Ngày hôm sau, sau khi Bùi Nguyên đi, Bảo Ninh đẩy Lưu ma ma ra khỏi cửa, một mình ở trong phòng lấy chìa khoá và cái hộp kia ra nhìn.
Chìa khóa vừa vặn được nửa vòng, thanh âm nhỏ vang lên, nắp bật lên một khe hở. Bảo Ninh đoán bên trong cất giấu châu báu, mẫu thân của Bùi Nguyên là một trong bốn người thiếp của Thánh thượng – Hiền phi Tần Tương, lúc còn sống người cai quản Lục cung, châu báu trong tay nhiều vô kể. Khi mở ra, quả thật có một cây trâm.
Nhưng nó không hoa lệ lộng lẫy, ngược lại, còn có chút âm trâm. Lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Ninh đã có cảm giác này.
Cây trâm làm từ gỗ đào tử, thời gian qua đi, bề ngoài có chút biến thành màu nâu đen, vân gỗ không rõ ràng. Không phải kiểu dáng đoá hoa hay đám mây thường thấy, toàn bộ cây trâm như thanh bảo kiếm thu nhỏ, được chạm khắc thêm ba đồng tiền, chạm lên lành lạnh trơn bóng, không phải gỗ đào, hình như là răng con vật gì đó. Bảo Ninh cẩn thận khẳng định suy đoán này, nàng từng nuôi nhiều chó, có thể vững tin đây là răng chó.
Nhưng… Nhất đại sủng phi sao lại thích thứ không vàng không bạc, mộc mạc như đồ trang sức thôn phụ thường dùng? Ngoài ra còn khảm từ thứ cổ quái như răng chó.
“Tiểu phu nhân.” Lưu ma ma đứng bên ngoài gõ cửa: “Tô phu nhân tới ạ.”
Tại sao lại tới?
Bảo Ninh nhíu mày. Nàng nhanh chóng thu dọn chiếc hộp, lần nữa cất gọn vào hộc tủ, đi ra mở cửa chính.
Tô Minh Dứu được Triệu Tiền dìu, đứng ngay ngoài sân nhìn vạc cá. Bảo Ninh đứng yên, con mắt hơi híp lại, cảm thấy dáng dấp nha hoàn tên Tiền Nhân kia đúng là cao gầy, cao hơn Tô Minh Dứu một ngón tay, eo nhỏ chân dài, là mỹ nhân kiều diễm.
Bảo Ninh gọi nàng ta: “Còn một tháng nữa đại tẩu đến ngày lâm bồn, sao không ở trong phòng an thai, lúc nào cũng có thời gian đến tìm ta?”
Bùi Nguyên nói nàng có thể đuổi Tô Minh Dứu đi, nhưng Bảo Ninh không thể hạ quyết tâm, lời của nàng mang chút mỉa mai Tô Minh Dứu, muốn nàng ngượng mặt khi nghe thấy, biết xấu hổ rời đi thì tốt. Không ngờ nàng ta cười nhẹ một tiếng, cất bước đi về phía nàng: “Ta nhớ đệ muội, một ngày không gặp trong lòng đã ngứa ngáy, đệ muội không hoàn nghênh ta?”
Bảo Ninh cười nói: “Không sao.”
Nàng tránh sang một bên: “Đại tẩu muốn thì vào đi.”
Tô Minh Dứu cùng Triệu Tiền đi vào.
Đầu Bảo Ninh chướng đau, nàng không nghĩ da mặt Tô Minh Dứu dày đến vậy. Nàng ta không phải Thái tử phi sao, không phải nữ nhi thanh liêm chính trực như hòn ngọc quý trên tay Tô thương sao? Những lời này còn nghe không hiểu, người ta phải cầm chổi đuổi đi nàng ta mới chịu? Nhưng nàng không phải bát phụ, không thể trắng trợn đuổi người ta đi?
Lưu ma ma bê chậu nước đi tưới hoa, nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Minh Dứu mà bất lực lắc đầu.
Bảo Ninh nhỏ giọng nói: “Chút nữa đừng dâng trà lên, nàng ta thấy khát thì biết mình phải đi.”
Lưu ma ma vâng lệnh.
Trong phòng, Tô Minh Dứu thấy Bảo Ninh không tiến vào, cất tiếng gọi: “Bảo Ninh làm gì vậy? Mau vào đại, đại tẩu mang cho ngươi đồ tốt, ngươi nhìn xem có thích không.”
Bảo Ninh lên tiếng đáp lại, nàng lề mề một hồi mới đi vào.
Tô Minh Dứu dò xét sắc mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?”
“Rất tốt.” Bảo Ninh miễn cưỡng cười: “Đại tẩu vẫn buồn ngủ sao, muốn về viện ngủ?”
“Ta không buồn ngủ! Trời vẫn còn sáng, buồn ngủ cái gì!” Tô Minh Dứu vội vàng khoát tay phủ nhận, nàng ta quay đầu nhìn kệ tủ, thấy cái hộp kia vẫn đặt nguyên như cũ, sắc mặt cứng đờ trong chớp mắt, quay sang hỏi Bảo Ninh: “Ngươi hỏi chuyện kia với Tứ đệ chưa?”
Bảo Ninh nói: “Đại tẩu nghe ngóng chuyện này làm gì, gia sự giữa phu thê ta không thể tùy tiện nói với người ngoài.”
Tô Minh Dứu xấu hổ cười: “Quan tâm, là quan tâm.”
Bảo Ninh cũng cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt ngồi đối diện nàng ta, không nói gì nữa.
Tô Minh Dứu cảm thấy cực kỳ mất mặt. Nàng ta không phải kẻ ngốc, sao không nghe được dụng ý của Bảo Ninh, người ta rõ ràng không muốn để ý nàng. Nghĩ đến đây, lồng ngực Tô Minh Dứu “thịch” một tiếng, chẳng nhẽ nàng bị lộ? Nhưng nghĩ lại, sao có thể chứ, nàng bí mật gặp mặt Bùi Tiêu, coi như nàng biểu hiện gì đó nhưng sẽ không bị phát hiện.
Nhưng xem ra, những lời hôm qua nàng nói dường như vô dụng.
Tô Minh Dứu có chút lo lắng, nàng không có nhiều thời gian. Sau khi đứa nhỏ trong bụng sinh ra, Bảo Ninh chắc chắn không cho nàng ở đây nữa, nàng và Triệu Tiền có thể làm gì? Đừng nói Triệu Tiền có chắc chắn ở bên nàng không, Bùi Tiêu có âm thầm giết nàng không cũng không biết.
Suy nghĩ một đêm, Tô Minh Dứu hối hận vì đã nhận lời Bùi Tiêu, bây giờ nàng đâm lao phải chạy theo lao, hai mặt không phải người. Nếu như nói rõ với Bùi Nguyên, Bùi Nguyên sẽ giết Triệu Tiền, chắc chắn hắn không tha thứ cho nàng. Nếu tiếp tục giúp Bùi Tiêu, đợi nàng vô dụng, nàng có giống thỏ khôn bị chó săn hại chết?
Nhưng mà… Nàng vẫn muốn giữ lại Triệu Tiền. Nàng chỉ muốn trải qua cảm giác được yêu, dù chỉ mấy tháng hay mấy ngày đều không hối hận. Trên đời có rất nhiều nữ tử si tình như nàng cùng những nam nhân kia bỏ trốn, ly biệt quê hương, không tốt hơn nàng là bao.
Bảo Ninh hỏi: “Đại tẩu nghĩ gì thế?”
Tô Minh Dứu bỗng nhiên hoàn hồn: “Không, không có gì.”
Triệu Tiền âm thầm đâm vào lưng nàng, Tô Minh Dứu nhớ nàng phải tới đây làm gì, bình tĩnh lại, lấy một cái hộp nhỏ trong tay áo đưa cho Bảo Ninh, cười nói: “Bảo Ninh, hai ngày trước ta ra ngoài đi dạo, nhìn thấy món trang sức nhỏ rất thú vị, tặng cho ngươi.”
Hộp, lại là hộp. Bây giờ Bảo Ninh thấy hộp liền khó chịu, cảm thấy đây không phải gì tốt.
“Vậy thì cám ơn tẩu tử.” Nàng nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong là vòng tay làm từ răng chó.
Răng chó… Bảo Ninh nhớ tới cây trâm làm từ gỗ đào tử do mẫu phi Bùi Nguyên để lại, đồng tiền bên trên được chế thành từ răng chó.
Tô Minh Dứu giải thích: “Đây là đồ tốt, dùng để trừ tà, ngươi nên đeo nó thường xuyên.”
Vừa nghe đến hai chữ “trừ tà” này, trong đầu Bảo Ninh chợt loé lên nhiều thứ. Nàng nhớ tới ngày gặp Nhị tỷ ở yến tiệc trong phủ Quốc công, nói về cuộc đời của Hiền phi, ngày Hiền phi tiến cung đã bị Quốc sư bác bỏ vận mệnh, nói người đem tai hoạ cho quốc gia. Năm đó Hiền phi qua đời, Kinh Kỳ tình cờ phát sinh một trận đại trấn.
Gỗ đào cũng dùng để trừ tà.Cho nên cây trâm kia dùng để trấn áp cách mệnh của Hiền phi nương nương?
Nhận thức này khiến Bảo Ninh sợ hãi, nàng không khỏi thắc mắc vì sao Hiền phi lại qua đời, do người ngã bệnh, trượt chân rơi xuống, hay là do nhân họa gây nên, Thánh thướng ra tay giết hại người? Cái này thật đáng sợ.
Bùi Nguyên là người thông minh, chắc chắn hắn biết chút ít gì đó, hôm qua hắn nói những lời gì…
Có đồ vật từ từ nổi lên mặt nước… nhưng Bảo Ninh không nghe được.
“Nhìn đẹp không?” Tô Minh Dứu hỏi nàng, lại dặn dò, “Nếu không có chuyện gì thì cứ đeo, thứ này tốt với các cô nương. Thân thể các cô nương mang âm khí, sợ trêu chọc tà vật, đến lúc đó rất hiền phức.”
Lần này nàng thông minh hơn, không còn trắng trợn xúi giục. Bùi Nguyên vô cùng chán ghét mấy thứ này, có lẽ vì khi còn sống Hiền phi thích, Tô Minh Dứu nghĩ không thông, đại mỹ nhân phong hoa tuyệt mỹ như nàng sao lại mang những thứ này. Nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần Bùi Nguyên chán ghét là được, Bảo Ninh đeo vòng tay làm từ răng thú trước mặt hắn, chắc chắn Bùi Nguyên sẽ sinh lòng bất mẫn, nhưng với tính tình của hắn chắc chắn không nói thẳng. Theo cách này, hai người họ sẽ cãi nhau, Bảo Ninh chịu ủy khuất sinh hiềm khích.
Tô Minh Dứu không vội vã làm cho xong, nàng chậm rãi làm từng bước.
Bảo Ninh cất vòng tay, ôn hòa nói tạ ơn, Tô Minh Dứu tiếp tục bắt chuyện với nàng. Trong lòng Bảo Ninh giấu sự tình, hững hờ không đáp lại, Tô Minh Dứu không chịu đi, sau đó Bảo Ninh buồn ngủ, lên tiếng đuổi người nhưng Tô Minh Dứu như nghe không hiểu, vẫn không đi. Nàng ta tự cầm quả lê đến, tha thiết gọt cho Bảo Ninh.
Bảo Ninh đang chống tay đỡ mặt cho đỡ buồn ngủ, thấy nàng ta nói vậy nàng vội vàng khoát tay nói không cần.
Tô Minh Dứu nói: “Ai da, người một nhà không cần khách khí! Tẩu tử gây cho ngươi không ít phiền phức, muốn làm chút gì đó giúp ngươi vui.”
Bảo Ninh cảm thấy là lạ, Tô Minh Dứu khó nói một câu tiếng người, lại cảm thấy người này chuyển biến quá nhanh. Nàng ta ngồi thẳng người, lúc này mới phát hiện tiểu nha hoàn cao gầy đi cùng Tô Minh Dứu không biết chạy đi đâu, nghi hoặc hỏi: “Tiền Nhân đâu.”
Sắc mặt Tô Minh Dứu không được tự nhiên: “Ta không biết, chắc một lúc nữa quay lại.”
Nàng ta cúi đầu gọt lê, ánh mắt Bảo Ninh tơi lên ngón tay nàng, theo lưỡi dao di chuyển một vòng.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn, hình như Trần Già đang nói chuyện. Sắc mặt Tô Minh Dứu đột nhiên căng thẳng, Bảo Ninh nhìn ra ngoài, Tô Minh Dứu muốn ngăn nhưng Bảo Ninh không để ý, đứng lên đi ra cửa, nhìn thấy Trần Già và Triệu Tiền đứng dưới gốc cây, hai người đang tranh chấp gì đó, mặt Trần Già đen như mực, lùi lại mấy bước, chợt đưa tay đẩy người đối diện ngã.
Tô Minh Dứu vội vàng cầm dao chạy ra, nhìn thấy cảnh này kêu “ôi” một tiếng.
Bảo Ninh kinh ngạc hỏi: “Trần Già, ngươi đẩy người ta làm gì!”
“Phu nhân, tiểu cô nương này bám lấy thần.” Trần Già ủy khuất nhìn qua, hắn nói thẳng không để ý người khác nghĩ như nào, giơ đôi giày vải màu đen trong tay lên cho Bảo Ninh nhìn: “Nàng ta đưa giày cho thần, thần không nhận, nàng ta kín đáo đưa cho thần. Giày không thể tùy tiện nhận, nếu thần nhận, nàng ta hiểu lầm thần muốn cưới nàng ta? Thần không muốn cưới ai cả, nàng ta cứ nhét giày vào ngực thần. Thần vừa căng thẳng nên đẩy nàng ta ngã.”
Bảo Ninh lại nhìn Tiền Nhân, nàng ta đứng đấy lã chã khóc, bi phẫn đến đau buồn.
Bảo Ninh đau đầu. Nàng vừa nghĩ đến cử chỉ lạ thường của Tô Minh Dứu, vì sao hôm nay nàng ta kéo dài thời gian? Nàng ta không thích Tiền Nhân sao, vì sao dung túng Tiền Nhân đưa giày cho Trần Già, quan hệ này quá loạn.
Tô Minh Dứu ngượng ngùng nói: “Chỉ là hiểu lầm, chuyện của hạ nhân để họ tự giải quyết, ngươi không cần phí tâm.”
Nàng nóng lòng nói sang chuyện khác, giơ dao và lê lên hỏi Bảo Ninh: “Muốn ăn không?”
Bảo Ninh vẫn chưa trả lời, Tô Minh Dứu lại nói: “Ta gọt cho ngươi.”
Tâm tình nàng ta bất ổn, tay cũng run dữ dội, đưa dao xuống, không cắt được lê mà còn làm tay mình rách một miếng lớn, máu đỏ tươi nhanh chóng trào ra, tí tách rơi trên mặt đất, Bảo Ninh hít sâu, lưng nàng lạnh toát, không khỏi lui về sau một bước.
Tô Minh Dứu không xử lý vết thương, bất ngờ nhìn Bảo Ninh: “Ngươi sợ máu?”
“Không sợ.” Bảo Ninh lắc đầu, Tô Minh Dứu khiến nàng đầu váng mắt hoa, lo lắng nói: “Lưu ma ma, mau chóng lấy thuốc và băng vải đến cho Tô phu nhân.”
Tô Minh Dứu hiểu rõ: “Ta biết rồi, không phải ngươi sợ máu mà là sợ đao kiếm, đúng không? Ngươi sợ lưỡi đao cắt vào vào thịt…”
Bảo Ninh tức giận nói: “Ngươi đi nhanh lên!”
Tô Minh Dứu kinh ngạc thấy nàng vô lễ, còn chưa kịp phản ứng, Bảo Ninh liếc mắt nhìn Trần Già, Trần Già hiểu ý, hắn tháo xích thả Cát Tường ra. Con chó lớn điên cuồng chạy, Tô Minh Dứu hét lên một tiếng, bị Triệu Tiền kéo chạy thoát thân.
Trước khi đi, Triệu Tiền liếc nhìn Trần Già đầy căm hận, trong lòng thầm mắng hắn là đồ không hiểu phong tình, đầu bốc mùi gỗ.
Hắn lại nghĩ tới Bùi Nguyên. Bùi Nguyên đã thành thân, hắn hiểu được vẻ đẹp của mỹ nhân, chắc chắn sẽ không giống Trần Già! Trong lòng Triệu Tiền có tính toán, hắn không có ngu mà đi câu dẫn Bùi Nguyên, hắn chỉ cần khiến Bảo Ninh hiểu lầm là đủ. Nam nhân hay ghen, chẳng lẽ nữ nhân không có? Khi Bảo Ninh cô đơn, hắn sẽ quan tâm chăm sóc nàng, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích?
***
Thời điểm Bùi Nguyên về, Bảo Ninh đang ngồi trên giường mên mê chuỗi vòng tay, thấy hắn tiến vào, nàng giơ lên cáo trạng: “Đại tẩu của chàng lại tới hại ta!”