Ngụy Mông chấm mực hoạ lại hoa văn lá trúc, dùng giấy ấn lên là in được, Bùi Nguyên lại mang trống nhỏ về tiểu viện của mình.
Ngay lúc Bảo Ninh dỗ Viên Tử ngủ Tô Minh Dứa đã rời đi, thấy Bùi Nguyên đang đi vào, nàng ra hiệu yên lặng, dịch chăn cho Viên Tử xong nàng rón rén thổi đèn rồi ra ngoài.
“Ta kêu Lưu ma ma ngày mai lên trấn mua một nha hoàn cho đại tẩu.” Nàng và Bùi Nguyên ngồi bên cạnh bàn, nhấm nháp vài quả mơ còn sót lại, “Do ta không lo nghĩ chu toàn, đại tẩu một mình ở trong phòng, nàng còn sắp sinh, chắc chắn trong lòng không an ổn, nơi ấy lại tịch mịch. Nếu hai ta sớm tìm nha hoàn làm bạn với nàng, chắc sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.”
Bùi Nguyên hỏi: “Nàng ta nói gì với nàng?”
Bảo Ninh lắc đầu: “Nàng không nói gì, chỉ không ngừng xin lỗi ta, ta khuyên nàng về phòng nghỉ ngơi.”
Bùi Nguyên có điều cần suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
Bảo Ninh nói: “Chúng ta cũng cần chuẩn bị đại phu. Bụng đại tẩu đã hơn bảy tháng, nên sớm tìm bà đỡ cho nàng, đến ngày sinh không cần sốt ruột.”
“Nàng làm rất tốt.” Bùi Nguyên lấy quả mơ trong tay nàng, cho vào miệng mình: “Đừng ăn một lúc bảy tám quả, nửa đêm nôn nước chua.”
“Đừng rủa ta.” Bảo Ninh đẩy hắn một cái, ghé vào mặt bàn, một lúc sau nàng nhớ tới Viên Tử, lại ngồi dậy nói: “Chàng đột nhiên ra ngoài làm gì, cái trống đấy có vấn đề?”
“Da gấu đen là cống phẩm của La Sát quốc, làm mặt trống quá xa xỉ, thân phận của đứa bé kia không đơn giản.” Bùi Nguyên nói: “Ta đã giao cho Ngụy Mông tìm hiểu, ước chừng nửa tháng nữa mới có kết quả.”
Bảo Ninh hỏi: “Chàng nói xem, chúng ta đã báo quan lâu như vậy, sẽ có người tới đón Viên Tử sao?”
“Đừng lo lắng, họ đã sớm phát hiện con nhà mình bị lạc mất.” Bùi Nguyên vỗ vai nàng: “Chờ nửa tháng nữa đến tiệc đầy tháng của tiểu muội nàng, Viên Tử vẫn chưa có người đến đón.”
Bùi Nguyên nói lời này, lúc đầu Bảo Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng đến ngày nhận được thiếp mời dự tiệc của phủ Quốc công, bên quan phủ vẫn chưa có tin tức.
Viên Tử ở điền trang được vài ngày cũng thân quen với người làm hơn, bây giờ hắn như đứa trẻ bình thường, mỗi ngày đều ngược xuôi chạy nhảy, nhưng hắn vẫn nói không lưu loát. Bảo Ninh cảm thấy lúc đầy hắn không quen hai người nên mới biểu hiện ngơ ngác, không biết lúc ở nhà mình hắn đã trải qua chuyện gì.
A Miên càng dài càng lớn, thân cao chân dài, rất xinh đẹp. Lưu ma ma muốn sớm tìm dê đực lai giống cho nó, tháng chín tháng mười là thời điểm tốt nhất, mùa xuân năm sau có thể uống sữa dê.
Cát Tường lớn không ít, chân nó như được thổi lên, cực kỳ hùng tráng oai phong, nó như hộ vệ trong nhà, nhất là mỗi lần Tô Minh Dứu đến nó đều nhìn chằm chằm, không cho nàng ta tới gần nửa bước.
Mặc dù Bảo Ninh không hiểu vì sao Cát Tường có địch ý với Tô Minh Dứu, chỉ đứng sau Bùi Nguyên.
Còn A Hoàng, nó trưởng thành không ít, không có gì khác so với mấy con chó đất chạy loạn bên đường, điểm tốt nhất là da lông nó dày, mịn và bóng như được phết dầu, sờ rất thích.
***
Tiệc được định ngày hai bảy tháng sáu, vì Lật Hồ cách xa kinh thành, hai người Bảo Ninh khởi hành sớm một ngày, ở lại nhà trọ nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày hôm sau tới cửa chúc phúc.
Lần trước về nhà là lúc nàng vừa xuất giá, nhoáng một cái đã qua nửa năm, nhìn cửa phủ quen thuộc, trong lòng Bảo Ninh ngũ vị tạp thần.
“Bảo Ninh tới rồi à?” Vinh quốc công đứng ngoài cửa phủ đón khách, thấy Bùi Nguyên đỡ Bảo Ninh xuống, ánh mắt ông sáng lên nhanh chóng chạy tới đón.
Qua nửa năm ông mập hơn nhiều, đai lưng ôm chặt bụng, lúc chạy còn hơi vấp, đến trước mặt Bảo Ninh hắn nhớ tới Bùi Nguyên còn ở đây, khom lưng hành lễ: “Tứ Hoàng tử…”
Bùi Nguyên đỡ hắn thẳng người, khách khí nói: “Nhạc phụ không cần đa lễ.”
Vinh Quốc công cười như nở hoa, đích thân dẫn hai người vào cửa phủ: “Nghe nói hai con từ xa tới đây, ở chỗ nào mà xa vậy, có phải không tiện lắm? Nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói với ta…”
Vinh Quốc công ngượng ngùng ngậm miệng: “Nhìn xem, ta lớn tuổi đầu óc hồ đồ, quên mất thân phận của Cô gia đây là Tứ Hoàng tử, sao có thể thiếu thứ gì, ha ha.”
Bảo Ninh cảm thấy xấu hổ thay. Nàng hiểu rõ, cha muốn hai người vui lòng, không vì thượng vị mà giả vờ nịnh bợ, có lẽ ông cảm thấy có lỗi với nàng, muốn đền bù.
Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, Vinh Quốc công vẫn luôn như vậy, ông không có địa vị gì trong phủ, bị Đào thị gắp gao chèn ép. Dù Đào thị khi dễ nàng ông không ngăn cản, nhưng khi xong chuyện ông chạy đến dỗ nàng, cho nàng kẹo ngọt.
Trước kia Bảo Ninh trách ông, nàng thấy ông không phải người cha tốt, không có bản lĩnh, không phải phải chỗ dựa vững trãi cho nàng. Thời gian gần đây tốt hơn, trách cứ trong lòng cũng phai nhạt, Bảo Ninh nghĩ, Vinh Quốc công có lỗi khổ riêng, mặc dù ông nhu nhược nhưng thật tâm quý mến nàng, tốt xấu gì nàng vẫn gọi ông hai tiếng “phụ thân”.
Cả đường Bùi Nguyên hàn huyên với ông, chỉ nói mấy câu nhưng Vinh Quốc công đã vui vẻ.
Sau khi đi vào cửa phủ, mỗi người tách biệt một nơi, Vinh Quốc công quay đầu nhìn bóng lưng của đôi phu thê trẻ, đến khi hai người khuất bóng sau tấm bình phong ở cổng, ông lưu luyến tiếp tục tiếp đón tân khách.
“Biểu hiện của ta có được không?” Đi trên hành lan đến hậu viện, Bùi Nguyên cúi đầu túm tay áo Bảo Ninh, “Thực ra vừa nãy ta hơi khẩn trương.”
“Ở đây nhiều người, hàng trăm con mắt dõi theo chàng, chú ý cử chỉ của mình đi, đừng làm trò cười cho thiên hạ.” Bảo Ninh đặt tay hắn ngay ngắn, lúc này mới hỏi: “Khẩn trương cái gì?”
“Ấn tượng về ta trong mắt người nhà nàng có phải không được tốt lắm?” Tay Bùi Nguyên lại không thành thật, mượn vạt áo rộng che chắn, nắm chặt ngón tay Bảo Ninh, “Không phải ta đang nịnh nọt sao, khiến cha nàng coi trọng ta mấy phần, dù cha nàng không quá quan trọng nhưng xem như bước qua cửa ải thứ nhất. Vừa rồi ta thấy ông ấy không được tự nhiên, đợi lúc nữa gặp nhạc mẫu sẽ thế nào, ta không thể xấu mặt đúng không?”
“Nói việc này làm gì?” Bảo Ninh dỡ khóc dở cười: “Gì mà cha ta không quá quan trọng.”
“Ông ấy không đối xử tốt với nàng, người cha này có cũng như không.” Bùi Nguyên nhéo đầu ngón tay nàng: “Ninh Ninh, nàng nói xem, chút nữa gặp nhạc mẫu ta phải làm gì mới tốt.”
“Người ngoài nhìn chúng ta kìa! Chàng đừng động tay động chân!” Bảo Ninh hất tay hắn ra, nhỏ giọng nói: “Chàng chỉ cần khen bà thật đẹp, y phục may vá tỉ mỉ, trâm cài tóc chạm khắc tinh xảo, khí sắc đặc biết tốt.”
“Như này chưa đủ.” Bùi Nguyên cau mày, “Chỉ cần khen hai câu là được, những lời kia ta không thể nói, quá xấu hổ.”
“Chàng có ý gì?” Bảo Ninh dừng chân quay người nhìn hắn: “Ý chàng là thân mẫu ta không có điểm tốt để khen, ta phải chuẩn bị lời giúp chàng, không thì chàng không nói được?”
“Đương nhiên không phải ——” Bùi Nguyên chống nạng đứng đó một lúc, hắn cảm thấy việc này so với lần đầu ra chiến trường đánh giặc không khác nhau là mấy, nhưng bây giờ khẩn trương hơn.
Bởi vì lúc đánh trận hắn không thua, lúc đi gặp Hứa thị hắn không có ưu thế gì, Bùi Nguyên hối hận ngày trước đã làm sai, đắc tội với tất cả người nhà của Bảo Ninh.
Tướng mạo của hắn lạnh lẽo cứng rắn, bây giờ trên mặt không có ý cười nhìn càng sợ người hơn, như đang cãi nhau với nàng.
Bảo Ninh thấy vài tiểu thư và phu nhân sắp đi qua đây.
“A Nguyên, đừng đứng đây nói, tìm một chỗ yên tĩnh ta dạy chàng.” Bảo Ninh cảm thấy lôi kéo không được hay, nàng nắm tay áo Bùi Nguyên muốn đưa hắn đến chỗ ít người.
“Dọc đường gặp phải nhạc mẫu thì sao? Lúc ấy vẫn chưa chuẩn bị gì.” Bùi Nguyên bất động: “Dạy ở đây luôn đi.”
Bảo Ninh nói: “Chàng đứng đây người ta không dám đi qua…”
Nàng còn chưa nói hết câu, sau lưng chợt vang tiếng cười lạnh: “Bảo Ninh à, tỷ tỷ khuyên ngươi một câu, dù cảm tình của ngươi và muội phu có bất hoà cũng đừng gây ồn ào ở đây, khiến người ta đi qua chỉ chỏ nhà chúng ta. Nghe nói tính tình của muội phu không tốt lắm, nếu nhịn không được đánh ngươi một bạt, ta không biết có nên nói đỡ cho ngươi không.”
Bảo Ninh quay người, đối diện ánh mắt cười tủm tỉm của Quý Gia Doanh, đứng bên cạnh nàng ta là Bùi Tiêu, có lẽ Bùi Tiêu đi cùng nên sắc mặt nàng ta càng cao ngạo.
Mấy người định đi qua đều dừng chân, nhìn về hướng này xì xào bàn tán.
Quý Gia Doanh nói: “Ngươi chưa từng học qua lễ nghi tôn ti sao? Dù vậy cũng đừng làm mất mặt Quốc công phủ, ta không có mặt kia cho ngươi ném.”
Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên, thấy sắc mặt hắn khó coi, sợ hắn mắng Quý Gia Doanh tại chỗ, chuyện này mà truyền khắp Quốc công phủ thì không hay, nàng nhanh chóng kéo tay hắn.
Động tác này càng khiến Quý Gia Doanh có lý do tác oai tác oái.
“Bảo Ninh à, đúng là ngươi chưa từng học lễ tiết.” Vẻ mặt Quý Gia Doanh không ngờ, nói: “Trước mặt mọi người có thể tuỳ ý kéo tay áo của phu quân? Ngươi không thấy mất mặt nhưng phải để tâm đến thể diện của phu quân ngươi. Thân là tỷ tỷ, ta muốn dạy thêm cho người, lúc nữa có gặp chủ mẫu, ta nói ngươi biết bổn phận của thê tử là gì.”
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lớn.
Không cần nghe cũng biết bọn họ đang nói gì, khen Quý Gia Doanh tốt số, bị bệnh không gả cho Tứ Hoàng tử được nhưng chỉ chớp mắt đã bước vào phủ Thái tử. Lại nói, Tứ Hoàng tử có gì tốt, trước kia là người tàn phế, bây giờ đã lành lặn nhưng chẳng có quyền thế, may mắn đĩa ngọc vẫn giữ lại tên, nhưng có gì hữu dụng. Chỗ nào sánh được Quý Gia Doanh, làm Trắc phi của Thái tử, nói không chừng sau này sẽ là Quý phi nương nương, nếu sinh con trai, bước lên ngôi vị Hoàng hậu không chừng.
Bùi Tiêu nhìn chằm chằm Bảo Ninh, hắn không vui với hành xử của Quý Gia Doanh, cũng ghét tính tình nhỏ mọn của nàng ta. Hắn cưới nàng ta vì Quốc sư nói sẽ đem lại vận mệnh tốt, hai là cữu cữu của nàng ta là đại tướng quân Đào Mậu Binh. Hắn không lên tiếng ngăn cản Quý Gia Doanh, im lặng nhìn phản ứng của Bảo Ninh.
Hắn thưởng thức mỹ mạo của Bảo Ninh, sau đó thích tính tình của nàng, nhưng không biết nàng sẽ hành xử như thế nào khi gặp chuyện. Hắn muốn xem xem Bảo Ninh có đáng giá như dung mạo nàng không.
Nghe tiếng mọi người tán thưởng, Quý Gia Doanh càng đắc ý, tiến lên một bước chỉ vào vai Bảo Ninh: “Phu vi thê cương, Bảo Ninh à, ngươi chưa từng nghe qua?”
Bảo Ninh không nhịn được nữa, hất tay nàng ta xuống: “Đương nhiên nghe qua.”
Nụ cười của Quý Gia Doanh dần tắt, Bảo Ninh nói thêm một câu: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua.”
Nàng ta trầm mặt nói: “Ngươi có ý gì.”
“Ngươi không phải chính thê.” Bảo Ninh nắm chặt cánh tay Bùi Nguyên rồi giơ lên, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn xem, đến khuyên tai làm từ san hô đỏ ngươi cũng không dám dùng, còn muốn lấy màu hồng để biểu hiện sự thuỷ chung. Trước mặt Thái tử phi ngươi thấp kém, đến đây lại giương oai diễu võ với ta, dạy ta bổn phận làm thê tử.”
Quý Gia Doanh cắn răng nhìn nàng, Bảo Ninh nói tiếp: “Ngươi có thể dạy ta thứ gì, cách để an phận làm thiếp thất? Ta không cần học.”
Bùi Nguyên cúi đầu, ghé sát tai Bảo Ninh, nhỏ giọng nói: “Ta mắng nàng ta được không?”
Bảo Ninh nói: “Chàng mắng nhỏ thôi, đừng để nhiều người nghe thấy gây ảnh hưởng xấu.”
Bùi Nguyên được tiểu thê tử của mình cho phép, hắn nhìn về phía Quý Gia Doanh, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Đầu óc có bệnh.”
Má Quý Gia Doanh tức đến phồng, hàm răng nàng ta run run nhìn Bảo Ninh, muốn mỉa mai gì đó nhưng bị Bùi Tiêu quát khẽ: “Đủ rồi.”
Nàng ta im lặng.
Bùi Tiêu nhìn Bùi Nguyên, thản nhiên nói: “Gia Doanh còn nhỏ, không biết lựa lời mà nó, Tứ đệ không nên phiền lòng.”
“Có thời gian nói xin lỗi không bằng về nhà dạy dỗ Trắc phi của ngươi cách làm người.” Bùi Nguyên cười như không, “Mà tuổi nàng ta không còn nhỏ, không giống Bảo Ninh của ta.”
Bùi Nguyên dựa vào vai Bảo Ninh: “Chúng ta đi thôi, đừng ở đây nghe chó dại cắn người.”
Hắn nhìn Bùi Tiêu nhíu mày: “Có duyên gặp lại.”
Bùi Tiêu lạnh mặt nhìn lại hắn, không trả lời.
Cuộc chiến không có khói lửa kết thúc, Bùi Tiêu cùng Quý Gia Doanh đi hướng Tây, Bùi Nguyên cùng Bảo Ninh đi hướng đông.
Lúc đi ngang qua, Bảo Ninh thoáng nghe thấy Quý Gia Doanh nói: “Đừng nghĩ ta sẽ bỏ qua, Linh Quân biến thành như vậy chắc do ngươi hại? Cứ đợi đấy!”