Sau khi cất xong giày thì vẻ mặt Thiệu Chí Thần mới giãn ra, hắn hỏi Ngạn Hi: "Nói, cậu lén la lén lút làm trò gì hả? "
"Tò mò, đơn giản chỉ là do tôi tò mò mà thôi!"
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn cậu một cái: "Bên này tất cả đều là bộ sưu tập của tôi, có một số tủ không thể đụng vào, lần sau trước khi đi vào cần phải có sự đồng ý của tôi. "
Ngạn Hi gật đầu nghiêng người muốn chạy ra ngoài, nhưng đột nhiên lại bị một cánh tay vươn ra ngăn cản.
"Làm... anh muốn làm gì? "
Hai mắt Thiệu Chí Thần như lập lòe tia lửa: "Không phải cậu tò mò sao? Để tôi dẫn cậu đi nhìn. "
Ngạn Hi: "Ha ha ha ha ha, không cần đâu..."
"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai, tôi không thích kẻ nói chuyện vòng vo tam quốc."
Vì thế nửa giờ tiếp theo, Thiệu Chí Thần thẳng tay xách cổ Ngạn Hi thăm thú phòng thử đồ của mình một lần.
"Đúng là xem xong còn chưa đã thèm!" Ngạn Hi kích động vỗ tay lấy lệ, vừa định giậm chân bỏ chạy nhưng lại bị Thiệu Chí Thần túm cổ áo kéo về.
Đã từ lâu rồi hắn luôn ấp ủ giấc mơ giới thiệu bộ sưu tập của mình đến với người khác, chỉ là tìm mãi cũng không có người. Lần này Ngạn Hi chịu xem với hắn, hắn nhất định phải tặng một món quà cho người có cùng sở thích với mình.
"Tặng cậu cái khăn quàng cổ này."
Ngạn Hi lắc đầu hoảng sợ lui về phía sau hai bước: "Đồ quý như thế tôi không nhận nổi! "
"Loại kiểu dáng này tôi có hai cái." Thiệu Chí Thần cứng rắn quấn mấy vòng khăn lên cổ cậu.
"Không cần khách khí như thế đâu!" Ngạn Hi điên cuồng vùng vẫy, thẳng cho đến khi bị người đàn ông dồn đến chỗ một chiếc tủ cao cao, lưng cậu ép chặt lên ván tủ mới dừng lại.
Hai người đều mệt đến độ thở hồng hộc không ra hơi. Một tay Thiệu Chí Thần chống lên cánh cửa tủ, duỗi tay còn lại chỉ mũi Ngạn Hi: "Đừng ép tôi phải sử dụng vũ lực."
"Anh cũng đừng có mà ép tôi!" Ngạn Hi rống xong thì tay bỗng trượt mạnh xuống, cơ thể mất trọng tâm ngã về phía sau, ập người vào trong tủ quần áo! Cửa trượt của tủ quần áo phát ra tiếng vang trầm đục nặng nề, rồi lại theo quán tính bắn ngược trở về, cuối cùng khép lại, không chừa bất cứ khe hở nhỏ nào.
Ngạn Hi hoảng sợ ngơ ngác ngồi trong bóng tối một hồi, hai tay vô thức sờ soạng bên cạnh một vòng.
Ha?! Đây là cái gì?
Trong tủ quần áo vang lên từng trận xột xoạt, Thiệu Chí Thần đứng ở bên ngoài khó khăn lắm mới hoàn hồn, mở cửa tủ ra.
Ngạn Hi đang ngồi trong tủ quần áo trợn trừng mắt, mặt mũi ửng đỏ đối diện với ánh mắt của Thiệu Chí Thần.
"......" Người đàn ông im lặng hai giây, sau đó giơ tay vuốt mặt mình: "Cậu đang làm gì thế hả? "
Ngạn Hi mím môi, kéo chiếc áo khoác lông chồn đang treo hờ trên vai mình, móc một quyển sổ đỏ trong túi quần ra đưa cho Thiệu Chí Thần nhìn: "Tôi dùng cái này trả tiền. "
Một tờ giấy chứng nhận kết hôn để đổi lấy một chiếc áo khoác chồn, lời thế còn muốn gì nữa!
Đêm đó, trên cổ Ngạn Hi quấn một chiếc khăn xanh lá cây huỳnh quang, trên tay ôm một chiếc áo khoác lông chồn, vẻ mặt say mê cất bước về phòng.
Đòn trả đũa của thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh đến hơi sớm cậu tưởng. Hôm sau khi Ngạn Hi vừa ra khỏi phòng, chợt phát hiện dưới chân hơi mềm, cậu cúi đầu nhìn xuống, nhận ra lòng bàn chân mình đang giẫm lên một cái vỏ chuối.
Ha, chỉ có đến thế thôi à.
Cậu nhặt vỏ chuối lên ném vào thùng rác, lúc xoay người bước vào phòng bếp bỗng khựng lại. Ngạn Hi ngồi xổm xuống, nhìn thấy cách cửa bếp chưa đầy 30 cm là một dải băng dính trong suốt.
Ngạn Hi nhún vai nhẹ nhàng vượt qua.
Ngày thứ ba, Ngạn Hi được Thiệu Chí Thần thông báo phải đi tham dự buổi tập huấn dành cho nhân viên cửa hàng. Cậu mơ mơ màng màng rời giường đi xuống dưới lầu ngồi chờ cơm sáng. Cô gái lúc trước bày vẻ mặt khó ở đặt một đĩa bánh sandwich xuống trước mặt cậu, trong lòng Ngạn Hi reo vang hồi chuông cảnh báo, thầm than không ổn. Từ ngày đến ở tới nay cô ta luôn bất hòa với cậu, trước giờ chưa từng chủ động bưng đĩa dọn đồ ăn cho cậu.
Ngạn Hi uống một ngụm sữa đậu nành, phát hiện không ai chú ý bèn im lặng hoán đổi vị trí đĩa sandwich của mình và Thiệu Chí Thần.
Đợi mọi người đều đến đông đủ thì tất cả mới bắt đầu dùng bữa sáng, Ngạn Hi vẫn luôn nhìn Thiệu Chí thần chằm chặp.
Thiệu Chí Thần nhíu mày: "Cậu đang nhìn cái gì thế hả?"
"Tôi cảm thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai luôn ấy, có lẽ là do mới thay cà vạt mới chăng?"
"Ừm, ánh mắt không tồi đâu." Thiệu Chí Thần hài lòng cắn một miếng bánh sandwich: "Ọe."
Kế hoạch thành công √
Ngạn Hi nhìn sắc mặt trắng bệch của thằng cu Thiệu Sanh Tinh ngồi phía đối diện, khuyến mãi tặng kèm nó một nụ cười thắng lợi vẻ vang.
Ranh con cũng dám đấu với ông.
Ngày thứ tư, Ngạn Hi đi ra bên ngoài dạo chơi một vòng, lúc về còn không quên mua một món quà trang trí nhỏ nhỏ. Cậu đặt túi quà của mình lên sô pha, xong rồi đi vào nhà bếp tự rót cho mình một ly nước.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân bịch bịch, Ngạn Hi nghiêng người, khóe mắt nhìn thấy một bóng người chạy vụt qua. Cậu đi tới bên mép sô pha, liếc thấy bên trong có thứ gì đó đang di chuyển bèn lập tức cầm dép lê lên đập mạnh vào túi quà.
Bộp bộp bộp ba tiếng! Trong không khí vẫn còn vẩn vương hơi thở chết chóc, mặt Ngạn Hi lạnh tanh đeo bao tay dùng một lần mở túi ra, xách thi thể của một chiến sĩ Tiểu Cường (aka con gián) từ trong túi.
Không ngờ vào mùa này rồi mà con cháu dòng họ Tiểu Cường vẫn còn hoạt động, đúng là sinh vật khiến cho người người kính sợ. Ngạn Hi im lặng quan sát một hồi rồi xách râu con gián lên, gõ cửa phòng Thiệu Chí Thần.
"Nhà của chúng ta không sạch, có gián bò vào này."
Thiệu Chí Thần nhíu mày: "Bảo bọn họ tổng vệ sinh nhà cửa đi. "
Việc tổng vệ sinh rất nhanh đã được tiếng hành, Ngạn Hi cũng gia nhập đội ngũ dọn dẹp, nói cho hay thì bản thân cũng là một thành viên trong gia đình, cũng cần góp chút sức lực.
Vì thế, cậu nhét thi thể con gián nhỏ kia vào trong túi đồng phục mà Thiệu Sanh Tinh định mặc đi học vào ngày hôm sau.
Ngày thứ năm, Ngạn Hi mua một chiếc xe đạp để khỏi đi bộ, đậu xe ở trong gara, quét mắt cái chợt phát hiện hai lốp bánh xe đều bị đâm thủng!
Không có việc gì, phải thật bình tĩnh! Ngạn Hi cầm tay lái định dắt xe ra bên ngoài sửa, bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch, lốp xe đạp lăn xa 100 mét, trên tay Ngạn Hi chỉ còn cầm một cái khung tay lái.
Cậu đặt tay lái xe xuống, về nhà cầm chổi lao đến phía phòng Thiệu Sanh Tinh.
Một thằng nhãi ranh, có phải không ăn vụt thì không thấy thoải mái không!
Thiệu Chí Thần vừa từ công ty trở về đã thấy vẻ mặt hằm hằm sát khí cậu, có chút khó hiểu.
"Mau thu dọn hành lý rồi theo tôi đến Ninh Thành."
Vừa nghe sẽ tới Ninh Thành, ngọn lửa hừng hừng trong mắt Ngạn Hi lập tức tắt ngúm, cậu hơi ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông: "Anh cũng đi à? "
"Thế nào? Cậu chột dạ hả? "
"Đã bảo tôi và Vương Cẩm Duy cắt đứt liên lạc với nhau rồi mà." Ngạn Hi nâng tay làm động tác thề: "Nếu tôi và thằng đó còn léng phéng qua lại tôi ăn cứt tại chỗ luôn."
Không hiểu vì sao nghe Ngạn Hi nói xong, đột nhiên Thiệu Chí Thần cảm thấy tâm sinh lý mình có chút không ổn.
Cuối cùng cũng có thể rời xa thằng nhóc thối. Ngạn Hi vô thức thở phào một hơi khi đang ngồi thu dọn hành lý, không hổ là Long Ngạo Thiên. Bây giờ ngẫm lại mới nhận ra đám trẻ trong thôn đúng là không làm nên được chút cơm cháo gì, hiển nhiên không cùng đẳng cấp với thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh.
Lần này Thiệu Chí Thần đi công tác khá gấp nên hai người xuất phát luôn trong đêm, trước khi đi Thiệu Sanh Tinh còn ôm chặt Thiệu Chí Thần không nỡ rời.
Ngạn Hi chậc chậc mấy tiếng. Thiệu Chí Thần cũng chỉ cùng nhóc ăn mỗi bữa sáng, còn ông đây phải cùng cưng rèn luyện từ trí não cho tới thể lực! Cớ làm sao mà thái độ đối xử với đôi bên lại có sự chênh lệch lớn tới vậy?
Xe chạy tới đến ga tàu cao tốc, Ngạn Hi cầm chứng minh thư của mình vượt qua trạm kiểm tra an ninh.
Lại nói tiếp Ngạn gia cũng quá quyết tuyệt, kể từ sau khi Ngạn Hi bỏ trốn khỏi nhà thì chẳng có ai thèm ngó mắt liên lạc với cậu, giấy tờ tùy thân và quần áo đều sai người khác đưa tới.
Cậu ngẩn người nhìn tấm chứng minh thư trên tay mình. Tấm thẻ này không khác tấm thẻ ở thế giới kia của cậu là bao, trừ bỏ phần địa chỉ thường trú bên dưới thì ngay cả ngày tháng năm sinh cũng y xì.
Thời điểm vừa mới đặt chân đến thế giới này, cậu rất muốn trở về Ninh Thành, bởi vì ở giữa thế giới xa lạ thì đó là nơi duy nhất khiến cậu cảm thấy quen thuộc. Nhưng chờ sau khi cậu tỉnh táo, lại chợt nảy sinh ý niệm trốn tránh trong đầu. Đến tột cùng thì Ngạn Cẩn có tồn tại hay không, nếu như cậu đến Ninh Thành mà không có thôn Bình Hòa, không có Ngạn Cẩn thì cậu nhất định sẽ sụp đổ mất.
Vậy nếu Ngạn Cẩn có ở đây thì sao? Thằng bé có nhận ra mình không? Ngạn Hi đoán chắc cậu nhóc không thể, vì thế cậu bắt đầu tự hỏi nên làm thế nào để bắt chuyện với Ngạn Cẩn, làm thế nào để mang cậu nhóc về bên người.
Đó thật sự là một vấn đề nan giải.
Cậu có thể tưởng tượng ra ánh mắt của Ngạn Cẩn khi nhìn mình sẽ chẳng khác gì đang nhìn mấy thằng thiểu năng hoặc mấy đứa lừa đảo.
Lúc cả hai đến Ninh Thành đã là chín giờ rưỡi tối, Ngạn Hi ngồi ở trong xe đánh cái ngáp dài, mơ mơ màng màng cảm thấy cơ thể nghiêng sang bên cạnh, tựa đầu lên vai người đàn ông.
Cậu vốn định ngồi thẳng dậy nhưng lông chồn trên người hắn thật sự quá thoải mái, khiến cậu chẳng muốn động đậy chút nào. Ngạn Hi chỉ chờ Thiệu Chí Thần đẩy mình ra, tuy nhiên khiến cậu bất ngờ là trước khi chìm vào giấc ngủ, tên kia cũng không thèm nhúc nhích lấy một cái.
Ngày hôm sau Ngạn Hi thức dậy từ sớm, cậu gõ cửa phòng Thiệu Nhất báo cho anh ta một tiếng rồi ra ngoài.
Đối với khu vực bản địa quen thuộc này, ngay lập tức cậu đã tìm thấy bến xe buýt đi đến thị trấn. Đầu tiên là ngồi xe buýt một tiếng đến trấn, sau đó lại đổi xe ngồi thêm hai mươi phút, đường trong thôn vẫn gập ghềnh như cũ. Bước xuống từ trên xe, Ngạn Hi phải ngồi xổm ven đường nôn khan một hồi mới thấy khỏe lại.
Không giống như khu biệt thự cao cấp của thành phố Hộ, thôn Bình Hòa vô cùng báo nhiệt. Lúc này chắc hẳn Ngạn Cẩn đang đi học, nhưng dựa theo thói quen của cậu nhóc thì kiểu gì buổi trưa cũng sẽ trở về một chuyến.
Cái chết của cha mẹ khiến cậu nhóc sinh ra ám ảnh tâm lý rất lớn, quãng thời gian kia Ngạn Cẩn chỉ hận không thể dính chặt bên người Ngạn Hi. Sau đó Ngạn Hi tích cóp được một số tiền mua cho cậu nhóc một chiếc xe đạp, dặn cậu nhóc sau này buổi trưa đạp xe về nhà thì loại chuyện dính người trên mới từ từ thuyên giảm.
Ngạn Hi đứng trước cửa nhà mình, trong thôn có người đi ngang qua sẽ tò mò liếc mắt đánh giá cậu, hiển nhiên bọn họ đều không quen cậu, hay nói cách khác, ở thế giới này, cậu không hề tồn tại.
Vậy Ngạn Cẩn có ở đây không?
Ngạn Hi ngồi xổm trước cửa nhà suốt một buổi sáng, tới khi nhìn thấy một chiếc xe đạp cách mình mỗi lúc một gần thì hai mắt cậu mới sáng lên.
Năm nay Ngạn Cẩn học lớp 12, cao 1 mét 86, là một chàng trai cường tráng. Tất nhiên chỉ có mình Ngạn Hi biết trong lòng thằng nhóc này còn mang tâm hồn của một thiếu nữ, vừa mềm mại lại vừa tri kỷ, quả thực chính là chiếc áo bông nhỏ mùa đông, chiếc điều hòa nhỏ giữa mùa hè oi bức.
"Anh là ai?" Ngạn Cẩn duy trì cảnh giác nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà mình, cho dù người kia thoạt nhìn đã biết không phải người xấu, còn mơ hồ khiến cậu nhóc muốn gần gũi thân cận.
Quả nhiên là không nhận ra, cũng may trước khi đến đây cậu đã chuẩn bị sẵn một cái cớ.
Ngạn Hi thở hắt một hơi bước đến gần cậu thanh niên, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Anh là học sinh từng được mẹ em giúp đỡ, trước kia em và mẹ mình còn hay đến trại trẻ mồ côi, có nhớ không?"
Mẹ nuôi của cậu là một người lương thiện, sau khi nhận nuôi cậu cũng thường xuyên dẫn theo hai đứa con trai đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện viên, quyên góp. Chỉ tiếc ông trời không có mắt, không nhìn thấy người tốt bụng.
Ngạn Cẩn không nói gì, chỉ mở cửa mời cậu đi vào: "Vào đi."
"Anh biết em có rất nhiều chuyện, trước kia mẹ em từng viết mail cho anh, có lẽ bởi vì trước đây anh khá hướng nội nên cô luôn muốn dẫn dắt anh nhiều hơn một chút. Mấy năm trước khi cô qua đời anh từng đến thăm cô, chỉ là lúc đó không thấy nhóc."
Ngạn Cẩn vẫn luôn cụp mắt nhìn tay mình, ánh mắt bị tầng hơi nước bao phủ: "Cảm ơn anh đã đến."
"Lần này anh tới là muốn hỏi em có muốn cùng anh đến thành phố Hộ không?"
Ngạn Cẩn sững sờ: "Anh nói gì cơ?"
Đột nhiên Ngạn Hi phát hiện hình như bản thân có chút không hiểu rõ về Ngạn Cẩn của thế giới này, nhưng rất hiển nhiên, bây giờ cậu nhóc không có anh trai, đã sớm thích nghi với cuộc sống một người, có lẽ bây giờ cậu nhóc đang sống rất tốt.
Ngạn Hi nghĩ vậy, bỗng dưng cảm thấy không còn tự tin: "Ý anh là, bây giờ anh đang định cư ở thành phố Hộ, điều kiện sống cũng không cần phải lo lắng, nếu em cũng chuyển đến đó thì chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau. Em nhỏ hơn anh bốn tuổi nên anh có thể coi em như em trai ruột của mình."
Mắt thấy chàng trai trước mặt lộ vẻ đau buồn, trong lòng Ngạn Cẩn khẽ động, cậu nhóc theo bản năng an ủi: "Năm nay em đang học lớp 12, sang năm cũng định đăng ký đại học thành phố Hộ."
Vậy cũng phải chờ thêm một năm nữa! Ngạn Hi không quá vừa lòng.
Ngạn Hi trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy: "Suýt chút nữa thì anh quên, em về ăn cơm trưa đúng không? Để anh làm cho. "
"Hả?" Ngạn Cẩn đứng lên theo, cậu nhóc có chút bối rối nhìn cái người mặc đầy hàng hiệu đứng trước mặt mình... thế mà lại muốn nấu cơm cho cậu nhóc ăn?
Đã lâu rồi Ngạn Hi không nấu cơm, trước khi xuyên qua cậu làm nhân viên thu mua trong một nhà hàng, mỗi ngày đều dậy sớm lái xe đến chợ phân phối bên cạnh để mua nguyên liệu nấu ăn trưa. Vì sợ không đủ thời gian nên buổi trưa cậu sẽ gói thức ăn trong nhà hàng về, sau khi xuyên qua, trong nhà có thím Lưu nấu cơm nên càng không cần cậu tự mình nấu.
Ngạn Cẩn nom cậu suýt chút nữa ném rơi cái bát xuống đất, vội vàng bước tới hỗ trợ: "Bằng không để em làm cho? "
"Không có việc gì." Ngạn Hi lau mồ hôi trên tay, hiếm khi cảm thấy căng thẳng: "Em qua bên kia ngồi đi, để anh làm. "
Phòng bếp bên này đang "động tay động chân" đến nóng cả người thì trước cổng thôn Bình Hòa lại xuất hiện một trận ồn ào. Một chiếc Maybach màu đen dừng bên quảng trường thôn khiến không ít cụ già chạy ra quan sát.
Thiệu Chí Thần bước xuống dưới xe đeo kính râm lên, cau mày hỏi Thiệu Nhất đứng bên cạnh: "Cậu xác định Ngạn Hi đang ở đây?"