và áo khoác lông chồn rồi ngồi dậy, chống cằm suy tư.
Rõ ràng Thiệu Chí Thần đã dựa theo kịch bản tổng tài, chẳng thèm chừa chút đường lui, không thấy băn khoăn lăn tăn gì mà thích cậu?!
Kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra với cậu đây? Cường thủ hảo đoạt hay cạm bẫy dịu dàng, chuốc thuốc hay say rượu, nến hình trái tim hay pháo hoa đầy trời?
Trong mắt Ngạn Hi ánh lên một tia kiên định.
Bố ai sợ ai?
Nếu Ngạn Hi cậu mà giẫm phải cái kịch bản tổng tài rác rưởi này thì há có thể xứng với áo khoác lông chồn trên người!
Ngày hôm sau, Ngạn Hi tránh thời gian đi làm của Thiệu Chí Thần, vội vàng chạy tới quán quyền anh.
Vốn dĩ cậu định dùng nó để đề phòng Trần Thư Nhiên, nhưng bây giờ người cậu muốn đề phòng nhất chính là Thiệu Chí Thần!
Ngạn Hi đứng trước quầy tiếp tân báo tên Chu Tiềm Sơn, lập tức có một người đàn ông với khuôn mặt thật thà, cơ thể tràn đầy cơ bắp đi qua: "Anh Ngạn! Tôi là Tiểu Lý. Lúc trước ông chủ đã nhắc tôi phải đưa anh đi tham quan nơi này."
Ngạn Hi không muốn lãng phí thời gian, cậu kéo Tiểu Lý sang bên cạnh: "Bên các anh có loại học thuật phòng thân cấp tốc không?"
Tiểu Lý lập tức đưa cho cậu một bảng biểu: "Anh Ngạn nhìn xem, bên chúng tôi có khóa thuật phòng thân cấp tốc dành cho nữ giới giá chỉ 699 đồng. Vì anh là người quen nên tôi sẽ giảm giá cho anh một nửa. Anh qua chỗ này làm thẻ, chúng tôi bảo đảm sau sáu ngày anh lập tức có thể đấm Trấn Quan Tây, bứng cây dương liễu..."
Ngạn Hi lấy điện thoại ra: "Bên nhân viên xử lý khiếu nại à..."
Tiểu Lý suýt chút quỳ xuống bên chân cậu: "Anh, bệnh nghề nghiệp bệnh nghề nghiệp thôi, anh xem cái miệng của em này, nói quen thành thói!"
"Nhanh lên, đừng lấy mấy cái hình thức ra khoe với tôi. Tôi thấy tư duy của anh Chu mấy người rất cao, mấy người nhìn anh ta mà học tập."
"Vâng vâng vâng, mời anh chờ một lát!"
Sau thời gian uống ba hớp trà, Ngạn Hi được mời đến một phòng học. Cậu sờ bao cát, từ trong bức gương treo trên tường nhìn một người đàn ông cao to vạm vỡ với vòng eo thô đi vào.
Tiểu Lý đứng bên cạnh giới thiệu: "Anh Ngạn, đây là huấn luyện viên hàng đầu dạy về kỹ thuật phòng thân chỗ chúng tôi, anh gọi hắn là Tiểu Vương được rồi."
Ngạn Hi quay người nhìn Tiểu Vương một cái, cỗ kiêu ngạo từ trong xương cốt lại ngoi lên. Cậu nhìn gã rồi nhếch khóe miệng cười một cái: "Qua đây đi."
Mười phút sau, sắc mặt Ngạn Hi lạnh tanh xuyên qua gương nhìn tay Tiểu Vương đặt trên eo mình, tiếp đó chậm rãi lần lên trên.
"Anh Ngạn, dáng người của anh tuyệt quá. Úi chà, cánh tay nâng cao thêm một chút, anh giẫm chân lên đầu gối em này."
Ngạn Hi mỉm cười với gã, giẫm chân lên đầu gối đối phương.
Tiểu Vương lập tức nắm cẳng chân cậu: "Vị trí đặt tay của anh chưa đúng lắm, qua đây thêm chút nữa, đúng rồi."
"Vị trí này đau nhất à?" Ngạn Hi hỏi.
"Đúng đúng đúng, chính là vị trí này, nếu có kẻ quấy rối anh thì anh cứ dựa theo động tác bây giờ chộp tay hắn, mặt đối mặt với hắn."
Ngạn Hi nắm lấy tay gã.
"Sau đó có thể xuống tay, nhớ kỹ nhất định phải tàn nhẫn vào! Đừng nể nang thương xót nó!"
Ngạn Hi hạ chân không chút nể nang.
Tiểu Vương nằm bò dưới đất đau đến nhe răng trợn mắt, gã còn không quên tiếp tục nịnh nọt: "Anh, anh đá hay lắm, sức rất lớn!"
Ngạn Hi ngồi xổm xuống vỗ mặt gã: "Tiếp tục nào."
Tiểu Vương ôm đầu gối đứng lên, Ngạn Hi nghiêng khuỷu tay cho gã một kích, chân phải duỗi ra cho người ta một đạp ngã sấp mặt.
Lần này Tiểu Vương nói không nên lời, hiển nhiên Ngạn Hi đang cố ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác đương sự còn cố tình tìm mọi cách đá cẳng chân gã: "Đứng lên, để tôi xem rốt cuộc trình độ của huấn luyện viên hàng đầu ở đây là gì?"
Cái loại cấp bậc như Tiểu Vương còn không biết sự tồn tại của Chu Tiềm Sơn, gã chỉ nghe Tiểu Lý nói Ngạn Hi là một khách hàng SVIP, bảo gã phải chăm sóc cậu thật tốt. Ai dè gã vừa nhìn thấy Ngạn Hi đã nhịn không được nảy sinh ý xấu, thấy sắc nổi lòng tham, vốn tưởng khách hàng eo nhỏ chân nhỏ này sẽ mặc mình đùa giỡn, ngờ đâu biến thành bộ dạng như bây giờ!
Gã nhệch môi, bỗng dưng muốn khóc thét: "Anh, anh tha cho em đi, em biết sai rồi!"
Ngạn Hi xoa cổ tay, ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc: "Trong vòng ba giây anh có cơ hội phản kháng."
Tiểu Vương lập tức nhảy từ dưới đất lên, Ngạn Hi không cho gã cơ hội thở dốc, thẳng tay cho gã một đấm vào mặt.
Bà mày, dám có ý nghĩ xấu xa với ông.
Sau một tiết học, Tiểu Lý tới xem tình hình huấn luyện của Ngạn Hi thế nào, bỗng dưng hắn nhìn thấy một cục sinh vật không thấy rõ mặt nằm bò dưới đất, lập tức bị dọa cho ngu người.
Hắn run run hỏi: "Anh, anh Ngạn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ngạn Hi đấm một phát lên bao cát, phát ra một tiếng vang lớn. Cậu tháo găng tay vén tóc mái, giọng điệu thờ ơ trả lời: "Thì bị dị ứng chứ sao, mặt mũi sưng húp lên kìa, còn không mau đưa đến bệnh viện?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lý: Khóa học này cũng cấp tốc quá đi! Mới có một tiết mà đã học xong rồi?!
Hết chương 29