Khi hai người tới cửa là buổi sáng, khách khứa ra vào Quốc công phủ tấp nập, bây giờ yến tiệc trong phủ đã bắt đầu nên ngoài cổng khôi phục yên tĩnh như thường ngày, có vài thì vệ đang canh chừng.
Thấy Bùi Nguyên và Bảo Ninh đi ra, hạ nhân vội vàng cung kính cáo biệt.
Ven đường ra cổng không có cây xanh, nắng trưa gay gắt chiếu vào mắt đến khó chịu. Bùi Nguyên giơ tay áo che trước trán Bảo Ninh, đỡ nàng đi đến chỗ xe. Sau lưng hình như có người đi theo, Bùi Nguyên đoán được người kia là ai nhưng hắn không quay lại nhìn, vẫn giữ bộ dạng lười nhác như thường, trong miệng ngậm viên kẹo đường lấy từ phòng Hứa thị.
Đến trước xe ngựa, Bùi Nguyên đỡ Bảo Ninh lên xe, thấy nàng ngồi xuống, hắn buông rèm ra, tựa vào khung cửa nhìn về phía Trần Già: “Nói cho ta, lúc nãy ngươi đứng đấy làm gì?”
Sắc mặt Bùi Nguyên không vui: “Nếu ta không mở miệng nhắc nhở, chắc ngươi vẫn chống mắt nhìn nữ nhân bệnh hoạn kia la khóc om sòm.”
Trần Già hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không ạ…”
“Da thịt ngươi dày rồi?” Bùi Nguyên cắt ngang lời giải thích, ngón tay chỉ lên ba vai hắn: “Ta thấy mấy ngày nay người sống quá dễ chịu, hả?”
Trần Già vô cùng uỷ khuất: “Nàng ta là Trắc phi của Thái Tử.”
“Ngươi sợ Thái tử sẽ trách tội ngươi?” Bùi Nguyên lật viên kẹo trong miệng, chợt nghiêm nghị nói: “Đừng quên ai phát lương bổng cho ngươi!”
Trần Già bị hắn mắng đến khẽ run rẩy, cộng thêm trời trưa nóng nực, trán hắn lã chã mồ hôi. Trời sinh hắn đen nhẻm, xối thêm tầng mồ hôi khiến mặt hắn như phát sáng.
“Đừng để chuyện này tiếp diễn lần thứ hai, nếu không, ta không thể giữ ngươi ở lại đây, ngươi cũng đừng hòng về quân doanh, mau chóng thu dọn quần áo cưỡi ngựa đến Sơn Dương!”
Trần Già lập tức đứng thẳng: “Dạ!”
Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của hắn, Bùi Nguyên thả nhẹ thanh âm: “Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi phải hoàn thành thật tốt. Bắt ngươi hầu hạ phu nhân không phải ta hao phí tài năng của ngươi, là coi trọng ngươi. Nếu như ngươi làm tốt, ta đảm bảo ngươi sẽ thăng chức nhanh hơn đám người kia, sau này trở về Tế Bắc, ngươi sẽ là tâm phúc của ta, ta trực tiếp bồi dưỡng ngươi thành tướng quân kế tiếp. Hiểu chưa?”
Hai mắt Trần Già sáng rực.
Hắn không do dự nghe theo mệnh lệnh cấp trên, nhưng phải từ quân doanh về hậu viện hầu hạ nữ nhân, chênh lệch này khiến hắn khó chịu một thời gian dài nhưng không dám nói. Bảo Ninh đối đãi với hắn rất tốt, bảo vệ Bảo Ninh là trách nghiệm của hắn, nhưng những lời Bùi Nguyên nói hôm nay đem lại cho hắn cảm giác vinh quang khó tả.
Năng lượng trong người Trần Già được đẩy lên cao, lớn tiếng nói: “Dạ!”
“Còn nữa.” Bùi Nguyên rủ mắt xuống, sửa sang lại cổ áo cho Trần Già, thản nhiên nói: “Ngươi không cần lo lắng về thân phận vị Thái tử kia, bây giờ hắn làm Thái tử, chưa chắc sau này vẫn là hắn. Chỉ cần có người muốn uy hiếp phu nhân, bất kể Thiên vương lão tử ngươi cũng phải chặt đầu hắn cho ta. Nếu không, ta lập tức chặt đầu ngươi, hiểu chưa?”
Trần Già đáp: “Dạ!”
Bùi Nguyên hài lòng, liếc hắn một cái rồi quay người lên xe.
Mặc dù bị mắng nhưng Trần Già khó nén vui mừng đến nhảy cẫng lên. Hắn đã được chấp nhận, còn được phân phó nhiệm vụ gian khổ, nhiệt huyết của người quân nhân sôi trào. Trần Già ngồi lên chỗ điều khiển ở xe ngựa, nghĩ đến nguyên nhân Bùi Nguyên mắng hắn lại cảm thấy khó chịu!
Không phải hắn e ngại thân phận của Quý Gia Doanh, thật ra, hắn không muốn đụng vào hương phấn của nữ nhân, nếu đụng phải hắn sẽ bị nổi mẩn.
Người Quý Gia Doanh nồng mùi hương, vừa ngửi hắn đã thấy choáng váng, vô thức sợ hãi khiến hắn bỏ lỡ thời cơ đầu tiên!
Trần Già cúi đầu nhìn bàn tay vừa nắm chân Quý Gia Doanh, nó lại sưng lên. Vẻ mặt hắn vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, chẳng lẽ nữ nhân cũng bôi son phấn ở chân? Hắn bỗng nhớ lại, Quý Gia Doanh có được cứu nên không, nếu nàng ta còn ngâm trong nước, hẳn đã chết rồi?
Nếu nàng ta chết, hắn sẽ bị quan phủ bắt giữ, phải ngồi xổm trong nhà ngục…
Bùi Tiêu và Thường Hỉ đứng bên cạnh con sư tử đá đặt hai bên cổng Quốc công phủ, nhìn Trần Già cưỡi ngựa đi về hướng Tây, càng ngày càng xa.
Một lát sau, vài người mặc thường phục lặng lẽ đuổi theo.
Trần Già nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nô tài đoán bọn hắn sẽ về trang viên ở Lật Hồ. Thần đã phái người canh chừng ở đấy từ lâu, nửa tháng trước có nữ nhân bụng lớn dọn vào, còn có một đứa bé. Nghe nói đứa bé kia cực kì hoạt bát, khí chất hoàn toàn khác tiểu hoàng tôn nên nô tài mới làm trễ nải mấy ngày…”
Nói đến đây, Thường Hỉ lập tức quỳ gối nhận tội: “Nô tài xử lý việc quan trọng không chu toàn, xin điện hạ trách phạt!”
“Không cần.”
Trước mắt Bùi Tiêu hiện lên gương mặt Bảo Ninh, cả lúc nàng làm rơi cái trống nhỏ, hắn thấy đầu mình đau muốn nứt.
Hắn quay đầu nặng nề ho khan hai tiếng, lúc sau mới nói: “Những người chúng ta sắp xếp không ai bước vào được?”
Thường Hỉ từ từ đứng thẳng người, ánh mắt lóe tia xấu hổ: “Chúng thần vẫn đang tìm cơ hội, Tứ Hoàng tử phi cho người coi chừng trang viên như thùng sắt, hiện tại không ai bước vào nổi.”
Bùi Tiêu nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ, ngài không biết thôi.” Vẻ mặt Thường Hỉ đau khổ: “Tứ Hoàng tử phi là nữ nhân khôn khéo, tính toán chi li, từng người trong phủ nàng đều nắm chắc, cũng không muốn mua thêm một ai. Nô tài còn sắp xếp người đến trước cửa trang viên diễn cảnh không có gì sống qua ngày, cầu nàng thương cảm cho mình vào làm. Nhưng Tứ Hoàng tử phi chỉ nhét hai thỏi bạc rồi đổi người đi, nàng nói trong phủ không thiếu người, nếu cần hạ nhân sẽ đặt mua…”
Thường Hỉ không dám nói với Bùi Tiêu, thời gian trước Bảo Ninh chủ động tuyển chọn nha hoàn, vì trong phủ có nữ nhân sắp sinh cần được chăm sóc.
Sau khi biết được tin tức, hắn vội vàng chuẩn bị bảy tám tiểu nha hoàn, ai cũng xinh đẹp trong sáng, hắn nghĩ nhất định sẽ được chọn. Ai ngờ nàng chỉ tuyển mấy lão ma ma, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn người xấu nhất, vừa gầy vừa khô khan, hắn bận rộn cả ngày, tất cả đều uổng công vô ích.
Bùi Tiêu hiểu lầm ý của Thường Hỉ, trầm giọng hỏi: “Cuộc sống của nàng rất túng quẫn?”
Thường Hỉ không biết, người của hắn chưa từng bước vào trang viên, sao biết Bảo Ninh sinh hoạt như thế nào, nhưng hắn không dám nói thẳng.
Hắn nhớ lại những gì mình từng thấy, miêu tả lại cho Bùi Tiêu: “Hình như không dư dả lắm, mỗi ngày Tứ Hoàng tử phi đều phái bà tử ra ngoài mua thức ăn, nhưng mua về rất ít, có thể bọn họ muốn tiết kiệm tiền, đất trong hậu viện trồng rất nhiều rau xanh. Mà hạ nhân trong phủ chỉ rải rác, Tứ Hoàng tử phi có một ma ma lớn tuổi đi theo, còn chưa bằng một cọng tóc của Thái tử phi.”
Bùi Tiêu cảm thấy đau lòng.
Hắn không nghĩ Bảo Ninh sẽ trải qua cuộc sống như vậy.
Huống hồ, ngoài tiền bạc quẫn bách, Bùi Tiêu nghĩ đến tính cách của Bùi Nguyên, nàng sống nhất định không vừa ý.
Bùi Tiêu hiểu rõ hắn, tính khí Bùi Nguyên thay đổi thất thường, từ nhỏ đã hung ác quyết đoán, năm mười hai tuổi hắn vác đao giết cả gia đình cung nữ họ La vì hại chết mẫu thân hắn, máu tươi nhiễm đỏ toàn thân nhưng hắn không hề sợ hãi. Từ khi ấy Bùi Tiêu hạ quyết tâm, sau này nhất định phải đề phòng đệ đệ này.
Hắn dùng mọi thủ đoạn diệt trừ Bùi Nguyên, những tưởng đã thành công nhưng ai ngờ hắn vẫn có thể đứng lên.
Bùi Tiêu nhắm mắt lại, nhớ đến dáng vẻ mảnh mai của Bảo Ninh, không biết lúc Bùi Nguyên nổi giận có đả thương nàng không?
Thường Hỉ cẩn thận đánh giá sắc mặt của Bùi Tiêu, thấy hắn nửa ngày chưa nói gì, thăm dò gọi: “Điện hạ?”
Bùi Tiêu nói: “Thường Hỉ, ngươi lập tức hồi phủ, đặt mua càng nhiều trâm trân bảo càng tốt, đưa đến trang viên của Tứ Hoàng tử phi.”
Thường Hỉ kinh ngạc: “Cái này…” Hắn không hiểu nguyên nhân, nhưng hắn hiểu rõ Bùi Nguyên, phần lớn là nịnh bợ Tứ Hoàng tử phi đi theo hắn. Nữ nhân nào không thích đồ trang sức. Với tài lực hiện có của Tứ Hoàng tử phi, hẳn nàng rất khó có được trang sức quý giá, lần này điện hạ muốn lay động tâm ý của nàng. Đúng là diệu kế!
“Nô tài đi ngay!” Thường Hỉ cho rằng mình lắm được ý nghĩ của Bùi Tiêu, hắn vui vẻ tuân lệnh.
Bùi Tiêu hỏi: “Nghe nói lúc còn ở Tướng quân phủ nàng còn thích nuôi cá!”
“Dạ.”
Bùi Tiêu khoát tay: “Tặng cho nàng mấy con cá, nàng thích gì thì mang hết đến, nhanh lên!”
Thường Hỉ nhận lệnh rời đi.
***
Trần Già lái ngựa khá nhanh, lực chân của Tái Phong cũng tốt, buổi trưa lên đường, chưa đến hai canh giờ đã quay về Lật Hồ. Mùa hạ ngày dài hơn đêm, sắc trời vẫn sáng chói.
Ngụy Mông đứng đợi đã lâu, thấy bọn họ xuống xe, hắn vội vàng kéo hai người vào thư phòng, khép cửa lại, mở tờ danh sách mình đã điều tra: “Ta biết da gấu đen có nguồn gốc từ đâu.”
Bùi Nguyên cầm bút cùng Ngụy Mông tô tô vẽ vẽ trên tờ danh sách: “La Sát Quốc bị chúng ta dòm ngó ba mươi năm, thần phục mười lăm năm, cống nạp mười bốn lần, đưa tới cho chúng ta tổng cộng năm mươi tấm da gấu, trong đó có hai mươi da gấu ngựa, năm tấm da gấu trắng, còn lại là da gấu đen. Thánh thượng ban thưởng cho hậu cung ba tấm da gấu đen, thưởng các đại thần mười lăm tấm, còn lại tích trữ trong quốc khố. Trong số tấm da gấu đã ban thưởng, có mười hai tấm vẫn hoàn chỉnh chưa từng động qua, còn lại ba tấm, di nương của tiểu phu nhân có một tấm, trong tay Thái tử Bùi Tiêu có hai.”
Ánh mắt Bùi Nguyên lấp lóe: “Ngươi nghi ngờ ai?”
Ngụy Mông nói: “Đương nhiên là Bùi Tiêu!”
Bùi Nguyên đặt bút lông trong tay lên bàn, hừ lạnh nói: “Ta cũng đoán là hắn, hôm nay ở Quốc công phủ, ta để ý sắc mặt của hắn lúc nhìn cái trống quả thực không thích hợp!”
Bùi Nguyên đi lại vài vòng, càng nghĩ càng giận: “Lão tử cảm thấy quái lạ, hắn nuôi nhi tử của người khác trong nhà, còn nuôi đến vô cùng trắng mập, hắn có mưu đồ gì!”
Ngụy Mông phụ hoạ nói: “Đúng là nghiệt duyên!”
Bảo Ninh trì trệ: “Lúc Viên Tử gọi chàng là cha, chẳng phải chàng rất vui sao? Còn có Ngụy tướng quân, ngươi cùng Viên Tử cho A Miên ăn muối, dáng vẻ cũng tươi cười xán lạn.”
Ngụy Mông lúng túng dừng chân.
Trên trán Bùi Nguyên nổi gân xanh, hắn muốn phản bác Bảo Ninh vài câu nhưng nói không ra. Trước kia hắn thấy Viên Tử rất tốt, càng nhìn càng tốt, hắn còn nghĩ, nếu thằng bé không thể về nhà hắn sẽ giữ lại nơi này nuôi. Kết quả không ai ngờ đến, thằng bé là người của Bùi Tiêu, thậm chí Bùi Nguyên nổi lên sát tâm, hắn có nên giao Viên Tử nguyên vẹn cho Bùi Tiêu không?
Nếu là ngày trước, hắn tất nhiên sẽ giết viên tử hay cắt một chân của thằng bé.
Nhưng bây giờ, Bùi Nguyên nghĩ mình mềm lòng không ít, đối với một hài tử mới gặp được vài ngày, hắn không xuống tay được.
Bảo Ninh chợt nhớ tới: “Vết thương trên tay Viên Tử do đâu mà có? Không lẽ Bùi Tiêu hoặc Thái tử phi ngược đãi đứa nhỏ?”
Ngụy Mông chần chờ nói: “Có thể là Thái tử phi là. Dù sao cũng là nhi tử của mỹ nhân thông phòng, Thái tử phi thấy chướng mắt cũng hợp tình hợp lý.”
Bảo Ninh cảm thấy hắn nói rất có lý, nhưng suy nghĩ một hồi, nàng vẫn lắc đầu: “Xuất thân của Viên Tử không rõ ràng, Bùi Tiêu có thể cho phép nữ nhân thông phòng sinh hài tử trước khi Thái tử phi nhập phủ?”
Bùi Nguyên nhíu mày trầm tư, hồi lâu hắn vẫn không nghĩ ra manh mối gì. Cảm thấy việc này càng kỳ quái, nhưng không tìm ra vấn đề ở đâu.
Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ không thể giữ đứa bé này ở lại trang viên, Bùi Tiêu đã biết được, sớm muộn hắn sẽ đến đón Viên Tử về,
Nán lại thư phòng một lúc, Bùi Nguyên và Bảo Ninh ra ngoài, đi về hướng tiểu viện tử của mình.
Viên Tử đang ngồi dưới gốc cây mộc hương chơi đùa với chó con, trong tay câm hạt đậu mềm cho chúng ăn. Bảo Ninh nhìn đứa bé nhỏ con, cảm thấy lòng chua xót xen lẫn đáng tiếc.
Vì sao Viên Tử lại là nhi tử của Bùi Tiêu? Rõ ràng họ đã làm thân nhưng bây giờ lại là kẻ thù.
Bùi Nguyên nắm tay Bảo Ninh đi qua, vỗ lưng A Hoàng để nó đi chỗ khác, hai người song vai ngồi trên ghế đá cạnh gốc cây.
“Viên Tử.” Bùi Nguyên ngoắc cằm hắn, trêu đùa, “Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao thấy ta ngươi không nói chuyện?”
“Muốn nói.” Viên Tử lật tới lật tới lật lui tay áo: “Ma ma mới mua kẹo ngọt, con để dành hai ngươi mấy viên nhưng tìm không thấy.”
Hắn lấy một nắm giấy bạc tinh xảo được vo lại thành hình tròn.
Viên Tử nhìn hai người: “Có vị lạc, sữa bò, còn có vị lê ngọt rất ngon.”
Mũi Bảo Ninh hơi chua, miễn cường mỉm cười nhận lấy, nàng sờ đầu tán thưởng đứa nhỏ, nói một câu cám ơn.
Viên Tử nghiêng đầu hỏi: “Di di không vui sao? Người ra ngoài một ngày, vừa về nhà đã không vui à?”
Bùi Nguyên lên tiếng trước Bảo Ninh: “Viên Tử, ngươi phải về nhà.”
Viên Tử kinh hãi: “Vì sao? Con không muốn quay về, con ở chỗ này rất tốt, không muốn quay về!”
Bùi Nguyên nhặt một viên kẹo, dùng đầu ngón tay nhào lặn: “Cha ngươi sắp đến đón, nơi này không phải nhà ngươi.”
Viên Tử nhớ tới sắc mặt lãnh đạm của Bùi Tiêu, chậm rãi ngậm miệng lại nhưng vẫn rầu rĩ không vui.”
“Sau này về nhà, trong trang viên xảy ra chuyện gì ngươi nhất định không được kể lại cho cha ngươi, biết chưa?” Bùi Nguyên thò người ra véo mũi của Viên Tử, cười như không uy hiếp: “Nếu ngươi dám nói với hắn một chữ, ta sẽ đánh sưng mông ngươi!”
“Con không nói…” Viên Tử chậm rãi trả lời, đầu cúi xuống, “Con sẽ không nói gì cả, nơi đấy không có người nguyện ý nói chuyện với con, chỉ có nhện con với tiểu xà…”
Nửa câu sau hắn nói rất nhỏ, Bùi Nguyên không nghe rõ, hỏi lại: “Ai nói chuyện với ngươi?”
Viên Tử bừng tỉnh, lập tức lắc đầu: “Không có, không có.”
Bùi Nguyên đã quen dáng vẻ bất thường của thằng bé, cũng không để ý. Hắn liếc nhìn Bảo Ninh, lại nói với Viên Tử: “Nhưng mà ngươi đừng cảm thấy khó chịu, nơi này cũng là nhà của ngươi, nếu ngươi muốn về thì về. Điều kiện tiên quyết là ngươi cần nghĩ kĩ, nếu ngươi không nghe lời ta, đời này đừng hòng bước vào đây, biết chưa?”
Bùi Nguyên nói như vậy, một phần vì cảm tình với Viên Tử, phần khác xuất phát từ tâm tư. Đứa nhỏ này là điểm yếu của Bùi Tiêu, đối với hắn có ích rất lớn, giống như địch quốc muốn bắt con tin ra uy hiếp, Viên Tử cũng là con tin để hắn đối phó với Bùi Tiêu.
“Sau này ta sẽ mở cửa hàng bán mứt kẹo cạnh nhà ngươi.” Bùi Nguyên nhìn Viên Tử, chậm rãi nói: “Khi nào ngươi muốn về với ta, chỉ cần nói với thúc thúc bán mứt kẹo kia. Qua giờ Tý ngươi lại vụng trộm ra ngoài, hắn sẽ ở cửa sau chờ ngươi, đưa ngươi về đây.
Viên Tử gật đầu mấy lần, ánh mắt vui mừng nhìn hắn: “Vâng!”
***
Quay về phòng, trên nhuyễn tháp còn đặt vài món đồ Bảo Ninh đang làm dở cho Viên Tử.
Tâm tình nàng đã khá hơn một chút, bây giờ nhìn những thứ này, cảm xúc chua xót khó chịu lại trào dâng.
Bùi Nguyên ngồi cạnh bàn châm trà, rót một chén rồi ra hiệu nàng lại gần uống: “Nhi tử tốt đến đâu vẫn là của người khác, nếu nàng thích, hai ta tự mình sinh một đứa.”
Bảo Ninh nhận lấy, chậm rãi mở miệng: “Không phải muốn sinh thì sinh.”
“Chỉ cần cố gắng là được. Thời gian không phụ lòng người.” Bùi Nguyên muốn trêu nàng vui, tay vòng qua eo nàng, chậm rãi di chuyển lên trên: “Bảo bảo ngoan, cho ca ca xem tiểu đào tử có lớn hơn chút nào không?”
Bảo Ninh suýt bị sặc, Bùi Nguyên lấy chén trà trong tay nàng, kéo nàng ngồi trên đùi mình, mập mờ hỏi: “Nàng tự cởi hay ta cởi dùm nàng.”
Bảo Ninh đỏ mặt: “Cởi cái gì?”
Bùi Nguyên mò sau lưng nàng: “Dây lưng nhỏ.”
“…” Bảo Ninh đẩy hắn: “Trời còn sáng, chàng đừng nói những lời này, chờ khi nào mặt trăng lên, được không?”
“Nàng sợ gì, sẽ không có ai tới.”
“Nếu có thì sao?”
“Sẽ không…”
Hắn duỗi tay muốn luồn vào trong, chợt nghe giọng nói như tiếng sấm truyền vào: “Điện hạ! Thái tử phái thái giám tới tặng lễ vật! Rất nhiều rương!”
Bùi Nguyên không cho phép Trần Già tới gần nơi này ba trượng, hắn đứng ở xa ra sức gọi khiến tai người ta phát đau, chó cũng sủa.
Mặt mũi Bùi Nguyên tối sầm lại, chưa kịp mắng hắn đã nhận ra ý tứ.
“Bùi Tiêu gửi gì cho ta?”